Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 657
CHƯƠNG 657
“Chờ một chút, túi của cháu còn ở trong cửa hàng, cháu đi lấy rồi lại tới.”
Cô mượn cơ hội tránh khỏi, liền xoay người định đi về trong cửa hàng, nhưng bà Mạc thấy cô bước vội vàng, cho là cô muốn chạy nên dùng sức đưa tay kéo một cái, túm cô lại.
Nhưng lần này, cô lui về sau hai bước, không chú ý một chân bước hẫng bên lề đường, nên ngã mạnh xuống.
Ngay khi vừa ngã xuống đất, phần bụng quặn đau rồi lan ra toàn thân.
…
“Nhìn gì thế?”
Ngã tư con đường nào đó, Mộc Điệp liếc mắt nhìn trợ lý bên cạnh đang vén màn cửa sổ nhìn ra phía ngoài, mày hơi nhíu lại mơ hồ có vẻ không vui.
Từ sau khi ra khỏi sân bay, anh ta vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, trợ lý bên cạnh thấy anh ta vẫn luôn nhắm hai mắt tựa lưng vào ghế ngồi, còn tưởng anh ta đã ngủ thiếp đi.
Nên sau khi nghe thấy âm thanh mang theo chất vấn thì nhanh chóng buông rèm xuống, lúng túng nói khẽ: “Không có gì, chỉ là thấy hình như đường này bị tắc.”
Nghe vậy, lái xe cũng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, rồi chậm rãi giảm tốc độ xe, định lái xe sang làn xe bên cạnh: “Ngã tư phía trước đông người, có thể là đã xảy ra tai nạn xe cộ rồi.”
Người đàn ông nhíu mày, khi xe dần dần đi tới chỗ xảy ra sự cố, mơ hồ nghe thấy âm thanh ồn ào hỗn loạn.
Anh ta vốn vô tâm, quay đầu đang muốn đổi tư thế ngồi thoải mái dễ chịu hơn, thì vừa vặn nhìn thấy một gương mặt tái nhợt có chút quen thuộc xuyên qua khe hở không được kéo kín của mành cửa.
Ở chính giữa đám người đang luống cuống, cứ như vậy lướt qua tầm mắt anh ta.
Anh ta chợt cảm thấy căng thẳng, người rời khỏi thành ghế, lưng lập tức cứng lại, mồ hôi lạnh túa ra.
Trợ lý còn đang ngáp một cái thì đột nhiên thấy một cánh tay vội vàng duỗi về phía bên này, sau đó nghe “soạt” một tiếng, màn cửa bị mở ra, ánh nắng mặt trời ban trưa chói mắt lập tức rọi vào trong xe.
Theo ánh mắt quay đầu nhìn sang, thân xe cũng đã vượt qua đám người hỗn loạn, đang từ từ tăng tốc hướng về ngã tư phía trước.
“Có chuyện gì thế, tổng giám đốc Mộc?”
Trợ lý cũng ngồi thẳng người, quay về phía sau quan sát.
Nhưng còn chưa nhìn rõ cái gì, sau khi đấu tranh một chút, người đàn ông vội kêu lái xe dừng lại: “Dừng xe!”
Ngay giây phút này đáy lòng có một âm thanh xuất hiện, cảm thấy mình sẽ không nhìn lầm.
Xe còn chưa dừng hẳn, anh ta đã mở cửa xe, sải từng bước dài, bước nhanh tới chỗ đám người đang tập trung.
Đến gần, nghe thấy có người đang gọi điện thoại: “Phiền mau cử xe cấp cứu tới, ở đây có thai phụ chảy máu, tình huống nguy cấp, địa chỉ tại…”
Anh ta đẩy đám người ra, thấy người phụ nữ gương mặt tái nhợt đang nghiêng người dựa vào ngực một cô gái có vẻ là sinh viên, một tay vẫn luôn siết chặt áo sơ mi lụa trắng trước bụng, váy mầu xanh sẫm phía dưới đã có mấy chỗ loáng thoáng bị nhuộm đen.
Mùi máu tươi nhàn nhạt tỏa ra xung quanh.
“Chờ một chút, túi của cháu còn ở trong cửa hàng, cháu đi lấy rồi lại tới.”
Cô mượn cơ hội tránh khỏi, liền xoay người định đi về trong cửa hàng, nhưng bà Mạc thấy cô bước vội vàng, cho là cô muốn chạy nên dùng sức đưa tay kéo một cái, túm cô lại.
Nhưng lần này, cô lui về sau hai bước, không chú ý một chân bước hẫng bên lề đường, nên ngã mạnh xuống.
Ngay khi vừa ngã xuống đất, phần bụng quặn đau rồi lan ra toàn thân.
…
“Nhìn gì thế?”
Ngã tư con đường nào đó, Mộc Điệp liếc mắt nhìn trợ lý bên cạnh đang vén màn cửa sổ nhìn ra phía ngoài, mày hơi nhíu lại mơ hồ có vẻ không vui.
Từ sau khi ra khỏi sân bay, anh ta vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, trợ lý bên cạnh thấy anh ta vẫn luôn nhắm hai mắt tựa lưng vào ghế ngồi, còn tưởng anh ta đã ngủ thiếp đi.
Nên sau khi nghe thấy âm thanh mang theo chất vấn thì nhanh chóng buông rèm xuống, lúng túng nói khẽ: “Không có gì, chỉ là thấy hình như đường này bị tắc.”
Nghe vậy, lái xe cũng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, rồi chậm rãi giảm tốc độ xe, định lái xe sang làn xe bên cạnh: “Ngã tư phía trước đông người, có thể là đã xảy ra tai nạn xe cộ rồi.”
Người đàn ông nhíu mày, khi xe dần dần đi tới chỗ xảy ra sự cố, mơ hồ nghe thấy âm thanh ồn ào hỗn loạn.
Anh ta vốn vô tâm, quay đầu đang muốn đổi tư thế ngồi thoải mái dễ chịu hơn, thì vừa vặn nhìn thấy một gương mặt tái nhợt có chút quen thuộc xuyên qua khe hở không được kéo kín của mành cửa.
Ở chính giữa đám người đang luống cuống, cứ như vậy lướt qua tầm mắt anh ta.
Anh ta chợt cảm thấy căng thẳng, người rời khỏi thành ghế, lưng lập tức cứng lại, mồ hôi lạnh túa ra.
Trợ lý còn đang ngáp một cái thì đột nhiên thấy một cánh tay vội vàng duỗi về phía bên này, sau đó nghe “soạt” một tiếng, màn cửa bị mở ra, ánh nắng mặt trời ban trưa chói mắt lập tức rọi vào trong xe.
Theo ánh mắt quay đầu nhìn sang, thân xe cũng đã vượt qua đám người hỗn loạn, đang từ từ tăng tốc hướng về ngã tư phía trước.
“Có chuyện gì thế, tổng giám đốc Mộc?”
Trợ lý cũng ngồi thẳng người, quay về phía sau quan sát.
Nhưng còn chưa nhìn rõ cái gì, sau khi đấu tranh một chút, người đàn ông vội kêu lái xe dừng lại: “Dừng xe!”
Ngay giây phút này đáy lòng có một âm thanh xuất hiện, cảm thấy mình sẽ không nhìn lầm.
Xe còn chưa dừng hẳn, anh ta đã mở cửa xe, sải từng bước dài, bước nhanh tới chỗ đám người đang tập trung.
Đến gần, nghe thấy có người đang gọi điện thoại: “Phiền mau cử xe cấp cứu tới, ở đây có thai phụ chảy máu, tình huống nguy cấp, địa chỉ tại…”
Anh ta đẩy đám người ra, thấy người phụ nữ gương mặt tái nhợt đang nghiêng người dựa vào ngực một cô gái có vẻ là sinh viên, một tay vẫn luôn siết chặt áo sơ mi lụa trắng trước bụng, váy mầu xanh sẫm phía dưới đã có mấy chỗ loáng thoáng bị nhuộm đen.
Mùi máu tươi nhàn nhạt tỏa ra xung quanh.