Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1513
Editor: Quỷ Quỷ
Cố Mạc vừa đi từ toilet ra thì nhìn thấy Cố Nhiên đang dựa vào tường nhìn mình.
Anh không khỏi sửng sốt.
“Anh, anh vừa mới gọi cho ai?” Cố Nhiên nghiêm túc nhìn Cố Mạc. Anh vốn muốn vào toilet, nhưng đến cửa thì nghe thấy những gì anh cả nói.
“Một người bạn.” Cố Mạc che dấu sự bồn chồn, thong dong trả lời.
“Bạn anh thì liên quan gì đến chuyện em và Giai Tuệ đính hôn?” Cố Nhiên cau mày hỏi.
Cố Mạc nửa ngày không nói gì.
“Anh, rốt cuộc anh đang giấu em chuyện gì?” Cố Nhiên đột nhiên tiến lên, túm áo Cố Mạc hỏi.
“Chú có yêu Giai Tuệ không?” Cố Mạc lạnh lùng nhìn Cố Nhiên.
“Yêu.” Cố Nhiên trả lời không chút do dự.
“Anh giúp chú giải quyết loạn đào hoa, chú tức giận cái gì?” Cố Mạc đẩy Cố Nhiên ra, trấn định nói, “Quý trọng người phụ nữ mà chú yêu thật tốt.”
Cố Nhiên tâm trạng phức tạp nhìn Cố Mạc:”Nói cho em biết tên người đó.”
“Chú không cần phải biết.” Cố Mạc lạnh lùng trả lời.
“Nếu là loạn đào hoa của em, em có quyền biết.” Cố Nhiên tức giận gầm nhẹ.
“Nếu đã là loạn đào hoa thì có gì đáng để tâm? Mau ra với Giai Tuệ.” Cố Mạc nghiêm mặt ra lệnh.
Cố Nhiên đi tới đoạt điện thoại trong tay Cố Mạc, nhân lúc anh chưa kịp phản ứng mà nhìn vào cuộc gọi còn chưa kết thúc
Khi anh nhìn thấy cái tên “Liêu Phàm”, thì khiếp sợ lùi về phía sau.
Liêu Phàm?
Anh lập tức đưa lên tai.
“Cố tổng, tôi đã đồng ý với anh những gì thì tuyệt đối tuân thủ, anh yên tâm.” Giọng nói quật cường của Liêu Phàm vang lên.
“Tiểu Phàm?” Cố Nhiên kích động gọi tên thân mật của Liêu Phàm.
Liêu Phàm ở đầu bên kia nghe được giọng nói của Cố Nhiên thì hoảng sợ lập tức cúp máy.
Cố Nhiên gọi lại nhưng không được. Anh nhìn màn hình điện thoại cảm thấy mất mát, trên mặt buồn bã.
Đúng là cô ấy?”
“Anh, anh tìm được cô ấy?” Cố Nhiên ngẩng đầu, bất ngờ nói.
Cố Mạc mệt mỏi xoa trán.
Anh muốn giấu diếm, mà chính mình lại để lộ bí mật này ra ngoài.
“Anh đã tìm được cô ấy.” Cố Mạc thẳng thắn đối diện với em trai mình, “Nhưng với chú mà nói thì có ý gì không? Người chú yêu là Giai Tuệ, thì hãy quý trọng thật tốt. Đừng giống anh, mất đi rồi mới biết hối hận. Chuyện của Liêu Phàm để cho anh xử lý. Được không?”
“Em…” Cố Nhiên mờ mịt nhìn Cố Mạc.
“Đừng làm tổn thương cả hai người phụ nữ cùng một lúc. Với lại đã nhiều năm như vậy rồi, chú xác định tình cảm của chú dành cho Liêu Phàm là tình yêu?” Cố Mạc sâu xa hỏi em trai.
“Em chỉ xác định yêu một mình Giai Tuệ” Cố Nhiên gật gật đầu, “Nhưng mà…”
“Vậy chú còn do dự cái gì?” Cố Mạc cười lắc đầu.
“Anh, Liêu Phàm là một cô gái bất hạnh, lần trước em nhìn thấy Liêu Phàm, gương mặt cô ấy không ra người không ra quỷ…em muốn giúp cô ấy.” Cố Nhiên nghiêm túc nói.
“Cô ấy đã khôi phục... dung mạo. Chú không cần phải bận tâm.” Cố Mạc vỗ vỗ bả vai Cố Nhiên nói, “Chú đã xác định được rõ ràng mình yêu ai, thì hãy chấm dứt sạch sẽ với quá khứ đi.”
“Em…” Cố Nhiên do dự.
Trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh gương mặt nửa người nửa quỷ của Liêu Phàm.
“Mặt cô ấy thực sự đã khôi phục rồi sao?” Cố Nhiên không tin nhìn anh mình.
“Anh chắc chắn. Không chỉ đã khôi phục, mà còn đẹp hơn trước kia.” Cố Mạc gật gật đầu.
Đẹp hơn?
Trong đầu Cố Nhiên lại hiện ra một gương mặt tinh xảo.
Phẫu thuật thẩm mĩ sẽ giúp cô ấy không còn giống như trước kia?
Cố Nhiên không dám tin cúi đầu.
“Giai Tuệ đang đợi chú.” Cố Mạc nói xong, liền lấy lại điện thoại đi ra ngoài.
Cố Nhiên dùng sức cắn môi, do dự đi vào toilet.
Cố Mạc vừa đi từ toilet ra thì nhìn thấy Cố Nhiên đang dựa vào tường nhìn mình.
Anh không khỏi sửng sốt.
“Anh, anh vừa mới gọi cho ai?” Cố Nhiên nghiêm túc nhìn Cố Mạc. Anh vốn muốn vào toilet, nhưng đến cửa thì nghe thấy những gì anh cả nói.
“Một người bạn.” Cố Mạc che dấu sự bồn chồn, thong dong trả lời.
“Bạn anh thì liên quan gì đến chuyện em và Giai Tuệ đính hôn?” Cố Nhiên cau mày hỏi.
Cố Mạc nửa ngày không nói gì.
“Anh, rốt cuộc anh đang giấu em chuyện gì?” Cố Nhiên đột nhiên tiến lên, túm áo Cố Mạc hỏi.
“Chú có yêu Giai Tuệ không?” Cố Mạc lạnh lùng nhìn Cố Nhiên.
“Yêu.” Cố Nhiên trả lời không chút do dự.
“Anh giúp chú giải quyết loạn đào hoa, chú tức giận cái gì?” Cố Mạc đẩy Cố Nhiên ra, trấn định nói, “Quý trọng người phụ nữ mà chú yêu thật tốt.”
Cố Nhiên tâm trạng phức tạp nhìn Cố Mạc:”Nói cho em biết tên người đó.”
“Chú không cần phải biết.” Cố Mạc lạnh lùng trả lời.
“Nếu là loạn đào hoa của em, em có quyền biết.” Cố Nhiên tức giận gầm nhẹ.
“Nếu đã là loạn đào hoa thì có gì đáng để tâm? Mau ra với Giai Tuệ.” Cố Mạc nghiêm mặt ra lệnh.
Cố Nhiên đi tới đoạt điện thoại trong tay Cố Mạc, nhân lúc anh chưa kịp phản ứng mà nhìn vào cuộc gọi còn chưa kết thúc
Khi anh nhìn thấy cái tên “Liêu Phàm”, thì khiếp sợ lùi về phía sau.
Liêu Phàm?
Anh lập tức đưa lên tai.
“Cố tổng, tôi đã đồng ý với anh những gì thì tuyệt đối tuân thủ, anh yên tâm.” Giọng nói quật cường của Liêu Phàm vang lên.
“Tiểu Phàm?” Cố Nhiên kích động gọi tên thân mật của Liêu Phàm.
Liêu Phàm ở đầu bên kia nghe được giọng nói của Cố Nhiên thì hoảng sợ lập tức cúp máy.
Cố Nhiên gọi lại nhưng không được. Anh nhìn màn hình điện thoại cảm thấy mất mát, trên mặt buồn bã.
Đúng là cô ấy?”
“Anh, anh tìm được cô ấy?” Cố Nhiên ngẩng đầu, bất ngờ nói.
Cố Mạc mệt mỏi xoa trán.
Anh muốn giấu diếm, mà chính mình lại để lộ bí mật này ra ngoài.
“Anh đã tìm được cô ấy.” Cố Mạc thẳng thắn đối diện với em trai mình, “Nhưng với chú mà nói thì có ý gì không? Người chú yêu là Giai Tuệ, thì hãy quý trọng thật tốt. Đừng giống anh, mất đi rồi mới biết hối hận. Chuyện của Liêu Phàm để cho anh xử lý. Được không?”
“Em…” Cố Nhiên mờ mịt nhìn Cố Mạc.
“Đừng làm tổn thương cả hai người phụ nữ cùng một lúc. Với lại đã nhiều năm như vậy rồi, chú xác định tình cảm của chú dành cho Liêu Phàm là tình yêu?” Cố Mạc sâu xa hỏi em trai.
“Em chỉ xác định yêu một mình Giai Tuệ” Cố Nhiên gật gật đầu, “Nhưng mà…”
“Vậy chú còn do dự cái gì?” Cố Mạc cười lắc đầu.
“Anh, Liêu Phàm là một cô gái bất hạnh, lần trước em nhìn thấy Liêu Phàm, gương mặt cô ấy không ra người không ra quỷ…em muốn giúp cô ấy.” Cố Nhiên nghiêm túc nói.
“Cô ấy đã khôi phục... dung mạo. Chú không cần phải bận tâm.” Cố Mạc vỗ vỗ bả vai Cố Nhiên nói, “Chú đã xác định được rõ ràng mình yêu ai, thì hãy chấm dứt sạch sẽ với quá khứ đi.”
“Em…” Cố Nhiên do dự.
Trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh gương mặt nửa người nửa quỷ của Liêu Phàm.
“Mặt cô ấy thực sự đã khôi phục rồi sao?” Cố Nhiên không tin nhìn anh mình.
“Anh chắc chắn. Không chỉ đã khôi phục, mà còn đẹp hơn trước kia.” Cố Mạc gật gật đầu.
Đẹp hơn?
Trong đầu Cố Nhiên lại hiện ra một gương mặt tinh xảo.
Phẫu thuật thẩm mĩ sẽ giúp cô ấy không còn giống như trước kia?
Cố Nhiên không dám tin cúi đầu.
“Giai Tuệ đang đợi chú.” Cố Mạc nói xong, liền lấy lại điện thoại đi ra ngoài.
Cố Nhiên dùng sức cắn môi, do dự đi vào toilet.