-
Chương 180
“Thuyết phục Túc Lăng, lấy danh nghĩa tướng quân phủ đưa một phần đại lễ cho hoàng tử mới sinh.” Nàng đã cùng Tịch Nhan kết hôn quần thần tự nhiên biết nàng cùng Tịch Nhan là đứng phía sau Thanh Phong, nhưng là trước mắt quan hệ Vân cùng Túc Lăng không rõ, đưa lên phân lễ này kỳ thật cũng không thể thuyết minh cái gì, chính là làm cho phía sau màn độc thủ kiêng kị vài phần, hy vọng tài cán vì Thanh Phong cùng đứa nhỏ của nàng tranh thủ sống sót.
Ý của Tình nàng hiểu, tuy rằng việc cung đình xưa nay nàng không hiểu nhưng là hiểu được tướng quân một quốc gia công khai duy trì một hoàng tử đại biểu cho ý, làm như vậy có lẽ sẽ bảo vệ được Thanh Phong cũng có thể mang đến phiền toái cho Túc Lăng. Ngẩng đầu nhìn hướng Trác Tình, Cố Vân khó xử nói: “Ta không nắm chắc.”
Vỗ nhẹ bả vai Cố Vân một chút, Trác Tình thoải mái cười nói: “Lâu Tịch Nhan ta đã muốn nói, ngươi chỉ cần cùng Túc Lăng nhắc tới, không được cũng không cần miễn cưỡng.” Nàng trong lòng thương tiếc Thanh Phong nhưng là càng để ý Cố Vân, hy vọng việc này sẽ không trở thành vật chắn giữa nàng cùng Túc Lăng.
“Ừ.” Cố Vân khẽ gật đầu.
Nhìn sắc trời đã muốn giữa trưa, Trác Tình đứng dậy, nói: “Ta đi, ngươi chú ý nghỉ ngơi.”
“Ừ.” Cố Vân cũng muốn đứng dậy tiễn nàng, Trác Tình ấn bả vai của nàng cười nói: “Không cần, Mặc Bạch ở bên ngoài chờ ta, ta tự trở về được rồi.”
“Được rồi.” Cố Vân cũng không kiên trì, nhìn phiêu dật thân ảnh biến mất trước mắt, trong lòng nàng có một cảm giác là lạ, Tình đã dung nhập thời đại này, nàng hiện tại lo lắng dưới thân phận cùng góc độ, đã không hề là Tình trước đây, nàng là Thừa tướng phu nhân, là Thanh Phong tỷ tỷ.
Kia nàng đâu? Nàng ham thích cho luyện binh, phá án, có phải bởi vì chỉ có lúc đó nàng mới có thể cảm thấy chính mình là Cố Vân, cuộc sống đó mới là cuộc sống quen thuộc, nàng vẫn là rất muốn trở về, phải không?
Hôm nay cùng Tình nói chuyện làm cho lòng của nàng có chút tán loạn, Cố Vân đi đến trên cỏ nằm xuống, hai tay gối lên sau đầu, thẳng tắp nhìn chằm chằm rậm rạp tán cây, lưng có điểm ngứa cũng rất thoải mái, ánh mặt trời bị lá cây chia cắt thành vô số ánh sáng, loang lổ ở trên người, ánh mắt vừa lúc bị một tia ánh sáng bắn thẳng đến, nàng cũng không che, trước mắt một mảnh trắng xoá, giống như đầu óc của nàng lúc này.
Cố Vân có chút không hiểu chính mình, nàng muốn đi trở về, vẫn muốn! Nhưng là vì cái gì ở giờ khắc này nàng lại có chút chần chờ, nơi này không có gì làm cho nàng lưu luyến, không phải sao? Tựa hồ từ khi nàng bị trúng mũi tên đó hết thảy liền trở nên không như xưa, nghĩ đến không đồng dạng như vậy chỉ có Túc Lăng, nguyên lai nàng cũng bắt đầu thay đổi sao?
Một bóng đen chắn chói mắt ánh sáng, Cố Vân thấy được một bàn tay to che trước mắt nàng, mười ngón cùng lòng bàn tay có vết chai thật dày, sạch sẽ mà dày rộng, Cố Vân trong nháy mắt hoảng hốt, muốn bắt lấy bàn tay này mà nàng cũng làm như vậy, đồng thời bên tai vang lên một đạo trầm thấp hừ nhẹ, “Nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?”
Nắm bàn tay thực ấm áp cũng không mềm mại, tựa hồ mỗi một đốt ngón tay đều ẩn chứa lực lượng, khi nàng bắt lấy nó, rõ ràng cảm giác được nó cương một chút, bên tai hừ nhẹ hợp thời gọi trở về thần trí của nàng, nghiêng đầu nhìn liền thấy Túc Lăng ngồi bên cạnh, mà nàng đang cầm tay hắn! Rất nhanh buông tay Túc Lăng, Cố Vân phút chốc ngồi thẳng dậy, xấu hổ không đủ hình dung hiện tại cảm thụ của nàng, nhất là phía dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt đen nhánh thâm trầm kia, lòng của nàng nhảy dị thường nhanh.
Túc Lăng ngơ ngẩn nhìn bàn tay bị thả ra, ngón tay nàng ấm áp tựa hồ còn lưu lại trong tay, hắn hiện tại hối hận vừa rồi vì cái gì không nắm chặt tay nàng, làm cho nàng thả hắn ra.
“Suy nghĩ cái gì vậy?” Nàng vừa rồi mê mang nhìn chăm chú về phía chân trời, tựa hồ tùy thời sẽ biến mất dưới nhỏ vụn dương quang (ánh mặt trời), vẻ mặt như một người lạc đường.
Cố Vân cúi đầu, chậm rãi bình phục hỗn độn nỗi lòng, nhớ tới Tình phó thác, nhất thời không biết cùng hắn nói như thế nào, chỉ có thể thấp giọng trả lời: “Không có gì.”
Nói dối! Nàng có lẽ có thể sâu sắc phân tích rõ cảm xúc biểu tình của người khác, cũng cái giỏi về ngụy trang, nếu không phải đã xảy ra chuyện gì làm cho nàng thấy cực độ phức tạp, nàng kiên định như vậy như thế nào sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy?
Như nàng vừa rồi bình thường, thoải mái nằm ở trên cỏ, Túc Lăng tiếp tục truy vấn:“Có chuyện gì liền nói ra, ấp a ấp úng cũng không phải là phong cách của nàng.”
Cố Vân khẽ ngốc, cười hỏi: “Ở trong mắt ngươi, ta hẳn nên thế nào?”
Cười lớn một tiếng, Túc Lăng không lưu tình chút nào nói: “Bừa bãi đến gần như kiêu ngạo.”
Có sao? Không biết là ai động bất động liền rống to, nếu không phải xương cốt của nàng đủ cứng rắn, tay cũng không biết bị hắn niết gẫy vài lần a! Liền ngay cả hiện tại nằm thẳng ở trên cỏ, cũng không ôn hòa chút nào, vẫn là bá đạo độc tài bộ dáng, Cố Vân đáp lễ nói: “Cũng vậy.”
Túc Lăng cũng không phủ nhận, thanh âm trầm thấp vẫn là không tha hỏi: “Vẫn là không muốn nói sao?
Ý của Tình nàng hiểu, tuy rằng việc cung đình xưa nay nàng không hiểu nhưng là hiểu được tướng quân một quốc gia công khai duy trì một hoàng tử đại biểu cho ý, làm như vậy có lẽ sẽ bảo vệ được Thanh Phong cũng có thể mang đến phiền toái cho Túc Lăng. Ngẩng đầu nhìn hướng Trác Tình, Cố Vân khó xử nói: “Ta không nắm chắc.”
Vỗ nhẹ bả vai Cố Vân một chút, Trác Tình thoải mái cười nói: “Lâu Tịch Nhan ta đã muốn nói, ngươi chỉ cần cùng Túc Lăng nhắc tới, không được cũng không cần miễn cưỡng.” Nàng trong lòng thương tiếc Thanh Phong nhưng là càng để ý Cố Vân, hy vọng việc này sẽ không trở thành vật chắn giữa nàng cùng Túc Lăng.
“Ừ.” Cố Vân khẽ gật đầu.
Nhìn sắc trời đã muốn giữa trưa, Trác Tình đứng dậy, nói: “Ta đi, ngươi chú ý nghỉ ngơi.”
“Ừ.” Cố Vân cũng muốn đứng dậy tiễn nàng, Trác Tình ấn bả vai của nàng cười nói: “Không cần, Mặc Bạch ở bên ngoài chờ ta, ta tự trở về được rồi.”
“Được rồi.” Cố Vân cũng không kiên trì, nhìn phiêu dật thân ảnh biến mất trước mắt, trong lòng nàng có một cảm giác là lạ, Tình đã dung nhập thời đại này, nàng hiện tại lo lắng dưới thân phận cùng góc độ, đã không hề là Tình trước đây, nàng là Thừa tướng phu nhân, là Thanh Phong tỷ tỷ.
Kia nàng đâu? Nàng ham thích cho luyện binh, phá án, có phải bởi vì chỉ có lúc đó nàng mới có thể cảm thấy chính mình là Cố Vân, cuộc sống đó mới là cuộc sống quen thuộc, nàng vẫn là rất muốn trở về, phải không?
Hôm nay cùng Tình nói chuyện làm cho lòng của nàng có chút tán loạn, Cố Vân đi đến trên cỏ nằm xuống, hai tay gối lên sau đầu, thẳng tắp nhìn chằm chằm rậm rạp tán cây, lưng có điểm ngứa cũng rất thoải mái, ánh mặt trời bị lá cây chia cắt thành vô số ánh sáng, loang lổ ở trên người, ánh mắt vừa lúc bị một tia ánh sáng bắn thẳng đến, nàng cũng không che, trước mắt một mảnh trắng xoá, giống như đầu óc của nàng lúc này.
Cố Vân có chút không hiểu chính mình, nàng muốn đi trở về, vẫn muốn! Nhưng là vì cái gì ở giờ khắc này nàng lại có chút chần chờ, nơi này không có gì làm cho nàng lưu luyến, không phải sao? Tựa hồ từ khi nàng bị trúng mũi tên đó hết thảy liền trở nên không như xưa, nghĩ đến không đồng dạng như vậy chỉ có Túc Lăng, nguyên lai nàng cũng bắt đầu thay đổi sao?
Một bóng đen chắn chói mắt ánh sáng, Cố Vân thấy được một bàn tay to che trước mắt nàng, mười ngón cùng lòng bàn tay có vết chai thật dày, sạch sẽ mà dày rộng, Cố Vân trong nháy mắt hoảng hốt, muốn bắt lấy bàn tay này mà nàng cũng làm như vậy, đồng thời bên tai vang lên một đạo trầm thấp hừ nhẹ, “Nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?”
Nắm bàn tay thực ấm áp cũng không mềm mại, tựa hồ mỗi một đốt ngón tay đều ẩn chứa lực lượng, khi nàng bắt lấy nó, rõ ràng cảm giác được nó cương một chút, bên tai hừ nhẹ hợp thời gọi trở về thần trí của nàng, nghiêng đầu nhìn liền thấy Túc Lăng ngồi bên cạnh, mà nàng đang cầm tay hắn! Rất nhanh buông tay Túc Lăng, Cố Vân phút chốc ngồi thẳng dậy, xấu hổ không đủ hình dung hiện tại cảm thụ của nàng, nhất là phía dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt đen nhánh thâm trầm kia, lòng của nàng nhảy dị thường nhanh.
Túc Lăng ngơ ngẩn nhìn bàn tay bị thả ra, ngón tay nàng ấm áp tựa hồ còn lưu lại trong tay, hắn hiện tại hối hận vừa rồi vì cái gì không nắm chặt tay nàng, làm cho nàng thả hắn ra.
“Suy nghĩ cái gì vậy?” Nàng vừa rồi mê mang nhìn chăm chú về phía chân trời, tựa hồ tùy thời sẽ biến mất dưới nhỏ vụn dương quang (ánh mặt trời), vẻ mặt như một người lạc đường.
Cố Vân cúi đầu, chậm rãi bình phục hỗn độn nỗi lòng, nhớ tới Tình phó thác, nhất thời không biết cùng hắn nói như thế nào, chỉ có thể thấp giọng trả lời: “Không có gì.”
Nói dối! Nàng có lẽ có thể sâu sắc phân tích rõ cảm xúc biểu tình của người khác, cũng cái giỏi về ngụy trang, nếu không phải đã xảy ra chuyện gì làm cho nàng thấy cực độ phức tạp, nàng kiên định như vậy như thế nào sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy?
Như nàng vừa rồi bình thường, thoải mái nằm ở trên cỏ, Túc Lăng tiếp tục truy vấn:“Có chuyện gì liền nói ra, ấp a ấp úng cũng không phải là phong cách của nàng.”
Cố Vân khẽ ngốc, cười hỏi: “Ở trong mắt ngươi, ta hẳn nên thế nào?”
Cười lớn một tiếng, Túc Lăng không lưu tình chút nào nói: “Bừa bãi đến gần như kiêu ngạo.”
Có sao? Không biết là ai động bất động liền rống to, nếu không phải xương cốt của nàng đủ cứng rắn, tay cũng không biết bị hắn niết gẫy vài lần a! Liền ngay cả hiện tại nằm thẳng ở trên cỏ, cũng không ôn hòa chút nào, vẫn là bá đạo độc tài bộ dáng, Cố Vân đáp lễ nói: “Cũng vậy.”
Túc Lăng cũng không phủ nhận, thanh âm trầm thấp vẫn là không tha hỏi: “Vẫn là không muốn nói sao?