Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 203
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trong phòng khách, Lê Hiểu Mạn cảm thấy đau nhức toàn thân, hai chân như nhũn ra, cô ngồi làm ổ ở trên ghế sa lon xem ti vi, ửng đỏ trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, Long Tư Hạo đang ở trong phòng bếp bận bịu làm bữa ăn sáng cho hai người.
Nghe thấy tiếng trong phòng bếp truyền tới, Lê Hiểu Mạn nở nụ cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào như là ăn mật vậy, lớn như vậy, đến bây giờ cô chưa từng cảm thấy hạnh phúc như vậy.
Hạnh phúc tới quá nhanh, khiến cô hơi có cảm giác mất mát, sợ có một ngày lại đột nhiên mất đi hạnh phúc.
Long Tư Hạo quá ưu tú, lúc này người ưu tú như anh lại hạ mình làm đồ ăn cho cô ở trong phòng bếp, người đàn ông ưu tú như anh hẳn là thích hợp với người phụ nữ tốt hơn đi!
Mà cô, cho dù cô chưa từng kết hôn, lấy thân phận bối cảnh của cô cũng không xứng với anh, huống chi bây giờ cô còn chưa ly dị với Hoắc Vân Hy. Cô cứ chung một chỗ với Long Tư Hạo như vậy, khiến cô luôn cảm thấy, ủy khuất anh.
Long Tư Hạo làm xong đồ ăn ở trong phòng bếp, anh bưng bữa sáng lên đến phòng ăn, thấy cô nhíu mày ngồi ở trên ghế sa lon, anh rảo bước đi tới trước mặt cô, ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay ôm cô vào trong ngực, khẽ tỳ cằm lên trán cô, đôi mắt hẹp dài nhìn cô mang theo sự đau lòng: “Hiểu Hiểu, sao vậy? Nơi đó còn đau à?”
Biết anh nói “Nơi đó” là nơi nào, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn vốn đã đỏ ửng lại càng đỏ hơn.
Cô vòng hai tay ôm lấy cổ anh, ngước mắt lên nhìn anh thật sâu: “Tư Hạo, anh cảm thấy ủy khuất không?”
Long Tư Hạo khẽ nhướn mày, ánh mắt nhu hòa thâm tình liếc nhìn cô: “Vì sao ái phi lại hỏi như thế? Vì sao trẫm phải cảm thấy ủy khuất?”
“A a...” Lê Hiểu Mạn cong môi lên cười, tay nhỏ nghịch ngợm nhéo cái mũi cao ngất của anh, nhướn mày nói: “Tiểu nữ đã kết hôn, Hoàng thượng và tiểu nữ chung một chỗ, không được làm phu quân yêu quý của tiểu nữ, hoàng thượng không cảm thấy ủy khuất sao?”
Long Tư Hạo nhẹ hôn lên trán và lên môi của cô, tỳ trán mình vào trán cô, ngón tay thon dài khẽ nâng cằm của cô lên, giọng nói trầm thấp rõ ràng: “Vì vậy, ái phi phải nhanh hưu phu quân của nàng đi, để cùng kết duyên phu thê với trẫm...”
Nói đến đây, Long Tư Hạo dừng lại, anh càng thâm tình liếc nhìn cô: “Hiểu Hiểu, phân chia tài sản tương đối phiền toái và tốn nhiều thời gian, em không cần tài sản nữa, chồng tương lai của em có tiền.”
“Chồng tương lai?” Lê Hiểu Mạn nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo híp đôi mắt hẹp dài lại, nhẹ nhàng búng lên trán của cô, ánh mắt sáng quắc liếc nhìn cô: “Làm sao? Ái phi đoạt lấy trẫm, còn không muốn phụ trách?”
“Em đói.” Lê Hiểu Mạn tức giận trợn mắt nhìn anh, anh mở miệng ra đã ái phi thế này ái phi thế kia, giống như cô đã gả cho anh vậy.
Cô đi ra từ trong ngực anh, cô đứng lên, rồi lui về phía sau hai bước, mới cười tươi như hoa nhìn anh: “Hoàng thượng, sau khi ly dị tiểu nữ chưa từng nghĩ tới sẽ lại lập gia đình! Em đói rồi, đi dùng bữa thôi.”
Dứt lời, cô trực tiếp đi về phía phòng ăn.
Đợi cô ngồi xuống ghế cạnh bàn ăn, Long Tư Hạo mới ngồi xuống ở đối diện cô, anh nhìn chằm chằm vào cô, sắc mặt trầm xuống: “Hiểu Hiểu, em nói thật? Sau khi ly dị quyết định không kết hôn nữa?”
Ánh mắt của anh quá mức sắc bén, Lê Hiểu Mạn không dám nghênh đón tầm mắt của anh, cô hơi rũ mắt xuống, mỉm cười nói: “Tư Hạo, anh rất ưu tú, chắc đối tượng kết hôn của anh phải ưu tú...”
“Người phụ nữ chiếm hữu lần đầu tiên của anh mới là đối tượng kết hôn của anh.” Long Tư Hạo đột nhiên lên tiếng, cắt đứt lời của Lê Hiểu Mạn, giọng nói trầm thấp rõ ràng trở nên nghiêm túc hơn.
Nghe anh nói vậy, Lê Hiểu Mạn rũ mắt xuống, bởi vì cảm thấy ánh mắt Long Tư Hạo nhìn cô càng ngày càng sắc bén, ánh mắt kia giống như lưỡi dao sắc bén muốn cắt cô ra vậy, ngắm vào chỗ sâu nhất trong linh hồn cô, cô không nói nữa, chỉ chậm rãi ăn sáng.
Không phải cô không muốn kết hôn với anh, chẳng qua là cuộc hôn nhân thất bại với Hoắc Vân Hy, đã khiến cho cô sợ kết hôn, sợ Long Tư Hạo cũng sẽ giống như Hoắc Vân Hy vậy, sau khi kết hôn với cô thì thay đổi.
Đều nói đàn ông sau khi kết hôn sẽ trở nên không giống trước kia, những lời này nhất định là có căn cứ.
Trước khi lấy được thì nâng niu tìm mọi cách lệ thuộc vào, sau khi lấy được thì dùng mọi cách để tổn thương!
Dĩ nhiên, cô tin tưởng Long Tư Hạo không phải là người như vậy, chỉ là sau khi ly dị rồi kết hôn lần nữa, cô cần phải có dũng khí và lòng tin cực lớn.
Long Tư Hạo thấy cô không lên tiếng, cũng không hỏi cô chuyện kết hôn sau khi ly dị nữa, cuộc hôn nhân thất bại giữa cô và Hoắc Vân Hy đã tạo cho cô tổn thương rất lớn, vì vậy cô mới sợ hôn nhân, không tin vào hôn nhân, anh biết những điều này, anh không nên quá nóng lòng, anh hẳn nên cho cô thêm thời gian.
Ánh mắt của anh dần nhu hòa hơn, anh ngồi ở bên cạnh cô, duỗi cánh tay dài ra, ôm cô ngồi ở trên đùi mình: “Hiểu Hiểu, em đã là người của anh, đời này em cũng trốn không thoát đâu, để anh đút cho em, há miệng nào.”
!!
Trong phòng khách, Lê Hiểu Mạn cảm thấy đau nhức toàn thân, hai chân như nhũn ra, cô ngồi làm ổ ở trên ghế sa lon xem ti vi, ửng đỏ trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, Long Tư Hạo đang ở trong phòng bếp bận bịu làm bữa ăn sáng cho hai người.
Nghe thấy tiếng trong phòng bếp truyền tới, Lê Hiểu Mạn nở nụ cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào như là ăn mật vậy, lớn như vậy, đến bây giờ cô chưa từng cảm thấy hạnh phúc như vậy.
Hạnh phúc tới quá nhanh, khiến cô hơi có cảm giác mất mát, sợ có một ngày lại đột nhiên mất đi hạnh phúc.
Long Tư Hạo quá ưu tú, lúc này người ưu tú như anh lại hạ mình làm đồ ăn cho cô ở trong phòng bếp, người đàn ông ưu tú như anh hẳn là thích hợp với người phụ nữ tốt hơn đi!
Mà cô, cho dù cô chưa từng kết hôn, lấy thân phận bối cảnh của cô cũng không xứng với anh, huống chi bây giờ cô còn chưa ly dị với Hoắc Vân Hy. Cô cứ chung một chỗ với Long Tư Hạo như vậy, khiến cô luôn cảm thấy, ủy khuất anh.
Long Tư Hạo làm xong đồ ăn ở trong phòng bếp, anh bưng bữa sáng lên đến phòng ăn, thấy cô nhíu mày ngồi ở trên ghế sa lon, anh rảo bước đi tới trước mặt cô, ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay ôm cô vào trong ngực, khẽ tỳ cằm lên trán cô, đôi mắt hẹp dài nhìn cô mang theo sự đau lòng: “Hiểu Hiểu, sao vậy? Nơi đó còn đau à?”
Biết anh nói “Nơi đó” là nơi nào, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn vốn đã đỏ ửng lại càng đỏ hơn.
Cô vòng hai tay ôm lấy cổ anh, ngước mắt lên nhìn anh thật sâu: “Tư Hạo, anh cảm thấy ủy khuất không?”
Long Tư Hạo khẽ nhướn mày, ánh mắt nhu hòa thâm tình liếc nhìn cô: “Vì sao ái phi lại hỏi như thế? Vì sao trẫm phải cảm thấy ủy khuất?”
“A a...” Lê Hiểu Mạn cong môi lên cười, tay nhỏ nghịch ngợm nhéo cái mũi cao ngất của anh, nhướn mày nói: “Tiểu nữ đã kết hôn, Hoàng thượng và tiểu nữ chung một chỗ, không được làm phu quân yêu quý của tiểu nữ, hoàng thượng không cảm thấy ủy khuất sao?”
Long Tư Hạo nhẹ hôn lên trán và lên môi của cô, tỳ trán mình vào trán cô, ngón tay thon dài khẽ nâng cằm của cô lên, giọng nói trầm thấp rõ ràng: “Vì vậy, ái phi phải nhanh hưu phu quân của nàng đi, để cùng kết duyên phu thê với trẫm...”
Nói đến đây, Long Tư Hạo dừng lại, anh càng thâm tình liếc nhìn cô: “Hiểu Hiểu, phân chia tài sản tương đối phiền toái và tốn nhiều thời gian, em không cần tài sản nữa, chồng tương lai của em có tiền.”
“Chồng tương lai?” Lê Hiểu Mạn nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo híp đôi mắt hẹp dài lại, nhẹ nhàng búng lên trán của cô, ánh mắt sáng quắc liếc nhìn cô: “Làm sao? Ái phi đoạt lấy trẫm, còn không muốn phụ trách?”
“Em đói.” Lê Hiểu Mạn tức giận trợn mắt nhìn anh, anh mở miệng ra đã ái phi thế này ái phi thế kia, giống như cô đã gả cho anh vậy.
Cô đi ra từ trong ngực anh, cô đứng lên, rồi lui về phía sau hai bước, mới cười tươi như hoa nhìn anh: “Hoàng thượng, sau khi ly dị tiểu nữ chưa từng nghĩ tới sẽ lại lập gia đình! Em đói rồi, đi dùng bữa thôi.”
Dứt lời, cô trực tiếp đi về phía phòng ăn.
Đợi cô ngồi xuống ghế cạnh bàn ăn, Long Tư Hạo mới ngồi xuống ở đối diện cô, anh nhìn chằm chằm vào cô, sắc mặt trầm xuống: “Hiểu Hiểu, em nói thật? Sau khi ly dị quyết định không kết hôn nữa?”
Ánh mắt của anh quá mức sắc bén, Lê Hiểu Mạn không dám nghênh đón tầm mắt của anh, cô hơi rũ mắt xuống, mỉm cười nói: “Tư Hạo, anh rất ưu tú, chắc đối tượng kết hôn của anh phải ưu tú...”
“Người phụ nữ chiếm hữu lần đầu tiên của anh mới là đối tượng kết hôn của anh.” Long Tư Hạo đột nhiên lên tiếng, cắt đứt lời của Lê Hiểu Mạn, giọng nói trầm thấp rõ ràng trở nên nghiêm túc hơn.
Nghe anh nói vậy, Lê Hiểu Mạn rũ mắt xuống, bởi vì cảm thấy ánh mắt Long Tư Hạo nhìn cô càng ngày càng sắc bén, ánh mắt kia giống như lưỡi dao sắc bén muốn cắt cô ra vậy, ngắm vào chỗ sâu nhất trong linh hồn cô, cô không nói nữa, chỉ chậm rãi ăn sáng.
Không phải cô không muốn kết hôn với anh, chẳng qua là cuộc hôn nhân thất bại với Hoắc Vân Hy, đã khiến cho cô sợ kết hôn, sợ Long Tư Hạo cũng sẽ giống như Hoắc Vân Hy vậy, sau khi kết hôn với cô thì thay đổi.
Đều nói đàn ông sau khi kết hôn sẽ trở nên không giống trước kia, những lời này nhất định là có căn cứ.
Trước khi lấy được thì nâng niu tìm mọi cách lệ thuộc vào, sau khi lấy được thì dùng mọi cách để tổn thương!
Dĩ nhiên, cô tin tưởng Long Tư Hạo không phải là người như vậy, chỉ là sau khi ly dị rồi kết hôn lần nữa, cô cần phải có dũng khí và lòng tin cực lớn.
Long Tư Hạo thấy cô không lên tiếng, cũng không hỏi cô chuyện kết hôn sau khi ly dị nữa, cuộc hôn nhân thất bại giữa cô và Hoắc Vân Hy đã tạo cho cô tổn thương rất lớn, vì vậy cô mới sợ hôn nhân, không tin vào hôn nhân, anh biết những điều này, anh không nên quá nóng lòng, anh hẳn nên cho cô thêm thời gian.
Ánh mắt của anh dần nhu hòa hơn, anh ngồi ở bên cạnh cô, duỗi cánh tay dài ra, ôm cô ngồi ở trên đùi mình: “Hiểu Hiểu, em đã là người của anh, đời này em cũng trốn không thoát đâu, để anh đút cho em, há miệng nào.”
!!