Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Nếu đã lạc vào thế giới rộng lớn trong tiên hiệp, là fan của thể loại kỳ ảo này, chắc chắn sẽ không thể nào bỏ qua tác phẩm Phàm Nhân Tu Tiên của tác giả Vong Ngữ. Chỉ riêng cái tên Vong Ngữ thôi đã đảm bảo được chất lượng nội dung của truyện rồi.
Đây là một siêu phẩm của Vong Ngữ, logic, chặt chẽ, mang đậm chất “tu tiên”: Năm tháng như nước chảy, đại đạo vốn vô tình. Đọc bộ này phải từ từ gặm nhấm, mới có nhiều cảm xúc.
Truyện: Phàm nhân tu tiên
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên hiệp
Tình trạng: Hoàn thành.
Tác phẩm khá đồ sộ với 2445 chương phân thành 11 Quyển:
Cái hay nhất của truyện là bố cục rất hợp lý, chặt chẽ, bối cảnh rộng lớn, các chi tiết trong truyện kết nối với nhau rất tự nhiên, logic, tình tiết liền mạch, miêu tả tu luyên, thuật pháp, đánh nhau (từ quăng skill đến sử dụng pháp bảo, bố trận) đều rất cụ thể, sinh động, đậm chất tiên hiệp. Mỗi một cảnh giới tăng lên trong truyện đều đầy khó khăn, phải trả giá rất nhiều thứ, các cảnh giới có tôn ti trật tự bối phận rõ ràng, mỗi lần anh Lập mà up được cái level là đọc thấy sướng hẳn ra, (không như mấy truyện tiên hiệp khác, tăng tu vi quá dễ dàng, càng về sau tu vi cao lại từ đâu ra xuất hiện lớp lớp, thành ra đọc thấy chán). Ngay cả việc luyện pháp bảo hay tu hành công pháp cũng đều không dễ dàng, cần rất nhiều cơ duyên và nỗ lực. Cảm xúc nhất là đọc đến quyển Tung Hoành Nhân Giới, thật không uổng công cày cuốc đọc ngày đêm.
Truyện lột tả rõ nhất 4 chữ “Tiên phàm cách biệt”, ít có tác giả nào thể hiện rõ được như Vong Ngữ, từ một phàm nhân muốn gia nhập tu chân giới thật khó khăn biết chừng nào, thế giới tu chân ngay cạnh bên, nhưng phàm nhân đâu có nhận ra được? Tất cả đều phải cần một chữ Duyên. Người tu hành trăm năm chỉ là một lần bế quan, nhưng với người thường đã là 1 đời. Thương hải tang điền, thoắt cái người xưa đã mất, phàm trần chỉ như một giấc mộng. Sống trăm ngàn năm, mấy ai còn giữ được chữ tình? Có người nói truyện lão Vong khô khan nhưng mình thấy như vậy rất hợp lý, rất thích sự khô khan đó.
Còn về nhân vật chính Hàn Lập, đúng chuẩn cô độc, tâm cơ, lạnh lùng, tất cả vì tu luyện, không thuộc dạng trẻ trâu háo thắng, không làm khi không có lợi. Đây là dạng điển hình, giữa một thế giới tu chân đầy tàn khốc, mạnh được yếu thua, tất cả vì trường sinh, thì chỉ như vậy mới có thể sinh tồn và leo lên đỉnh cao được.
ính ra anh Lập được ưu ái nhất trong các nhân vật chính, có cả một “Hàn Lập tu tiên niên biểu” nghe rất khí chất được lập ra, kể về quá trình tu tiên từ 10 tuổi đến 8000 tuổi của Hàn Lập. Thực sự mỗi lần đọc cái tu tiên niên biểu này mình rất muốn theo bước anh Lập tu tiên.
Đọc truyện: Phàm Nhân Tu Tiên
Đây là một siêu phẩm của Vong Ngữ, logic, chặt chẽ, mang đậm chất “tu tiên”: Năm tháng như nước chảy, đại đạo vốn vô tình. Đọc bộ này phải từ từ gặm nhấm, mới có nhiều cảm xúc.
Truyện: Phàm nhân tu tiên
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên hiệp
Tình trạng: Hoàn thành.
Tác phẩm khá đồ sộ với 2445 chương phân thành 11 Quyển:
- Quyển 1: Thất Huyền Môn Phong Vân
- Quyển 2 : Sơ Đạp Tu Tiên Lộ
- Quyển 3 – Quyển 4: Phong Khởi Hải ngoại
- Quyển 5: Danh Chấn Nhất Phương
- Quyển 6: Thông Thiên Linh Bảo
- Quyển 7: Tung hoành nhân giới
- Quyển 8: Sơ nhập Linh Giới
- Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc
- Quyển 10: Ma Giới Chi Chiến
- Quyển 11: Chân Tiên Hàng Lâm
Cái hay nhất của truyện là bố cục rất hợp lý, chặt chẽ, bối cảnh rộng lớn, các chi tiết trong truyện kết nối với nhau rất tự nhiên, logic, tình tiết liền mạch, miêu tả tu luyên, thuật pháp, đánh nhau (từ quăng skill đến sử dụng pháp bảo, bố trận) đều rất cụ thể, sinh động, đậm chất tiên hiệp. Mỗi một cảnh giới tăng lên trong truyện đều đầy khó khăn, phải trả giá rất nhiều thứ, các cảnh giới có tôn ti trật tự bối phận rõ ràng, mỗi lần anh Lập mà up được cái level là đọc thấy sướng hẳn ra, (không như mấy truyện tiên hiệp khác, tăng tu vi quá dễ dàng, càng về sau tu vi cao lại từ đâu ra xuất hiện lớp lớp, thành ra đọc thấy chán). Ngay cả việc luyện pháp bảo hay tu hành công pháp cũng đều không dễ dàng, cần rất nhiều cơ duyên và nỗ lực. Cảm xúc nhất là đọc đến quyển Tung Hoành Nhân Giới, thật không uổng công cày cuốc đọc ngày đêm.
Truyện lột tả rõ nhất 4 chữ “Tiên phàm cách biệt”, ít có tác giả nào thể hiện rõ được như Vong Ngữ, từ một phàm nhân muốn gia nhập tu chân giới thật khó khăn biết chừng nào, thế giới tu chân ngay cạnh bên, nhưng phàm nhân đâu có nhận ra được? Tất cả đều phải cần một chữ Duyên. Người tu hành trăm năm chỉ là một lần bế quan, nhưng với người thường đã là 1 đời. Thương hải tang điền, thoắt cái người xưa đã mất, phàm trần chỉ như một giấc mộng. Sống trăm ngàn năm, mấy ai còn giữ được chữ tình? Có người nói truyện lão Vong khô khan nhưng mình thấy như vậy rất hợp lý, rất thích sự khô khan đó.
Còn về nhân vật chính Hàn Lập, đúng chuẩn cô độc, tâm cơ, lạnh lùng, tất cả vì tu luyện, không thuộc dạng trẻ trâu háo thắng, không làm khi không có lợi. Đây là dạng điển hình, giữa một thế giới tu chân đầy tàn khốc, mạnh được yếu thua, tất cả vì trường sinh, thì chỉ như vậy mới có thể sinh tồn và leo lên đỉnh cao được.
ính ra anh Lập được ưu ái nhất trong các nhân vật chính, có cả một “Hàn Lập tu tiên niên biểu” nghe rất khí chất được lập ra, kể về quá trình tu tiên từ 10 tuổi đến 8000 tuổi của Hàn Lập. Thực sự mỗi lần đọc cái tu tiên niên biểu này mình rất muốn theo bước anh Lập tu tiên.
Đọc truyện: Phàm Nhân Tu Tiên
Bình luận facebook