CHAP 8
Ngày mai ta là cát hay là bụi để đêm nay là gió ta thong dong bay trận trụi, cánh cửa, hay là song sắt để đôi mắt ta đánh lừa ngày mai là ngày ta tìm một giấc ngủ. Mắt đâu còn cay, cánh chim ngừng bay trở về nơi ta bắt đầu, tiếng mưa ngừng rơi bước chân dừng nơi, có cây và đá đỏ nhuốm xanh ... Thời gian cũng bốc cháy hóa tàn tro hư vô... Ôm riêng mình ta bao đắng cay ngày cũ...đã xa tầm với...bước tới vực sâu....ngày qua ta với những cám dỗ u mê....... Lối về ko còn nhớ......khi ta chạy theo bao tiếng gọi để thỏa mãn tham vọng... bài nhạc quen sao hôm nay nghe đắng lòng... Vài giây phút cuối khi bình minh...giữ thân ta ở lại trốn nay ngầm ngùi... Ngày mai nhân gian này sẽ lãng quên...ta dấu đi 1 thời tiếng mừa vừa rơi làm ta thêm nhói ....Ngày mai khi con phố không quen.... Ngày mai khi bia đá không tên...1 cuộc đời kết thúc...Giờ đây khi đến lúc cho thân nhẹ bước chân...
Nó lại thiếp đi khi đang lục lọi quá khứ và suy ngĩ về ngày mai. Có lẽ ngày mai nó sẽ ko còn ở đây cũng có thể là lúc khác. Nó lại thấy nhỏ N, nhỏ đang tung tăng chạy nhảy, nó cảm thấy bình yên khi bên nhỏ. Có lẽ nó đã thích nhỏ, nhưng nó lại phân vân liệu ngày mai còn đc gặp nhỏ ko. Nó nghĩ có lẽ nó ko xứng với nhỏ, nó là gì mà dám đứng ra lo cho nhỏ. Nhìn xem, đến bữa ăn cũng chẳng đc no, tới cuộc sống còn đầy dẫy bon chen, thân mình còn chưa xong thì sao nó dám mơ tưởng tới những thứ xa vời kia. Chợt nó thấy bình yên đến lại khi nó thấy má như cái lần đầu gặp, má đưa đôi tay ấm để có thể ôm chặt tôi vào lòng. Nhưng má lại biến mất, tôi hoảng sợ, mọi thứ chìm vào màu đen gê rợn. Bừng tỉnh dậy sau cơn mê, mồ hôi, tim còn chưa đều nhịp. Nước mắt lại rơi nó ko biết phải làm sao nữa , màn đêm cứ bao trùm lấy nó. Nó bế tắc, trong sự cô quạnh nó cầm máy ngắm ảnh nhỏ. Nó ngĩ có lẽ phải làm thôi nó ko thể che dấu cảm xúc nữa. Nó nhắn cho nhỏ 1 tin có thể là tin cuối cùng " N à, có lẽ mình ko thể che dấu cảm xúc nữa mình muốn nói ra rằng mình đã thích N từ lâu rồi. Có lẽ N sẽ coi đó là 1 sự chêu đùa nhưng sự thật là vậy. Có lẽ ngày mai mình sẽ ko gặp đc N nữa, chào N".
Tắt nguồn máy, nó lại nằm đó suy nghĩ về cái dự định mà ôg anh đã bày cho nó. Nó sẽ rời hà nội và tới 1 nơi khác để học và làm thuận tiện hơn và cũng đễ chốn tránh quá khứ. Ngoài trời cơn mưa rơi tí tách, lòng nó càng nặng chĩu. Bỗng những tiếng đập cửa ko ngừng, nó ngĩ ai lại muốn gặp vào nửa đêm như thế này cơ chứ. Bật đèn bước ra mở cửa, trước mắt ko phải ai khác mà là nhỏ. Nhỏ ướt sũng, bỗng nhỏ ôm chầm lấy nó, nhỏ khóc nức nở nhỏ nói
- ông định bỏ đi đâu chứ, ông ko biết tui cũng thích ông từ lâu rồi à hức hức
Hai tay nó muốn ôm lấy nhỏ nhưng mặc cảm đã ngăn nó lại. Nhỏ ôm nó chặt lắm nó có thể cảm nhận hơi ấm và cả nhịp tim của nhỏ. Nó đưa tay lên xoa đầu nhỏ rồi nói
-buông ra đi mình ko thể tới với nhau đc đâu
Nước mắt của nó và nhỏ cùng rơi, nhỏ càng ôm chặt, nhỏ chúi đầu vào ngực nó như ko muốn nge thêm điều gì khác. Nó đành ôm nhỏ vào lòng, như muốn thoả 1 nỗi nhớ của cảm xúc đầu đời. Nó nói:
- mình ko xứng đáng cho tình yêu của N đâu
- không, sau H lại nói chứ
-nhìn mọi thứ xem, nhìn H xem có thứ gì đáng làm điểm tựa không ?
- nhưng 2 người yêu nhau đâu chỉ dựa vào vật chất, đừng bỏ N mà
- buông ra đi rồi ngồi xuống kia nói chuyện
Nhỏ buông rồi ngồi xuống giường, nó đóng cửa và ngồi cùng nhỏ. Nhỏ lại ôm lấy nó như ko muốn nó đi xa khỏi nhỏ. Nó lấy hết sức mình nói
- mình có lẽ không tới với nhau đc
- đừng, đừng nói nữa, em ko muốn mất anh
Nhỏ chuyển cách xưng hô, nó bỗng chạnh lòng
- bây giờ em hỏi anh... Anh có yêu em không ?
Nó bất ngờ lắm nhưng vẫn khẽ nói
- có... Haizz nhưng...
- đừng nói thêm nữa
Rồi nhỏ đứng dậy ôm và hôn tôi. Bất ngờ nó ngã ra giường ,2 đứa nằm hôn nhau. Có lẽ là hạnh phúc nhưng cũng chưa chắc. 2 đứa ôm nhau hôn nhau mệt lừ rồi thiếp đi lúc nào ko hay(bọn em chưa làm gì đâu nhá, mấy thým đừng tg em như mấy em teen hiện nay, yêu cái là phang phập). Bắt đầu từ giây phút ấy có lẽ tôi chính thức làm người người yêu của nhỏ. Sáng dậy, nhìn xung quanh ko thấy nhỏ đâu , nó ngĩ có lẽ nhỏ đã về từ lâu. Đứng dậy vươn vai thì nhỏ đi vào. Nhỏ đã mặc đồng phục rồi, nhỏ dục tôi thay đồ rồi ăn phần xôi nhỏ đưa. Rồi 2 đứa lại tung tăng nắm tay nhau tới trường. Có lẽ mọi người coi đó là hạnh phúc nhưng như đã nói em ko có cái hạnh phúc lâu dài mà toàn bất hạnh bao vây.
Ngày mai ta là cát hay là bụi để đêm nay là gió ta thong dong bay trận trụi, cánh cửa, hay là song sắt để đôi mắt ta đánh lừa ngày mai là ngày ta tìm một giấc ngủ. Mắt đâu còn cay, cánh chim ngừng bay trở về nơi ta bắt đầu, tiếng mưa ngừng rơi bước chân dừng nơi, có cây và đá đỏ nhuốm xanh ... Thời gian cũng bốc cháy hóa tàn tro hư vô... Ôm riêng mình ta bao đắng cay ngày cũ...đã xa tầm với...bước tới vực sâu....ngày qua ta với những cám dỗ u mê....... Lối về ko còn nhớ......khi ta chạy theo bao tiếng gọi để thỏa mãn tham vọng... bài nhạc quen sao hôm nay nghe đắng lòng... Vài giây phút cuối khi bình minh...giữ thân ta ở lại trốn nay ngầm ngùi... Ngày mai nhân gian này sẽ lãng quên...ta dấu đi 1 thời tiếng mừa vừa rơi làm ta thêm nhói ....Ngày mai khi con phố không quen.... Ngày mai khi bia đá không tên...1 cuộc đời kết thúc...Giờ đây khi đến lúc cho thân nhẹ bước chân...
Nó lại thiếp đi khi đang lục lọi quá khứ và suy ngĩ về ngày mai. Có lẽ ngày mai nó sẽ ko còn ở đây cũng có thể là lúc khác. Nó lại thấy nhỏ N, nhỏ đang tung tăng chạy nhảy, nó cảm thấy bình yên khi bên nhỏ. Có lẽ nó đã thích nhỏ, nhưng nó lại phân vân liệu ngày mai còn đc gặp nhỏ ko. Nó nghĩ có lẽ nó ko xứng với nhỏ, nó là gì mà dám đứng ra lo cho nhỏ. Nhìn xem, đến bữa ăn cũng chẳng đc no, tới cuộc sống còn đầy dẫy bon chen, thân mình còn chưa xong thì sao nó dám mơ tưởng tới những thứ xa vời kia. Chợt nó thấy bình yên đến lại khi nó thấy má như cái lần đầu gặp, má đưa đôi tay ấm để có thể ôm chặt tôi vào lòng. Nhưng má lại biến mất, tôi hoảng sợ, mọi thứ chìm vào màu đen gê rợn. Bừng tỉnh dậy sau cơn mê, mồ hôi, tim còn chưa đều nhịp. Nước mắt lại rơi nó ko biết phải làm sao nữa , màn đêm cứ bao trùm lấy nó. Nó bế tắc, trong sự cô quạnh nó cầm máy ngắm ảnh nhỏ. Nó ngĩ có lẽ phải làm thôi nó ko thể che dấu cảm xúc nữa. Nó nhắn cho nhỏ 1 tin có thể là tin cuối cùng " N à, có lẽ mình ko thể che dấu cảm xúc nữa mình muốn nói ra rằng mình đã thích N từ lâu rồi. Có lẽ N sẽ coi đó là 1 sự chêu đùa nhưng sự thật là vậy. Có lẽ ngày mai mình sẽ ko gặp đc N nữa, chào N".
Tắt nguồn máy, nó lại nằm đó suy nghĩ về cái dự định mà ôg anh đã bày cho nó. Nó sẽ rời hà nội và tới 1 nơi khác để học và làm thuận tiện hơn và cũng đễ chốn tránh quá khứ. Ngoài trời cơn mưa rơi tí tách, lòng nó càng nặng chĩu. Bỗng những tiếng đập cửa ko ngừng, nó ngĩ ai lại muốn gặp vào nửa đêm như thế này cơ chứ. Bật đèn bước ra mở cửa, trước mắt ko phải ai khác mà là nhỏ. Nhỏ ướt sũng, bỗng nhỏ ôm chầm lấy nó, nhỏ khóc nức nở nhỏ nói
- ông định bỏ đi đâu chứ, ông ko biết tui cũng thích ông từ lâu rồi à hức hức
Hai tay nó muốn ôm lấy nhỏ nhưng mặc cảm đã ngăn nó lại. Nhỏ ôm nó chặt lắm nó có thể cảm nhận hơi ấm và cả nhịp tim của nhỏ. Nó đưa tay lên xoa đầu nhỏ rồi nói
-buông ra đi mình ko thể tới với nhau đc đâu
Nước mắt của nó và nhỏ cùng rơi, nhỏ càng ôm chặt, nhỏ chúi đầu vào ngực nó như ko muốn nge thêm điều gì khác. Nó đành ôm nhỏ vào lòng, như muốn thoả 1 nỗi nhớ của cảm xúc đầu đời. Nó nói:
- mình ko xứng đáng cho tình yêu của N đâu
- không, sau H lại nói chứ
-nhìn mọi thứ xem, nhìn H xem có thứ gì đáng làm điểm tựa không ?
- nhưng 2 người yêu nhau đâu chỉ dựa vào vật chất, đừng bỏ N mà
- buông ra đi rồi ngồi xuống kia nói chuyện
Nhỏ buông rồi ngồi xuống giường, nó đóng cửa và ngồi cùng nhỏ. Nhỏ lại ôm lấy nó như ko muốn nó đi xa khỏi nhỏ. Nó lấy hết sức mình nói
- mình có lẽ không tới với nhau đc
- đừng, đừng nói nữa, em ko muốn mất anh
Nhỏ chuyển cách xưng hô, nó bỗng chạnh lòng
- bây giờ em hỏi anh... Anh có yêu em không ?
Nó bất ngờ lắm nhưng vẫn khẽ nói
- có... Haizz nhưng...
- đừng nói thêm nữa
Rồi nhỏ đứng dậy ôm và hôn tôi. Bất ngờ nó ngã ra giường ,2 đứa nằm hôn nhau. Có lẽ là hạnh phúc nhưng cũng chưa chắc. 2 đứa ôm nhau hôn nhau mệt lừ rồi thiếp đi lúc nào ko hay(bọn em chưa làm gì đâu nhá, mấy thým đừng tg em như mấy em teen hiện nay, yêu cái là phang phập). Bắt đầu từ giây phút ấy có lẽ tôi chính thức làm người người yêu của nhỏ. Sáng dậy, nhìn xung quanh ko thấy nhỏ đâu , nó ngĩ có lẽ nhỏ đã về từ lâu. Đứng dậy vươn vai thì nhỏ đi vào. Nhỏ đã mặc đồng phục rồi, nhỏ dục tôi thay đồ rồi ăn phần xôi nhỏ đưa. Rồi 2 đứa lại tung tăng nắm tay nhau tới trường. Có lẽ mọi người coi đó là hạnh phúc nhưng như đã nói em ko có cái hạnh phúc lâu dài mà toàn bất hạnh bao vây.