Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Khi Cố Mạc mang theo Tiếu Nhiễm vào trong cục dân chính, bị một phóng viên vừa mới làm xong thủ tục li hôn nhìn thấy. Anh ta lập tức giống như mèo ngửi được mùi cá, lập tức trốn ra sau bồn hoa, gọi điện thoại cho đồng nghiệp: “Nhanh cầm máy quay đến cục dân chính khu An Tây, có cá lớn!”
Cố Mạc và Tiếu Nhiễm làm xong thủ tục kết hôn, đi ra khỏi cục dân chính, đã bị một đống lớn phóng viên điên cuồng vây quanh.
Cố Mạc lập tức bảo vệ Tiếu Nhiễm đang bối rối ở trong ngực, gương mặt lạnh lùng nói với bọn phóng viên: “Không cần dọa đến vợ tôi!”
“Cố tổng, anh và cô gái này làm thủ tục kết hôn sao?”
“Cô gái này vẫn là học sinh.”
“Đây là cô gái ngày hôm qua sao?” Có phóng viên biết tin ngày hôm qua liền bắt đầu truy vấn: “Các người đã lấy giấy chứng nhận kết hôn nhanh như vậy rồi hả?”
....
Tiếu Nhiễm bối rối trốn ở trong lòng Cố Mạc, không dám nhìn tới những đèn flash đang không ngừng lóe ra. Những ngọn đèn chói mắt này khiến cô nhớ tới ngày hôm qua ở trong khách sạn, trong lòng lại dâng lên chua xót.
Cô rất vô tội, cũng bị những phóng viên này hỏi tội sao?
“Hai người yêu nhau, lúc nào lấy giấy kết hôn cũng được.” Cố Mạc quét mắt về phía mọi người: “Sức khỏe của vợ tôi không tốt, xin tránh ra.”
Một đám phóng viên bị khí thế của anh dọa đến, tự động né tránh, để cho ra một lối đi nhỏ, để Cố Mạc và Tiếu Nhiễm đi qua. Đợi bọn họ đi ra cục dân chính, đám phóng viên mới nhớ tới phải chụp thêm mấy tấm hình.
Sau mười phút, rất nhiều trang web đã đưa tin Cố Mạc và vợ ôm nhau đi ra khỏi cục dân chính.
Ngồi ở trong xe, cố Mạc dùng di động xem tin tức, nhìn thấy tin tức của mình và Tiếu Nhiễm đi đăng ký kết hôn, khóe môi lạnh bạc liền cong lên, khinh miệt hừ một tiếng.
Những phóng viên này giống như chó vậy, ngửi được mùi liền lao lên.
Mặt báo viên không tồi, nếu không anh sẽ cho những trang web này đóng cửa.
“Chú à, này...” Tiếu Nhiễm nhìn thấy tin tức trên di động, ngạc nhiên mở to mắt: “Không phải bạn bè của em đều thấy được sao?”
“Đây là sự thật, nhìn đến thì có sao?” Cố Mạc không sao cả che lại điện thoại, ném vào trong túi quần.
“Xấu hổ lắm.” Tiếu Nhiễm bất mãn nhìn thoáng qua Cố Mạc: “Chú có thể không sao cả, bởi vì anh đã đủ 30 tuổi rồi, còn tôi vẫn là học sinh. Nào có học sinh trung học nào chưa tốt nghiệp đã kết hôn? Bạn học của tôi nhất định là đang cười chết tôi rồi.”
Cố Mạc kéo Tiếu Nhiễm vào trong ngực, bất mãn trừng mắt nhìn cô: “Em vừa mới nói gì?”
“A? Bạn học của tôi sẽ cười tôi?” Tiếu Nhiễm ngây ngốc nhìn Cố Mạc. Vừa rồi cô không nói cái gì đi.
“Một câu trước!”
“Tôi còn là học sinh!” Tiếu Nhiễm nháy mắt một cái, cố gắng chứng thực.
“Một câu trước nữa!” Cố Mạc lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm một cái.
“Chú, anh đúng là đã 30 tuổi rồi.” Tiếu Nhiễm buồn cười nhìn Cố Mạc đang nhăn mặt: “Tôi không có nói sai, chú à, anh đúng là đã 30 tuổi rồi!”
“Tôi không già!” Cố Mạc cắn lên mũi của Tiếu Nhiễm, dùng lực trả thù cô.
“30 trừ đi 18 là 12, chú à, anh còn không biết xấu hổ nói anh không già! Bạn học tôi biết tôi gả cho một chú già, không biết sẽ nói thế nào.” Tiếu Nhiễm níu chặt cổ áo Cố Mạc, ảo não nói: “Ai nha! Chú à, tôi muốn được bù đắp!”
“Tại sao, tin tức cũng không phải tôi phát ra.” Cố Mạc lại đùa giỡn lại.
Tiếu Nhiễm bất mãn đá chân anh, nâng mặt anh lên, không cam lòng hô lên: “Không được, anh phải bồi thường cho tôi!”
Đột nhiên Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực, đến gần bên tai cô nói: “Bồi thường bằng thể xác?”
“Chết đi!” Tiếu Nhiễm dùng lực đẩy Cố Mạc, lui trở lại một bên.
Cố Mạc cong môi mỏng lên, cười nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm.
Cố Mạc và Tiếu Nhiễm làm xong thủ tục kết hôn, đi ra khỏi cục dân chính, đã bị một đống lớn phóng viên điên cuồng vây quanh.
Cố Mạc lập tức bảo vệ Tiếu Nhiễm đang bối rối ở trong ngực, gương mặt lạnh lùng nói với bọn phóng viên: “Không cần dọa đến vợ tôi!”
“Cố tổng, anh và cô gái này làm thủ tục kết hôn sao?”
“Cô gái này vẫn là học sinh.”
“Đây là cô gái ngày hôm qua sao?” Có phóng viên biết tin ngày hôm qua liền bắt đầu truy vấn: “Các người đã lấy giấy chứng nhận kết hôn nhanh như vậy rồi hả?”
....
Tiếu Nhiễm bối rối trốn ở trong lòng Cố Mạc, không dám nhìn tới những đèn flash đang không ngừng lóe ra. Những ngọn đèn chói mắt này khiến cô nhớ tới ngày hôm qua ở trong khách sạn, trong lòng lại dâng lên chua xót.
Cô rất vô tội, cũng bị những phóng viên này hỏi tội sao?
“Hai người yêu nhau, lúc nào lấy giấy kết hôn cũng được.” Cố Mạc quét mắt về phía mọi người: “Sức khỏe của vợ tôi không tốt, xin tránh ra.”
Một đám phóng viên bị khí thế của anh dọa đến, tự động né tránh, để cho ra một lối đi nhỏ, để Cố Mạc và Tiếu Nhiễm đi qua. Đợi bọn họ đi ra cục dân chính, đám phóng viên mới nhớ tới phải chụp thêm mấy tấm hình.
Sau mười phút, rất nhiều trang web đã đưa tin Cố Mạc và vợ ôm nhau đi ra khỏi cục dân chính.
Ngồi ở trong xe, cố Mạc dùng di động xem tin tức, nhìn thấy tin tức của mình và Tiếu Nhiễm đi đăng ký kết hôn, khóe môi lạnh bạc liền cong lên, khinh miệt hừ một tiếng.
Những phóng viên này giống như chó vậy, ngửi được mùi liền lao lên.
Mặt báo viên không tồi, nếu không anh sẽ cho những trang web này đóng cửa.
“Chú à, này...” Tiếu Nhiễm nhìn thấy tin tức trên di động, ngạc nhiên mở to mắt: “Không phải bạn bè của em đều thấy được sao?”
“Đây là sự thật, nhìn đến thì có sao?” Cố Mạc không sao cả che lại điện thoại, ném vào trong túi quần.
“Xấu hổ lắm.” Tiếu Nhiễm bất mãn nhìn thoáng qua Cố Mạc: “Chú có thể không sao cả, bởi vì anh đã đủ 30 tuổi rồi, còn tôi vẫn là học sinh. Nào có học sinh trung học nào chưa tốt nghiệp đã kết hôn? Bạn học của tôi nhất định là đang cười chết tôi rồi.”
Cố Mạc kéo Tiếu Nhiễm vào trong ngực, bất mãn trừng mắt nhìn cô: “Em vừa mới nói gì?”
“A? Bạn học của tôi sẽ cười tôi?” Tiếu Nhiễm ngây ngốc nhìn Cố Mạc. Vừa rồi cô không nói cái gì đi.
“Một câu trước!”
“Tôi còn là học sinh!” Tiếu Nhiễm nháy mắt một cái, cố gắng chứng thực.
“Một câu trước nữa!” Cố Mạc lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm một cái.
“Chú, anh đúng là đã 30 tuổi rồi.” Tiếu Nhiễm buồn cười nhìn Cố Mạc đang nhăn mặt: “Tôi không có nói sai, chú à, anh đúng là đã 30 tuổi rồi!”
“Tôi không già!” Cố Mạc cắn lên mũi của Tiếu Nhiễm, dùng lực trả thù cô.
“30 trừ đi 18 là 12, chú à, anh còn không biết xấu hổ nói anh không già! Bạn học tôi biết tôi gả cho một chú già, không biết sẽ nói thế nào.” Tiếu Nhiễm níu chặt cổ áo Cố Mạc, ảo não nói: “Ai nha! Chú à, tôi muốn được bù đắp!”
“Tại sao, tin tức cũng không phải tôi phát ra.” Cố Mạc lại đùa giỡn lại.
Tiếu Nhiễm bất mãn đá chân anh, nâng mặt anh lên, không cam lòng hô lên: “Không được, anh phải bồi thường cho tôi!”
Đột nhiên Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực, đến gần bên tai cô nói: “Bồi thường bằng thể xác?”
“Chết đi!” Tiếu Nhiễm dùng lực đẩy Cố Mạc, lui trở lại một bên.
Cố Mạc cong môi mỏng lên, cười nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm.