Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 220: Không cần trực tiếp như vậy chứ?
Bầu trời xanh thẳm, nước biển mênh mông vô bờ.
Gió mát thổi nhẹ, dưới trời xanh mây trắng, năm con yêu thú phá không bay lượn, trên người yêu thú là đám Võ Giả của Dương gia đang hào hứng, chuyện trò vui vẻ.
Một trận chiến nửa ngày trước, đối mặt với bao vây của ba thế lực lớn của Vô Tận hải, bọn họ chém giết hơn hai mươi tên Võ Giả đồng cấp, bức bách Võ Giả của ba thế lực lớn không thể không nhảy xuống biển chạy trốn, chiến quả huy hoàng.
Một trận chiến này, Thạch Nham chỉ có cảnh giới Bách Kiếp cảnh, lại nắm tác dụng quyết định!
Đám người Dương Tuyết, Lý Phượng Nhi Nguyên vốn có chút kinh thường Thạch Nham, dường như phải một lần nữa nhìn nhận lại hắn, lúc lại nhìn hắn thì trong đôi mắt đẹp có ít tia sáng kỳ dị.
Lý Phượng Nhi luôn có mắt cao hơn đỉnh, cũng cười vui vẻ hiện ra lúng đồng tiền, trong đôi mặt đẹp đầy vẻ vui mừng, cực kỳ hứng thú với biểu hiện của Thạch Nham.
Lý Phượng Nhi trời sinh xinh đẹp thanh tươi, dáng người cao gầy, bình thường trong lòng cũng có chút ngạo mạn.
Bởi vì thực lực xuất chúng, ở Dương gia nàng hưởng thụ đãi ngộ giống như đám người Dương Mạc, ở khắp Già La hải vực cũng có danh tiếng truyền xa. Lần này tâm tình vui vẻ, không hề tiết kiệm nụ cười, nhưng lại khiến cho rất nhiều Võ Giả của Dương gia âm thầm chú ý.
- Thật không nhìn ra, cái tên nhà ngươi thật đúng là có bản lĩnh đó.
Lý Phượng Nhi nhếch miệng cười rất mê người
- Vốn gia chủ hao phí ba giọt Bất Tử huyết để suy tính sinh tử của ngươi, ta còn cảm thấy gia chủ chuyện bé xé ra to, bây giờ mới biết được gia chủ quả nhiên nhìn xa trông rộng, xem ra gia chủ biết sự bất phàm của ngươi, mới không tiếc dốc vốn lên người ngươi.
Lúc trước ở trên Bất Tử đảo, lúc Mạc Đoạn Hồn đưa tin tức Thạch Nham thân hãm Môn La đảo, bị Huyền Băng Hàn Diễm kéo vào trong dòng sông băng cho Dương Thanh Đế thì hắn chỉ hơi do dự lập tức quyết định hao phí ba giọt Bất Tử huyết để suy đoán sinh tử của Thạch Nham.
Khi đó rất nhiều người của Dương gia đều cho rằng Dương Thanh Đế để ý Thạch Nham quá mức, cảm thấy Thạch Nham chỉ có cảnh giới Bách Kiếp, không đáng để hắn vận dụng ba giọt Bất Tử huyết.
Lý Phượng Nhi cũng là một trong những người này, sau khi nàng biết được việc này, còn âm thầm oán giận với phụ thân Lý Mục của nàng, oán giận Thạch Nham là phiền toái, chưa đi vào Dương gia mà đã làm Dương Thanh Đế hao phí ba giọt Bất Tử huyết, không cho rằng Thạch Nham có giá trị lớn như vậy.
Lần này khi ở Bất Tử đảo nhìn thấy Thạch Nham, nàng không nhìn ra điểm gì lợi hại trên người Thạch Nham, liền ngay cả Thạch Nham thu phục Quỷ Lão, nàng cũng cho rằng chính là Dương Thanh Đế trước đó đã động tay chân, là lực lượng của Dương Thanh Đế trợ giúp, mới khiến cho hắn có được Quỷ Lão.
Nàng không có ấn tượng sâu sắc gì với Thạch Nham, cảm thấy Thạch Nham chỉ là Võ Giả không quan trọng của Dương gia, không đáng bỏ ra nhiều quan tâm như vậy.
Mãi đến trận chiến này Thạch Nham dùng Từ Cức Vực Trường mới xoay chuyển cục diện, hơn nữa bình yên vô dưới bảy thanh Thần Kiếm của Cổ Linh Lung bài danh nhóm đầu Chiến bảng, mới khiến nàng thay đổi cái nhìn. Rốt cuộc đã biết ánh mắt độc đáo của Dương Thanh Đế, hao phí ba giọt Bất Tử huyết để suy tính chuyện sinh tử của Thạch Nham quả nhiên không phải lãng phí vô ích.
Quyết đoán ngồi vững trên người Quỷ Lão, Thạch Nham cau mày thật chặt, hơi thở nặng nề, thản nhiên liếc nhìn Lý Phượng Nhi, vẫn chưa trả lời lại.
Hắn đang ngưng thần cảm ứng biến hóa bên trong huyệt đạo. Trên Ngân Giác Thần Chu, một thân tinh khí của những Võ Giả chết đi của ba thế lực lớn đều bị hắn lặng lẽ hấp thu. Võ Hồn thần bí sau khi có được những luồng tinh khí này, lại bắt đầu tận hết sức lực tinh lọc.
Trong quá trình tinh lọc đủ loại cảm xúc tiêu cực hỗn loạn, không ngừng xuất hiện mãnh mẽ đang lặng lẽ ảnh hưởng đến thần chí của hắn.
Hắn sắp khống chế không được mình, lần này bên trong huyệt đạo hấp thu rất nhiều lực lượng, lúc này huyệt đạo đang tinh lọc những tinh khí này, toàn thân bảy trăm hai mươi huyệt đạo giống như bị hỏa thiêu, cực kỳ đau đớn, tất cả sự chú ý của hắn đều đặt lên biến hóa bên trong huyệt đạo cơ thể, vốn không rảnh phân tâm để ý tới việc khác. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - http://vietwriter.vn
- Uy!
Lý Phượng Nhi có chút không vui
- Cái tên ngươi, sao lại không để ý tới người khác? Ta biết ngươi có chút bản lĩnh, nhưng mỹ nữ nói chuyện với ngươi, chắc là ngươi phải vui vẻ trả lời mới đúng? Hừ, ngươi có biết, ở Già La hải vực có bao nhiêu người muốn nói chuyện với ta, ta đều không quan tâm đến? Ta chủ động nói chuyện với ngươi, thế mà ngươi còn không có phong độ như vậy, ngươi kiêu ngạo cái gì chứ!
- Tiểu Nham tử, Phượng nhi chính là một trong bốn đóa kim hoa của Già La hải vực chúng ta đó, có mỹ nữ xinh đẹp nói chuyện, sao đệ có thế như vậy chứ?
Dương Mộ lại cười nói.
Trong Già La hải vực, có bốn đóa kim hoa, lúc Thạch Nham và Dương Mộ lần đầu gặp mặt, hắn đã nói cho Thạch Nham.
Trong bốn đóa kim hoa, Hạ Tâm Nghiên xếp thứ nhất, Hà Thanh Mạn thứ hai, Dương Tuyết thứ ba, Lý Phượng Nhi thứ tư.
Lý Phượng Nhi tuy rằng xếp cuối cùng, nhưng có thể được Võ Giả của Già La hải vực công nhận là một trong bốn đóa kim hoa, tự nhiên cũng không phải là hư danh, thật sự là mỹ nữ khiến vô số người chú ý.
Dáng người Lý Phượng Nhi thon cao, hai chân dài thẳng, mảnh mai tinh tế, vòng eo như rắn nước, uyển chuyển như không có xương, khiến người ta phải hoài tư. Hít sâu một hơi, Thạch Nham nhìn về phía Lý Phượng Nhi kia, trong lòng thầm khen, miễn cưỡng cười với nàng, nói:
- Thân thể ta có chút dị thường, không phải không để ý tới cô.
- Dị thường?
Lý Phượng Nhi nhướng mày
- Không phải lấy cớ chứ?
Lắc lắc đầu, sắc mặt Thạch Nham hơi vặn vẹo, nhìn Lý Phượng Nhi xinh tươi mê người, nhìn nàng thân hình nổi bật như rắn nước của nàng, Thạch Nham bỗng nhiên nhớ tới lúc Võ Hồn thần bí tinh lọc lực lượng, có một phương pháp đơn giản nhất, có thể giải quyết lực lượng phản phệ.
Dục vọng nguyên thủy không thể ức chế bỗng nhiên từ tận đáy lòng xuất hiện, hắn nỗ lực không thèm nghĩ nữa, lại phát hiện dục vọng kia ngược lại càng mãnh liệt hơn.
Cùng lúc đó, ánh mắt hắn nhìn về phía Lý Phượng Nhi kia, cũng từ trong suốt dần dần thay đổi có chứa dục vọng trần trụi.
- Cái tên ngươi, suy nghĩ cái gì vậy?
Cái cổ Lý Phượng Nhi ửng đỏ, dưới ánh mắt nóng bỏng sáng quắc của Thạch, đã có chút không chịu nổi, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thạch Nham, thấp giọng mắng:
- Ta còn tưởng ngươi rất giỏi nữa, hóa ra cũng chỉ là một tên sắc lang! Hừ!
Dương Tuyết cũng hơi hơi nhíu nhíu mày.
Ánh mắt Thạch Nham rất nóng bỏng, dục vọng trắng trợn cực kỳ rõ ràng, chỉ cần là người trưởng thành, đều có thể thấy được ý đặc biệt trong ánh mắt hắn.
- Tiểu Nham tử? Không cần trực tiếp như vậy chứ?
Dương Mộ cười một tiếng
- Tuy rằng chúng ta đều có ý niệm tà ác với Phượng nhi, nhưng ai cũng không dám biểu lộ ra rõ ràng như vậy à, cái tên đệ thật đúng là khác biệt nha.
- Dương Mộ ca, huynh cũng không phải người tốt!
Lý Phượng Nhi lại trừng mắt nhìn về phía Dương Mộ.
- Đại ca, trói chặt đệ lại!
Thạch Nham đột nhiên quát trầm một tiếng
- Tốt nhất có loại gông xiềng xích sắt, quấn chặt toàn thân đệ lại, nếu không, đệ sợ sẽ không khống chế được mình.
- Ngươi!
Lý Phượng Nhi khẽ quát một tiếng, có hơi chút kỳ quái nhìn hắn
- Ta thật sự đã được thêm kiến thức, lần đầu tiên ta nghe nói có sắc lang cần gông xiềng trói chắt lại, sắc lang ta thấy không ít, sắc lang cuồng loạn giống ngươi như vậy, ta mới gặp lần đầu.
Dương Mộ cũng sửng sốt, cổ quái nói
- Không đến mức thế chứ?
- Huynh biết Phượng nhi quả thực không tệ, nhưng mà, nha đầu Hạ Tâm Nghiên kia lại càng xinh đẹp hơn mà, lúc trước đệ đối mặt nha đầu kia, cũng biến thành như thế này sao?
Dương Mộ âm thầm tắc lưỡi
- Tiểu Nham tử, ai đệ cũng nuốt được hết sao, sao lại đặc biệt vậy chứ?
- Đệ tu luyện một loại võ kỹ có lực lượng phản phệ, một khi mạnh mẽ vận dụng, sau đó lực cắn trả sẽ làm ta mất đi lý trí...
Thạch Nham chưa nói Võ Hồn thần bí kia, thở phì phò, đổ lỗi điều dị thường này cho Bạo Tẩu, vội la lên:
- Đệ không phải nói giỡn đâu, đại ca, nhanh lên trói chắt ta lại, nếu không, đệ thật sự sẽ điên cuồng, sẽ biến thành giống như Cổ Kiếm Ca kia.
Dương Mộ biến sắc, vẻ mặt sợ hãi chấn động
- Đệ nói thật sao?"
Thạch Nham liên tục gật đầu.
Lúc này, Dương Tuyết, Lý Phượng Nhi cũng bắt đầu căng thẳng, từ biến hóa trên mắt Thạch Nham, các nàng cũng đều nhìn ra bết thường, biết chắc là Thạch Nham không phải nói giỡn, dù sao Cổ Kiếm Ca kia đột nhiên phát cuồng, các nàng đều nhìn thấy rõ.
- Được!
Dương Mộ rất quyết đoán, nhanh chóng từ trên người Giao long hai đầu bay đi, Huyễn Không giới trên chợt lóe lên, một bộ gông xiềng bằng thanh thiết xuất hiện
- Gông xiềng có thể trói chặt Võ Giả cảnh giới Niết Bàn, là một bí bảo Linh cấp, đệ xác định phải chặt đệ lại?
- Xác định!
Dương Mộ không nhiều lời, cau mày, đeo gông xiềng lên người Thạch Nham.
Gông xiềng đeo lên, tốc độ Tinh Nguyên di chuyển bỗng chậm lại, bên trong gông xiềng này xuất hiện lực lượng áp chế kỳ dị, trên phía sau gông xiềng, Thạch Nham cảm thấy giống như một tòa cự sơn đè nặng lên hắn, ngay cả muốn hoạt động một chút, cũng trở nên cực kỳ khó khăn, đủ loại lực lượng bên trong cơ thể sau khi đeo gông xiềng lên người đã trì hoãn lại.
- Được rồi.
Thạch Nham gầm nhẹ một tiếng, ngay tại trên người Quỷ Lão, nhắm lại hai mắt, thân hình run nhẹ lên, giống như đang chịu đau đớn rất lớn.
Đám người Dương Mộ đều có vẻ mặt cổ quái nhìn Thạch Nham, cũng trong phút chốc trên người Thạch Nham bốc ra từng đợt khí tức tiêu cực tà ác, âm trầm, thô bạo, lực lượng này giống như lưỡi dao sắc bén di động trong thân thể Thạch Nham, mọi người nhìn chằm Thạch Nham, nhìn thấy thân thể Thạch nham bị lực lượng phản phệ đã bắt đầu nứt ra tróc thịt, liền ngay cả miệng mắt mũi của hắn, đều bắt đầu tràn ra máu tươi.
Lần này Thạch Nham hấp thu không ít tinh khí của Võ Giả, lúc huyệt đạo tinh lọc luồng lực lượng này, cũng sinh ra lực cắn trả cực kỳ mãnh liệt, thế mà đã khiến cho thân thể hắn cũng có chút không chịu nổi, bị lực cắn trả bùng nổ ra, các bộ phận bên trong thân thể hắn bắt đầu bị phá hoại, gân mạch toàn thân đều đang run rẩy, như muốn đứt vỡ.
- Rốt cuộc tiểu tử này tu luyện võ kỳ tà ác gì vậy? Sao lực cắn trả lại khủng bố như vậy?
Đôi mặt xinh đẹp của Lý Phượng Nhi liên tục lóe ra tia sáng kỳ dị, không một chớp mắt nhìn chằm chằm Thạch Nham.
- Hắn chỉ có cảnh giới Bách Kiếp nhị trùng thiên, nhưng mà đối mặt với tập sát của bảy thanh Thần Kiếm của Cổ Linh Lung có Địa Vị nhị trùng thiên, lại không sợ hãi, mạnh mẽ chống đỡ lại...
Thần sắc Dương Tuyết phức tạp
- Các ngươi phải biết rằng, Cổ Linh Lung chính là cao thủ Chiến bảng bài danh thứ tám, Thần Kiếm Chi Tâm của nàng chính là Võ Hồn Thánh cấp đó.
Thân thể mềm mại của Lý Phượng Nhi run nhẹ lên
- Nói cách khác, sau khi hắn thi triển võ kỹ tà ác kia, có thể còn hơn muội?
- Phượng nhi, muội chỉ có cảnh giới Địa Vị nhất trùng thiên, ừm, tuy rằng muội thiên phú bất phàm, nhưng Tiểu Nham tử thật sự muốn giết muội, với lực lượng của hắn thể hiện ra, chắc... chắc là quả thực có khả năng thành công.
Dương Tuyết gật đầu.
Lý Phượng Nhi che miệng, đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ hoảng sợ.
Vừa nghe Dương Tuyết nói như vậy, nàng mới biết được chỗ đáng sợ của Thạch Nham, năng lực có thể vượt cấp giết người, là cực kỳ khủng bố.
- Ta càng ngày càng cảm thấy gia chủ quả nhiên anh minh, xem ra, vì hắn hao phí ba giọt Bất Tử huyết, quả thật là cực kỳ đáng giá.
Gió mát thổi nhẹ, dưới trời xanh mây trắng, năm con yêu thú phá không bay lượn, trên người yêu thú là đám Võ Giả của Dương gia đang hào hứng, chuyện trò vui vẻ.
Một trận chiến nửa ngày trước, đối mặt với bao vây của ba thế lực lớn của Vô Tận hải, bọn họ chém giết hơn hai mươi tên Võ Giả đồng cấp, bức bách Võ Giả của ba thế lực lớn không thể không nhảy xuống biển chạy trốn, chiến quả huy hoàng.
Một trận chiến này, Thạch Nham chỉ có cảnh giới Bách Kiếp cảnh, lại nắm tác dụng quyết định!
Đám người Dương Tuyết, Lý Phượng Nhi Nguyên vốn có chút kinh thường Thạch Nham, dường như phải một lần nữa nhìn nhận lại hắn, lúc lại nhìn hắn thì trong đôi mắt đẹp có ít tia sáng kỳ dị.
Lý Phượng Nhi luôn có mắt cao hơn đỉnh, cũng cười vui vẻ hiện ra lúng đồng tiền, trong đôi mặt đẹp đầy vẻ vui mừng, cực kỳ hứng thú với biểu hiện của Thạch Nham.
Lý Phượng Nhi trời sinh xinh đẹp thanh tươi, dáng người cao gầy, bình thường trong lòng cũng có chút ngạo mạn.
Bởi vì thực lực xuất chúng, ở Dương gia nàng hưởng thụ đãi ngộ giống như đám người Dương Mạc, ở khắp Già La hải vực cũng có danh tiếng truyền xa. Lần này tâm tình vui vẻ, không hề tiết kiệm nụ cười, nhưng lại khiến cho rất nhiều Võ Giả của Dương gia âm thầm chú ý.
- Thật không nhìn ra, cái tên nhà ngươi thật đúng là có bản lĩnh đó.
Lý Phượng Nhi nhếch miệng cười rất mê người
- Vốn gia chủ hao phí ba giọt Bất Tử huyết để suy tính sinh tử của ngươi, ta còn cảm thấy gia chủ chuyện bé xé ra to, bây giờ mới biết được gia chủ quả nhiên nhìn xa trông rộng, xem ra gia chủ biết sự bất phàm của ngươi, mới không tiếc dốc vốn lên người ngươi.
Lúc trước ở trên Bất Tử đảo, lúc Mạc Đoạn Hồn đưa tin tức Thạch Nham thân hãm Môn La đảo, bị Huyền Băng Hàn Diễm kéo vào trong dòng sông băng cho Dương Thanh Đế thì hắn chỉ hơi do dự lập tức quyết định hao phí ba giọt Bất Tử huyết để suy đoán sinh tử của Thạch Nham.
Khi đó rất nhiều người của Dương gia đều cho rằng Dương Thanh Đế để ý Thạch Nham quá mức, cảm thấy Thạch Nham chỉ có cảnh giới Bách Kiếp, không đáng để hắn vận dụng ba giọt Bất Tử huyết.
Lý Phượng Nhi cũng là một trong những người này, sau khi nàng biết được việc này, còn âm thầm oán giận với phụ thân Lý Mục của nàng, oán giận Thạch Nham là phiền toái, chưa đi vào Dương gia mà đã làm Dương Thanh Đế hao phí ba giọt Bất Tử huyết, không cho rằng Thạch Nham có giá trị lớn như vậy.
Lần này khi ở Bất Tử đảo nhìn thấy Thạch Nham, nàng không nhìn ra điểm gì lợi hại trên người Thạch Nham, liền ngay cả Thạch Nham thu phục Quỷ Lão, nàng cũng cho rằng chính là Dương Thanh Đế trước đó đã động tay chân, là lực lượng của Dương Thanh Đế trợ giúp, mới khiến cho hắn có được Quỷ Lão.
Nàng không có ấn tượng sâu sắc gì với Thạch Nham, cảm thấy Thạch Nham chỉ là Võ Giả không quan trọng của Dương gia, không đáng bỏ ra nhiều quan tâm như vậy.
Mãi đến trận chiến này Thạch Nham dùng Từ Cức Vực Trường mới xoay chuyển cục diện, hơn nữa bình yên vô dưới bảy thanh Thần Kiếm của Cổ Linh Lung bài danh nhóm đầu Chiến bảng, mới khiến nàng thay đổi cái nhìn. Rốt cuộc đã biết ánh mắt độc đáo của Dương Thanh Đế, hao phí ba giọt Bất Tử huyết để suy tính chuyện sinh tử của Thạch Nham quả nhiên không phải lãng phí vô ích.
Quyết đoán ngồi vững trên người Quỷ Lão, Thạch Nham cau mày thật chặt, hơi thở nặng nề, thản nhiên liếc nhìn Lý Phượng Nhi, vẫn chưa trả lời lại.
Hắn đang ngưng thần cảm ứng biến hóa bên trong huyệt đạo. Trên Ngân Giác Thần Chu, một thân tinh khí của những Võ Giả chết đi của ba thế lực lớn đều bị hắn lặng lẽ hấp thu. Võ Hồn thần bí sau khi có được những luồng tinh khí này, lại bắt đầu tận hết sức lực tinh lọc.
Trong quá trình tinh lọc đủ loại cảm xúc tiêu cực hỗn loạn, không ngừng xuất hiện mãnh mẽ đang lặng lẽ ảnh hưởng đến thần chí của hắn.
Hắn sắp khống chế không được mình, lần này bên trong huyệt đạo hấp thu rất nhiều lực lượng, lúc này huyệt đạo đang tinh lọc những tinh khí này, toàn thân bảy trăm hai mươi huyệt đạo giống như bị hỏa thiêu, cực kỳ đau đớn, tất cả sự chú ý của hắn đều đặt lên biến hóa bên trong huyệt đạo cơ thể, vốn không rảnh phân tâm để ý tới việc khác. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - http://vietwriter.vn
- Uy!
Lý Phượng Nhi có chút không vui
- Cái tên ngươi, sao lại không để ý tới người khác? Ta biết ngươi có chút bản lĩnh, nhưng mỹ nữ nói chuyện với ngươi, chắc là ngươi phải vui vẻ trả lời mới đúng? Hừ, ngươi có biết, ở Già La hải vực có bao nhiêu người muốn nói chuyện với ta, ta đều không quan tâm đến? Ta chủ động nói chuyện với ngươi, thế mà ngươi còn không có phong độ như vậy, ngươi kiêu ngạo cái gì chứ!
- Tiểu Nham tử, Phượng nhi chính là một trong bốn đóa kim hoa của Già La hải vực chúng ta đó, có mỹ nữ xinh đẹp nói chuyện, sao đệ có thế như vậy chứ?
Dương Mộ lại cười nói.
Trong Già La hải vực, có bốn đóa kim hoa, lúc Thạch Nham và Dương Mộ lần đầu gặp mặt, hắn đã nói cho Thạch Nham.
Trong bốn đóa kim hoa, Hạ Tâm Nghiên xếp thứ nhất, Hà Thanh Mạn thứ hai, Dương Tuyết thứ ba, Lý Phượng Nhi thứ tư.
Lý Phượng Nhi tuy rằng xếp cuối cùng, nhưng có thể được Võ Giả của Già La hải vực công nhận là một trong bốn đóa kim hoa, tự nhiên cũng không phải là hư danh, thật sự là mỹ nữ khiến vô số người chú ý.
Dáng người Lý Phượng Nhi thon cao, hai chân dài thẳng, mảnh mai tinh tế, vòng eo như rắn nước, uyển chuyển như không có xương, khiến người ta phải hoài tư. Hít sâu một hơi, Thạch Nham nhìn về phía Lý Phượng Nhi kia, trong lòng thầm khen, miễn cưỡng cười với nàng, nói:
- Thân thể ta có chút dị thường, không phải không để ý tới cô.
- Dị thường?
Lý Phượng Nhi nhướng mày
- Không phải lấy cớ chứ?
Lắc lắc đầu, sắc mặt Thạch Nham hơi vặn vẹo, nhìn Lý Phượng Nhi xinh tươi mê người, nhìn nàng thân hình nổi bật như rắn nước của nàng, Thạch Nham bỗng nhiên nhớ tới lúc Võ Hồn thần bí tinh lọc lực lượng, có một phương pháp đơn giản nhất, có thể giải quyết lực lượng phản phệ.
Dục vọng nguyên thủy không thể ức chế bỗng nhiên từ tận đáy lòng xuất hiện, hắn nỗ lực không thèm nghĩ nữa, lại phát hiện dục vọng kia ngược lại càng mãnh liệt hơn.
Cùng lúc đó, ánh mắt hắn nhìn về phía Lý Phượng Nhi kia, cũng từ trong suốt dần dần thay đổi có chứa dục vọng trần trụi.
- Cái tên ngươi, suy nghĩ cái gì vậy?
Cái cổ Lý Phượng Nhi ửng đỏ, dưới ánh mắt nóng bỏng sáng quắc của Thạch, đã có chút không chịu nổi, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thạch Nham, thấp giọng mắng:
- Ta còn tưởng ngươi rất giỏi nữa, hóa ra cũng chỉ là một tên sắc lang! Hừ!
Dương Tuyết cũng hơi hơi nhíu nhíu mày.
Ánh mắt Thạch Nham rất nóng bỏng, dục vọng trắng trợn cực kỳ rõ ràng, chỉ cần là người trưởng thành, đều có thể thấy được ý đặc biệt trong ánh mắt hắn.
- Tiểu Nham tử? Không cần trực tiếp như vậy chứ?
Dương Mộ cười một tiếng
- Tuy rằng chúng ta đều có ý niệm tà ác với Phượng nhi, nhưng ai cũng không dám biểu lộ ra rõ ràng như vậy à, cái tên đệ thật đúng là khác biệt nha.
- Dương Mộ ca, huynh cũng không phải người tốt!
Lý Phượng Nhi lại trừng mắt nhìn về phía Dương Mộ.
- Đại ca, trói chặt đệ lại!
Thạch Nham đột nhiên quát trầm một tiếng
- Tốt nhất có loại gông xiềng xích sắt, quấn chặt toàn thân đệ lại, nếu không, đệ sợ sẽ không khống chế được mình.
- Ngươi!
Lý Phượng Nhi khẽ quát một tiếng, có hơi chút kỳ quái nhìn hắn
- Ta thật sự đã được thêm kiến thức, lần đầu tiên ta nghe nói có sắc lang cần gông xiềng trói chắt lại, sắc lang ta thấy không ít, sắc lang cuồng loạn giống ngươi như vậy, ta mới gặp lần đầu.
Dương Mộ cũng sửng sốt, cổ quái nói
- Không đến mức thế chứ?
- Huynh biết Phượng nhi quả thực không tệ, nhưng mà, nha đầu Hạ Tâm Nghiên kia lại càng xinh đẹp hơn mà, lúc trước đệ đối mặt nha đầu kia, cũng biến thành như thế này sao?
Dương Mộ âm thầm tắc lưỡi
- Tiểu Nham tử, ai đệ cũng nuốt được hết sao, sao lại đặc biệt vậy chứ?
- Đệ tu luyện một loại võ kỹ có lực lượng phản phệ, một khi mạnh mẽ vận dụng, sau đó lực cắn trả sẽ làm ta mất đi lý trí...
Thạch Nham chưa nói Võ Hồn thần bí kia, thở phì phò, đổ lỗi điều dị thường này cho Bạo Tẩu, vội la lên:
- Đệ không phải nói giỡn đâu, đại ca, nhanh lên trói chắt ta lại, nếu không, đệ thật sự sẽ điên cuồng, sẽ biến thành giống như Cổ Kiếm Ca kia.
Dương Mộ biến sắc, vẻ mặt sợ hãi chấn động
- Đệ nói thật sao?"
Thạch Nham liên tục gật đầu.
Lúc này, Dương Tuyết, Lý Phượng Nhi cũng bắt đầu căng thẳng, từ biến hóa trên mắt Thạch Nham, các nàng cũng đều nhìn ra bết thường, biết chắc là Thạch Nham không phải nói giỡn, dù sao Cổ Kiếm Ca kia đột nhiên phát cuồng, các nàng đều nhìn thấy rõ.
- Được!
Dương Mộ rất quyết đoán, nhanh chóng từ trên người Giao long hai đầu bay đi, Huyễn Không giới trên chợt lóe lên, một bộ gông xiềng bằng thanh thiết xuất hiện
- Gông xiềng có thể trói chặt Võ Giả cảnh giới Niết Bàn, là một bí bảo Linh cấp, đệ xác định phải chặt đệ lại?
- Xác định!
Dương Mộ không nhiều lời, cau mày, đeo gông xiềng lên người Thạch Nham.
Gông xiềng đeo lên, tốc độ Tinh Nguyên di chuyển bỗng chậm lại, bên trong gông xiềng này xuất hiện lực lượng áp chế kỳ dị, trên phía sau gông xiềng, Thạch Nham cảm thấy giống như một tòa cự sơn đè nặng lên hắn, ngay cả muốn hoạt động một chút, cũng trở nên cực kỳ khó khăn, đủ loại lực lượng bên trong cơ thể sau khi đeo gông xiềng lên người đã trì hoãn lại.
- Được rồi.
Thạch Nham gầm nhẹ một tiếng, ngay tại trên người Quỷ Lão, nhắm lại hai mắt, thân hình run nhẹ lên, giống như đang chịu đau đớn rất lớn.
Đám người Dương Mộ đều có vẻ mặt cổ quái nhìn Thạch Nham, cũng trong phút chốc trên người Thạch Nham bốc ra từng đợt khí tức tiêu cực tà ác, âm trầm, thô bạo, lực lượng này giống như lưỡi dao sắc bén di động trong thân thể Thạch Nham, mọi người nhìn chằm Thạch Nham, nhìn thấy thân thể Thạch nham bị lực lượng phản phệ đã bắt đầu nứt ra tróc thịt, liền ngay cả miệng mắt mũi của hắn, đều bắt đầu tràn ra máu tươi.
Lần này Thạch Nham hấp thu không ít tinh khí của Võ Giả, lúc huyệt đạo tinh lọc luồng lực lượng này, cũng sinh ra lực cắn trả cực kỳ mãnh liệt, thế mà đã khiến cho thân thể hắn cũng có chút không chịu nổi, bị lực cắn trả bùng nổ ra, các bộ phận bên trong thân thể hắn bắt đầu bị phá hoại, gân mạch toàn thân đều đang run rẩy, như muốn đứt vỡ.
- Rốt cuộc tiểu tử này tu luyện võ kỳ tà ác gì vậy? Sao lực cắn trả lại khủng bố như vậy?
Đôi mặt xinh đẹp của Lý Phượng Nhi liên tục lóe ra tia sáng kỳ dị, không một chớp mắt nhìn chằm chằm Thạch Nham.
- Hắn chỉ có cảnh giới Bách Kiếp nhị trùng thiên, nhưng mà đối mặt với tập sát của bảy thanh Thần Kiếm của Cổ Linh Lung có Địa Vị nhị trùng thiên, lại không sợ hãi, mạnh mẽ chống đỡ lại...
Thần sắc Dương Tuyết phức tạp
- Các ngươi phải biết rằng, Cổ Linh Lung chính là cao thủ Chiến bảng bài danh thứ tám, Thần Kiếm Chi Tâm của nàng chính là Võ Hồn Thánh cấp đó.
Thân thể mềm mại của Lý Phượng Nhi run nhẹ lên
- Nói cách khác, sau khi hắn thi triển võ kỹ tà ác kia, có thể còn hơn muội?
- Phượng nhi, muội chỉ có cảnh giới Địa Vị nhất trùng thiên, ừm, tuy rằng muội thiên phú bất phàm, nhưng Tiểu Nham tử thật sự muốn giết muội, với lực lượng của hắn thể hiện ra, chắc... chắc là quả thực có khả năng thành công.
Dương Tuyết gật đầu.
Lý Phượng Nhi che miệng, đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ hoảng sợ.
Vừa nghe Dương Tuyết nói như vậy, nàng mới biết được chỗ đáng sợ của Thạch Nham, năng lực có thể vượt cấp giết người, là cực kỳ khủng bố.
- Ta càng ngày càng cảm thấy gia chủ quả nhiên anh minh, xem ra, vì hắn hao phí ba giọt Bất Tử huyết, quả thật là cực kỳ đáng giá.