Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 261
Viêm Ma trăm năm?
Càn Kình nhìn bản đồ trong tay:
- Đại thúc, ngài đùa sao? Tuy rằng Viêm Ma trăm năm chẳng qua là Viêm Ma trong giai đoạn còn nhỏ, nhưng con Viêm Ma này dù sao cũng là Viêm Ma. Ta có thể giết được nó sao?
Hai mắt Bố Lai Khắc quan sát Càn Kình từ trên xuống:
- Là một rèn đại sư, phải có đầy đủ khí lực cường tráng. Viêm Ma là thử thách. Ma hạch cũng là thứ cần có để tiến giai rèn đại sư.
Rèn đại sư?
Càn Kình nhìn số liệu của búa thứ hai trong mười tám búa thăng phong. Một búa này còn chưa học xong. Có thể trở thành rèn đại sư sao?
Bố Lai Khắc dùng tẩu thuốc chỉ vào gian phòng sau lưng:
- Sách bên trong ngươi đã xem không ít. Cơ sở đã đủ. Búa thứ hai đặc biệt khó học. Như vậy cũng là chuyện bình thường.
- Đây là thử thách sao? Lại học một thứ nữa, ta sẽ trở thành rèn đại sư sao?
Càn Kình có phần bất ngờ nhìn Bố Lai Khắc. Rèn đại sư không thể nói đùa như vậy được! Cho dù hắn không biết hệ thống cụ thể của nghiệp đoàn thợ rèn tại hoàng triều Chân Sách, cũng biết rèn đại sư ở hoàng triều Chân Sách là tồn tại hiếm có tới mức nào. Cho dù là nghiệp đoàn thợ rèn của một hành tỉnh, cũng không thấy có một rèn đại sư nào tọa trấn.
Bất kỳ một rèn đại sư nào, cho dù đi đến tổng nghiệp đoàn của Thần Đô, Thánh Thành, cũng sẽ có địa vị tương đối cao. Nếu như phản quốc chạy đến Ma tộc vương triều Lộ Tây Pháp, chắc hẳn ngay cả hoàng đế bệ hạ Ma tộc Lộ Tây Pháp hiện tại cũng sẽ đích thân tiếp kiến. Chỉ cần có thể trốn được sự ám sát không ngừng của người hoàng triều Chân Sách, cuộc sống của hắn ở trong Ma tộc sẽ vô cùng thoải mái, sợ rằng không kém hơn hoàng đế bệ hạ Lộ Tây Pháp bao nhiêu.
- Đúng.
Trong ánh mắt ảm đảm của Bố Lai Khắc thường ngày, chợt có thêm sự tán thưởng:
- Ngươi không phải người thông minh nhất mà ta từng gặp, nhưng lại có ngộ tính rất thiên phú, hơn nữa ngươi lại chịu được khổ. Hai năm đã gần đặt tới rèn đại sư, ta cũng có chút giật mình.
Càn Kình mỉm cười. Xem ra hôm nay đại thúc Bố Lai Khắc cũng rất vui vẻ. Ngay cả nói cũng nhiều hơn mọi khi.
- Ta có thể lựa chọn vũ khí không?
Càn Kình liếc mắt nhìn các vũ khí Đấu Binh kia một lượt. Từng cái đều không phải do sử dụng sắt tinh rèn ra, mà dùng các loại kim loại khác nhau chế tạo thành tinh hoa, sau đó trộn lẫn chúng lại cùng một chỗ rèn ra vũ khí. Nguyên liệu, thủ pháp, còn có tính năng hiệu quả, Trảo Mã Đao Kế Đô trong đấu giới đều không thể sánh bằng.
- Được sử dụng.
Bố Lai Khắc gật đầu:
- Sử dụng nhiều loại Đấu Binh tốt, cũng có thể hiểu thêm nguyên lý Đấu Binh. Sau này rèn trang bị cho mình cũng sẽ dễ hơn một chút.
- Cảm ơn đại thúc.
Càn Kình lẻn đến trước giá vũ khí, tháo Trảo Mã Đao Kế Đô nguyên bản xuống. Đấu khí Hàng Ma cửu chiến liền truyền vào trong đó, trong nhất thời trong sân lóe lên hàn quang!
- Chỉ có điều, ngươi không thể mang những vũ khí này ra khỏi sân.
Bố Lai Khắc trở lại bên bàn, hút thuốc tự nói với mình:
- Vũ khí ngươi có thể dùng, nhưng không thể mang ra khỏi sân.
Càn Kình cầm Trảo Mã Đao Kế Đô ngây người tại chỗ. Hào quang vừa tăng vọt nhờ đấu khí, nhanh chóng giảm xuống. Đây là chuyện gì? Vũ khí không thể mang ra khỏi sân? Vậy làm sao cầm đi chém Viêm Ma? Chỉ cần có thanh Kế Đô này, lại thêm cung Tử Khí do đại thúc Bố Lai Khắc rèn, lại làm chút dược phẩm, đánh lén giết chết Viêm Ma cũng không tính là chuyện khó lắm. Theo tiêu chuẩn rèn tăng lên, càng ngày hắn càng biết rõ giữa các Đấu Binh có sự chênh lệch đặc biệt lớn.
Một đứa bé ở cầm một thanh Đấu Binh tốt nhất, chém không chết một chiến sĩ Hàng Ma, nhưng một Hàng Ma tam chiến chiến sĩ, cầm theo một thanh ưu tú Đấu Binh, đi theo Hàng Ma lục chiến thậm chí bảy chiến đối chém đều có thể thắng, nếu như cầm đại thúc Bố Lai Khắc vũ khí này...
Càn Kình tự tin chỉ cần trong tay có một thanh đao Kế Đô chân chính, có cơ hội và khả năng vượt qua ma vũ sĩ huyết mạch cao hơn mình một cảnh giới như Ni Lạp.
- Xem ra, chỉ có thể nghiên cứu nhiều hơn một chút, rèn ra vũ khí của riêng mình mới đi được.
Càn Kình cầm Trảo Mã Đao Kế Đô quan sát hai bên, đấu khí lúc truyền lúc không, cảm nhận các trường hợp gặp phải trong quá trình đấu khí truyền qua. Trước đây hắn chỉ quan tâm tới phòng sách trong đại viện, lại quên quan sát vật trong thực tế.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Càn Kình vẫn chờ tới khi phải đi tới chỗ Âu Lạp Lạp học thuốc thần bí, mới buông vũ khí trong tay xuống nói:
- Đại thúc, ngày mai ta trở lại xem tiếp.
- Được.
Bố Lai Khắc gật đầu, tiếp tục hút thuốc.
- Ngươi đã tới sao?
Âu Lạp Lạp nhìn Càn Kình vừa bước một cước vào gian phòng, đã bị lưới thép cuốn lấy:
- Tới đây, ta chuẩn bị cho ngươi thuốc thần bí loại mới nhất. Cái này gọi là thuốc Hỏa Sơn Địa Chấn.
Lâu ngày không chịu đau đớn! Càn Kình bắt đầu hoài niệm khi bị nắm đấm của ma vũ sĩ huyết mạch cự ma Ni Lạp đánh phải. So với thuốc Hỏa Sơn Địa Chấn này, nắm đấm của Ni Lạp thậm chí có thể nói là ôn nhu.
- Chậm rãi hưởng thụ, hưởng thụ xong thì đi ra sau đọc sách.
Âu Lạp Lạp bụi trên người, xoay người trở vào bàn thí nghiệm, tiếp tục thí nghiệm của mình:
- Lần này, ta nhất định phải nghiên cứu loại thuốc cho dù là heo ăn cũng có thể trở thành thần!
Trong lúc toàn thân Càn Kình, phía sau gáy vẫn cảm thấy ớn lạnh. Mỗi lần nàng nghiên cứu ra loại thuốc nào, cho tới bây giờ hậu quả cũng chỉ có một. Đó chính là...
Ầm!
Mặt đất phát ra chấn động mãnh liệt. Nhà Âu Lạp Lạp giống như bị quả khí cầu quá lớn bị nổ. Tường và cửa bị trùng kích bay loạn khắp nơi/ Càn Kình cũng không thể may mắn tránh khỏi. Thân thể bị nổ bay lên trời mấy thước, liên tục đập vào những mảnh vỡ của căn nhà.
Âu Lạp Lạp vỗ y phục dính đầy bụi bặm, khiến phần lớn bụi rơi xuống, thở dài:
- Xem ra, vẫn không thể quá sốt ruột được.
Bên trong cũng như bên ngoài thân thể Càn Kình đều đau đớn, trong lòng thầm nói:
“Cuối cùng ngài cũng hiểu mình quá sốt ruột sao?”
- Hay là nghiên cứu thuốc thần bí đổi mắt trước.
Âu Lạp Lạp vỗ trường bào, mông nhỏ khêu gợi lắc qua lắc lại, đi về phía hậu viện vẫn xem như tương đối an toàn:
- Lấy màng mắt tốt bỏ đi, đổi lại màng mắt của người mù lên. Nghe nói thuốc của Á Đương Tư có thể làm được. Nhưng ta muốn làm là đổi toàn bộ con mắt! Màng mắt chỉ có thể khôi phục thị lực, nhưng không cách nào làm được tốt hơn...
- Đổi mắt sao?
Càn Kình ngạc nhiên tới mức há hốc mồm:
- Mỗi người đều chỉ một đôi mắt thích hợp với bản thân mình. Nếu như đổi mắt tới trên người của người khác, sẽ chịu sự bài xích của bản thể. Hơn nữa căn bản cũng không cách nào làm được. Nếu không, nếu như gặp phải có chiến sĩ Huyết Mạch có năng lực đồng thuật, ta móc một bên mắt của hắn xuống, đổi qua người mình, không phải ta cũng có năng lực đồng thuật sao?
Thế giới vô tận, giây cuối cùng của mười sáu giờ đã qua.