chap 5
mắt nhỏ đỏ ửng, nước mắt rơi , tay cố lau nhưng có lẽ càng làm mặt thêm ướt. Tôi nhìn nhỏ vừa muốn hỏi nhưng lại thôi. Tôi xoa đầu nhỏ rồi nói
- khóc như con nít, nín đi rồi đi theo tôi
Tôi quay lưng đi về, nhỏ vẫn sụt sịt theo sau. Lòng tôi muốn hỏi tại sao nhỏ khóc mà lí trí lại ko cho phép. Tới nhà tôi đi tắm luôn , xong suôi sạch sẽ gọn gàng tôi bước ra. Nhỏ mắt vẫn đỏ nhưng ko còn ướt vì nước mắt nữa. Ngồi lên giường tôi hỏi
-sao mà mếu thế nhóc (tôi xoa đầu)
Nhỏ nhìn tôi rồi lại khóc, rồi nói
-hức, lần nào ba uống say là lại đánh má và tui hức hức
Nhỏ nói trong ngẹn ngào. Tôi thấy 1 gia đình đầy đủ cũng chưa chắc hay, có khi như tôi lại sướng. Tôi bấc giác nói
-thôi nín đi ko ai dỗ đc cô đâu Nhỏ nheo mắt nhìn tôi kiểu trách móc. Tôi thật sự ganh tị với nhỏ có thể khóc thoải mái, khóc có lí do. Còn tôi, tôi chỉ dám khóc lúc màn đêm đã bao trùm , khóc vì sao tôi cũng ko rõ. Đã 5h30 trời cũng tối dần, tôi đuổi nhỏ về và nấu ăn , nằm tự kỉ tiếp. Quá khứ , tương lai nhưng điểm dừng là thực tại. Quá khứ để ta nhớ, tương lai để ta mong còn thực tại để ta làm những thứ đó. Đốt thời gian vào game tôi ngủ quên lúc nào ko hay. Sáng hôm sau như bao ngày tôi đi học , thời gian cứ thế lặng lẽ trôi buổi chiều tôi đi xách vữa. Việc này khá mệt lương cũng tạm, còn tối nhờ ôg chú em vào làm 1 quán bar. Bồi bàn thôi, cái nơi đó chứa đủ thứ dạng người. Nhìn họ mà tôi thấy thương cho gia đình họ. Ăn chơi xa đoạ, bên bàn trên kẻ say chửi bới dưới bàn cuối kẻ uống thuốc lắc đang phê. Đang phục vụ cho mấy lão bụng phệ to béo, thấy vài bé gái tầm c3 đi vào. (tôi xin biến từ tôi thành từ nó nhằm cho câu chuyện hay hơn). Nó thấy rung động trước một đứa c.gái khi đang chạy bàn trong quán bar,ánh mắt lần đầu bắt gặp cái đẹp nhẹ nhàng ko dày son phấn trên nước da. Nó đã bắt đầu có cảm giác lạ... Bắt đầu mơ về 1 mái nhà. Một tia hy vọng sáng lên trong đầu khi có người mở lời mời nó giao hàng (thuốc lắc). Nó phải làm gì để thoát khỏi cái ngèo đang đeo bám, nó phải làm gì khi chỉ biết ở nhà say sỉn bét nhè cho tới sáng. Nó phải làm gì khi tình đơn phương của thằng bồi bàn ko nói ra, nó phải làm gì khi việc làm công an túm cổ là chết cha... Nó phải làm gì đây... Đó là lần đầu tiên nó rung động trước 1 đứa c.gái. Nó mất hết đi sự vô cảm và bắt đầu mơ mộng, nhưng rồi nó sẽ nhận đc gì. Nó tiến đến phục vụ cho nhỏ , nhỏ gọi 2 ly sinh tố 1ly cốc tai. Ánh mắt của nó rực trào lửa tình, nó ko dám chớp mắt phải gồng cứng người lên. Đầu nó bắt đầu nổi lên rất nhiều suy ngĩ trái chiều. Nhưng thực tại nó đang phải đưa hàng cho mấy gã thanh niên xăm trổ và mấy con ả lẳng lơ. Hết buổi nó đã kiếm đc 1 khoản kha khá, nhưng nó cũng chẳng vui vì đây là những đồng tiền bẩn thỉu. Nó lại thiếp đi trong sự mệt mỏi về thể xác và cả tâm trí. Tỉnh giấc trong những tiếng gọi í ơi, là ai, à ra là nhỏ N
-H ơi H ơi, dậy đi học đi Nó vội vàng mở cửa rồi nói
-đợi tí đi thay đồ
-hix giờ mới thay no vào thay vội đồ
thật sự chưa bao giờ nó phải ngỉ học vì mấy lí do này. Nó thay đồ trong tích tắc rồi chạy ra cầm tay nhỏ phóng ra ngoài. Khoá vội cửa rồi nói
- đi mau thôi ko muộn mất
-từ từ thôi đau tay
Nó bớt siết chặt tay nhỏ rồi chạy tới trường. Rồi cũng may tới kịp chưa đóng cổng , thở phào nhẹ nhõm
-mệt quá , kéo tay người ta chạy rõ nhanh (ánh mắt đầy trách móc nhưng thật dễ thương)
- thôi bớt thanh đi vô nhanh ko ngổi sổ Nó vội vàng vào lớp trong những ánh mắt đầy soi mói
Nó liền bỏ tay nhỏ ra rồi vẫn khuôn mặt lạnh lẽo đi vào, còng nhỏ N có vẻ khá ngại. Dù thế nhưng chẳng thằng nào dám hỏi 1 câu nào, vì nó sẽ ko nói ,mà hỏi cố là thằng nào nó cũng đánh. Nói chung nó là thằng cá biệt và lập dị nhất lớp. Chưa có thằng ngu nào động vào nó vì ai cũng biết là nó chả thiết sống. Vẫn vậy mọi thứ trôi đi trong sự ồn ào của lớp, nó vẫn gục vì mệt mỏi. Thời gian cứ chạy mà nó lại tụt lùi, nó vẫn làm trên quán bar để mong đc gặp con nhỏ. Nhưng đợi chờ làm nó điên cuồng , nó đi hỏi về nhỏ từ mấy ae ở trong quán. Nhó biết đc 1 sự thật nó khóc . Quả thật cuộc đời đéo như mơ con nhỏ mà nó hay nhớ đã bị hiếp dâm đến tự sát ko biết tỉnh hay là mơ . Nó đau đớn chạy ra khỏi cái nơi thối nát này và bắt đầu khóc ...
mắt nhỏ đỏ ửng, nước mắt rơi , tay cố lau nhưng có lẽ càng làm mặt thêm ướt. Tôi nhìn nhỏ vừa muốn hỏi nhưng lại thôi. Tôi xoa đầu nhỏ rồi nói
- khóc như con nít, nín đi rồi đi theo tôi
Tôi quay lưng đi về, nhỏ vẫn sụt sịt theo sau. Lòng tôi muốn hỏi tại sao nhỏ khóc mà lí trí lại ko cho phép. Tới nhà tôi đi tắm luôn , xong suôi sạch sẽ gọn gàng tôi bước ra. Nhỏ mắt vẫn đỏ nhưng ko còn ướt vì nước mắt nữa. Ngồi lên giường tôi hỏi
-sao mà mếu thế nhóc (tôi xoa đầu)
Nhỏ nhìn tôi rồi lại khóc, rồi nói
-hức, lần nào ba uống say là lại đánh má và tui hức hức
Nhỏ nói trong ngẹn ngào. Tôi thấy 1 gia đình đầy đủ cũng chưa chắc hay, có khi như tôi lại sướng. Tôi bấc giác nói
-thôi nín đi ko ai dỗ đc cô đâu Nhỏ nheo mắt nhìn tôi kiểu trách móc. Tôi thật sự ganh tị với nhỏ có thể khóc thoải mái, khóc có lí do. Còn tôi, tôi chỉ dám khóc lúc màn đêm đã bao trùm , khóc vì sao tôi cũng ko rõ. Đã 5h30 trời cũng tối dần, tôi đuổi nhỏ về và nấu ăn , nằm tự kỉ tiếp. Quá khứ , tương lai nhưng điểm dừng là thực tại. Quá khứ để ta nhớ, tương lai để ta mong còn thực tại để ta làm những thứ đó. Đốt thời gian vào game tôi ngủ quên lúc nào ko hay. Sáng hôm sau như bao ngày tôi đi học , thời gian cứ thế lặng lẽ trôi buổi chiều tôi đi xách vữa. Việc này khá mệt lương cũng tạm, còn tối nhờ ôg chú em vào làm 1 quán bar. Bồi bàn thôi, cái nơi đó chứa đủ thứ dạng người. Nhìn họ mà tôi thấy thương cho gia đình họ. Ăn chơi xa đoạ, bên bàn trên kẻ say chửi bới dưới bàn cuối kẻ uống thuốc lắc đang phê. Đang phục vụ cho mấy lão bụng phệ to béo, thấy vài bé gái tầm c3 đi vào. (tôi xin biến từ tôi thành từ nó nhằm cho câu chuyện hay hơn). Nó thấy rung động trước một đứa c.gái khi đang chạy bàn trong quán bar,ánh mắt lần đầu bắt gặp cái đẹp nhẹ nhàng ko dày son phấn trên nước da. Nó đã bắt đầu có cảm giác lạ... Bắt đầu mơ về 1 mái nhà. Một tia hy vọng sáng lên trong đầu khi có người mở lời mời nó giao hàng (thuốc lắc). Nó phải làm gì để thoát khỏi cái ngèo đang đeo bám, nó phải làm gì khi chỉ biết ở nhà say sỉn bét nhè cho tới sáng. Nó phải làm gì khi tình đơn phương của thằng bồi bàn ko nói ra, nó phải làm gì khi việc làm công an túm cổ là chết cha... Nó phải làm gì đây... Đó là lần đầu tiên nó rung động trước 1 đứa c.gái. Nó mất hết đi sự vô cảm và bắt đầu mơ mộng, nhưng rồi nó sẽ nhận đc gì. Nó tiến đến phục vụ cho nhỏ , nhỏ gọi 2 ly sinh tố 1ly cốc tai. Ánh mắt của nó rực trào lửa tình, nó ko dám chớp mắt phải gồng cứng người lên. Đầu nó bắt đầu nổi lên rất nhiều suy ngĩ trái chiều. Nhưng thực tại nó đang phải đưa hàng cho mấy gã thanh niên xăm trổ và mấy con ả lẳng lơ. Hết buổi nó đã kiếm đc 1 khoản kha khá, nhưng nó cũng chẳng vui vì đây là những đồng tiền bẩn thỉu. Nó lại thiếp đi trong sự mệt mỏi về thể xác và cả tâm trí. Tỉnh giấc trong những tiếng gọi í ơi, là ai, à ra là nhỏ N
-H ơi H ơi, dậy đi học đi Nó vội vàng mở cửa rồi nói
-đợi tí đi thay đồ
-hix giờ mới thay no vào thay vội đồ
thật sự chưa bao giờ nó phải ngỉ học vì mấy lí do này. Nó thay đồ trong tích tắc rồi chạy ra cầm tay nhỏ phóng ra ngoài. Khoá vội cửa rồi nói
- đi mau thôi ko muộn mất
-từ từ thôi đau tay
Nó bớt siết chặt tay nhỏ rồi chạy tới trường. Rồi cũng may tới kịp chưa đóng cổng , thở phào nhẹ nhõm
-mệt quá , kéo tay người ta chạy rõ nhanh (ánh mắt đầy trách móc nhưng thật dễ thương)
- thôi bớt thanh đi vô nhanh ko ngổi sổ Nó vội vàng vào lớp trong những ánh mắt đầy soi mói
Nó liền bỏ tay nhỏ ra rồi vẫn khuôn mặt lạnh lẽo đi vào, còng nhỏ N có vẻ khá ngại. Dù thế nhưng chẳng thằng nào dám hỏi 1 câu nào, vì nó sẽ ko nói ,mà hỏi cố là thằng nào nó cũng đánh. Nói chung nó là thằng cá biệt và lập dị nhất lớp. Chưa có thằng ngu nào động vào nó vì ai cũng biết là nó chả thiết sống. Vẫn vậy mọi thứ trôi đi trong sự ồn ào của lớp, nó vẫn gục vì mệt mỏi. Thời gian cứ chạy mà nó lại tụt lùi, nó vẫn làm trên quán bar để mong đc gặp con nhỏ. Nhưng đợi chờ làm nó điên cuồng , nó đi hỏi về nhỏ từ mấy ae ở trong quán. Nhó biết đc 1 sự thật nó khóc . Quả thật cuộc đời đéo như mơ con nhỏ mà nó hay nhớ đã bị hiếp dâm đến tự sát ko biết tỉnh hay là mơ . Nó đau đớn chạy ra khỏi cái nơi thối nát này và bắt đầu khóc ...