Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
“Cậu chủ, xin cậu hãy theo chúng tôi quay về thành phố kế thừa sản nghiệp của nhà họ Lâm.”
“Mẹ của cậu nguyện xin lỗi cậu vì lỗi lầm năm xưa, chỉ mong cậu đừng để bụng, hãy lấy đại cục làm trọng.”
“Nhà họ Lâm là gia tộc hàng đầu nước H, không thể không có người dẫn dắt được.”
Lâm Thanh Diện nhìn ông cụ đang cung kính khom lưng đứng trước mặt rồi nở nụ cười khinh khỉnh.
“Năm xưa, người phụ nữ lòng dạ độc địa chẳng khác nào rắn rết ấy vì muốn thâu tóm nhà họ Lâm vào tay mà đã đuổi tôi ra khỏi gia tộc, còn đổ lên đầu tôi cái tội danh phản bội, vì sợ tôi trả thù, bà ta đã bức tôi làm một thằng ở rể vô dụng, bị người người cười chê tại cái nơi khỉ ho cò gáy Hồng Thành này.”
“Bây giờ bà ta bệnh nặng, các người mới nhớ tới tôi, chẳng lẽ không thấy là đã quá muộn rồi sao?”
“Tôi đã quen với việc ở rể nhà họ Hứa tại Hồng Thành này rồi và cũng đã quen với việc người ta nói mình là đồ bám váy vợ nên tôi quản không nổi chuyện nhà họ Lâm đâu, các người nên quay về là hơn.
Nói xong, Lâm Thanh Diện phũ phàng quay lưng, ném túi rác trên tay vào thùng rác rồi rời khỏi.
Mặc dù thân phận người thừa kế nhà họ Lâm có thể khiến người ta nể sợ nhưng Lâm Thanh Diện lại chẳng đoái hoài gì tới nó.
Kể từ giây phút bị đuổi ra khỏi nhà năm xưa, anh đã không còn chút tình cảm gì với bọn họ nữa rồi.
Hiện tại anh đang ở rể nhà họ Hứa, một gia tộc thuộc hàng khá giả tại Hồng Thành, là đồ vô dụng mà ai ai ở đây cũng biết.
Không một ai biết rằng anh từng là cậu chủ nhỏ nhà họ Lâm, một tay che trời ở thủ đô.
Nhưng đó đều là quá khứ rồi, tuy rằng cuộc sống hiện tại của Lâm Thanh Diện rất thảm, tiền trong tài khoản tiết kiệm chưa được nổi vài chục triệu, nhưng anh không hề hối hận.
Lâm Thanh Diện mang theo hoa quả đến nhà từ đường họ Hứa, hôm nay là tiệc mừng thọ của ông cụ Hứa nên con cháu trong nhà đều có mặt đầy đủ, những lúc như thế này anh thường bị mang ra so sánh, làm cả nhà Hứa Bích Hoài bị chê cười.
Bữa tiệc vừa bắt đầu, mọi người lần lượt tặng quà cho ông cụ Hứa.
“Ông nội, con biết ông thích đồ vật có giá trị lịch sử nên đặc biệt tìm bức ‘Khê sơn ngư ẩn đồ’ do chính tay Đường Bá Hổ vẽ để tặng ông, mong ông nhận cho con vui.” Cháu đích tôn của nhà họ Hứa tươi cười dâng lên một bức tranh cuộn tròn.
“Ông nội, miếng ngọc bích này là do con nhờ bạn ở nước ngoài mua về, cũng tốn không ít tiền ạ.” Hứa Bích Uyên, cô cháu gái được ông cưng chiều nhất tặng cho ông một miếng ngọc bích.
…
Tất cả mọi người đều tranh nhau tặng quà, cốt để làm vui lòng ông cụ Hứa.
“Ông nội, ông có thể… cho con mượn một tỷ rưỡi được không, cô nhi viện năm nay không được các nhà hảo tâm quyên góp nên sắp không thể duy trì tiếp được nữa rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì lũ trẻ sống ở đó sẽ không còn nhà để về…”
Lúc này, Lâm Thanh Diện đang ngồi tại bàn tít trong cùng, bỗng dưng lên tiếng.
Toàn trường ồ lên.
Mẹ vợ anh là Tống Huyền Khanh bật người đứng dậy, chỉ tay vào mặt Lâm Thanh Diện mà mắng:”Cái thằng đầu bị lừa đá này, cậu có biết cậu đang nói gì không hả?”
Người đẹp số một Hồng Thành, vợ của Lâm Thanh Diện là Hứa Bích Hoài cũng không ngờ Lâm Thanh Diện lại mượn tiền ông cụ ngay lúc này nên nôn nóng đứng phắt dậy, nói: “Ông nội, Lâm Thanh Diện vẫn còn đang ngủ mớ đó, ông đừng để bụng những lời anh ấy nói.”
Nói xong, cô liền hung hăng véo cánh tay Lâm Thanh Diện một cái.
Ba năm trước, lúc sắp lâm chung, bà cụ Hứa gọi Lâm Thanh Diện đến, cứ đòi phải gả Hứa Bích Hoài cho anh, khiến cho một cô gái xinh đẹp tựa nữ thần trong mắt mọi người trong nháy mắt rơi xuống vực sâu.
Ba năm nay, Lâm Thanh Diện không đi làm, cả ngày giặt quần áo, nấu cơm, đổ rác, cái danh đồ vô dụng truyền khắp Hồng Thành, nữ thần năm nào cũng bị đùa cợt, chê cười mọi lúc mọi nơi.
Vậy mà giờ đây, tại bữa tiệc mừng thọ của ông cụ, Lâm Thanh Diện lại còn làm liên lụy đến cô.
“Buồn cười chết mất, hôm nay là tiệc mừng thọ của ông nội, anh không tặng quà thì thôi còn dám hỏi vay một tỷ rưỡi. Lâm Thanh Diện, mấy năm nay anh ăn nhờ ở đậu nhà họ Hứa chúng tôi còn chưa đủ sao, tại tiệc mừng thọ của ông nội mà cũng dám vay tiền hả, anh muốn chọc ông nội tức lên rồi ngã bệnh có phải không?”
Người nói là Hứa Trai Hiệp, ông cụ ưng ý anh ta nhất trong đám con cháu.
“Em thấy có khi cha nội dở hơi này cố ý đấy, viện mồ côi chỉ là cái cớ, anh ta làm vậy là muốn lừa lấy tiền của ông nội đút túi riêng, với trí thông minh của cha nội dở hơi này thì sợ là không thể nghĩ ra cách thức này đâu, chưa biết chừng chuyện là do Hứa Bích Hoài chỉ đạo anh ta làm đấy.”
Đứa cháu gái Hứa Bích Uyên mà ông cụ thương nhất cũng hùa theo, từ trước đến nay cô ta lúc nào cũng bất hòa với Hứa Bích Hoài nên chỉ cần có cơ hội là cô ta sẽ chụp mũ Hứa Bích Hoài ngay.
Thấy có người lôi Hứa Bích Hoài vào cuộc, Lâm Thanh Diện liền vội vàng giải thích: “Không không không, tôi vay thôi, vì gần đây tôi hơi khó khăn về tài chính nên không có nhiều tiền, sau vài ngày thôi, tôi nhất định sẽ hoàn trả lại cho ông nội mà.”
“Bớt nói vớ va vớ vẩn lại đi, một kẻ vô công rồi nghề như anh, còn chẳng có nổi một công việc, nếu thực sự cho anh vay thì anh lấy gì để trả chứ?” Hứa Trai Hiệp buông lời khinh thường.
“Đúng vậy, cái tên vô dụng này xuất thân từ cô nhi viện rách nát kia mà, anh vay tiền ông nội là muốn ông nội nuôi một đám vô dụng như anh à? Tôi thấy cái viện mồ côi đó của anh tốt hơn hết hãy đóng cửa nhanh một chút đi.” Hứa Bích Uyên châm chọc.
Nghe mọi người chỉ trích không ngớt, Lâm Thanh Diện chỉ biết cắn chặt răng, năm xưa khi anh lưu lạc đầu đường xó chợ, chính viện mồ côi đã thu nhận và giữ anh lại nên anh mới trưởng thành được, bây giờ viện mồ côi gặp nguy khốn nên anh cũng muốn giúp một tay, nhưng mọi việc xảy ra quá bất ngờ mà anh thì không có nhiều tiền nên đành phải đi vay.
Anh cứ nghĩ rằng mọi người có lòng tốt sẽ giúp đỡ viện mồ côi nhưng không ngờ lại phải chịu sự ghẻ lạnh như thế này, vì trong lòng vẫn còn canh cánh chuyện viện mồ côi đang gặp khó khăn nên anh mới nhẫn nhịn.
Mặt mày ông cụ Hứa Mạn Tranh lúc này đã xanh mét, ông trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện quát: “Hỗn xược, nhà các cậu rốt cuộc là tới chúc thọ hay là đến để chọc tức ta? Mau cút về đi, tiệc mừng thọ của ta không chào đón thứ rác rưởi như cậu, từ nay về sau Lâm Thanh Diện cậu không được tham gia vào các buổi lễ tiệc nhà họ Hứa nữa.”
“Ông nội, viện mồ côi hiện giờ thật sự rất khó khăn, lũ trẻ cần sự giúp đỡ của ông.” Lâm Thanh Diện cắn răng, không chịu từ bỏ, cầu khẩn một cách chân thành.
Hứa Bích Hoài thấy dáng vẻ chân thành đó của Lâm Thanh Diện thì thở dài bất đắc dĩ rồi nói với Hứa Mạn Tranh: “Ông nội, Lâm Thanh Diện là thật tâm muốn giúp viện mồ côi, anh ấy đã sống ở đó từ nhỏ cho đến lớn tình cảm rất đậm sâu, xin ông hãy giúp anh ấy với ạ.”
Hứa Mạn Tranh lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Ông thấy con cũng bị cái thằng vô dụng này lừa rồi, cả con nữa, cũng cút cho khuất mắt ông, đừng làm trò xấu hổ trước mặt ông!”
Tống Huyền Khanh thấy thế thì vội vã nói với Hứa Bích Hoài nói: “Con còn ngẩn ra đó là gì, mau lôi cái thằng chẳng ra gì này đi đi, còn ở đó chọc tức ông cụ thì cả nhà chúng ta coi như xong đời đấy.”
Hứa Bích Hoài bất đắc dĩ, khẽ cúi người với Hứa Mạn Tranh nói: “Ông nội, con xin lỗi.”
Liền sau đó, cô tóm lấy cánh tay Lâm Thanh Diện kéo ra khỏi đám đông và rời khỏi sảnh tiệc.
“Cô nên canh chừng cái tên chơi bời lều lổng nay cho kỹ vào, đừng để anh ta xổng ra ngoài hãm hại lừa gạt người khác, làm ô uế thanh danh nhà họ Hứa nữa!” Cô vẫn còn nghe thấy tiếng cười nhạo của Hứa Trai Hiệp phía sau.
Ra đến bên ngoài biệt thự, Hứa Bích Hoài vùng tay Lâm Thanh Diện ra như tránh tà.
“Bích Hoài, anh thực xin lỗi, viện mồ côi đúng là đang rất khó khăn, anh cũng hết cách rồi nên lúc nãy mới phải mở miệng mượn tiền ông nội.” Lâm Thanh Diện cất lời.
Hứa Bích Hoài nhìn anh với ánh mắt thất vọng và nói: “Giải thích có ích gì, anh đã đắc tội với ông nội rồi.”
“Gần đây ông nội muốn mua một tòa nhà văn phòng của công ty địa ốc Thiên Vân, chuyện này rất khó thực hiện, công ty địa ốc Thiên Vân không coi nhà họ Hứa chúng ta ra gì nên không chịu bán, hiện giờ tôi chỉ có thể nghĩ cách thực hiện được ý muốn này của ông thì mới có thể bù đắp được sai lầm hôm nay của anh.”
“Tôi đến công ty đây, anh tự đi về đi.”
Nói xong, cô liền đi thẳng không ngoảnh lại.
“Bích Hoài.” Lâm Thanh Diện gọi tên cô.
Hứa Bích Hoài dừng bước nhưng không quay đầu lại mà chỉ nói: “Lâm Thanh Diện, anh khiến tôi quá thất vọng rồi.” Nói xong, vẫn không quay đầu mà cứ thế đi thẳng.
Lâm Thanh Diện nhìn bóng dáng cô đơn của Hứa Bích Hoài rồi hít sâu một hơi, đáy lòng trào dâng áy náy.
Anh không ở đó nữa mà chờ Hứa Bích Hoài đi xong, anh đi đến viện mồ côi.
Nhìn thấy cổng lớn của viện mồ côi đã rỉ sét hết cả, trong lòng Lâm Thanh Diện thấy bùi ngùi, anh tiến vào trong sân, thấy rất nhiều bé con đang ngồi xổm trên mặt đất, không biết đang làm cái gì, nên đi sang hỏi một câu: “Mấy đứa đang làm gì vậy?”
Bọn nhỏ đều ngẩng đầu, khi thấy Lâm Thanh Diện, chúng nở nụ cười ngây thơ.
Mấy năm nay, Lâm Thanh Diện hễ có thời gian là lại đến viện mồ côi hỗ trợ nên có rất nhiều đứa bé ở đây biết anh.
“Anh, chúng em đang hái rau dại, dì Trương nói thức ăn của chúng em sắp không còn đủ nữa rồi nên chúng em hái một ít rau dại, vậy là có thể tiết kiệm được thức ăn để dành cho các em trai, em gái nhỏ hơn.” Một đứa bé trông có vẻ là lớn nhất trong số đó lên tiếng.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm “rau dại” mà bọn nhóc đó đào và thấy chúng toàn là mấy thứ cỏ dại, lũ trẻ còn nhỏ như vậy sao có thể phân biệt được rau dại chứ.
Có điều càng như vậy, trong lòng Lâm Thanh Diện lại càng khó chịu.
Sau khi dặn dò lũ nhỏ mấy câu, Lâm Thanh Diện mới đi vào nhà, lúc đứng trước cửa phòng dì Trương, anh có chút do dự, anh không mượn được tiền nên không biết đối mặt với dì Trương thế nào.
Năm xưa khi anh được viện mồ côi thu nhận thì người chăm sóc anh chính là dì Trương, anh mãi xem dì ấy là ân nhân cứ mạng của mình.
Đúng lúc này thì dì Trương mở cửa phòng bước ra, nhìn thấy Lâm Thanh Diện, dì tươi cười hỏi: “Thanh Diện, con tới mà cũng không nói một tiếng, mau vào trong ngồi đi.”
“Dì Trương, con không ngồi đâu, con biết viện hiện đang trong giai đoạn khó khăn, tiền thì con vẫn đang đi xoay, nhưng dì cứ yên tâm, con nhất định sẽ mượn được tiền.” Lâm Thanh Diện nói.
“Chuyện tiền nong con không cần phải lo nữa, hôm nay có một nhà hảo tâm đã tặng cho chúng ta sáu tỷ, còn tặng rất nhiều đồ ăn nữa, khó khăn của chúng ta đã qua rồi.” Dì Trương trông có vẻ rất vui mừng.
Lâm Thanh Diện sửng sốt, hỏi: “Nhà hảo tâm đó là ai?”
“Là tôi.” Lúc này có một giọng nói già nua cất lên.
Lâm Thanh Diện quay lại, nhận ra ông cụ không biết từ khi nào đã đứng sau lưng anh rồi.
“Tại sao lại là ông?”
Lâm Thanh Diện lập tức sa sầm mặt: “Chẳng phải tôi đã bảo các người đừng đến tìm tôi rồi sao?”
Ông cụ tên là Độ, là quản gia nhà họ Lâm, ông thở dài vẻ bất đắc dĩ: “Cậu chủ, sáng nay lúc đến gặp cậu nói chuyện tôi vẫn chưa nói hết, tôi biết, có thể cậu chưa thể tiếp nhận được ngay nhưng nhà họ Lâm có thể chờ cậu hồi tâm chuyển ý.”
Nói xong, ông Độ lấy một chiếc thẻ đen từ trong túi áo ra đưa cho Lâm Thanh Diện.
“Đây là thẻ đen của ngân hàng Thế Giới, chi tiêu không giới hạn, trên thế giới này chỉ có mười chiếc mà thôi, cứ coi như đây là khoản bồi thường của nhà họ Lâm bù đắp cho những năm gần đây của cậu.”
“Ngoài ra, mẹ của cậu đã mua công ty địa ốc Thiên Vân ở Hồng Thành rồi, chỉ cần cậu ký vào hợp đồng này thì về sau tòa biệt thự Thiên Vân đó cũng sẽ là của cậu luôn.”
“Tôi không cần, ông về nói cho người phụ nữ kia biết rằng, tôi không có hứng thú với tài sản nhà họ Lâm.”
“Đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Ông Độ nói: “Nhưng mà cậu chủ ơi, nếu viện mồ côi không có khoản tiền này thì sẽ không thể cầm cự tiếp được nữa, nơi này mà bị đóng cửa thì lũ trẻ biết đi đâu về đâu?”
Lâm Thanh Diện nhíu mày, tuy rằng anh xem thường việc dùng tiền của nhà họ Lâm nhưng lũ trẻ trong viện hiện tại đúng thật cần phí để sống tiếp.
Lâm Thanh Diện suy ngẫm về những điều ông Độ nói rồi cất giọng trầm trầm: “Trong chiếc thẻ này có bao nhiêu tiền?”
“Thưa cậu chủ, đủ để mua toàn bộ sản nghiệp tại Hồng Thành này.”
“Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc là bao nhiêu?”
“Ba mươi ngàn tỷ…”
“Mẹ của cậu nguyện xin lỗi cậu vì lỗi lầm năm xưa, chỉ mong cậu đừng để bụng, hãy lấy đại cục làm trọng.”
“Nhà họ Lâm là gia tộc hàng đầu nước H, không thể không có người dẫn dắt được.”
Lâm Thanh Diện nhìn ông cụ đang cung kính khom lưng đứng trước mặt rồi nở nụ cười khinh khỉnh.
“Năm xưa, người phụ nữ lòng dạ độc địa chẳng khác nào rắn rết ấy vì muốn thâu tóm nhà họ Lâm vào tay mà đã đuổi tôi ra khỏi gia tộc, còn đổ lên đầu tôi cái tội danh phản bội, vì sợ tôi trả thù, bà ta đã bức tôi làm một thằng ở rể vô dụng, bị người người cười chê tại cái nơi khỉ ho cò gáy Hồng Thành này.”
“Bây giờ bà ta bệnh nặng, các người mới nhớ tới tôi, chẳng lẽ không thấy là đã quá muộn rồi sao?”
“Tôi đã quen với việc ở rể nhà họ Hứa tại Hồng Thành này rồi và cũng đã quen với việc người ta nói mình là đồ bám váy vợ nên tôi quản không nổi chuyện nhà họ Lâm đâu, các người nên quay về là hơn.
Nói xong, Lâm Thanh Diện phũ phàng quay lưng, ném túi rác trên tay vào thùng rác rồi rời khỏi.
Mặc dù thân phận người thừa kế nhà họ Lâm có thể khiến người ta nể sợ nhưng Lâm Thanh Diện lại chẳng đoái hoài gì tới nó.
Kể từ giây phút bị đuổi ra khỏi nhà năm xưa, anh đã không còn chút tình cảm gì với bọn họ nữa rồi.
Hiện tại anh đang ở rể nhà họ Hứa, một gia tộc thuộc hàng khá giả tại Hồng Thành, là đồ vô dụng mà ai ai ở đây cũng biết.
Không một ai biết rằng anh từng là cậu chủ nhỏ nhà họ Lâm, một tay che trời ở thủ đô.
Nhưng đó đều là quá khứ rồi, tuy rằng cuộc sống hiện tại của Lâm Thanh Diện rất thảm, tiền trong tài khoản tiết kiệm chưa được nổi vài chục triệu, nhưng anh không hề hối hận.
Lâm Thanh Diện mang theo hoa quả đến nhà từ đường họ Hứa, hôm nay là tiệc mừng thọ của ông cụ Hứa nên con cháu trong nhà đều có mặt đầy đủ, những lúc như thế này anh thường bị mang ra so sánh, làm cả nhà Hứa Bích Hoài bị chê cười.
Bữa tiệc vừa bắt đầu, mọi người lần lượt tặng quà cho ông cụ Hứa.
“Ông nội, con biết ông thích đồ vật có giá trị lịch sử nên đặc biệt tìm bức ‘Khê sơn ngư ẩn đồ’ do chính tay Đường Bá Hổ vẽ để tặng ông, mong ông nhận cho con vui.” Cháu đích tôn của nhà họ Hứa tươi cười dâng lên một bức tranh cuộn tròn.
“Ông nội, miếng ngọc bích này là do con nhờ bạn ở nước ngoài mua về, cũng tốn không ít tiền ạ.” Hứa Bích Uyên, cô cháu gái được ông cưng chiều nhất tặng cho ông một miếng ngọc bích.
…
Tất cả mọi người đều tranh nhau tặng quà, cốt để làm vui lòng ông cụ Hứa.
“Ông nội, ông có thể… cho con mượn một tỷ rưỡi được không, cô nhi viện năm nay không được các nhà hảo tâm quyên góp nên sắp không thể duy trì tiếp được nữa rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì lũ trẻ sống ở đó sẽ không còn nhà để về…”
Lúc này, Lâm Thanh Diện đang ngồi tại bàn tít trong cùng, bỗng dưng lên tiếng.
Toàn trường ồ lên.
Mẹ vợ anh là Tống Huyền Khanh bật người đứng dậy, chỉ tay vào mặt Lâm Thanh Diện mà mắng:”Cái thằng đầu bị lừa đá này, cậu có biết cậu đang nói gì không hả?”
Người đẹp số một Hồng Thành, vợ của Lâm Thanh Diện là Hứa Bích Hoài cũng không ngờ Lâm Thanh Diện lại mượn tiền ông cụ ngay lúc này nên nôn nóng đứng phắt dậy, nói: “Ông nội, Lâm Thanh Diện vẫn còn đang ngủ mớ đó, ông đừng để bụng những lời anh ấy nói.”
Nói xong, cô liền hung hăng véo cánh tay Lâm Thanh Diện một cái.
Ba năm trước, lúc sắp lâm chung, bà cụ Hứa gọi Lâm Thanh Diện đến, cứ đòi phải gả Hứa Bích Hoài cho anh, khiến cho một cô gái xinh đẹp tựa nữ thần trong mắt mọi người trong nháy mắt rơi xuống vực sâu.
Ba năm nay, Lâm Thanh Diện không đi làm, cả ngày giặt quần áo, nấu cơm, đổ rác, cái danh đồ vô dụng truyền khắp Hồng Thành, nữ thần năm nào cũng bị đùa cợt, chê cười mọi lúc mọi nơi.
Vậy mà giờ đây, tại bữa tiệc mừng thọ của ông cụ, Lâm Thanh Diện lại còn làm liên lụy đến cô.
“Buồn cười chết mất, hôm nay là tiệc mừng thọ của ông nội, anh không tặng quà thì thôi còn dám hỏi vay một tỷ rưỡi. Lâm Thanh Diện, mấy năm nay anh ăn nhờ ở đậu nhà họ Hứa chúng tôi còn chưa đủ sao, tại tiệc mừng thọ của ông nội mà cũng dám vay tiền hả, anh muốn chọc ông nội tức lên rồi ngã bệnh có phải không?”
Người nói là Hứa Trai Hiệp, ông cụ ưng ý anh ta nhất trong đám con cháu.
“Em thấy có khi cha nội dở hơi này cố ý đấy, viện mồ côi chỉ là cái cớ, anh ta làm vậy là muốn lừa lấy tiền của ông nội đút túi riêng, với trí thông minh của cha nội dở hơi này thì sợ là không thể nghĩ ra cách thức này đâu, chưa biết chừng chuyện là do Hứa Bích Hoài chỉ đạo anh ta làm đấy.”
Đứa cháu gái Hứa Bích Uyên mà ông cụ thương nhất cũng hùa theo, từ trước đến nay cô ta lúc nào cũng bất hòa với Hứa Bích Hoài nên chỉ cần có cơ hội là cô ta sẽ chụp mũ Hứa Bích Hoài ngay.
Thấy có người lôi Hứa Bích Hoài vào cuộc, Lâm Thanh Diện liền vội vàng giải thích: “Không không không, tôi vay thôi, vì gần đây tôi hơi khó khăn về tài chính nên không có nhiều tiền, sau vài ngày thôi, tôi nhất định sẽ hoàn trả lại cho ông nội mà.”
“Bớt nói vớ va vớ vẩn lại đi, một kẻ vô công rồi nghề như anh, còn chẳng có nổi một công việc, nếu thực sự cho anh vay thì anh lấy gì để trả chứ?” Hứa Trai Hiệp buông lời khinh thường.
“Đúng vậy, cái tên vô dụng này xuất thân từ cô nhi viện rách nát kia mà, anh vay tiền ông nội là muốn ông nội nuôi một đám vô dụng như anh à? Tôi thấy cái viện mồ côi đó của anh tốt hơn hết hãy đóng cửa nhanh một chút đi.” Hứa Bích Uyên châm chọc.
Nghe mọi người chỉ trích không ngớt, Lâm Thanh Diện chỉ biết cắn chặt răng, năm xưa khi anh lưu lạc đầu đường xó chợ, chính viện mồ côi đã thu nhận và giữ anh lại nên anh mới trưởng thành được, bây giờ viện mồ côi gặp nguy khốn nên anh cũng muốn giúp một tay, nhưng mọi việc xảy ra quá bất ngờ mà anh thì không có nhiều tiền nên đành phải đi vay.
Anh cứ nghĩ rằng mọi người có lòng tốt sẽ giúp đỡ viện mồ côi nhưng không ngờ lại phải chịu sự ghẻ lạnh như thế này, vì trong lòng vẫn còn canh cánh chuyện viện mồ côi đang gặp khó khăn nên anh mới nhẫn nhịn.
Mặt mày ông cụ Hứa Mạn Tranh lúc này đã xanh mét, ông trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện quát: “Hỗn xược, nhà các cậu rốt cuộc là tới chúc thọ hay là đến để chọc tức ta? Mau cút về đi, tiệc mừng thọ của ta không chào đón thứ rác rưởi như cậu, từ nay về sau Lâm Thanh Diện cậu không được tham gia vào các buổi lễ tiệc nhà họ Hứa nữa.”
“Ông nội, viện mồ côi hiện giờ thật sự rất khó khăn, lũ trẻ cần sự giúp đỡ của ông.” Lâm Thanh Diện cắn răng, không chịu từ bỏ, cầu khẩn một cách chân thành.
Hứa Bích Hoài thấy dáng vẻ chân thành đó của Lâm Thanh Diện thì thở dài bất đắc dĩ rồi nói với Hứa Mạn Tranh: “Ông nội, Lâm Thanh Diện là thật tâm muốn giúp viện mồ côi, anh ấy đã sống ở đó từ nhỏ cho đến lớn tình cảm rất đậm sâu, xin ông hãy giúp anh ấy với ạ.”
Hứa Mạn Tranh lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Ông thấy con cũng bị cái thằng vô dụng này lừa rồi, cả con nữa, cũng cút cho khuất mắt ông, đừng làm trò xấu hổ trước mặt ông!”
Tống Huyền Khanh thấy thế thì vội vã nói với Hứa Bích Hoài nói: “Con còn ngẩn ra đó là gì, mau lôi cái thằng chẳng ra gì này đi đi, còn ở đó chọc tức ông cụ thì cả nhà chúng ta coi như xong đời đấy.”
Hứa Bích Hoài bất đắc dĩ, khẽ cúi người với Hứa Mạn Tranh nói: “Ông nội, con xin lỗi.”
Liền sau đó, cô tóm lấy cánh tay Lâm Thanh Diện kéo ra khỏi đám đông và rời khỏi sảnh tiệc.
“Cô nên canh chừng cái tên chơi bời lều lổng nay cho kỹ vào, đừng để anh ta xổng ra ngoài hãm hại lừa gạt người khác, làm ô uế thanh danh nhà họ Hứa nữa!” Cô vẫn còn nghe thấy tiếng cười nhạo của Hứa Trai Hiệp phía sau.
Ra đến bên ngoài biệt thự, Hứa Bích Hoài vùng tay Lâm Thanh Diện ra như tránh tà.
“Bích Hoài, anh thực xin lỗi, viện mồ côi đúng là đang rất khó khăn, anh cũng hết cách rồi nên lúc nãy mới phải mở miệng mượn tiền ông nội.” Lâm Thanh Diện cất lời.
Hứa Bích Hoài nhìn anh với ánh mắt thất vọng và nói: “Giải thích có ích gì, anh đã đắc tội với ông nội rồi.”
“Gần đây ông nội muốn mua một tòa nhà văn phòng của công ty địa ốc Thiên Vân, chuyện này rất khó thực hiện, công ty địa ốc Thiên Vân không coi nhà họ Hứa chúng ta ra gì nên không chịu bán, hiện giờ tôi chỉ có thể nghĩ cách thực hiện được ý muốn này của ông thì mới có thể bù đắp được sai lầm hôm nay của anh.”
“Tôi đến công ty đây, anh tự đi về đi.”
Nói xong, cô liền đi thẳng không ngoảnh lại.
“Bích Hoài.” Lâm Thanh Diện gọi tên cô.
Hứa Bích Hoài dừng bước nhưng không quay đầu lại mà chỉ nói: “Lâm Thanh Diện, anh khiến tôi quá thất vọng rồi.” Nói xong, vẫn không quay đầu mà cứ thế đi thẳng.
Lâm Thanh Diện nhìn bóng dáng cô đơn của Hứa Bích Hoài rồi hít sâu một hơi, đáy lòng trào dâng áy náy.
Anh không ở đó nữa mà chờ Hứa Bích Hoài đi xong, anh đi đến viện mồ côi.
Nhìn thấy cổng lớn của viện mồ côi đã rỉ sét hết cả, trong lòng Lâm Thanh Diện thấy bùi ngùi, anh tiến vào trong sân, thấy rất nhiều bé con đang ngồi xổm trên mặt đất, không biết đang làm cái gì, nên đi sang hỏi một câu: “Mấy đứa đang làm gì vậy?”
Bọn nhỏ đều ngẩng đầu, khi thấy Lâm Thanh Diện, chúng nở nụ cười ngây thơ.
Mấy năm nay, Lâm Thanh Diện hễ có thời gian là lại đến viện mồ côi hỗ trợ nên có rất nhiều đứa bé ở đây biết anh.
“Anh, chúng em đang hái rau dại, dì Trương nói thức ăn của chúng em sắp không còn đủ nữa rồi nên chúng em hái một ít rau dại, vậy là có thể tiết kiệm được thức ăn để dành cho các em trai, em gái nhỏ hơn.” Một đứa bé trông có vẻ là lớn nhất trong số đó lên tiếng.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm “rau dại” mà bọn nhóc đó đào và thấy chúng toàn là mấy thứ cỏ dại, lũ trẻ còn nhỏ như vậy sao có thể phân biệt được rau dại chứ.
Có điều càng như vậy, trong lòng Lâm Thanh Diện lại càng khó chịu.
Sau khi dặn dò lũ nhỏ mấy câu, Lâm Thanh Diện mới đi vào nhà, lúc đứng trước cửa phòng dì Trương, anh có chút do dự, anh không mượn được tiền nên không biết đối mặt với dì Trương thế nào.
Năm xưa khi anh được viện mồ côi thu nhận thì người chăm sóc anh chính là dì Trương, anh mãi xem dì ấy là ân nhân cứ mạng của mình.
Đúng lúc này thì dì Trương mở cửa phòng bước ra, nhìn thấy Lâm Thanh Diện, dì tươi cười hỏi: “Thanh Diện, con tới mà cũng không nói một tiếng, mau vào trong ngồi đi.”
“Dì Trương, con không ngồi đâu, con biết viện hiện đang trong giai đoạn khó khăn, tiền thì con vẫn đang đi xoay, nhưng dì cứ yên tâm, con nhất định sẽ mượn được tiền.” Lâm Thanh Diện nói.
“Chuyện tiền nong con không cần phải lo nữa, hôm nay có một nhà hảo tâm đã tặng cho chúng ta sáu tỷ, còn tặng rất nhiều đồ ăn nữa, khó khăn của chúng ta đã qua rồi.” Dì Trương trông có vẻ rất vui mừng.
Lâm Thanh Diện sửng sốt, hỏi: “Nhà hảo tâm đó là ai?”
“Là tôi.” Lúc này có một giọng nói già nua cất lên.
Lâm Thanh Diện quay lại, nhận ra ông cụ không biết từ khi nào đã đứng sau lưng anh rồi.
“Tại sao lại là ông?”
Lâm Thanh Diện lập tức sa sầm mặt: “Chẳng phải tôi đã bảo các người đừng đến tìm tôi rồi sao?”
Ông cụ tên là Độ, là quản gia nhà họ Lâm, ông thở dài vẻ bất đắc dĩ: “Cậu chủ, sáng nay lúc đến gặp cậu nói chuyện tôi vẫn chưa nói hết, tôi biết, có thể cậu chưa thể tiếp nhận được ngay nhưng nhà họ Lâm có thể chờ cậu hồi tâm chuyển ý.”
Nói xong, ông Độ lấy một chiếc thẻ đen từ trong túi áo ra đưa cho Lâm Thanh Diện.
“Đây là thẻ đen của ngân hàng Thế Giới, chi tiêu không giới hạn, trên thế giới này chỉ có mười chiếc mà thôi, cứ coi như đây là khoản bồi thường của nhà họ Lâm bù đắp cho những năm gần đây của cậu.”
“Ngoài ra, mẹ của cậu đã mua công ty địa ốc Thiên Vân ở Hồng Thành rồi, chỉ cần cậu ký vào hợp đồng này thì về sau tòa biệt thự Thiên Vân đó cũng sẽ là của cậu luôn.”
“Tôi không cần, ông về nói cho người phụ nữ kia biết rằng, tôi không có hứng thú với tài sản nhà họ Lâm.”
“Đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Ông Độ nói: “Nhưng mà cậu chủ ơi, nếu viện mồ côi không có khoản tiền này thì sẽ không thể cầm cự tiếp được nữa, nơi này mà bị đóng cửa thì lũ trẻ biết đi đâu về đâu?”
Lâm Thanh Diện nhíu mày, tuy rằng anh xem thường việc dùng tiền của nhà họ Lâm nhưng lũ trẻ trong viện hiện tại đúng thật cần phí để sống tiếp.
Lâm Thanh Diện suy ngẫm về những điều ông Độ nói rồi cất giọng trầm trầm: “Trong chiếc thẻ này có bao nhiêu tiền?”
“Thưa cậu chủ, đủ để mua toàn bộ sản nghiệp tại Hồng Thành này.”
“Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc là bao nhiêu?”
“Ba mươi ngàn tỷ…”