Marvellous
Moderator
- Ảnh bìa
- Tác giả
- Cúc Tử
- Thể loại
- Ngôn tình
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Lượt đọc
- 9,015
- Cập nhật
Tên gốc: Hà tất quá đa tình
Nguồn raw: jjwxc.net + 19lou.com
Chuyển ngữ: Lạc Dương
Thể loại: Thanh xuân, thanh mai trúc mã
Giới thiệu:
Đã định sẽ ràng buộc cả đời, sao phải quá đa tình.
~*~
“Đừng chạy, cho tớ xem đi mà.” Bé gái bảy tuổi hét toáng lên với cậu bé đang bỏ chạy đằng trước, chân vẫn không ngừng đuổi theo, thoạt nhìn cậu bé hơi gầy yếu hơn cô bé, trông có vẻ như sắp bị đuổi kịp.
“Đinh Dật, cậu, cậu có biết xấu hổ không hả?” Cậu bé đỏ bừng mặt, không biết là do tức giận hay do quá mệt, cậu thở không ra hơi, trách móc cô bé: “Cậu là con… con gái mà, tại sao lại muốn tụt quần tớ!”
“Không phải tớ nói rồi sao, cậu chỉ cần cho tớ nhìn một chút xem trên mông cậu có cái bớt hay không là được mà!” Cô bé hơi tức giận vì sự bất hợp tác của cậu bé, lập tức tăng tốc nhanh hơn, khoảng cách với cậu bé càng ngày càng gần.
Cậu bé dồn sức chạy vài bước rồi đột nhiên cúi người nhặt một vật gì đó, lắp bắp uy hiếp: “Cậu đừng tới đây, cậu mà tới tớ sẽ đánh cậu.”
Cô bé nhíu đôi mày xinh xinh, gương mặt vốn trắng trẻo chợt đỏ bừng, “Cậu dám!” Cô giơ tay muốn cướp thứ đồ trên tay cậu bé.
Cậu bé càng hoảng sợ, cuống cuồng ném miếng ngói trên tay đi, sau đó vội vàng nhắm tịt hai mắt, không dám nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phẫn nộ của bé gái.
“A!” Một tiếng hét thảm thiết vang lên, cậu bé mở mắt trông thấy cô bé đang ngồi xổm dưới đất, hai bàn tay nhỏ mũm mĩm che lên trán. Cậu bé lúng túng không biết có nên tới xem hay không, cậu đã bị bé gái bắt nạt không ít lần, không chắc lần này liệu có phải lại là một cái bẫy.
Cho đến khi từ những kẽ ngón tay trắng nõn mịn màng của cô bé rỉ ra một dòng máu, cậu bé mới hoảng sợ, vội vàng chạy tới định nâng cô bé dậy, đồng thời không quên hô to, “Cứu mạng!” Đinh Dật sẽ không chết đâu, người lớn đều đang ở trong nhà, nghe thấy tiếng hô sẽ phải chạy ra cứu người.
Hai tay cậu ôm lấy cánh tay cô bé để đỡ cô dậy, nhiều năm sau trong lúc đọc tiểu thuyết kiếm hiệp, Thẩm Trường Đông mới hiểu, khi đó nếu cậu bỏ mặc Đinh Dật thơ dại mà đơn độc ở đó thì cậu sẽ phải hối hận suốt đời.
Lúc Đinh Dật buông cái tay đang che trán ra, cậu bé ngẩn ngơ nhìn trên trán cô có một vết máu đo đỏ, bỗng “Oa”, một tiếng khóc khiếp đảm vang lên, chiếc quần lỏng lẻo bị kéo xuống mà không hề hay biết.
Kẻ đang bị thương lại bỗng nhiên bật cười, “Ha ha, tớ thắng rồi, Trương A Bàn nói bớt của cậu ở bên phải, rõ ràng là ở mông bên trái mà!”
Lúc người lớn hai nhà vội vàng chạy ra thì vừa hay trông thấy một màn rất kỳ quái: Con gái nhà họ Đinh mặt mũi đầy máu mà lại đang cười, con trai nhà họ Thẩm thì cởi truồng đang khóc.
Nguồn raw: jjwxc.net + 19lou.com
Chuyển ngữ: Lạc Dương
Thể loại: Thanh xuân, thanh mai trúc mã
Giới thiệu:
Đã định sẽ ràng buộc cả đời, sao phải quá đa tình.
~*~
“Đừng chạy, cho tớ xem đi mà.” Bé gái bảy tuổi hét toáng lên với cậu bé đang bỏ chạy đằng trước, chân vẫn không ngừng đuổi theo, thoạt nhìn cậu bé hơi gầy yếu hơn cô bé, trông có vẻ như sắp bị đuổi kịp.
“Đinh Dật, cậu, cậu có biết xấu hổ không hả?” Cậu bé đỏ bừng mặt, không biết là do tức giận hay do quá mệt, cậu thở không ra hơi, trách móc cô bé: “Cậu là con… con gái mà, tại sao lại muốn tụt quần tớ!”
“Không phải tớ nói rồi sao, cậu chỉ cần cho tớ nhìn một chút xem trên mông cậu có cái bớt hay không là được mà!” Cô bé hơi tức giận vì sự bất hợp tác của cậu bé, lập tức tăng tốc nhanh hơn, khoảng cách với cậu bé càng ngày càng gần.
Cậu bé dồn sức chạy vài bước rồi đột nhiên cúi người nhặt một vật gì đó, lắp bắp uy hiếp: “Cậu đừng tới đây, cậu mà tới tớ sẽ đánh cậu.”
Cô bé nhíu đôi mày xinh xinh, gương mặt vốn trắng trẻo chợt đỏ bừng, “Cậu dám!” Cô giơ tay muốn cướp thứ đồ trên tay cậu bé.
Cậu bé càng hoảng sợ, cuống cuồng ném miếng ngói trên tay đi, sau đó vội vàng nhắm tịt hai mắt, không dám nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phẫn nộ của bé gái.
“A!” Một tiếng hét thảm thiết vang lên, cậu bé mở mắt trông thấy cô bé đang ngồi xổm dưới đất, hai bàn tay nhỏ mũm mĩm che lên trán. Cậu bé lúng túng không biết có nên tới xem hay không, cậu đã bị bé gái bắt nạt không ít lần, không chắc lần này liệu có phải lại là một cái bẫy.
Cho đến khi từ những kẽ ngón tay trắng nõn mịn màng của cô bé rỉ ra một dòng máu, cậu bé mới hoảng sợ, vội vàng chạy tới định nâng cô bé dậy, đồng thời không quên hô to, “Cứu mạng!” Đinh Dật sẽ không chết đâu, người lớn đều đang ở trong nhà, nghe thấy tiếng hô sẽ phải chạy ra cứu người.
Hai tay cậu ôm lấy cánh tay cô bé để đỡ cô dậy, nhiều năm sau trong lúc đọc tiểu thuyết kiếm hiệp, Thẩm Trường Đông mới hiểu, khi đó nếu cậu bỏ mặc Đinh Dật thơ dại mà đơn độc ở đó thì cậu sẽ phải hối hận suốt đời.
Lúc Đinh Dật buông cái tay đang che trán ra, cậu bé ngẩn ngơ nhìn trên trán cô có một vết máu đo đỏ, bỗng “Oa”, một tiếng khóc khiếp đảm vang lên, chiếc quần lỏng lẻo bị kéo xuống mà không hề hay biết.
Kẻ đang bị thương lại bỗng nhiên bật cười, “Ha ha, tớ thắng rồi, Trương A Bàn nói bớt của cậu ở bên phải, rõ ràng là ở mông bên trái mà!”
Lúc người lớn hai nhà vội vàng chạy ra thì vừa hay trông thấy một màn rất kỳ quái: Con gái nhà họ Đinh mặt mũi đầy máu mà lại đang cười, con trai nhà họ Thẩm thì cởi truồng đang khóc.
Bình luận facebook