CHAP 7
Từng giọt nước mắt đang rơi trên mi … làm sao để đưa đôi tay kia lau đi Những bước chân quay lưng ra đi . Bao hi vọng giờ này còn lại gì ? Đường dài em bước … ho wow wo …. Con gió ơi xin mang theo yêu thương , nơi em dừng này mong 1 lần trở về Đừng làm như thế …. Nó tỉnh dậy vì 1 người đàn ôg đang gọi
-này cậu kia, dậy, dậy, dậy đi
Mở mắt ra chân tay vẫn còn tê tái.Ngồi dậy day mắt ngáp dài
-cậu làm gì ở đây cả đêm vậy
-dạ cháu... Cháu đến thăm mộ bạn thôi ạ
-thật thế ko vậy mà phải tới ban đêm rồi ngủ quên thế này, ít ai dám làm như cháu
- dạ thế cháu cũng nói thật luôn...
Nó kể hết cho ông ấy nghe , ông lão cũng thở dài . Xoa đầu nó rồi nói.
-thôi quên đi cháu à, đời còn dài còn nhiều người để yêu mà
-chắc cháu phải tập quên dần thôi
Sau nó nó chào ôg cụ rồi về. Vẫn là những bước đi trên con đường dài, nhưng những vướng mắc trong lòng phần nào đã đc gỡ bỏ. Tới nhà nó thay đồ rồi cầm tạm gói mì ăn sống rồi vác balo đi thật sớm. Mới 6h10 nó đã ở trường, nó ngắm mọi thứ xung quanh. Cảnh sắc vẫn âm u do tiết trời cuối thu. Nó ngồi trên bờ chắn bảo vệ ở ngoài tầng 3, ngắm mọi thứ. Mây trôi, gió thổi , những con chym đang trêu gẹo nhau. Mọi thứ thật đẹp, nó chưa bao giờ cảm nhận những thứ đó sâu sắc tới vậy. Rồi những dòng người ào vào trường, nó nhảy xuống vươn vai . Đi vào lớp, ngồi vào bàn đang tính đánh 1 giấu thì
-nè nay đi sớm dữ ta, ko thèm đợi tui
Vẫn ánh mắt buồn, em nhìn rồi đáp
-hôm nay có việc nên đi sớm thôi Nhỏ đi vào cất cặp ngồi cùng tôi. Lại nằm úp mặt thả hồn theo gió. Nhỏ gọi:
-nè sao ngủ hoài vậy, dậy nói chuyện coi
Em gõ đầu nhỏ thật nhẹ nhằm trách móc. Nhỏ nói:
-chiều nay rảnh ko đi chơi với tui
-chắc là rảnh á
-chiều tui qua
Mọi thứ dần trôi, những nỗi buồn đang phai nhoà trong giấc ngủ. Rồi cũng cuối tiết, lại lặng lẽ ra về cuối cùng. Vẫn là cùng nhỏ đi về, vẫn con đường đó mà sao nó như dài thêm. Thở dài nó cất bước, phía trước ko biết sao có 1 lũ xúm lại. Lại gần, hoá ra mấy thằng trẻ trẩu tre kéo băng đánh đấm. Lặng lẽ quay đi, cầm tay nhỏ N kéo đi về trong con mắt tò mò của nhỏ. Vừa tròn bước thì 1 thằng trẩu chạy xô vào nhỏ , 1 thằng ném cây type trúng người em. Nhỏ ngã xuống em khá đau cầm ngay cây type lên quay qua . Mấy thằng ranh thấy thế cũng e dè, em đỡ nhỏ lên rồi như 1 thói quen. Đi lại gần thằng kia và cho nó 1 phát vào đầu. Mấy thằng bạn nó định xồ vào thì e đã rút con dao mà e quen để ở tui ra. Em hét
-thằng nào lao vào tao đâm chết chúng nó lui lại sợ sệt. Em nhìn thằng thằng nhóc ôm đầu mà cười nhạt. Quay đi , cầm tay nhỏ chặt kéo đi , tay kia quăng cây type đi. 1 hồi nhỏ dừng lại, tôi quay lại nhỏ nói
-lần sau đừng đánh nhau mà nước mắt nhỏ rớt từ bao giờ, thật ngốc ngếch mà
-nếu mà ko thế mình sẽ bị đánh đó
-hix nhưng làm thế mình ko thích đâu
-haizz thôi đc rồi, tôi hứa
-thấy hứa chết với tui
-thôi về đi má, mà nín ngay ko đánh đòn á nha
-hix 2 đứa thành ra đuổi đánh nhau thật hài. Về nhà vẫn vậy, nấu ăn qua loa rồi ngủ lấy đc. Nhiều lúc nó thấy nhỏ như 1 món quà đem tới sắc mà và hương vị của cuộc sống. Thật khó để nói, nhưng có lẽ nó cũng đang sao xuyến nhỏ. Giấc mơ trưa mang nó lạc vào quá khứ thực tại và cả tương lai. Quá khứ về người con gái đi qua thực tại là người con gái đang cạnh nó còn cái tương lai mịt mù mà nó cố banh mắt ra nhìn. Nó bừng tỉnh vì những tiếng gọi củ nhỏ N . Mới 13h20 mà đã gọi rồi, nó ra mở cửa ngáp ngáp dài. Nhỏ đi vào với cái thun dài tay cái quần ngố dài tới đầu gối. 2 bọn e đi chơi, lượn khắp phố phường, ăn những thứ linh tinh. À mấy thým có thắc mắc tại sao nó lại vui ngay khi vừa trải qua cơn sốc ko. Thật ra ôg lão ý đã nói rất nhiều điều, đáng để nó suy ngẫm tới già. Tuyệt vọng cũng chẳng đc gì vậy tại sao ta không lạc quan... Nước mắt đc gì tại sao ta lại không cười lên... Nó gắng cười trước mặt nhỏ, nó muốn mình quan tâm tới nhỏ. Nó muốn thương nhỏ, yêu nhỏ nhưng nó quên mất cái rào chắn vô hình. Nó muốn cùng nhỏ đi đến chân trời , nó muốn nhỏ hạnh phúc nhưng nó ko nhận ra là nó ko đủ quyền hạn. Về nhà , lại chút thoáng buồn, ko biết tại sao nữa. Cái rét ngoài trời thêm phần làm nó rối bời. Nó nằm đó với những lo toan về ngày mai...
Từng giọt nước mắt đang rơi trên mi … làm sao để đưa đôi tay kia lau đi Những bước chân quay lưng ra đi . Bao hi vọng giờ này còn lại gì ? Đường dài em bước … ho wow wo …. Con gió ơi xin mang theo yêu thương , nơi em dừng này mong 1 lần trở về Đừng làm như thế …. Nó tỉnh dậy vì 1 người đàn ôg đang gọi
-này cậu kia, dậy, dậy, dậy đi
Mở mắt ra chân tay vẫn còn tê tái.Ngồi dậy day mắt ngáp dài
-cậu làm gì ở đây cả đêm vậy
-dạ cháu... Cháu đến thăm mộ bạn thôi ạ
-thật thế ko vậy mà phải tới ban đêm rồi ngủ quên thế này, ít ai dám làm như cháu
- dạ thế cháu cũng nói thật luôn...
Nó kể hết cho ông ấy nghe , ông lão cũng thở dài . Xoa đầu nó rồi nói.
-thôi quên đi cháu à, đời còn dài còn nhiều người để yêu mà
-chắc cháu phải tập quên dần thôi
Sau nó nó chào ôg cụ rồi về. Vẫn là những bước đi trên con đường dài, nhưng những vướng mắc trong lòng phần nào đã đc gỡ bỏ. Tới nhà nó thay đồ rồi cầm tạm gói mì ăn sống rồi vác balo đi thật sớm. Mới 6h10 nó đã ở trường, nó ngắm mọi thứ xung quanh. Cảnh sắc vẫn âm u do tiết trời cuối thu. Nó ngồi trên bờ chắn bảo vệ ở ngoài tầng 3, ngắm mọi thứ. Mây trôi, gió thổi , những con chym đang trêu gẹo nhau. Mọi thứ thật đẹp, nó chưa bao giờ cảm nhận những thứ đó sâu sắc tới vậy. Rồi những dòng người ào vào trường, nó nhảy xuống vươn vai . Đi vào lớp, ngồi vào bàn đang tính đánh 1 giấu thì
-nè nay đi sớm dữ ta, ko thèm đợi tui
Vẫn ánh mắt buồn, em nhìn rồi đáp
-hôm nay có việc nên đi sớm thôi Nhỏ đi vào cất cặp ngồi cùng tôi. Lại nằm úp mặt thả hồn theo gió. Nhỏ gọi:
-nè sao ngủ hoài vậy, dậy nói chuyện coi
Em gõ đầu nhỏ thật nhẹ nhằm trách móc. Nhỏ nói:
-chiều nay rảnh ko đi chơi với tui
-chắc là rảnh á
-chiều tui qua
Mọi thứ dần trôi, những nỗi buồn đang phai nhoà trong giấc ngủ. Rồi cũng cuối tiết, lại lặng lẽ ra về cuối cùng. Vẫn là cùng nhỏ đi về, vẫn con đường đó mà sao nó như dài thêm. Thở dài nó cất bước, phía trước ko biết sao có 1 lũ xúm lại. Lại gần, hoá ra mấy thằng trẻ trẩu tre kéo băng đánh đấm. Lặng lẽ quay đi, cầm tay nhỏ N kéo đi về trong con mắt tò mò của nhỏ. Vừa tròn bước thì 1 thằng trẩu chạy xô vào nhỏ , 1 thằng ném cây type trúng người em. Nhỏ ngã xuống em khá đau cầm ngay cây type lên quay qua . Mấy thằng ranh thấy thế cũng e dè, em đỡ nhỏ lên rồi như 1 thói quen. Đi lại gần thằng kia và cho nó 1 phát vào đầu. Mấy thằng bạn nó định xồ vào thì e đã rút con dao mà e quen để ở tui ra. Em hét
-thằng nào lao vào tao đâm chết chúng nó lui lại sợ sệt. Em nhìn thằng thằng nhóc ôm đầu mà cười nhạt. Quay đi , cầm tay nhỏ chặt kéo đi , tay kia quăng cây type đi. 1 hồi nhỏ dừng lại, tôi quay lại nhỏ nói
-lần sau đừng đánh nhau mà nước mắt nhỏ rớt từ bao giờ, thật ngốc ngếch mà
-nếu mà ko thế mình sẽ bị đánh đó
-hix nhưng làm thế mình ko thích đâu
-haizz thôi đc rồi, tôi hứa
-thấy hứa chết với tui
-thôi về đi má, mà nín ngay ko đánh đòn á nha
-hix 2 đứa thành ra đuổi đánh nhau thật hài. Về nhà vẫn vậy, nấu ăn qua loa rồi ngủ lấy đc. Nhiều lúc nó thấy nhỏ như 1 món quà đem tới sắc mà và hương vị của cuộc sống. Thật khó để nói, nhưng có lẽ nó cũng đang sao xuyến nhỏ. Giấc mơ trưa mang nó lạc vào quá khứ thực tại và cả tương lai. Quá khứ về người con gái đi qua thực tại là người con gái đang cạnh nó còn cái tương lai mịt mù mà nó cố banh mắt ra nhìn. Nó bừng tỉnh vì những tiếng gọi củ nhỏ N . Mới 13h20 mà đã gọi rồi, nó ra mở cửa ngáp ngáp dài. Nhỏ đi vào với cái thun dài tay cái quần ngố dài tới đầu gối. 2 bọn e đi chơi, lượn khắp phố phường, ăn những thứ linh tinh. À mấy thým có thắc mắc tại sao nó lại vui ngay khi vừa trải qua cơn sốc ko. Thật ra ôg lão ý đã nói rất nhiều điều, đáng để nó suy ngẫm tới già. Tuyệt vọng cũng chẳng đc gì vậy tại sao ta không lạc quan... Nước mắt đc gì tại sao ta lại không cười lên... Nó gắng cười trước mặt nhỏ, nó muốn mình quan tâm tới nhỏ. Nó muốn thương nhỏ, yêu nhỏ nhưng nó quên mất cái rào chắn vô hình. Nó muốn cùng nhỏ đi đến chân trời , nó muốn nhỏ hạnh phúc nhưng nó ko nhận ra là nó ko đủ quyền hạn. Về nhà , lại chút thoáng buồn, ko biết tại sao nữa. Cái rét ngoài trời thêm phần làm nó rối bời. Nó nằm đó với những lo toan về ngày mai...