Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Chương 191: Em khóc, anh sẽ ôm emEditor: Dế Mèn
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU - Ngự Cảnh Uyển)^_^
***
Tưởng Viễn Chu đóng cuốn truyện cổ tích trong tay lại.
"Cái gì?"
"Phó Kinh Sênh nhận tội."
Hứa Tình Thâm không khỏi trợn đôi mắt hạnh.
"Nhận tội?"
Vậy, nói cách khác, Phó Kinh Sênh thật sự đã làm những việc đó? Hay chuyện anh ta nhận tội thật ra có quan hệ tới Phó Lưu Âm?
Tưởng Viễn Chu đứng lên. "Chuyện khi nào?"
"Ngay vừa nãy, mới vừa khai ra."
"Đi! Chúng ta tới cục cảnh sát."
Hứa Tình Thâm đi nhanh theo sau.
"Tôi cũng đi!"
"Em..."
"Tôi muốn nghe chính miệng anh ấy nói."
Tưởng Viễn Chu quay đầu lại nhìn cô: "Em nghĩ cục cảnh sát là chỗ nào? Em muốn đi là đi? Huống hồ bây giờ còn đang thẩm vấn, sao có thể dẫn em theo được?"
Hứa Tình Thâm đi theo sau anh.
"Anh đừng dùng mấy từ nhà nước ấy qua loa lấy lệ với tôi, tôi biết anh có cách. Lẽ thường, hiện trường thẩm vấn cũng không có khả năng cho anh vào đó."
Tia sáng trong đôi mắt người đàn ông lấp lánh.
"Được rồi, em đi theo anh."
Hứa Tình Thâm giao Lâm Lâm cho bảo mẫu rồi sau đó bước nhanh theo Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài.
Đi vào cục cảnh sát, một viên cảnh sát đang chờ để dẫn Tưởng Viễn Chu vào trong.
"Đồng ý thì cũng đồng ý rồi, nhưng mà đến giờ vẫn chưa khai ra chuyện gì có giá trị."
Tưởng Viễn Chu đứng yên trước bức tường bằng kính trước mặt. Qua tấm kính này, anh có thể nhìn thấy bộ dáng Phó Kinh Sênh một cách rõ ràng.
Có hai người cảnh sát thẩm vấn, đương nhiên, Phó Kinh Sênh dù có quay đầu sang cũng không nhìn thấy tình hình bên ngoài.
"Thành thật thì khoan hồng, kháng cự thì xử nghiêm, những lời này anh đâu thể chưa từng nghe qua chứ?"
Hứa Tình Thâm bước lên, thấy Phó Kinh Sênh ngồi bất động ở đó, cũng không mở miệng.
Một người cảnh sát trong đó tiếp tục nói: "Anh hẳn đã rõ, anh nói ra hết sớm chừng nào thì càng không phải khiến nhiều người liên lụy."
Mi mắt Phó Kinh Sênh động đậy. "Tôi nói, tôi nhận tội."
"Cụ thể thế nào?"
"Những chuyện xảy ra đều là tôi làm, tôi chính là người thiết lập thế cục."
Người ngồi đối diện Phó Kinh Sênh đặt bút ghi xuống. Hứa Tình Thâm nghe thế, không khỏi nhìn Tưởng Viễn Chu. Sắc mặt người đàn ông lại vẫn trấn định như thường, có điều đôi mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào bên trong.
"Tưởng Viễn Chu gặp tai nạn hai lần cũng là anh?"
"Phải."
"Nói chi tiết tình huống!"
Phó Kinh Sênh không có chút nào giấu giếm.
Anh ta ôm may mắn cuối cùng, hy vọng có thể nói rõ những vụ đặc biệt, mà không phải bị cảnh sát điều tra tìm hiểu toàn bộ ngọn ngành. Có vài kế hoạch, anh ta hy vọng đời này không phải cho người khác biết được, đặc biệt là Hứa Tình Thâm.
"Ngày mùng tám, đó là lần đầu tiên, nhưng xe của Tưởng Viễn Chu lại đón người khác dọc đường, sau đó lại tới bệnh viện, nên tôi chỉ có thể tạm thời hủy bỏ việc ra tay."
"Người muốn tính mạng anh ta là người nhà họ Triệu. Nhà họ Triệu cung cấp toàn bộ tư liệu về Tưởng Viễn Chu, còn nói người trợ lý đặc biệt bên cạnh Tưởng Viễn Chu là người một nhà, có thể dùng được. Trước hôm khai trương bệnh viện một ngày, tôi đã thu xếp cho người động tay cánh cửa kính, đám nhân thân tới gây rối cũng là tôi xếp đặt. Bọn họ không phải tôi tìm tới kêu diễn kịch, càng không biết kế hoạch của tôi, bọn họ mất đi người thân là thật, tôi chỉ là cho người đi khích động cảm xúc của bọn họ..."
Lúc Hứa Tình Thâm thấy lúc những Phó Kinh Sênh nói những lời này, vẻ mặt gần như không có biểu tình gì; nhưng xem ra với Hứa Tình Thâm, cô lại không thoát được bốn chữ "thấy mà giật mình".
"Hôm đó, hết thảy đều tiến triển thuận lợi theo kế hoạch. Tưởng Viễn Chu bị nhốt sau cánh cửa bằng kính. Lúc hai bên giằng co, có người âm thầm khóa họ lại sau cửa. Cảm xúc của đám nhân thân càng lúc càng bị kích động, cuối cùng sẽ xô ngã cánh cửa kính nặng mấy trăm cân kia..." Phó Kinh Sênh nói đến đây, khóe môi bỗng nhiên hơi giương nụ cười.
"Vốn dĩ, Tưởng Viễn Chu đã bị đè chết tại chỗ, không có dấu vết gì đáng bàn, hơn nữa lại trong khoảng thời gian ngắn như vậy, các anh cũng sẽ không truy ra tới tôi."
Ngón tay Hứa Tình Thâm rũ bên người giật giật, giọng điệu Phó Kinh Sênh như mây thưa gió nhẹ. Đúng vậy, nếu Tưởng Viễn Chu không có chạy trối chết, vậy cùng lắm cũng sẽ là một tai nạn rồi?
Hơn nữa sự tình xảy ra ở chính bệnh viện của Tưởng Viễn Chu, đúng thật là đã chết một cách không rõ ràng.
Cổ họng Hứa Tình Thâm khô khốc vô cùng. Những lời này là từ miệng Phó Kinh Sênh nói ra, cô cảm thấy từng cảnh từng cảnh một đều được tái hiện, chân thực mà chấn động, phảng phất liền xảy ra ngay trước mặt.
Đuôi mắt cô thoáng nhìn thân ảnh Tưởng Viễn Chu. Hứa Tình Thâm không dám nhìn anh một cái, chỉ có thể ngẩng mắt tiếp tục nhìn chằm chằm vào bên trong.
Cười lạnh xong, Phó Kinh Sênh mở miệng nói: "Tôi không ngờ anh ta mệnh lớn như vậy. Sau khi vệ sĩ cứu anh ta ra, tôi đã nghĩ tới chuyện từ bỏ, lần sau lại kiếm cơ hội. Nhưng mà tôi không cam lòng, tôi muốn thử một lần."
"Chiếc xe chở ống thép kia cũng đã bị động qua. Tài xế có mười mấy năm kinh nghiệm, chỉ là... chỉ còn một bước nữa thôi, nguyên cây thép đã xỏ qua xe Tưởng Viễn Chu lại cũng chưa lấy được mạng hắn, có lẽ, đây là ý trời rồi!"
Mi mắt Hứa Tình Thâm rũ xuống, bỗng nhiên cô cảm thấy mình đã không còn sức lực đứng ở đây.
"Anh với Tưởng Viễn Chu có thâm cừu đại hận?" Cảnh sát hỏi.
Phó Kinh Sênh nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu.
"Vậy vì sao anh nhất định phải đặt anh ta vào chỗ chết?"
"Nhà họ Triệu muốn mạng anh ta, ba mươi triệu, tôi chỉ phụ trách lập kế hoạch." Phó Kinh Sênh nói đến đây thì dựa cả người ra sau.
"Có điều hiện tại nói này nói nọ cũng đã muộn, sự thật thì người liên hệ với tôi không phải nhà họ Triệu, mà chính là Tưởng Viễn Chu đúng không?"
Mỗi câu nói của Phó Kinh Sênh đều được ghi xuống, nhưng hiển nhiên điều cảnh sát muốn không chỉ là nhiêu đó.
"Anh đã làm nhiều vụ như vậy, không có khả năng một chút ghi chép cũng không có. Phó Kinh Sênh, chúng tôi hy vọng anh có thể phối hợp hoàn toàn với chúng tôi."
"Tôi chưa bao giờ ghi chép lại. Còn nữa, rất nhiều vụ làm rồi tôi thật sự cũng quên luôn, có thể nhớ ra thì tôi nhất định sẽ nói rõ."
"Đã đến nước này anh còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu để kháng cự sao?"
"Các anh muốn tôi nói, tôi cũng đã nói rồi."
Người cảnh sát ngồi đối diện Phó Kinh Sênh dùng tay gõ nhẹ trên mặt bàn vài cái.
"Phó Kinh Sênh, chúng tôi cũng cần một sự thật cho người dân. Chúng tôi cũng biết em gái anh hiện tại mất tích, nếu anh chịu nhận tội, đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng tôi nói thế này với anh nhé, anh có che giấu cũng không còn ý nghĩa thiết thực mà chỉ hại người khác. Chuyện của Mục Thành Quân cũng không thoát được có quan hệ với anh đúng không?"
"Chuyện của hắn..."
"Nói rõ ràng chi tiết hơn đi!"
Sắc mặt Phó Kinh Sênh có vẻ nghiêm túc hơn. Hắn nhớ rõ cái tên Mục Thành Quân này, nhưng không có nghĩa mỗi một chi tiết khi lập kế hoạch đều có thể nhớ lại. Có chút một số khâu đã mơ hồ, Phó Kinh Sênh một tay chống trán.
"Tìm tôi lập kế hoạch là người nhà họ Tân."
"Sau đó thì sao? Các bước cụ thể đi, một bước cũng không được bỏ sót."
Phó Kinh Sênh nói được một ít, còn lại như thế nào cũng không nghĩ ra được. Người đàn ông đối diện nhìn chằm chằm vào mặt anh ta.
"Nhà họ Mục cũng đang dõi theo vụ án này, mấy câu nói đó của anh chỉ sợ không thể cho bọn họ vừa lòng rồi?"
Phó Kinh Sênh bỗng nhiên nghiêng người tới trước, đôi tay đấm thật mạnh xuống mặt bàn.
"Tôi nói, Mục Thành Quân bắt em gái tôi, bây giờ tôi muốn gặp em tôi."
"Hiện giờ tinh lực đại bộ phận chúng tôi đều đặt trên người anh, tình huống anh nói, chúng tôi đã hiểu rồi, chỉ là đến giờ vẫn chưa có tin tức của em gái anh. Phó Kinh Sênh, nếu chịu nhận tội, một số việc cũng không cần quá câu nệ."
Trong lòng Phó Kinh Sênh cũng coi như đã hoàn toàn rõ ràng.
Ánh mắt anh ta đón nhìn người đối diện.
"Tôi nhận tội, tôi sẽ nói. Chỉ hy vọng sau khi có được điều các anh muốn, các anh có thể giúp tôi cứu em tôi ra, con bé vô tội."
"Đó là đương nhiên."
Mi mắt Phó Kinh Sênh đè xuống, sau đó ngẩng đầu sang hướng Hứa Tình Thâm đang đứng mà nhìn. Anh ta cũng không biết bên ngoài đang có người đứng, anh ta chỉ biết là có một số việc một khi được công khai, tất cả mọi người sẽ hận mình, cả Hứa Tình Thâm cũng sẽ không ngoại lệ.
Tay Hứa Tình Thâm rơi xuống trên mặt kính, không thốt một tiếng. Tưởng Viễn Chu cúi đầu nhìn cô chăm chú. Cảm giác được cái nhìn chăm chú của anh, cô vừa ngửa đầu lên, nhưng lại nhìn thấy vết sẹo trên cổ Tưởng Viễn Chu.
Phó Kinh Sênh thu hồi tầm mắt.
"Chứng cứ, đều ở trong máy tính của tôi."
"Máy tính?"
"Phải, chính là cái notebook bị các anh lấy đi."
"Nhưng trước đó kỹ thuật nhân viên của chúng tôi đã kiểm tra thẩm định, không có phát hiện bất cứ điều gì."
Khóe miệng Phó Kinh Sênh khẽ cong lên: "Đúng, trừ tôi ra, mọi người đều không tìm được rốt cuộc chúng được giấu ở đâu."
"Đừng thừa nước đục thả câu, mau nói đi!"
"Trong máy tính của tôi, có một tệp hình chụp con gái tôi."
"Sao nữa?"
"Ảnh chụp này được mã hóa bằng những con số một hai ba bốn ứng với những cái tên."
Những ảnh chụp đó cảnh sát cũng đều đã kiểm tra, không có vấn đề.
"Phải."
"Trong một folder khác, có mấy cái thẻ màu, nhưng chỉ là mấy màu đơn sắc thôi, click vào cũng không thấy có gì."
"Phải."
"Bức ảnh số 1, tương ứng với màu của thẻ màu 1, đó là màu đỏ tươi, đúng không?"
Cảnh sát vẫn chưa liên hệ được gì khi đặt hai thứ đó cạnh nhau. Phó Kinh Sênh điều chỉnh tướng ngồi, tiếp tục nói: "Những lọ sơn móng tay trong ngăn kéo của tôi cũng bị các anh mang đi?"
"Phải."
Mỗi một lọ đều đã được kiểm tra kỹ lưỡng, không thu hoạch được gì.
Đôi môi mỏng của Phó Kinh Sênh khẽ hé ra, lúc này mới đem tin tức quan trọng nhất thổ lộ ra.
"Ảnh thứ 2, tôi nhớ màu của thẻ tương ứng là màu vỏ quýt. Màu đỏ cam của sơn móng tay có cả màu nhạt và màu đậm, các anh rất khó để phân biệt được. Số 2 sẽ tương ứng với màu vỏ quýt đậm. Dưới lọ sơn móng tay cũng có mã màu của màu sơn đó. SY-201, đó là mật mã. Các anh có thể dùng nó đi giải khóa hình chụp con gái tôi, mỗi một tấm là một vụ."
Cây bút trong tay viên cảnh sát rơi xuống bàn.
"Chẳng trách có nhiều sơn móng tay như vậy, hóa ra là có ý nghĩa này."
"Tôi chẳng hề sợ các anh sẽ tra ra tới. Màu sơn móng tay cũng tương tự nhau, gần như dùng mắt thường sẽ không phân biệt được. Một khi nhập sai mật mã, văn kiện sẽ tự động tiêu hủy."
"Làm sao chúng ta biết anh có phải đang nói dối hay là không? Lỡ như anh cố ý muốn tiêu hủy hết những văn kiện đó thì sao?"
Phó Kinh Sênh ngồi tựa ở đó, cười lạnh: "Tôi chịu thừa nhận, tôi không muốn lấy em gái tôi để mạo hiểm. Dù tôi cắn chết cũng không chịu nhận tội, sau này cũng sẽ không có được ngày nào lành, so với như vậy, còn không bằng nói hết rõ ràng, để em tôi còn nhanh được cứu."
"Được."
Viên cảnh sát phụ trách việc thẩm vấn đứng dậy, bước nhanh tới cửa, cho người đi lấy máy tính và những lọ sơn móng tay, toàn bộ đem hết lại đây.
Hứa Tình Thâm ở ngoài nhìn, chút phòng thủ kiên cố trong lòng cuối cùng cũng sụp đổ. Phó Kinh Sênh nhận tội, hơn nữa còn nói hết rõ ràng. Những cảnh ngộ Tưởng Viễn Chu đã chịu, anh ta một chi tiết cũng không bỏ qua, vậy còn có thể giải thích gì đây?
Hứa Tình Thâm bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn thẳng đăm đăm về phía trước. Cảnh sát xếp những thứ kia lên trên bàn, mở máy tính ra. Hứa Tình Thâm nhìn những lọ sơn móng tay từng lọ một được xếp thành dãy ngay ngắn thẳng hàng.
Một cơn lạnh trào lên từ lòng bàn chân cô. Bọn họ dựa theo lời Phó Kinh Sênh, nhanh chóng giải mã được văn kiện đầu tiên.
Anh ta không hề nói sai, cũng đã không cần thiết phải nói dối.
Sau khi toàn bộ văn kiện được giải mã, Phó Kinh Sênh sốt ruột nói: "Em tôi vô tội, con bé không biết gì cả, hy vọng các anh có thể bảo vệ tốt cho nó. Còn nữa... vợ và con gái tôi, tất cả đều không biết tình hình gì. Tôi hy vọng cảnh sát có thể giúp tôi giấu cô ấy, chỉ nói tôi đã nhận tội thôi, tôi không muốn để cô căm hận tôi."
"Căm hận? Chẳng lẽ trong các vụ anh làm cũng liên quan tới cô ấy?"
Phó Kinh Sênh không mở miệng, lại ngồi về chỗ, cảnh sát thu dọn hết những đồ trên bàn.
Tưởng Viễn Chu cất bước, Hứa Tình Thâm cũng đi theo.
Cạy được miệng Phó Kinh Sênh, cảnh sát tất nhiên vui vẻ không ngớt. Lòng Tưởng Viễn Chu lại nóng như lửa đốt, bước chân đi rất nhanh, thậm chí bỏ xa Lão Bạch và Hứa Tình Thâm lại đàng sau.
"Trong những hồ sơ đó có liên quan tới dì nhỏ tôi không?"
Cảnh sát để máy tính phóng lên bàn làm việc.
"Có."
Hứa Tình Thâm vừa đi đến bên cạnh TưởngViễn Chu, nghe được một câu như vậy, trong lòng cô càng thêm lạnh.
"Vừa rồi lúc giải mã tôi có chú ý."
Cảnh sát click mở một tài liệu trong đó ra. Trong đó chữ chằng chịt, anh ta kéo xuống phía dưới. Hứa Tình Thâm thấy không ít hình chụp, có Tưởng Tùy Vân, Tưởng Viễn Chu, có cả Cục trưởng Đổng từng bị Tưởng Viễn Chu đánh, còn cả Phương Thành... Thậm chí còn có Tưởng Đông Đình, Lão Bạch, và chính Hứa Tình Thâm cô.
Hứa Tình Thâm không rét mà run.
Cảnh sát chỉ vào những hình chụp đó, nói: "Hắn muốn lập kế hoạch, liền phải hiểu rõ tất cả những người bên cạnh cô Tưởng."
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu u ám. "Cho tôi xem mấy chữ phía dưới."
Cảnh sát Phương ngồi xuống, kéo hồ sơ về lại.
Phó Kinh Sênh ghi chép kỹ càng tỉ mỉ khác thường, cụ thể đến ngày nào, tháng nào, năm nào, anh ta đã chuẩn bị những gì, đều được viết rành mạch.
Mà ở phần đầu hồ sơ, tên người mấu chốt được đề là Hứa Tình Thâm.
Phía dưới là một hàng chữ ngắn gọn, giải thích Tưởng Tùy Vân vì sao mà chết.
Ánh mắt Hứa Tình Thâm cũng rơi xuống theo trên đó, thấy hàng chữ đó ghi rõ ràng: "Chia rẽ Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm, và làm bọn họ mãi mãi không có khả năng hợp lại."
Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, tầm mắt đặt trên hàng chữ nhỏ kia.
Phải, vì chia rẽ anh và Hứa Tình Thâm, cho nên... Vòng đi vòng lại, bày ra một thế cục lớn như vậy, mục đích cuối cùng, chính là vì bốn chữ "mãi mãi không hợp".
Tưởng Viễn Chu giơ tay lên, lau mi mắt. Đáp án này cũng không làm anh cảm thấy bất ngờ chút nào, nhưng một hàng chữ nhỏ nhẹ bẫng như vậy lại đã hại chết dì nhỏ anh, anh thật sự không chấp nhận được.
Hứa Tình Thâm đứng bên cạnh, mắt đỏ ngầu, chóp mũi chua xót khó chịu, trong toàn bộ thế cục, hóa ra cô lại là kiểu nhân vật này.
Hết thảy đã xảy ra, không phải vì để cô rời xa người đàn ông này sao?
Tưởng Viễn Chu tiếp tục xem chăm chú, nhìn thấy phía chỗ người ủy thác đề hai chữ Lăng Thận.
Thật sự thì cái chân tướng đến trễ này cũng không khác kết quả Tưởng Viễn Chu đã điều tra ra là bao nhiêu. Anh đã nghi ngờ nhà họ Lăng, nhưng lại thiếu chứng cứ. Tầm mắt Tưởng Viễn Chu hạ xuống nữa, nhìn thấy ghi chép của một ngày nào đó.
Nếu muốn làm ra kế hoạch này, Cục trưởng Đổng cũng là nhân vật mấu chốt. Ngón tay Tưởng Viễn Chu giơ lên, đột nhiên chỉ vào một nơi.
Hứa Tình Thâm nhìn theo, thấy trên đó rõ ràng viết Phó Kinh Sênh đã bố trí người ở khách sạn thế nào.
Điểm mấu chốt nhất, Hứa Tình Thâm nhìn thấy Phó Kinh Sênh đề dòng chữ: "Tay cô ấy rất đẹp, thon dài, trắng nõn, tôi nhịn không được mà tô sơn móng tay màu đỏ tươi cho cô ấy."
Hứa Tình Thâm nắm chặt bàn tay, chuyện quỷ dị xảy ra vào đêm kia đều xuất phát từ Phó Kinh Sênh, cũng là anh ta đã làm quần áo cô xộc xệch, làm Tưởng Viễn Chu chưa nói lời nào đã đánh tên Cục trưởng Đổng kia.
Hứa Tình Thâm lắc lắc đầu, cô không phải không thể tin được, mà là cảm thấy tâm tư Phó Kinh Sênh hóa ra lại sâu như vậy. Mỗi một khâu đều không thể mắc lỗi. Mà anh ta hao tổn tâm huyết, cũng chính là để chọc giận Tưởng Viễn Chu, để anh động thủ, để tên Cục trưởng Đổng ấy không lâu sau có thể thành người của mình.
Người như vậy, anh ta có bao nhiêu đáng sợ?
"Hiển nhiên trước đây cô Tưởng chết là vì do loại thuốc kia, mà đầu sỏ gây tội chính là Lăng Thận và Phó Kinh Sênh."
Trong ghi chép không hề nhắc đến chữ Lăng Thời Ngâm nào. Lúc trước Lăng Thận lấy danh nghĩa của mình tìm Phó Kinh Sênh, hắn không muốn Lăng Thời Ngâm bị dính líu vào đó, cho nên một chữ cũng không nhắc về em gái mình.
Tưởng Viễn Chu nghiến chặt răng, sau đó hỏi: "Về Hứa Tình Thâm, còn có cái nào khác không?"
"Có một số vẫn chưa xem kỹ."
"Anh lật tới tài liệu trước chuyện của dì tôi xem thử."
"Được."
Hứa Tình Thâm cảm thấy trong lòng càng lúc càng bất an, cô nghĩ tới mớ thuốc gây ảo giác, còn có Phương Thành...
Từng tài liệu một được mở ra, từng tiêu đề được nhanh chóng lướt xem.
"Tìm được rồi."
Hứa Tình Thâm mạnh mẽ kéo thần trí mình trở về. Tưởng Viễn Chu tiến lại thêm một bước. Cảnh sát Phương chỉ vào màn hình máy tính, nói: "Người ủy thác vậy mà chính là cô Vạn."
"Vạn Dục Ninh?"
"Phải."
Tưởng Viễn Chu nhíu chặt mày: "Nhà họ Vạn khi đó đã suy sụp rồi, cô ta lấy đâu ra tiền đi mời Phó Kinh Sênh?"
"Trên đây cũng ghi lại, Vạn Hâm Tăng trước đây từng tiếp xúc với Phó Kinh Sênh. Sau đó ông ta ý thức mình có khả năng sẽ xảy ra chuyện, nên đã gửi một số tiền cho Phó Kinh Sênh trước, bảo hắn đồng ý làm cho Vạn Dục Ninh một chuyện. Thuốc gây ảo giác của bệnh viện là Phó Kinh Sênh an bài, còn nữa, mọi người xem..." Cảnh sát Phương kéo hồ sơ xuống, chỉ vào chỗ chính giữa.
"Phương Thành bệnh nặng. Vạn Dục Ninh yêu cầu toàn bộ bệnh viện đều không được chữa trị cho anh ta, còn có..."
Nghe hai chữ "còn có", Hứa Tình Thâm càng thấy kinh hồn táng đảm. Việc Phó Kinh Sênh làm, không chỉ dừng ở một chuyện, hai chuyện, từng chữ còn có đều chọc mạnh vào trái tim Hứa Tình Thâm.
Cô không dám nghe tiếp, nhưng rồi lại không thể không nghe.
"Phương Thành bị tiêm thuốc phiện cũng nằm trong kế hoạch."
Những chuyện đó phảng phất như mới phát sinh ngày hôm qua. Hứa Tình Thâm nhớ rất rõ, lúc trước nếu không có Tưởng Viễn Chu, hậu quả sẽ thảm biết bao nhiêu?
"Thế nên, tất cả toàn bộ đều là Phó Kinh Sênh làm?"
Hứa Tình Thâm lung lay sắp khụy. Sau khi bị tiêm thuốc phiện, bệnh tình của Phương Thành chuyển biến xấu rất nhanh. Cô thì sao, bị hãm hại dồn dập, cuối cùng mắc vào mạng sống của Tưởng Tùy Vân, rồi bị đuổi ra Cửu Long Thương một cách chật vật, thê thảm. Còn cả chuyện Tưởng Viễn Chu tìm được đường sống giữa chỗ chết, vết thương của anh đến giờ vẫn chưa lành, còn cả...
Từng việc từng chuyện như dệt thành một cái lưới dày dặc để Hứa Tình Thâm bước vào.
Cô lệ rơi đầy mặt, đứng im lảo đảo muốn sụp, hai chân mất đi lực chống đỡ, dường như lúc nào cũng có thể té ngã.
Hứa Tình Thâm nghe bên cạnh truyền đến tiếng kinh hô: "Tưởng tiên sinh!"
Cô chưa lấy lại được tinh thần, đắm chìm trong cơn sửng sốt và bi thương trong lòng, khó thể kìm chế được. Cô nghe thấy có tiếng bước chân hỗn độn truyền đến. Khó khăn lắm mới ngẩng mắt lên được, cô nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đang bước nhanh ra ngoài; Lão Bạch kéo cánh tay anh, cả cảnh sát Phương cũng chặn anh lại.
"Anh Tưởng, anh bình tĩnh một chút!"
Anh không bình tĩnh được.
"Các anh cũng thấy rồi đấy, những việc đó tất cả đều là một tay hắn xếp đặt, tôi phải giết hắn!"
"Tưởng tiên sinh!" Lão Bạch giương cao âm điệu: "Đây là cục cảnh sát, ngài bình tĩnh một chút!"
Tưởng Viễn Chu hất anh ấy qua, Hứa Tình Thâm nhìn thấy một bên khuôn mặt anh xanh mét, thậm chí có chút dữ tợn. Đã bao lâu rồi Hứa Tình Thâm không thấy anh bùng giận như vậy?
Anh đẩy người trước mặt ra, đang muốn lao tới phòng thẩm vấn. Xung quanh truyền đến những âm thanh ầm ĩ, lỗ tai Hứa Tình Thâm dội ong ong, cô bỗng nhiên không đứng được nữa, ngã phịch xuống ngồi trên mặt đất.
Lúc ngã xuống bị đụng phải chiếc ghế dựa bên cạnh, cô không có cảm giác nào khác, chỉ cảm thấy đau, đau đến mức cô muốn khóc.
"Tưởng phu nhân!" Lão Bạch không ngăn được Tưởng Viễn Chu, ngoái đầu lại thấy Hứa Tình Thâm ngã ngồi ở đó, anh ấy gọi to.
Tưởng Viễn Chu theo tầm mắt của Lão Bạch nhìn lại. Thấy Hứa Tình Thâm cũng không đứng dậy, ngồi nơi đó không kìm được mà chảy nước mắt, tim anh chợt đau đớn kịch liệt. Anh từ từ lấy lại bình tĩnh, sau đó bước nhanh tới chỗ Hứa Tình Thâm.
Đi tới bên cạnh cô, Tưởng Viễn Chu không khỏi ngồi xổm xuống. Đôi tay Hứa Tình Thâm để trên đầu gối. Cô đang khóc, chỉ là không khóc ra tiếng, cô nhắm hai mắt, nước mắt từng dòng từng dòng chảy xuống
Tưởng Viễn Chu vươn tay phải ra, bàn tay dán sau cổ Hứa Tình Thâm. Anh nhẹ nhàng dùng một chút lực, ấn cô vào ngực mình.
Cô khóc tới nỗi hai vai đều đang run rẩy. Tưởng Viễn Chu xoa xoa đầu cô. Sau một lúc lâu, Tưởng Viễn Chu sợ cô ngồi dưới đất lạnh liền đưa tay bế cô lên.
Hứa Tình Thâm cảm giác người nhẹ bẫng, vội giãy ra.
"Thả tôi xuống."
"Đừng nói!"
Anh cứ như vậy ôm cô đi ra ngoài, người trong văn phòng ai ai cũng nhìn. Lão Bạch yên lặng mà đi theo sau bọn họ.
Chóp mũi Hứa Tình Thâm càng thêm xót. Ra tới ngoài hành lang, Tưởng Viễn Chu ngồi xuống ghế, anh ôm chặt Hứa Tình Thâm, để cô ngồi trên đùi mình.
"Tôi... Tôi không sao cả."
Hứa Tình Thâm chùi nước mắt. Tưởng Viễn Chu thấy thế liền đẩy tay cô ra. Anh dùng bàn tay lau lau trên đôi mắt cô.
Nhưng anh càng như vậy, Hứa Tình Thâm lại càng muốn khóc, nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt mà rớt xuống. Tưởng Viễn Chu dứt khoát dùng tay che mắt cô lại.
"Tình Thâm, nói cho cùng những chuyện đó đều đã qua rồi, đừng suy nghĩ nữa!"
"Anh khuyên tôi như thế, vậy còn anh thì sao, anh có thể không nghĩ tới ư?"
Tưởng Viễn Chu ghé đầu lại gần, dựa sát vào trán cô. Một tay anh vòng ôm sau lưng Hứa Tình Thâm, anh lại càng dùng sức ấn cô vào lòng mình.
Có một số việc, Hứa Tình Thâm trăm lần triệu lần không ngờ tới, ví như...
Ví như Phó Kinh Sênh hóa ra đã biết cô từ lâu như vậy.
Cô luôn nhủ lòng ghi nhớ vào thời điểm khó khăn nhất của mình, Phó Kinh Sênh đã giúp cô, cho cô một chỗ để nương náu, mang tới cho cô một mái nhà.
Đối với Hứa Tình Thâm khi đó mà nói, không có gì quan trọng hơn chuyện này.
Nhưng thế nào Hứa Tình Thâm cũng không ngờ, hết thảy những khó khăn từ ban đầu của cô lại cũng đều bắt nguồn từ người đàn ông này.
Có phải rất châm biếm, rất buồn cười không?
Mặt Tưởng Viễn Chu dán chặt vào cô. Cô khóc rất dữ, nước mắt làm ướt cả mặt anh, nhưng Tưởng Viễn Chu không an ủi cô được.
Trên hành lang còn có người bước nhanh qua. Phó Kinh Sênh nhận tội, đây là chuyện lớn nhất, tất cả mọi người đều vì chuyện này mà bận rộn. Hứa Tình Thâm không muốn bị ai nhìn thấy bộ dạng lúc này của mình, cô vội lấy hai tay che mặt mình lại.
Tưởng Viễn Chu thấy thế liền kéo tay cô xuống, sau đó ấn mặt cô vào trong lòng mình.
Anh coi cô tựa một đứa trẻ mà ôm vào lòng, để cô cứ khóc. Hứa Tình Thâm tay nắm lấy áo sơ mi của anh, cũng không đẩy anh ra.
Lão Bạch ở bên cạnh, không xen vào câu nào.
Hồi lâu sau, cánh tay Tưởng Viễn Chu đã tê rân. Anh duy trì tư thế đó không nhúc nhích, cằm gối lên đỉnh đầu Hứa Tình Thâm. Cô động đậy, sau đó ngẩng đầu lên.
"Buông tôi ra đi, tôi thật sự không sao."
"Muốn vào gặp hắn không?"
Dù thế nào, Hứa Tình Thâm khẳng định cũng có rất nhiều lời nói muốn hỏi hắn chứ? Dù sao cũng là người đã sống bên mình hai năm.
Cô rũ mắt xuống.
"Gặp anh ta? Nói cái gì đây?" Hứa Tình Thâm ngay sau đó lắc lắc đầu.
"Tôi không muốn gặp."
Tưởng Viễn Chu đáp lại: "Được, không gặp."
"Tôi với anh ta không có gì để nói."
Hứa Tình Thâm định đứng dậy, Tưởng Viễn Chu lại không buông cô ra.
Hai năm nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng cái gọi là ân tình toàn bộ đều được hình thành dựa trên những tổn thương.
Người cô quan tâm, người cô yêu, từng người chết đi, hoặc thiếu chút nữa mà chết, mà tất cả đều là việc Phó Kinh Sênh làm, chỉ riêng điểm này Hứa Tình Thâm cũng đã không cách nào lại đi gặp Phó Kinh Sênh.
Tưởng Viễn Chu đỡ vai cô, hai người cứ ngồi như vậy. Lão Bạch cúi mặt, Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu, hai người họ, hai cái tên này vốn dĩ chính cột ở bên nhau, nhưng giữa chừng lại bị kẻ có ý tháo ra.
Mỗi một bước bọn họ đi đều gian khổ vô cùng, hy sinh người thân yêu nhất, cũng từng làm tổn thương nhau sâu sắc nhất, mà tất cả những việc đó, chỉ vì có kẻ không muốn cho bọn họ bên nhau, có kẻ muốn chen vào giữa bọn họ.
"Tôi muốn về." Hứa Tình Thâm chùi nước mắt trên mặt.
"Căn nhà hẳn sẽ lập tức bị niêm phong thôi, tôi phải về thu dọn đồ."
Một chân cô đặt xuống đất lại bị Tưởng Viễn Chu kéo trở về.
Anh gắt gao ôm cô không chịu buông.
"Hứa Tình Thâm, nhà bị niêm phong, em định đi đâu? Đi theo anh đi? Nhất định là vậy!"
Chương 192: Tự tôi về, cho anh ấy một sự ngạc nhiên
Editor: Dế Mèn - Lưu Tinh
Nghe Tưởng Viễn Chu hỏi chuyện đó, cô không nói gì. Cô không nhận lời, nhưng cũng không cự tuyệt ngay.
Bởi vì hiện giờ Tưởng Viễn Chu không giống như đang dò hỏi ý kiến của cô.
Trên hành lang vẫn có người qua lại. Hai bàn tay cô đẩy ngực anh ra.
"Tôi không muốn đợi ở đây."
Tưởng Viễn Chu thả cô xuống đất, anh đứng dậy, tay cầm lấy cánh tay của cô.
"Đi được chưa?"
"Đi."
"Anh sẽ bảo Lão Bạch đưa em về."
"Anh..."
"Anh có một số việc, muốn hỏi thẳng Phó Kinh Sênh một chút."
Cô đứng yên tại chỗ, Tưởng Viễn Chu cuối cùng vẫn hỏi cô: "Muốn đi với anh không? Bây giờ em không gặp, sau thật sự sẽ không có cơ hội."
Ánh mắt cô kiên định, sau đó cô lắc lắc đầu.
"Lão Bạch!" Tưởng Viễn Chu nhìn về người đàn ông ở đàng sau. "Đưa cô ấy về trước."
"Dạ."
Cô theo Lão Bạch đi ra ngoài. Lên xe, tài xế hỏi cô đi đâu, Lão Bạch kéo cửa xe.
"Bảo Lệ Cư Thượng."
Bánh xe từ từ lăn. Lão Bạch nghiêng người qua nhìn.
"Thật ra nhiều năm nay, với cái chết của cô Tưởng, Tưởng tiên sinh vẫn chưa thể nguôi ngoai. Lần trước ở trung tâm mua sắm là chúng tôi đi lấy sườn xám cho cô Tưởng. Cô Tưởng đi rồi, sau đó cô cũng đi, mấy năm nay Tưởng tiên sinh đã thật sự rất khó khăn. Người ngoài nhìn vào thấy ngài ấy vẫn như vậy, nhưng ngài ấy ngay cả nhà họ Tưởng cũng không về, đi xã giao là nhiều, nhưng phần lớn thời gian là ở một mình."
Cô không nói gì, Lão Bạch tiếp tục nói: "Sau khi Phó Kinh Sênh nhận tội, Bảo Lệ Cư Thượng sẽ chính là nơi nguy hiểm, đến lúc đó truyền thông cũng sẽ cắn chặt không chịu buông."
"Tôi biết." Ánh mắt cô nhìn thẳng vào Lão Bạch. "Cho nên, bây giờ tôi sẽ phải trở về thu dọn đồ."
"Vậy cô... định đi đâu?"
Môi cô hơi cứng đờ. "Để sau hãy nói."
"Cô không nghĩ tới chuyện trở lại cạnh Tưởng tiên sinh? Giữa hai người tốt xấu cũng còn Duệ Duệ."
Cô đưa tay che khuất mắt, không muốn nói nữa. Lão Bạch lại cũng không tiện hỏi tiếp.
---
Khi Tưởng Viễn Chu đi theo cảnh sát Phương vào căn phòng, Phó Kinh Sênh vẫn chưa bị mang đi. Hắn ngồi ở chỗ cũ, nghe tiếng bước chân thì hơi ngẩng mắt lên.
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống đối diện hắn ta. Phó Kinh Sênh nhìn thẳng vào anh, sau đó cong một bên khóe miệng lên.
"Tin tức nhanh thật đấy!"
Người đàn ông kiềm chế xúc động không tấn cho hắn một cú. Ánh mắt Tưởng Viễn Chu khóa chặt Phó Kinh Sênh, trong mắt cùng trong giọng điệu đều mang theo hơi lạnh.
"Dì nhỏ tao không oán không thù với mày, tại sao mày hại tính mạng dì ấy?"
"Mày nói với tao những thứ đó có ích lợi gì?" Phó Kinh Sênh ngồi dựa vào ghế.
"Tao vốn dĩ là kẻ lấy tiền rồi lên kế hoạch cho người khác. Người muốn dì nhỏ của mày chết là Lăng Thận, không phải tao."
"Vậy cô ấy thì sao?"
Ánh mắt Phó Kinh Sênh ảm đạm đi. Tưởng Viễn Chu nghiêng người tới, ngữ khí chợt hùng hổ doạ người: "Mày hại cô ấy ra như vậy còn không biết xấu hổ mà ở cạnh cô ấy? Mày và cô ấy cùng sống dưới một mái nhà, mày không sợ có một ngày bộ mặt thật của mày bị vạch trần?"
"Sợ. Tao đương nhiên sợ. Lần đầu tiên gặp nhau, tao đã nhận ra cô ấy ngay. Tao biết là tao đã hại cô ấy ra như vậy, cho nên tao muốn giữ cô ấy lại bên người..."
Phó Kinh Sênh chưa bao giờ là người có thiện tâm, càng sẽ không vì chuyện này mà áy náy; chỉ là lúc đó, khoảnh khắc nhìn thấy cô, trong lòng lại sinh ra cảm giác không rõ muốn được gần cô.
"Xét cho cùng, thế cục này thành hay bại thì cũng ở trên người mày. Tưởng Tùy Vân đã chết, mày và cô ấy một nhát phân li, đó là nhân chi thường tình, nhưng nếu mày chết cũng không buông tay, không phải sẽ không có chuyện cô ấy sau đó phải cực khổ?"
Tưởng Viễn Chu nghe Phó Kinh Sênh thật ra lại đem toàn bộ trách nhiệm đẩy hết lên người anh.
"Vậy nếu lúc trước bọn tao không chia cách, có phải mày sẽ còn hại người khác? Tiếp theo sẽ là ai vậy?"
"Cái này phải xem ý của người ủy thác."
"Phó Kinh Sênh, mày coi mạng người là cái gì?"
Phó Kinh Sênh cười lạnh, ý lạnh trong đáy mắt rất sâu.
"Mạng người? Tưởng Viễn Chu, mày không cần tự xưng là người tốt, mà bản tính con người chính là như vậy. Em gái tao hiện giờ đã bị bắt, nếu không phải vì vậy thì ai có thể bắt tao nhận tội? Âm Âm bị bắt đi, Tình Thâm nhất định đi tìm mày, ở Đông Thành này còn có người mà mày không tìm thấy được sao? Mày không cứu cũng vì để bắt tao nhận tội nhỉ? Bây giờ tốt rồi, đã như bọn bay mong muốn, có điều em tao từ đầu đến cuối cũng không biết việc tao đã làm sự, con bé vô tội."
"Nếu lúc trước mày đã lên kế hoạch, thì nên nghĩ luôn rằng sẽ có một ngày liên lụy tới người nhà."
Phó Kinh Sênh nhìn chằm chằm Tưởng Viễn Chu một lúc lâu.
"Mày sẽ không bỏ qua cơ hội cho Tình Thâm biết, đúng không?"
"Cô ấy biết rồi."
Phó Kinh Sênh thở ra một hơi nặng nề, cả người không hề thoải mái mà như đã chết, như thể cả hít thở cũng đã quên.
Cô cũng đã biết, vậy nhất định sẽ hận hắn chết đi được đúng không?
"Cô ấy đâu?"
"Về. Cô ấy không muốn gặp mày."
"Mày nói bậy!"
"Trong lòng mày vẫn còn ôm hy vọng cô ấy có thể sẽ tha thứ cho mày, phải không?" Tưởng Viễn Chu nói đến đây, trong lòng lại càng thêm đau lòng.
"Cô ấy dựa vào cái gì tới gặp mày nữa? Mày còn mặt mũi gặp cô ấy sao?"
Hai tay Phó Kinh Sênh đặt lên bàn. Tưởng Viễn Chu túm cổ áo hắn. Cảnh sát Phương ở không xa đó ngăn lại: "Anh Tưởng!"
Tưởng Viễn Chu quay đầu lại. "Yên tâm, tôi sẽ không động tay chân."
Tầm mắt anh trở lại trên khuôn mặt Phó Kinh Sênh.
"Mày tưởng mày vẫn có thể có kết cục tốt?"
Hai người kề sát vào nhau vào. Phó Kinh Sênh bỗng nhiên cất tiếng cười to: "Tao không có kết cục tốt, đây cũng là trong dự kiến của tao. Tưởng Viễn Chu, vậy còn mày thì sao? Để con ruột mình gọi con gái nhà kẻ thù là mẹ, trong lòng mày có cảm tưởng gì không?"
Đôi mắt Tưởng Viễn Chu khẽ nheo lại, càng dùng sức kéo hắn lại gần mình.
"Nhưng ít ra con tao bây giờ vẫn ở cạnh tao."
"Hahaha____" Phó Kinh Sênh cười: "Phải, mày hẳn may mắn! Hẳn là may mắn!"
Tưởng Viễn Chu quan sát khuôn mặt trước mắt mình, nhưng bao nhiêu phẫn nộ tới giờ khắc này cũng không phát tiết ra, bởi vì tên Phó Kinh Sênh này căn bản không cảm thấy những chuyện hắn đã làm là sai.
Anh vừa định buông tay ra, Phó Kinh Sênh lại đột nhiên nói: "Còn có chuyện nhất định mày muốn biết."
Tưởng Viễn Chu đảo mắt trên khuôn mặt hắn. Phó Kinh Sênh lại gần anh hơn một chút.
"Tao còn lên kế hoạch cho một người, nhưng tao không rõ căn nguyên của đối phương cho lắm. Bởi vì đó là vụ cuối cùng tao sẽ làm, nên tao không ghi chép lại. Đối phương cho giá cao. Tưởng Viễn Chu, mày đoán xem, thế cục trong không tương lai không lâu nữa, có thể nào không xảy ra cho mày không?"
Tưởng Viễn Chu hơi buông tay rồi đột nhiên hất hắn ra. Phó Kinh Sênh ngã ngồi xuống ghế.
"Hahaha!!!! Mày cứ chờ quả bom hẹn giờ này đi, nó sẽ nổ bất cứ lúc nào đấy! Tưởng Viễn Chu, mày thoát được lần một, lần hai; mày thoát được lần thứ ba, lần thứ tư sao?"
"Thật sự hết thuốc chữa!"
"Có lẽ, mày cũng có thể cầu nguyện cho kết cục này không xảy ra cho mày, mà là xảy ra với người khác..."
Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm gương mặt Phó Kinh Sênh, miệng dữ tợn phun mấy chữ: "Mày cứ chờ xuống địa ngục đi!"
"Không sao! Tao đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi."
Người đàn ông đẩy ghế dựa ra, đứng dậy. Phó Kinh Sênh vẫn đang cười. Cảnh sát Phương gọi người đứng ở cửa.
"Lại đây mang đi!"
Tưởng Viễn Chu bước ra ngoài.
Hứa Tình Thâm không muốn gặp Phó Kinh Sênh là đúng, ngoại trừ khiến mình càng thêm phẫn nộ, vẻ như cũng không có ích lợi gì.
---
Bảo Lệ Cư Thượng.
Lão Bạch đi theo cô vào nhà. Lâm Lâm đang ở với bảo mẫu. Cô lên lầu trước, đồ trong nhà rất nhiều, cô phải mau chóng thu dọn.
Đi vào phòng ngủ, cô vào phòng cất quần áo, từ bên góc tường kéo ra một cái rương lớn bằng da.
Cái rương này cô vẫn luôn mang theo mình, từng mang nó dọn vào Cửu Long Thương, cũng nhìn Lão Bạch chở nó về lại nhà họ Hứa, sau cô lại mang theo nó dọn tới nhà Phó Kinh Sênh, bây giờ...
Cô mở cái rương ra, chuẩn bị thu dọn quần áo.
Nói là phải thu dọn, nhưng cái nhà này nhiều đồ như vậy, cô căn bản không biết nên dọn từ đâu.
Cô đi ra ngoài, nghe tiếng di động reo.
Cô đi tới thì thấy là ở nhà gọi tới. Nghĩ tới lời Tưởng Viễn Chu nói vừa nãy, cô đoán người trong nhà nhất định là gọi tới khuyên cô ở cạnh Tưởng Viễn Chu.
Mà lúc này, ở nhà họ Hứa, trong phòng khách có một nhân viên chuyển phát nhanh đang đứng đó, trên bàn cơm để một cái rương được chuyển phát tới. Cái rương đã bị mở ra, Hứa Vượng và Triệu Phương Hoa đứng cạnh nhau, gần đó.
Đầu dây bên kia nhận máy rất nhanh, truyền đến giọng của cô: "Alo."
"Alo, Tình Thâm à."
"Ba, có việc sao?"
"Phó... Phó Kinh Sênh có phải đã xảy ra chuyện không?"
Cô đi đến cạnh cửa sổ.
"Ừm, dạ."
"Vậy con bây giờ thế nào rồi?"
"Việc này ba cũng đừng nhọc lòng."
"Tình Thâm, con... con..."
"Làm sao vậy, ba?"
"Mới vừa rồi nhà họ Tưởng cho người đưa tới một cái rương."
Cô nghĩ thầm, chẳng lẽ là Tưởng Viễn Chu? Nhưng ngẫm nghĩ lại, thấy không đúng. Ba chữ "nhà họ Tưởng" hẳn là nói tới bên Tưởng Đông Đình chứ nhỉ?
"Thứ gì ạ?"
"Một cái rương đựng quần áo trẻ con."
Cô nhíu mày: "Quần áo?"
Giọng Hứa vượng thực sự có gì đó, còn nói hơi lắp. Triệu Phương Hoa ở bên đè thấp giọng nói: "Cũng không có gì, chỉ sợ xảy ra chuyện thật sự như thế thôi."
"Ba, rốt cuộc là sao vậy?"
"Tình Thâm, đó là một cái rương quần áo trẻ con, nhưng mà bị cắt nát hết cả, không bộ nào nguyên."
Trái tim cô rơi lộp độp. Lý do Tưởng Đông Đình không cho người đưa đồ đến Bảo Lệ Cư Thượng, còn không phải bởi vì Bảo Lệ Cư Thượng có người của Tưởng Viễn Chu?
"Sao mọi người biết là của nhà họ Tưởng đưa tới?"
"Nhân viên chuyển phát nhanh nói, còn bảo ba mẹ nên suy nghĩ kỹ về mình xem cái nào tốt xấu."
Vậy người chuyển phát này không phải nhân viên chuyển phát nhanh rồi, cô càng thấy mệt lòng.
"Được, con biết rồi, cứ vứt mớ quần áo đó đi! Ba, Con phải thu dọn lại đồ đạc để chuyển nhà, con cúp máy trước đây."
Sau khi ngắt cuộc trò chuyện, cô ôm tay trước ngực. Phó Kinh Sênh bị bắt, Tưởng Viễn Chu lại thường tới Bảo Lệ Cư Thượng, hơn nữa giữa cô và Tưởng Viễn Chu còn có đứa con, lúc này Tưởng Đông Đình có thể không vội cho được sao?
E là đã lửa sém lông mày rồi, nói không chừng lại muốn gây ra chuyện gì đây.
Cô cười lạnh, nhấc chân về tới phòng giữ đi tới phòng cất quần áo.
Xem ra, với Tưởng Đông Đình, ông ta vĩnh viễn không thể nào chấp nhận cô.
---
Sau khi đi ra khỏi cục cảnh sát, Tưởng Viễn Chu đi thẳng tới Bảo Lệ Cư Thượng. Lão Bạch ở trên lầu, Tưởng Viễn Chu đi thẳng lên lầu.
Lúc vào phòng ngủ, anh cũng không gõ cửa. Tưởng Viễn Chu đi vào được mấy bước liền nghe trong phòng cất quần áo có tiếng sột soạt, anh đi tới cửa, đứng dựa bên cửa mà nhìn vào trong.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, xếp quần áo của Lâm Lâm xong lại đặt vào trong rương. Tầm mắt cô hơi ngẩng lên, khóe mắt trông thấy một đôi chân thon dài.
"Một mình em thu dọn, muốn làm tới khi nào?"
"Tôi không thích người khác giúp tôi, mấy cô ấy sẽ làm rối tung đồ đạc của tôi."
"Ngày mai nơi này đã không thể ở nữa rồi."
Động tác trong tay cô nhanh hơn chút.
"Đêm nay tôi sẽ sắp xếp xong toàn bộ hành lý."
Cô đứng lên, đi tới tủ quần áo. Cô chỉ lấy những món mình hay mặc, còn của Phó Kinh Sênh đưa, cô không đụng tới. Tiền Phó Kinh Sênh có được không sạch sẽ, đến lúc đó cảnh sát khẳng định cũng sẽ thanh tra. Không phải của cô, cô cũng không cần mang đi.
"Chuyện của Phó Kinh Sênh ảnh hưởng lớn như vậy, đến lúc đó báo chí cũng sẽ tham dự vào, em mang con ở ngoài không an toàn..."
Cô đây nắp cái rương da lại, "Đúng rồi, có tin tức của Âm Âm không?"
"Có đầu mối, hẳn là đã bị nhà họ Mục mang đi."
Cô sốt ruột đứng dậy.
"Vậy hiện tại đã tìm thấy rồi sao?"
Tưởng Viễn Chu khẽ lắc đầu: "Vẫn chưa, có điều cảnh sát cũng sẽ gắng hết sức. Bây giờ Phó Kinh Sênh đã nhận tội, tin rằng nhà họ Mục sẽ không làm khó em anh ta bao nhiêu."
Nói xong những lời này, tầm mắt người đàn ông vẫn cứ đặt trên người cô.
"Dù gì cô ta cũng là em gái Phó Kinh Sênh."
"Tôi biết anh định nói cái gì, nhưng chuyện Phó Kinh Sênh làm, Âm Âm không hề biết. Không thể bởi vì con bé là em anh ta là tôi tức khắc có thể phủi sạch con bé."
"Nếu vậy em về với anh, sau này mặc kệ nguy hiểm gì cũng đều có anh ở đây. Anh chống đỡ giúp em, không ai còn dám thương tổn bọn em."
"Anh... Anh cũng sẽ đem hết sức lực giúp tôi tìm Âm Âm về sao?"
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Tưởng Viễn Chu khẽ nuốt nước bọt: "Sẽ."
Hứa Tình Thâm thu hồi ánh mắt, không nhìn thẳng vào anh: "Tôi, tôi muốn thu dọn một chút, tôi sợ thời gian không kịp."
"Tốt lắm, anh xuống dười lầu, có việc gì cần cứ gọi."
Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài, vừa xuống liền thấy thấy lão Bạch đang tiện tay lật giở một quyển tạp chí.
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống chỗ đối diện Lão Bạch. Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài, Lâm Lâm đang ngồi chơi ở đó. Người đàn ông vắt một chân lên, hỏi: "Đang xem gì đó?"
"Tạp chí kinh tế và tài chính."
"Anh lại có hứng thú với loại tạp chí này?"
"Tùy tiện xem thôi. Phải rồi, Tưởng phu nhân không cần hỗ trợ gì sao?"
Tưởng Viễn Chu lắc đầu: "Tôi lại mong cô ấy sửa soạn nhanh một chút."
"Tưởng tiên sinh gấp gáp vậy?"
Người đàn ông cười cười: "Tôi muốn nhanh chóng đón cô ấy về nhà."
"Cô ấy đồng ý rồi sao?"
Tưởng Viễn Chu cũng không rõ ràng vừa rồi Hứa Tình Thâm như vậy rốt cuộc là đã đồng ý hay còn đang do dự.
"Cô ấy không còn chỗ nào khác để đi."
Bảo mẫu đang chơi đùa cùng Lâm Lâm, mắt thấy Tưởng Viễn Chu đang ngồi đó, bà liền đứng dậy đi qua rót cho Tưởng Viễn Chu một chén trà.
Người đàn ông liếc mắt nhìn, dù sao cũng là người làm do Phó Kinh Sênh thuê, anh luôn cảm thấy không được tự nhiên, cũng không muốn uống chén trà này. Ngón tay anh gõ nhẹ trên bàn trà vài cái, chỉ mong Hứa Tình Thâm nhanh lên một chút.
Lâm Lâm ngồi một mình buồn chán không muốn chơi nữa. Bé con cầm lấy một quyển truyện cổ tích, sau đó đứng dậy cầm theo quyển truyện đi tới chỗ Tưởng Viễn Chu.
Lâm Lâm cố gắng nhét quyển truyện lên đùi anh. Tưởng Viễn Chu nhìn xuống: "Con còn muốn nghe tiếp sao?"
Bé con đứng dựa hẳn vào chân anh, miệng ê a nói vài câu, ánh mắt chăm chú nhìn anh.
Tưởng Viễn Chu vừa mở trang đầu tiên của quyển truyện ra thì điện thoại di động trong túi liền vang lên. Anh lấy ra xem, là Hứa Tình Thâm gọi.
"A lô?"
"Lâm Lâm ở dưới lầu có ngoan không hay là đang ngủ rồi?"
"Con bé rất biết điều, hình như không có vẻ buồn ngủ."
"Ừ, tốt rồi." Hứa Tình Thâm không muốn chạy xuống lầu ngay lúc này nên mới nghĩ đến cách gọi điện thoại trực tiếp cho Tưởng Viễn Chu. "Tôi cúp máy đây."
"Ừ."
Tưởng Viễn Chu vừa định ngắt máy, liền thấy Lâm Lâm đã đi tới trước bàn trà. Bàn tay nhỏ bé vươn ra muốn nắm lấy chén trà kia. Sắc mặt anh liền trở nên khẩn trương: "Cẩn thận!"
Ở đầu điện thoại bên kia, Hứa Tình Thâm nghe thấy tiếng anh hốt hoảng liền cảm thấy lo lắng. Tưởng Viễn Chu đã kịp nắm chặt lấy bàn tay nhỏ kia.
"Nước này nóng, không thể đụng vào."
Anh cho rằng cuộc nói chuyện điện thoại đã ngắt, không ngờ Hứa Tình Thâm đã nghe thấy hết mọi chuyện ở đây.
Tưởng Viễn Chu đặt điện thoại di động sang một bên, sau đó đẩy chèn trà kia ra xa. Anh ôm Lâm Lâm lên, để bé con ngồi trên ghế sô pha. Lần này cả thân thể nhỏ bé lại được dịp tựa hẳn lên người anh.
Hứa Tình Thâm cũng nghĩ không có việc gì rồi, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy tiếng của Lão Bạch hỏi: "Tưởng tiên sinh, bên Phó Lưu Âm làm sao bây giờ?"
Cô không khỏi dựng hai lỗ tai lên nghe.
Tưởng Viễn Chu dừng một chút, nhưng khẩu khí có vẻ rất kiên định: "Cảnh sát sẽ cứu cô ta."
"Chúng ta bên này vẫn án binh bất động sao?"
Tim Hứa Tình Thâm đập thình thịch, cái gì gọi là án binh bất động?
"Đã tra ra được cô ta đang ở đâu chưa?"
"Đã tra ra, là bị Mục Kính Sâm mang đến một trụ sở huấn luyện."
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu trở nên nghiêm túc. Lão Bạch cẩn thận liếc nhìn anh: "Tưởng tiên sinh..."
"Tôi không thể cứu cô ta." Tưởng Viễn Chu lạnh lùng nói, nhìn vào mắt Lão Bạch.
"Cái chết của dì nhỏ là do một tay anh trai cô ta bày ra. Bây giờ đối với Phó Kinh Sênh mà nói vẫn còn là quá nhẹ nhàng rồi. Dựa vào cái gì mà muốn tôi đắc tội với nhà họ Mục vì em gái của hắn ta?"
Lão Bạch nghe thế, gật đầu: "Vâng."
Trong chuyện này đã có không ít người vô tội bị kéo vào, đâu chỉ có một mình Phó Lưu Âm?
Người vô tội nhất còn không phải chính là Tưởng Tùy Vân sao? Thậm chí cả lúc bà ra đi, Tưởng Viễn Chu cũng không có ở bên cạnh.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện đó, Tưởng Viễn Chu lại hận đến run người.
"Cảnh sát sẽ cứu cô ta, đó là chức trách của bọn họ. Tôi sẽ không ngăn cản. Dù sao Phó Lưu Âm cũng vô tội, tội duy nhất của cô ta chính là vì bản thân lại là em gái của Phó Kinh Sênh. Tình Thâm lại muốn tôi cứu cô ta..."
Tưởng Viễn Chu dừng lại một chút rồi lắc đầu: "Tôi làm không được."
Hứa Tình Thâm cảm thấy cảm giác lạnh lẽo truyền từ lòng bàn chân lên đến tận đỉnh đầu. Tưởng Viễn Chu không có cùng suy nghĩ với cô. Dù sao cô cũng từng sống cùng Phó Lưu Âm một khoảng thời gia, cô biết rất rõ con người của cô gái này.
Hứa Tình Thâm ngồi xổm trên mặt đất, nghe thấy tiếng của Lão Bạch lại truyền tới: "Thật ra tôi đã sớm tra ra tung tích của Phó Lưu Âm, nhưng ngài cũng đã nói bất cứ chuyện gì của cô ta cũng không cần thông bó lại với ngài. Vì thế chúng tôi chỉ tập trung vấn đề chính."
"Phải, nếu như tôi động tay vào thì ngày hôm nay Phó Kinh Sênh cũng sẽ không nhận tội. Hắn làm sao hại chết dì nhỏ, nếu không nhờ vậy tôi cũng vĩnh viễn không biết được."
"Đúng vậy." Lão Bạch cũng cảm thấy may mắn.
"May mà ngài không nghe lời Tưởng phu nhân. Tưởng tiên sinh cũng không hề ra tay làm việc xấu, cũng chỉ là khoanh tay đứng nhìn mà thôi."
Đúng vậy, chỉ là khoanh tay đứng nhìn mà thôi, cái gì cũng không cần làm. Chuyện mà Tưởng tiên sinh muốn đã có người khác ra tay.
Anh chỉ cần khoanh tay đứng nhìn, ngồi đợi kết quả.
Tưởng Viễn Chu nhớ đến lúc Hứa Tình Thâm bảo anh cứu Phó Lưu Âm, ánh mắt cô rất khẩn thiết.
"Cô ấy đã quên dì nhỏ là người thân nhất của tôi. Nếu như không phải vì Tình Thâm, từ nay về sau tôi cũng không cho cô ta một ngày được sống yên ổn."
Lão Bạch hơi cong khóe miệng lên: "Cho nên mới nói ngài luôn có ngoại lệ đối với cô ấy."
Bàn tay to lớn của Tưởng Viễn Chu đặt lên quyển truyện cổ tích kia. Lâm Lâm đập tay lên chân anh, có ý thúc giục.
"Bây giờ Phó Kinh Sênh đã nhận tội, Tưởng phu nhân cũng đã đồng ý trở về. Mặc kệ thế nào, Tưởng tiên sinh, đối với ngài mà nói, tất cả đều là chuyện tốt."
Tưởng Viễn Chu cười khẽ, nét mặt không giấu được vẻ vui mừng.
Hứa Tình Thâm lặng lẽ cúp điện thoại. Cô ngồi xổm như thế rất lâu. Khi muốn đứng dậy thì hai chân đã tê rần cả lên. Thật vất vả cô mới chống tay lên tường rồi mới từ từ đứng dậy.
Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu nhìn Lão Bạch: "Ngày mai, chờ sau khi đón Tình Thâm về nhà rồi, tôi muốn đến viếng mộ của dì nhỏ. Cậu sắp xếp đi."
"Vâng."
---
Sân huấn luyện.
Phó Lưu Âm đi theo phía sau Mục Kính Sâm. Trên vai gười đàn ông khoác một chiếc áo khoác kiểu quân nhân, trông rất oai vệ. Phó Lưu Âm ngoái đầu nhìn lại dưới đài, thấy không ít người cả nam lẫn nữ đã bắt đầu tập luyện.
"Rốt cuộc đây là chỗ nào vậy?"
"Đoán thử xem."
Phó Lưu Âm mấp máy môi: "Bất kể là chỗ nào thì cũng tốt hơn bệnh viện SJ."
Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm phía dưới, ánh mắt anh ta rất chuyên chú. Phó Lưu Âm đứng ở bên cạnh. Người đàn ông bỗng nhiên mở miệng nói: "Anh trai của cô đã nhận tội rồi."
"Cái gì?"
"Cảnh sát tìm thấy không ít tài liệu có giá trị."
Phó Lưu Âm nghe thế, nhấc chân lên muốn đi, Mục Kính Sâm đưa tay kéo lại.
"Đứng lại!"
Cô lảo đảo lùi về phía sau vài bước, định quay đầu đi. Người đàn ông lại tiến lên vài bước, níu cánh tay cô lại: "Đứng lại."
Phó Lưu Âm siết chặt hai tay. Mục Kính Sâm nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: "Sao cô làm như gặp hổ vậy?"
"Tôi muốn gặp anh tôi!"
"Cô không sợ bây giờ ra ngoài anh tôi sẽ gặp được cô sao?"
Phó Lưu Âm dùng sức muốn rút tay về: "Anh tôi cũng đã nhận tội rồi, đang bị nhốt trong nhà giam, tôi với hắn không thù không oán, hắn dựa vào cái gì mà không chịu buông tha cho tôi?"
"Cô nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy sao?"
"Nếu không thì thế nào nữa?"
Trong lúc hai người đang cãi nhau thì có một trận tiếng bước chân gấp gáp truyền đến.
"Thiếu tá Mục, Mục tiên sinh tới!"
Mục Kính Sâm buông tay ra, nhíu chặt lông mày lại nhìn Phó Lưu Âm: "Nghe thấy không?"
Phó Lưu Âm xoa xoa hai tay mình. Mục Kính Sâm bước nhanh xuống phía dưới. Cô theo sát anh ta. Đi ngang qua sân huấn luyện, Mục Kính Sâm càng sải bước nhanh hơn, hoàn toàn bỏ lại Phó Lưu Âm ở phái sau.
Anh đi tới cánh cổng sắt trước mặt, ra hiệu bảo người mở cửa ra.
Phó Lưu Âm vội trốn sau cánh cổng. Cổng vừa mở được phân nửa, Mục Kính Sâm đã thấy xe của Mục Thành Quân.
Người đàn ông đang đứng dựa vào thân xe, bên cạnh còn có hai người bảo vệ.
"Lão Nhị."
Mục Kính Sâm nhíu mày hỏi: "Có việc gì?"
"Em đưa em gái của Phó Kinh Sênh đến đây?"
"Phải."
"Rất tốt." Sắc mặt Mục Thành Quân không hề thay đổi, nhìn chằm chằm vào bên trong sân huấn luyện.
Mặc dù Phó Lưu Âm đã núp vào trong nhưng lại bị Mục Thành Quân trông thấy mũi chân của cô.
"Lão Nhị, có phải nên trả vật về cho cố chủ không?"
"Lời này của anh, em nghe không hiểu. Cái gì gọi là trả vật về cho cố chủ?"
"Người là do anh bắt về, em không nên trả cô ta lại cho anh sao?"
"Anh nói nghe lạ nhỉ. Cô ta có chân có tay, muốn đi đâu thì đi chứ. Ai bảo anh không quản nổi?"
Mục Thành Quân nhìn về phía hai người bảo vệ kia: "Đều là do hai người để cô ta trốn thoát, phế vật!"
Mục Kính Sâm quét mắt về phía đối phương: "Bọn họ vốn cũng không phải là đối thủ của em, anh cần gì phải làm khó họ."
"Mau vào trong lôi người ra đây cho tôi."
Hai gã đó không chút do dự, hướng về phía cánh cổng mà xông lên. Mục Kính Sâm lạnh mặt nhìn theo. Phó Lưu Âm len lén thò đầu ra nhìn, thấy người đàn ông đã kéo chiếc áo khoác xuống. Vạt áo màu xanh biếc phấp phới trong không trung theo một vòng tròn, sau đó chính xác rơi xuống phủ lên đầu của hai gã kia.
Phó Lưu Âm thấy Mục Kính Sâm tiến lên, nhấc chân đá thẳng vào trước ngực từng người một. Tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng bên tai. Sắc mặt của Mục Thành Quân liền trở nên khó coi đến cực điểm.
"Lão Nhị!"
"Phó Kinh Sênh đã nhận tội rồi, em gái của hắn cũng không còn giá trị lợi dụng nữa."
"Em nói nghe nhẹ nhàng quá. Vậy cô ta khiến anh bị thương thì tính thế nào?"
Mục Kính Sâm nghe vậy sắc mặt liền chuyển lạnh: "Nếu không phải anh có ý đồ xấu, cô ta có thể làm anh bị thương chỗ đó hay sao? Chuyện này chị dâu có biết không?"
"Em nhất định không chịu thả người có phải không?"
Mục Kính Sâm lui về phía sau vài bước: "Cô ta đã vào đây, em không có ý định để cô ta đi ra ngoài."
Mục Thành Quân nhìn về phía sân huấn luyện trước mặt. Đây là địa bàn của Mục Kính Sâm, mặc dù chỉ là một cánh cổng sắt, nhưng lại được phòng bị rất kiên cố.
"Được, vậy em tốt nhất vĩnh viễn giấu cô ta ở bên trong đi, đừng để cô ta bước ra ngoài nửa bước."
Mục Kính Sâm xoay người bước nhanh vào trong. Khi đi ngang qua cổng, anh vươn tay ra chụp lấy bả vai Phó Lưu Âm kéo qua, sau đó giang hai tay ra ôm lấy cả người cô.
"Đi."
Phó Lưu Âm đi theo không kịp bức chân của anh. Cô lảo đảo đi theo, nhiều lần thiếu chút nữa thì vấp ngã.
Mục Thành Quân nhìn theo bóng lưng người ngày càng khuất dần khỏi tầm mắt. Hắn cười lạnh một tiếng rồi ngồi trở lại vào bên trong xe.
---
Hôm sau.
Khi trời còn chưa sáng hẳn, Hứa Tình Thâm đã ôm Lâm Lâm xuống lầu, trên lưng đeo túi của mình.
Bên ngoài Bảo Lệ Cư Thượng truyền đến tiếng nói chuyện. Hứa Tình Thâm bước nhanh ra ngoài, một người bảo vệ liền tiến lên ngăn lại.
Hứa Tình Thâm đi tới cửa: "Là tôi gọi xe, cho tài xế vào đi."
"Tưởng phu nhân muốn đi đâu?"
Hứa Tình Thâm quay sang nói với tài xế : "Hành lý đều ở bên trong, giúp tôi mang đây. Cảm ơn."
"Tưởng phu nhân muốn đi đâu vậy?"
Hứa Tình Thâm biết bọn họ sẽ không dễ dàng gì để cô đi. Hai tay cô ôm chặt đưa nhỏ trong lòng, cố gắng tỏ ra bình thường.
"Trở về Cửu Long Thương."
"Chúng tôi sắp xếp xe cho cô."
"Không cần." Hứa Tình Thâm nói.
"Tôi muốn tự về, cho Tưởng Viễn Chu một sự ngạc nhiên vui mừng."