Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 635
CHƯƠNG 635
Nhưng đáp lại lời của anh ta không phải là những lời nói ngụy biện của Triệu Mịch Thanh như anh ta hằng mong muốn mà chỉ là tiếng cửa phòng họp được mở ra lần nữa, đồng thời nương theo đó là giọng nữ điềm đạm khiến người ta lạnh sống lưng.
“Ý của tổng giám đốc Triệu là số cổ phần trong tay ông Thượng chưa chắc đã là năm mươi hai phần trăm.”
Giọng nói trong trẻo rõ ràng mang theo khí thế không cho ai can thiệp khiến bầu không khí vốn ngột ngạt trong phòng họp trong nháy mắt rối hết cả lên. Những người không biết sự thật nhìn nhau chằm chằm, chỉ ngón tay qua: “Tình hình gì đây?”
Nhưng hai mắt Thượng Điền nhíu chặt lại, nhìn người phụ nữ đang chậm rãi đến gần mình, ánh mắt không tự chủ được trở nên kích động: “Cô đến đây làm gì?”
Tống Nhiễm bước tới trước mặt anh ta, ngước mắt cười hờ hững, con ngươi sạch sẽ sáng ngời nhàn nhạt nhìn anh ta, mỉm cười đáp lại: “Đương nhiên là tới hạ bệ anh rồi.”
Vì sự xuất hiện đột ngột của người phụ nữ này khiến Thượng Điền người vốn đang kiểm soát mọi chuyện bỗng trở nên lo lắng.
Anh ta cụp mắt, nhìn cô ta ung dung bước về phía chỗ trống vừa mới được chừa ra, sau khi ngồi xuống thì rất tự nhiên liếc mắt nhìn khắp phòng, khiến một đám người ai nấy đều không dám thở mạnh.
Anh ta rất chán ghét, cũng rất mệt mỏi cái cảm giác bị người phụ nữ này chèn ép khắp nơi.
Lúc này, Tống Nhiễm vô ý trao đổi ánh mắt với Triệu Mịch Thanh ở phía đối diện, sau đó chống tay lên bàn, cúi đầu xem lướt qua toàn bộ tài liệu trải trên bàn, rồi mỉm cười chế nhạo: “Tổng giám đốc Thượng có biết, tội làm giả hồ sơ, giấy chứng nhận thay đổi thông tin quyền sở hữu cổ phần sẽ bị tội gì không?”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ phòng họp đều nhốn nháo, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Thượng Điền.
Hai chân của người đàn ông như bị đổ chì, dù anh ta cố gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh và nhã nhặn nhưng mồ hôi lạnh trên trán vẫn túa ra, sau đó ướt đẫm cả người.
Nhưng Thượng Điền vẫn cố gắng hết mức để duy trì vẻ ngoài ôn hòa điềm đạm đó, anh ta nheo mắt nhìn người phụ nữ trước mặt: “Cô có ý gì?”
Tống Nhiễm ngồi thẳng người, ánh mắt lộ ra vẻ uể oải và lười biếng, cô ta chậm rãi giơ tay lên: “Ý của tôi là, phần lớn giấy tờ anh mang tới đều không có giá trị pháp lý, không thể chứng minh tất cả các quyền và lợi ích của anh đối với cổ phiếu của Long Đằng.”
Khi cô ta giơ tay lên, người trợ lý đi theo cô ta lần lượt trải tất cả các giấy tờ đã chuẩn bị trước lên bàn, che kín hết xấp giấy tờ được đặt trên bàn trước đó.
Hai mắt Thượng Điền run lên, quay phắt lại nhìn luật sư phía sau.
Từ ánh mắt hoảng loạn và khó hiểu của luật sư, Thượng Điền cũng nhìn rõ, chuyện này không liên quan đến ông ta.
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ sắc bén của Thượng Điền, vị luật sư già cũng phải toát mồ hôi lạnh: “Sẽ không đâu, tổng giám đốc Thượng, tất cả giấy tờ và chứng nhận thỏa thuận đều là do tôi và trợ lý của anh cùng làm. Quá trình này đều hợp pháp đúng quý định, sẽ không có vấn đề gì…”
“Trợ lý?” Hai mắt Thượng Điền nhíu chặt.
Sau đó anh ta nhanh chóng quay đầu lại, đối mặt với người phụ nữ lúc này đang ngồi ở kia với nụ cười hờ hững trên môi, thoáng chốc anh ta bỗng hiểu ra: “Là do cô giờ trò?”
Tống Nhiễm nhếch miệng không phủ nhận.
Nhưng đáp lại lời của anh ta không phải là những lời nói ngụy biện của Triệu Mịch Thanh như anh ta hằng mong muốn mà chỉ là tiếng cửa phòng họp được mở ra lần nữa, đồng thời nương theo đó là giọng nữ điềm đạm khiến người ta lạnh sống lưng.
“Ý của tổng giám đốc Triệu là số cổ phần trong tay ông Thượng chưa chắc đã là năm mươi hai phần trăm.”
Giọng nói trong trẻo rõ ràng mang theo khí thế không cho ai can thiệp khiến bầu không khí vốn ngột ngạt trong phòng họp trong nháy mắt rối hết cả lên. Những người không biết sự thật nhìn nhau chằm chằm, chỉ ngón tay qua: “Tình hình gì đây?”
Nhưng hai mắt Thượng Điền nhíu chặt lại, nhìn người phụ nữ đang chậm rãi đến gần mình, ánh mắt không tự chủ được trở nên kích động: “Cô đến đây làm gì?”
Tống Nhiễm bước tới trước mặt anh ta, ngước mắt cười hờ hững, con ngươi sạch sẽ sáng ngời nhàn nhạt nhìn anh ta, mỉm cười đáp lại: “Đương nhiên là tới hạ bệ anh rồi.”
Vì sự xuất hiện đột ngột của người phụ nữ này khiến Thượng Điền người vốn đang kiểm soát mọi chuyện bỗng trở nên lo lắng.
Anh ta cụp mắt, nhìn cô ta ung dung bước về phía chỗ trống vừa mới được chừa ra, sau khi ngồi xuống thì rất tự nhiên liếc mắt nhìn khắp phòng, khiến một đám người ai nấy đều không dám thở mạnh.
Anh ta rất chán ghét, cũng rất mệt mỏi cái cảm giác bị người phụ nữ này chèn ép khắp nơi.
Lúc này, Tống Nhiễm vô ý trao đổi ánh mắt với Triệu Mịch Thanh ở phía đối diện, sau đó chống tay lên bàn, cúi đầu xem lướt qua toàn bộ tài liệu trải trên bàn, rồi mỉm cười chế nhạo: “Tổng giám đốc Thượng có biết, tội làm giả hồ sơ, giấy chứng nhận thay đổi thông tin quyền sở hữu cổ phần sẽ bị tội gì không?”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ phòng họp đều nhốn nháo, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Thượng Điền.
Hai chân của người đàn ông như bị đổ chì, dù anh ta cố gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh và nhã nhặn nhưng mồ hôi lạnh trên trán vẫn túa ra, sau đó ướt đẫm cả người.
Nhưng Thượng Điền vẫn cố gắng hết mức để duy trì vẻ ngoài ôn hòa điềm đạm đó, anh ta nheo mắt nhìn người phụ nữ trước mặt: “Cô có ý gì?”
Tống Nhiễm ngồi thẳng người, ánh mắt lộ ra vẻ uể oải và lười biếng, cô ta chậm rãi giơ tay lên: “Ý của tôi là, phần lớn giấy tờ anh mang tới đều không có giá trị pháp lý, không thể chứng minh tất cả các quyền và lợi ích của anh đối với cổ phiếu của Long Đằng.”
Khi cô ta giơ tay lên, người trợ lý đi theo cô ta lần lượt trải tất cả các giấy tờ đã chuẩn bị trước lên bàn, che kín hết xấp giấy tờ được đặt trên bàn trước đó.
Hai mắt Thượng Điền run lên, quay phắt lại nhìn luật sư phía sau.
Từ ánh mắt hoảng loạn và khó hiểu của luật sư, Thượng Điền cũng nhìn rõ, chuyện này không liên quan đến ông ta.
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ sắc bén của Thượng Điền, vị luật sư già cũng phải toát mồ hôi lạnh: “Sẽ không đâu, tổng giám đốc Thượng, tất cả giấy tờ và chứng nhận thỏa thuận đều là do tôi và trợ lý của anh cùng làm. Quá trình này đều hợp pháp đúng quý định, sẽ không có vấn đề gì…”
“Trợ lý?” Hai mắt Thượng Điền nhíu chặt.
Sau đó anh ta nhanh chóng quay đầu lại, đối mặt với người phụ nữ lúc này đang ngồi ở kia với nụ cười hờ hững trên môi, thoáng chốc anh ta bỗng hiểu ra: “Là do cô giờ trò?”
Tống Nhiễm nhếch miệng không phủ nhận.