Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25+26
Chương 25
“Khúc Kim Tích?”
Không có hồi âm.
Biến lại thành người và đi ra ngoài rồi sao?
Thẩm Thính cất bước muốn rời khỏi phòng ngủ, lúc này, một tiếng “quạc” đột nhiên vang lên trong phòng.
Bước chân Thẩm Thính dừng lại, anh quay người, thính giác của anh trước giờ vẫn luôn rất tốt, ánh mắt quét qua chiếc chăn bông con vịt màu vàng phẳng phiu, xác nhận âm thanh vừa rồi phát ra từ phía giường.
“Quạc.” Lại một tiếng kêu buồn bực vang lên.
Thẩm Thính nheo mắt, bước đến bên giường, nếu như Khúc Kim Tích tự chui vào trong chăn mà ngủ, anh cũng rất khâm phục lòng dũng cảm của cô.
Tuy nhiên, khi lật góc chăn lên tìm một vòng, nhưng không tìm thấy chú vịt nhỏ màu vàng đâu, Thẩm Thính chuyển mục tiêu xuống gối, dưới hai gối cũng không có bóng dáng của chú vịt vàng nhỏ.
Đột nhiên nghĩ đến một khả năng, trong đáy mắt Thẩm Thính nhanh chóng lướt qua một tia buồn cười, lùi lại phía sau hai bước, dứt khoát mở ga giường ra, cúi người nhìn về phía dưới giường.
Khúc Kim Tích: “…”
Cái chân nhỏ của chú vịt màu vàng hướng xuống đáy giường, lại còn treo ngược như thế này – một sợi chỉ mảnh buộc vào lòng bàn chân của chú vịt, đầu sợi còn lại nối vào lỗ trên khung sắt dưới chân giường.
“Quạc.” Con vịt nhỏ màu vàng nhìn vào mắt của Thẩm Thính, nước mắt hối hận chảy ròng ròng.
Cô không muốn để Thẩm Thính nhìn thấy hình tượng ngu ngốc như vậy của mình, nhưng không thể nào không nhờ đến sự giúp đỡ của anh, bởi vì chỉ có anh mới có thể lật ngược cô lại vào lúc này, để cô không đến mức bị hong thành vịt khô.
Thẩm Thính im lặng hơn mười giây, mới giải cứu chú vịt nhỏ màu vàng dưới đáy giường.
Ngay khi chạm vào chiếc chăn bông mềm mại, Khúc Kim Tích nằm sấp trên đó, trước tiên là thở dài thoải mái một hơi rồi xòe cánh ra thành chữ đại. Toàn thân từ trên xuống dưới không có một chút sức lực nào, đầu óc quay cuồng, cả thế giới trong mắt cô toàn là những bóng đôi, bao gồm cả Thẩm Thính – người hiện tại đối với cô mà nói là một gã khổng lồ, biến thành vô số ảo ảnh trước mắt cô, còn không ngừng dao động qua lại.
Treo ngược cả đêm đã cướp đi một nửa tính mạng của cô.
“Sao lại thành ra như vậy?” Thẩm Thính nhíu mày, nửa là nghi hoặc nửa là tò mò.
Nghi hoặc là tại sao Khúc Kim Tích phải treo ngược mình dưới gầm giường, điều tò mò là cô, người đã biến thành một chú vịt nhỏ màu vàng, đã dùng phương pháp gì để treo ngược mình lên như vậy.
Còn treo một cách… có nghệ thuật như thế nữa chứ.
Nhớ lại hình ảnh vừa rồi, Thẩm Thính có thể dùng bốn từ mang tính nghệ thuật để hình dung.
Khúc Kim Tích ngước mắt lên nhìn anh một cách đáng thương, kêu một tiếng quạc yếu ớt.
Bây giờ cô hoa mắt chóng mặt, người mềm nhũn ra, muốn nôn lại nôn không được, chỗ nào cũng cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa, cho dù muốn giải thích, lời mà cô nói Thẩm Thính cũng nghe không hiểu.
Kể từ khi suy đoán ra rằng chỉ số tổn thương là chìa khóa then chốt để mình biến trở lại thành người, suy nghĩ của Khúc Kim Tích đã trở nên linh hoạt. Lúc biến thành búp bê, búp bê bị vỡ thì cô sẽ biến lại thành người, nhưng bản thân con búp bê không có sự sống.
Con vịt nhỏ màu vàng là một con vật, cô không dám tuỳ tiện làm bậy – lúc đầu chỉ nghĩ là giả vờ vô ý ngã khỏi giường, nhưng con vịt nhỏ màu vàng không giống như con rùa nhỏ có mai, chịu được cú ngã như vậy.
Hình thái của chú vịt vàng bé bỏng vốn dĩ đã yếu ớt, lỡ như ngã gãy chân gãy cổ, hoặc lỡ như có bất trắc thì cái mạng nhỏ của cô không phải sẽ không còn nữa hay sao?
Việc thực hành này quá nguy hiểm, cô không dám đem tính mạng của mình ra đùa giỡn.
Vì vậy, cô phải nghĩ ra một cách khác để tăng trị số tổn thương của mình, một cách sẽ không khiến tính mạng của mình gặp nguy hiểm. Suy nghĩ hồi lâu, cô nhìn thấy một sợi dây thừng ở góc ghế sô pha, thứ mà sau khi cô mở gói hàng chuyển phát nhanh lại quên vứt đi.
Lúc này, Khúc Kim Tích nhớ đến khi mình biến thành một con búp bê, cảnh tượng Thẩm Thính dùng đũa treo cô lên, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Cô phải xuống giường.
Cô không dám nhảy xuống, may mà mỏ vịt cũng có chỗ hữu dụng, ga giường dường như gần rũ xuống đất, cô dùng mỏ vịt cắn chặt vào ra giường, từ từ tuột từ ga giường xuống đất, nhặt sợi chỉ lên.
Có sợi chỉ, cần một điểm tựa để buộc lên, cô ở dưới gầm giường xoay qua xoay lại, giường là giường gấp, cuối giường có một khung sắt, còn trên khung sắt vừa hay có một cái lỗ, cô có thể luồn chỉ vào trong cái lỗ này.
Điều còn lại là làm thế nào để luồn sợi chỉ, đây là một vấn đề nan giải- cô với không tới, trừ khi trèo trở lại lên giường.
Khi không có điều kiện thì cần phải tạo ra điều kiện, Khúc Kim Tích đi loanh quanh trong phòng ngủ, tìm kiếm tất cả những thứ có thể dùng được và còn có thể chuyển động nó được.
Trong phòng có hàng đống quà của người hâm mộ gửi đến cho Thẩm Thính, cái lớn thì dọn đi, cái nhỏ thì giữ lại, xếp đặt ngay ngắn. Bên trên cùng là một hộp quà có dải ruy băng, cô đẩy một chút thì cảm giác bên trong trống rỗng, không nặng, có thể đẩy được, mặc dù rất tốn sức.
Khúc Kim Tích nhìn hộp quà rồi lại nhìn chiếc bàn cạnh giường, cuối cùng, phải mất hơn mười phút để dùng cơ thể của mình đẩy hộp quà đến bên cạnh chiếc bàn cạnh giường, sau khi đẩy tới nơi, cô cảm thấy cơ thể bị khoét rỗng.
Quá trình này cũng có thể coi là gia tăng “trị số tổn thương” cho bản thân, nhưng đáng tiếc là không có bất cứ cảm giác biến thân nào.
Khúc Kim Tích mượn dải ruy băng trên hộp quà để cố gắng trèo lên hộp quà, nằm nghỉ một lúc rồi nhảy lên chiếc bàn cạnh giường một cách khó khăn.
Cô đã mất nửa giờ để hoàn thành tất cả những điều này, cuối cùng mệt mỏi đến mức không thể vỗ cánh nổi.
Lúc này mới hiểu cái gọi là sức cùng lực kiệt. Nghĩ đến cái hẹn ngày mai với Hà Chiếu, Khúc Kim Tích lập tức tràn đầy sức lực, cô hít sâu một hơi, từ tủ đầu giường đi tới trên giường, sải bước “chân vịt” đầy khí thế, nghiêng nghiêng vẹo vẹo, thành công đến cuối giường.
Rút sợi chỉ mảnh quấn quanh cổ xuống, dùng đủ mọi cách từ đầu, miệng và cánh, tưởng như đã biến chú vịt vàng nhỏ bé thành một thợ xiếc lành nghề thì cuối cùng, sợi chỉ cũng được luồn vào lỗ của khung sắt và làm một nút thắt.
Cuối cùng, cô coi như là tính xong độ dài của sợi chỉ, luồn một đầu còn lại của sợi chỉ vào chân trái của con vịt rồi dũng cảm từ góc giường nhảy xuống.
——Bài nhảy bungee vịt mới được phát minh!
Khi nhảy xuống, đầu cô chỉ cách mặt đất khoảng năm cm.
Cô mệt đến mức toàn thân đau nhức, lại nhảy ở một khoảng cách cao như vậy, cánh và chân vịt cũng đau nhức, đến miệng cũng đau nhức vì dùng sắc cắn nên bị mài đau. Toàn thân từ trên xuống dưới chỗ nào cũng bủn rủn vì vận động quá mức.
Cô nghĩ, mệt thành như vậy thì trị số tổn thương chắc cũng đủ rồi đúng không.
Sau đó……
Khúc Kim Tích nằm sấp trên giường, nức nở quạc một tiếng.
Cô hối hận, hối hận đến mức tím cả ruột, cô chẳng những không khiến mình biến thành người được mà còn treo ngược mình cả đêm.
Người đang còn sống sờ sờ lại tự đào hố chôn mình, hơn nữa là cái loại chôn đầy ngốc nghếch.
Nhìn thấy cô như thế này, cho dù Thẩm Thính không tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình nhưng cũng có thể tưởng tượng được độ khó của việc một chú vịt nhỏ màu vàng tự mình treo ngược là không hề thấp.
Không thể nào vô duyên vô cớ làm ra chuyện thiếu não như thế này được, trừ khi …
“Cô cho rằng nếu treo ngược mình sẽ có thể biến thành người sao?” Thẩm Thính đột ngột hỏi.
Khúc Kim Tích chậm rãi lắc đầu: Điểm mấu chốt không phải là treo ngược.
Thẩm Thính như có điều suy nghĩ, một lúc sau, như có thần giao cách cảm nói: “Điểm mấu chốt để biến thành người, chính là tạo thành trị số tổn thương đối với cô?”
Khúc Kim Tích nghiêm túc gật đầu.
Thẩm Thính im lặng một lúc mới nói: “Có thể nghĩ ra phương pháp treo ngược này quả thật là thông minh.”
Khúc Kim Tích: “…”
Sau khi bị Thẩm Thính đâm một nhát dao, cô càng ngày càng khó chịu, dứt khoác chui đầu vào trong chăn bông, không muốn làm cái gì nữa, chỉ nghĩ thôi cũng đã mệt.
Trong giây tiếp theo, cô cảm thấy chân trái của mình bị nhấc lên, Khúc Kim Tích giãy dụa, cuối cùng bỏ cuộc, để mặc cho Thẩm Thính muốn làm gì thì làm.
Chân vịt bị sợi dây thắt tạo nên vết hằn màu đỏ đậm.
“Cô thắt nút cũng không tồi, không để cái chân này bị buộc gãy.” Thẩm Thính nhàn nhạt nói.
Khúc Kim Tích không lên tiếng.
Bên ngoài có âm thanh truyền đến, Tần Tang đã tới.
Cậu ta đặt món súp sườn như thường lệ lên bàn – mấy ngày nay, lúc cậu ta tới, Khúc Kim Tích và Thẩm Thính đều ăn sáng ở trên bàn, bữa sáng do Khúc Kim Tích nấu.
Hôm nay lại không có bất kỳ động tĩnh nào, cả hai người đều không thấy bóng dáng.
Tần Tang có chút kinh ngạc, liền phát hiện cửa phòng ngủ nhỏ đang mở ra, cậu ta do dự một lát bèn đi tới, vừa đúng lúc Thẩm Thính từ trong phòng ngủ bước ra.
Thấy vậy, Tần Tang vô cùng bình tĩnh.
Qua sự quan sát âm thầm của cậu ta trong khoảng thời gian này, việc ông chủ vào phòng của cô Khúc chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng không ngờ rằng điều đó lại xảy ra sớm như vậy.
Xem ra, cần phải thay đổi thái độ đối với cô Khúc rồi.
Trong lòng cậu ta đang suy nghĩ như vậy, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.
“Hôm nay có những hoạt động gì?” Cậu ta còn chưa kịp nói, Thẩm Thính đã hỏi trước.
Tần Tang lập tức báo cáo hành trình: “Buổi sáng, hẹn gặp giám đốc Dư của Nhân Gia, buổi chiều đến Vân Vụ ký hợp đồng, buổi tối ghi hình “Mộng tưởng vũ đài”. Anh là khách mời đặc biệt của kỳ này. ”
“Gặp mặt giám đốc Dư, cậu đi thay tôi.”
Mặc dù Tần Tang rất ngạc nhiên nhưng vẫn bình tĩnh đáp lại, lúc gần đi còn liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ, với hiểu biết của cậu ta về Thẩm Thính thì sáng nay anh ôn hòa hơn trước rất nhiều lần.
――Tần Tang đã hoàn toàn nghĩ sai rồi.
Sau khi Tần Tang rời đi, Thẩm Thính bưng một ít canh sườn định cho con vịt nhỏ màu vàng ăn, sau khi mang vào thf mới phát hiện ra rằng con vịt nhỏ màu vàng đã cuộn tròn thành một quả bóng và ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Người bình thường bị treo cả đêm cũng có thể xảy ra chuyện huống chi là một con vịt nhỏ màu vàng. Trước đây Thẩm Thính chưa từng nuôi động vật nhỏ, càng không nói đến có kinh nghiệm, nhưng mà bởi vì con rùa nhỏ lần trước nên anh cũng không lo lắng.
Quay trở lại tầng hai, Thẩm Thính tìm ra một danh thiếp ở trong ngăn kéo phòng ngủ của mình.
——Lâm Thiên Hà, Bệnh viện thú cưng Ái Tâm.
Tấm danh thiếp này là do bác sĩ thú y đưa cho anh, lần trước khi anh vượt đèn đỏ, mang theo một con rùa nhỏ lẳng lặng đến tìm bác sĩ thú y vào nửa đêm, lúc đó linh cảm mách bảo danh thiếp này sẽ có chỗ dùng đến, vì vậy anh đã giữ nó lại.
Bây giờ có vẻ như linh cảm của anh đã đúng.
Thẩm Thính gọi điện thoại cho Lâm Thiên Hà bằng điện thoại di động của mình.
Vang lên bốn tiếng rồi kết nối: “Đây là bệnh viện thú cưng Ái Tâm, tôi là Lâm Thiên Hà, xin hỏi có chuyện gì không?”
“Xin chào.” Giọng nói của Thẩm Thính đột nhiên dừng lại, sau mấy giây anh mới nói xong phần còn lại: “Con vịt nhỏ màu vàng nuôi ở nhà tình cờ bị treo ngược cả đêm, bây giờ tinh thần có chút không ổn. Tôi muốn hỏi thử, có thể có di chứng gì không? ”
Lâm Thiên Hà: “???”
“… Treo ngược cả đêm?” Đối mặt với một câu hỏi kỳ quái như vậy, bác sĩ thú y Lâm Thiên Hà đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian trước, vào rạng sáng có một vị khách đem một con rùa đen nhỏ ngủ trong nước ấm tới, cho rằng nó đã chết vì tai nạn ngoài ý muốn.
Không biết tại sao, anh ta lại cảm thấy vị khách này có chút quen thuộc.
Thẩm Thính “Ừ” một tiếng.
Lâm Thiên Hà: “Ai lại treo ngược con vịt cả đêm? Cho dù là vịt cũng không thể tra tấn như vậy.”
“…” Thẩm Thính, “Là một con vịt nhỏ màu vàng.”
Lâm Thiên Hà: “Không phải cũng là vịt sao?”
Thẩm Thính: “Có cần chú ý gì không?”
Lâm Thiên Hà: “Treo ngược cả đêm mà không chết cho thấy nó rất khỏe mạnh và tính mạng cũng rất ngoan cường. Anh nên quan sát một chút, xem thử có phản ứng tương đối khỏe mạnh trong vòng một tiếng đồng hồ hay không. Nếu như không có phản ứng nào trong vòng một tiếng thì thực sự lo lắng, anh có thể mang nó đến bệnh viện để tôi khám xem. ”
“Nhưng tôi phải nói trước với anh. Nếu như trong một tiếng không có phản ứng thì tình huống có lẽ sẽ không tốt lắm.”
Thẩm Thính cau mày, nói cảm ơn rồi cúp máy.
Một giờ sau, con vịt nhỏ màu vàng vẫn không có phản ứng, nhưng có thể nghe thấy tiếng thở, có thể cảm nhận được sự nhấp nhô ổn định khi đặt tay lên người.
“Khúc Kim Tích?” Thẩm Thính hạ thấp giọng, đem con vịt nhỏ màu vàng lại gần, lại khẽ gọi lần nữa.
Đợi vài giây, anh dứt khoát cầm chìa khóa xe, đội mũ và đeo khẩu trang, bỏ chú vịt nhỏ màu vàng vào túi áo khoác rồi đi thẳng đến bệnh viện.
Chương 26
“Ra rồi, ra rồi. Chính là chiếc xe này.”
Khi Thẩm Thính đang lái xe rời khỏi cổng lớn của tiểu khu chạy vào đường chính, bên trong xe van ở bên kia, paparazzi ngồi ở ghế phụ lái dùng kính viễn vọng quan sát, phấn khích kêu lên một tiếng.
Vừa hét lên, ba người ngồi bên trong xe đang buồn ngủ lập tức tỉnh táo lại. Nhị Lý cầm camera đang ngồi ở ghế sau giật mình một cái: “Không sai, đó chính là xe của Thẩm Thính. Tam Lưu, lái xe, mau đuổi theo!”
“Chờ đợi nửa tháng trời, cuối cùng cũng đợi được Thẩm Thính tự lái xe ra khỏi cửa.” Tài xế Tam Lưu cảm thán, chân nhấn ga đuổi theo.
Bình thường bọn họ thường bám theo xe bảo mẫu, nhưng có rất nhiều nhân viên, dù kỹ thuật lái xe của nhân viên có tốt thì bọn họ cũng không chụp được cái gì cả.
Hơn nữa, vệ sĩ của Thẩm Thính rất hung dữ. Có vệ sĩ ở đấy, bọn họ không dám làm càn.
Chỉ có thể ngồi xổm đợi Thẩm Thính tự mình ra khỏi cửa. Bây giờ, rốt cuộc cũng có cơ hội rồi.
“Một mình lái xe ra khỏi cửa, chắc là anh ta sẽ đi gặp người nào đó.” Nhị Lý đoán mò.
“Thẩm Thính ba mươi tuổi rồi. Đàn ông ở độ tuổi này, chắc chắn là có bạn gái, chỉ là có công khai hay không mà thôi.” Tam Lưu xắn tay áo lên: “Nếu chúng ta có thể chụp được ảnh hẹn hò của anh ta thì…. hi hi hi.”
Paparazzi thích nhất chụp những tin nóng mà minh tinh không muốn người khác biết. Sau khi chụp xong có rất nhiều công dụng. Hoặc là phát tán lên trên mạng lấy lưu lượng kiếm tiền, hoặc là giải quyết riêng với nghệ sĩ, còn không thì đem tin tức đó bán ra bên ngoài. Tóm lại là mặc kệ dùng phương pháp gì, chắc chắn sẽ có thể kiếm được một số khoảng thu lớn.
“Thẩm Thính sẽ đi đâu đây? Nhìn tốc độ lái xe của anh ta, cảm giác anh ta giống như đang rất sốt ruột.”
“Uầy? Hình như đúng là vậy.”
“Mau mau mau đuổi theo, đừng để mất dấu!”
Kỹ thuật lái xe của Tam Lưu rất khá, cuối cùng cũng bám chặt đuôi xe sang của Thẩm Thính.
Đại Trương cầm camera chụp đuôi xe, một tiếng ‘tách’ vang lên, đã chụp xong: “Chiếc xe này cũng đáng giá mấy tỷ nhỉ.”
“Minh tinh thật giỏi kiếm tiền.” Nhị Lý nói rất ghen tỵ: “Nếu như gương mặt của tôi có thể đẹp trai thêm một chút, tôi cũng sẽ đi làm minh tinh.”
“Cậu dẹp giấc mơ đó đi.” Đại Trương và Tam Lưu cười rộ lên.
Qua một lúc, Đại Trương nói: “Đây đã sắp vòng vòng thứ 4 rồi. Anh ta vòng tới vòng lui, không phải là đã phát hiện ra chúng ta rồi chứ.”
“Không thể nào.” Tam Lưu nói chắc như đinh đóng cột: “Chúng ta dùng xe van, chiếc xe tồi tàn như vậy, làm sao anh ta có thể phát hiện được cơ chứ.”
Cuối cùng, bọn họ nhìn thấy xe của Thẩm Thính dừng ở một bãi đỗ xe ngoài cửa bệnh viện thú cưng. Tam Lưu lặng lẽ lái xe đi tới, may mắn là vẫn còn nhiều chỗ đậu xe, đủ để nhét chiếc xe van tồi tàn kia vào.
“Cái chết tiệt gì vậy, Thẩm Thính vào bệnh viện thú cưng ư!” Nhị Lý kinh ngạc, cằm sắp rơi xuống dưới đất luôn rồi.
Đại Trương cầm camera mau chóng chụp ảnh, nhưng ở giữa có vật cản nên không chụp được.
Thương lượng một hồi, cuối cùng Nhị Lý với diện mạo bình thường bước xuống xe đi qua đó chụp. Nhị Lý cầm camera cỡ nhỏ, sửa sang lại quần áo, chậm rãi đi đến gần bệnh viện thú cưng.
Qua một lúc, Đại Trương và Tam Lưu ở trên xe nhận được wechat của Nhị Lý gửi tới ――
[Hôm nay, Thẩm Thính nuôi một con vịt. Anh ta mang một con vịt đến bệnh viện thú cưng khám bệnh!]
Gửi thêm một tấm ảnh chụp Thẩm Thính đang bế một con vịt nhỏ màu vàng.
Đại Trương và Tam Lưu: “???”
Canh me nửa tháng trời chờ đợi Thẩm Thính tự mình ra khỏi cửa. Theo dõi hơn một tiếng, cho rằng sẽ chụp được một tin giật gân gì đó, kết quả thì sao? Thẩm Thính nuôi một con vịt!
Tại bệnh viện thú cưng.
Khi Thẩm Thính đến, Lâm Thiên Hà cũng đúng lúc đang tiễn một vị khách. Anh ta đang ở rửa tay thì nhìn thấy Thẩm Thính bước vào. Lâm Thiên Hà bị sốc vì hình ảnh đeo khẩu trang của anh không nhịn được phải chớp mắt nhìn vài cái, thầm nghĩ: Cần trùm kín đến mức như vậy sao?
“Xin chào, anh cần gì?”
Thẩm Thính nói: “Tôi đã điện thoại trước cho cậu, con vịt vàng mà tôi nuôi…”
Lâm Thiên Hà bỗng nhiên hiểu ra: “Là anh à.”
Anh ta cứ cảm thấy vị khách này nhìn có chút quen mắt ―― Tivi treo trên tường của cửa hàng thú cưng bây giờ đang chiếu một bộ phim truyền hình, rất trùng hợp, vai nam chính của bộ phim là do Thẩm Thính đóng.
Lâm Thiên Hà vứt bỏ những suy nghĩ kỳ quái ở trong đầu, anh ta nói: “Con vịt không phản ứng đúng không?”
“Ừ.” Thẩm Thính ôm con vịt vàng ở trong túi ra.
Lâm Thiên Hà nhận lấy. Nhìn thấy anh ta suýt chút nữa đụng đến vết thương ở trên chân của con vịt vàng, Thẩm Thính trầm giọng nói: “Chân của nó bị sợi dây quấn nên bị thương đấy.”
Lâm Thiên Hà đặt con vịt vàng ở trên bàn, hỏi: “Tại sao nó lại bị treo ngược lên cả một đêm vậy?”
Thẩm Thính: “… Ngoài ý muốn.”
Lâm Thiên Hà nhìn anh một cái, dường như anh ta đang nói: Ngoài ý muốn như thế nào mà treo ngược con vịt lên cả một đêm chứ?
Thẩm Thính không muốn giải thích, chỉ im lặng.
“Tôi cần phải kiểm tra thật kỹ.” Lâm Thiên Hà lấy ra một cái kính lúp và một cái ống nghe.
Thẩm Thính ngước mắt nhìn bản thân ở trong tivi, anh cau mày.
Nhị Lý nhìn thấy một vật gì đó hiện lên trên bức tường bằng kính, anh ta nghiêng đầu, đối mặt với một khuôn mặt bình thường xa lạ ―― Nhị Lý và ánh mắt của Thẩm Thính cách một bức tường bằng kính giao nhau. Anh ta quay đầu lại theo bản năng, may mắn trong lúc then chốt cuối cùng cũng có thể trốn được.
Anh ta dùng ống tay áo giấu camera đi, nhưng lại không cam lòng trở về bên trong xe như vậy. Sau khi đấu tranh nội tâm một hồi, anh ta dứt khoát bước vào bệnh viện thú cưng.
Lâm Thiên Hà vừa kiểm tra con vịt vàng vừa nói: “Xin chào, xin hỏi anh cần gì?”
“Tôi muốn xem đồ dùng dành cho thú cưng.” Nhị Lý nói, anh ta có thể cảm giác được Thẩm Thính đang nhìn mình, ánh mắt mang theo tầng tầng áp bách.
Khó trách đồng nghiệp trong nghề luôn nói, chụp lén Thẩm Thính áp lực rất lớn, quả thực đúng là như vậy.
Da đầu Nhị Lý có chút cảm giác ngứa ngáy.
Một lát sau, cảm giác áp bách kia biến mất, Thẩm Thính đã thu hồi ánh mắt.
Nhị Lý làm bộ vui vẻ xem đồ dùng dành cho thú cưng, thật ra lỗ tai của anh ta đang dỏng lên, khóe mắt liếc nhìn con mèo ở bên kia, cẩn thận mở ra camera lên, chuẩn bị chụp một chút hình ảnh làm chứng cứ.
“Tình hình không được tốt lắm. Đề kháng của con vịt này khá kém, vốn không dễ sống tiếp.” Lâm Thiên Hà cất kính lúp và ống nghe, “Hiện tại nhịp tim của nó đập rất yếu, nhiệt độ cả người hơi cao, phát sốt rồi.”
Trong lòng Thẩm Thính trầm xuống.
Từ xưa đến nay, ai cũng không biết được nếu như người biến thành động vật chết đi rồi, cô còn có thể biến trở lại được không, cho dù cô biến trở lại được rồi thì sẽ như thế nào.
Suốt đường đi đến đây, mặc dù con vịt vàng vẫn luôn không có phản ứng gì, nhưng từ sự việc con rùa đen lần trước, trong lòng Thẩm Thính vẫn ôm một tia hy vọng, có lẽ con vịt vàng chỉ là ngủ giống như chết thôi.
Lời nói của Lâm Thiên Hà đã khiến tia hy vọng của anh hoàn toàn biến mất.
“Có thể dùng thuốc không?” Thẩm Thính nói: “Để nó hạ sốt trước.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Thiên Hà chữa trị cho một con vịt―― Chẳng có ai lại nuôi một con vịt cả. Cho dù trong quá trình nuôi dưỡng có xảy ra vấn đề thì bọn họ cũng sẽ không có lòng đưa nó đến bệnh viện thú cưng để chữa trị.
Một con vịt đáng giá bao nhiêu tiền chứ?
Anh ta nghe được sự khẩn trương và lo lắng trong giọng nói của vị khách này. Điều này khiến cho Lâm Thiên Hà càng có cảm giác quen thuộc, anh ta nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi xem thử có thể cho nó uống thuốc được không.”
Lâm Thiên Hà xoay người đi chuẩn bị, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một tia sáng, anh ta nhìn Thẩm Thính, chần chừ nói: “Lần trước, người đưa một con rùa đen tới chỗ tôi vào sáng sớm có phải là anh không?”
Thẩm Thính: “…Ừ.”
Nhị Lý: “!!!”
Anh ta lấy điện thoại ra, gửi tin tức cho Đại Trương và Tam Lưu: [Bác sĩ ở bệnh viện thú cưng này nói, lần trước Thẩm Thính còn mang một con rùa nhỏ đến đây!]
Đại trương: [… Thật bất ngờ.]
Tam Lưu: [Con rùa đen, con vịt vàng, Thẩm Thính sẽ nuôi những loài động vật không đáng tiền như vậy sao?]
Nhị Lý: [Con vịt mà anh ta nuôi phát sốt rồi. Bác sĩ nói cần phải uống thuốc.]
Đại trương: [Ặc.]
Nhị Lý: [Còn chụp nữa không?]
Tam Lưu: [Đợi một chút nữa, xem thử có thể nghe ngóng thêm cái gì nữa không.]
…
Lâm Thiên Hà cũng thật khiếp sợ, từ lúc anh ta nhận được điện thoại của Thẩm Thính nói anh nuôi một con vịt vàng bởi vì nó bị treo ngược một đêm mà xảy ra vấn đề. Anh ta cảm thấy cảnh tượng này giống như đã gặp qua ở đâu rồi, nhưng không ngờ thật sự đúng là cùng một người.
Lâm Thiên Hà không biết nên nói cái gì mới tốt, đành nói: “Con rùa đen kia còn khỏe không?”
Thẩm Thính: “Khỏe.”
Lúc này, đôi mắt của Lâm Thiên Hà liếc nhìn màn hình tivi, trong màn hình vừa đúng là hình ảnh của Thẩm Thính đóng vai nam chính. Lâm Thiên Hà cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ cái gì rồi.
Đối với sự việc sáng sớm hôm trước, có một người cầm một con rùa đen tìm đến cửa, ấn tượng của anh ta đối với chuyện này khá sâu sắc. Ngày hôm sau còn kể lại cho nhân viên nghe, thuận tiện nói vị khách hàng đó khá giống siêu sao Thẩm Thính, sau đó lại khá bận nên chuyện này cũng dần quên đi.
Hiện tại……
Lâm Thiên Hà nhìn tivi rồi lại nhìn vị khách hàng đang trùm kín mặt. Người bình thường ban ngày ban mặt lại còn đang là mùa hè che kín mít như vậy làm cái gì!
“Anh… Anh là…”
Phản ứng như vậy, Thẩm Thính đã gặp qua rất nhiều, anh trực tiếp gật đầu: “Đúng vậy, phiền cậu giúp tôi chăm sóc con vịt vàng này.” Anh cũng không muốn bởi vì thân phận của mình mà trì hoãn thời gian.
Lâm Thiên Hà đành phải thu lại tâm tình khiếp sợ, vừa chuyên nghiệp tìm kiếm thuốc có thể cho con vịt vàng này uống vừa nghĩ thầm ở trong lòng: Đại minh tinh bình dân như vậy sao? Nuôi một con rùa đen và một con vịt vàng?
Thẩm Thính hơi khom lưng, dùng ngón tay khẽ vuốt ve con vịt vàng đang hôn mê. Từ phương hướng của Nhị Lý nhìn sang, có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh hiện lên vẻ dịu dàng và đau lòng.
Nhị Lý kia bấm một cái ‘tách’, góc độ này, thần thái này khiến cho một người đàn ông như anh ta cũng có cảm giác rung động.
Anh ta không nhịn được, giơ tay lên dùng camera ở trong tay áo chụp một cái.
Thẩm Thính lập tức ngẩng đầu.
Toang, bị phát hiện rồi.
Đầu óc Nhị Lý quýnh lên, không hề nghĩ ngợi mà chạy thật nhanh ra cửa chính. Thẩm Thính cau mày lại, sau đó thu hồi ánh mắt, không thèm để ý đến anh ta.
Lâm Thiên Hà bị phản ứng bất ngờ của Nhị Lý dọa sợ: “Ôi trời?”
“Đó là paparazzi, không cần để ý tới.” Thẩm Thính thản nhiên nói.
Lâm Thiên Hà: “???”
Khó trách vừa rồi khi người đó bước vào, anh ta đã cảm giác động tác của đối phương rất kỳ lạ.
Bệnh viện thú cưng nho nhỏ này của anh ta giống như đang diễn một bộ phim điệp viên vô hình sao?
Thẩm Thính: “Xin lỗi.”
Lâm Thiên Hà hoàn hồn: “Không sao, không sao.”
Lúc phối thuốc, cuối cùng không nhịn được nữa, anh ta hỏi: “Anh thật sự là Thẩm Thính sao?”
Thẩm Thính lo lắng anh ta phân tâm sẽ phối sai thuốc, ánh mắt đang nhìn con vịt vàng bỗng dịch chuyển, đưa tay ra tháo khẩu trang xuống.
Lâm Thiên Hà: “……”
Lâm Thiên Hà rốt cuộc cũng phối thuốc xong, anh ta lấy một cái kim tiêm hút thuốc vào trong. Sau khi biết khách hàng là siêu sao Thẩm Thính thì cách ăn nói của anh ta có chút thận trọng, ăn ngay nói thật: “Thuốc này tôi dựa vào kinh nghiệm của bản thân mà phối ra đấy. Tôi chưa bao giờ chữa trị cho vịt nên cũng không biết có hiệu quả hay không.”
Tóm lại vẫn tốt hơn là không làm gì, ánh mắt của Thẩm Thính nặng nề, nói: “Làm phiền cậu rồi.”
Lâm Thiên Hà dùng tay cạy cái miệng dẹp dẹp của con vịt ra, đút từng chút từng chút thuốc vào. Không biết có phải là do thuốc quá đắng hay là do thứ gì khác, con vịt vẫn luôn không có phản ứng gì đột nhiên vỗ cánh, đôi mắt nhắm chặt có dấu hiệu sắp mở ra, trong cổ họng phát ra âm thanh nghẹn ngào nho nhỏ.
“Vịt ngoan, vịt ngoan, đừng nhổ ra, uống thuốc xong sẽ khỏe lại.” Lâm Thiên Hà bịt miệng con vịt vàng lại, đôi mắt con vịt vàng vẫn chưa mở, nhưng đôi cánh và thân thể giãy giụa càng lúc càng lợi hại.
Thẩm Thính ôm con vịt vàng vào trong lòng bàn tay, thấp giọng nói: “Tôi ở đây.”
Lâm Thiên Hà kinh ngạc, mở to mắt, sau khi anh ta nghe thấy Thẩm Thính nói xong ba chữ này, con vịt vàng lại thật sự yên tĩnh lại không còn giãy giụa nữa!
“Quạc.” Con vịt vàng phát ra một tiếng kêu yếu ớt mệt mỏi, đôi mắt cũng chậm rãi mở ra, con ngươi to tròn ướt át, giống như có nước mắt sắp trào ra. Sau đó, dường như nó cảm thấy an tâm mà nhắm mắt lại, thân thể nho nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Lâm Thiên Hà suýt chút nữa ngây người luôn rồi.
Thân thể Thẩm Thính hơi cứng nhắc, một lát sau khẽ vuốt bộ lông xù xù trên thân thể của nó, anh hỏi Lâm Thiên Hà: “Phản ứng vừa rồi của nó là tốt là xấu?”
“Nó giãy giụa rất có lực, ham muốn sống mạnh như vậy nên sẽ sống sót thôi.” Lâm Thiên Hà khẳng định.
Sống lưng thẳng tắp của Thẩm Thính hơi buông lỏng, sau đó nhẹ nhàng kéo cái chân bị thương do sợi dây quấn lên: “Xin cậu giúp tôi băng bó cho nó.”
“Cái này……” Lâm Thiên Hà nhìn một cái, bối rối nói: “Vết thương quá nhỏ, không băng bó được.”
“Khúc Kim Tích?”
Không có hồi âm.
Biến lại thành người và đi ra ngoài rồi sao?
Thẩm Thính cất bước muốn rời khỏi phòng ngủ, lúc này, một tiếng “quạc” đột nhiên vang lên trong phòng.
Bước chân Thẩm Thính dừng lại, anh quay người, thính giác của anh trước giờ vẫn luôn rất tốt, ánh mắt quét qua chiếc chăn bông con vịt màu vàng phẳng phiu, xác nhận âm thanh vừa rồi phát ra từ phía giường.
“Quạc.” Lại một tiếng kêu buồn bực vang lên.
Thẩm Thính nheo mắt, bước đến bên giường, nếu như Khúc Kim Tích tự chui vào trong chăn mà ngủ, anh cũng rất khâm phục lòng dũng cảm của cô.
Tuy nhiên, khi lật góc chăn lên tìm một vòng, nhưng không tìm thấy chú vịt nhỏ màu vàng đâu, Thẩm Thính chuyển mục tiêu xuống gối, dưới hai gối cũng không có bóng dáng của chú vịt vàng nhỏ.
Đột nhiên nghĩ đến một khả năng, trong đáy mắt Thẩm Thính nhanh chóng lướt qua một tia buồn cười, lùi lại phía sau hai bước, dứt khoát mở ga giường ra, cúi người nhìn về phía dưới giường.
Khúc Kim Tích: “…”
Cái chân nhỏ của chú vịt màu vàng hướng xuống đáy giường, lại còn treo ngược như thế này – một sợi chỉ mảnh buộc vào lòng bàn chân của chú vịt, đầu sợi còn lại nối vào lỗ trên khung sắt dưới chân giường.
“Quạc.” Con vịt nhỏ màu vàng nhìn vào mắt của Thẩm Thính, nước mắt hối hận chảy ròng ròng.
Cô không muốn để Thẩm Thính nhìn thấy hình tượng ngu ngốc như vậy của mình, nhưng không thể nào không nhờ đến sự giúp đỡ của anh, bởi vì chỉ có anh mới có thể lật ngược cô lại vào lúc này, để cô không đến mức bị hong thành vịt khô.
Thẩm Thính im lặng hơn mười giây, mới giải cứu chú vịt nhỏ màu vàng dưới đáy giường.
Ngay khi chạm vào chiếc chăn bông mềm mại, Khúc Kim Tích nằm sấp trên đó, trước tiên là thở dài thoải mái một hơi rồi xòe cánh ra thành chữ đại. Toàn thân từ trên xuống dưới không có một chút sức lực nào, đầu óc quay cuồng, cả thế giới trong mắt cô toàn là những bóng đôi, bao gồm cả Thẩm Thính – người hiện tại đối với cô mà nói là một gã khổng lồ, biến thành vô số ảo ảnh trước mắt cô, còn không ngừng dao động qua lại.
Treo ngược cả đêm đã cướp đi một nửa tính mạng của cô.
“Sao lại thành ra như vậy?” Thẩm Thính nhíu mày, nửa là nghi hoặc nửa là tò mò.
Nghi hoặc là tại sao Khúc Kim Tích phải treo ngược mình dưới gầm giường, điều tò mò là cô, người đã biến thành một chú vịt nhỏ màu vàng, đã dùng phương pháp gì để treo ngược mình lên như vậy.
Còn treo một cách… có nghệ thuật như thế nữa chứ.
Nhớ lại hình ảnh vừa rồi, Thẩm Thính có thể dùng bốn từ mang tính nghệ thuật để hình dung.
Khúc Kim Tích ngước mắt lên nhìn anh một cách đáng thương, kêu một tiếng quạc yếu ớt.
Bây giờ cô hoa mắt chóng mặt, người mềm nhũn ra, muốn nôn lại nôn không được, chỗ nào cũng cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa, cho dù muốn giải thích, lời mà cô nói Thẩm Thính cũng nghe không hiểu.
Kể từ khi suy đoán ra rằng chỉ số tổn thương là chìa khóa then chốt để mình biến trở lại thành người, suy nghĩ của Khúc Kim Tích đã trở nên linh hoạt. Lúc biến thành búp bê, búp bê bị vỡ thì cô sẽ biến lại thành người, nhưng bản thân con búp bê không có sự sống.
Con vịt nhỏ màu vàng là một con vật, cô không dám tuỳ tiện làm bậy – lúc đầu chỉ nghĩ là giả vờ vô ý ngã khỏi giường, nhưng con vịt nhỏ màu vàng không giống như con rùa nhỏ có mai, chịu được cú ngã như vậy.
Hình thái của chú vịt vàng bé bỏng vốn dĩ đã yếu ớt, lỡ như ngã gãy chân gãy cổ, hoặc lỡ như có bất trắc thì cái mạng nhỏ của cô không phải sẽ không còn nữa hay sao?
Việc thực hành này quá nguy hiểm, cô không dám đem tính mạng của mình ra đùa giỡn.
Vì vậy, cô phải nghĩ ra một cách khác để tăng trị số tổn thương của mình, một cách sẽ không khiến tính mạng của mình gặp nguy hiểm. Suy nghĩ hồi lâu, cô nhìn thấy một sợi dây thừng ở góc ghế sô pha, thứ mà sau khi cô mở gói hàng chuyển phát nhanh lại quên vứt đi.
Lúc này, Khúc Kim Tích nhớ đến khi mình biến thành một con búp bê, cảnh tượng Thẩm Thính dùng đũa treo cô lên, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Cô phải xuống giường.
Cô không dám nhảy xuống, may mà mỏ vịt cũng có chỗ hữu dụng, ga giường dường như gần rũ xuống đất, cô dùng mỏ vịt cắn chặt vào ra giường, từ từ tuột từ ga giường xuống đất, nhặt sợi chỉ lên.
Có sợi chỉ, cần một điểm tựa để buộc lên, cô ở dưới gầm giường xoay qua xoay lại, giường là giường gấp, cuối giường có một khung sắt, còn trên khung sắt vừa hay có một cái lỗ, cô có thể luồn chỉ vào trong cái lỗ này.
Điều còn lại là làm thế nào để luồn sợi chỉ, đây là một vấn đề nan giải- cô với không tới, trừ khi trèo trở lại lên giường.
Khi không có điều kiện thì cần phải tạo ra điều kiện, Khúc Kim Tích đi loanh quanh trong phòng ngủ, tìm kiếm tất cả những thứ có thể dùng được và còn có thể chuyển động nó được.
Trong phòng có hàng đống quà của người hâm mộ gửi đến cho Thẩm Thính, cái lớn thì dọn đi, cái nhỏ thì giữ lại, xếp đặt ngay ngắn. Bên trên cùng là một hộp quà có dải ruy băng, cô đẩy một chút thì cảm giác bên trong trống rỗng, không nặng, có thể đẩy được, mặc dù rất tốn sức.
Khúc Kim Tích nhìn hộp quà rồi lại nhìn chiếc bàn cạnh giường, cuối cùng, phải mất hơn mười phút để dùng cơ thể của mình đẩy hộp quà đến bên cạnh chiếc bàn cạnh giường, sau khi đẩy tới nơi, cô cảm thấy cơ thể bị khoét rỗng.
Quá trình này cũng có thể coi là gia tăng “trị số tổn thương” cho bản thân, nhưng đáng tiếc là không có bất cứ cảm giác biến thân nào.
Khúc Kim Tích mượn dải ruy băng trên hộp quà để cố gắng trèo lên hộp quà, nằm nghỉ một lúc rồi nhảy lên chiếc bàn cạnh giường một cách khó khăn.
Cô đã mất nửa giờ để hoàn thành tất cả những điều này, cuối cùng mệt mỏi đến mức không thể vỗ cánh nổi.
Lúc này mới hiểu cái gọi là sức cùng lực kiệt. Nghĩ đến cái hẹn ngày mai với Hà Chiếu, Khúc Kim Tích lập tức tràn đầy sức lực, cô hít sâu một hơi, từ tủ đầu giường đi tới trên giường, sải bước “chân vịt” đầy khí thế, nghiêng nghiêng vẹo vẹo, thành công đến cuối giường.
Rút sợi chỉ mảnh quấn quanh cổ xuống, dùng đủ mọi cách từ đầu, miệng và cánh, tưởng như đã biến chú vịt vàng nhỏ bé thành một thợ xiếc lành nghề thì cuối cùng, sợi chỉ cũng được luồn vào lỗ của khung sắt và làm một nút thắt.
Cuối cùng, cô coi như là tính xong độ dài của sợi chỉ, luồn một đầu còn lại của sợi chỉ vào chân trái của con vịt rồi dũng cảm từ góc giường nhảy xuống.
——Bài nhảy bungee vịt mới được phát minh!
Khi nhảy xuống, đầu cô chỉ cách mặt đất khoảng năm cm.
Cô mệt đến mức toàn thân đau nhức, lại nhảy ở một khoảng cách cao như vậy, cánh và chân vịt cũng đau nhức, đến miệng cũng đau nhức vì dùng sắc cắn nên bị mài đau. Toàn thân từ trên xuống dưới chỗ nào cũng bủn rủn vì vận động quá mức.
Cô nghĩ, mệt thành như vậy thì trị số tổn thương chắc cũng đủ rồi đúng không.
Sau đó……
Khúc Kim Tích nằm sấp trên giường, nức nở quạc một tiếng.
Cô hối hận, hối hận đến mức tím cả ruột, cô chẳng những không khiến mình biến thành người được mà còn treo ngược mình cả đêm.
Người đang còn sống sờ sờ lại tự đào hố chôn mình, hơn nữa là cái loại chôn đầy ngốc nghếch.
Nhìn thấy cô như thế này, cho dù Thẩm Thính không tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình nhưng cũng có thể tưởng tượng được độ khó của việc một chú vịt nhỏ màu vàng tự mình treo ngược là không hề thấp.
Không thể nào vô duyên vô cớ làm ra chuyện thiếu não như thế này được, trừ khi …
“Cô cho rằng nếu treo ngược mình sẽ có thể biến thành người sao?” Thẩm Thính đột ngột hỏi.
Khúc Kim Tích chậm rãi lắc đầu: Điểm mấu chốt không phải là treo ngược.
Thẩm Thính như có điều suy nghĩ, một lúc sau, như có thần giao cách cảm nói: “Điểm mấu chốt để biến thành người, chính là tạo thành trị số tổn thương đối với cô?”
Khúc Kim Tích nghiêm túc gật đầu.
Thẩm Thính im lặng một lúc mới nói: “Có thể nghĩ ra phương pháp treo ngược này quả thật là thông minh.”
Khúc Kim Tích: “…”
Sau khi bị Thẩm Thính đâm một nhát dao, cô càng ngày càng khó chịu, dứt khoác chui đầu vào trong chăn bông, không muốn làm cái gì nữa, chỉ nghĩ thôi cũng đã mệt.
Trong giây tiếp theo, cô cảm thấy chân trái của mình bị nhấc lên, Khúc Kim Tích giãy dụa, cuối cùng bỏ cuộc, để mặc cho Thẩm Thính muốn làm gì thì làm.
Chân vịt bị sợi dây thắt tạo nên vết hằn màu đỏ đậm.
“Cô thắt nút cũng không tồi, không để cái chân này bị buộc gãy.” Thẩm Thính nhàn nhạt nói.
Khúc Kim Tích không lên tiếng.
Bên ngoài có âm thanh truyền đến, Tần Tang đã tới.
Cậu ta đặt món súp sườn như thường lệ lên bàn – mấy ngày nay, lúc cậu ta tới, Khúc Kim Tích và Thẩm Thính đều ăn sáng ở trên bàn, bữa sáng do Khúc Kim Tích nấu.
Hôm nay lại không có bất kỳ động tĩnh nào, cả hai người đều không thấy bóng dáng.
Tần Tang có chút kinh ngạc, liền phát hiện cửa phòng ngủ nhỏ đang mở ra, cậu ta do dự một lát bèn đi tới, vừa đúng lúc Thẩm Thính từ trong phòng ngủ bước ra.
Thấy vậy, Tần Tang vô cùng bình tĩnh.
Qua sự quan sát âm thầm của cậu ta trong khoảng thời gian này, việc ông chủ vào phòng của cô Khúc chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng không ngờ rằng điều đó lại xảy ra sớm như vậy.
Xem ra, cần phải thay đổi thái độ đối với cô Khúc rồi.
Trong lòng cậu ta đang suy nghĩ như vậy, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.
“Hôm nay có những hoạt động gì?” Cậu ta còn chưa kịp nói, Thẩm Thính đã hỏi trước.
Tần Tang lập tức báo cáo hành trình: “Buổi sáng, hẹn gặp giám đốc Dư của Nhân Gia, buổi chiều đến Vân Vụ ký hợp đồng, buổi tối ghi hình “Mộng tưởng vũ đài”. Anh là khách mời đặc biệt của kỳ này. ”
“Gặp mặt giám đốc Dư, cậu đi thay tôi.”
Mặc dù Tần Tang rất ngạc nhiên nhưng vẫn bình tĩnh đáp lại, lúc gần đi còn liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ, với hiểu biết của cậu ta về Thẩm Thính thì sáng nay anh ôn hòa hơn trước rất nhiều lần.
――Tần Tang đã hoàn toàn nghĩ sai rồi.
Sau khi Tần Tang rời đi, Thẩm Thính bưng một ít canh sườn định cho con vịt nhỏ màu vàng ăn, sau khi mang vào thf mới phát hiện ra rằng con vịt nhỏ màu vàng đã cuộn tròn thành một quả bóng và ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Người bình thường bị treo cả đêm cũng có thể xảy ra chuyện huống chi là một con vịt nhỏ màu vàng. Trước đây Thẩm Thính chưa từng nuôi động vật nhỏ, càng không nói đến có kinh nghiệm, nhưng mà bởi vì con rùa nhỏ lần trước nên anh cũng không lo lắng.
Quay trở lại tầng hai, Thẩm Thính tìm ra một danh thiếp ở trong ngăn kéo phòng ngủ của mình.
——Lâm Thiên Hà, Bệnh viện thú cưng Ái Tâm.
Tấm danh thiếp này là do bác sĩ thú y đưa cho anh, lần trước khi anh vượt đèn đỏ, mang theo một con rùa nhỏ lẳng lặng đến tìm bác sĩ thú y vào nửa đêm, lúc đó linh cảm mách bảo danh thiếp này sẽ có chỗ dùng đến, vì vậy anh đã giữ nó lại.
Bây giờ có vẻ như linh cảm của anh đã đúng.
Thẩm Thính gọi điện thoại cho Lâm Thiên Hà bằng điện thoại di động của mình.
Vang lên bốn tiếng rồi kết nối: “Đây là bệnh viện thú cưng Ái Tâm, tôi là Lâm Thiên Hà, xin hỏi có chuyện gì không?”
“Xin chào.” Giọng nói của Thẩm Thính đột nhiên dừng lại, sau mấy giây anh mới nói xong phần còn lại: “Con vịt nhỏ màu vàng nuôi ở nhà tình cờ bị treo ngược cả đêm, bây giờ tinh thần có chút không ổn. Tôi muốn hỏi thử, có thể có di chứng gì không? ”
Lâm Thiên Hà: “???”
“… Treo ngược cả đêm?” Đối mặt với một câu hỏi kỳ quái như vậy, bác sĩ thú y Lâm Thiên Hà đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian trước, vào rạng sáng có một vị khách đem một con rùa đen nhỏ ngủ trong nước ấm tới, cho rằng nó đã chết vì tai nạn ngoài ý muốn.
Không biết tại sao, anh ta lại cảm thấy vị khách này có chút quen thuộc.
Thẩm Thính “Ừ” một tiếng.
Lâm Thiên Hà: “Ai lại treo ngược con vịt cả đêm? Cho dù là vịt cũng không thể tra tấn như vậy.”
“…” Thẩm Thính, “Là một con vịt nhỏ màu vàng.”
Lâm Thiên Hà: “Không phải cũng là vịt sao?”
Thẩm Thính: “Có cần chú ý gì không?”
Lâm Thiên Hà: “Treo ngược cả đêm mà không chết cho thấy nó rất khỏe mạnh và tính mạng cũng rất ngoan cường. Anh nên quan sát một chút, xem thử có phản ứng tương đối khỏe mạnh trong vòng một tiếng đồng hồ hay không. Nếu như không có phản ứng nào trong vòng một tiếng thì thực sự lo lắng, anh có thể mang nó đến bệnh viện để tôi khám xem. ”
“Nhưng tôi phải nói trước với anh. Nếu như trong một tiếng không có phản ứng thì tình huống có lẽ sẽ không tốt lắm.”
Thẩm Thính cau mày, nói cảm ơn rồi cúp máy.
Một giờ sau, con vịt nhỏ màu vàng vẫn không có phản ứng, nhưng có thể nghe thấy tiếng thở, có thể cảm nhận được sự nhấp nhô ổn định khi đặt tay lên người.
“Khúc Kim Tích?” Thẩm Thính hạ thấp giọng, đem con vịt nhỏ màu vàng lại gần, lại khẽ gọi lần nữa.
Đợi vài giây, anh dứt khoát cầm chìa khóa xe, đội mũ và đeo khẩu trang, bỏ chú vịt nhỏ màu vàng vào túi áo khoác rồi đi thẳng đến bệnh viện.
Chương 26
“Ra rồi, ra rồi. Chính là chiếc xe này.”
Khi Thẩm Thính đang lái xe rời khỏi cổng lớn của tiểu khu chạy vào đường chính, bên trong xe van ở bên kia, paparazzi ngồi ở ghế phụ lái dùng kính viễn vọng quan sát, phấn khích kêu lên một tiếng.
Vừa hét lên, ba người ngồi bên trong xe đang buồn ngủ lập tức tỉnh táo lại. Nhị Lý cầm camera đang ngồi ở ghế sau giật mình một cái: “Không sai, đó chính là xe của Thẩm Thính. Tam Lưu, lái xe, mau đuổi theo!”
“Chờ đợi nửa tháng trời, cuối cùng cũng đợi được Thẩm Thính tự lái xe ra khỏi cửa.” Tài xế Tam Lưu cảm thán, chân nhấn ga đuổi theo.
Bình thường bọn họ thường bám theo xe bảo mẫu, nhưng có rất nhiều nhân viên, dù kỹ thuật lái xe của nhân viên có tốt thì bọn họ cũng không chụp được cái gì cả.
Hơn nữa, vệ sĩ của Thẩm Thính rất hung dữ. Có vệ sĩ ở đấy, bọn họ không dám làm càn.
Chỉ có thể ngồi xổm đợi Thẩm Thính tự mình ra khỏi cửa. Bây giờ, rốt cuộc cũng có cơ hội rồi.
“Một mình lái xe ra khỏi cửa, chắc là anh ta sẽ đi gặp người nào đó.” Nhị Lý đoán mò.
“Thẩm Thính ba mươi tuổi rồi. Đàn ông ở độ tuổi này, chắc chắn là có bạn gái, chỉ là có công khai hay không mà thôi.” Tam Lưu xắn tay áo lên: “Nếu chúng ta có thể chụp được ảnh hẹn hò của anh ta thì…. hi hi hi.”
Paparazzi thích nhất chụp những tin nóng mà minh tinh không muốn người khác biết. Sau khi chụp xong có rất nhiều công dụng. Hoặc là phát tán lên trên mạng lấy lưu lượng kiếm tiền, hoặc là giải quyết riêng với nghệ sĩ, còn không thì đem tin tức đó bán ra bên ngoài. Tóm lại là mặc kệ dùng phương pháp gì, chắc chắn sẽ có thể kiếm được một số khoảng thu lớn.
“Thẩm Thính sẽ đi đâu đây? Nhìn tốc độ lái xe của anh ta, cảm giác anh ta giống như đang rất sốt ruột.”
“Uầy? Hình như đúng là vậy.”
“Mau mau mau đuổi theo, đừng để mất dấu!”
Kỹ thuật lái xe của Tam Lưu rất khá, cuối cùng cũng bám chặt đuôi xe sang của Thẩm Thính.
Đại Trương cầm camera chụp đuôi xe, một tiếng ‘tách’ vang lên, đã chụp xong: “Chiếc xe này cũng đáng giá mấy tỷ nhỉ.”
“Minh tinh thật giỏi kiếm tiền.” Nhị Lý nói rất ghen tỵ: “Nếu như gương mặt của tôi có thể đẹp trai thêm một chút, tôi cũng sẽ đi làm minh tinh.”
“Cậu dẹp giấc mơ đó đi.” Đại Trương và Tam Lưu cười rộ lên.
Qua một lúc, Đại Trương nói: “Đây đã sắp vòng vòng thứ 4 rồi. Anh ta vòng tới vòng lui, không phải là đã phát hiện ra chúng ta rồi chứ.”
“Không thể nào.” Tam Lưu nói chắc như đinh đóng cột: “Chúng ta dùng xe van, chiếc xe tồi tàn như vậy, làm sao anh ta có thể phát hiện được cơ chứ.”
Cuối cùng, bọn họ nhìn thấy xe của Thẩm Thính dừng ở một bãi đỗ xe ngoài cửa bệnh viện thú cưng. Tam Lưu lặng lẽ lái xe đi tới, may mắn là vẫn còn nhiều chỗ đậu xe, đủ để nhét chiếc xe van tồi tàn kia vào.
“Cái chết tiệt gì vậy, Thẩm Thính vào bệnh viện thú cưng ư!” Nhị Lý kinh ngạc, cằm sắp rơi xuống dưới đất luôn rồi.
Đại Trương cầm camera mau chóng chụp ảnh, nhưng ở giữa có vật cản nên không chụp được.
Thương lượng một hồi, cuối cùng Nhị Lý với diện mạo bình thường bước xuống xe đi qua đó chụp. Nhị Lý cầm camera cỡ nhỏ, sửa sang lại quần áo, chậm rãi đi đến gần bệnh viện thú cưng.
Qua một lúc, Đại Trương và Tam Lưu ở trên xe nhận được wechat của Nhị Lý gửi tới ――
[Hôm nay, Thẩm Thính nuôi một con vịt. Anh ta mang một con vịt đến bệnh viện thú cưng khám bệnh!]
Gửi thêm một tấm ảnh chụp Thẩm Thính đang bế một con vịt nhỏ màu vàng.
Đại Trương và Tam Lưu: “???”
Canh me nửa tháng trời chờ đợi Thẩm Thính tự mình ra khỏi cửa. Theo dõi hơn một tiếng, cho rằng sẽ chụp được một tin giật gân gì đó, kết quả thì sao? Thẩm Thính nuôi một con vịt!
Tại bệnh viện thú cưng.
Khi Thẩm Thính đến, Lâm Thiên Hà cũng đúng lúc đang tiễn một vị khách. Anh ta đang ở rửa tay thì nhìn thấy Thẩm Thính bước vào. Lâm Thiên Hà bị sốc vì hình ảnh đeo khẩu trang của anh không nhịn được phải chớp mắt nhìn vài cái, thầm nghĩ: Cần trùm kín đến mức như vậy sao?
“Xin chào, anh cần gì?”
Thẩm Thính nói: “Tôi đã điện thoại trước cho cậu, con vịt vàng mà tôi nuôi…”
Lâm Thiên Hà bỗng nhiên hiểu ra: “Là anh à.”
Anh ta cứ cảm thấy vị khách này nhìn có chút quen mắt ―― Tivi treo trên tường của cửa hàng thú cưng bây giờ đang chiếu một bộ phim truyền hình, rất trùng hợp, vai nam chính của bộ phim là do Thẩm Thính đóng.
Lâm Thiên Hà vứt bỏ những suy nghĩ kỳ quái ở trong đầu, anh ta nói: “Con vịt không phản ứng đúng không?”
“Ừ.” Thẩm Thính ôm con vịt vàng ở trong túi ra.
Lâm Thiên Hà nhận lấy. Nhìn thấy anh ta suýt chút nữa đụng đến vết thương ở trên chân của con vịt vàng, Thẩm Thính trầm giọng nói: “Chân của nó bị sợi dây quấn nên bị thương đấy.”
Lâm Thiên Hà đặt con vịt vàng ở trên bàn, hỏi: “Tại sao nó lại bị treo ngược lên cả một đêm vậy?”
Thẩm Thính: “… Ngoài ý muốn.”
Lâm Thiên Hà nhìn anh một cái, dường như anh ta đang nói: Ngoài ý muốn như thế nào mà treo ngược con vịt lên cả một đêm chứ?
Thẩm Thính không muốn giải thích, chỉ im lặng.
“Tôi cần phải kiểm tra thật kỹ.” Lâm Thiên Hà lấy ra một cái kính lúp và một cái ống nghe.
Thẩm Thính ngước mắt nhìn bản thân ở trong tivi, anh cau mày.
Nhị Lý nhìn thấy một vật gì đó hiện lên trên bức tường bằng kính, anh ta nghiêng đầu, đối mặt với một khuôn mặt bình thường xa lạ ―― Nhị Lý và ánh mắt của Thẩm Thính cách một bức tường bằng kính giao nhau. Anh ta quay đầu lại theo bản năng, may mắn trong lúc then chốt cuối cùng cũng có thể trốn được.
Anh ta dùng ống tay áo giấu camera đi, nhưng lại không cam lòng trở về bên trong xe như vậy. Sau khi đấu tranh nội tâm một hồi, anh ta dứt khoát bước vào bệnh viện thú cưng.
Lâm Thiên Hà vừa kiểm tra con vịt vàng vừa nói: “Xin chào, xin hỏi anh cần gì?”
“Tôi muốn xem đồ dùng dành cho thú cưng.” Nhị Lý nói, anh ta có thể cảm giác được Thẩm Thính đang nhìn mình, ánh mắt mang theo tầng tầng áp bách.
Khó trách đồng nghiệp trong nghề luôn nói, chụp lén Thẩm Thính áp lực rất lớn, quả thực đúng là như vậy.
Da đầu Nhị Lý có chút cảm giác ngứa ngáy.
Một lát sau, cảm giác áp bách kia biến mất, Thẩm Thính đã thu hồi ánh mắt.
Nhị Lý làm bộ vui vẻ xem đồ dùng dành cho thú cưng, thật ra lỗ tai của anh ta đang dỏng lên, khóe mắt liếc nhìn con mèo ở bên kia, cẩn thận mở ra camera lên, chuẩn bị chụp một chút hình ảnh làm chứng cứ.
“Tình hình không được tốt lắm. Đề kháng của con vịt này khá kém, vốn không dễ sống tiếp.” Lâm Thiên Hà cất kính lúp và ống nghe, “Hiện tại nhịp tim của nó đập rất yếu, nhiệt độ cả người hơi cao, phát sốt rồi.”
Trong lòng Thẩm Thính trầm xuống.
Từ xưa đến nay, ai cũng không biết được nếu như người biến thành động vật chết đi rồi, cô còn có thể biến trở lại được không, cho dù cô biến trở lại được rồi thì sẽ như thế nào.
Suốt đường đi đến đây, mặc dù con vịt vàng vẫn luôn không có phản ứng gì, nhưng từ sự việc con rùa đen lần trước, trong lòng Thẩm Thính vẫn ôm một tia hy vọng, có lẽ con vịt vàng chỉ là ngủ giống như chết thôi.
Lời nói của Lâm Thiên Hà đã khiến tia hy vọng của anh hoàn toàn biến mất.
“Có thể dùng thuốc không?” Thẩm Thính nói: “Để nó hạ sốt trước.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Thiên Hà chữa trị cho một con vịt―― Chẳng có ai lại nuôi một con vịt cả. Cho dù trong quá trình nuôi dưỡng có xảy ra vấn đề thì bọn họ cũng sẽ không có lòng đưa nó đến bệnh viện thú cưng để chữa trị.
Một con vịt đáng giá bao nhiêu tiền chứ?
Anh ta nghe được sự khẩn trương và lo lắng trong giọng nói của vị khách này. Điều này khiến cho Lâm Thiên Hà càng có cảm giác quen thuộc, anh ta nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi xem thử có thể cho nó uống thuốc được không.”
Lâm Thiên Hà xoay người đi chuẩn bị, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một tia sáng, anh ta nhìn Thẩm Thính, chần chừ nói: “Lần trước, người đưa một con rùa đen tới chỗ tôi vào sáng sớm có phải là anh không?”
Thẩm Thính: “…Ừ.”
Nhị Lý: “!!!”
Anh ta lấy điện thoại ra, gửi tin tức cho Đại Trương và Tam Lưu: [Bác sĩ ở bệnh viện thú cưng này nói, lần trước Thẩm Thính còn mang một con rùa nhỏ đến đây!]
Đại trương: [… Thật bất ngờ.]
Tam Lưu: [Con rùa đen, con vịt vàng, Thẩm Thính sẽ nuôi những loài động vật không đáng tiền như vậy sao?]
Nhị Lý: [Con vịt mà anh ta nuôi phát sốt rồi. Bác sĩ nói cần phải uống thuốc.]
Đại trương: [Ặc.]
Nhị Lý: [Còn chụp nữa không?]
Tam Lưu: [Đợi một chút nữa, xem thử có thể nghe ngóng thêm cái gì nữa không.]
…
Lâm Thiên Hà cũng thật khiếp sợ, từ lúc anh ta nhận được điện thoại của Thẩm Thính nói anh nuôi một con vịt vàng bởi vì nó bị treo ngược một đêm mà xảy ra vấn đề. Anh ta cảm thấy cảnh tượng này giống như đã gặp qua ở đâu rồi, nhưng không ngờ thật sự đúng là cùng một người.
Lâm Thiên Hà không biết nên nói cái gì mới tốt, đành nói: “Con rùa đen kia còn khỏe không?”
Thẩm Thính: “Khỏe.”
Lúc này, đôi mắt của Lâm Thiên Hà liếc nhìn màn hình tivi, trong màn hình vừa đúng là hình ảnh của Thẩm Thính đóng vai nam chính. Lâm Thiên Hà cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ cái gì rồi.
Đối với sự việc sáng sớm hôm trước, có một người cầm một con rùa đen tìm đến cửa, ấn tượng của anh ta đối với chuyện này khá sâu sắc. Ngày hôm sau còn kể lại cho nhân viên nghe, thuận tiện nói vị khách hàng đó khá giống siêu sao Thẩm Thính, sau đó lại khá bận nên chuyện này cũng dần quên đi.
Hiện tại……
Lâm Thiên Hà nhìn tivi rồi lại nhìn vị khách hàng đang trùm kín mặt. Người bình thường ban ngày ban mặt lại còn đang là mùa hè che kín mít như vậy làm cái gì!
“Anh… Anh là…”
Phản ứng như vậy, Thẩm Thính đã gặp qua rất nhiều, anh trực tiếp gật đầu: “Đúng vậy, phiền cậu giúp tôi chăm sóc con vịt vàng này.” Anh cũng không muốn bởi vì thân phận của mình mà trì hoãn thời gian.
Lâm Thiên Hà đành phải thu lại tâm tình khiếp sợ, vừa chuyên nghiệp tìm kiếm thuốc có thể cho con vịt vàng này uống vừa nghĩ thầm ở trong lòng: Đại minh tinh bình dân như vậy sao? Nuôi một con rùa đen và một con vịt vàng?
Thẩm Thính hơi khom lưng, dùng ngón tay khẽ vuốt ve con vịt vàng đang hôn mê. Từ phương hướng của Nhị Lý nhìn sang, có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh hiện lên vẻ dịu dàng và đau lòng.
Nhị Lý kia bấm một cái ‘tách’, góc độ này, thần thái này khiến cho một người đàn ông như anh ta cũng có cảm giác rung động.
Anh ta không nhịn được, giơ tay lên dùng camera ở trong tay áo chụp một cái.
Thẩm Thính lập tức ngẩng đầu.
Toang, bị phát hiện rồi.
Đầu óc Nhị Lý quýnh lên, không hề nghĩ ngợi mà chạy thật nhanh ra cửa chính. Thẩm Thính cau mày lại, sau đó thu hồi ánh mắt, không thèm để ý đến anh ta.
Lâm Thiên Hà bị phản ứng bất ngờ của Nhị Lý dọa sợ: “Ôi trời?”
“Đó là paparazzi, không cần để ý tới.” Thẩm Thính thản nhiên nói.
Lâm Thiên Hà: “???”
Khó trách vừa rồi khi người đó bước vào, anh ta đã cảm giác động tác của đối phương rất kỳ lạ.
Bệnh viện thú cưng nho nhỏ này của anh ta giống như đang diễn một bộ phim điệp viên vô hình sao?
Thẩm Thính: “Xin lỗi.”
Lâm Thiên Hà hoàn hồn: “Không sao, không sao.”
Lúc phối thuốc, cuối cùng không nhịn được nữa, anh ta hỏi: “Anh thật sự là Thẩm Thính sao?”
Thẩm Thính lo lắng anh ta phân tâm sẽ phối sai thuốc, ánh mắt đang nhìn con vịt vàng bỗng dịch chuyển, đưa tay ra tháo khẩu trang xuống.
Lâm Thiên Hà: “……”
Lâm Thiên Hà rốt cuộc cũng phối thuốc xong, anh ta lấy một cái kim tiêm hút thuốc vào trong. Sau khi biết khách hàng là siêu sao Thẩm Thính thì cách ăn nói của anh ta có chút thận trọng, ăn ngay nói thật: “Thuốc này tôi dựa vào kinh nghiệm của bản thân mà phối ra đấy. Tôi chưa bao giờ chữa trị cho vịt nên cũng không biết có hiệu quả hay không.”
Tóm lại vẫn tốt hơn là không làm gì, ánh mắt của Thẩm Thính nặng nề, nói: “Làm phiền cậu rồi.”
Lâm Thiên Hà dùng tay cạy cái miệng dẹp dẹp của con vịt ra, đút từng chút từng chút thuốc vào. Không biết có phải là do thuốc quá đắng hay là do thứ gì khác, con vịt vẫn luôn không có phản ứng gì đột nhiên vỗ cánh, đôi mắt nhắm chặt có dấu hiệu sắp mở ra, trong cổ họng phát ra âm thanh nghẹn ngào nho nhỏ.
“Vịt ngoan, vịt ngoan, đừng nhổ ra, uống thuốc xong sẽ khỏe lại.” Lâm Thiên Hà bịt miệng con vịt vàng lại, đôi mắt con vịt vàng vẫn chưa mở, nhưng đôi cánh và thân thể giãy giụa càng lúc càng lợi hại.
Thẩm Thính ôm con vịt vàng vào trong lòng bàn tay, thấp giọng nói: “Tôi ở đây.”
Lâm Thiên Hà kinh ngạc, mở to mắt, sau khi anh ta nghe thấy Thẩm Thính nói xong ba chữ này, con vịt vàng lại thật sự yên tĩnh lại không còn giãy giụa nữa!
“Quạc.” Con vịt vàng phát ra một tiếng kêu yếu ớt mệt mỏi, đôi mắt cũng chậm rãi mở ra, con ngươi to tròn ướt át, giống như có nước mắt sắp trào ra. Sau đó, dường như nó cảm thấy an tâm mà nhắm mắt lại, thân thể nho nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Lâm Thiên Hà suýt chút nữa ngây người luôn rồi.
Thân thể Thẩm Thính hơi cứng nhắc, một lát sau khẽ vuốt bộ lông xù xù trên thân thể của nó, anh hỏi Lâm Thiên Hà: “Phản ứng vừa rồi của nó là tốt là xấu?”
“Nó giãy giụa rất có lực, ham muốn sống mạnh như vậy nên sẽ sống sót thôi.” Lâm Thiên Hà khẳng định.
Sống lưng thẳng tắp của Thẩm Thính hơi buông lỏng, sau đó nhẹ nhàng kéo cái chân bị thương do sợi dây quấn lên: “Xin cậu giúp tôi băng bó cho nó.”
“Cái này……” Lâm Thiên Hà nhìn một cái, bối rối nói: “Vết thương quá nhỏ, không băng bó được.”