Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 658
CHƯƠNG 658
Mà bị đám người bao quanh, ngoài cô còn có một người phụ nữ chừng trên dưới năm mươi tuổi, đang trân trối chìn vết máu thấm ra dưới làn váy, đờ đẫn, lẩm bẩm: “Không phải tôi, không phải tôi, tôi không phải cố ý…”
Tim Mộc Điệp chợt run lên, anh ta không hề do dự, cởi bỏ áo vest trên người, đắp lên cho người phụ nữ gần như đã hư thoát hôn mê, lại xoay người định đón lấy cô từ trong ngực sinh viên kia.
“Anh là ai, anh muốn làm gì?”
Nữ sinh viên lo lắng đến mức trán đổ mồ hôi, lăn xuống đầy mặt, hai mắt nhìn về phía Mộc Điệp mang theo hi vọng cùng cảnh giác.
Người phụ nữ trong ngực và người đàn ông nhìn nhau.
“Mộc… Điệp…”
Trước khi hoàn toàn hôn mê, Lương Hạnh đã gọi ra tên anh ta.
Một cái tay khác dính vết máu nhàn nhạt phủ lên cánh tay anh ta, dùng sức kéo lại, sau đó lập tức mềm rũ xuống, cuối cùng chỉ in lên vạt áo sơ mi màu trắng một dấu bàn tay rời rạc màu đỏ tươi.
Ngay lúc này, cô không có thời gian suy nghĩ gì khác, chỉ thầm nghĩ e là không giữ được đứa bé này rồi.
Cô có lỗi với Triệu Mịch Thanh, cũng có lỗi với con.
Hai tiếng “Mộc Điệp” mà cô gọi trước khi hôn mê khiến trái tim người đàn ông không khỏi nghẹn lại.
Anh ta nhìn cô sinh viên một chút, ánh mắt bình tĩnh: “Tôi là em trai cô ấy.”
Anh đón lấy người từ trong tay đối phương, ôm chặt rồi đứng dậy, ánh mắt nhìn trợ lý vừa đuổi theo tới có vẻ dữ tợn, ra hiệu về phía người phụ nữ lớn tuổi đang đứng đó lẩm bẩm: “Canh chừng bà ta cho tôi, báo cho Triệu Mịch Thanh biết.”
Khi trợ lý của Mộc Điệp gọi điện thoại tới, Hội nghị nghiên cứu và thảo luận kế hoạch dự án của các lãnh đạo cao cấp Long Đằng đang tiến hành đến thời khắc quan trọng nhất.
Thời gian tích hợp dự án ngắn ngủi, trong phòng họp lặng ngắt như tờ, Lưu Nam ngồi ở hàng cuối cùng đang làm thư ký hội nghị, điện thoại đặt bên cạnh máy tính liên tục sáng lên mấy lần, anh ta nhíu mày, cuối cùng vẫn đứng dậy, lặng lẽ bước ra ngoài cửa phòng họp.
Khi đẩy cửa bước vào, bước chân đã loạng choạng.
Âm thanh “loảng xoảng” khiến mọi người tới tấp nhíu mày nhìn qua, Triệu Mịch Thanh cũng bất giác ngẩng đầu lên, liếc nhìn phía cửa vào phòng họp.
Chỉ thấy trong ánh mắt người đàn ông luôn cẩn thận có vẻ hết sức do dự và lo lắng, anh bất giác nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì thế?”
Lưu Nam tiến đến ghé sát bên tai anh, nói vắn tắt rõ ràng lại sự việc, chỉ cần có ý quan sát sắc mặt tổng giám đốc Triệu, người trong phòng họp có thể nhìn thấy ánh lửa trong đôi mắt anh gần như lập tức bốc lên ngùn ngụt.
Sau đó, nghe thấy “rầm” một tiếng, anh vỗ bàn đứng dậy.
Anh hơi dừng lại suy nghĩ một lát, nhưng cuối cùng lại quên hết những gì phải dặn dò, cầm áo vest sau lưng lên, sải bước bước ra ngoài.
Phòng họp vốn yên tỉnh lập tức trở nên nhốn nháo.
“Hội nghị hôm nay tạm thời dừng ở đây, các vị trưởng phòng hãy điều chỉnh kế hoạch trong tay mình một lần nữa, lát nữa sẽ thông báo thời gian hội nghị mới cho các vị sau.”
Lưu Nam vội thu dọn đồ trên mặt bàn, rồi nhanh chóng bước đuổi theo.
Đến bệnh viện, nhìn thấy hai bà lão trông coi ở ngoài cửa phòng phẫu thuật và người đàn ông vẫn luôn trầm mặc dựa vào vách tường hành lang.
Trên người anh ta còn nhuộm vết máu nhàn nhạt, trên chiếc áo vest đắt tiền nắm trong tay vẫn còn mảng lớn các đốm máu đỏ tươi.
Mà bị đám người bao quanh, ngoài cô còn có một người phụ nữ chừng trên dưới năm mươi tuổi, đang trân trối chìn vết máu thấm ra dưới làn váy, đờ đẫn, lẩm bẩm: “Không phải tôi, không phải tôi, tôi không phải cố ý…”
Tim Mộc Điệp chợt run lên, anh ta không hề do dự, cởi bỏ áo vest trên người, đắp lên cho người phụ nữ gần như đã hư thoát hôn mê, lại xoay người định đón lấy cô từ trong ngực sinh viên kia.
“Anh là ai, anh muốn làm gì?”
Nữ sinh viên lo lắng đến mức trán đổ mồ hôi, lăn xuống đầy mặt, hai mắt nhìn về phía Mộc Điệp mang theo hi vọng cùng cảnh giác.
Người phụ nữ trong ngực và người đàn ông nhìn nhau.
“Mộc… Điệp…”
Trước khi hoàn toàn hôn mê, Lương Hạnh đã gọi ra tên anh ta.
Một cái tay khác dính vết máu nhàn nhạt phủ lên cánh tay anh ta, dùng sức kéo lại, sau đó lập tức mềm rũ xuống, cuối cùng chỉ in lên vạt áo sơ mi màu trắng một dấu bàn tay rời rạc màu đỏ tươi.
Ngay lúc này, cô không có thời gian suy nghĩ gì khác, chỉ thầm nghĩ e là không giữ được đứa bé này rồi.
Cô có lỗi với Triệu Mịch Thanh, cũng có lỗi với con.
Hai tiếng “Mộc Điệp” mà cô gọi trước khi hôn mê khiến trái tim người đàn ông không khỏi nghẹn lại.
Anh ta nhìn cô sinh viên một chút, ánh mắt bình tĩnh: “Tôi là em trai cô ấy.”
Anh đón lấy người từ trong tay đối phương, ôm chặt rồi đứng dậy, ánh mắt nhìn trợ lý vừa đuổi theo tới có vẻ dữ tợn, ra hiệu về phía người phụ nữ lớn tuổi đang đứng đó lẩm bẩm: “Canh chừng bà ta cho tôi, báo cho Triệu Mịch Thanh biết.”
Khi trợ lý của Mộc Điệp gọi điện thoại tới, Hội nghị nghiên cứu và thảo luận kế hoạch dự án của các lãnh đạo cao cấp Long Đằng đang tiến hành đến thời khắc quan trọng nhất.
Thời gian tích hợp dự án ngắn ngủi, trong phòng họp lặng ngắt như tờ, Lưu Nam ngồi ở hàng cuối cùng đang làm thư ký hội nghị, điện thoại đặt bên cạnh máy tính liên tục sáng lên mấy lần, anh ta nhíu mày, cuối cùng vẫn đứng dậy, lặng lẽ bước ra ngoài cửa phòng họp.
Khi đẩy cửa bước vào, bước chân đã loạng choạng.
Âm thanh “loảng xoảng” khiến mọi người tới tấp nhíu mày nhìn qua, Triệu Mịch Thanh cũng bất giác ngẩng đầu lên, liếc nhìn phía cửa vào phòng họp.
Chỉ thấy trong ánh mắt người đàn ông luôn cẩn thận có vẻ hết sức do dự và lo lắng, anh bất giác nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì thế?”
Lưu Nam tiến đến ghé sát bên tai anh, nói vắn tắt rõ ràng lại sự việc, chỉ cần có ý quan sát sắc mặt tổng giám đốc Triệu, người trong phòng họp có thể nhìn thấy ánh lửa trong đôi mắt anh gần như lập tức bốc lên ngùn ngụt.
Sau đó, nghe thấy “rầm” một tiếng, anh vỗ bàn đứng dậy.
Anh hơi dừng lại suy nghĩ một lát, nhưng cuối cùng lại quên hết những gì phải dặn dò, cầm áo vest sau lưng lên, sải bước bước ra ngoài.
Phòng họp vốn yên tỉnh lập tức trở nên nhốn nháo.
“Hội nghị hôm nay tạm thời dừng ở đây, các vị trưởng phòng hãy điều chỉnh kế hoạch trong tay mình một lần nữa, lát nữa sẽ thông báo thời gian hội nghị mới cho các vị sau.”
Lưu Nam vội thu dọn đồ trên mặt bàn, rồi nhanh chóng bước đuổi theo.
Đến bệnh viện, nhìn thấy hai bà lão trông coi ở ngoài cửa phòng phẫu thuật và người đàn ông vẫn luôn trầm mặc dựa vào vách tường hành lang.
Trên người anh ta còn nhuộm vết máu nhàn nhạt, trên chiếc áo vest đắt tiền nắm trong tay vẫn còn mảng lớn các đốm máu đỏ tươi.