chap 4
à kể luôn phong cách học của em. Giờ ai ko quản chặt ngủ thoải mái, còn ai ngiêm thì chép qua loa tí là ok. Trong lớp cứ im là chả việc gì có khi họ quý mình cũng nên. Tiết đầu hay tính luôn 4 tiết em ngồi, bò lăn đủa kiểu cho mau qua ngày. Đôi lúc nhỏ N lại véo cái hay nheo mắt nhìn mình. Tiếp xúc nhiều nên em mới dám tả nhỏ : nhỏ cao, gầy, lép bù lại trắng và dáng đẹp tóc tai gọn gàng. Thật sự em chẳng có tí nào rung động, nó chỉ như 1 người bạn thôi. Tới đây tôi lại nhớ về thằng bạn thân duy nhất của mình. Quen từ hồi lớp 10, thân nhau từ cái điện thoại và game. Thật sự với nó tôi ko thấy sự dối trá lừa lọc. Sống thật ko tự cao khoe khoang đối sử 2 mặt. Nhớ những lúc ngồi chém gió cùng nhau, lúc chửi nhau mà cười tươi roi rói. Nhưng đời ko như là mơ , đầu năm 11 nó phải ngỉ vì quá ngèo. Trường thì thu phí khá cao, đầu năm 2tr5 rồi hàng tháng từ 3-400k thử hỏi ai sống đc. Kể về em tí năm 11 mẹ mất em lạc vào bế tắc, cũng định ngỉ học đấy. Nhưng thằng bạn khuyên , rồi em đi làm đủ thứ bốc vác, xách vữa ,phục vụ bàn. Cứ có tiền là em làm, làm vì sao, vì ai. Em cũng chẳng biết, trước đó cũng từng là 1 thằng đua đòi nhưng ngay lúc này mọi thứ tao ko với. Hết tiết đầu , em bước từng bước mệt mỏi ra ngoài. Mắt còn mờ mờ , tới cửa đứng ngắm ko gian bên dưới, thở dài. Mọi thứ chẳng có gì mới mẻ, lấp ló nhóm nữa sinh đang ngồi tán phét. Bên kia thì 1 lũ nam sinh tập tụ thành đàn , thật tẻ nhạt haizz. Bất giác nhỏ N đi ra đứng ngay cạnh, cũng chẳng để tâm. Nhỏ bỗng nói - tôi chưa thấy ai như ôg, chẳng có bạn cứ ru rú 1 mình Nhỏ nói đúng tôi là kẻ cô độc thứ thiệt, bạn bè ư có để làm gì khi ngoài kia toàn dối trá. Tôi vươn tầm nhìn ra nơi phía xa kia có lẽ là 1 vùng quê yên bình, thở dài tiếc nuối. Bỗng điện thoại reo , bắt máy -ai vậy -dm anh D đây mày mau quên thế -ủa anh hả , mà anh gọi e chi vậy (ôg anh cực thân của em) -tao mới về tí tao qua nhậu -ok thôi em vào lớp rồi -ok dm cút tiếng trống vang. Ae với nhau sống rất thoải mái tuy là quen biết thôi. Nhưng với nhau ae tôi sống rất thật rất tốt , cũng nhờ ổng mà em vượt qua đc cái chết của má. Kể với nhau về đời của mình mà ko mặc cảm, nó thật thoải mái. Mời mấy bạn nge bài "bao lâu- mr.shyn if eddy key". Vật vã nốt 3 tiết em lại về cuối, trời đổ những cơn mưa phùn cuối thu, bước ra khỏi cái lớp 12 ảm đạm và hướng tới thực tại. À nhắc đến thực tại em xin nói thêm, em sinh năm 96 và hiện tại là năm 2013. Đi về vẫn cái dáng người nhỏ nhắn kia chạy tới nói -về mau lên mưa kìa -về trước đi , tôi chưa muốn về -ôg ko về tui cũng ko về - thôi đc, về thì về (mệt mỏi với nhỏ) bước dưới trời mưa, mưa lâm thâm nhỏ hạt đem cái se lạnh đầu đông tới. Mọi thứ u ám dần, về tới đã thấy ôg anh đanh ngồi như tướng cầm quả táo ăn ngấu ngiến, nhỏ thì đã về. Vào nhà thay đồ xong lão anh đã thô lố cái mồm -mày có gái rồi à mà nhà gọn thế, tao nhớ lần trước vào còn như truồng heo mà -rảnh tay đi dọn thôi -đừng dấu anh anh lại ko biết tính chú -à thì do cái em hồi nãy dọn á hàng xóm thôi -chỉ là hàng xóm hay là... Mà thôi lấy đồ ra nhậu đi mày ae tôi lại say. Lão này rất thoải mái kể hết truyện ko dấu diếm , cả chuyện chịch gấu ôg cũng kể. Nói chung là lão này rất tốt với em. Xong suôi lão phắn về , em dọn dẹp rồi cũng đánh 1 giấc . Tới chiều chú gọi đi bốc hàng, em đi liền. Việc cũng ko nặng, chỉ vác mấy bao ngô từ xe vào nhà thôi. Mất khá nhiều thời gian để làm vì khá nhiều chuyến. Cuối buổi , khi áo đã ướt sũng chân tay cũ dã dời em cầm 200k tiền công về. Mệt mỏi lắm nhưng vẫn phải quốc bộ về. Con đường k dài lắm, khi đang đi tôi thấy nhỏ N đang ngồi khóc ở hiên nhà. Tôi dừng lại nhìn nhỏ, nhỏ khóc thút thít như 1 đứa con nít tay lau rồi làm mặt tèm nhem hết. Nhỏ thấy tôi , vẫn đứng nhìn, nhỏ có vẻ ngại tôi nói -sao lạ bú nhè thế nhóc - hức hức tại huhu... (nhỏ mếu máo) nhỏ đứng dậy , tiến gần đến chỗ tôi như muốn ôm tôi, đôi tay còn dang ra. Nhưng chưa tới tôi đã dơ tay nói -dừng lại, tôi mới làm về , người bẩn lắm đừng lại gần từ lúc gặp nhỏ tôi nói nhiều hơn và bỏ hút thuốc. Nhỏ như 1 phép màu tô thêm màu sắc cho cái thể xác vô màu này. Nhưng nó vẫn còn rất mờ ảo....
à kể luôn phong cách học của em. Giờ ai ko quản chặt ngủ thoải mái, còn ai ngiêm thì chép qua loa tí là ok. Trong lớp cứ im là chả việc gì có khi họ quý mình cũng nên. Tiết đầu hay tính luôn 4 tiết em ngồi, bò lăn đủa kiểu cho mau qua ngày. Đôi lúc nhỏ N lại véo cái hay nheo mắt nhìn mình. Tiếp xúc nhiều nên em mới dám tả nhỏ : nhỏ cao, gầy, lép bù lại trắng và dáng đẹp tóc tai gọn gàng. Thật sự em chẳng có tí nào rung động, nó chỉ như 1 người bạn thôi. Tới đây tôi lại nhớ về thằng bạn thân duy nhất của mình. Quen từ hồi lớp 10, thân nhau từ cái điện thoại và game. Thật sự với nó tôi ko thấy sự dối trá lừa lọc. Sống thật ko tự cao khoe khoang đối sử 2 mặt. Nhớ những lúc ngồi chém gió cùng nhau, lúc chửi nhau mà cười tươi roi rói. Nhưng đời ko như là mơ , đầu năm 11 nó phải ngỉ vì quá ngèo. Trường thì thu phí khá cao, đầu năm 2tr5 rồi hàng tháng từ 3-400k thử hỏi ai sống đc. Kể về em tí năm 11 mẹ mất em lạc vào bế tắc, cũng định ngỉ học đấy. Nhưng thằng bạn khuyên , rồi em đi làm đủ thứ bốc vác, xách vữa ,phục vụ bàn. Cứ có tiền là em làm, làm vì sao, vì ai. Em cũng chẳng biết, trước đó cũng từng là 1 thằng đua đòi nhưng ngay lúc này mọi thứ tao ko với. Hết tiết đầu , em bước từng bước mệt mỏi ra ngoài. Mắt còn mờ mờ , tới cửa đứng ngắm ko gian bên dưới, thở dài. Mọi thứ chẳng có gì mới mẻ, lấp ló nhóm nữa sinh đang ngồi tán phét. Bên kia thì 1 lũ nam sinh tập tụ thành đàn , thật tẻ nhạt haizz. Bất giác nhỏ N đi ra đứng ngay cạnh, cũng chẳng để tâm. Nhỏ bỗng nói - tôi chưa thấy ai như ôg, chẳng có bạn cứ ru rú 1 mình Nhỏ nói đúng tôi là kẻ cô độc thứ thiệt, bạn bè ư có để làm gì khi ngoài kia toàn dối trá. Tôi vươn tầm nhìn ra nơi phía xa kia có lẽ là 1 vùng quê yên bình, thở dài tiếc nuối. Bỗng điện thoại reo , bắt máy -ai vậy -dm anh D đây mày mau quên thế -ủa anh hả , mà anh gọi e chi vậy (ôg anh cực thân của em) -tao mới về tí tao qua nhậu -ok thôi em vào lớp rồi -ok dm cút tiếng trống vang. Ae với nhau sống rất thoải mái tuy là quen biết thôi. Nhưng với nhau ae tôi sống rất thật rất tốt , cũng nhờ ổng mà em vượt qua đc cái chết của má. Kể với nhau về đời của mình mà ko mặc cảm, nó thật thoải mái. Mời mấy bạn nge bài "bao lâu- mr.shyn if eddy key". Vật vã nốt 3 tiết em lại về cuối, trời đổ những cơn mưa phùn cuối thu, bước ra khỏi cái lớp 12 ảm đạm và hướng tới thực tại. À nhắc đến thực tại em xin nói thêm, em sinh năm 96 và hiện tại là năm 2013. Đi về vẫn cái dáng người nhỏ nhắn kia chạy tới nói -về mau lên mưa kìa -về trước đi , tôi chưa muốn về -ôg ko về tui cũng ko về - thôi đc, về thì về (mệt mỏi với nhỏ) bước dưới trời mưa, mưa lâm thâm nhỏ hạt đem cái se lạnh đầu đông tới. Mọi thứ u ám dần, về tới đã thấy ôg anh đanh ngồi như tướng cầm quả táo ăn ngấu ngiến, nhỏ thì đã về. Vào nhà thay đồ xong lão anh đã thô lố cái mồm -mày có gái rồi à mà nhà gọn thế, tao nhớ lần trước vào còn như truồng heo mà -rảnh tay đi dọn thôi -đừng dấu anh anh lại ko biết tính chú -à thì do cái em hồi nãy dọn á hàng xóm thôi -chỉ là hàng xóm hay là... Mà thôi lấy đồ ra nhậu đi mày ae tôi lại say. Lão này rất thoải mái kể hết truyện ko dấu diếm , cả chuyện chịch gấu ôg cũng kể. Nói chung là lão này rất tốt với em. Xong suôi lão phắn về , em dọn dẹp rồi cũng đánh 1 giấc . Tới chiều chú gọi đi bốc hàng, em đi liền. Việc cũng ko nặng, chỉ vác mấy bao ngô từ xe vào nhà thôi. Mất khá nhiều thời gian để làm vì khá nhiều chuyến. Cuối buổi , khi áo đã ướt sũng chân tay cũ dã dời em cầm 200k tiền công về. Mệt mỏi lắm nhưng vẫn phải quốc bộ về. Con đường k dài lắm, khi đang đi tôi thấy nhỏ N đang ngồi khóc ở hiên nhà. Tôi dừng lại nhìn nhỏ, nhỏ khóc thút thít như 1 đứa con nít tay lau rồi làm mặt tèm nhem hết. Nhỏ thấy tôi , vẫn đứng nhìn, nhỏ có vẻ ngại tôi nói -sao lạ bú nhè thế nhóc - hức hức tại huhu... (nhỏ mếu máo) nhỏ đứng dậy , tiến gần đến chỗ tôi như muốn ôm tôi, đôi tay còn dang ra. Nhưng chưa tới tôi đã dơ tay nói -dừng lại, tôi mới làm về , người bẩn lắm đừng lại gần từ lúc gặp nhỏ tôi nói nhiều hơn và bỏ hút thuốc. Nhỏ như 1 phép màu tô thêm màu sắc cho cái thể xác vô màu này. Nhưng nó vẫn còn rất mờ ảo....