Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1411
Editor: Chi Misaki"Anh có mang theo bật lửa không?"
Cố Mạc sửng sốt một phen, sờ sờ trong túi trống trơn, lúng ta lúng túng nói: "Có lẽ là ở trên xe rồi.”
Tiếu Nhiễm nhìn Cố Mạc duỗi tay vào buồng lái tìm kiếm bật lửa.
Cái bật lửa đặt ở bên cạnh gạt tàn. Cô lúc này mới chú ý tới trong gạt tàn đã đầy tàn thuốc.
Cô lập tức không vui nhíu mày nhìn anh: "Anh dạo gần đây hút thuốc rất nhiều?"
Cố Mạc quay đầu, nhìn Tiếu Nhiễm sửng sốt một phen.
"Anh nuốt nhiều khói vậy là muốn bị ung thư phổi sao?" Tiếu Nhiễm vượt qua Cố Mạc, duỗi tay vào trong xe, lấy gạt tàn thuốc ra, ném xuống dưới chân ra sức giẫm lên.
Nhìn thấy động tác này của Tiếu Nhiễm, Cố Mạc chẳng những không buồn bực, ngược lại còn vui vẻ cươi ra tiếng.
"Cười cái gì cười?" Tiếu Nhiễm oán hận trừng mắt nhìn Cố Mạc.
"Anh sẽ cai thuốc." Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực, thanh âm khàn khàn nói, "Quá nhớ em, cho nên anh chỉ có thể dựa vào thuốc để làm mất đi cảm giác ấy. Nha đầu, anh cai thuốc! Anh nhất định cai thuốc!"
"Em có cái gì tốt chứ? Anh xác định người anh nhớ không phải là chị Y Nhiên?" Tiếu Nhiễm ủy khuất cắn môi dưới, sâu xa nhìn Cố Mạc.
"Đã thật lâu rồi anh không có nghĩ tới cô ấy nữa. Nơi này của anh..." Cố Mạc cầm lấy tay Tiếu Nhiễm đặt ở trước ngực mình "Cứ nghĩ đến em thì sẽ đau."
Nghe thấy Cố Mạc nói, Tiếu Nhiễm liền có chút cảm động.
Nhưng bấy nhiêu đây vẫn chưa đủ để cô tha thứ cho Cố Mạc.
Cô vẫn chưa tự tin, cô vẫn sợ bị tổn thương.
Đối với cô mà nói, Tưởng Y Nhiên chính là một tòa núi lớn mà cô chưa thể vượt qua nổi.
"Thời điểm anh nghĩ đến chị ấy cũng sẽ đau thôi." Tiếu Nhiễm ghen tị nói.
Cô đã quá yêu Cố Mạc, cho nên mới càng ngày càng để ý tới sự tồn tại của Tưởng Y Nhiên trong lòng anh.
Cô không thể chấp nhận được một phần tình yêu phải chia làm hai.
"Nếu không, em đào nó lên nhìn thử xem?" Cố Mạc thật sự không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ nói.
"Em không thích làm chuyện máu chảy đầm đìa nhữ thế." Tiếu Nhiễm xinh đẹp liếc mắt nhìn Cố Mạc một cái, cười sẵng giọng.
Cố Mạc y như đứa ngốc, tim đập nhanh loạn nhịp nhìn nụ cười của Tiếu Nhiễm, trong lòng mừng như điên.
Cô đã rất lâu rồi chưa có cười với anh.
"Anh sẽ chứng minh." Cố Mạc nắm chặt lấy tay Tiếu Nhiễm thề.
"Em đã đồng ý với bà nội sẽ cho anh thời gian để chứng minh. Hi vọng anh sẽ không để cho em phải thất vọng." Tiếu Nhiễm nói.
"Thật?" Cố Mạc hưng phấn mà ôm lấy eo Tiếu Nhiễm.
"Anh không nên kích động! Em cũng chưa đáp ứng sẽ hợp lại với anh mà." Tiếu Nhiễm cầm lấy tay Cố Mạc bĩu môi nói.
Cô lại mềm lòng, chỉ với mấy gói thuốc đã khiến cho cô suýt nữa thì đầu hàng.
"Chỉ cần em đồng ý cho anh cơ hội anh liền cao hứng!" Cố Mạc ôm lấy Tiếu Nhiễm, hưng phấn mà quay vòng vòng.
Tiếu Nhiễm ngậm miệng, tâm tình phức tạp nhìn khuôn mặt tươi cười của Cố Mạc.
"Được rồi! Đầu em rất choáng."Cô đỡ lấy ngực của Cố Mạc, suy yếu nói.
Cố Mạc khẩn trương đặt Tiếu Nhiễm xuống, nhanh chóng đỡ lấy mặt cô: "Rất khó chịu sao?"
"Ổn rồi. Chỉ cần anh không ôm em xoay vòng vòng nữa là được." Tiếu Nhiễm nhìn thoáng qua pháo hoa ở đằng xe, nói với Cố Mạc, "Cũng nên bắn pháo hoa chứ?"
"Được! Bắn pháo hoa! Bắn pháo hoa!" Cố Mạc ngây ngốc đáp lại, hoàn toàn mất đi bộ dáng lãnh khốc hàng ngày.
Tiếu Nhiễm bị Cố Mạc đùa cho bật cười.
Nhìn thấy nụ cười lại nở trên môi Tiếu Nhiễm, trong tâm anh cũng như đang nở pháo hoa rầm rầm.
Anh kìm lòng không được liền cúi xuống tìm kiếm đóa lúm đồng tiền kia...
Tiếu Nhiễm bị đôi môi ấm nóng của Cố Mạc chạm vào, cô lập tức có phản xạ lùi lại một bước.
Bọn họ không thể nhanh như vậy đã hợp lại được.
Anh còn chưa có chứng minh trong lòng anh cô là duy nhất, là tất cả của anh.
Cố Mạc sửng sốt, ánh sáng trong nháy mắt lại ảm đạm: "Là anh không kìm chế nổi."
Cố Mạc cô đơn nói xong, liền buông Tiếu Nhiễm ra, xoay người hướng về phía pháo hoa.
Trong lòng Tiếu Nhiễm đột nhiên cảm thấy chua xót không thôi.
Cố Mạc sửng sốt một phen, sờ sờ trong túi trống trơn, lúng ta lúng túng nói: "Có lẽ là ở trên xe rồi.”
Tiếu Nhiễm nhìn Cố Mạc duỗi tay vào buồng lái tìm kiếm bật lửa.
Cái bật lửa đặt ở bên cạnh gạt tàn. Cô lúc này mới chú ý tới trong gạt tàn đã đầy tàn thuốc.
Cô lập tức không vui nhíu mày nhìn anh: "Anh dạo gần đây hút thuốc rất nhiều?"
Cố Mạc quay đầu, nhìn Tiếu Nhiễm sửng sốt một phen.
"Anh nuốt nhiều khói vậy là muốn bị ung thư phổi sao?" Tiếu Nhiễm vượt qua Cố Mạc, duỗi tay vào trong xe, lấy gạt tàn thuốc ra, ném xuống dưới chân ra sức giẫm lên.
Nhìn thấy động tác này của Tiếu Nhiễm, Cố Mạc chẳng những không buồn bực, ngược lại còn vui vẻ cươi ra tiếng.
"Cười cái gì cười?" Tiếu Nhiễm oán hận trừng mắt nhìn Cố Mạc.
"Anh sẽ cai thuốc." Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực, thanh âm khàn khàn nói, "Quá nhớ em, cho nên anh chỉ có thể dựa vào thuốc để làm mất đi cảm giác ấy. Nha đầu, anh cai thuốc! Anh nhất định cai thuốc!"
"Em có cái gì tốt chứ? Anh xác định người anh nhớ không phải là chị Y Nhiên?" Tiếu Nhiễm ủy khuất cắn môi dưới, sâu xa nhìn Cố Mạc.
"Đã thật lâu rồi anh không có nghĩ tới cô ấy nữa. Nơi này của anh..." Cố Mạc cầm lấy tay Tiếu Nhiễm đặt ở trước ngực mình "Cứ nghĩ đến em thì sẽ đau."
Nghe thấy Cố Mạc nói, Tiếu Nhiễm liền có chút cảm động.
Nhưng bấy nhiêu đây vẫn chưa đủ để cô tha thứ cho Cố Mạc.
Cô vẫn chưa tự tin, cô vẫn sợ bị tổn thương.
Đối với cô mà nói, Tưởng Y Nhiên chính là một tòa núi lớn mà cô chưa thể vượt qua nổi.
"Thời điểm anh nghĩ đến chị ấy cũng sẽ đau thôi." Tiếu Nhiễm ghen tị nói.
Cô đã quá yêu Cố Mạc, cho nên mới càng ngày càng để ý tới sự tồn tại của Tưởng Y Nhiên trong lòng anh.
Cô không thể chấp nhận được một phần tình yêu phải chia làm hai.
"Nếu không, em đào nó lên nhìn thử xem?" Cố Mạc thật sự không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ nói.
"Em không thích làm chuyện máu chảy đầm đìa nhữ thế." Tiếu Nhiễm xinh đẹp liếc mắt nhìn Cố Mạc một cái, cười sẵng giọng.
Cố Mạc y như đứa ngốc, tim đập nhanh loạn nhịp nhìn nụ cười của Tiếu Nhiễm, trong lòng mừng như điên.
Cô đã rất lâu rồi chưa có cười với anh.
"Anh sẽ chứng minh." Cố Mạc nắm chặt lấy tay Tiếu Nhiễm thề.
"Em đã đồng ý với bà nội sẽ cho anh thời gian để chứng minh. Hi vọng anh sẽ không để cho em phải thất vọng." Tiếu Nhiễm nói.
"Thật?" Cố Mạc hưng phấn mà ôm lấy eo Tiếu Nhiễm.
"Anh không nên kích động! Em cũng chưa đáp ứng sẽ hợp lại với anh mà." Tiếu Nhiễm cầm lấy tay Cố Mạc bĩu môi nói.
Cô lại mềm lòng, chỉ với mấy gói thuốc đã khiến cho cô suýt nữa thì đầu hàng.
"Chỉ cần em đồng ý cho anh cơ hội anh liền cao hứng!" Cố Mạc ôm lấy Tiếu Nhiễm, hưng phấn mà quay vòng vòng.
Tiếu Nhiễm ngậm miệng, tâm tình phức tạp nhìn khuôn mặt tươi cười của Cố Mạc.
"Được rồi! Đầu em rất choáng."Cô đỡ lấy ngực của Cố Mạc, suy yếu nói.
Cố Mạc khẩn trương đặt Tiếu Nhiễm xuống, nhanh chóng đỡ lấy mặt cô: "Rất khó chịu sao?"
"Ổn rồi. Chỉ cần anh không ôm em xoay vòng vòng nữa là được." Tiếu Nhiễm nhìn thoáng qua pháo hoa ở đằng xe, nói với Cố Mạc, "Cũng nên bắn pháo hoa chứ?"
"Được! Bắn pháo hoa! Bắn pháo hoa!" Cố Mạc ngây ngốc đáp lại, hoàn toàn mất đi bộ dáng lãnh khốc hàng ngày.
Tiếu Nhiễm bị Cố Mạc đùa cho bật cười.
Nhìn thấy nụ cười lại nở trên môi Tiếu Nhiễm, trong tâm anh cũng như đang nở pháo hoa rầm rầm.
Anh kìm lòng không được liền cúi xuống tìm kiếm đóa lúm đồng tiền kia...
Tiếu Nhiễm bị đôi môi ấm nóng của Cố Mạc chạm vào, cô lập tức có phản xạ lùi lại một bước.
Bọn họ không thể nhanh như vậy đã hợp lại được.
Anh còn chưa có chứng minh trong lòng anh cô là duy nhất, là tất cả của anh.
Cố Mạc sửng sốt, ánh sáng trong nháy mắt lại ảm đạm: "Là anh không kìm chế nổi."
Cố Mạc cô đơn nói xong, liền buông Tiếu Nhiễm ra, xoay người hướng về phía pháo hoa.
Trong lòng Tiếu Nhiễm đột nhiên cảm thấy chua xót không thôi.