Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1557
TRần Lương cười cười: “Ai bảo chúng ta đồng bệnh tương liên?”
“Cô ấy của anh nhất định rất đẹp.” Liêu Phàm tò mò nói.
“Không, không đẹp bằng em.” Trần Lương nhớ lại khuôn mặt của Cố Tương, nhẹ nhàng nói: “Anh chỉ là vương bát xem đậu xanh, nhìn đôi mắt thôi.”
“Anh gặp qua mỹ nữ không đếm được, nhưng không hiểu sao chỉ đặt Cố Tương trong lòng.
...
Tiếu Nhiễm bị Cố Mạc đưa tới khách sạn, cho rằng lập tức gặp được mấy vị trưởng bối, không nghĩ tới lại bị đưa vào trong phòng.
“Đây là để làm gì?” Tiếu Nhiễm bồn chồn hỏi han.
Cố Mạc thần bí nháy mắt với cô: “Giu bí mật.”
Nói xong, Cố Mạc liền đi.
Tiếu Nhiễm còn đang đập mạnh và loạn nhịp, đã bị hai người thợ trang điểm kéo qua.
“Sao các người lại kéo quần áo của tôi?” Tiếu Nhiễm che ngực né tránh.
“Đương nhiên là muốn thay quần áo.” Một người cười trả lời.
“Thay quần áo gì?” Tiếu Nhiễm càng thêm khó hiểu.
Thấy bà nội vẫn còn phải thay quần áo?
Lúc này, một người thợ trang điểm khác mang áo cưới tới.
Tiếu Nhiễm kích động trừng to hai mắt: “Không là... không phải...”
“Chính là áo cưới.” Người thợ trang điểm mang áo cưới đến cười trả lời.
Tiếu Nhiễm như tạm dừng suy nghĩ, đại não thiếu dưỡng khí, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Chẳng lẽ Cố Mạc còn có bất ngờ lớn hơn chờ cô?
Cô cúi đầu, nhìn nhẫn kim cương trên tay, hốc mắt bắt đầu ẩm ướt.
Thợ trang điểm thay áo cưới cho Tiếu Nhiễm, dẫn cô đến trước bàn trang điểm, bắt đầu trang điểm cho cô.
Cố Mạc đợi ở ngoài cửa có chút sốt ruột, không ngừng nhìn đồng hồ.
“Được chưa?” Anh gõ cửa, sốt ruột hỏi.
Lúc này, cửa mở ra từ bên trong, Tiếu Nhiễm giống như một nàng tiên mặc áo cưới trắng tinh đi tới.
“Đẹp quá!” Cố Mạc kinh ngạc nói.
“Áo cưới phù hợp, anh biết rõ?” Tiếu Nhiễm cười đứng trước mặt Cố Mạc.
“Anh biết rõ thân thể của em như lòng bàn tay, gầy một chút anh cũng có thể cảm giác được.” Cố Mạc cười.
“Anh vậy mà làm nhiều thứ vì em.” Tiếu Nhiễm giận, trừng mắt nhìn anh.
“Vì muốn cho em một bất ngờ.” Cố Mạc cuwoif cầm tay cô, dẫn cô vào lòng: “Thích không?”
“Thích!” Tiếu Nhiễm dùng lực gật đầu.
Cố Nhiên đi theo tới hội trường, nói với hai người: “Anh cả, chị dâu nhỏ, nhanh bắt đầu thôi, hai người nhanh lên.”
Cố Mạc buông cô ra, kéo tay cô đi vào hội trường.
“Tiếu Nhiễm.” Phu nhân Tưởng cười chào đón.
“mẹ nuôi.” Tiếu Nhiễm nhìn thấy phu nhân Tưởng, lập tức chayjd dến, dùng lực ôm lấy bà: “Sao mẹ cũng đến đây?”
“Con gái của mẹ lập gia đình, đương nhiên mẹ sẽ tới.” Phu nhân Tưởng cưng chiều nói.
“Cảm ơn, con rất vui.” Tiếu Nhiễm cảm động rơi lệ.
“Tiếu Mạc đã chuẩn bị xong rồi, đi, mẹ nuôi đưa con đến tay nó.” Phu nhân Tưởng kéo tay Tiếu Nhiễm, từng bước một đi đến nơi Cố Mạc đang đứng trước mặt cha sứ.
“Tiểu Mạc, mẹ giao Tiểu Nhiễm cho con, con phải bảo vệ nó, yêu thương nó cả đời.” Phu nhân Tưởng nói xong, đem Tiếu Nhiễm giao lại cho Cố Mạc.
“Con sẽ.” Cố Mạc gật đầu.
Lúc cha sứ chúc phúc, Cố Mạc và Tiếu Nhiễm trịnh trọng hứa hẹn, cùng thề bên nhau trọn đời.
Hốc mắt bà nội ẩm ướt, nhanh chóng lấy khăn tay ra lau nước mắt.
Trong mắt Chu Cầm cũng đầy lệ, bà dựa sát vào trong lòng chồng, có chút nghẹn ngào cười nói: “Rốt cục cũng viên mãn rồi.”
Cố Hoài Lễ gật đầu.
Lúc ném hoa cô dâu, Tiếu Nhiễm dùng lực ném về phía sau.
Cố Nhiên duỗi thẳng tay, đưa hoa cho Giai Tuệ: “Vợ à, kế tiếp là em rồi.”
“Cô ấy của anh nhất định rất đẹp.” Liêu Phàm tò mò nói.
“Không, không đẹp bằng em.” Trần Lương nhớ lại khuôn mặt của Cố Tương, nhẹ nhàng nói: “Anh chỉ là vương bát xem đậu xanh, nhìn đôi mắt thôi.”
“Anh gặp qua mỹ nữ không đếm được, nhưng không hiểu sao chỉ đặt Cố Tương trong lòng.
...
Tiếu Nhiễm bị Cố Mạc đưa tới khách sạn, cho rằng lập tức gặp được mấy vị trưởng bối, không nghĩ tới lại bị đưa vào trong phòng.
“Đây là để làm gì?” Tiếu Nhiễm bồn chồn hỏi han.
Cố Mạc thần bí nháy mắt với cô: “Giu bí mật.”
Nói xong, Cố Mạc liền đi.
Tiếu Nhiễm còn đang đập mạnh và loạn nhịp, đã bị hai người thợ trang điểm kéo qua.
“Sao các người lại kéo quần áo của tôi?” Tiếu Nhiễm che ngực né tránh.
“Đương nhiên là muốn thay quần áo.” Một người cười trả lời.
“Thay quần áo gì?” Tiếu Nhiễm càng thêm khó hiểu.
Thấy bà nội vẫn còn phải thay quần áo?
Lúc này, một người thợ trang điểm khác mang áo cưới tới.
Tiếu Nhiễm kích động trừng to hai mắt: “Không là... không phải...”
“Chính là áo cưới.” Người thợ trang điểm mang áo cưới đến cười trả lời.
Tiếu Nhiễm như tạm dừng suy nghĩ, đại não thiếu dưỡng khí, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Chẳng lẽ Cố Mạc còn có bất ngờ lớn hơn chờ cô?
Cô cúi đầu, nhìn nhẫn kim cương trên tay, hốc mắt bắt đầu ẩm ướt.
Thợ trang điểm thay áo cưới cho Tiếu Nhiễm, dẫn cô đến trước bàn trang điểm, bắt đầu trang điểm cho cô.
Cố Mạc đợi ở ngoài cửa có chút sốt ruột, không ngừng nhìn đồng hồ.
“Được chưa?” Anh gõ cửa, sốt ruột hỏi.
Lúc này, cửa mở ra từ bên trong, Tiếu Nhiễm giống như một nàng tiên mặc áo cưới trắng tinh đi tới.
“Đẹp quá!” Cố Mạc kinh ngạc nói.
“Áo cưới phù hợp, anh biết rõ?” Tiếu Nhiễm cười đứng trước mặt Cố Mạc.
“Anh biết rõ thân thể của em như lòng bàn tay, gầy một chút anh cũng có thể cảm giác được.” Cố Mạc cười.
“Anh vậy mà làm nhiều thứ vì em.” Tiếu Nhiễm giận, trừng mắt nhìn anh.
“Vì muốn cho em một bất ngờ.” Cố Mạc cuwoif cầm tay cô, dẫn cô vào lòng: “Thích không?”
“Thích!” Tiếu Nhiễm dùng lực gật đầu.
Cố Nhiên đi theo tới hội trường, nói với hai người: “Anh cả, chị dâu nhỏ, nhanh bắt đầu thôi, hai người nhanh lên.”
Cố Mạc buông cô ra, kéo tay cô đi vào hội trường.
“Tiếu Nhiễm.” Phu nhân Tưởng cười chào đón.
“mẹ nuôi.” Tiếu Nhiễm nhìn thấy phu nhân Tưởng, lập tức chayjd dến, dùng lực ôm lấy bà: “Sao mẹ cũng đến đây?”
“Con gái của mẹ lập gia đình, đương nhiên mẹ sẽ tới.” Phu nhân Tưởng cưng chiều nói.
“Cảm ơn, con rất vui.” Tiếu Nhiễm cảm động rơi lệ.
“Tiếu Mạc đã chuẩn bị xong rồi, đi, mẹ nuôi đưa con đến tay nó.” Phu nhân Tưởng kéo tay Tiếu Nhiễm, từng bước một đi đến nơi Cố Mạc đang đứng trước mặt cha sứ.
“Tiểu Mạc, mẹ giao Tiểu Nhiễm cho con, con phải bảo vệ nó, yêu thương nó cả đời.” Phu nhân Tưởng nói xong, đem Tiếu Nhiễm giao lại cho Cố Mạc.
“Con sẽ.” Cố Mạc gật đầu.
Lúc cha sứ chúc phúc, Cố Mạc và Tiếu Nhiễm trịnh trọng hứa hẹn, cùng thề bên nhau trọn đời.
Hốc mắt bà nội ẩm ướt, nhanh chóng lấy khăn tay ra lau nước mắt.
Trong mắt Chu Cầm cũng đầy lệ, bà dựa sát vào trong lòng chồng, có chút nghẹn ngào cười nói: “Rốt cục cũng viên mãn rồi.”
Cố Hoài Lễ gật đầu.
Lúc ném hoa cô dâu, Tiếu Nhiễm dùng lực ném về phía sau.
Cố Nhiên duỗi thẳng tay, đưa hoa cho Giai Tuệ: “Vợ à, kế tiếp là em rồi.”