Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 225: Mai phục
Cung điện đổ nát, cột đá cao vút, Thạch Nham và đám người Dương Mộ sắc mặt nghiêm trọng đang yên lặng chờ đợi cái gì.
Lần này Khương Hồ Tuyền tiến vào Vẫn Thạch trận, thời gian dài hơn hai lần trước rất nhiều, thấy mấy người Phan Triết, Tào Chỉ Lam đó đã dần dần tới gần, bên này đường lui còn chưa xác định, tất cả mọi người có chút nôn nóng.
Dương Kỳ liên tục bước đi, cau mày thật chặt, thường xuyên nhìn về chỗ đám mây xám dày đặc mà Khương Hồ Tuyền.
Lý Phượng Nhi đứng ở trên cột đá gãy, thân hình mảnh mai mềm mại không xương, lông mi dài nhỏ vắt thành đường nghiêng, nhẹ giọng hô nhỏ:
- Gần trăm tên Võ Giả cảnh giới Địa Vị, nhóm lực lượng này mạnh hơn gấp đôi chúng ta nhiều, lần này lại có thêm Tào Chỉ Lam và Tà Khôi, còn có Hà Thanh Mạn, đây đều là những người khó chơi, xem ra thật đúng là có chút phiền phức.
- Tào Chỉ Lam!
Sắc mặt Dương Mộ trầm trọng
- Nữ nhân này là cao thủ thế hệ của Tào gia, nghe đồn thực lực cực kỳ bất phàm, Chiến bảng bài danh thứ ba, còn cao hơn ta một bậc. Ta chưa có giao thủ với nàng, không biết thực lực chân chính của nàng như thế nào, nhưng mà nếu có bài xanh lên Chiến bảng thứ ba, thực lực tất nhiên không kém.
Dương Mộ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói:
- Trong chốc lát một khi phát hiện hình thế không ổn, bất luận Khương thúc có đi ra hay không, chúng ta đều phải tiến vào Vẫn Thạch trận kia.
Khuôn mặt xinh của Dương Tuyết khẽ biến, nhịn không được kinh hô:
- Vẫn Thạch trận kia nếu không bị phá giải, một khi xâm nhập sợ là sẽ làm chúng ta tổn thất thảm trọng. Mọi người cũng thấy rồi, ngay cả Khương thúc tinh thông trận pháp, đều... đều thân hãm trong đó chưa ra, chúng ta mạo muội tiến vào, sẽ không chịu nổi đâu."
Sắc mặt đám người Lý Phượng Nhi, Dương Kỳ cũng nghiêm lại, cùng nhau nhìn về phía Dương Mộ.
- Vẫn Thạch trận là hung hiểm của chúng ta, cũng là bức tường cản lại bọn Phan Triết, Tào Chỉ Lam, nhân số bọn họ nhiều hơn chúng ta, chỉ cần đuổi theo tổn thất chắc chắn còn lớn hơn chúng ta.
Dương Mộ bình tĩnh nói:
- Bởi vậy, bất luận Khương thúc có thể đi ra hay không, chúng ta đều phải xông vào một lần.
- Thạch Nham...
Sắc mặt Dương Tuyết phức tạp
- Đệ nói Khương thúc sẽ không sao chứ?
- Không sao đâu.
Thạch Nham lắc lắc đầu
- Chỉ cần Khương thúc thật sự hiểu biết Vẫn Thạch trận kia, tất nhiên có thể phá giải, ta tin tin tức đệ cho hắn, tuyệt đối không sai.
Nhẹ nhàng gật đầu, Dương Tuyết vẫn bán tín bán nghi, buồn bã nói:
- Hy vọng như thế.
Không phải nàng không tin Thạch Nham, nhưng lần này Khương Hồ Tuyền tiến vào lâu như vậy, lại chậm chạp chưa đi ra, ở trong mắt bọn họ thì Khương Hồ Tuyền sợ là đã dữ nhiều lành ít.
Bọn họ theo bản năng cho rằng Khương Hồ Tuyền đã chết ở bên trong Vẫn Thạch trận, ngay cả Dương Mộ đều nói không cần chờ Khương Hồ Tuyền đi ra, một khi không ổn thì lập tức tiến vào Vẫn Thạch trận, đủ thấy sự thật ở trước mặt, hắn cũng không có bao nhiêu tin tưởng.
- Bọn họ rất nhanh sẽ tiến đến chỗ này.
Lý Phượng Nhi ngẩng đầu nhìn ra xa trong chốc lát
- Ta nghĩ, chúng ta nên chuẩn bị trước một chút, lợi dụng địa thế nơi này, chúng ta có thể bất ngờ đánh lén bọn họ, xử lý mấy người trước.
Lý Phượng Nhi cắn răng, đôi mắt bắn ra hàn quang, bộ dáng rất hiếu chiến.
Thạch Nham âm thầm gật đầu, không nói một lời, lặng lẽ thúc dục lực lượng bên trong cơ thể bắt đầu ngưng luyện ra Từ Cức Vực Trường.
Ba người Dương Mạc, Dương Khả, Dương Tuyết bắt đầu phân phó đội Võ Giả của bọn họ, để cho bọn họ phân tán ra, tạm thời giấu kín bên trong những cung điện kia, chờ truy binh tiến vào trong đó nghe hiệu lệnh động thủ của bọn hắn.
- Nham thiếu gia, chúng ta làm gì?
Tạp Mã giọng cung kính hỏi.
Tạp Mã có cảnh giới Địa Vị tam trùng thiên, ở trong đội của Thạch Nham, tu vi hắn mạnh mẽ, thân cao hai mét, thân hình bưu hãn, đã từng trải qua ma luyện Tu La Huyết vệ của Tu La vương Lý Mục, thực lực xuất chúng.
- Các ngươi trước tiên giấu mình ở trong cung điện, không cần chuẩn bị cái gì, chỉ phải nắm được thời cơ, một kích giết chết địch nhân trước mắt các ngươi là được.
Sắc mặt Thạch Nham lạnh lùng
- Các ngươi tập trung chú ý, cơ hội chỉ thoáng lướt qua, ta sẽ sáng tạo cơ hội một kích tất sát cho các ngươi, nhưng các ngươi phải nắm được.
- Đã biết Nham thiếu gia.
Sắc mặt Tạp Mã chấn động.
Lúc trước chiến đấu ở Ngân Giác Thần Chu, Tạp Mã đã nhận thức được rất nhiều điều thần kỳ của Thạch Nham, biết hắn có thể lặng lẽ thi triển ra võ kỹ thần bí ảnh hưởng toàn bộ mọi người, có thể làm cho thân thể đối thủ nháy mắt bị giam cầm lại, tạo ra thời cơ nháy mắt cho bọn họ diệt địch, bởi vậy tuy rằng tu vi Thạch Nham chỉ có cảnh giới Bách Kiếp, nhưng đám người Tạp Mã đều có chút kính trọng Thạch Nham, không có chút ý khinh thường.
- Ồ!
Thạch Nham thở nhẹ một tiếng, đột nhiên nhìn phía chỗ đám mây xám dày đặc, thần thức hắn cảm nhận được rõ năng lượng trong đó có chút dị thường.
Ở khu vực Khương Hồ Tuyền tiến vào, ban đầudao động năng lượng hỗn loạn vô cùng hình như đột nhiên trật tự lại, năng lượng bên trong dường như đã biến thành một cái con sông nhỏ dài, chậm rãi di chuyển theo quỹ tích đặc biệt, tựa hồ có người thay đổi năng lượng hỗn loạn khiến chúng trở nên ngoan ngoãn hơn.
Khương Hồ Tuyền!
Tinh thần Thạch Nham khẽ chấn động, lập tức biết ngay chắc là Khương Hồ Tuyền đã thành công, hắn thật sự phá giải được Vẫn Thạch trận, cải biến năng lượng dao động của Vẫn Thạch trận.
- Khương thúc sắp trở lại.
Thạch Nham cười nhạt, bỗng nhiên quát nhẹ.
- Cái gì?
Lý Phượng Nhi vẫn đứng trên cao, nhìn xuống Thạch Nham bên dưới
- Cái tên ngươi, chẳng lẽ có thể tiên đoán hay sao?
Thạch Nham cười lắc lắc đầu, ngẩng mặt lên trời nhìn phía Lý Phượng Nhi phong tư yểu điệu, hai chân dài thẳng, nói:
- Không phải tiên đoán, mà là ta mơ hồ có thể cảm nhận được khí tức của hắn, ừm, ta có một loại dị bảo, có thể khiến tinh thần ta cảm nhận được sâu sắc hơn một ít.
- Tiểu Nham, Khương thúc thành công rồi sao?
Dương Mộ vui mừng khôn xiết
- Truy binh sẽ đến đây, nếu Khương thúc có thể thành công, chúng ta sẽ nắm chắc hơn.
- Ừm, chắc là sắp đi ra. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thạch Nham gật gật đầu.
Quả nhiên, lời hắn vừa dứt, một thân ảnh chật vật người đầy bụi đất, bỗng nhiên từ bên trong chạy ra.
Khương Hồ Tuyền mặt đầy tro bụi, nhưng tinh thần lại phấn chấn, vẻ mặt hào hừng nhìn về phía Thạch Nham, vui vẻ nói:
- Tin tức Nham thiếu gia đưa quả nhiên là thật, ta có thể phá giải Vẫn Thạch trận, cũng nhờ vào hiểu biết của Nham thiếu gia về văn tự cổ đại.
Đám người Dương Khả, Lý Phượng Nhi, Dương Tuyết nghe hắn vừa nói như vậy, đều là có chút kinh ngạc, lúc lại nhìn về Thạch Nham, trong ánh mắt không khỏi kèm theo rất nhiều ý sâu xa.
Võ Giả của Dương gia tên Tạp Mã này bị phân đến một đội của Thạch Nham, lại có thần sắc phấn chấn, càng tin tưởng Thạch Nham hơn.
- Trong chốc lát sau khi mọi người tiến vào Vẫn Thạch trận, nhớ kỹ trước tiên đi về bên hướng bên trái trước, sau bảy bước, đổi sang hướng tay phải, sau năm bước, lại đổi sang hướng tai trái, cứ lặp lại như thế. Nhớ kỹ, bên trái bảy bước, bên phải năm bước, không được nhớ lầm, chỉ cần các ngươi dựa theo bộ pháp này tiến lên, thiên thạch sẽ không sẽ hướng về các ngươi.
Khương Hồ Tuyền nhếch miệng cười to
- Nếu thực sự truy binh tiến vào, ta tin người không hiểu chính xác trận pháp, sẽ ở trong đó tổn thất thảm trọng.
- Như thế rất tốt.
Dương Mạc thoải mái cười ha ha
- Mọi người chuẩn bị đi, trước tiên mai phục giết một đợt, một khi tình huống không ổn, lập tức tiến vào trong Vẫn Thạch trận kia. Lần này thật sự là nhờ Khương thúc và Tiểu Nham, nếu không chúng ta sẽ rất vất vả, ha ha, nhưng mà bây giờ chúng ta chiếm ưu thế, vậy hãy để cho những kẻ truy sát nếm thử mùi vị thất bại đi.
- Có chín tòa cung điện đổ nát.
Phan Triết bỗng nhiên ngừng lại, đứng trên tảng đá tro bụi cứng rắn, nhìn về phía xa đằng trước
- Chín tòa cung điện bên kia ta từng đi qua, trận pháp cổ bên trong toàn bộ hư hao, không có hung hiểm gì. Nhưng mà, ở đằng sau chín tòa cung điện đó lại tồn tại trùng trùng kết giới và cấm chế, muốn thông qua cần phải dựa vào vận khí.
- Người Dương gia, có thể từ bên đó rời khỏi hay không?
Cổ Linh Lung nhíu mày nói.
- Không biết.
Phan Triết lắc lắc đầu
- Mọi người cẩn thận một chút, chín tòa cung điện kia rất nhiều vật che chắn, người Dương gia nếu ẩn mình trong đó đột nhiên đánh lén, thật sự sẽ làm cho chúng ta không kịp trở tay. Tuy rằng chúng ta người đông thế mạnh, nhưng cũng không thể khinh thường, nhớ kỹ không được mạo muội đuổi theo, khu vực bụi mây dày đặc sau chín tòa cung điện, tầm mắt bị hạn chế, tinh thần lực bị cản trở, cấm chế tầng tầng, nơi đó mới được xem là Chiến Trường Thâm Uyên chân chính.
- Người Dương gia, ngay tại bên trong cung điện.
Tào Chỉ Lam nhanh nhẹn đi về phía trước, lướt qua Phan Triết, như một lông chim tung bay về phía trước, thân thể mềm mại giống như không có chút sức nặng, lắc lư bồng bềnh, làm cho người ta có cảm giác cực kỳ quỷ dị.
- Đều theo sát đi, cẩn thận một chút, tên Thạch Nham các ngươi nói, đã ở bên trong tao ra ra vòng xoáy giam cầm kỳ dị, vòng xoáy kia còn đang liên tục qua lại. Ừm, trong chốc lát các ngươi chỉ cho ta ai là Thạch Nham, ta sẽ kiềm hắn lại trước, tránh cho hắn âm thầm phá rối, làm cho các ngươi bị người Dương gia giết một cách khó hiểu.
Tào Chỉ Lam như lông chim tung bay, thân thể di động trên hư không không theo quy luật nào, thường hay chạm chân nhảy lên, nhanh chóng kéo ra thành tàn ảnh, nhìn như rất chậm, kỳ thật lại cực nhanh đi tới hướng những cung điện kia.
- Tào tiểu thư, Linh Thần Võ Hồn có thể do thám biết dao động của bất cứ lực lượng nào, hơn nữa có thể biết được quy luật dao động này, rồi tìm ra phương pháp đối phó. Linh Thần Võ Hồn này là Võ Hồn Thánh cấp, trong giao chiến thậm chí có thể cảm ứng ra sơ hở rất nhỏ của võ kỹ đối thủ, cực kỳ thần diệu, lời của nàng mọi người đều nghiêm túc nghe theo đi.
Trong đôi mắt xinh đẹp động lòng người của Thánh nữ Trác Nghiên Tình của Thiên Trì Thánh Địa xuất hiện hàm xúc rất khác lạ, nhẹ giọng nói ra Võ Hồn thần kỳ của Tào Chỉ Lam.
Tào Chỉ Lam Võ Hồn có chút thần bí, điểm ấy rất nhiều Võ Giả của Vô Tận hải đều nghe nói qua, nhưng mà Võ Hồn của nàng đến tột cùng thần diệu cỡ nào, lợi hại ở chỗ nào cũng rất ít có người biết, Trác Nghiên Tình chính là số ít vài người biết được chỗ lợi hại của Võ Hồn nàng.
Đám người Phan Triết, Tà Khôi, Cổ Linh Lung, vừa ngheTrác Nghiên Tình nói như vậy, thì ánh mắt đều sáng lên.
Linh Thần Võ Hồn của Tào Chỉ Lam, có thể dọ thám biết cứ dao động lực lượng nào, thậm chí có thể biết được quy luật dao động đó, điều này có nghĩa đa số trận pháp và kết giới của Chiến Trường Thâm Uyên, đều không thoát khỏi dò xét của Linh Thần Võ Hồn, thậm chí nàng còn có thể thông qua Linh Thần Võ Hồn, tìm ra phương pháp phá giải.
Ở trong Chiến Trường Thâm Uyên, Linh Thần Võ Hồn của Tào Chỉ Lam không thể nghi ngờ là cực kỳ hữu dụng, Võ Hồn này có thể làm cho bọn họ giảm đi rất nhiều tổn thất.
- Không cần trốn tránh ẩn núp, có thể quang minh chính đại đánh một trận sao?
Bên ngoài cung điện, Tào Chỉ Lam trên mặt mang theo nụ cười điềm tĩnh bình tĩnh đi đến, thân như lục bình, dễ dàng né qua ba Từ Cức Vực Trường đang di chuyển, mỉm cười lắc đầu
- Ừm, những cạm bẫy di chuyển này quả thật thần kỳ, khó trách bọn Phan Triết lại chịu đau khổ. Thạch Nham phải không? Ngươi có thể bố trí ra loại cạm bẫy này, thật đúng là ngoài dự kiến của ta, có thể hiện thân gặp mặt không?
Thạch Nham ẩn thân ở một cột đá che trời, sắc mặt khẽ biến, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm, từng bước đi ra, lập tức xuất hiện sau cột đá, nhìn nữ nhân tuyệt đẹp đã xuyên qua Từ Cức Vực Trường, nghe những lời khen ngợi của nàng nhưng sắc mặt Thạch Nham lại cẩn thận, tập trung hơn hết, không dám có chút thả lỏng.
Hắn cảm giác được, mục tiêu của nữ nhân này, chính là hắn.
Lần này Khương Hồ Tuyền tiến vào Vẫn Thạch trận, thời gian dài hơn hai lần trước rất nhiều, thấy mấy người Phan Triết, Tào Chỉ Lam đó đã dần dần tới gần, bên này đường lui còn chưa xác định, tất cả mọi người có chút nôn nóng.
Dương Kỳ liên tục bước đi, cau mày thật chặt, thường xuyên nhìn về chỗ đám mây xám dày đặc mà Khương Hồ Tuyền.
Lý Phượng Nhi đứng ở trên cột đá gãy, thân hình mảnh mai mềm mại không xương, lông mi dài nhỏ vắt thành đường nghiêng, nhẹ giọng hô nhỏ:
- Gần trăm tên Võ Giả cảnh giới Địa Vị, nhóm lực lượng này mạnh hơn gấp đôi chúng ta nhiều, lần này lại có thêm Tào Chỉ Lam và Tà Khôi, còn có Hà Thanh Mạn, đây đều là những người khó chơi, xem ra thật đúng là có chút phiền phức.
- Tào Chỉ Lam!
Sắc mặt Dương Mộ trầm trọng
- Nữ nhân này là cao thủ thế hệ của Tào gia, nghe đồn thực lực cực kỳ bất phàm, Chiến bảng bài danh thứ ba, còn cao hơn ta một bậc. Ta chưa có giao thủ với nàng, không biết thực lực chân chính của nàng như thế nào, nhưng mà nếu có bài xanh lên Chiến bảng thứ ba, thực lực tất nhiên không kém.
Dương Mộ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói:
- Trong chốc lát một khi phát hiện hình thế không ổn, bất luận Khương thúc có đi ra hay không, chúng ta đều phải tiến vào Vẫn Thạch trận kia.
Khuôn mặt xinh của Dương Tuyết khẽ biến, nhịn không được kinh hô:
- Vẫn Thạch trận kia nếu không bị phá giải, một khi xâm nhập sợ là sẽ làm chúng ta tổn thất thảm trọng. Mọi người cũng thấy rồi, ngay cả Khương thúc tinh thông trận pháp, đều... đều thân hãm trong đó chưa ra, chúng ta mạo muội tiến vào, sẽ không chịu nổi đâu."
Sắc mặt đám người Lý Phượng Nhi, Dương Kỳ cũng nghiêm lại, cùng nhau nhìn về phía Dương Mộ.
- Vẫn Thạch trận là hung hiểm của chúng ta, cũng là bức tường cản lại bọn Phan Triết, Tào Chỉ Lam, nhân số bọn họ nhiều hơn chúng ta, chỉ cần đuổi theo tổn thất chắc chắn còn lớn hơn chúng ta.
Dương Mộ bình tĩnh nói:
- Bởi vậy, bất luận Khương thúc có thể đi ra hay không, chúng ta đều phải xông vào một lần.
- Thạch Nham...
Sắc mặt Dương Tuyết phức tạp
- Đệ nói Khương thúc sẽ không sao chứ?
- Không sao đâu.
Thạch Nham lắc lắc đầu
- Chỉ cần Khương thúc thật sự hiểu biết Vẫn Thạch trận kia, tất nhiên có thể phá giải, ta tin tin tức đệ cho hắn, tuyệt đối không sai.
Nhẹ nhàng gật đầu, Dương Tuyết vẫn bán tín bán nghi, buồn bã nói:
- Hy vọng như thế.
Không phải nàng không tin Thạch Nham, nhưng lần này Khương Hồ Tuyền tiến vào lâu như vậy, lại chậm chạp chưa đi ra, ở trong mắt bọn họ thì Khương Hồ Tuyền sợ là đã dữ nhiều lành ít.
Bọn họ theo bản năng cho rằng Khương Hồ Tuyền đã chết ở bên trong Vẫn Thạch trận, ngay cả Dương Mộ đều nói không cần chờ Khương Hồ Tuyền đi ra, một khi không ổn thì lập tức tiến vào Vẫn Thạch trận, đủ thấy sự thật ở trước mặt, hắn cũng không có bao nhiêu tin tưởng.
- Bọn họ rất nhanh sẽ tiến đến chỗ này.
Lý Phượng Nhi ngẩng đầu nhìn ra xa trong chốc lát
- Ta nghĩ, chúng ta nên chuẩn bị trước một chút, lợi dụng địa thế nơi này, chúng ta có thể bất ngờ đánh lén bọn họ, xử lý mấy người trước.
Lý Phượng Nhi cắn răng, đôi mắt bắn ra hàn quang, bộ dáng rất hiếu chiến.
Thạch Nham âm thầm gật đầu, không nói một lời, lặng lẽ thúc dục lực lượng bên trong cơ thể bắt đầu ngưng luyện ra Từ Cức Vực Trường.
Ba người Dương Mạc, Dương Khả, Dương Tuyết bắt đầu phân phó đội Võ Giả của bọn họ, để cho bọn họ phân tán ra, tạm thời giấu kín bên trong những cung điện kia, chờ truy binh tiến vào trong đó nghe hiệu lệnh động thủ của bọn hắn.
- Nham thiếu gia, chúng ta làm gì?
Tạp Mã giọng cung kính hỏi.
Tạp Mã có cảnh giới Địa Vị tam trùng thiên, ở trong đội của Thạch Nham, tu vi hắn mạnh mẽ, thân cao hai mét, thân hình bưu hãn, đã từng trải qua ma luyện Tu La Huyết vệ của Tu La vương Lý Mục, thực lực xuất chúng.
- Các ngươi trước tiên giấu mình ở trong cung điện, không cần chuẩn bị cái gì, chỉ phải nắm được thời cơ, một kích giết chết địch nhân trước mắt các ngươi là được.
Sắc mặt Thạch Nham lạnh lùng
- Các ngươi tập trung chú ý, cơ hội chỉ thoáng lướt qua, ta sẽ sáng tạo cơ hội một kích tất sát cho các ngươi, nhưng các ngươi phải nắm được.
- Đã biết Nham thiếu gia.
Sắc mặt Tạp Mã chấn động.
Lúc trước chiến đấu ở Ngân Giác Thần Chu, Tạp Mã đã nhận thức được rất nhiều điều thần kỳ của Thạch Nham, biết hắn có thể lặng lẽ thi triển ra võ kỹ thần bí ảnh hưởng toàn bộ mọi người, có thể làm cho thân thể đối thủ nháy mắt bị giam cầm lại, tạo ra thời cơ nháy mắt cho bọn họ diệt địch, bởi vậy tuy rằng tu vi Thạch Nham chỉ có cảnh giới Bách Kiếp, nhưng đám người Tạp Mã đều có chút kính trọng Thạch Nham, không có chút ý khinh thường.
- Ồ!
Thạch Nham thở nhẹ một tiếng, đột nhiên nhìn phía chỗ đám mây xám dày đặc, thần thức hắn cảm nhận được rõ năng lượng trong đó có chút dị thường.
Ở khu vực Khương Hồ Tuyền tiến vào, ban đầudao động năng lượng hỗn loạn vô cùng hình như đột nhiên trật tự lại, năng lượng bên trong dường như đã biến thành một cái con sông nhỏ dài, chậm rãi di chuyển theo quỹ tích đặc biệt, tựa hồ có người thay đổi năng lượng hỗn loạn khiến chúng trở nên ngoan ngoãn hơn.
Khương Hồ Tuyền!
Tinh thần Thạch Nham khẽ chấn động, lập tức biết ngay chắc là Khương Hồ Tuyền đã thành công, hắn thật sự phá giải được Vẫn Thạch trận, cải biến năng lượng dao động của Vẫn Thạch trận.
- Khương thúc sắp trở lại.
Thạch Nham cười nhạt, bỗng nhiên quát nhẹ.
- Cái gì?
Lý Phượng Nhi vẫn đứng trên cao, nhìn xuống Thạch Nham bên dưới
- Cái tên ngươi, chẳng lẽ có thể tiên đoán hay sao?
Thạch Nham cười lắc lắc đầu, ngẩng mặt lên trời nhìn phía Lý Phượng Nhi phong tư yểu điệu, hai chân dài thẳng, nói:
- Không phải tiên đoán, mà là ta mơ hồ có thể cảm nhận được khí tức của hắn, ừm, ta có một loại dị bảo, có thể khiến tinh thần ta cảm nhận được sâu sắc hơn một ít.
- Tiểu Nham, Khương thúc thành công rồi sao?
Dương Mộ vui mừng khôn xiết
- Truy binh sẽ đến đây, nếu Khương thúc có thể thành công, chúng ta sẽ nắm chắc hơn.
- Ừm, chắc là sắp đi ra. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thạch Nham gật gật đầu.
Quả nhiên, lời hắn vừa dứt, một thân ảnh chật vật người đầy bụi đất, bỗng nhiên từ bên trong chạy ra.
Khương Hồ Tuyền mặt đầy tro bụi, nhưng tinh thần lại phấn chấn, vẻ mặt hào hừng nhìn về phía Thạch Nham, vui vẻ nói:
- Tin tức Nham thiếu gia đưa quả nhiên là thật, ta có thể phá giải Vẫn Thạch trận, cũng nhờ vào hiểu biết của Nham thiếu gia về văn tự cổ đại.
Đám người Dương Khả, Lý Phượng Nhi, Dương Tuyết nghe hắn vừa nói như vậy, đều là có chút kinh ngạc, lúc lại nhìn về Thạch Nham, trong ánh mắt không khỏi kèm theo rất nhiều ý sâu xa.
Võ Giả của Dương gia tên Tạp Mã này bị phân đến một đội của Thạch Nham, lại có thần sắc phấn chấn, càng tin tưởng Thạch Nham hơn.
- Trong chốc lát sau khi mọi người tiến vào Vẫn Thạch trận, nhớ kỹ trước tiên đi về bên hướng bên trái trước, sau bảy bước, đổi sang hướng tay phải, sau năm bước, lại đổi sang hướng tai trái, cứ lặp lại như thế. Nhớ kỹ, bên trái bảy bước, bên phải năm bước, không được nhớ lầm, chỉ cần các ngươi dựa theo bộ pháp này tiến lên, thiên thạch sẽ không sẽ hướng về các ngươi.
Khương Hồ Tuyền nhếch miệng cười to
- Nếu thực sự truy binh tiến vào, ta tin người không hiểu chính xác trận pháp, sẽ ở trong đó tổn thất thảm trọng.
- Như thế rất tốt.
Dương Mạc thoải mái cười ha ha
- Mọi người chuẩn bị đi, trước tiên mai phục giết một đợt, một khi tình huống không ổn, lập tức tiến vào trong Vẫn Thạch trận kia. Lần này thật sự là nhờ Khương thúc và Tiểu Nham, nếu không chúng ta sẽ rất vất vả, ha ha, nhưng mà bây giờ chúng ta chiếm ưu thế, vậy hãy để cho những kẻ truy sát nếm thử mùi vị thất bại đi.
- Có chín tòa cung điện đổ nát.
Phan Triết bỗng nhiên ngừng lại, đứng trên tảng đá tro bụi cứng rắn, nhìn về phía xa đằng trước
- Chín tòa cung điện bên kia ta từng đi qua, trận pháp cổ bên trong toàn bộ hư hao, không có hung hiểm gì. Nhưng mà, ở đằng sau chín tòa cung điện đó lại tồn tại trùng trùng kết giới và cấm chế, muốn thông qua cần phải dựa vào vận khí.
- Người Dương gia, có thể từ bên đó rời khỏi hay không?
Cổ Linh Lung nhíu mày nói.
- Không biết.
Phan Triết lắc lắc đầu
- Mọi người cẩn thận một chút, chín tòa cung điện kia rất nhiều vật che chắn, người Dương gia nếu ẩn mình trong đó đột nhiên đánh lén, thật sự sẽ làm cho chúng ta không kịp trở tay. Tuy rằng chúng ta người đông thế mạnh, nhưng cũng không thể khinh thường, nhớ kỹ không được mạo muội đuổi theo, khu vực bụi mây dày đặc sau chín tòa cung điện, tầm mắt bị hạn chế, tinh thần lực bị cản trở, cấm chế tầng tầng, nơi đó mới được xem là Chiến Trường Thâm Uyên chân chính.
- Người Dương gia, ngay tại bên trong cung điện.
Tào Chỉ Lam nhanh nhẹn đi về phía trước, lướt qua Phan Triết, như một lông chim tung bay về phía trước, thân thể mềm mại giống như không có chút sức nặng, lắc lư bồng bềnh, làm cho người ta có cảm giác cực kỳ quỷ dị.
- Đều theo sát đi, cẩn thận một chút, tên Thạch Nham các ngươi nói, đã ở bên trong tao ra ra vòng xoáy giam cầm kỳ dị, vòng xoáy kia còn đang liên tục qua lại. Ừm, trong chốc lát các ngươi chỉ cho ta ai là Thạch Nham, ta sẽ kiềm hắn lại trước, tránh cho hắn âm thầm phá rối, làm cho các ngươi bị người Dương gia giết một cách khó hiểu.
Tào Chỉ Lam như lông chim tung bay, thân thể di động trên hư không không theo quy luật nào, thường hay chạm chân nhảy lên, nhanh chóng kéo ra thành tàn ảnh, nhìn như rất chậm, kỳ thật lại cực nhanh đi tới hướng những cung điện kia.
- Tào tiểu thư, Linh Thần Võ Hồn có thể do thám biết dao động của bất cứ lực lượng nào, hơn nữa có thể biết được quy luật dao động này, rồi tìm ra phương pháp đối phó. Linh Thần Võ Hồn này là Võ Hồn Thánh cấp, trong giao chiến thậm chí có thể cảm ứng ra sơ hở rất nhỏ của võ kỹ đối thủ, cực kỳ thần diệu, lời của nàng mọi người đều nghiêm túc nghe theo đi.
Trong đôi mắt xinh đẹp động lòng người của Thánh nữ Trác Nghiên Tình của Thiên Trì Thánh Địa xuất hiện hàm xúc rất khác lạ, nhẹ giọng nói ra Võ Hồn thần kỳ của Tào Chỉ Lam.
Tào Chỉ Lam Võ Hồn có chút thần bí, điểm ấy rất nhiều Võ Giả của Vô Tận hải đều nghe nói qua, nhưng mà Võ Hồn của nàng đến tột cùng thần diệu cỡ nào, lợi hại ở chỗ nào cũng rất ít có người biết, Trác Nghiên Tình chính là số ít vài người biết được chỗ lợi hại của Võ Hồn nàng.
Đám người Phan Triết, Tà Khôi, Cổ Linh Lung, vừa ngheTrác Nghiên Tình nói như vậy, thì ánh mắt đều sáng lên.
Linh Thần Võ Hồn của Tào Chỉ Lam, có thể dọ thám biết cứ dao động lực lượng nào, thậm chí có thể biết được quy luật dao động đó, điều này có nghĩa đa số trận pháp và kết giới của Chiến Trường Thâm Uyên, đều không thoát khỏi dò xét của Linh Thần Võ Hồn, thậm chí nàng còn có thể thông qua Linh Thần Võ Hồn, tìm ra phương pháp phá giải.
Ở trong Chiến Trường Thâm Uyên, Linh Thần Võ Hồn của Tào Chỉ Lam không thể nghi ngờ là cực kỳ hữu dụng, Võ Hồn này có thể làm cho bọn họ giảm đi rất nhiều tổn thất.
- Không cần trốn tránh ẩn núp, có thể quang minh chính đại đánh một trận sao?
Bên ngoài cung điện, Tào Chỉ Lam trên mặt mang theo nụ cười điềm tĩnh bình tĩnh đi đến, thân như lục bình, dễ dàng né qua ba Từ Cức Vực Trường đang di chuyển, mỉm cười lắc đầu
- Ừm, những cạm bẫy di chuyển này quả thật thần kỳ, khó trách bọn Phan Triết lại chịu đau khổ. Thạch Nham phải không? Ngươi có thể bố trí ra loại cạm bẫy này, thật đúng là ngoài dự kiến của ta, có thể hiện thân gặp mặt không?
Thạch Nham ẩn thân ở một cột đá che trời, sắc mặt khẽ biến, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm, từng bước đi ra, lập tức xuất hiện sau cột đá, nhìn nữ nhân tuyệt đẹp đã xuyên qua Từ Cức Vực Trường, nghe những lời khen ngợi của nàng nhưng sắc mặt Thạch Nham lại cẩn thận, tập trung hơn hết, không dám có chút thả lỏng.
Hắn cảm giác được, mục tiêu của nữ nhân này, chính là hắn.