Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 1052
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thẩm Thi Vi khí chất cao quý đi đến, trong tay bà cầm một chiếc bánh ngọt tinh xảo, trên cắm nến sinh nhật.
Bà tươi cười, hát mừng sinh nhật.
“Mẹ.” Nhìn Thẩm Thi Vi cầm bánh sinh nhật bước vào, còn hát mừng sinh nhật, Lê Hiểu Mạn liền rưng rưng nước mắt.
Lúc này, lại có người cầm bánh sinh nhật bước vào.
Người vào là Long Quân Triệt, ông cũng đang tươi cười.
“Mạn Mạn, chúc con sinh nhật vui vẻ, chúc con sinh nhật vui vẻ...”
Tiếng ca êm tai vẫn tiếp tục, người tiếp theo là Lê Chấn Hoa, trên tay cũng là chiếc bánh ngọt xinh xắn.
“Cậu...” Nhìn Lê Chấn Hoa, hốc mắt Lê Hiểu Mạn càng đỏ lên.
Lập tức Lê Văn Bác, Tưởng Y Y, Lâm Mạch Mạch, Ngụy Vũ Bân, Lăng Dinah, Tiểu Nghiên Nghiên, Tiểu Dương Dương đều lục tục đi đến.
Sau khi mấy người tiến vào liền cùng hợp xướng hát mừng sinh nhật.
“Chúc bạn sinh nhạt vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ, Happy birthday to you! Happy birthday to you...”
Nghe tiếng hát mừng sinh nhật, nhìn mấy người trước mặt, trong mắt Lê Hiểu Mạn đong đầy nước mắt: “Anh Văn Bác, Y Y, Mạch Mạch, Nghiên Nghiên, Dương Dương, mọi người... Cảm ơn mọi người.”
Cô còn tưởng rằng không ai nhớ rõ sinh nhật của mình, nhưng không ngờ tất cả bọn họ đều nhớ.
Thẩm Thi Vi thấy Lê Hiểu Mạn khóc thì bưng bánh ngọt đến trước mặt cô, cười dịu dàng: “Mạn Mạn, sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn mẹ.”
“Mẹ, sinh nhật vui vẻ.” Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Dương Dương cùng tiến lên, gương mặt non nớt mang theo vẻ tươi cười, đồng thanh chúc mẹ mình sinh nhật vui vẻ.
Nhìn hai tiểu bảo bối trước mặt, Lê Hiểu Mạn suýt khóc: “”Cảm ơn Nghiên Nghiên, cảm ơn Dương Dương.”
Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Dương Dương nhìn nhau cười, đồng thanh nói: “Mẹ cúi đầu đi.”
Lê Hiểu Mạn nghe vậy, vừa cúi đầu, hai đứa trẻ đã hôn lên hai má của cô.
Ánh mắt Lê Hiểu Mạn cực kì hạnh phúc.
Lập tức, Long Quân Triệt, Lê Văn Bác, Tưởng Y Y, Lăng Dinah, Lâm Mạch Mạch cũng đều đi lên, chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Tiểu Nghiên Nghiên chớp đôi mắt nhỏ nhắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nở nụ cười ngọt ngào: “Mẹ, thổi nến đi, thổi xong là có thể ăn bánh ngọt rồi.”
Dứt lời, bé nhìn quanh cô một vòng, nhướng mày nói: “Mẹ, để mẹ luôn trẻ mãi, con đề nghị mẹ thổi nến từ chỗ ông cậu, bởi vì ông cậu lớn nhất, đúng rồi, mẹ thổi tắt một ngọn nến thì hãy ước một điều nhé..!”
Lê Chấn Hoa cười nhìn tiểu quỷ Tiểu Nghiên Nghiên, nói: “Nghiên Nghiên nói rất đúng, cậu lớn tuổi, Mạn Mạn thổi của cậu trước, thổi của Nghiên Nghiên cuối cùng.”
Lập tức, mấy người dựa theo tuổi tác đứng theo trình tự trước mặt Lê Hiểu Mạn, để cô thôi nến.
Thấy nến trên tay họ đều đã tắt, Lê Hiểu Mạn rưng rưng nói: “Cảm ơn mọi người, đã cho con một ngày sinh nhật cảm động bất ngờ thế này.”
Có mấy ai được mặc váy cưới vào ngày sinh nhật chứ?
Nghĩ đến áo cưới, cô đột nhiên cảm thấy không đúng, ánh mắt lại đảo qua mấy người.
Long Quân Triệt, Lê Văn Bác mặc tây trang chỉnh tề, mẹ cô Thẩm Thi Vi cũng mặc lễ phục cực kỳ trang trọng cao nhã.
Lâm Mạch Mạch, Tưởng Y Y, Lăng Dinah đều mặc lễ phục phù dâu màu trắng thuần khiết.
Tiểu Dương Dương mặc tây trang nhỏ, Tiểu Nghiên Nghiên cũng mặc váy trắng nhỏ.
Cô thu lại ánh mắt, nhìn Thẩm Thi Vi hỏi: “Mẹ, hôm nay mọi người ăn mặc như vậy, không phải là đến mừng sinh nhật con đúng không?”
Sinh nhật cô cũng không cần mặc áo cưới mà.
Tối hôm qua xảy ra chuyện gì, bây giờ cô đang ở đâu?
Lập tức cô nghi ngờ hỏi: “Mẹ, đây là đâu? Sao chúng ta lại ở đây?”
Mấy người nhìn cô cười thần bí.
Tiểu Nghiên Nghiên che miệng cười trộm, lập tức nói: “Mẹ ngốc quá...! Hôm nay ba và mẹ cử hành hôn lễ, bọn con đương nhiên phải mặc đẹp rồi.”
Lê Hiểu Mạn nghe xong liền giật mình: “Cái gì? Hôm nay mẹ và ba con cử hành hôn lễ?”
Vậy sao cô chẳng biết gì cả thế?
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, lần trước bọn họ cử hành hôn lễ là giả, lần này mới là thật.
Cô đưa mắt nhìn mội người: “Mọi người đã biết hết rồi sao?”
Mấy người lại gật đầu, cười thần bí.
“Vậy sao mọi người không nói cho con biết?”
Tiểu Nghiên Nghiên cong môi, cười tươi: “Bởi vì đây là yêu cầu của ba, trước hôm nay không thể nói cho mẹ biết.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn đang muốn hỏi gì đó thì Thẩm Thi Vi đã đi đến, cười nhìn cô: “Hiểu Hiểu, đây là biệt thự Nguyệt Hồ, là chỗ ở của mẹ. Hôm nay là ngày đại hỉ của con và Tư Hạo cho nên con phải được gả từ nhà mẹ đẻ đi, thế nên tối qua mới đưa con tới đây. Con đừng hỏi gì cả, chú rể sắp tới rồi, ăn chút bánh ngọt trước đã rồi trang điểm.”
Lập tức Thẩm Thi Vi cắt bánh ngọt ra, đút cho cô ăn.
Lê Hiểu Mạn ăn miếng bánh ngọt bà đút, hai tay mảnh khảnh hơi khẩn trương nắm chặt.
Cô không ngờ đây lại là lần kết hôn chính thức, lại còn dựa theo tục lệ, tuy cô và Long Tư Hạo đã đăng kí kết hôn, nhưng giờ phút này cô vẫn khẩn trương như thiếu nữ lần đầu tiền về nhà chồng.
Ăn bánh ngọt xong, Thẩm Thi Vi, Lăng Dinah, Tưởng Y Y, Lâm Mạch Mạch bắt đầu trang điểm lại cho cô.
Ba người Long Quân Triệt, Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác đều đứng ngoài cửa phòng.
Vì phòng chú rể bất ngờ xông vào, cửa phòng cũng bị đóng chặt lại.
Lê Hiểu Mạn ngồi trang điểm trước gương, trong lòng vô cùng khẩn trương, Tư Hạo của cô xấu quá, muốn cử hành hôn lễ mà chẳng nói với cô tiếng nào.
Không phải anh đi công tác sao? Khồn phải mấy ngày nữa mới về được sao? Sao lại...
Lúc cô đang nghi ngờ thì cửa phonfd truyền đế tiếng đập cửa, sau đó truyền đến tiếng ho khan và tiếng ca.
“Khụ... khụ, tân nương tử ngoan ngoãn, mở cửa nào, chú rể tới rồi, mở cửa nhanh nha!”
Lạc Thụy cải biên bài “Chú thỏ ngoan ngoãn” khiến mọi người trong phòng không nhịn được bật cười.
Sau khi bốn người Thẩm Thi Vi, Lăng Dinah, Tưởng Y Y, Lâm Mạch Mạch thương lượng, Lăng Dinah được điều đi đối phó Lạc Thụy.
Cô đi đến trước cánh cửa đóng chặt, gõ cửa, ngẩn mặt lên, hát đáp: “Không mở ra là không mở.”
Dứt lời, cô lại chuyển giọng: “Họ Lạc bên ngoài kia, anh có hiểu qui địng không vậy? Chưa kết hôn nhưng không thấy người khác kết hôn sao? Không cho lì xì thì không mở, chú rể đừng mong nhận được vợ yêu.”
Thẩm Thi Vi khí chất cao quý đi đến, trong tay bà cầm một chiếc bánh ngọt tinh xảo, trên cắm nến sinh nhật.
Bà tươi cười, hát mừng sinh nhật.
“Mẹ.” Nhìn Thẩm Thi Vi cầm bánh sinh nhật bước vào, còn hát mừng sinh nhật, Lê Hiểu Mạn liền rưng rưng nước mắt.
Lúc này, lại có người cầm bánh sinh nhật bước vào.
Người vào là Long Quân Triệt, ông cũng đang tươi cười.
“Mạn Mạn, chúc con sinh nhật vui vẻ, chúc con sinh nhật vui vẻ...”
Tiếng ca êm tai vẫn tiếp tục, người tiếp theo là Lê Chấn Hoa, trên tay cũng là chiếc bánh ngọt xinh xắn.
“Cậu...” Nhìn Lê Chấn Hoa, hốc mắt Lê Hiểu Mạn càng đỏ lên.
Lập tức Lê Văn Bác, Tưởng Y Y, Lâm Mạch Mạch, Ngụy Vũ Bân, Lăng Dinah, Tiểu Nghiên Nghiên, Tiểu Dương Dương đều lục tục đi đến.
Sau khi mấy người tiến vào liền cùng hợp xướng hát mừng sinh nhật.
“Chúc bạn sinh nhạt vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ, Happy birthday to you! Happy birthday to you...”
Nghe tiếng hát mừng sinh nhật, nhìn mấy người trước mặt, trong mắt Lê Hiểu Mạn đong đầy nước mắt: “Anh Văn Bác, Y Y, Mạch Mạch, Nghiên Nghiên, Dương Dương, mọi người... Cảm ơn mọi người.”
Cô còn tưởng rằng không ai nhớ rõ sinh nhật của mình, nhưng không ngờ tất cả bọn họ đều nhớ.
Thẩm Thi Vi thấy Lê Hiểu Mạn khóc thì bưng bánh ngọt đến trước mặt cô, cười dịu dàng: “Mạn Mạn, sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn mẹ.”
“Mẹ, sinh nhật vui vẻ.” Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Dương Dương cùng tiến lên, gương mặt non nớt mang theo vẻ tươi cười, đồng thanh chúc mẹ mình sinh nhật vui vẻ.
Nhìn hai tiểu bảo bối trước mặt, Lê Hiểu Mạn suýt khóc: “”Cảm ơn Nghiên Nghiên, cảm ơn Dương Dương.”
Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Dương Dương nhìn nhau cười, đồng thanh nói: “Mẹ cúi đầu đi.”
Lê Hiểu Mạn nghe vậy, vừa cúi đầu, hai đứa trẻ đã hôn lên hai má của cô.
Ánh mắt Lê Hiểu Mạn cực kì hạnh phúc.
Lập tức, Long Quân Triệt, Lê Văn Bác, Tưởng Y Y, Lăng Dinah, Lâm Mạch Mạch cũng đều đi lên, chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Tiểu Nghiên Nghiên chớp đôi mắt nhỏ nhắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nở nụ cười ngọt ngào: “Mẹ, thổi nến đi, thổi xong là có thể ăn bánh ngọt rồi.”
Dứt lời, bé nhìn quanh cô một vòng, nhướng mày nói: “Mẹ, để mẹ luôn trẻ mãi, con đề nghị mẹ thổi nến từ chỗ ông cậu, bởi vì ông cậu lớn nhất, đúng rồi, mẹ thổi tắt một ngọn nến thì hãy ước một điều nhé..!”
Lê Chấn Hoa cười nhìn tiểu quỷ Tiểu Nghiên Nghiên, nói: “Nghiên Nghiên nói rất đúng, cậu lớn tuổi, Mạn Mạn thổi của cậu trước, thổi của Nghiên Nghiên cuối cùng.”
Lập tức, mấy người dựa theo tuổi tác đứng theo trình tự trước mặt Lê Hiểu Mạn, để cô thôi nến.
Thấy nến trên tay họ đều đã tắt, Lê Hiểu Mạn rưng rưng nói: “Cảm ơn mọi người, đã cho con một ngày sinh nhật cảm động bất ngờ thế này.”
Có mấy ai được mặc váy cưới vào ngày sinh nhật chứ?
Nghĩ đến áo cưới, cô đột nhiên cảm thấy không đúng, ánh mắt lại đảo qua mấy người.
Long Quân Triệt, Lê Văn Bác mặc tây trang chỉnh tề, mẹ cô Thẩm Thi Vi cũng mặc lễ phục cực kỳ trang trọng cao nhã.
Lâm Mạch Mạch, Tưởng Y Y, Lăng Dinah đều mặc lễ phục phù dâu màu trắng thuần khiết.
Tiểu Dương Dương mặc tây trang nhỏ, Tiểu Nghiên Nghiên cũng mặc váy trắng nhỏ.
Cô thu lại ánh mắt, nhìn Thẩm Thi Vi hỏi: “Mẹ, hôm nay mọi người ăn mặc như vậy, không phải là đến mừng sinh nhật con đúng không?”
Sinh nhật cô cũng không cần mặc áo cưới mà.
Tối hôm qua xảy ra chuyện gì, bây giờ cô đang ở đâu?
Lập tức cô nghi ngờ hỏi: “Mẹ, đây là đâu? Sao chúng ta lại ở đây?”
Mấy người nhìn cô cười thần bí.
Tiểu Nghiên Nghiên che miệng cười trộm, lập tức nói: “Mẹ ngốc quá...! Hôm nay ba và mẹ cử hành hôn lễ, bọn con đương nhiên phải mặc đẹp rồi.”
Lê Hiểu Mạn nghe xong liền giật mình: “Cái gì? Hôm nay mẹ và ba con cử hành hôn lễ?”
Vậy sao cô chẳng biết gì cả thế?
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, lần trước bọn họ cử hành hôn lễ là giả, lần này mới là thật.
Cô đưa mắt nhìn mội người: “Mọi người đã biết hết rồi sao?”
Mấy người lại gật đầu, cười thần bí.
“Vậy sao mọi người không nói cho con biết?”
Tiểu Nghiên Nghiên cong môi, cười tươi: “Bởi vì đây là yêu cầu của ba, trước hôm nay không thể nói cho mẹ biết.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn đang muốn hỏi gì đó thì Thẩm Thi Vi đã đi đến, cười nhìn cô: “Hiểu Hiểu, đây là biệt thự Nguyệt Hồ, là chỗ ở của mẹ. Hôm nay là ngày đại hỉ của con và Tư Hạo cho nên con phải được gả từ nhà mẹ đẻ đi, thế nên tối qua mới đưa con tới đây. Con đừng hỏi gì cả, chú rể sắp tới rồi, ăn chút bánh ngọt trước đã rồi trang điểm.”
Lập tức Thẩm Thi Vi cắt bánh ngọt ra, đút cho cô ăn.
Lê Hiểu Mạn ăn miếng bánh ngọt bà đút, hai tay mảnh khảnh hơi khẩn trương nắm chặt.
Cô không ngờ đây lại là lần kết hôn chính thức, lại còn dựa theo tục lệ, tuy cô và Long Tư Hạo đã đăng kí kết hôn, nhưng giờ phút này cô vẫn khẩn trương như thiếu nữ lần đầu tiền về nhà chồng.
Ăn bánh ngọt xong, Thẩm Thi Vi, Lăng Dinah, Tưởng Y Y, Lâm Mạch Mạch bắt đầu trang điểm lại cho cô.
Ba người Long Quân Triệt, Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác đều đứng ngoài cửa phòng.
Vì phòng chú rể bất ngờ xông vào, cửa phòng cũng bị đóng chặt lại.
Lê Hiểu Mạn ngồi trang điểm trước gương, trong lòng vô cùng khẩn trương, Tư Hạo của cô xấu quá, muốn cử hành hôn lễ mà chẳng nói với cô tiếng nào.
Không phải anh đi công tác sao? Khồn phải mấy ngày nữa mới về được sao? Sao lại...
Lúc cô đang nghi ngờ thì cửa phonfd truyền đế tiếng đập cửa, sau đó truyền đến tiếng ho khan và tiếng ca.
“Khụ... khụ, tân nương tử ngoan ngoãn, mở cửa nào, chú rể tới rồi, mở cửa nhanh nha!”
Lạc Thụy cải biên bài “Chú thỏ ngoan ngoãn” khiến mọi người trong phòng không nhịn được bật cười.
Sau khi bốn người Thẩm Thi Vi, Lăng Dinah, Tưởng Y Y, Lâm Mạch Mạch thương lượng, Lăng Dinah được điều đi đối phó Lạc Thụy.
Cô đi đến trước cánh cửa đóng chặt, gõ cửa, ngẩn mặt lên, hát đáp: “Không mở ra là không mở.”
Dứt lời, cô lại chuyển giọng: “Họ Lạc bên ngoài kia, anh có hiểu qui địng không vậy? Chưa kết hôn nhưng không thấy người khác kết hôn sao? Không cho lì xì thì không mở, chú rể đừng mong nhận được vợ yêu.”