Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 1037
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cắt đứt sợi dây màu lam xong, Lê Hiểu Mạn nhắm chặt hai mắt, nghe Tưởng Y Y nói vậy cô mới mở mắt ra, thấy quả nhiên bom không nổ, không còn tiếng kêu, cô vui sướng ôm lấy Tưởng Y Y khóc rống lên.
“Y Y, chị thành công rồi, chị cắt đúng rồi, lúc nãy chị thật sợ, sợ sẽ cắt sai.”
Lạc Thụy tiến lên nhìn Long Tư Hạo, lại nhìn hai cô gái đang ôm nhau khóc lóc: “Tôi ói tiểu thư Y Y, cô ôm sai người rồi, cô đoạt thứ độc quyền của tổng giám đốc nhà chúng tôi rồi, cái ôm này là của tổng giám đốc nhà chúng tôi, ngoan, trước hết buông ra đã, tổng giám đốc nhà chúng tôi còn đang chờ ôm.”
Nghe Lạc Thụy nói, lúc này Tưởng Y Y mới xấu hổ buông Lê Hiểu Mạn ra, lập tức quay người ôm lấy Lê Văn Bác khóc nói: “Anh Văn Bác, vừa nãy em cũng rất sợ.”
Lúc Lê Hiểu Mạn cắt đứt sợi dây kia, trái tim Lê Văn Bác như nhảy vọt ra khỏi cổ họng, anh ta cũng khẩn trương và sợ hãi.
Hiện tại sống sót sau tai nạn đương nhiên anh ta cũng vui sướng không thôi.
Anh ta ôm lấy Tưởng Y Y, an ủi: “Không có việc gì, không có việc gì rồi.”
“Hiểu Hiểu...”
Vừa nãy Long Tư Hạo cũng bị dọa sợ, anh tiến lên kéo cô đứng lên trực tiếp hôn cô.
Anh ôm chặt cô vào lòng, hôn cô thậ sâu, chỉ có như vậy anh mới khỏa lấp được trái tim vừa muốn nhảy ra khỏi cổ họng và bình tĩnh trở lại.
Anh lo lắng, may mắn, vui sướng tất cả đều hóa trong nụ hôn này.
Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ thây thế, hai người đều rơi nước mắt, đối với đôi vợ chồng trải qua hết khó khăn này đến khó khăn khác, bọn họ cảm thấy may mắn và kích động, vui thay cho bọn họ.
Lạc Thụy vỗ tay: “Tổng giám đốc, phu nhân, ý tứ chút là được, còn nhiều người đang nhìn đấy, bị người ta học mất kĩ thuật hôn thì không hay lắm.”
Nghe Lạc Thụy nói, Lăng Hàn Dạ không nhịn được giật giật khóe môi, quả nhiên ở đâu có Lạc Thụy nơi đó có sung sướng.
Lê Văn Bác nhìn Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn, thấy bọn họ đang hôn nhau thì anh ta cúi đầu nhìn Tưởng Y Y đang ở trong lòng mình.
Mạn Mạn hạnh phúc như vậy cũng nên buông tay rồi.
Tưởng Y Y từ trong lòng anh ta ngồi dậy, nhớ tới gì đó liền nói: “Anh Văn Bác, còn chưa cởi dây thừng cho chú Lê.”
Lập tức hai mắt cô đẫm nước mắt nhìn Lê Chấn Hoa, giọng nói đầy xin lỗi: “Chú Lê, ngại quá, sao cháu lại quên chú đây, hiên tại cháu cởi dây trói cho chú.”
Lê Chấn Hoa cười nhìn cô: “Y Y, không sao, người trẻ tuổi mà, chú hiểu.”
Dứt lời ông nhìn Lê Văn Bác, cười đầy vui vẻ.
Ông vui là vì ông thấy con trai vừa ôm Tưởng Y Y, rốt cục cũng buông xuống.
Long Tư Hạo buông Lê Hiểu Mạn ra, đưa tay lau nước mắt và mồ hôi cho cô: “Hiểu Hiểu, em thật là tiểu xấu xa không hơn không kém, vừa nãy em hù chết anh.”
Lê Hiểu Mạn rưng rưng cười nhìn anh: “Em không sao, em cắt đúng dây rồi.”
Sau đó cô nhìn Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác và Tưởng Y Y đã cởi dây trói cho ông, đang đỡ ông đứng lên.
Cô tiến lên lo lắng hỏi: “Cậu, cậu thế nào rồi? Có bị thương ở đâu không?”
Lê Chấn Hoa cảm kích nhìn cô, cười nói: “Mạn Mạn yên tâm đi, cậu không sao, cảm ơn cháu đã cứu cậu.”
Lê Hiểu Mạn rơi nước mắt, áy náy nói: “Cậu, anh Văn Bác, Y Y, thật xin lỗi, làm Hiểu Mạn làm phiền các người.”
“Mạn Mạn, em không cần tự trách, không liên quan tới em, ba sẽ không trách em, hơn nữa em còn cứu mọi người.”
Tưởng Y Y cười nhìn Lê Hiểu Mạn: “Chị Hiểu Mạn, chú Lê nói đúng, không sao cả, chị không cần tự trách, không cần áy náy, muốn trách thì trách đám người bắt cóc ấy.”
“Người bắt mọi người đã bị trừng phạt rồi.’ Lạc Thụy tiến lên nhìn Tưởng Y Y nói, sau đó lại khoa trương nhìn Lê Hiểu Mạn: “Phu nhân, lạy chúa, cô quá tuyệt, tôi quá sùng bái cô rồi, cô không biết cách phá bom nhưng vẫn cắt đúng, tôi càng ngày càng phục cô như nước sông chảy mãi không dứt… ưm…”
Anh ta chưa nói xong thì Lăng Hàn Dạ đã tiến lên che cái miệng anh ta.
Lập tức nhìn Lê Hiểu Mạn, tràn đầy tán thưởng nói: “Long phu nhân, cô quá tuyệt rồi, tôi càng ngày càng sùng bái cô như nước sông cuồn cuộn, chảy mãi… ưm…”
Anh ta chưa nói xong thì Lạc Thụy đã bịt mồm anh ta lại.
Sau đó trừng mắt nhìn Lăng Hàn Dạ: “Lăng thiếu, không phải không cho tôi nói sao, anh cũng đừng có nói.”
Tô Dịch đừng cách xa bọn họ, cực kì hâm mộ không khí hài hòa của bọn họ.
Đã từng, anh ta, Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy, bốn người bọn họ ngồi cùng một chỗ vẫn nói cười như thế, không khí hòa hợp, vui vẻ.
Nhưng lúc này bọn họ đứng đó chọc nhau nhưng anh ta không có cách nào dung nhập vào bọn họ nữa.
Trong mắt bọn họ, Tô Dịch không còn là người anh em của họ nữa.
Nhưng chuyện cho tới cục diện hôm nay thì đều do anh ta tự chuốc lấy, không phải bọn họ từ bỏ người anh em là anh ta mà anh ta là người từ bỏ bọn họ trước.
Anh ta nhìn lh, trong mắt không còn chán ghét và hận thù nữa, ánh mắt anh ta lạnh nhạt, không còn tạp chất, đã trở về là Tô Dịch nho nhã và lịch sự ban đầu.
Anh ta lên tiếng: “Tôi muốn biết vì sao cô muốn cắt sợi lam mà không cắt sợ đỏ?”
Nghe thấy âm thanh của anh ta, mọi người đều nhìn qua.
Ánh mắt Long Tư Hạo lạnh lẽo thấm người, sắc mặt lạnh băng như bao phủ một lớp băng: “Tô Dịch, cậu hết lần này tới lần khác tổn thương Hiểu Hiểu, tôi sẽ không buông tha cho cậu nữa.”
Tô Dịch chỉ cười haha, không nói gì nhưng nước mắt lại rơi xuống.
Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta, đôi mắt hận thù không rõ như trước mà trở nên phức tạp, cô nhếch môi nói: “Tôi vẫn nên cảm ơn anh, cẩm ơn anh vẫn luôn nhắc tôi cắt sai sẽ nổ, nói như vậy chẳng khác gì nói không cắt sai sẽ không nổ, mà màu đỏ luôn là nguy hiểm, cắt màu đỏ thì chứng minh là cắt sai, cho nên tôi sẽ cắt màu xanh.”
Dứt lời cô nhíu mày, Tô Dịch lần này tới lần khsc ám chỉ cho cô như không muốn cô chết cũng không muốna ậu chết, anh ta đang thăm dò, thăm dò cô có đáng để ht yêu hay không.
Tô Dịch nghe cô nói xong thì bắt đầu thay đổi cách nhìn về cô: “Nói vậy chứng minh cô nghe hiểu ám chỉ của tôi, xem ra trước kia là tôi nhìn lầm về cô quả nhiên cô khác với những người đàn bà khác, khó trách Tư Hạo lại yêu cô như thế, cô thẳng rồi, cô và Tư Hạo là duyên phận ông trời định trước.”
Dứt lời anh ta giơ súng lên, sau đó bắn thẳng vào vùng đất trống một tiếng, nhân lúc mọi người lùi lại, anh ta nhanh chóng vọt tới một góc rộng của căn phòng.
Ở nơi đó có một thùng xăng, đó là anh ta đã chuẩn bị, hôm nay anh ta không định sống tiếp nữa.
Cắt đứt sợi dây màu lam xong, Lê Hiểu Mạn nhắm chặt hai mắt, nghe Tưởng Y Y nói vậy cô mới mở mắt ra, thấy quả nhiên bom không nổ, không còn tiếng kêu, cô vui sướng ôm lấy Tưởng Y Y khóc rống lên.
“Y Y, chị thành công rồi, chị cắt đúng rồi, lúc nãy chị thật sợ, sợ sẽ cắt sai.”
Lạc Thụy tiến lên nhìn Long Tư Hạo, lại nhìn hai cô gái đang ôm nhau khóc lóc: “Tôi ói tiểu thư Y Y, cô ôm sai người rồi, cô đoạt thứ độc quyền của tổng giám đốc nhà chúng tôi rồi, cái ôm này là của tổng giám đốc nhà chúng tôi, ngoan, trước hết buông ra đã, tổng giám đốc nhà chúng tôi còn đang chờ ôm.”
Nghe Lạc Thụy nói, lúc này Tưởng Y Y mới xấu hổ buông Lê Hiểu Mạn ra, lập tức quay người ôm lấy Lê Văn Bác khóc nói: “Anh Văn Bác, vừa nãy em cũng rất sợ.”
Lúc Lê Hiểu Mạn cắt đứt sợi dây kia, trái tim Lê Văn Bác như nhảy vọt ra khỏi cổ họng, anh ta cũng khẩn trương và sợ hãi.
Hiện tại sống sót sau tai nạn đương nhiên anh ta cũng vui sướng không thôi.
Anh ta ôm lấy Tưởng Y Y, an ủi: “Không có việc gì, không có việc gì rồi.”
“Hiểu Hiểu...”
Vừa nãy Long Tư Hạo cũng bị dọa sợ, anh tiến lên kéo cô đứng lên trực tiếp hôn cô.
Anh ôm chặt cô vào lòng, hôn cô thậ sâu, chỉ có như vậy anh mới khỏa lấp được trái tim vừa muốn nhảy ra khỏi cổ họng và bình tĩnh trở lại.
Anh lo lắng, may mắn, vui sướng tất cả đều hóa trong nụ hôn này.
Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ thây thế, hai người đều rơi nước mắt, đối với đôi vợ chồng trải qua hết khó khăn này đến khó khăn khác, bọn họ cảm thấy may mắn và kích động, vui thay cho bọn họ.
Lạc Thụy vỗ tay: “Tổng giám đốc, phu nhân, ý tứ chút là được, còn nhiều người đang nhìn đấy, bị người ta học mất kĩ thuật hôn thì không hay lắm.”
Nghe Lạc Thụy nói, Lăng Hàn Dạ không nhịn được giật giật khóe môi, quả nhiên ở đâu có Lạc Thụy nơi đó có sung sướng.
Lê Văn Bác nhìn Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn, thấy bọn họ đang hôn nhau thì anh ta cúi đầu nhìn Tưởng Y Y đang ở trong lòng mình.
Mạn Mạn hạnh phúc như vậy cũng nên buông tay rồi.
Tưởng Y Y từ trong lòng anh ta ngồi dậy, nhớ tới gì đó liền nói: “Anh Văn Bác, còn chưa cởi dây thừng cho chú Lê.”
Lập tức hai mắt cô đẫm nước mắt nhìn Lê Chấn Hoa, giọng nói đầy xin lỗi: “Chú Lê, ngại quá, sao cháu lại quên chú đây, hiên tại cháu cởi dây trói cho chú.”
Lê Chấn Hoa cười nhìn cô: “Y Y, không sao, người trẻ tuổi mà, chú hiểu.”
Dứt lời ông nhìn Lê Văn Bác, cười đầy vui vẻ.
Ông vui là vì ông thấy con trai vừa ôm Tưởng Y Y, rốt cục cũng buông xuống.
Long Tư Hạo buông Lê Hiểu Mạn ra, đưa tay lau nước mắt và mồ hôi cho cô: “Hiểu Hiểu, em thật là tiểu xấu xa không hơn không kém, vừa nãy em hù chết anh.”
Lê Hiểu Mạn rưng rưng cười nhìn anh: “Em không sao, em cắt đúng dây rồi.”
Sau đó cô nhìn Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác và Tưởng Y Y đã cởi dây trói cho ông, đang đỡ ông đứng lên.
Cô tiến lên lo lắng hỏi: “Cậu, cậu thế nào rồi? Có bị thương ở đâu không?”
Lê Chấn Hoa cảm kích nhìn cô, cười nói: “Mạn Mạn yên tâm đi, cậu không sao, cảm ơn cháu đã cứu cậu.”
Lê Hiểu Mạn rơi nước mắt, áy náy nói: “Cậu, anh Văn Bác, Y Y, thật xin lỗi, làm Hiểu Mạn làm phiền các người.”
“Mạn Mạn, em không cần tự trách, không liên quan tới em, ba sẽ không trách em, hơn nữa em còn cứu mọi người.”
Tưởng Y Y cười nhìn Lê Hiểu Mạn: “Chị Hiểu Mạn, chú Lê nói đúng, không sao cả, chị không cần tự trách, không cần áy náy, muốn trách thì trách đám người bắt cóc ấy.”
“Người bắt mọi người đã bị trừng phạt rồi.’ Lạc Thụy tiến lên nhìn Tưởng Y Y nói, sau đó lại khoa trương nhìn Lê Hiểu Mạn: “Phu nhân, lạy chúa, cô quá tuyệt, tôi quá sùng bái cô rồi, cô không biết cách phá bom nhưng vẫn cắt đúng, tôi càng ngày càng phục cô như nước sông chảy mãi không dứt… ưm…”
Anh ta chưa nói xong thì Lăng Hàn Dạ đã tiến lên che cái miệng anh ta.
Lập tức nhìn Lê Hiểu Mạn, tràn đầy tán thưởng nói: “Long phu nhân, cô quá tuyệt rồi, tôi càng ngày càng sùng bái cô như nước sông cuồn cuộn, chảy mãi… ưm…”
Anh ta chưa nói xong thì Lạc Thụy đã bịt mồm anh ta lại.
Sau đó trừng mắt nhìn Lăng Hàn Dạ: “Lăng thiếu, không phải không cho tôi nói sao, anh cũng đừng có nói.”
Tô Dịch đừng cách xa bọn họ, cực kì hâm mộ không khí hài hòa của bọn họ.
Đã từng, anh ta, Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy, bốn người bọn họ ngồi cùng một chỗ vẫn nói cười như thế, không khí hòa hợp, vui vẻ.
Nhưng lúc này bọn họ đứng đó chọc nhau nhưng anh ta không có cách nào dung nhập vào bọn họ nữa.
Trong mắt bọn họ, Tô Dịch không còn là người anh em của họ nữa.
Nhưng chuyện cho tới cục diện hôm nay thì đều do anh ta tự chuốc lấy, không phải bọn họ từ bỏ người anh em là anh ta mà anh ta là người từ bỏ bọn họ trước.
Anh ta nhìn lh, trong mắt không còn chán ghét và hận thù nữa, ánh mắt anh ta lạnh nhạt, không còn tạp chất, đã trở về là Tô Dịch nho nhã và lịch sự ban đầu.
Anh ta lên tiếng: “Tôi muốn biết vì sao cô muốn cắt sợi lam mà không cắt sợ đỏ?”
Nghe thấy âm thanh của anh ta, mọi người đều nhìn qua.
Ánh mắt Long Tư Hạo lạnh lẽo thấm người, sắc mặt lạnh băng như bao phủ một lớp băng: “Tô Dịch, cậu hết lần này tới lần khác tổn thương Hiểu Hiểu, tôi sẽ không buông tha cho cậu nữa.”
Tô Dịch chỉ cười haha, không nói gì nhưng nước mắt lại rơi xuống.
Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta, đôi mắt hận thù không rõ như trước mà trở nên phức tạp, cô nhếch môi nói: “Tôi vẫn nên cảm ơn anh, cẩm ơn anh vẫn luôn nhắc tôi cắt sai sẽ nổ, nói như vậy chẳng khác gì nói không cắt sai sẽ không nổ, mà màu đỏ luôn là nguy hiểm, cắt màu đỏ thì chứng minh là cắt sai, cho nên tôi sẽ cắt màu xanh.”
Dứt lời cô nhíu mày, Tô Dịch lần này tới lần khsc ám chỉ cho cô như không muốn cô chết cũng không muốna ậu chết, anh ta đang thăm dò, thăm dò cô có đáng để ht yêu hay không.
Tô Dịch nghe cô nói xong thì bắt đầu thay đổi cách nhìn về cô: “Nói vậy chứng minh cô nghe hiểu ám chỉ của tôi, xem ra trước kia là tôi nhìn lầm về cô quả nhiên cô khác với những người đàn bà khác, khó trách Tư Hạo lại yêu cô như thế, cô thẳng rồi, cô và Tư Hạo là duyên phận ông trời định trước.”
Dứt lời anh ta giơ súng lên, sau đó bắn thẳng vào vùng đất trống một tiếng, nhân lúc mọi người lùi lại, anh ta nhanh chóng vọt tới một góc rộng của căn phòng.
Ở nơi đó có một thùng xăng, đó là anh ta đã chuẩn bị, hôm nay anh ta không định sống tiếp nữa.