Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Sủng Tận Trời
Thể loại : Cổ đại, ngôn tình, trọng sinh, ngọt, sủng, song khiết, 1v1, duyên trời tác hợp, chiếm hữu, HE.
Độ dài : 64 chương + 18 phiên ngoại.
Tác giả : Dữu Nhất Chỉ Lê.
Nhóm dịch : An Hồng Đậu Team.
Couple : Tướng quân lạnh lùng bệnh chiếm hữu x Tiểu thư xinh đẹp hoạt bát.
=============================
Năm ấy, thiếu niên mười ba tuổi thân phận hèn mọn bị một đám công tử Lục gia khi nhục. Có một cô bé sáu tuổi xinh đẹp rạng rỡ như ánh mặt trời, đứng ra ngăn cản bọn người đang đánh đập chàng thiếu niên ấy.
" Các ngươi đang làm gì vậy! Bắt nạt người khác là không đúng! Ta sẽ nói với cha ta, để cho người bắt các ngươi lại! ".
.....................................
Bàn tay nhỏ bé kéo góc áo thiếu niên bẩn thỉu, trong mắt rưng rưng đáng thương, còn mang theo nức nở hỏi: “ Tiểu ca ca, huynh có đau không…”.
Sắc mặt thiếu niên nhàn nhạt, lạnh như băng nhìn nàng, không nói một lời...... kéo chân bị thương, khập khiễng rời đi.
......................................
" Ca ca! Cuối cùng huynh cũng đến! Nguyệt Linh chờ huynh thật lâu! ".
" Tiểu ca ca, huynh bị thương, ta giúp huynh băng bó được không? ".
" Được rồi ".
......................................
Mười năm sau, Trấn Quốc đại tướng quân Lục Tu Lương bình định Tây Nam đại thắng hồi triều, dân chúng kinh thành nhao nhao chào đón ở hai bên đường chỉ vì muốn nhìn thấy tư thế oai hùng của tướng quân. Trước cửa sổ tầng hai của trà lâu ven đường, Phó Nguyệt Linh khẩn trương nhìn chằm chằm vào thân ảnh quen thuộc trên ngựa kia :
" Nhìn thấy không, người trên ngựa đó là phu quân tương lai của ta ".
Tầm mắt hai người chạm nhau, Lục tướng quân hô hấp căng thẳng, tâm mãnh liệt nhảy.
Chờ đợi nhiều năm như vậy, giờ phút này rốt cục hắn cũng có đủ tư cách đứng bên cạnh nàng.
=============================
Cảnh báo: Review có SPOIL.
[ Bài viết là cảm nhận cá nhân của mình, mang tính chất kham khảo. Mọi người không thích và thấy khó chịu thì hãy thông cảm, bỏ qua, xin đừng buông lời cay đắng ].
Nhân vật chính.
Na9: Trấn Quốc Đại Tướng Quân Lục Tu Lương danh chấn thiên hạ, ngọc thụ lâm phong, sát phạt quyết đoán, lạnh lùng tàn nhẫn, tích chữ như vàng.
Nu9: Phó Nguyệt Linh, tứ tiểu thư phủ Tả Tướng, phong hoa tuyệt đại, kinh động lòng người.
=============================
Hình bộ thị lang Lục Hồng Xương uống say cưỡng ép một nha hoàn thô sử, nha hoàn này mang thai sinh ra na9 Lục Tu Lương. Thân phận hèn mọn ti tiện như thế, cuộc đời chàng định sẵn sinh ra để bị chà đạp, bị lăng nhục. Cùng chung dòng máu nhưng kẻ thì cẩm y ngọc thực, còn chàng chỉ có thể làm một hạ nhân sai vặt, mặc bọn họ mắng chửi, ẩn nhẫn mà tìm đường sống trong địa ngục Lục gia.
Cho đến một ngày nu9 Phó Nguyệt Linh vô tình gặp chàng bị một đám thiếu niên đánh đập. Nàng không sợ hãi mà lên tiếng bênh vực bảo vệ chàng, chờ đợi chàng thật lâu chỉ để gặp băng bó vết thương cho chàng. Cô bé sạch sẽ thuần khiết ấy mạnh mẽ xông thẳng vào cuộc đời u ám của chàng, kéo chàng từ bùn nhơ thoát ra ánh sáng. Từ khoảnh khắc ấy, chàng thề, sinh mạng này tồn tại chỉ vì nàng.
Mỗi khi nàng ra khỏi phủ đi chơi, đều sẽ có một thiếu niên mang thân thể đầy thương tích âm thầm đi phía sau bảo vệ nàng. Nhìn thấy nàng bị đám buôn người bắt, chàng xông thẳng vào xào huyệt bọn chúng, mở ra một con đường máu đưa nàng ra ngoài. Dùng thân thể đầy vết thương che chở nàng, cõng nàng an toàn về phủ mà trên người chàng, chỉ toàn máu và vết đao chém sâu tận xương. Sau ngày đó Lục phủ diệt môn bởi một ngọn lửa, vì ở Phó phủ mà chàng may mắn tránh thoát kiếp nạn. Xuất thân hèn mọn, giờ lại không còn chốn dung thân, lấy tư cách gì mà xuất hiện trước mặt nàng. Chàng quyết tâm ra chiến trường giết giặc, chỉ mong lập công, có được vị trí xứng đáng đứng bên cạnh nàng.
Mười năm sống trong gió tanh mưa máu trên chiến trường, chàng giờ đây là Trấn Quốc Đại Tướng Quân Lục Tu Lương danh chấn thiên hạ. Là Diêm La Vương lãnh khốc vô tình người người khiếp sợ. Nhưng mấy ai biết người tướng quân từng liều chết trên chiến trường ấy, lại chẳng vì đất nước sạch bóng giặc, chẳng vì dân chúng sống an yên, mà chỉ vì có được quyền hành tối thượng, để có đủ tư cách ở bên nữ tử chàng yêu. Một khắc chàng ra đời đã phải chịu bao khuất nhục, có ai thương tiếc chàng?. Mỗi ngày đều phải khúm núm để làm công cụ xả giận cho bọn công tử thế gia, có ai đau vì chàng?. Đúng thế, chưa từng có một ai cả, chỉ có duy nhất mình nàng. Cho nên thiên hạ này thế nào thì có liên quan gì đến chàng chứ?. Trong mắt, trong tim chàng, vĩnh viễn chỉ có thể chứa mỗi A Linh của chàng thôi. Vừa yêu nàng, muốn có được nàng, cũng vừa mặc cảm với thận phận thấp hèn này chẳng xứng với viên minh châu như nàng.
Mười năm chia cách, từng thời từng khắc chàng luôn nhớ đến nàng, mong chờ được gặp nàng, chắc A Linh của chàng giờ đây đã trở thành cô nương rất xinh đẹp, không biết nàng có nhớ chàng không?. Thế nhưng, nàng không hề biết đến sự tồn tại của chàng, không hề nhớ gì về thiếu niên toàn thân đầy máu cứu nàng khỏi tay buôn người. Không hề biết dù ở nơi biên cương khói lửa chiến tranh, dù ăn gió nằm sương, ở giữa ranh giới sự sống và cái chết, vẫn luôn có một nam nhân coi nàng là niềm tin để tồn tại, âm thầm bảo vệ nàng, yêu nàng như sinh mệnh. Thế nên mười năm này, lòng nàng đã trao trọn hết cho tam công tử phủ Hữu Tướng, thanh mai trúc mã cùng nàng lớn lên.
Khi biết cả hai bị tính kế, nhưng chàng vì yêu nàng mà mặc cho nàng trúng xuân dược rồi chiếm lấy nàng. Biết Phó gia nàng bị hại hàm oan, nhưng vì muốn nàng chỉ có thể dựa dẫm vào chàng mà trơ mắt nhìn Phó gia sụp đổ. Lúc nàng tuyệt vọng nhất, bơ vơ không trốn dung thân, bị người hắt hủi. Chàng cưới nàng, ôn nhu chăm sóc nàng, nhưng chưa bao giờ thổ lộ tình cảm một lần với nàng, hai năm phu thê tương kính như tân, khắc chế thủ lễ.
Cho đến khi nàng biết hết mọi chuyện, biết chàng âm mưu chiếm lấy nàng, vì để có được nàng mà vạch ra kế hoạch hãm hại Phó gia. Đứng giữ trời tuyết trắng lạnh lẽo, cõi lòng nàng tan nát, nàng không còn dục vọng cầu sinh, từ từ chết trước mặt chàng, âm thanh thê lương nói với chàng: "Phu quân, vì sao lại đối xử với ta như vậy...".
Luôn âm thầm đối xử tốt với nàng đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, bảo vệ nàng trước miệng lưỡi thế gian, chưa từng để ai dám bất kính với nàng, không có ai che chở nàng như chàng. Phu quân này, đã khiến nàng rung động. Nhưng, nếu chàng khinh bạc nàng, cũng sẽ không khiến nàng khổ sở thương tâm như bây giờ.
Nàng đã chết, linh hồn phiêu tán, nàng nhìn thấy hắn một thân bạch y đau lòng quỳ gối trước linh vị của nàng. Rồi lại ôm thi thể nàng trong phòng băng sáu ngày sáu đêm, hai mắt vô thần nỉ non những lời tình cảm giấu kín trong lòng với nàng. Chàng sợ dọa đến nàng, nên không dám cho nàng biết cuộc sống tăm tối dơ bẩn chàng từng trải qua, làm sao dám để nàng biết được nội tâm chàng có bao nhiêu u ám, chàng vẫn luôn mặc cảm, vẫn luôn hèn mọn như thế. Ở trước mặt nàng, chàng cứ như một đứa trẻ luôn làm sai, sợ khiến nàng thất vọng, khiến nàng xa rời. Cưới nàng, ôn nhu chăm sóc nàng nhưng không chạm vào nàng, vì chàng thấy trong mắt nàng chỉ có u buồn vô hạn. Sớm biết có ngày hôm nay, thì lúc trước sẽ nói rõ tất cả với nàng, cho dù bị nàng mắng chửi như thế nào, nhưng ít ra nàng vẫn còn êm đẹp đứng trước mặt chàng.
Linh hồn của nàng giờ khắc này đau đến tột cùng, thì ra hắn yêu nàng như vậy, nàng chưa thực sự hiểu hắn, chưa từng tin tưởng hắn. Hóa ra mọi chuyện không phải lỗi của hắn, là do nàng ngu ngốc tin lời kẻ gian, nghĩ Phó gia diệt môn là âm mưu của hắn. Ngày thứ bảy, chàng buông thi thể nàng ra, đến lúc trở về thì một thân bạch y đã bị máu tươi nhuộm đỏ, còn mang về mấy cái đầu, là đầu của những kẻ đã hàm oan Phó gia của nàng. Chàng liên tục xin lỗi, xin cho chàng thêm một cơ hội, chàng sẽ bảo vệ người nhà của nàng. Sinh mạng này chỉ tồn tại vì nàng, nàng đi rồi thì chàng đã không còn lí do tiếp tục sống. Nhưng, "sợ là nàng đã sớm hận thấu ta".
Linh hồn nàng khóc lóc gọi hắn, nhưng chỉ thấy hắn tâm như tro tàn để phòng băng sập xuống trôn vùi hắn cùng thi thể nàng. Tỉnh lại, nàng đã may mắn trọng sinh về năm mười lăm tuổi, khi bi kịch vẫn chưa xảy ra, khi hắn vẫn đang ở chiến trường, khi cả hai đã mười năm xa cách và xa cách cả một kiếp nhân sinh.
Tỉnh lại sau cơn ác mộng giữa đêm khuya, nàng nhìn nam nhân trong tranh: "Phu quân, A Linh chờ người đã lâu, mau trở về đi".
Lần này sẽ không bỏ lỡ nhau nữa, nàng sẽ bù đắp tất cả cho hắn, từ từ mở ra nội tâm u ám của hắn, quá khứ bi thương của hắn nàng sẽ dùng tình yêu của mình chữa lành. Phu quân của nàng tốt như vậy, nàng sẽ dùng cả đời để yêu thương, vĩnh viễn ở bên.
=============================
Nhân sinh đau khổ kiếp trước kết thúc. Bắt đầu câu chuyện kiếp sau, Lục Tu Lương bản tính máu lạnh vô tình, Phó Nguyệt Linh làm sao cảm hóa con dã thú mạnh mẽ bên trong nội tâm chàng?. Những nút thắt hiểu lầm, bi kịch kiếp trước, liệu kiếp này có được hóa giải, có thể tránh thoát?. Phó Nguyệt Linh một đời sai lầm, liệu có thể bắt đầu lại, mà có được hạnh phúc viên mãn?. Xin nhiệt liệt đề cử mọi người đọc truyện.
Na9 thâm tình, mặt dày, phúc hắc, thê nô, chiếm hữu cực mạnh. Nu9 xinh đẹp, sủng phu, có cương có nhu, tuy mảnh mai không biết võ nhưng quánh lộn rất sung, rất hung dữ.
Tiểu thư chủ động thân mật, câu dẫn, quyến rũ tướng quân. Tướng quân bệnh chiếm hữu nặng, ăn giấm cả nam lẫn nữ và cả động vật cũng không tha.
Hãy cùng mình nhảy hố truyện, để biết thêm thông tin chi tiết về chuyện tình đẹp đẽ, đầy ngọt ngào pha lẫn chút hài hước của cặp đôi vô cùng dễ thương này.
Truyện ngọt mà không ngấy, sủng pha chút hài, không có ngược, đấu đá âm mưu chỉ như cơn gió nhẹ thổi qua điểm tô chút sắc màu cho truyện.
Truyện ngoài cặp chính thì tất cả cặp phụ còn lại đều 1v1 + thê nô, có chút bất hợp lý ở thời cổ đại nhưng mấy cặp phụ này cũng rất ngọt ngào đáng yêu, nếu là gu của bạn thì đừng ngần ngại mà bỏ lỡ truyện nhé.
Có một cặp phụ là chất nữ hoàng hậu Ngô Mạn x Thế Tử Khang Vương Tiêu Chước, ở chính truyện có chút đất diễn thôi, nhưng vì cặp này cực kỳ dễ thương nên tác giả viết về chuyện tình của họ ở phiên ngoại hẳn 9 chương. (Cặp phụ này đẹp, độc, lạ, khiến tui u mê muốn xĩu. Ước chi có truyện riêng về hai ẻm thì tốt biết mấy).
Với mình thì truyện có thể đọc giải trí, văn phong ổn, không dài dòng lê thê. Cảm giác mấy chỗ cảm xúc cao trào thì tác giả viết chưa tới, không ngại sâu răng thì hãy nhảy hố, nếu bạn muốn tìm truyện có chút âm mưu hại não thì hãy cân nhắc.
Trích đoạn.
Chàng mơ về kiếp trước, chàng sợ hãi, đau khổ, bi thương, chàng khóc, khóc rất nhiều. Vị tướng quân khiến địch nghe tên đã ngửi được mùi tử khí này cũng có lúc yếu đuối như vậy, đáng thương như vậy, chỉ vì thấy nữ tử chàng yêu từ từ trút đi hơi thở cuối cùng trong vòng tay chàng.
[ Hắn bi thương, “A Linh, A Linh… Đừng rời bỏ ta, ta sai, ta sai rồi, nàng đừng rời khỏi ta…”.
Ta thà không bao giờ gặp nàng còn hơn là nhìn thấy nàng trong vòng tay của ta dần dần mất đi hơi thở.
Ta thà chịu đựng tất cả những ác ý, tất cả những đau khổ của thế giới này, miễn là nàng có thể sống hạnh phúc.
Tất cả tội lỗi ta sẽ gánh vác, là ta sai, ích kỷ muốn giữ nàng cho riêng mình, để cho nàng đau đớn như vậy. Nếu mọi thứ có thể trở lại, ta thà chết trong ngọn lửa đó.]
[ Nàng không ghét bỏ hắn, toàn thân đầy máu bẩn, nàng cũng không ghét bỏ mà còn nguyện ý ở bên hắn.
" Phu quân, ta nguyện cùng chàng nếm thử hỉ nộ ái ố của thế gian, cùng thưởng thức phồn hoa cảnh sắc giang sơn, cho dù là chết đi cũng không thể tách chúng ta ra được, lúc này đây chàng phải nắm chặt ta, chàng hứa sẽ bảo vệ ta cả đời chu toàn, không được nuốt lời. "
" A Linh, ta từng phạm sai lầm một lần, cám ơn nàng còn nguyện ý ở lại bên cạnh ta, ta vĩnh viễn sẽ bảo vệ nàng, quyết không nuốt lời." ]
Đọc đoạn trích thôi mà tim tui rung rinh nhộn nhạo quá, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!.
Thể loại : Cổ đại, ngôn tình, trọng sinh, ngọt, sủng, song khiết, 1v1, duyên trời tác hợp, chiếm hữu, HE.
Độ dài : 64 chương + 18 phiên ngoại.
Tác giả : Dữu Nhất Chỉ Lê.
Nhóm dịch : An Hồng Đậu Team.
Couple : Tướng quân lạnh lùng bệnh chiếm hữu x Tiểu thư xinh đẹp hoạt bát.
=============================
Năm ấy, thiếu niên mười ba tuổi thân phận hèn mọn bị một đám công tử Lục gia khi nhục. Có một cô bé sáu tuổi xinh đẹp rạng rỡ như ánh mặt trời, đứng ra ngăn cản bọn người đang đánh đập chàng thiếu niên ấy.
" Các ngươi đang làm gì vậy! Bắt nạt người khác là không đúng! Ta sẽ nói với cha ta, để cho người bắt các ngươi lại! ".
.....................................
Bàn tay nhỏ bé kéo góc áo thiếu niên bẩn thỉu, trong mắt rưng rưng đáng thương, còn mang theo nức nở hỏi: “ Tiểu ca ca, huynh có đau không…”.
Sắc mặt thiếu niên nhàn nhạt, lạnh như băng nhìn nàng, không nói một lời...... kéo chân bị thương, khập khiễng rời đi.
......................................
" Ca ca! Cuối cùng huynh cũng đến! Nguyệt Linh chờ huynh thật lâu! ".
" Tiểu ca ca, huynh bị thương, ta giúp huynh băng bó được không? ".
" Được rồi ".
......................................
Mười năm sau, Trấn Quốc đại tướng quân Lục Tu Lương bình định Tây Nam đại thắng hồi triều, dân chúng kinh thành nhao nhao chào đón ở hai bên đường chỉ vì muốn nhìn thấy tư thế oai hùng của tướng quân. Trước cửa sổ tầng hai của trà lâu ven đường, Phó Nguyệt Linh khẩn trương nhìn chằm chằm vào thân ảnh quen thuộc trên ngựa kia :
" Nhìn thấy không, người trên ngựa đó là phu quân tương lai của ta ".
Tầm mắt hai người chạm nhau, Lục tướng quân hô hấp căng thẳng, tâm mãnh liệt nhảy.
Chờ đợi nhiều năm như vậy, giờ phút này rốt cục hắn cũng có đủ tư cách đứng bên cạnh nàng.
=============================
Cảnh báo: Review có SPOIL.
[ Bài viết là cảm nhận cá nhân của mình, mang tính chất kham khảo. Mọi người không thích và thấy khó chịu thì hãy thông cảm, bỏ qua, xin đừng buông lời cay đắng ].
Nhân vật chính.
Na9: Trấn Quốc Đại Tướng Quân Lục Tu Lương danh chấn thiên hạ, ngọc thụ lâm phong, sát phạt quyết đoán, lạnh lùng tàn nhẫn, tích chữ như vàng.
Nu9: Phó Nguyệt Linh, tứ tiểu thư phủ Tả Tướng, phong hoa tuyệt đại, kinh động lòng người.
=============================
Hình bộ thị lang Lục Hồng Xương uống say cưỡng ép một nha hoàn thô sử, nha hoàn này mang thai sinh ra na9 Lục Tu Lương. Thân phận hèn mọn ti tiện như thế, cuộc đời chàng định sẵn sinh ra để bị chà đạp, bị lăng nhục. Cùng chung dòng máu nhưng kẻ thì cẩm y ngọc thực, còn chàng chỉ có thể làm một hạ nhân sai vặt, mặc bọn họ mắng chửi, ẩn nhẫn mà tìm đường sống trong địa ngục Lục gia.
Cho đến một ngày nu9 Phó Nguyệt Linh vô tình gặp chàng bị một đám thiếu niên đánh đập. Nàng không sợ hãi mà lên tiếng bênh vực bảo vệ chàng, chờ đợi chàng thật lâu chỉ để gặp băng bó vết thương cho chàng. Cô bé sạch sẽ thuần khiết ấy mạnh mẽ xông thẳng vào cuộc đời u ám của chàng, kéo chàng từ bùn nhơ thoát ra ánh sáng. Từ khoảnh khắc ấy, chàng thề, sinh mạng này tồn tại chỉ vì nàng.
Mỗi khi nàng ra khỏi phủ đi chơi, đều sẽ có một thiếu niên mang thân thể đầy thương tích âm thầm đi phía sau bảo vệ nàng. Nhìn thấy nàng bị đám buôn người bắt, chàng xông thẳng vào xào huyệt bọn chúng, mở ra một con đường máu đưa nàng ra ngoài. Dùng thân thể đầy vết thương che chở nàng, cõng nàng an toàn về phủ mà trên người chàng, chỉ toàn máu và vết đao chém sâu tận xương. Sau ngày đó Lục phủ diệt môn bởi một ngọn lửa, vì ở Phó phủ mà chàng may mắn tránh thoát kiếp nạn. Xuất thân hèn mọn, giờ lại không còn chốn dung thân, lấy tư cách gì mà xuất hiện trước mặt nàng. Chàng quyết tâm ra chiến trường giết giặc, chỉ mong lập công, có được vị trí xứng đáng đứng bên cạnh nàng.
Mười năm sống trong gió tanh mưa máu trên chiến trường, chàng giờ đây là Trấn Quốc Đại Tướng Quân Lục Tu Lương danh chấn thiên hạ. Là Diêm La Vương lãnh khốc vô tình người người khiếp sợ. Nhưng mấy ai biết người tướng quân từng liều chết trên chiến trường ấy, lại chẳng vì đất nước sạch bóng giặc, chẳng vì dân chúng sống an yên, mà chỉ vì có được quyền hành tối thượng, để có đủ tư cách ở bên nữ tử chàng yêu. Một khắc chàng ra đời đã phải chịu bao khuất nhục, có ai thương tiếc chàng?. Mỗi ngày đều phải khúm núm để làm công cụ xả giận cho bọn công tử thế gia, có ai đau vì chàng?. Đúng thế, chưa từng có một ai cả, chỉ có duy nhất mình nàng. Cho nên thiên hạ này thế nào thì có liên quan gì đến chàng chứ?. Trong mắt, trong tim chàng, vĩnh viễn chỉ có thể chứa mỗi A Linh của chàng thôi. Vừa yêu nàng, muốn có được nàng, cũng vừa mặc cảm với thận phận thấp hèn này chẳng xứng với viên minh châu như nàng.
Mười năm chia cách, từng thời từng khắc chàng luôn nhớ đến nàng, mong chờ được gặp nàng, chắc A Linh của chàng giờ đây đã trở thành cô nương rất xinh đẹp, không biết nàng có nhớ chàng không?. Thế nhưng, nàng không hề biết đến sự tồn tại của chàng, không hề nhớ gì về thiếu niên toàn thân đầy máu cứu nàng khỏi tay buôn người. Không hề biết dù ở nơi biên cương khói lửa chiến tranh, dù ăn gió nằm sương, ở giữa ranh giới sự sống và cái chết, vẫn luôn có một nam nhân coi nàng là niềm tin để tồn tại, âm thầm bảo vệ nàng, yêu nàng như sinh mệnh. Thế nên mười năm này, lòng nàng đã trao trọn hết cho tam công tử phủ Hữu Tướng, thanh mai trúc mã cùng nàng lớn lên.
Khi biết cả hai bị tính kế, nhưng chàng vì yêu nàng mà mặc cho nàng trúng xuân dược rồi chiếm lấy nàng. Biết Phó gia nàng bị hại hàm oan, nhưng vì muốn nàng chỉ có thể dựa dẫm vào chàng mà trơ mắt nhìn Phó gia sụp đổ. Lúc nàng tuyệt vọng nhất, bơ vơ không trốn dung thân, bị người hắt hủi. Chàng cưới nàng, ôn nhu chăm sóc nàng, nhưng chưa bao giờ thổ lộ tình cảm một lần với nàng, hai năm phu thê tương kính như tân, khắc chế thủ lễ.
Cho đến khi nàng biết hết mọi chuyện, biết chàng âm mưu chiếm lấy nàng, vì để có được nàng mà vạch ra kế hoạch hãm hại Phó gia. Đứng giữ trời tuyết trắng lạnh lẽo, cõi lòng nàng tan nát, nàng không còn dục vọng cầu sinh, từ từ chết trước mặt chàng, âm thanh thê lương nói với chàng: "Phu quân, vì sao lại đối xử với ta như vậy...".
Luôn âm thầm đối xử tốt với nàng đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, bảo vệ nàng trước miệng lưỡi thế gian, chưa từng để ai dám bất kính với nàng, không có ai che chở nàng như chàng. Phu quân này, đã khiến nàng rung động. Nhưng, nếu chàng khinh bạc nàng, cũng sẽ không khiến nàng khổ sở thương tâm như bây giờ.
Nàng đã chết, linh hồn phiêu tán, nàng nhìn thấy hắn một thân bạch y đau lòng quỳ gối trước linh vị của nàng. Rồi lại ôm thi thể nàng trong phòng băng sáu ngày sáu đêm, hai mắt vô thần nỉ non những lời tình cảm giấu kín trong lòng với nàng. Chàng sợ dọa đến nàng, nên không dám cho nàng biết cuộc sống tăm tối dơ bẩn chàng từng trải qua, làm sao dám để nàng biết được nội tâm chàng có bao nhiêu u ám, chàng vẫn luôn mặc cảm, vẫn luôn hèn mọn như thế. Ở trước mặt nàng, chàng cứ như một đứa trẻ luôn làm sai, sợ khiến nàng thất vọng, khiến nàng xa rời. Cưới nàng, ôn nhu chăm sóc nàng nhưng không chạm vào nàng, vì chàng thấy trong mắt nàng chỉ có u buồn vô hạn. Sớm biết có ngày hôm nay, thì lúc trước sẽ nói rõ tất cả với nàng, cho dù bị nàng mắng chửi như thế nào, nhưng ít ra nàng vẫn còn êm đẹp đứng trước mặt chàng.
Linh hồn của nàng giờ khắc này đau đến tột cùng, thì ra hắn yêu nàng như vậy, nàng chưa thực sự hiểu hắn, chưa từng tin tưởng hắn. Hóa ra mọi chuyện không phải lỗi của hắn, là do nàng ngu ngốc tin lời kẻ gian, nghĩ Phó gia diệt môn là âm mưu của hắn. Ngày thứ bảy, chàng buông thi thể nàng ra, đến lúc trở về thì một thân bạch y đã bị máu tươi nhuộm đỏ, còn mang về mấy cái đầu, là đầu của những kẻ đã hàm oan Phó gia của nàng. Chàng liên tục xin lỗi, xin cho chàng thêm một cơ hội, chàng sẽ bảo vệ người nhà của nàng. Sinh mạng này chỉ tồn tại vì nàng, nàng đi rồi thì chàng đã không còn lí do tiếp tục sống. Nhưng, "sợ là nàng đã sớm hận thấu ta".
Linh hồn nàng khóc lóc gọi hắn, nhưng chỉ thấy hắn tâm như tro tàn để phòng băng sập xuống trôn vùi hắn cùng thi thể nàng. Tỉnh lại, nàng đã may mắn trọng sinh về năm mười lăm tuổi, khi bi kịch vẫn chưa xảy ra, khi hắn vẫn đang ở chiến trường, khi cả hai đã mười năm xa cách và xa cách cả một kiếp nhân sinh.
Tỉnh lại sau cơn ác mộng giữa đêm khuya, nàng nhìn nam nhân trong tranh: "Phu quân, A Linh chờ người đã lâu, mau trở về đi".
Lần này sẽ không bỏ lỡ nhau nữa, nàng sẽ bù đắp tất cả cho hắn, từ từ mở ra nội tâm u ám của hắn, quá khứ bi thương của hắn nàng sẽ dùng tình yêu của mình chữa lành. Phu quân của nàng tốt như vậy, nàng sẽ dùng cả đời để yêu thương, vĩnh viễn ở bên.
=============================
Nhân sinh đau khổ kiếp trước kết thúc. Bắt đầu câu chuyện kiếp sau, Lục Tu Lương bản tính máu lạnh vô tình, Phó Nguyệt Linh làm sao cảm hóa con dã thú mạnh mẽ bên trong nội tâm chàng?. Những nút thắt hiểu lầm, bi kịch kiếp trước, liệu kiếp này có được hóa giải, có thể tránh thoát?. Phó Nguyệt Linh một đời sai lầm, liệu có thể bắt đầu lại, mà có được hạnh phúc viên mãn?. Xin nhiệt liệt đề cử mọi người đọc truyện.
Na9 thâm tình, mặt dày, phúc hắc, thê nô, chiếm hữu cực mạnh. Nu9 xinh đẹp, sủng phu, có cương có nhu, tuy mảnh mai không biết võ nhưng quánh lộn rất sung, rất hung dữ.
Tiểu thư chủ động thân mật, câu dẫn, quyến rũ tướng quân. Tướng quân bệnh chiếm hữu nặng, ăn giấm cả nam lẫn nữ và cả động vật cũng không tha.
Hãy cùng mình nhảy hố truyện, để biết thêm thông tin chi tiết về chuyện tình đẹp đẽ, đầy ngọt ngào pha lẫn chút hài hước của cặp đôi vô cùng dễ thương này.
Truyện ngọt mà không ngấy, sủng pha chút hài, không có ngược, đấu đá âm mưu chỉ như cơn gió nhẹ thổi qua điểm tô chút sắc màu cho truyện.
Truyện ngoài cặp chính thì tất cả cặp phụ còn lại đều 1v1 + thê nô, có chút bất hợp lý ở thời cổ đại nhưng mấy cặp phụ này cũng rất ngọt ngào đáng yêu, nếu là gu của bạn thì đừng ngần ngại mà bỏ lỡ truyện nhé.
Có một cặp phụ là chất nữ hoàng hậu Ngô Mạn x Thế Tử Khang Vương Tiêu Chước, ở chính truyện có chút đất diễn thôi, nhưng vì cặp này cực kỳ dễ thương nên tác giả viết về chuyện tình của họ ở phiên ngoại hẳn 9 chương. (Cặp phụ này đẹp, độc, lạ, khiến tui u mê muốn xĩu. Ước chi có truyện riêng về hai ẻm thì tốt biết mấy).
Với mình thì truyện có thể đọc giải trí, văn phong ổn, không dài dòng lê thê. Cảm giác mấy chỗ cảm xúc cao trào thì tác giả viết chưa tới, không ngại sâu răng thì hãy nhảy hố, nếu bạn muốn tìm truyện có chút âm mưu hại não thì hãy cân nhắc.
Trích đoạn.
Chàng mơ về kiếp trước, chàng sợ hãi, đau khổ, bi thương, chàng khóc, khóc rất nhiều. Vị tướng quân khiến địch nghe tên đã ngửi được mùi tử khí này cũng có lúc yếu đuối như vậy, đáng thương như vậy, chỉ vì thấy nữ tử chàng yêu từ từ trút đi hơi thở cuối cùng trong vòng tay chàng.
[ Hắn bi thương, “A Linh, A Linh… Đừng rời bỏ ta, ta sai, ta sai rồi, nàng đừng rời khỏi ta…”.
Ta thà không bao giờ gặp nàng còn hơn là nhìn thấy nàng trong vòng tay của ta dần dần mất đi hơi thở.
Ta thà chịu đựng tất cả những ác ý, tất cả những đau khổ của thế giới này, miễn là nàng có thể sống hạnh phúc.
Tất cả tội lỗi ta sẽ gánh vác, là ta sai, ích kỷ muốn giữ nàng cho riêng mình, để cho nàng đau đớn như vậy. Nếu mọi thứ có thể trở lại, ta thà chết trong ngọn lửa đó.]
[ Nàng không ghét bỏ hắn, toàn thân đầy máu bẩn, nàng cũng không ghét bỏ mà còn nguyện ý ở bên hắn.
" Phu quân, ta nguyện cùng chàng nếm thử hỉ nộ ái ố của thế gian, cùng thưởng thức phồn hoa cảnh sắc giang sơn, cho dù là chết đi cũng không thể tách chúng ta ra được, lúc này đây chàng phải nắm chặt ta, chàng hứa sẽ bảo vệ ta cả đời chu toàn, không được nuốt lời. "
" A Linh, ta từng phạm sai lầm một lần, cám ơn nàng còn nguyện ý ở lại bên cạnh ta, ta vĩnh viễn sẽ bảo vệ nàng, quyết không nuốt lời." ]
Đọc đoạn trích thôi mà tim tui rung rinh nhộn nhạo quá, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!.
Bình luận facebook