CHAP 9
(END phần 1)
Từ ngày nhỏ đến, trái tim u ám của nó như đc khơi sáng. Yêu đời, nói nhiều, cảm xúc thật sống thật. 2 đứa nó cứ thế, suốt ngày dán vào nhau. Đi học thì nắm tay hay quàng vai bá cổ, rồi chêu nhau đuổi nhau như anh em 1 nhà. Có lẽ nó đã thay đổi quá nhiều, trái tim nó cũng vậy đã chẳng còn sắt đá như ngày nào. Những ngày tháng bình yên bên nhỏ cứ dần trôi. Cuối năm 2012 và cũng là đầu năm 2013. Nó có 1 ngày noel thật ý nghĩa bên nhỏ, chơi thật nhiều trò chơi. Hạnh phúc là khi thấy người mình yêu cười và hạnh phúc, đúng vậy nhỏ đã rất hạnh phúc khi bên nó. Những cơn gió cũng bắt đầu thổi để muốn mang theo chút sóng dữ làm nó phần nào tổn thương. Rồi tết cũng tới, năm mới màu mới cả xúc mới. Những ngày tết tung tăng bên nhau trong mơ ấy làm sao quên đc làm sao mà để ngưng ngĩ về nhỏ. Nhà nhỏ biết rõ em, ko ý kiến gì nhiều cũng ko áp đặp, miễn sao nhỏ đc hạnh phúc. Những ngày tết thật vui, đi chơi hội ăn biết bao thứ, hạnh phúc cứ trào dâng. Ngày đầu tiên 2 đứa rủ đi xem hội, chen lấn mỏi chân mà còn bị nắng chứ. Cứ thế yêu đời yêu nhỏ thật nhiều nhưng ăn tết xong thì sóng dữ ập tới. Áp lực của kì thi cuối cùng của lớp 12 đè lên nhỏ, riêng nó xác định thi tốt ngiệp thôi. Nhỏ cứ lao đầu vào học, lắm khi gục ở bàn, đôi mắt thâm dần , trông nhỏ thật mệt mỏi. Em cũng phải gắng sức mà làm đủ thứ kiếm tiền xây dựng tương lai. Hiện thực thật vật vã cố gắng tới mấy cũng khó mà trốn tránh đc thực tại. Có lẽ em đã quá hưởng quá nhiều hạnh phúc nên giờ còn lại có niềm đau thôi. Hết kì thi tốt ngiệp kết quả cũng như mong đợi. Nhưng em lại lặng người khi mà hay tin nhỏ sẽ sang CANADA du học, cả gia đình nhỏ cũng sang định cư. Có lẽ nó sẽ ko bao giờ đc thấy nhỏ nữa. Nó lại tự kỉ, haizz nó nén nỗi đau vào những việc ngu ngốc. Nó cố gắng cầm búa đập vào thân cây si , việc ngu ngốc nhất mà nó từng làm. Nó tự hỏi rằng tại sao nó chưa bao giờ đc hưởng 1 hạnh phúc trọn vẹn. Nước mắt nỗi đau những thứ đã quá đỗi quen thuộc mà sao nó lạ bất ngờ haizz. Nhỏ bắt nó phải quên nhỏ bắt nó ko đc buồn bắt nó phải vui lên nhưng nó ko làm đc. Nhỏ còn cố tình làm những hiểu lầm, làm những thứ để nó gét nhỏ nhưng càng đắng nó càng yêu... "Anh mong rằng ta đừng lừa dối... Anh mong thời gian hãy ngừng trôi... Anh nói anh quên em được rồi Sự thật là,...là muốn em tốt hơn mà thôi... Nhắm mắt lại...để anh thấy hết ngày hôm qua... Nhắm mắt lại...đem hết kỷ niệm ra chắp vá... Nhắm mắt lại...để em trở về 1 lần nữa... Anh nhắm mắt lại...chỉ để níu lấy 1 trận mưa... Anh xin hứa sẽ để em đi... nếu em có quá nhiều lựa chọn... Anh xin hứa sẽ vẫn mỉm cười...nếu có ai khác đến đưa đón... Anh xin hứa sẽ cố sửa lại tất cả lỗi lầm từng gây ra... Anh xin hứa sẽ không ở lại...như "đã từng" hơn...1 năm qua... Nếu em ở lại...chắc ta có nhiều điều để nói với nhau... Chắc cảm giác cầm tay em vẫn như lần đầu... Ta sẽ đi hết những nơi ta từng đi... nói với nhau những gì cả 2 đã từng nghĩ... Ta sẽ ăn hết những món em từng thích...nên em ơi hãy ở lại nhé...đừng đi... Kể với nhau những gì xảy ra thời gian qua...sẽ không sao đâu em đừng buồn mà... Tất cả lỗi lầm là đều do anh cả...anh nhận hết rồi...nhưng rồi...vẫn phải xa.... Anh tự cho phép bản thân mình không yếu đuối Để rồi nhận ra anh từng sai quá nhiều rồi... Nhưng khi bên yêu thương khác anh không hiểu nỗi... Không làm được dù đã cố tự nhủ "cứ yêu thôi..." Anh đã có những thứ cũ kĩ gán tên em...và lầm tưởng rằng...cô đơn rồi sẽ thôi không tìm đến Anh ngộ nhận nắm bàn tay khác chẳng phải em...ừ khốn nạn thay...chẳng qua là bởi vì họ có cùng tên
Em à! Anh vẫn là anh của ngày trước đấy thôi...
Vẫn cố gắng mua vui cho mình bằng nỗi buồn mới... Yêu em như việc nhắm mắt hít thở khí trời... Anh chỉ có thể nín thở thôi chứ chẳng thể ngừng nỗi,...!" Cái ngày nhỏ đi đến 1 chân trời mới nó lặng thêm dõi theo sau. Mưa vẫn tuôn nước mắt vẫn rơi, ánh mắt đỏ ngầy nhìn nhỏ đi vào . Nó quỳ xuống trước những hàng người đang hối hả , nó ko biết ngày mai ko nhỏ nó sẽ ra sao. Nó lại đi thật chậm đến những nơi mà quá khứ đã từng cùng nhỏ tới. Nó lại sợ ngày mai sợ những mất mát, nó chỉ còn biết làm bạn với màn đêm. Nó chỉ còn mỗi thể xác khô, linh hồn đã bị cào xé từng mảnh. Nó lại lầm lũi 1 mình đi theo sau là những thứ luôn đeo bám nó là niềm đau và nỗi đau. Nó tự kỉ thực sự, nó quên cách quan tâm 1 ai đó nhưng thực sự nó đã quá yêu nhỏ. Nhỏ luôn suất hiện trong những cơn mơ hay những lần men rượu chiếm hữu . Nó lại tiếp tục sống mà ko có mục đích...
Sad Ending
End phần 1
Hãy đón chờ phần 2 nhé các bạn.
(END phần 1)
Từ ngày nhỏ đến, trái tim u ám của nó như đc khơi sáng. Yêu đời, nói nhiều, cảm xúc thật sống thật. 2 đứa nó cứ thế, suốt ngày dán vào nhau. Đi học thì nắm tay hay quàng vai bá cổ, rồi chêu nhau đuổi nhau như anh em 1 nhà. Có lẽ nó đã thay đổi quá nhiều, trái tim nó cũng vậy đã chẳng còn sắt đá như ngày nào. Những ngày tháng bình yên bên nhỏ cứ dần trôi. Cuối năm 2012 và cũng là đầu năm 2013. Nó có 1 ngày noel thật ý nghĩa bên nhỏ, chơi thật nhiều trò chơi. Hạnh phúc là khi thấy người mình yêu cười và hạnh phúc, đúng vậy nhỏ đã rất hạnh phúc khi bên nó. Những cơn gió cũng bắt đầu thổi để muốn mang theo chút sóng dữ làm nó phần nào tổn thương. Rồi tết cũng tới, năm mới màu mới cả xúc mới. Những ngày tết tung tăng bên nhau trong mơ ấy làm sao quên đc làm sao mà để ngưng ngĩ về nhỏ. Nhà nhỏ biết rõ em, ko ý kiến gì nhiều cũng ko áp đặp, miễn sao nhỏ đc hạnh phúc. Những ngày tết thật vui, đi chơi hội ăn biết bao thứ, hạnh phúc cứ trào dâng. Ngày đầu tiên 2 đứa rủ đi xem hội, chen lấn mỏi chân mà còn bị nắng chứ. Cứ thế yêu đời yêu nhỏ thật nhiều nhưng ăn tết xong thì sóng dữ ập tới. Áp lực của kì thi cuối cùng của lớp 12 đè lên nhỏ, riêng nó xác định thi tốt ngiệp thôi. Nhỏ cứ lao đầu vào học, lắm khi gục ở bàn, đôi mắt thâm dần , trông nhỏ thật mệt mỏi. Em cũng phải gắng sức mà làm đủ thứ kiếm tiền xây dựng tương lai. Hiện thực thật vật vã cố gắng tới mấy cũng khó mà trốn tránh đc thực tại. Có lẽ em đã quá hưởng quá nhiều hạnh phúc nên giờ còn lại có niềm đau thôi. Hết kì thi tốt ngiệp kết quả cũng như mong đợi. Nhưng em lại lặng người khi mà hay tin nhỏ sẽ sang CANADA du học, cả gia đình nhỏ cũng sang định cư. Có lẽ nó sẽ ko bao giờ đc thấy nhỏ nữa. Nó lại tự kỉ, haizz nó nén nỗi đau vào những việc ngu ngốc. Nó cố gắng cầm búa đập vào thân cây si , việc ngu ngốc nhất mà nó từng làm. Nó tự hỏi rằng tại sao nó chưa bao giờ đc hưởng 1 hạnh phúc trọn vẹn. Nước mắt nỗi đau những thứ đã quá đỗi quen thuộc mà sao nó lạ bất ngờ haizz. Nhỏ bắt nó phải quên nhỏ bắt nó ko đc buồn bắt nó phải vui lên nhưng nó ko làm đc. Nhỏ còn cố tình làm những hiểu lầm, làm những thứ để nó gét nhỏ nhưng càng đắng nó càng yêu... "Anh mong rằng ta đừng lừa dối... Anh mong thời gian hãy ngừng trôi... Anh nói anh quên em được rồi Sự thật là,...là muốn em tốt hơn mà thôi... Nhắm mắt lại...để anh thấy hết ngày hôm qua... Nhắm mắt lại...đem hết kỷ niệm ra chắp vá... Nhắm mắt lại...để em trở về 1 lần nữa... Anh nhắm mắt lại...chỉ để níu lấy 1 trận mưa... Anh xin hứa sẽ để em đi... nếu em có quá nhiều lựa chọn... Anh xin hứa sẽ vẫn mỉm cười...nếu có ai khác đến đưa đón... Anh xin hứa sẽ cố sửa lại tất cả lỗi lầm từng gây ra... Anh xin hứa sẽ không ở lại...như "đã từng" hơn...1 năm qua... Nếu em ở lại...chắc ta có nhiều điều để nói với nhau... Chắc cảm giác cầm tay em vẫn như lần đầu... Ta sẽ đi hết những nơi ta từng đi... nói với nhau những gì cả 2 đã từng nghĩ... Ta sẽ ăn hết những món em từng thích...nên em ơi hãy ở lại nhé...đừng đi... Kể với nhau những gì xảy ra thời gian qua...sẽ không sao đâu em đừng buồn mà... Tất cả lỗi lầm là đều do anh cả...anh nhận hết rồi...nhưng rồi...vẫn phải xa.... Anh tự cho phép bản thân mình không yếu đuối Để rồi nhận ra anh từng sai quá nhiều rồi... Nhưng khi bên yêu thương khác anh không hiểu nỗi... Không làm được dù đã cố tự nhủ "cứ yêu thôi..." Anh đã có những thứ cũ kĩ gán tên em...và lầm tưởng rằng...cô đơn rồi sẽ thôi không tìm đến Anh ngộ nhận nắm bàn tay khác chẳng phải em...ừ khốn nạn thay...chẳng qua là bởi vì họ có cùng tên
Em à! Anh vẫn là anh của ngày trước đấy thôi...
Vẫn cố gắng mua vui cho mình bằng nỗi buồn mới... Yêu em như việc nhắm mắt hít thở khí trời... Anh chỉ có thể nín thở thôi chứ chẳng thể ngừng nỗi,...!" Cái ngày nhỏ đi đến 1 chân trời mới nó lặng thêm dõi theo sau. Mưa vẫn tuôn nước mắt vẫn rơi, ánh mắt đỏ ngầy nhìn nhỏ đi vào . Nó quỳ xuống trước những hàng người đang hối hả , nó ko biết ngày mai ko nhỏ nó sẽ ra sao. Nó lại đi thật chậm đến những nơi mà quá khứ đã từng cùng nhỏ tới. Nó lại sợ ngày mai sợ những mất mát, nó chỉ còn biết làm bạn với màn đêm. Nó chỉ còn mỗi thể xác khô, linh hồn đã bị cào xé từng mảnh. Nó lại lầm lũi 1 mình đi theo sau là những thứ luôn đeo bám nó là niềm đau và nỗi đau. Nó tự kỉ thực sự, nó quên cách quan tâm 1 ai đó nhưng thực sự nó đã quá yêu nhỏ. Nhỏ luôn suất hiện trong những cơn mơ hay những lần men rượu chiếm hữu . Nó lại tiếp tục sống mà ko có mục đích...
Sad Ending
End phần 1
Hãy đón chờ phần 2 nhé các bạn.