Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 222
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô đi lên phía trước, chủ động kéo tay anh: “Em đói, ăn cơm trước đi.”
Vào phòng khách, Long Tư Hạo một tay kéo cô vào ngực, cúi đầu hôn lên tóc mai cô, yêu thương nhìn cô, nụ cười trong đáy mắt: “Hiểu Hiểu, em không hỏi anh đi đâu sao?”
Cô nhướng mày nhìn anh: “Sao lại muốn em hỏi? Muốn nói ắt sẽ nói, có khi hỏi lại không thực sự là câu trả lời thật lòng...”
Nói đến đây, cô nhìn anh hiểu ý cười một tiếng: “Tư Hạo, em thử tin tưởng của anh, nếu như trên đời này ngay cả anh em cũng không tin tưởng được, thì đàn ông trên đời này tất cả đều không thể tin được rồi.”
Long Tư Hạo nhìn cô, ánh mắt nhu hòa sủng nịch, dùng ngón tay hơi nâng cằm cô lên: “Em đang khen anh là người đàn ông đáng để tin tưởng nhất trên đời này sao?”
Dứt lời, anh ôm cô thật chặt, hôn lên trán cô, giọng nói dịu dàng trầm thấp: “Hiểu Hiểu, anh sẽ không phụ sự tín nhiệm của em đối với anh. Cho anh một giờ, trước mười giờ anh sẽ mau chóng trở về, chờ anh về, anh sẽ cho em biết anh đi đâu, làm gì.”
Nghe vậy cô nhìn anh, hơi nhíu mày: “Anh không ăn cơm tối sao?”
Long Tư Hạo cúi đầu hôn lên môi cô: “Trước mười giờ anh không về thì em ăn trước đi.”
Sau đó anh buông cô ra rồi mặc áo khoác vào, dặn cô ăn xong nếu mệt thì ngủ trước, rồi mới rời đi.
Sau khi anh đi, Lê Hiểu Mạn ăn cơm xong rửa chén bát vẫn chưa tới nửa giờ sau.
Thấy còn nửa tiếng mới đến mười giờ, cô cầm giấy bút, ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách, định phác thảo bản thiết kế bên Ngô tổng.
Cô vẽ hai bản thiết kế, nhưng đều không hài lòng. Thật vất vả mới có nguồn cảm hứng, lúc vẽ bản thứ ba thì chuông điện thoại vang lên.
Vì đang chuyên tâm nên cô không nhìn ai gọi tới đã nhận.
Trong điện thoại là giọng của Hoắc Vân Hy: “Mạn Mạn em ở đâu? Ông nội người...”
Nghe được chuyện có liên quan đến Hoắc Nghiệp Hoành, Lê Hiểu Mạn dừng tay hỏi: “Ông nội làm sao?”
“Ông nội ông... có việc muốn gặp em, em... giờ em đang ở đâu? Anh tới đón em.” Giọng của Hoắc Vân Hy ấp úng, tựa như giấu diếm điều gì, lại như vì chuyện gì mà hơi lúng túng.
Hoắc Nghiệp Hoành luôn coi Lê Hiểu Mạn như cháu gái mà đối đãi, vậy nên việc liên quan đến ông, Lê Hiểu Mạn hết sức để ý.
Nghe Hoắc Vân Hy hỏi cô đang ở đâu, cô nhíu mày, không nói cho Hoắc Vân Hy biết địa chỉ của vườn hoa hồng, mà chỉ nói địa chỉ cách vườn hoa hồng không xa.
Cúp máy xong, cô gọi cho Long Tư Hạo biết cô phải về chỗ ở một chuyến, nhưng không gọi được. Long Tư Hạo tắt máy.
Đoán chừng có lẽ điện thoại anh hết pin, cô đổi một bộ quần áo, rồi mới rời đi.
Trời đã vào thu, gió thổi tới có hơi lạnh, cô đứng ven đường chờ Hoắc Vân Hy mà thân thể run run.
Đang chuẩn bị nhấc chân đi lại một chút, một chiếc Bently dừng lại bên người cô.
Khỏi cần phải nói, người bên trong đúng là Hoắc Vân Hy.
“Mạn Mạn...” Hoắc Vân Hy xuống xe, đứng trước người cô, thay cô ở cửa xe, ánh mắt ôn hòa nhìn cô: “Lên xe trước đi.”
Lê Hiểu Mạn dường như rất e ngại Hoắc Vân Hy, không ngồi vào vị trí ghế phụ mà vòng ra cửa sau ngồi vào.
“Mạn Mạn...” Hoắc Vân Hy thấy thế, trong mắt xoẹt qua vẻ mất mát, đóng cửa xe lại cho cô, rồi quay lại ghế lái khởi động xe.
Trên đường đi, Lê Hiểu Mạn luôn không lên tiếng, lấy điện thoại ra nhắn cho Long Tư Hạo một tin, nói cho anh biết mình đột nhiên đi đâu.
Mà Hoắc Vân Hy đang lái xe phía trước thấy Lê Hiểu Mạn không có phản ứng gì, thấp giọng nói: “Mạn Mạn chúng ta nói chuyện đi có được không. Anh đã cắt đứt hoàn toàn với Hạ Lâm rồi, chuyện trước kia hãy để nó qua đi, chúng ta lại hòa thuận với nhau?”
Lê Hiểu Mạn không để ý tới anh, cúi đầu xem điện thoại, mở web ra, nhìn tin tức giải trí mới nhất.
Hoắc Vân Hy thấy cô cúi đầu nhìn điện thoại không trả lời, anh im lặng một lúc rồi nói: “Mạn Mạn, em thật sự một chút tình cảm cũng chưa từng có với anh sao? Còn nhớ chuyện khi chúng ta còn nhỏ không? Anh nhớ khi lần đầu tiên gặp em, em...”
Anh chưa nói xong đã bị tiếng bài ‘Thấp thỏm’ cắt ngang.
‘A---o, a---o e…,a se di…, a se do…, a se da ge di ge do…, se di, a se da ge do…’
Nghe bài hát xúc động chấn kinh lòng người, lấy bài hát người chết không đền mạng, Hoắc Vân Hy nhíu mày nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, em làm gì vậy?”
Lê Hiểu Mạn chưa trả lời anh, mặc cho bài hát bao lấy toàn xe.
Đến Hoắc gia, Lê Hiểu Mạn mới tắt nhạc, đưa một xấp tiền cho Hoắc Vân Hy, lễ độ nói: “Không cần thối, cảm ơn!”
Dứt lời cô đi thẳng về phía đại sảnh.
Hoắc Vân Hy nhìn số tiền Lê Hiểu Mạn đưa cho mình, bước nhanh về phía trước, kéo cô lại, nheo mắt nhìn cô: “Mạn Mạn, em cho anh là tài xế? Em đừng quên, chúng ta là vợ chồng.”
Lê Hiểu Mạn hất tay anh ra, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn anh: “Đừng có nói hai chữ vợ chồng ở trước mặt tôi. Cho tới giờ tôi và anh chưa từng có quan hệ như thế.”
Sự lạnh lùng của cô làm trái tim Hoắc Vân Hy đau đớn không dứt, anh bi thống nhìn cô: “Mạn Mạn, em muốn anh phải làm sao mới bằng lòng hồi tâm chuyển ý? Anh biết anh sai rồi, tha thứ cho anh có được không?”
“Không đời nào!” Lê Hiểu Mạn lạnh lùng cười: “Hoắc Vân Hy, nghe cho kỹ, Lê Hiểu Mạn tôi đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, càng không có khả năng đón nhận anh thêm một lần nào nữa.”
Nói xong, cô xoay người chuẩn bị tiến vào đại sảnh, lại bị Hoắc Vân Hy kéo lại.
Anh gằn từng chứ: “Em-có-yêu-Long-Tư-Hạo-hay-không?”
Lê Hiểu Mạn cười nhìn anh: “Cái đó và anh chẳng liên quan gì hết.”
Thấy cô không phủ nhận, cánh tay đang giữ lấy cổ tay cô dùng sức thêm mấy phần: “Mạn Mạn, nếu em cứ muốn ly hôn với anh, vậy được, điều kiện chính là em không được lấy Long Tư Hạo, nếu không, cả đời này anh sẽ không ly hôn với em. Nếu em có thể đáp ứng điều kiện này, ngày mai anh có thể ly hôn với em, nhưng em không được lấy Long Tư Hạo. Chúng ta phải giấy trắng mực đen viết cho rõ ràng, anh không muốn em đáp ứng miệng thôi đâu.”
Lê Hiểu Mạn không để tâm đến đau đớn trên cổ tay, ra sức tránh Hoắc Vân Hy, ánh nhìn lạnh thấu xương về phía anh: “Sao tôi lại phải đồng ý với anh? Tôi muốn lấy Long Tư Hạo, hơn nữa không phải anh ấy thì tôi không lấy ai khác nữa.”
Cô vừa nói xong, phía sau liền truyền tới giọng nói nghiêm nghị của Hoắc Nghiệp Hoành.
“Mạn Mạn, cháu đang nói cái gì? Tư Hạo là anh của cháu và Vân Hy. Ông nội sống chết cũng không đồng ý cho hai đứa kết hôn.”
Cô đi lên phía trước, chủ động kéo tay anh: “Em đói, ăn cơm trước đi.”
Vào phòng khách, Long Tư Hạo một tay kéo cô vào ngực, cúi đầu hôn lên tóc mai cô, yêu thương nhìn cô, nụ cười trong đáy mắt: “Hiểu Hiểu, em không hỏi anh đi đâu sao?”
Cô nhướng mày nhìn anh: “Sao lại muốn em hỏi? Muốn nói ắt sẽ nói, có khi hỏi lại không thực sự là câu trả lời thật lòng...”
Nói đến đây, cô nhìn anh hiểu ý cười một tiếng: “Tư Hạo, em thử tin tưởng của anh, nếu như trên đời này ngay cả anh em cũng không tin tưởng được, thì đàn ông trên đời này tất cả đều không thể tin được rồi.”
Long Tư Hạo nhìn cô, ánh mắt nhu hòa sủng nịch, dùng ngón tay hơi nâng cằm cô lên: “Em đang khen anh là người đàn ông đáng để tin tưởng nhất trên đời này sao?”
Dứt lời, anh ôm cô thật chặt, hôn lên trán cô, giọng nói dịu dàng trầm thấp: “Hiểu Hiểu, anh sẽ không phụ sự tín nhiệm của em đối với anh. Cho anh một giờ, trước mười giờ anh sẽ mau chóng trở về, chờ anh về, anh sẽ cho em biết anh đi đâu, làm gì.”
Nghe vậy cô nhìn anh, hơi nhíu mày: “Anh không ăn cơm tối sao?”
Long Tư Hạo cúi đầu hôn lên môi cô: “Trước mười giờ anh không về thì em ăn trước đi.”
Sau đó anh buông cô ra rồi mặc áo khoác vào, dặn cô ăn xong nếu mệt thì ngủ trước, rồi mới rời đi.
Sau khi anh đi, Lê Hiểu Mạn ăn cơm xong rửa chén bát vẫn chưa tới nửa giờ sau.
Thấy còn nửa tiếng mới đến mười giờ, cô cầm giấy bút, ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách, định phác thảo bản thiết kế bên Ngô tổng.
Cô vẽ hai bản thiết kế, nhưng đều không hài lòng. Thật vất vả mới có nguồn cảm hứng, lúc vẽ bản thứ ba thì chuông điện thoại vang lên.
Vì đang chuyên tâm nên cô không nhìn ai gọi tới đã nhận.
Trong điện thoại là giọng của Hoắc Vân Hy: “Mạn Mạn em ở đâu? Ông nội người...”
Nghe được chuyện có liên quan đến Hoắc Nghiệp Hoành, Lê Hiểu Mạn dừng tay hỏi: “Ông nội làm sao?”
“Ông nội ông... có việc muốn gặp em, em... giờ em đang ở đâu? Anh tới đón em.” Giọng của Hoắc Vân Hy ấp úng, tựa như giấu diếm điều gì, lại như vì chuyện gì mà hơi lúng túng.
Hoắc Nghiệp Hoành luôn coi Lê Hiểu Mạn như cháu gái mà đối đãi, vậy nên việc liên quan đến ông, Lê Hiểu Mạn hết sức để ý.
Nghe Hoắc Vân Hy hỏi cô đang ở đâu, cô nhíu mày, không nói cho Hoắc Vân Hy biết địa chỉ của vườn hoa hồng, mà chỉ nói địa chỉ cách vườn hoa hồng không xa.
Cúp máy xong, cô gọi cho Long Tư Hạo biết cô phải về chỗ ở một chuyến, nhưng không gọi được. Long Tư Hạo tắt máy.
Đoán chừng có lẽ điện thoại anh hết pin, cô đổi một bộ quần áo, rồi mới rời đi.
Trời đã vào thu, gió thổi tới có hơi lạnh, cô đứng ven đường chờ Hoắc Vân Hy mà thân thể run run.
Đang chuẩn bị nhấc chân đi lại một chút, một chiếc Bently dừng lại bên người cô.
Khỏi cần phải nói, người bên trong đúng là Hoắc Vân Hy.
“Mạn Mạn...” Hoắc Vân Hy xuống xe, đứng trước người cô, thay cô ở cửa xe, ánh mắt ôn hòa nhìn cô: “Lên xe trước đi.”
Lê Hiểu Mạn dường như rất e ngại Hoắc Vân Hy, không ngồi vào vị trí ghế phụ mà vòng ra cửa sau ngồi vào.
“Mạn Mạn...” Hoắc Vân Hy thấy thế, trong mắt xoẹt qua vẻ mất mát, đóng cửa xe lại cho cô, rồi quay lại ghế lái khởi động xe.
Trên đường đi, Lê Hiểu Mạn luôn không lên tiếng, lấy điện thoại ra nhắn cho Long Tư Hạo một tin, nói cho anh biết mình đột nhiên đi đâu.
Mà Hoắc Vân Hy đang lái xe phía trước thấy Lê Hiểu Mạn không có phản ứng gì, thấp giọng nói: “Mạn Mạn chúng ta nói chuyện đi có được không. Anh đã cắt đứt hoàn toàn với Hạ Lâm rồi, chuyện trước kia hãy để nó qua đi, chúng ta lại hòa thuận với nhau?”
Lê Hiểu Mạn không để ý tới anh, cúi đầu xem điện thoại, mở web ra, nhìn tin tức giải trí mới nhất.
Hoắc Vân Hy thấy cô cúi đầu nhìn điện thoại không trả lời, anh im lặng một lúc rồi nói: “Mạn Mạn, em thật sự một chút tình cảm cũng chưa từng có với anh sao? Còn nhớ chuyện khi chúng ta còn nhỏ không? Anh nhớ khi lần đầu tiên gặp em, em...”
Anh chưa nói xong đã bị tiếng bài ‘Thấp thỏm’ cắt ngang.
‘A---o, a---o e…,a se di…, a se do…, a se da ge di ge do…, se di, a se da ge do…’
Nghe bài hát xúc động chấn kinh lòng người, lấy bài hát người chết không đền mạng, Hoắc Vân Hy nhíu mày nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, em làm gì vậy?”
Lê Hiểu Mạn chưa trả lời anh, mặc cho bài hát bao lấy toàn xe.
Đến Hoắc gia, Lê Hiểu Mạn mới tắt nhạc, đưa một xấp tiền cho Hoắc Vân Hy, lễ độ nói: “Không cần thối, cảm ơn!”
Dứt lời cô đi thẳng về phía đại sảnh.
Hoắc Vân Hy nhìn số tiền Lê Hiểu Mạn đưa cho mình, bước nhanh về phía trước, kéo cô lại, nheo mắt nhìn cô: “Mạn Mạn, em cho anh là tài xế? Em đừng quên, chúng ta là vợ chồng.”
Lê Hiểu Mạn hất tay anh ra, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn anh: “Đừng có nói hai chữ vợ chồng ở trước mặt tôi. Cho tới giờ tôi và anh chưa từng có quan hệ như thế.”
Sự lạnh lùng của cô làm trái tim Hoắc Vân Hy đau đớn không dứt, anh bi thống nhìn cô: “Mạn Mạn, em muốn anh phải làm sao mới bằng lòng hồi tâm chuyển ý? Anh biết anh sai rồi, tha thứ cho anh có được không?”
“Không đời nào!” Lê Hiểu Mạn lạnh lùng cười: “Hoắc Vân Hy, nghe cho kỹ, Lê Hiểu Mạn tôi đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, càng không có khả năng đón nhận anh thêm một lần nào nữa.”
Nói xong, cô xoay người chuẩn bị tiến vào đại sảnh, lại bị Hoắc Vân Hy kéo lại.
Anh gằn từng chứ: “Em-có-yêu-Long-Tư-Hạo-hay-không?”
Lê Hiểu Mạn cười nhìn anh: “Cái đó và anh chẳng liên quan gì hết.”
Thấy cô không phủ nhận, cánh tay đang giữ lấy cổ tay cô dùng sức thêm mấy phần: “Mạn Mạn, nếu em cứ muốn ly hôn với anh, vậy được, điều kiện chính là em không được lấy Long Tư Hạo, nếu không, cả đời này anh sẽ không ly hôn với em. Nếu em có thể đáp ứng điều kiện này, ngày mai anh có thể ly hôn với em, nhưng em không được lấy Long Tư Hạo. Chúng ta phải giấy trắng mực đen viết cho rõ ràng, anh không muốn em đáp ứng miệng thôi đâu.”
Lê Hiểu Mạn không để tâm đến đau đớn trên cổ tay, ra sức tránh Hoắc Vân Hy, ánh nhìn lạnh thấu xương về phía anh: “Sao tôi lại phải đồng ý với anh? Tôi muốn lấy Long Tư Hạo, hơn nữa không phải anh ấy thì tôi không lấy ai khác nữa.”
Cô vừa nói xong, phía sau liền truyền tới giọng nói nghiêm nghị của Hoắc Nghiệp Hoành.
“Mạn Mạn, cháu đang nói cái gì? Tư Hạo là anh của cháu và Vân Hy. Ông nội sống chết cũng không đồng ý cho hai đứa kết hôn.”