CHAP 6
Thả bước lang thang dưới màn sương 12h khuya đường vắng lặng Không tiếng xe…không tiếng người…mây đen che lấp đi ánh trăng rồi Bỗng cơn mưa to kéo đến...như muốn kêu ta đi về nhà…! Nhưng mà không hẳn là có ý tốt...hay muốn mang thêm sự lạnh giá…! Đi tìm men cay để được say nhưng mà càng say lại càng buồn..! Cạn hết ly này đến ly khác mà sao càng uống lệ càng tuôn. Vậy Ngồi Vẽ khói thành hình trái tim…không cần mẫu không cần khuôn..! Bởi vì yêu thương đã khắc trong lòng nên có thể Show ra mọi tình huống Thật sự đã buông bỏ tất cả…rồi thả hồn trôi theo dòng nước cuốn..! Đã từng vấp ngã rồi đứng dậy…nhưng mà lần này chắc đi luôn..! Nó lại say , cầm lon bia trên tay nó bước thật chậm với màn đêm. Mưa, lạnh lẽo nhưng sao sánh đc cõi lòng của nó đang quặn thắt. Nó bước đi đâu cũng ko rõ nó gục vì men cay hay vì mệt mỏi cũng ko hay. Sáng dậy nó cảm thấy đầu óc đau kinh khủng mắt còn ko buồn mở. 1 hồi định thần lại thì thấy mình vẫn đang ướt nhẹt ,đang nằm dưới 1 cái hiên nhà bỏ hoang. Trông nó bây giờ thật thảm hại, như 1 kẻ ăn xin. Nó lại bước những bước mệt mỏi đi về. Những ánh mắt soi mói, hay những tiếng cưới khẽ ko làm nó bối rối. Đầu nó ko thể thoát khỏi những hình ảnh của nhỏ hay những những lời cay đắng về cái chết của nhỏ. Tới nhà nó lại gục ngay trước cửa, nhưng trước khi ngủ yên thì vẫn nge thấy mấy tiếng í ới quen thuộc. Nó lại mơ về những thứ đó , về nhỏ kia về má về quá khứ của nó. Dần tỉnh sau cơn mê , nó mệt mỏi đầu óc vẫn còn choáng váng nhưng đã đỡ hơn. Nó ngồi dậy mọi thứ xung quanh vẫn còn mờ ảo thì lại giọng nói đó:
-nằm xuống ngỉ ngơi đi, ôg dầm mưa rồi say ngất ở trước cửa , giờ ôg sốt rồi vui chưa
Nhỏ nói to như trách móc. Tôi hỏi:
-mấy giờ rồi sao ko đi học ?
-tui xin ngỉ rồi, chứ ôg như thế này tôi ko yên tâm
Bước xuống , đi ra nhà vệ sinh rửa mặt, rồi thả những nỗi buồn ra. Thay đồ ra, thấy 1 cơ thể gầy gò vì quá khứ, thở dài rồi đánh răng. Bước ra ngoài nhỏ nói -nè uống thuốc đi rồi tôi hỏi Nhỏ chìa mấy viên thuốc và cốc nước ra. Nó cầm và uống, họng nó vẫn còn tê . Nó bảo con nhỏ đi học, nó tự lo đc, khuyên mãi mới chịu đi. Lại nằm tự kỉ, đầu nó đang luẩn quẩn hàng tá thứ , thật lộn xộn. Nó bước ra ngoài với đôi mắt đầy sự tuyệt vọng, đường còn ẩm ướt nó cất bước. Nó nhìn ngắm những thứ mọi thứ mà xưa nay nó làm ngơ, nó cần trân trọng mọi thứ trước khi nó biến mất. Nó thấy lạc lõng , mọi thứ xô bồ mà nó đã từng muốn, nhìn xem chúng đã đem lại cho nó những gì. Niềm đau hay hạnh phúc chứ, nó chẳng thấy cái thứ hạnh phúc từng xuất hiện. Mà thực chất chỉ là những thứ giả tạo mà nó ko nhận ra. Nó lại về nhà, lại nằm suy tư và nó đã ngĩ ra đc vài thứ. Nó ko đi học thêm chiều vừa bớt tốn kém vừa tiện đi làm. Chiều nó lại đi xúc vữa cho 1 nhà nọ, làm cái này rất chi là mệt. Cỡ 2 3 tiếng chán nản nó nhận tiền rồi về. Đêm đó nó lại ra bar , ko phải để làm mà nó muốn thứ khác. Nó hỏi mấy đàn anh nơi chôn cất của nhỏ trên bar. 1 hồi chỉ điểm nó đã biết. Tạm biệt mấy ôg anh , nó cất bước đến nơi mà nó cần đến. Đã 22h30 tối , nó vẫn lặng lẽ đi ko chút sợ hãi, tâm trí nó chỉ dừng lại ở 1 việc. Đã tới, 1 ngĩa trang u ám, đầy những tiếng thú rừng nge rợn người. Theo như mấy ôg anh nói, nó tìm tới một ngôi mộ ở bên trái, đi khá sâu nó đã thấy. Một ngôi mộ mới, những vòng hoa còn mới, những nén hương tàn chưa kịp phai. Đã khuya rồi, trời tối mít, ở cái nơi u ám này dường như chẳng thấy gì. Nó cầm cái đèn pin và soi vào cái ảnh của nhỏ. Nhỏ rất xinh, 1 vẻ đẹp mộc mạc toát lên đầy nhựa sống. Nó quỳ suống ôm lấy mộ nhỏ, thoang thoảng vẫn thấy mùi hương. Nó khóc nó ngẹn lời nói -xin lỗi em anh vẫn chưa nói ra lời yêu tha thiết, chắc em chẳng biết anh là ai đâu mắt nó vẫn đang ướt sũng, miệng nó ngẹn ứ lại cay đắng. Nó muốn giết chết cái kẻ đã khiến nhỏ ra thế này. Nó nắm mắt , cảm nhận những cơn gió đem cái mùi tanh gê rợn thoáng qua. Ngày mai là cát hay là bụi để đêm này là gió ta thong dong bay chân trời. Cánh cửa hay là song sắt để đoi mắt ta đánh lừa. Nó thiếp đi trong cái lạnh lẽo của nơi đây. 1 đêm u ám thật sự là vậy, nhưng ở gần mộ nhỏ cũng đủ ấm lòng..
Thả bước lang thang dưới màn sương 12h khuya đường vắng lặng Không tiếng xe…không tiếng người…mây đen che lấp đi ánh trăng rồi Bỗng cơn mưa to kéo đến...như muốn kêu ta đi về nhà…! Nhưng mà không hẳn là có ý tốt...hay muốn mang thêm sự lạnh giá…! Đi tìm men cay để được say nhưng mà càng say lại càng buồn..! Cạn hết ly này đến ly khác mà sao càng uống lệ càng tuôn. Vậy Ngồi Vẽ khói thành hình trái tim…không cần mẫu không cần khuôn..! Bởi vì yêu thương đã khắc trong lòng nên có thể Show ra mọi tình huống Thật sự đã buông bỏ tất cả…rồi thả hồn trôi theo dòng nước cuốn..! Đã từng vấp ngã rồi đứng dậy…nhưng mà lần này chắc đi luôn..! Nó lại say , cầm lon bia trên tay nó bước thật chậm với màn đêm. Mưa, lạnh lẽo nhưng sao sánh đc cõi lòng của nó đang quặn thắt. Nó bước đi đâu cũng ko rõ nó gục vì men cay hay vì mệt mỏi cũng ko hay. Sáng dậy nó cảm thấy đầu óc đau kinh khủng mắt còn ko buồn mở. 1 hồi định thần lại thì thấy mình vẫn đang ướt nhẹt ,đang nằm dưới 1 cái hiên nhà bỏ hoang. Trông nó bây giờ thật thảm hại, như 1 kẻ ăn xin. Nó lại bước những bước mệt mỏi đi về. Những ánh mắt soi mói, hay những tiếng cưới khẽ ko làm nó bối rối. Đầu nó ko thể thoát khỏi những hình ảnh của nhỏ hay những những lời cay đắng về cái chết của nhỏ. Tới nhà nó lại gục ngay trước cửa, nhưng trước khi ngủ yên thì vẫn nge thấy mấy tiếng í ới quen thuộc. Nó lại mơ về những thứ đó , về nhỏ kia về má về quá khứ của nó. Dần tỉnh sau cơn mê , nó mệt mỏi đầu óc vẫn còn choáng váng nhưng đã đỡ hơn. Nó ngồi dậy mọi thứ xung quanh vẫn còn mờ ảo thì lại giọng nói đó:
-nằm xuống ngỉ ngơi đi, ôg dầm mưa rồi say ngất ở trước cửa , giờ ôg sốt rồi vui chưa
Nhỏ nói to như trách móc. Tôi hỏi:
-mấy giờ rồi sao ko đi học ?
-tui xin ngỉ rồi, chứ ôg như thế này tôi ko yên tâm
Bước xuống , đi ra nhà vệ sinh rửa mặt, rồi thả những nỗi buồn ra. Thay đồ ra, thấy 1 cơ thể gầy gò vì quá khứ, thở dài rồi đánh răng. Bước ra ngoài nhỏ nói -nè uống thuốc đi rồi tôi hỏi Nhỏ chìa mấy viên thuốc và cốc nước ra. Nó cầm và uống, họng nó vẫn còn tê . Nó bảo con nhỏ đi học, nó tự lo đc, khuyên mãi mới chịu đi. Lại nằm tự kỉ, đầu nó đang luẩn quẩn hàng tá thứ , thật lộn xộn. Nó bước ra ngoài với đôi mắt đầy sự tuyệt vọng, đường còn ẩm ướt nó cất bước. Nó nhìn ngắm những thứ mọi thứ mà xưa nay nó làm ngơ, nó cần trân trọng mọi thứ trước khi nó biến mất. Nó thấy lạc lõng , mọi thứ xô bồ mà nó đã từng muốn, nhìn xem chúng đã đem lại cho nó những gì. Niềm đau hay hạnh phúc chứ, nó chẳng thấy cái thứ hạnh phúc từng xuất hiện. Mà thực chất chỉ là những thứ giả tạo mà nó ko nhận ra. Nó lại về nhà, lại nằm suy tư và nó đã ngĩ ra đc vài thứ. Nó ko đi học thêm chiều vừa bớt tốn kém vừa tiện đi làm. Chiều nó lại đi xúc vữa cho 1 nhà nọ, làm cái này rất chi là mệt. Cỡ 2 3 tiếng chán nản nó nhận tiền rồi về. Đêm đó nó lại ra bar , ko phải để làm mà nó muốn thứ khác. Nó hỏi mấy đàn anh nơi chôn cất của nhỏ trên bar. 1 hồi chỉ điểm nó đã biết. Tạm biệt mấy ôg anh , nó cất bước đến nơi mà nó cần đến. Đã 22h30 tối , nó vẫn lặng lẽ đi ko chút sợ hãi, tâm trí nó chỉ dừng lại ở 1 việc. Đã tới, 1 ngĩa trang u ám, đầy những tiếng thú rừng nge rợn người. Theo như mấy ôg anh nói, nó tìm tới một ngôi mộ ở bên trái, đi khá sâu nó đã thấy. Một ngôi mộ mới, những vòng hoa còn mới, những nén hương tàn chưa kịp phai. Đã khuya rồi, trời tối mít, ở cái nơi u ám này dường như chẳng thấy gì. Nó cầm cái đèn pin và soi vào cái ảnh của nhỏ. Nhỏ rất xinh, 1 vẻ đẹp mộc mạc toát lên đầy nhựa sống. Nó quỳ suống ôm lấy mộ nhỏ, thoang thoảng vẫn thấy mùi hương. Nó khóc nó ngẹn lời nói -xin lỗi em anh vẫn chưa nói ra lời yêu tha thiết, chắc em chẳng biết anh là ai đâu mắt nó vẫn đang ướt sũng, miệng nó ngẹn ứ lại cay đắng. Nó muốn giết chết cái kẻ đã khiến nhỏ ra thế này. Nó nắm mắt , cảm nhận những cơn gió đem cái mùi tanh gê rợn thoáng qua. Ngày mai là cát hay là bụi để đêm này là gió ta thong dong bay chân trời. Cánh cửa hay là song sắt để đoi mắt ta đánh lừa. Nó thiếp đi trong cái lạnh lẽo của nơi đây. 1 đêm u ám thật sự là vậy, nhưng ở gần mộ nhỏ cũng đủ ấm lòng..