CHAP 2
-Tại sao
Một câu trả lời hơi lố nhưng đầu tôi tràn ngập câu hỏi tại sao
- Tại vì tôi đã từng bỏ lỡ biết bao thứ chỉ vì im lặng như anh
- Cô bỏ lỡ gì tình yêu hả
- Đúng, mình tỏ ra kiêu căng khi anh ấy tán tỉnh để rồi nhận ra mình thứ đã quá muộn để mình hối hận
Tôi đưa bức thư cho cô ấy. Ánh mắt ngạc nhiên
- Anh biết rồi sao
- Phải, tôi nhặt đc nó, tôi thấy đồng cảm vì mình cũng vừa mất đi thứ mình yêu quý
- Anh đang buồn hả
- Không, tôi hết buồn lâu rồi
- Vậy kể chuyện tình của anh xem nào
Vậy là tôi nhẹ nhàng gói gọn quá khứ vào lời nói để thoả nỗi lòng . Bỗng:
- Nè 2 ông bà tính tán tỉnh nhau trên đấy hả, xuống đi ngủ đi.
Tiếng ông anh thét thế là tôi tạm chia tay cô ấy , vào xe chân vắt vẻo và lại ngĩ suy. "Đêm nay vẫn cứ nhẹ nhàng trôi chỉ có mình tao với bóng tối Vẫn chỉ 1 mình thôi ngày mai là điều mà tao không hề mong tới
Kéo thêm 1 hơi phả làn khói chẳng biết thứ gì tao đang mong đợi Nỗi buồn sâu thẳm tao không thể nói…sao mày cứ mãi đầy mà không vơi Thứ tao sợ đối diện là ngày mới…cảm thấy tao quá lạc lõng giữa dòng đời Bơ vơ giữa chốn đông người… tao chìm vào những suy nghĩ Đôi chân tao lạc bước khi..tìm hoài chẳng thấy ai là tri kỉ Chỉ toàn là mặt người dạ quỷ..làm sao cuộc suốc được thi vị Vậy nên tao thấy an toàn trong đêm Mặc đời ngoài kia trôi không êm Tính toán hận thù quá nhiều làm sao mà đong đếm Đêm ơi mày hãy cứ cuốn lấy tao Muốn được bay cao nhưng đời lại đạp tao xuống như vậy sao Cô đơn là vậy đó thôi thì tao với mày sẽ quấn lấy nhau… Gống hết sức mình tao gắng chạy mau.." Đêm cứ thế trôi, nhưng sao nó chằn trọc.
Đi xuống xe nhẹ nhàng, bước đi và dừng lại ngồi ngay ngóc tường bị đổ. Trước mắt là 1 cái ao , ánh trăng sáng lạng hoà cùng với những cơn gió tạo nên 1 cảng thật đẹp. Nó lại nhớ, nhớ mẹ nhớ nhỏ N nhớ lúc còn đi học. Cầm viên đá ném xuống ao bỗng chốc giật mình . 1 bàn tay chạm vào vai , như phản xạ quay mặt lại thì ánh đèn sáng chói dọi vào mặt. Lấy tay che rồi nói
- Ai vậy
- Mình , Hường nè
Ra là cô gái hồi chiều nó nói:
- Nửa đêm ra đây chi vậy
- Ngủ ko đc ra ngoài ngắm trời ai dè gặp anh, thế còn anh
- Tôi buồn, ko ngủ đc
- Đừng... Đừng cố nhớ nữa, hãy quên chị ấy đi
- Tôi đã quên rồi nhưng đôi lúc lại nhớ
- Vậy coi tôi như chị ấy, cho tôi tựa vào vai anh nha
Cô ấy dựa vào, khung cảnh tối mờ chỉ có ánh trăng. Hai kẻ thất tình đang chia sẽ nỗi buồn cho nhau.
- Có lẽ mai tôi đi rồi
- vậy sao, thế anh lấy số tôi rảnh gọi cho nhau tâm sự nhé
Gật đầu làm theo, nó ko biết tại sao chỉ mới gặp mà 2 người như đã thân. Chắc có lẽ họ có cùng nỗi buồn. Cứ thế họ thiếp đi lúc nào ko hay. Sáng hôm sau tỉnh dậy nhỏ đã đi nó lại lên đường đi về thành phố kia. Con đường ngày nào giờ đã đổi thay, đi qua những con phố đông người. Đi quá những nơi mà nó và N đã từng tới, ngồi cầm lái mà lòng cứ xôn sao. Dừng lại tại 1 quầy hàng , bê đồ xuống , hàng cũng ko phải quá nhiều nhưng có vẻ nó đã thấm mệt. Dừng tay , cầm điện thoại và ngĩ "có nên gọi cho nhỏ H(Hường ý) ko, rồi công việc lại bắt nó quên đi. Và làm xong nó lại trở về ngôi nhà cố hữu của nó. Ngôi nhà thật trống trải lạnh lẽo, vẫn đậm chất buồn, những cơn gió buồn phả vào ánh nắng buổi trưa gay gắt( em xin đổi cách xưng hô thành em và pha chút hài hước ko tự kỉ chết mất). Vào nhà, cởi đồ và tận hưởng luồng gió từ quạt. Khu này khá vắng mà cũng chẳng còn gái toàn các thým trung niên nên thoải mái cởi đồ . Trên người còn cái quần sịp superman và cửa vẫn mở . Ngồi xem phim thật là phê pha, quá đã. Đang feel a like thì đàn chó mạnh mẽ từ đâu phồ vào 1 con nhỏ nào đó, nó còn nói
- Chào hàng xóm
Em quay mặt lại mặt nhỏ đó đơ như cây khơ. Mắt thỳ chằm chằm như chưa thấy ai đẹp trai like a boss như vậy. Mặt em như cái thớt ấy, bấy giờ 2 đứa mặt đỏ bừng. Nhỏ ý ngay lập tức chạy ra ngoài em nhanh chân mặc đồ. Ra ngoài hỏi thým hoa má mì đặc danh hoa khôi già của xóm
- má hoa ơi nhỏ hồi nãy là ai vậy
- Con nhỏ mông to vừa chạy ra từ nhà mày ấy hả
- Đúng đó má 2
- Nó mới chuyển đến kế ngay nhà mày đó cu, muốn tán hả
- ấy ấy xin lỗi má đẹp trai như con gái tán ko kịp ấy
Tay em vuốt tóc mặt vênh vênh, ngay lập tức má hoa sút phát mông, em ngã nhào ra
- ảo tưởng này
Lầm lũi sách mông về trong đau đớn, ngĩ thầm "thôi keme mình ko bớt đẹp trai là đc rồi". Trưa tới, lần này thủ cái quần đùi hoa lá đi ngủ. Đang mơ màng chổng vó ngủ , trời thì nóng tầm 12h trưa thì phải, tiếng chuông cửa cứ reng reng. Trong đầu ngĩ "duma chắc mấy thằng ranh con quấy đây mà"...
-Tại sao
Một câu trả lời hơi lố nhưng đầu tôi tràn ngập câu hỏi tại sao
- Tại vì tôi đã từng bỏ lỡ biết bao thứ chỉ vì im lặng như anh
- Cô bỏ lỡ gì tình yêu hả
- Đúng, mình tỏ ra kiêu căng khi anh ấy tán tỉnh để rồi nhận ra mình thứ đã quá muộn để mình hối hận
Tôi đưa bức thư cho cô ấy. Ánh mắt ngạc nhiên
- Anh biết rồi sao
- Phải, tôi nhặt đc nó, tôi thấy đồng cảm vì mình cũng vừa mất đi thứ mình yêu quý
- Anh đang buồn hả
- Không, tôi hết buồn lâu rồi
- Vậy kể chuyện tình của anh xem nào
Vậy là tôi nhẹ nhàng gói gọn quá khứ vào lời nói để thoả nỗi lòng . Bỗng:
- Nè 2 ông bà tính tán tỉnh nhau trên đấy hả, xuống đi ngủ đi.
Tiếng ông anh thét thế là tôi tạm chia tay cô ấy , vào xe chân vắt vẻo và lại ngĩ suy. "Đêm nay vẫn cứ nhẹ nhàng trôi chỉ có mình tao với bóng tối Vẫn chỉ 1 mình thôi ngày mai là điều mà tao không hề mong tới
Kéo thêm 1 hơi phả làn khói chẳng biết thứ gì tao đang mong đợi Nỗi buồn sâu thẳm tao không thể nói…sao mày cứ mãi đầy mà không vơi Thứ tao sợ đối diện là ngày mới…cảm thấy tao quá lạc lõng giữa dòng đời Bơ vơ giữa chốn đông người… tao chìm vào những suy nghĩ Đôi chân tao lạc bước khi..tìm hoài chẳng thấy ai là tri kỉ Chỉ toàn là mặt người dạ quỷ..làm sao cuộc suốc được thi vị Vậy nên tao thấy an toàn trong đêm Mặc đời ngoài kia trôi không êm Tính toán hận thù quá nhiều làm sao mà đong đếm Đêm ơi mày hãy cứ cuốn lấy tao Muốn được bay cao nhưng đời lại đạp tao xuống như vậy sao Cô đơn là vậy đó thôi thì tao với mày sẽ quấn lấy nhau… Gống hết sức mình tao gắng chạy mau.." Đêm cứ thế trôi, nhưng sao nó chằn trọc.
Đi xuống xe nhẹ nhàng, bước đi và dừng lại ngồi ngay ngóc tường bị đổ. Trước mắt là 1 cái ao , ánh trăng sáng lạng hoà cùng với những cơn gió tạo nên 1 cảng thật đẹp. Nó lại nhớ, nhớ mẹ nhớ nhỏ N nhớ lúc còn đi học. Cầm viên đá ném xuống ao bỗng chốc giật mình . 1 bàn tay chạm vào vai , như phản xạ quay mặt lại thì ánh đèn sáng chói dọi vào mặt. Lấy tay che rồi nói
- Ai vậy
- Mình , Hường nè
Ra là cô gái hồi chiều nó nói:
- Nửa đêm ra đây chi vậy
- Ngủ ko đc ra ngoài ngắm trời ai dè gặp anh, thế còn anh
- Tôi buồn, ko ngủ đc
- Đừng... Đừng cố nhớ nữa, hãy quên chị ấy đi
- Tôi đã quên rồi nhưng đôi lúc lại nhớ
- Vậy coi tôi như chị ấy, cho tôi tựa vào vai anh nha
Cô ấy dựa vào, khung cảnh tối mờ chỉ có ánh trăng. Hai kẻ thất tình đang chia sẽ nỗi buồn cho nhau.
- Có lẽ mai tôi đi rồi
- vậy sao, thế anh lấy số tôi rảnh gọi cho nhau tâm sự nhé
Gật đầu làm theo, nó ko biết tại sao chỉ mới gặp mà 2 người như đã thân. Chắc có lẽ họ có cùng nỗi buồn. Cứ thế họ thiếp đi lúc nào ko hay. Sáng hôm sau tỉnh dậy nhỏ đã đi nó lại lên đường đi về thành phố kia. Con đường ngày nào giờ đã đổi thay, đi qua những con phố đông người. Đi quá những nơi mà nó và N đã từng tới, ngồi cầm lái mà lòng cứ xôn sao. Dừng lại tại 1 quầy hàng , bê đồ xuống , hàng cũng ko phải quá nhiều nhưng có vẻ nó đã thấm mệt. Dừng tay , cầm điện thoại và ngĩ "có nên gọi cho nhỏ H(Hường ý) ko, rồi công việc lại bắt nó quên đi. Và làm xong nó lại trở về ngôi nhà cố hữu của nó. Ngôi nhà thật trống trải lạnh lẽo, vẫn đậm chất buồn, những cơn gió buồn phả vào ánh nắng buổi trưa gay gắt( em xin đổi cách xưng hô thành em và pha chút hài hước ko tự kỉ chết mất). Vào nhà, cởi đồ và tận hưởng luồng gió từ quạt. Khu này khá vắng mà cũng chẳng còn gái toàn các thým trung niên nên thoải mái cởi đồ . Trên người còn cái quần sịp superman và cửa vẫn mở . Ngồi xem phim thật là phê pha, quá đã. Đang feel a like thì đàn chó mạnh mẽ từ đâu phồ vào 1 con nhỏ nào đó, nó còn nói
- Chào hàng xóm
Em quay mặt lại mặt nhỏ đó đơ như cây khơ. Mắt thỳ chằm chằm như chưa thấy ai đẹp trai like a boss như vậy. Mặt em như cái thớt ấy, bấy giờ 2 đứa mặt đỏ bừng. Nhỏ ý ngay lập tức chạy ra ngoài em nhanh chân mặc đồ. Ra ngoài hỏi thým hoa má mì đặc danh hoa khôi già của xóm
- má hoa ơi nhỏ hồi nãy là ai vậy
- Con nhỏ mông to vừa chạy ra từ nhà mày ấy hả
- Đúng đó má 2
- Nó mới chuyển đến kế ngay nhà mày đó cu, muốn tán hả
- ấy ấy xin lỗi má đẹp trai như con gái tán ko kịp ấy
Tay em vuốt tóc mặt vênh vênh, ngay lập tức má hoa sút phát mông, em ngã nhào ra
- ảo tưởng này
Lầm lũi sách mông về trong đau đớn, ngĩ thầm "thôi keme mình ko bớt đẹp trai là đc rồi". Trưa tới, lần này thủ cái quần đùi hoa lá đi ngủ. Đang mơ màng chổng vó ngủ , trời thì nóng tầm 12h trưa thì phải, tiếng chuông cửa cứ reng reng. Trong đầu ngĩ "duma chắc mấy thằng ranh con quấy đây mà"...