Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 1044
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau khi đứng vững, bà ta ngước mắt nhìn Thẩm Thi Vi, ánh mắt phức tạp, Long Quân Triệt nói đàn bà duy nhất đời này ông chạm vào chính là Thẩm Thi Vi, người đàn bà trước mặt bà ta bảo dưỡng cực tốt, khí chất hòa hợp, quanh thân tản ra hơi thở cao quý.
Nhìn bà, Lý Tuyết Hà thẹn không bằng, so với Thẩm Thi Vi, bà ta kém rất xa.
Bất kể là dung nhan, khí chất, bảo dưỡng, đều không bằng Thẩm Thi Vi.
Nhất là khí chất, bà ta không có khí chất cao quý đó
Lý Tuyết Hà thu hồi suy nghĩ, nhìn Long Đằng Thiên: “Mạn Mạn, vậy vị này là…”
“Là ông ngoại Tư Hạo.” Lê Hiểu Mạn nhìn Lý Tuyết Hà nói xong, liền quay đầu nhìn Thẩm Thi Vi và Long Đằng Thiên: “Mẹ, ông ngoại, hai người vào trước đi.”
Long Đằng Thiên liếc nhìn cô, đi vào trước.
Lúc tới, Long Tư Hạo kể sơ lược chuyện Long Quân Triệt trúng đạn cho Thẩm Thi Vi, sau khi Long Đằng Thiên tiến vào, bà cũng vào theo.
Long Đằng Thiên tiến vào phòng bệnh liền đi thẳng tới trước giường bệnh của Long Quân Triệt.
Hơn 20 năm không gặp Long Quân Triệt, lúc này gặp ông ta, ông ta còn trúng đạn, tâm tình Long Đằng Thiên vô cùng phức tạp.
“Cũng qua bao nhiêu năm rồi, sao con vẫn bộ dáng này, không thay đổi?”
Nghe thanh âm già nua này, Long Quân Triệt giật giật mí mắt, mở mắt ra.
Chiếu vào mắt ông ta là khuôn mặt già nua mang lại cảm giác quen thuộc của Long Đằng Thiên.
Ông ta há miệng, muốn thốt lên hai chữ hơn 20 năm ông ta không kêu, nhưng lại há miệng không nói được tiếng nào.
Ông ta cho là mình đang nằm mơ, nằm mơ thấy cha nuôi ông ta, Long Đằng Thiên.
Ông ta cũng tìm ông, chẳng qua luôn không có tin tức.
Long Đằng Thiên thấy Long Quân Triệt tỉnh lại, sững sờ nhìn ông không nói lời nào, ông xụ mặt, lông mày trắng nhíu lại: “Làm sao? Không nhớ lão già này là ai? Lão già đây không quên con, con lại quên lão già này trước.”
Nghe thanh âm chân thành này, lại thấy thần thái nói chuyện của ông giống hơn 20 năm trước như đúc, Long Quân Triệt chắc chắn ông ta không phải đang nằm mơ.
Hốc mắt ông ta ươn ướt, kích động không nói ra lời: “Ba…”
Nhìn Long Quân Triệt kích động không nói nên lời, Long Đằng Thiên cũng kích động, mắt cũng ươn ướt: “Ba cái gì? Không có lương tâm, lão tử nuôi lớn con, lúc này mới mấy chục năm không gặp, con không nhận ra lão tử nữa?”
Nghe giọng điệu quen thuộc, khóe mắt Long Quân Triệt ướt hơn, ông ta thật có lỗi với Long Đằng Thiên, năm ấy ông ta trách cứ ông đáp ứng gả Long Nhã Tâm cho Hoắc Thần Phong, tranh cãi với ông liền rời khỏi, không quay lại thăm ông.
Sau đó ông ta biết ông mất tích khó hiểu, ông ta rất thương tâm, rất áy náy.
Ông ta giùng giằng muốn ngồi dậy, Long Đằng Thiên cau mày, trợn mắt nhìn ông ta, giọng ngang ngược: “Nằm yên cho ba, ngồi dậy làm gì? Vết thương chưa lành thì đừng có lộn xộn.”
Long Quân Triệt không lộn xộn nữa, nằm yên, hai mắt ươn ướt nhìn Long Đằng Thiên, trong lòng khó chịu, kích động, đến bây giờ vẫn không nói nên lời.
Long Đằng Thiên thấy sắc mặt ông ta cực kém, nói: “Con nghỉ ngơi cho khỏe, ba đã trở lại, con có lời gì muốn nói, có gì muốn hỏi, chờ con khỏe lại, ba con chúng ta trò chuyện thật tốt.”
Long Quân Triệt nghe ông nói hai chữ “ba con”, thấy ông vẫn xem ông ta là con trai, lòng ông ta lại khó chịu, nghẹn ngào nói: “Ba, con… không nên… tranh cãi với ba.”
Long Đằng Thiên nước mắt rưng rưng, đưa tay vỗ ông ta: “Quân Triệt à, chuyện trước kia đều đã qua, ba không so đo nữa, con cũng đừng lưu tâm. Hôm nay ba đến thăm con, nói chuyện với con một lát, ba không quấy rầy con, con dưỡng thương cho tốt, chờ khỏe rồi, con hãy về.”
Dứt lời, Long Đằng Thiên đứng lên, đi ra ngoài phòng bệnh.
“Ba…”
Long Quân Triệt thấy ông đi ra ngoài, muốn ngồi dậy, Thẩm Thi Vi ở trong phòng bệnh thấy thế, lập tức tiến lên.
“Ông bị thương, đừng lộn xộn nữa.”
Thấy Thẩm Thi Vi, Long Quân Triệt kinh ngạc: “Bà… Bà về nước hồi nào?”
Ông ta nhớ khi ở Pháp, bà và Knox đều trở về gia tộc Knox.
Thẩm Thi Vi ngồi xuống: “Hôm nay tôi mới về nước, nghe Tư Hạo nói ông bị trúng đạn, cho nên mới tới thăm ông, ông thế nào? Có khỏe không?”
Long Quân Triệt nằm xuống: “Tôi… Tôi rất khỏe, cảm ơn bà còn có thể đến thăm tôi.”
Thẩm Thi Vi nở nụ cười cao nhã: “Bất kể thế nào, ông vẫn là ba Hiểu Hiểu, ông bị thương, theo lý tôi nên đến thăm ông.”
…
Ngoài phòng bệnh, Long Đằng Thiên đi ra ngoài, Lê Hiểu Mạn cũng không đi vào, cô chỉ đứng trước cửa phòng nhìn một lát, nhìn Long Tư Hạo nói: “Tư Hạo, anh và ông ngoại về trước đi, em ở đây chờ mẹ.”
Mặc dù hiện tại tất cả nguy hiểm đều đã được giải quyết, nhưng Long Tư Hạo vẫn không muốn rời khỏi Lê Hiểu Mạn một bước, nhưng để một mình ông ngoại trở về, anh cũng không yên tâm.
Lê Hiểu Mạn nhìn thấu tâm tư anh, nghĩ tới lời Tô Dịch nói.
Anh ta nói không sai, nếu cô không cho Tư Hạo của cô chút cảm giác an toàn, anh sẽ luôn không yên tâm cô.
Cô nhướng mày nhìn anh: “Tư Hạo, anh về cùng ông ngoại đi, không cần lo cho em, anh như vậy sẽ làm em cảm thấy em giống như một đứa trẻ không lớn, còn khiến em cảm thấy em vô dụng.”
Long Tư Hạo bảo vệ cô quá kỹ, không lúc nào không nghĩ tới phải bảo vệ cô, yêu thương cô, luôn không buông tay cô, anh sợ cô bị tổn thương.
Long Tư Hạo nghe cô nói vậy, ôn nhu nhìn cô: “Được, vậy anh và ông ngoại về trước.”
“Ừ.” Lê Hiểu Mạn lên tiếng, nụ cười dịu dàng đáng yêu,
Lê Hiểu Mạn chính là tâm can bảo bối của Long Tư Hạo, mặc dù anh đáp ứng đưa Long Đằng Thiên về trước, nhưng vẫn không yên tâm Lê Hiểu Mạn, vẫn không nỡ bỏ cô, anh gần như ba bước thành hai bước.
Lê Hiểu Mạn đứng tại chỗ nhìn hành động kia của Long Tư Hạo, cảm thấy Tư Hạo của cô bảo vệ cô quá mức.
Nhưng cảm giác được bảo vệ mãnh liệt này thật sự rất hạnh phúc.
Long Tư Hạo đưa Long Đằng Thiên về, lập tức chạy như gió lốc tới bệnh viện.
…
Bả sĩ người Mỹ đó bị 10 thợ săn mang về thành phố K, bao gồm Âu Dương Thần, đều ở nhà Lạc Thụy.
Hơn 10 giờ tối, Lạc Thụy gọi cho Lê Hiểu Mạn, nói cho cô, sau khi bọn họ tra hỏi, bác sĩ người Mỹ đó đã khai toàn bộ, Long Tư Hạo mất trí nhớ quả thật có liên quan tới ông ta.
Ông ta bị Tô Dịch xúi giục thôi miên anh, hơn nữa còn tuân theo lời Tô Dịch: “sửa đổi” trí nhớ của Long Tư Hạo.
Lê Hiểu Mạn nghe Lạc Thụy nói, bảo anh ta hôm sau mang bác sĩ người Mỹ đó đến Thủy Lộ.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Thụy liền tuân theo Lê Hiểu Mạn, mang bác sĩ người Mỹ đó đến Thủy Lộ, còn có Âu Dương Thần đi cùng.
Hôm nay Lê Hiểu Mạn dậy cực kỳ sớm, Long Tư Hạo còn chưa tỉnh ngủ, cô đã thức dậy, vì hôm nay cô có một chuyện quan trọng phải làm.
Sau khi đứng vững, bà ta ngước mắt nhìn Thẩm Thi Vi, ánh mắt phức tạp, Long Quân Triệt nói đàn bà duy nhất đời này ông chạm vào chính là Thẩm Thi Vi, người đàn bà trước mặt bà ta bảo dưỡng cực tốt, khí chất hòa hợp, quanh thân tản ra hơi thở cao quý.
Nhìn bà, Lý Tuyết Hà thẹn không bằng, so với Thẩm Thi Vi, bà ta kém rất xa.
Bất kể là dung nhan, khí chất, bảo dưỡng, đều không bằng Thẩm Thi Vi.
Nhất là khí chất, bà ta không có khí chất cao quý đó
Lý Tuyết Hà thu hồi suy nghĩ, nhìn Long Đằng Thiên: “Mạn Mạn, vậy vị này là…”
“Là ông ngoại Tư Hạo.” Lê Hiểu Mạn nhìn Lý Tuyết Hà nói xong, liền quay đầu nhìn Thẩm Thi Vi và Long Đằng Thiên: “Mẹ, ông ngoại, hai người vào trước đi.”
Long Đằng Thiên liếc nhìn cô, đi vào trước.
Lúc tới, Long Tư Hạo kể sơ lược chuyện Long Quân Triệt trúng đạn cho Thẩm Thi Vi, sau khi Long Đằng Thiên tiến vào, bà cũng vào theo.
Long Đằng Thiên tiến vào phòng bệnh liền đi thẳng tới trước giường bệnh của Long Quân Triệt.
Hơn 20 năm không gặp Long Quân Triệt, lúc này gặp ông ta, ông ta còn trúng đạn, tâm tình Long Đằng Thiên vô cùng phức tạp.
“Cũng qua bao nhiêu năm rồi, sao con vẫn bộ dáng này, không thay đổi?”
Nghe thanh âm già nua này, Long Quân Triệt giật giật mí mắt, mở mắt ra.
Chiếu vào mắt ông ta là khuôn mặt già nua mang lại cảm giác quen thuộc của Long Đằng Thiên.
Ông ta há miệng, muốn thốt lên hai chữ hơn 20 năm ông ta không kêu, nhưng lại há miệng không nói được tiếng nào.
Ông ta cho là mình đang nằm mơ, nằm mơ thấy cha nuôi ông ta, Long Đằng Thiên.
Ông ta cũng tìm ông, chẳng qua luôn không có tin tức.
Long Đằng Thiên thấy Long Quân Triệt tỉnh lại, sững sờ nhìn ông không nói lời nào, ông xụ mặt, lông mày trắng nhíu lại: “Làm sao? Không nhớ lão già này là ai? Lão già đây không quên con, con lại quên lão già này trước.”
Nghe thanh âm chân thành này, lại thấy thần thái nói chuyện của ông giống hơn 20 năm trước như đúc, Long Quân Triệt chắc chắn ông ta không phải đang nằm mơ.
Hốc mắt ông ta ươn ướt, kích động không nói ra lời: “Ba…”
Nhìn Long Quân Triệt kích động không nói nên lời, Long Đằng Thiên cũng kích động, mắt cũng ươn ướt: “Ba cái gì? Không có lương tâm, lão tử nuôi lớn con, lúc này mới mấy chục năm không gặp, con không nhận ra lão tử nữa?”
Nghe giọng điệu quen thuộc, khóe mắt Long Quân Triệt ướt hơn, ông ta thật có lỗi với Long Đằng Thiên, năm ấy ông ta trách cứ ông đáp ứng gả Long Nhã Tâm cho Hoắc Thần Phong, tranh cãi với ông liền rời khỏi, không quay lại thăm ông.
Sau đó ông ta biết ông mất tích khó hiểu, ông ta rất thương tâm, rất áy náy.
Ông ta giùng giằng muốn ngồi dậy, Long Đằng Thiên cau mày, trợn mắt nhìn ông ta, giọng ngang ngược: “Nằm yên cho ba, ngồi dậy làm gì? Vết thương chưa lành thì đừng có lộn xộn.”
Long Quân Triệt không lộn xộn nữa, nằm yên, hai mắt ươn ướt nhìn Long Đằng Thiên, trong lòng khó chịu, kích động, đến bây giờ vẫn không nói nên lời.
Long Đằng Thiên thấy sắc mặt ông ta cực kém, nói: “Con nghỉ ngơi cho khỏe, ba đã trở lại, con có lời gì muốn nói, có gì muốn hỏi, chờ con khỏe lại, ba con chúng ta trò chuyện thật tốt.”
Long Quân Triệt nghe ông nói hai chữ “ba con”, thấy ông vẫn xem ông ta là con trai, lòng ông ta lại khó chịu, nghẹn ngào nói: “Ba, con… không nên… tranh cãi với ba.”
Long Đằng Thiên nước mắt rưng rưng, đưa tay vỗ ông ta: “Quân Triệt à, chuyện trước kia đều đã qua, ba không so đo nữa, con cũng đừng lưu tâm. Hôm nay ba đến thăm con, nói chuyện với con một lát, ba không quấy rầy con, con dưỡng thương cho tốt, chờ khỏe rồi, con hãy về.”
Dứt lời, Long Đằng Thiên đứng lên, đi ra ngoài phòng bệnh.
“Ba…”
Long Quân Triệt thấy ông đi ra ngoài, muốn ngồi dậy, Thẩm Thi Vi ở trong phòng bệnh thấy thế, lập tức tiến lên.
“Ông bị thương, đừng lộn xộn nữa.”
Thấy Thẩm Thi Vi, Long Quân Triệt kinh ngạc: “Bà… Bà về nước hồi nào?”
Ông ta nhớ khi ở Pháp, bà và Knox đều trở về gia tộc Knox.
Thẩm Thi Vi ngồi xuống: “Hôm nay tôi mới về nước, nghe Tư Hạo nói ông bị trúng đạn, cho nên mới tới thăm ông, ông thế nào? Có khỏe không?”
Long Quân Triệt nằm xuống: “Tôi… Tôi rất khỏe, cảm ơn bà còn có thể đến thăm tôi.”
Thẩm Thi Vi nở nụ cười cao nhã: “Bất kể thế nào, ông vẫn là ba Hiểu Hiểu, ông bị thương, theo lý tôi nên đến thăm ông.”
…
Ngoài phòng bệnh, Long Đằng Thiên đi ra ngoài, Lê Hiểu Mạn cũng không đi vào, cô chỉ đứng trước cửa phòng nhìn một lát, nhìn Long Tư Hạo nói: “Tư Hạo, anh và ông ngoại về trước đi, em ở đây chờ mẹ.”
Mặc dù hiện tại tất cả nguy hiểm đều đã được giải quyết, nhưng Long Tư Hạo vẫn không muốn rời khỏi Lê Hiểu Mạn một bước, nhưng để một mình ông ngoại trở về, anh cũng không yên tâm.
Lê Hiểu Mạn nhìn thấu tâm tư anh, nghĩ tới lời Tô Dịch nói.
Anh ta nói không sai, nếu cô không cho Tư Hạo của cô chút cảm giác an toàn, anh sẽ luôn không yên tâm cô.
Cô nhướng mày nhìn anh: “Tư Hạo, anh về cùng ông ngoại đi, không cần lo cho em, anh như vậy sẽ làm em cảm thấy em giống như một đứa trẻ không lớn, còn khiến em cảm thấy em vô dụng.”
Long Tư Hạo bảo vệ cô quá kỹ, không lúc nào không nghĩ tới phải bảo vệ cô, yêu thương cô, luôn không buông tay cô, anh sợ cô bị tổn thương.
Long Tư Hạo nghe cô nói vậy, ôn nhu nhìn cô: “Được, vậy anh và ông ngoại về trước.”
“Ừ.” Lê Hiểu Mạn lên tiếng, nụ cười dịu dàng đáng yêu,
Lê Hiểu Mạn chính là tâm can bảo bối của Long Tư Hạo, mặc dù anh đáp ứng đưa Long Đằng Thiên về trước, nhưng vẫn không yên tâm Lê Hiểu Mạn, vẫn không nỡ bỏ cô, anh gần như ba bước thành hai bước.
Lê Hiểu Mạn đứng tại chỗ nhìn hành động kia của Long Tư Hạo, cảm thấy Tư Hạo của cô bảo vệ cô quá mức.
Nhưng cảm giác được bảo vệ mãnh liệt này thật sự rất hạnh phúc.
Long Tư Hạo đưa Long Đằng Thiên về, lập tức chạy như gió lốc tới bệnh viện.
…
Bả sĩ người Mỹ đó bị 10 thợ săn mang về thành phố K, bao gồm Âu Dương Thần, đều ở nhà Lạc Thụy.
Hơn 10 giờ tối, Lạc Thụy gọi cho Lê Hiểu Mạn, nói cho cô, sau khi bọn họ tra hỏi, bác sĩ người Mỹ đó đã khai toàn bộ, Long Tư Hạo mất trí nhớ quả thật có liên quan tới ông ta.
Ông ta bị Tô Dịch xúi giục thôi miên anh, hơn nữa còn tuân theo lời Tô Dịch: “sửa đổi” trí nhớ của Long Tư Hạo.
Lê Hiểu Mạn nghe Lạc Thụy nói, bảo anh ta hôm sau mang bác sĩ người Mỹ đó đến Thủy Lộ.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Thụy liền tuân theo Lê Hiểu Mạn, mang bác sĩ người Mỹ đó đến Thủy Lộ, còn có Âu Dương Thần đi cùng.
Hôm nay Lê Hiểu Mạn dậy cực kỳ sớm, Long Tư Hạo còn chưa tỉnh ngủ, cô đã thức dậy, vì hôm nay cô có một chuyện quan trọng phải làm.