Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Chương 10
“Không lạnh, không lạnh chút nào.” Cao Phong không chút do dự nói.
Nhưng sau khi nói xong thì Cao Phong chỉ hận không thể tát cho mình hai cái. Cơ hội tốt như vậy mà cứ bỏ qua!
Quả nhiên, Kim Tuyết Mai dừng một chút, sau đó lạnh lùng nói: “Không lạnh thì được!”
Nói xong liền trực tiếp quay đi hướng khác, cũng không để ý tới Cao Phong nữa. Trong lòng anh như có một ngày con thú giẫm đạp qua.
Ngày hôm sau.
Cao Phong lấy xe điện, chở Kim Tuyết Mai tới công ty Phong Mai.
“Tôi, thật sự có thể chứ?” Cô nhìn tòa cao ốc nguy nga trước mặt thì trong lòng không ngừng thấp thỏm.
Trước đó nhà họ Kim cũng coi như là lớn, bây giờ so với Phong Mai thì đúng là nhỏ bé.
“Đi đi, anh ở chỗ này chờ em” Cao Phong dựa vào xe điện, lẳng lặng châm một điều thuốc hút.
Kim Tuyết Mai hít sâu mấy hơi, cắn răng, sau đó đi vào bên trong công ty Phong Mai.
“Xin hỏi là cô Kim đúng không? Tổng giám đốc của chúng tôi đang chờ cô!”
Kỷ Tuyết Mai mới vừa vào cửa, đã có hai cô tiếp tân xinh đẹp cười nói tự nhiên đi tới, lễ phép nói.
“Hả? Cái gì? Tổng, ách?”
Kim Tuyết Mai có chút hoang mang, vốn chỉ muốn thấy được quản lý phòng marketing của Phong Mai là được rồi. Nhưng bây giờ, tổng giám đốc của bọn họ lại đích thân tiếp đón mình. Cái này, không phải là cô đang nằm mơ đó chứ?
Lúc Kim Tuyết Mai tới văn phòng tổng giám đốc, cả người vẫn còn đang mơ màng, vẻ mặt có chút ngốc nghếch.
Trong đầu lại hiện ra câu nói tối qua của Cao Phong, chẳng lẽ cậu chủ Cao thần bí kia đúng là nhìn trúng cô rồi?
Bằng không, sao có thể đối với mình chào đón như vậy, ngay cả tổng giám đốc cũng muốn đích thân tiếp đãi?
Lâm Vạn Quân tự mình tiếp đãi Kim Tuyết Mai. Mặc dù Cao Phong đã nói là đừng biểu hiện quá tôn kính, nhưng cứ nghĩ tới đây là người của cậu chủ là không khống chế được mà biểu lộ ra dáng vẻ cung kính.
Hai người chào đơn giản, rồi Kim Tuyết Mai lấy ra một chồng tài liệu, bắt đầu giới thiệu xí nghiệp nhà họ Kim.
Lâm Vạn Quân mặc dù trông có vẻ nghe rất chăm chú, nhưng Kim Tuyết Mai có thể nhìn ra, ông ta căn bản không yên lòng nghe.
Trong lòng cô trùng xuống một chút, xem ra hôm nay khẳng định là thất bại rồi.
Có lẽ người mà Cao Phong biết là một nhân viên nào đó trong Phong Mai, người ta nể mặt nên mới gặp mình một lần.
Nhưng Cao Phong cuối cùng vẫn không thể quyết định ai sẽ cầm được quyền hợp tác với Phong mai, cho nên người ta chỉ là đi ngang qua, đoán chừng nghe mình nói xong sẽ uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách.
Lúc đầu, cô tràn đầy hi vọng, cuối cùng đã hoàn toàn từ bỏ. Nhưng cô vẫn tiếp tục nói ra các ưu thế, chỗ tốt của từng mặt trong xí nghiệp Kim Thiên một cách chi tiết.
“Tổng giám đốc, đây chính là những điều là Kim Thiên chúng tôi có thể làm.” Sau khi nói xong, cô lễ phép nhìn Lâm Vạn Quân, thể hiện đã nói xong rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Phù… rốt cuộc cũng nói xong.” Lâm Vạn Quân lấy tay lau mồ hôi, nhỏ giọng thì thầm nói.
Kim Tuyết Mai có nói gì cũng không quan trọng, quan trọng là Cao Phong đang chờ bên ngoài của đó!
Thân là cậu chủ nhà họ Cao, thân thể vô cùng tôn quý mà phải đứng phơi bên ngoài. Còn Lâm Vạn Quân mà một kẻ hầu lại ngồi trong phòng làm việc. Điều này đúng là làm cho ông ta như đang ngồi trên bàn chông.
Sau khi Kim Tuyết Mai nghe được câu này thì sắc mặt càng tối sầm lại. Công ty Phong Mai quả nhiên chỉ phối hợp đi ngang qua với mình mà thôi.
“Vậy tổng giám đốc suy nghĩ một chút, tôi không làm phiền nữa.” Cô biết tiến biết lùi, lúc này nên chủ động mở miệng cáo từ.
“Cô Kim xin chờ một chút.” Lâm Vạn Quân ngăn cản Kim Tuyết Mai lại, sau đó bảo thư ký cầm một xấp tài liệu tới.
“Đây là?” Kim Tuyết Mai ngây ngẩn cả người.
“Đây là bản hợp đồng của công ty chúng tôi. Cô Kim cầm về nghiên cứu một chút, nếu như không có thắc mắc gì thì mời ký tên phía dưới.”
Sau khi cô Kim ký xong thì chúng tôi sẽ hợp tác với Kim Thiên.” Lâm Vạn Quân giải thích.
“Cái, cái gì?” Kim Tuyết Mai trừng lớn hai mắt, bộ dạng không thể tin nổi.
Nhìn bản hợp đồng trước mặt, công ty Phong Mai cũng đã đóng dấu và ký tên rồi.
Chỉ cần mình ký vào thì sẽ lấy được quyền hợp tác mà toàn bộ phú ông Hà Nội đều mong muốn có được.
Cô hít sâu mấy hơi, vội vàng đứng lên nhìn Lâm Vạn Quân.
“Cảm ơn ông đã cho chúng tôi cơ hội, hợp tác vui vẻ!”
Kim Tuyết Mai nói xong liền duỗi bàn tay trắng nõn ra, trên mặt không nén được xúc động.
Có điều cô không nghĩ tới là khi Lâm Vạn Quân thấy cô vươn tay ra thì cả người giống như là điện giật, nháy mắt lùi về sau hai bước.
“Hợp tác vui vẻ! Cô Kim cứ mang hợp đồng về nhà xem đi. Nếu có yêu cầu gì thì cứ nói, chúng tôi sẽ sửa đổi lập tức!” Lâm Vạn Quân cười nói.
Đùa gì vậy, đây chính là người phụ nữ của cậu chủ, mình sao dám bắt tay?
Coi như nhìn nhiều một cái cũng không được.
Lúc Kim Tuyết Mai đi ra khỏi công ty Phong Mai, cả người vẫn còn như đang mơ.
Chuyện hôm nay đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Công ty Phong Mai mà cả thành phố này tôn thờ lại bị mình dễ dàng cầm được hợp đồng hợp tác như vậy.
Bản hợp đồng trong tay đủ để làm cho tất cả người giàu trong thành phố này điên cuồng!
Ba năm qua, kể từ ngày gả cho Cao Phong, đây là ngày mà cô cảm thấy vui vẻ nhất.
Vui đến nỗi nhìn thấy kẻ đáng ghét như Cao Phong mà cũng thấy có chút thuận mắt.
“Xem ra em làm được rồi, chúc mừng!” Cao Phong đi tới chúc mừng Kim Tuyết Mai.
“Hừ! Bản tiểu thư có năng lực, có tài ăn nói, cầm được hợp đồng là chuyện dễ như ăn bánh.” Kim Tuyết Mai vểnh mui, ra vẻ kiêu ngạo nói.
“Đúng vậy, em rất lợi hại.” Cao Phong cười nói.
Mà cô lại không biết phía sau lưng, Lâm Vạn Quân đang cung kính cúi chào Cao Phong, còn anh thì khoát khoát tay với ông ta.
“Hôm nay đúng là vui vẻ.” Cô giống như một bé gái được mua cho búp bê mình hằng mơ ước, cả người không nhịn được hưng phấn, vừa nói vừa đi tới chỗ xe điện.
“Đây chỉ là mới bắt đầu thôi, về sau, em sẽ càng vui vẻ hơn.” Cao Phong nhìn bóng lưng của Kim Tuyết Mai mà ném tàn thuốc trong tay đi.
Sau khi đưa cô về nhà thì anh liền một mình đi tới cửa hàng 4S.
Kim Tuyết Mai nói chờ tích đủ tiền thì sẽ mua một chiếc xe cho Cao Phong lái, để lúc anh đi đón cô không còn phải phơi nắng phơi gió nữa.
Mục tiêu nhỏ này cũng đến lúc hoàn thành rồi.
Thật ra loại chuyện như xe cộ hay rất nhiều thứ khác, anh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là Lâm Vạn Quân sẽ nhanh chóng đi làm.
Nhưng Cao Phong cũng không định làm thế, bây giờ anh vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận toàn bộ nhà họ Cao, cho nên chuyện mình có thể làm thì sẽ không dựa vào gia tộc.
“Ngày mai có thể dùng xe hơi đưa Tuyết Mai về nhà thì chắc cô ấy sẽ kinh ngạc lắm.” Cao Phong đứng trước một gian xe BWM, ngửa đầu nhìn lên logo xe.
Về phần vì sao muốn chọn BWM, có câu nói: Có cô gái tình nguyện ngồi trong BWM khóc chứ không tình nguyện ngồi trên xe đẹp mà cười.
Còn Cao Phong muốn cho Kim Tuyết Mai ngồi trong BWM mà cười.
“Đưa thức ăn ngoài à? Ai đặt thức ăn ngoài vậy?”
Cao Phong vừa mới cầm túi đi vào thì một nhân viên nữ liền hô lên.
Thế mà cô ta lại cho rằng Cao Phong là một nhân viên giao hàng. Có điều cũng đúng, anh đi xe điện tới, trong tay còn cầm theo một chiếc túi vá.
Ăn mặc cũng rất giản dị, nhìn đúng giống một nhân viên giao đồ ăn ngoài.
“Không ai đặt cả, anh đi nhầm nơi rồi à?” Mấy người thò đầu ra trả lời.
Cao Phong có chút im lặng, thản nhiên nói: “Tôi tới mua xe, muốn trả ngay, giá cả trên dưới hai tỷ đều được.”
Lấy tài lực hiện tại của anh, mua một con xe thể thao vài chục tỷ đều được, nhưng như vậy thì lại quá phô trương.
Cao Phong nói xong thì bên trong cửa hàng có chút yên tĩnh, ai cũng kinh ngạc nhìn anh.
Chuyện gì thế này? Đầu năm lái xe điện là có thể mua được loại xe lên tới gần hai tỷ?
“Anh này, anh, anh nói gì?” Người đẹp tóc dài có chút ngu ngơ, giống như nghe không hiểu ý của Cao Phong.
“Mua xe, trả tiền luôn, khoảng gần 2 tỷ.” Cao
Phong khẽ nhíu mày.
Giữa sảnh lại lâm vào yên tĩnh lần nữa.
Chốc lát sau, một người đàn ông ăn mặc vest tây đi tới, bản tên trên ngực nói ra anh ta là giám đốc kinh doanh của đại lý ô tô này.
“Anh này, tôi cho anh năm trăm, anh đi tới đại lý xe đối diện kia đùa với bọn họ đi.” Vị giám đốc kinh doanh này nói xong thì thật sự đưa tờ tiền năm trăm ra.
Anh ta không tin một người lái xe điện cũ náy lại có thể tùy tiện mua một con BWM tỷ tám!
Đây tuyệt đối là một kẻ không có chuyện gì làm nên tới tìm bọn họ làm trò cười.
Cao Phong lắc đầu, lập tức không nhiều lời nữa, định rời đi.
“Haiz, anh Lý, anh Lý, chờ chút đã. Để khách người ta đi xem một chút chứ, để tôi đi tiếp cho.”
Người đẹp tóc dài kia bước ra nói.
Mấy PG khác đều cười nhạo không thôi, loại chuyện lãng phí thời gian, tốn nước bọt này bọn họ đều không muốn làm.
Tuy nói bán được một cái xe có thể tích được không ít phần trăm nhưng trông cậy vào Cao Phong mà tích doanh số đúng là trò cười.
Cao Phong vốn định rời đi, nghe vậy thì quay lại, thấy cô nhân viên tiếp thị này cũng không tệ liền đi theo.
Người đẹp tóc dài dẫn trước, giới thiệu một số loại xe cho Cao Phong.
“Chiếc này được này.” Cao Phong thấy một chiếc xe thể thao màu lam mui trần, dòng này là BMW 2 series, giá trên dưới tỷ rưỡi.
Kiểu dáng này chắc Kim Tuyết Mai cũng rất thích.
“Ánh mắt của anh không tồi, đây là dòng 2 serious có thể đóng mở mui xe. Rất được người trẻ tuổi yêu thích, giá cã cũng tương đối phù hợp. Các tính năng đều bền đẹp, đi rất thoải mái dễ chịu.” Người đẹp tóc dài cười nói.
Cao Phong gật đầu, tay sờ nhẹn thân xe, cảm giác cũng không tệ.
“Ấy thưa anh…” Nhìn thấy Cao Phong muốn mở cửa xe, người đẹp tóc dài có chút khó khăn hỗ lên một tiếng.
“Sao vậy?” Cao Phong đặt tay lên cửa xe, quay đầu nhìn về phía người đẹp tóc dài.
“Chiếc xe này đã…”
“Trời ạ! Đây là tên ăn mày từ nơi nào tới?” Người đẹp tóc dài còn chưa nói xong thì ở cửa truyền tới tiếng kinh hô.
Mấy nhân viên tiếp thị khác trong đại lý thấy cảnh này thì như mở cờ trong bụng.
“Cái cô Lâm Hân này cũng buồn cười. Người mà người khác không bằng lòng tiếp đãi thì cô ta lại nhận. Cô ta cho rằng mình là ai? Lần này thì quả báo tới rồi.”
“Tự cho mình là đúng. Tình tình của bà Lưu này cũng không tốt, nhìn xem Lâm Hân này xui xẻo cỡ nào.”
Bà Lưu chân đi giày cao gót, lộp cộp đi tới, đưa tay đấy người đẹp tóc dài ra, sau đó lại tới trước xe, đẩy Cao Phong ra.
“Đại lý các người làm ăn thế nào đấy? Xe chúng tôi đã quyết định vậy mà lại để một tên ăn mày sờ vào?”
“Trời ạ, tức chết tôi rồi, đây là xe mới của chúng tôi đấy!”
Bà Lưu giận dữ hô hào, ông Trương cũng nhíu mày, ánh mắt khó chịu nhìn về phía Cao Phong.
“Không lạnh, không lạnh chút nào.” Cao Phong không chút do dự nói.
Nhưng sau khi nói xong thì Cao Phong chỉ hận không thể tát cho mình hai cái. Cơ hội tốt như vậy mà cứ bỏ qua!
Quả nhiên, Kim Tuyết Mai dừng một chút, sau đó lạnh lùng nói: “Không lạnh thì được!”
Nói xong liền trực tiếp quay đi hướng khác, cũng không để ý tới Cao Phong nữa. Trong lòng anh như có một ngày con thú giẫm đạp qua.
Ngày hôm sau.
Cao Phong lấy xe điện, chở Kim Tuyết Mai tới công ty Phong Mai.
“Tôi, thật sự có thể chứ?” Cô nhìn tòa cao ốc nguy nga trước mặt thì trong lòng không ngừng thấp thỏm.
Trước đó nhà họ Kim cũng coi như là lớn, bây giờ so với Phong Mai thì đúng là nhỏ bé.
“Đi đi, anh ở chỗ này chờ em” Cao Phong dựa vào xe điện, lẳng lặng châm một điều thuốc hút.
Kim Tuyết Mai hít sâu mấy hơi, cắn răng, sau đó đi vào bên trong công ty Phong Mai.
“Xin hỏi là cô Kim đúng không? Tổng giám đốc của chúng tôi đang chờ cô!”
Kỷ Tuyết Mai mới vừa vào cửa, đã có hai cô tiếp tân xinh đẹp cười nói tự nhiên đi tới, lễ phép nói.
“Hả? Cái gì? Tổng, ách?”
Kim Tuyết Mai có chút hoang mang, vốn chỉ muốn thấy được quản lý phòng marketing của Phong Mai là được rồi. Nhưng bây giờ, tổng giám đốc của bọn họ lại đích thân tiếp đón mình. Cái này, không phải là cô đang nằm mơ đó chứ?
Lúc Kim Tuyết Mai tới văn phòng tổng giám đốc, cả người vẫn còn đang mơ màng, vẻ mặt có chút ngốc nghếch.
Trong đầu lại hiện ra câu nói tối qua của Cao Phong, chẳng lẽ cậu chủ Cao thần bí kia đúng là nhìn trúng cô rồi?
Bằng không, sao có thể đối với mình chào đón như vậy, ngay cả tổng giám đốc cũng muốn đích thân tiếp đãi?
Lâm Vạn Quân tự mình tiếp đãi Kim Tuyết Mai. Mặc dù Cao Phong đã nói là đừng biểu hiện quá tôn kính, nhưng cứ nghĩ tới đây là người của cậu chủ là không khống chế được mà biểu lộ ra dáng vẻ cung kính.
Hai người chào đơn giản, rồi Kim Tuyết Mai lấy ra một chồng tài liệu, bắt đầu giới thiệu xí nghiệp nhà họ Kim.
Lâm Vạn Quân mặc dù trông có vẻ nghe rất chăm chú, nhưng Kim Tuyết Mai có thể nhìn ra, ông ta căn bản không yên lòng nghe.
Trong lòng cô trùng xuống một chút, xem ra hôm nay khẳng định là thất bại rồi.
Có lẽ người mà Cao Phong biết là một nhân viên nào đó trong Phong Mai, người ta nể mặt nên mới gặp mình một lần.
Nhưng Cao Phong cuối cùng vẫn không thể quyết định ai sẽ cầm được quyền hợp tác với Phong mai, cho nên người ta chỉ là đi ngang qua, đoán chừng nghe mình nói xong sẽ uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách.
Lúc đầu, cô tràn đầy hi vọng, cuối cùng đã hoàn toàn từ bỏ. Nhưng cô vẫn tiếp tục nói ra các ưu thế, chỗ tốt của từng mặt trong xí nghiệp Kim Thiên một cách chi tiết.
“Tổng giám đốc, đây chính là những điều là Kim Thiên chúng tôi có thể làm.” Sau khi nói xong, cô lễ phép nhìn Lâm Vạn Quân, thể hiện đã nói xong rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Phù… rốt cuộc cũng nói xong.” Lâm Vạn Quân lấy tay lau mồ hôi, nhỏ giọng thì thầm nói.
Kim Tuyết Mai có nói gì cũng không quan trọng, quan trọng là Cao Phong đang chờ bên ngoài của đó!
Thân là cậu chủ nhà họ Cao, thân thể vô cùng tôn quý mà phải đứng phơi bên ngoài. Còn Lâm Vạn Quân mà một kẻ hầu lại ngồi trong phòng làm việc. Điều này đúng là làm cho ông ta như đang ngồi trên bàn chông.
Sau khi Kim Tuyết Mai nghe được câu này thì sắc mặt càng tối sầm lại. Công ty Phong Mai quả nhiên chỉ phối hợp đi ngang qua với mình mà thôi.
“Vậy tổng giám đốc suy nghĩ một chút, tôi không làm phiền nữa.” Cô biết tiến biết lùi, lúc này nên chủ động mở miệng cáo từ.
“Cô Kim xin chờ một chút.” Lâm Vạn Quân ngăn cản Kim Tuyết Mai lại, sau đó bảo thư ký cầm một xấp tài liệu tới.
“Đây là?” Kim Tuyết Mai ngây ngẩn cả người.
“Đây là bản hợp đồng của công ty chúng tôi. Cô Kim cầm về nghiên cứu một chút, nếu như không có thắc mắc gì thì mời ký tên phía dưới.”
Sau khi cô Kim ký xong thì chúng tôi sẽ hợp tác với Kim Thiên.” Lâm Vạn Quân giải thích.
“Cái, cái gì?” Kim Tuyết Mai trừng lớn hai mắt, bộ dạng không thể tin nổi.
Nhìn bản hợp đồng trước mặt, công ty Phong Mai cũng đã đóng dấu và ký tên rồi.
Chỉ cần mình ký vào thì sẽ lấy được quyền hợp tác mà toàn bộ phú ông Hà Nội đều mong muốn có được.
Cô hít sâu mấy hơi, vội vàng đứng lên nhìn Lâm Vạn Quân.
“Cảm ơn ông đã cho chúng tôi cơ hội, hợp tác vui vẻ!”
Kim Tuyết Mai nói xong liền duỗi bàn tay trắng nõn ra, trên mặt không nén được xúc động.
Có điều cô không nghĩ tới là khi Lâm Vạn Quân thấy cô vươn tay ra thì cả người giống như là điện giật, nháy mắt lùi về sau hai bước.
“Hợp tác vui vẻ! Cô Kim cứ mang hợp đồng về nhà xem đi. Nếu có yêu cầu gì thì cứ nói, chúng tôi sẽ sửa đổi lập tức!” Lâm Vạn Quân cười nói.
Đùa gì vậy, đây chính là người phụ nữ của cậu chủ, mình sao dám bắt tay?
Coi như nhìn nhiều một cái cũng không được.
Lúc Kim Tuyết Mai đi ra khỏi công ty Phong Mai, cả người vẫn còn như đang mơ.
Chuyện hôm nay đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Công ty Phong Mai mà cả thành phố này tôn thờ lại bị mình dễ dàng cầm được hợp đồng hợp tác như vậy.
Bản hợp đồng trong tay đủ để làm cho tất cả người giàu trong thành phố này điên cuồng!
Ba năm qua, kể từ ngày gả cho Cao Phong, đây là ngày mà cô cảm thấy vui vẻ nhất.
Vui đến nỗi nhìn thấy kẻ đáng ghét như Cao Phong mà cũng thấy có chút thuận mắt.
“Xem ra em làm được rồi, chúc mừng!” Cao Phong đi tới chúc mừng Kim Tuyết Mai.
“Hừ! Bản tiểu thư có năng lực, có tài ăn nói, cầm được hợp đồng là chuyện dễ như ăn bánh.” Kim Tuyết Mai vểnh mui, ra vẻ kiêu ngạo nói.
“Đúng vậy, em rất lợi hại.” Cao Phong cười nói.
Mà cô lại không biết phía sau lưng, Lâm Vạn Quân đang cung kính cúi chào Cao Phong, còn anh thì khoát khoát tay với ông ta.
“Hôm nay đúng là vui vẻ.” Cô giống như một bé gái được mua cho búp bê mình hằng mơ ước, cả người không nhịn được hưng phấn, vừa nói vừa đi tới chỗ xe điện.
“Đây chỉ là mới bắt đầu thôi, về sau, em sẽ càng vui vẻ hơn.” Cao Phong nhìn bóng lưng của Kim Tuyết Mai mà ném tàn thuốc trong tay đi.
Sau khi đưa cô về nhà thì anh liền một mình đi tới cửa hàng 4S.
Kim Tuyết Mai nói chờ tích đủ tiền thì sẽ mua một chiếc xe cho Cao Phong lái, để lúc anh đi đón cô không còn phải phơi nắng phơi gió nữa.
Mục tiêu nhỏ này cũng đến lúc hoàn thành rồi.
Thật ra loại chuyện như xe cộ hay rất nhiều thứ khác, anh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là Lâm Vạn Quân sẽ nhanh chóng đi làm.
Nhưng Cao Phong cũng không định làm thế, bây giờ anh vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận toàn bộ nhà họ Cao, cho nên chuyện mình có thể làm thì sẽ không dựa vào gia tộc.
“Ngày mai có thể dùng xe hơi đưa Tuyết Mai về nhà thì chắc cô ấy sẽ kinh ngạc lắm.” Cao Phong đứng trước một gian xe BWM, ngửa đầu nhìn lên logo xe.
Về phần vì sao muốn chọn BWM, có câu nói: Có cô gái tình nguyện ngồi trong BWM khóc chứ không tình nguyện ngồi trên xe đẹp mà cười.
Còn Cao Phong muốn cho Kim Tuyết Mai ngồi trong BWM mà cười.
“Đưa thức ăn ngoài à? Ai đặt thức ăn ngoài vậy?”
Cao Phong vừa mới cầm túi đi vào thì một nhân viên nữ liền hô lên.
Thế mà cô ta lại cho rằng Cao Phong là một nhân viên giao hàng. Có điều cũng đúng, anh đi xe điện tới, trong tay còn cầm theo một chiếc túi vá.
Ăn mặc cũng rất giản dị, nhìn đúng giống một nhân viên giao đồ ăn ngoài.
“Không ai đặt cả, anh đi nhầm nơi rồi à?” Mấy người thò đầu ra trả lời.
Cao Phong có chút im lặng, thản nhiên nói: “Tôi tới mua xe, muốn trả ngay, giá cả trên dưới hai tỷ đều được.”
Lấy tài lực hiện tại của anh, mua một con xe thể thao vài chục tỷ đều được, nhưng như vậy thì lại quá phô trương.
Cao Phong nói xong thì bên trong cửa hàng có chút yên tĩnh, ai cũng kinh ngạc nhìn anh.
Chuyện gì thế này? Đầu năm lái xe điện là có thể mua được loại xe lên tới gần hai tỷ?
“Anh này, anh, anh nói gì?” Người đẹp tóc dài có chút ngu ngơ, giống như nghe không hiểu ý của Cao Phong.
“Mua xe, trả tiền luôn, khoảng gần 2 tỷ.” Cao
Phong khẽ nhíu mày.
Giữa sảnh lại lâm vào yên tĩnh lần nữa.
Chốc lát sau, một người đàn ông ăn mặc vest tây đi tới, bản tên trên ngực nói ra anh ta là giám đốc kinh doanh của đại lý ô tô này.
“Anh này, tôi cho anh năm trăm, anh đi tới đại lý xe đối diện kia đùa với bọn họ đi.” Vị giám đốc kinh doanh này nói xong thì thật sự đưa tờ tiền năm trăm ra.
Anh ta không tin một người lái xe điện cũ náy lại có thể tùy tiện mua một con BWM tỷ tám!
Đây tuyệt đối là một kẻ không có chuyện gì làm nên tới tìm bọn họ làm trò cười.
Cao Phong lắc đầu, lập tức không nhiều lời nữa, định rời đi.
“Haiz, anh Lý, anh Lý, chờ chút đã. Để khách người ta đi xem một chút chứ, để tôi đi tiếp cho.”
Người đẹp tóc dài kia bước ra nói.
Mấy PG khác đều cười nhạo không thôi, loại chuyện lãng phí thời gian, tốn nước bọt này bọn họ đều không muốn làm.
Tuy nói bán được một cái xe có thể tích được không ít phần trăm nhưng trông cậy vào Cao Phong mà tích doanh số đúng là trò cười.
Cao Phong vốn định rời đi, nghe vậy thì quay lại, thấy cô nhân viên tiếp thị này cũng không tệ liền đi theo.
Người đẹp tóc dài dẫn trước, giới thiệu một số loại xe cho Cao Phong.
“Chiếc này được này.” Cao Phong thấy một chiếc xe thể thao màu lam mui trần, dòng này là BMW 2 series, giá trên dưới tỷ rưỡi.
Kiểu dáng này chắc Kim Tuyết Mai cũng rất thích.
“Ánh mắt của anh không tồi, đây là dòng 2 serious có thể đóng mở mui xe. Rất được người trẻ tuổi yêu thích, giá cã cũng tương đối phù hợp. Các tính năng đều bền đẹp, đi rất thoải mái dễ chịu.” Người đẹp tóc dài cười nói.
Cao Phong gật đầu, tay sờ nhẹn thân xe, cảm giác cũng không tệ.
“Ấy thưa anh…” Nhìn thấy Cao Phong muốn mở cửa xe, người đẹp tóc dài có chút khó khăn hỗ lên một tiếng.
“Sao vậy?” Cao Phong đặt tay lên cửa xe, quay đầu nhìn về phía người đẹp tóc dài.
“Chiếc xe này đã…”
“Trời ạ! Đây là tên ăn mày từ nơi nào tới?” Người đẹp tóc dài còn chưa nói xong thì ở cửa truyền tới tiếng kinh hô.
Mấy nhân viên tiếp thị khác trong đại lý thấy cảnh này thì như mở cờ trong bụng.
“Cái cô Lâm Hân này cũng buồn cười. Người mà người khác không bằng lòng tiếp đãi thì cô ta lại nhận. Cô ta cho rằng mình là ai? Lần này thì quả báo tới rồi.”
“Tự cho mình là đúng. Tình tình của bà Lưu này cũng không tốt, nhìn xem Lâm Hân này xui xẻo cỡ nào.”
Bà Lưu chân đi giày cao gót, lộp cộp đi tới, đưa tay đấy người đẹp tóc dài ra, sau đó lại tới trước xe, đẩy Cao Phong ra.
“Đại lý các người làm ăn thế nào đấy? Xe chúng tôi đã quyết định vậy mà lại để một tên ăn mày sờ vào?”
“Trời ạ, tức chết tôi rồi, đây là xe mới của chúng tôi đấy!”
Bà Lưu giận dữ hô hào, ông Trương cũng nhíu mày, ánh mắt khó chịu nhìn về phía Cao Phong.