Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sau Ly Hôn, Tạ Thiếu Vả Mặt Hàng Ngày - Chương 20
Chương 20: Mồi nhử
Editor: Shandy – Em gái nhỏ trẹo lưỡi vì cà khịa hộ tác giả
Từ trước tới giờ Lâm Nhan không thích thể hiện sự yếu đuối, dù mắt cá chân bị thương cũng vẫn luôn cố chịu đựng, một câu cũng không nói, ai biết Tạ Phong Trần vừa đến đã phát hiện ra, còn quan tâm cô ở trước mặt mọi người như vậy, không thể nghi ngờ là đủ cho cô mát mặt.
Trong lòng cô phức tạp không phân biệt nổi nữa, cảm động không ngừng.
Tất cả mọi người đều trách móc cô, chờ xem trò cười của cô, chỉ có mỗi anh, trong mắt chỉ có mình cô, quan tâm cô có đau hay không.
Trong nháy mắt Lâm Nhan nhìn Tạ Phong Trần đều là mang theo quầng sáng rực rỡ, người đàn ông như vậy, rất khó khiến cho người khác không rung động nha!
Cô cảm nhận được trái tim đập mạnh một cách rõ ràng, nhưng cô nhanh chóng hiểu được, lúc này không phải thời điểm cảm động tim đập rộn ràng, Lâm Nhan cố nén nước mắt, nhận thấy mọi người đều dồn ánh mắt tìm tòi soi mói vào người mình, vô cùng kỳ quái, nhẹ nhàng kéo áo anh, ra hiệu cho anh đứng lên.
Sự xuất hiện của anh đã cho cô một liều thuốc trợ tim, cũng khiến cả người cô đều…
“Em là đồ ngốc sao? Đau cũng không biết kêu lên? Đường đường là thiếu phu nhân nhà họ Tạ tự dưng đứng yên cho người ta bắt nạt, thể diện còn đâu!” Vẻ mặt anh đầy ghét bỏ, nói chuyện nghiêm khắc không hề nể mặt nhưng động tác tay lại dịu dàng tháo giày cao gót trên chân phải cô ra, duỗi cánh tay, một tay ôm Lâm Nhan vào trong ngực, đỡ cho cô đứng vững, người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen được cắt vừa vặn, khí chất lỗi lạc, lúc sắc mặt căng cứng lại, cả người đều tràn ngập hơi thở lạnh lùng cấm dục.
Mà vành mắt Lâm Nhan đỏ bừng, miệng phụng phịu, dáng vẻ đáng thương, yếu đuối dựa vào người đàn ông, giống hệt như chim nhỏ nép vào người, hai vợ chồng tựa như một bức tranh chói mắt, nhất là người phụ nữ vô cùng ngoan ngoãn dễ thương, hoàn toàn không còn chút ý chí chiến đấu hừng hực nhe nanh múa vuốt ban nãy.
Ánh mắt Tạ Phong Trần lạnh lùng nhìn lướt chung quanh, môi mỏng nhếch lên, không giận mà uy, khiến mọi người đều cúi đầu xuống tránh né ánh mắt sắc bén kia, đến thở mạnh cũng không dám.
Bọn họ cứ tưởng là Tạ Phong Trần thật sự không thích Lâm Nhan, ai dè người ta không những đến, còn ra mặt giúp vợ nữa chứ.
Dáng vẻ đại thiếu nhà họ Tạ cao quý biết bao, vậy mà lại vì Lâm Nhan khom lưng cởi giày, đây là sủng ái đến cỡ nào chứ.
Mọi người cùng bị vả mặt bôm bốp, từng người, từng người hối hận, sợ hãi thế lực của nhà họ Tạ, cho nên đều không ngừng chột dạ.
Ánh mắt âm u của anh dừng lại ở vẻ không sợ gì trên mặt Hàn Hữu Niên, đều là những người được cưng chiều mà kiêu ngạo lớn lên, một người tuấn tú nho nhã, một người điềm tĩnh kín đáo, ánh mắt vừa giao nhau thì mùi khói súng vô hình lập tức tràn ngập.
“Hàn thiếu, hôm nay là Hàn đại tiểu thư có lòng mời cậu nhỏ và mợ nhỏ của tôi cùng đi chúc thọ ông cụ nhà, không ngờ lại tiếp đãi như thế này. Nếu nhà họ Hàn tưởng là nhà họ Tạ chúng tôi không có người ở đây muốn đổi trắng thay đen, vậy thì đừng trách nhà chúng tôi tự mình ra tay đòi lại công bằng.” Tạ Phong Trần chỉ liếc một cái, Tiểu Phong ngay lập tức lên án công khai vô cùng tàn nhẫn.
Ý tại ngôn ngoại, Lâm Nhan là thiếu phu nhân nhà họ Tạ, hôm nay có thể tới đã đủ cho nhà họ Hàn thể diện, nếu nhà họ Hàn khiến cô chịu uất ức, vậy thì đừng có trách nhà họ Tạ trở mặt.
Ở Hải Thành này, nhà họ Hàn gần như một tay che trời, nếu nói nhà nào có thể đấu cùng bọn họ thì cũng chỉ có nhà họ Tạ mà thôi, nhưng từ trước đến giờ nhà họ Tạ khá khiêm tốn, lần này rõ ràng là vì Lâm Nhan mới công khai tỏ ý không ngại đối địch với nhà họ Hàn.
Tần Nhược Phong gọi Tạ Phong Trần là cậu nhỏ, đêm nay gặp Lâm Nhan cũng không bất ngờ, cậu đã lén điều tra thân phận Lâm Nhan từ sớm, biết được quan hệ của cô với cậu nhỏ, có thành kiến với cô, cũng chưa nói đến việc thích hay không, nhưng mấy lần tiếp xúc với cô, cậu đều mang tâm trạng phức tạp, có điều chuyện này cũng không đồng nghĩa với việc cậu có thể trơ mắt nhìn người ngoài ức hiếp người nhà mình.
Nhất là một mình Lâm Nhan bị mọi người vây quanh chỉ trỏ, bộ dáng một mình chiến đấu, dáng vẻ chịu đau đớn cũng không dám nói, nhìn thật sự đáng thương.
Huống chi cậu nhỏ dù không thích người vợ Lâm Nhan này, nhưng mấy người này bắt nạt cô trước toàn thể mọi người, đây không phải vả vào mặt nhà họ Tạ à?
Bất cứ một người nhà họ Tạ nào đều tuyệt đối không dễ dàng tha thứ được.
“Tạ thiếu, sự việc phát sinh ở biệt thự nhà họ Hàn chúng tôi, về tình về lý, chúng tôi cần phải điều tra rõ ràng, người đâu, đi điều tra camera giám sát, làm phiền các vị ở đây chứng kiến rốt cuộc đêm nay ai đúng ai sai.” Hàn Hữu Niên là nhân vật hô mưa gọi gió lăn lộn trên thương trường, đã là cáo già nghìn năm, nhờ lời nói của cậu thanh niên khiến anh lập tức ý thức được việc hôm nay có lẽ không đơn giản như vậy, lạnh nhạt liếc nhìn Hàn Phỉ Phỉ, mặt không đổi sắc nhìn Tạ Phong Trần, ánh mắt thản nhiên.
Anh ta hơi buồn bực chính mình lại bởi vì thành kiến với Lâm Nhan, chỉ nghe lời nói một bên của em gái, hôm nay, chỉ sợ chuyện này không làm rõ thì không thể nào thân thiện được rồi.
Không phải nhà họ Hàn không thể động vào nhà họ Tạ được, nhưng căn cơ nhà họ Tạ rất sâu, có quan hệ rắc rối khó gỡ với phía Bắc Kinh, anh không muốn chỉ vì một chuyện cỏn con tự nhiên tăng thêm cho nhà mình một kẻ địch.
“Không cần, chỗ tôi có một đoạn video, đủ để chứng minh vị Tôn tiểu thư kia hèn hạ trêu chọc người trước.” Tần Nhược Phong trực tiếp bấm mở màn hình điện thoại, góc quay video ở tầng hai, vừa vặn quay được toàn bộ quá trình tranh chấp giữa Lâm Nhan và Tôn Tư Vũ.
Sắc mặt Hàn Phỉ Phỉ trắng bệch, hoàn toàn luống cuống, ánh mắt đờ đẫn sợ sệt liếc nhìn Hàn Hữu Niên, cứng ngắc nói với Tạ Phong Trần, “Tạ thiếu, thật xin lỗi, chuyện này hai bên đều có trách nhiệm, là Tư Vũ và chị Nhan Nhan nói vài câu đùa giỡn trước, không ngờ chị ấy lại phản ứng dữ dội như vậy, nói năng lỗ mãng, Tư Vũ cũng là nhất thời xúc động, em chỉ là thấy Tư Vũ bị thương mặt sợ sẽ hủy dung, tình huống cấp bách mới nhất thời hoảng sợ, mới nghĩ bảo anh trai em đứng ra hỏi cho ra nhẽ.”
Hàn Phỉ Phỉ là người biết rõ nhất đầu đuôi câu chuyện ngày hôm nay như thế nào, không chịu nổi việc gọi giám sát xem xét kỹ, vả lại, ngay trước khi Hàn Hữu Niên đến, cô đã sai người xóa cái đoạn video giám sát đi rồi.
“Vậy ý của Hàn tiểu thư là vợ tôi gây tội thì phải chịu tội?” Ánh mắt Tạ Phong Trần rét lạnh, áp bách dọa người.
Hàn Phỉ Phỉ bị hai tiếng “vợ tôi” của anh làm cho nhói lòng khó chịu, ai ai cũng biết trước đây là do Lâm Nhan trèo lên giường Tạ Phong Trần nên mới ép hôn nhưng lại không dám mặc kệ sự việc tối nay ầm ĩ lên, hốc mắt lập tức đỏ bừng, khóc nức nở nói lí nhí, “Tạ thiếu, em không có ý đó, chỉ là em cảm thấy hôm nay chị Nhan Nhan nói chuyện cũng quá đáng, nếu không phải chị ấy nói chuyện kíƈɦ ŧɦíƈɦ Tôn tiểu thư thì sự việc cũng không thể nào đến nông nỗi không cách nào cứu vãn như thế này.”
“Hàn đại tiểu thư, tôi với cô không thân thiết, đừng có mở miệng gọi tôi là chị, hơn nữa, tôi còn nhỏ hơn cô hai tuổi lận đó.”
Lâm Nhan phì cười một tiếng, cắt ngang lời nói của cô ta.
Sắc mặt Hàn Phỉ Phỉ cứng đờ, lập tức đỏ lên, trong lòng hận không thể xông lên xé xác Lâm Nhan, nhưng lại ngại tình huống trước mặt, nên chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
“Tôi chỉ muốn biết, mặt Tôn tiểu thư bị thương có phải là do vợ tôi rạch hay không?”
“Là ly rượu Champagne của Lâm tiểu thư rơi xuống đất, Tôn tiểu thư ngã sấp mặt, không may mặt chạm đất bị cọ vào làm bị thương.”
“Ồ, Hàn tiểu thư đúng là miệng lưỡi dẻo quẹo, đúng sai cũng chẳng phân biệt được, vậy tại sao cô không nói vị Tôn tiểu thư đó tự làm tự chịu? Rõ ràng là cô ta chủ động muốn ra tay đánh mợ nhỏ của tôi, Hàn tiểu thư thờ ơ xem kịch vui cũng không đi ngăn cản, mợ nhỏ vì tránh cô ta, bị dọa đánh rơi ly rượu mà trẹo chân, nhà họ Hàn các người không biết trái phải đúng sai cố ý ngậm máu phun người… Cậu nhỏ, cháu thấy chuyện này vẫn nên giao video cho cảnh sát thôi! Cháu tin là các chú cảnh sát sẽ đòi lại công bằng cho mợ nhỏ.”
“Nếu Hàn tiểu thư đã cố tình lấp liếm, chúng tôi cũng không quấy rầy nữa! Chuyện này cảnh sát ắt sẽ có phân xử công bằng.” Tạ Phong Trần ánh mắt sắc bén, giọng điệu lạnh tanh.
Lâm Nhan nhìn vẻ mặt người đàn ông hoàn mỹ lạnh lùng bên cạnh, trái tim thình thịch chực nhảy ra, người đàn ông này quá đẹp trai rồi, vừa nãy đối diện với nhân vật nam chính trong tiểu thuyết, thật là, đừng quá mê người như vậy chứ.
Giây tiếp theo cô còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy trời đất quay cuồng, cơ thể chợt nhẹ bẫng, người đã bị Tạ Phong Trần ôm ngang lên, cô hoảng sợ kêu lên một tiếng, kịp thời phản ứng, anh đang cho cô thể diện, như một người bạn trai quyến rũ nam tính ân cần ngất trời, hai cánh tay trắng như ngó sen của cô lập tức vòng trên cổ anh, mềm mại không xương tựa trong ngực anh, diễn xuất không chê vào đâu được.
Dù bình thường Tạ cẩu lạnh lùng không quan tâm ai, nhưng thời điểm quan trọng khí chất bộc lộ hoàn toàn thì rất ngầu, giờ lành tổ chức tiệc mừng thọ của ông cụ Hàn còn chưa đến, anh đã rời đi trước, rõ ràng là vứt thể diện của nhà họ Hàn đi, người đàn ông vừa đẹp trai vừa nhiều tiền như vậy, Lâm Nhan thật sự có phần tiếc hận thay anh, người như vậy sao lại không tóm được kịch bản của nam chính.
Tạ Phong Trần ôm cô lên xe, không chút khách khí quăng cô sang một bên, sắc mặt sa sầm, vô cùng khó coi, giọng lạnh lùng chế giễu, “Thật đúng là cô khỏi cần ở lại, tham gia một bữa tiệc thôi cũng có thể gây tai họa lớn như vậy.”
Cổ chân cô đau, dù trong lòng bực bội nhưng nghĩ đến anh vừa mới đến kịp thời giải quyết giúp mình, có chút tủi thân phản bác, “Không phải anh cũng biết rõ là người gây sự trước tối nay đâu phải tôi.”
“Nếu như chị không há miệng chửi ác người ta mang túi nước muối…” Tần Nhược Phong không nhịn được nói.
Ánh mắt Lâm Nhan lóe lên, dường như lúc này mới chú ý tới gương mặt quen thuộc ngồi ghế phụ lái, bụng đầy nghi vấn, “Bạn nhỏ Tiểu Phong, trước khi vạch trần cái sai của chị làm phiền em giải thích trước vì sao lại gọi chị là mợ nhỏ?”
Vẻ mặt Tần Nhược Phong trốn tránh, rất không thoải mái hắng giọng một cái, “Em đã thấy chị rồi, mẹ em tên là Tần Nhiễm, là chị em ruột với cậu nhỏ, cùng một mẹ sinh ra.”
Lâm Nhan căng thẳng trong lòng, hơi bấn loạn, thảo nào cô vẫn luôn thấy đôi mắt đào hoa của tên oắt này giống như có cảm giác đã từng quen biết từ lâu, thì ra là cháu ngoại giống cậu, quả thực không sai.
Nhưng cô đọc nguyên tác cũng không nhớ rõ Tạ Phong Trần có chị ruột nha!
“Con ngoan lắm, hôm nay may mà có con giúp đỡ, hôm nào mời con ăn cơm nhé.” Lâm Nhan cười đến mức mặt cứng đờ, cũng không dám hỏi tiếp, nói nhiều dễ nói hớ, cô sợ thằng nhóc Tần Nhược Phong này lại vạch trần việc trước kia cô trêu chọc nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ ở hội sở Hoàng Đình thì toang mất.
Lâm Nhan vừa dứt lời, người đàn ông bên cạnh vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở miệng, “Dừng xe ở phía trước.”
Xe vững vàng dừng lại, Tạ Phong Trần không thèm nể mặt đuổi người, “Cút xuống xe đi!”
Giọng của anh không lớn, nhưng lại lộ ra sự lạnh lẽo mười phần, Lâm Nhan trong lòng không yên, vừa định phản bác, chợt nghe thấy Tần Nhược Phong ngồi ghế trước đau khổ như ăn mướp đắng nói, “Cậu nhỏ, hơn nửa đêm cậu vứt cháu trai trên đường quốc lộ thế này, cậu không có tình người thế sao?”
“Có muốn cậu nói cho mẹ con biết, một kỳ con trốn tiết bao nhiêu lần không?” Giọng Tạ Phong Trần đều đều, nhưng hàm ý uy hiếp.
Đôi mắt đào hoa của Tần Nhược Phong long lanh chưa từng có, “Mợ nhỏ, mợ đừng quên mợ còn thiếu con bữa cơm đó, con đi đồn cảnh sát thu xếp xong hậu quả đã.”
Sau khi Tần Nhược Phong xuống xe, trong xe càng thêm ngột ngạt, Lâm Nhan cũng không dám trêu ghẹo vị thần chết bên cạnh mình, đến bệnh viện xử lý vết thương trên chân, không tổn hại đến xương cốt chỉ bị trật nhẹ một chút, cần xịt thuốc nghỉ ngơi một tuần là khỏe.
Lái xe đưa hai người về biệt thự Thiên Hải, dì Lưu vừa thấy mắt cá chân cô sưng như cái chày gỗ, cực kỳ hoảng sợ, cùng Tạ Phong Trần dìu Lâm Nhan lên lầu, vô cùng quan tâm.
Anh quay người định đi luôn, Lâm Nhan chần chừ nhìn bóng lưng cao lớn kia, mấp máy môi, “Cám ơn anh đã giúp tôi tối nay.”
“Đừng quên cô đồng ý chuyện gì với tôi!”
Tim Lâm Nhan lạnh xuống, việc này theo chút cảm động vừa tích góp từng chút từng chút một khi anh xuất hiện trong bữa tiệc ban nãy lập tức tan thành mây khói, cô thật sự hồ đồ rồi, vậy mà lại quên Tạ Phong Trần đi dự tiệc là vì cô tung ra mồi nhử khiến anh không thể nào cưỡng lại được.
Những thứ quan tâm chăm sóc ở bữa tiệc đều là biểu hiện sự giả dối hết.
Tâm trạng cô phức tạp, không nói rõ là thất vọng hay mất mát, có chút ngỡ ngàng, có điều cô đã nhanh chóng điều chỉnh lại, giọng điệu bình tĩnh, “Thật ra người anh tìm hôm nay đã ở nơi tổ chức bữa tiệc.”
“Ai?” Người đàn ông gấp gáp day mi tâm, đầu óc giống như máy quét bỗng chốc nhớ lại những gương mặt tại bữa tiệc tối, chưa tìm ra đầu mối.
Editor: Shandy – Em gái nhỏ trẹo lưỡi vì cà khịa hộ tác giả
Từ trước tới giờ Lâm Nhan không thích thể hiện sự yếu đuối, dù mắt cá chân bị thương cũng vẫn luôn cố chịu đựng, một câu cũng không nói, ai biết Tạ Phong Trần vừa đến đã phát hiện ra, còn quan tâm cô ở trước mặt mọi người như vậy, không thể nghi ngờ là đủ cho cô mát mặt.
Trong lòng cô phức tạp không phân biệt nổi nữa, cảm động không ngừng.
Tất cả mọi người đều trách móc cô, chờ xem trò cười của cô, chỉ có mỗi anh, trong mắt chỉ có mình cô, quan tâm cô có đau hay không.
Trong nháy mắt Lâm Nhan nhìn Tạ Phong Trần đều là mang theo quầng sáng rực rỡ, người đàn ông như vậy, rất khó khiến cho người khác không rung động nha!
Cô cảm nhận được trái tim đập mạnh một cách rõ ràng, nhưng cô nhanh chóng hiểu được, lúc này không phải thời điểm cảm động tim đập rộn ràng, Lâm Nhan cố nén nước mắt, nhận thấy mọi người đều dồn ánh mắt tìm tòi soi mói vào người mình, vô cùng kỳ quái, nhẹ nhàng kéo áo anh, ra hiệu cho anh đứng lên.
Sự xuất hiện của anh đã cho cô một liều thuốc trợ tim, cũng khiến cả người cô đều…
“Em là đồ ngốc sao? Đau cũng không biết kêu lên? Đường đường là thiếu phu nhân nhà họ Tạ tự dưng đứng yên cho người ta bắt nạt, thể diện còn đâu!” Vẻ mặt anh đầy ghét bỏ, nói chuyện nghiêm khắc không hề nể mặt nhưng động tác tay lại dịu dàng tháo giày cao gót trên chân phải cô ra, duỗi cánh tay, một tay ôm Lâm Nhan vào trong ngực, đỡ cho cô đứng vững, người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen được cắt vừa vặn, khí chất lỗi lạc, lúc sắc mặt căng cứng lại, cả người đều tràn ngập hơi thở lạnh lùng cấm dục.
Mà vành mắt Lâm Nhan đỏ bừng, miệng phụng phịu, dáng vẻ đáng thương, yếu đuối dựa vào người đàn ông, giống hệt như chim nhỏ nép vào người, hai vợ chồng tựa như một bức tranh chói mắt, nhất là người phụ nữ vô cùng ngoan ngoãn dễ thương, hoàn toàn không còn chút ý chí chiến đấu hừng hực nhe nanh múa vuốt ban nãy.
Ánh mắt Tạ Phong Trần lạnh lùng nhìn lướt chung quanh, môi mỏng nhếch lên, không giận mà uy, khiến mọi người đều cúi đầu xuống tránh né ánh mắt sắc bén kia, đến thở mạnh cũng không dám.
Bọn họ cứ tưởng là Tạ Phong Trần thật sự không thích Lâm Nhan, ai dè người ta không những đến, còn ra mặt giúp vợ nữa chứ.
Dáng vẻ đại thiếu nhà họ Tạ cao quý biết bao, vậy mà lại vì Lâm Nhan khom lưng cởi giày, đây là sủng ái đến cỡ nào chứ.
Mọi người cùng bị vả mặt bôm bốp, từng người, từng người hối hận, sợ hãi thế lực của nhà họ Tạ, cho nên đều không ngừng chột dạ.
Ánh mắt âm u của anh dừng lại ở vẻ không sợ gì trên mặt Hàn Hữu Niên, đều là những người được cưng chiều mà kiêu ngạo lớn lên, một người tuấn tú nho nhã, một người điềm tĩnh kín đáo, ánh mắt vừa giao nhau thì mùi khói súng vô hình lập tức tràn ngập.
“Hàn thiếu, hôm nay là Hàn đại tiểu thư có lòng mời cậu nhỏ và mợ nhỏ của tôi cùng đi chúc thọ ông cụ nhà, không ngờ lại tiếp đãi như thế này. Nếu nhà họ Hàn tưởng là nhà họ Tạ chúng tôi không có người ở đây muốn đổi trắng thay đen, vậy thì đừng trách nhà chúng tôi tự mình ra tay đòi lại công bằng.” Tạ Phong Trần chỉ liếc một cái, Tiểu Phong ngay lập tức lên án công khai vô cùng tàn nhẫn.
Ý tại ngôn ngoại, Lâm Nhan là thiếu phu nhân nhà họ Tạ, hôm nay có thể tới đã đủ cho nhà họ Hàn thể diện, nếu nhà họ Hàn khiến cô chịu uất ức, vậy thì đừng có trách nhà họ Tạ trở mặt.
Ở Hải Thành này, nhà họ Hàn gần như một tay che trời, nếu nói nhà nào có thể đấu cùng bọn họ thì cũng chỉ có nhà họ Tạ mà thôi, nhưng từ trước đến giờ nhà họ Tạ khá khiêm tốn, lần này rõ ràng là vì Lâm Nhan mới công khai tỏ ý không ngại đối địch với nhà họ Hàn.
Tần Nhược Phong gọi Tạ Phong Trần là cậu nhỏ, đêm nay gặp Lâm Nhan cũng không bất ngờ, cậu đã lén điều tra thân phận Lâm Nhan từ sớm, biết được quan hệ của cô với cậu nhỏ, có thành kiến với cô, cũng chưa nói đến việc thích hay không, nhưng mấy lần tiếp xúc với cô, cậu đều mang tâm trạng phức tạp, có điều chuyện này cũng không đồng nghĩa với việc cậu có thể trơ mắt nhìn người ngoài ức hiếp người nhà mình.
Nhất là một mình Lâm Nhan bị mọi người vây quanh chỉ trỏ, bộ dáng một mình chiến đấu, dáng vẻ chịu đau đớn cũng không dám nói, nhìn thật sự đáng thương.
Huống chi cậu nhỏ dù không thích người vợ Lâm Nhan này, nhưng mấy người này bắt nạt cô trước toàn thể mọi người, đây không phải vả vào mặt nhà họ Tạ à?
Bất cứ một người nhà họ Tạ nào đều tuyệt đối không dễ dàng tha thứ được.
“Tạ thiếu, sự việc phát sinh ở biệt thự nhà họ Hàn chúng tôi, về tình về lý, chúng tôi cần phải điều tra rõ ràng, người đâu, đi điều tra camera giám sát, làm phiền các vị ở đây chứng kiến rốt cuộc đêm nay ai đúng ai sai.” Hàn Hữu Niên là nhân vật hô mưa gọi gió lăn lộn trên thương trường, đã là cáo già nghìn năm, nhờ lời nói của cậu thanh niên khiến anh lập tức ý thức được việc hôm nay có lẽ không đơn giản như vậy, lạnh nhạt liếc nhìn Hàn Phỉ Phỉ, mặt không đổi sắc nhìn Tạ Phong Trần, ánh mắt thản nhiên.
Anh ta hơi buồn bực chính mình lại bởi vì thành kiến với Lâm Nhan, chỉ nghe lời nói một bên của em gái, hôm nay, chỉ sợ chuyện này không làm rõ thì không thể nào thân thiện được rồi.
Không phải nhà họ Hàn không thể động vào nhà họ Tạ được, nhưng căn cơ nhà họ Tạ rất sâu, có quan hệ rắc rối khó gỡ với phía Bắc Kinh, anh không muốn chỉ vì một chuyện cỏn con tự nhiên tăng thêm cho nhà mình một kẻ địch.
“Không cần, chỗ tôi có một đoạn video, đủ để chứng minh vị Tôn tiểu thư kia hèn hạ trêu chọc người trước.” Tần Nhược Phong trực tiếp bấm mở màn hình điện thoại, góc quay video ở tầng hai, vừa vặn quay được toàn bộ quá trình tranh chấp giữa Lâm Nhan và Tôn Tư Vũ.
Sắc mặt Hàn Phỉ Phỉ trắng bệch, hoàn toàn luống cuống, ánh mắt đờ đẫn sợ sệt liếc nhìn Hàn Hữu Niên, cứng ngắc nói với Tạ Phong Trần, “Tạ thiếu, thật xin lỗi, chuyện này hai bên đều có trách nhiệm, là Tư Vũ và chị Nhan Nhan nói vài câu đùa giỡn trước, không ngờ chị ấy lại phản ứng dữ dội như vậy, nói năng lỗ mãng, Tư Vũ cũng là nhất thời xúc động, em chỉ là thấy Tư Vũ bị thương mặt sợ sẽ hủy dung, tình huống cấp bách mới nhất thời hoảng sợ, mới nghĩ bảo anh trai em đứng ra hỏi cho ra nhẽ.”
Hàn Phỉ Phỉ là người biết rõ nhất đầu đuôi câu chuyện ngày hôm nay như thế nào, không chịu nổi việc gọi giám sát xem xét kỹ, vả lại, ngay trước khi Hàn Hữu Niên đến, cô đã sai người xóa cái đoạn video giám sát đi rồi.
“Vậy ý của Hàn tiểu thư là vợ tôi gây tội thì phải chịu tội?” Ánh mắt Tạ Phong Trần rét lạnh, áp bách dọa người.
Hàn Phỉ Phỉ bị hai tiếng “vợ tôi” của anh làm cho nhói lòng khó chịu, ai ai cũng biết trước đây là do Lâm Nhan trèo lên giường Tạ Phong Trần nên mới ép hôn nhưng lại không dám mặc kệ sự việc tối nay ầm ĩ lên, hốc mắt lập tức đỏ bừng, khóc nức nở nói lí nhí, “Tạ thiếu, em không có ý đó, chỉ là em cảm thấy hôm nay chị Nhan Nhan nói chuyện cũng quá đáng, nếu không phải chị ấy nói chuyện kíƈɦ ŧɦíƈɦ Tôn tiểu thư thì sự việc cũng không thể nào đến nông nỗi không cách nào cứu vãn như thế này.”
“Hàn đại tiểu thư, tôi với cô không thân thiết, đừng có mở miệng gọi tôi là chị, hơn nữa, tôi còn nhỏ hơn cô hai tuổi lận đó.”
Lâm Nhan phì cười một tiếng, cắt ngang lời nói của cô ta.
Sắc mặt Hàn Phỉ Phỉ cứng đờ, lập tức đỏ lên, trong lòng hận không thể xông lên xé xác Lâm Nhan, nhưng lại ngại tình huống trước mặt, nên chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
“Tôi chỉ muốn biết, mặt Tôn tiểu thư bị thương có phải là do vợ tôi rạch hay không?”
“Là ly rượu Champagne của Lâm tiểu thư rơi xuống đất, Tôn tiểu thư ngã sấp mặt, không may mặt chạm đất bị cọ vào làm bị thương.”
“Ồ, Hàn tiểu thư đúng là miệng lưỡi dẻo quẹo, đúng sai cũng chẳng phân biệt được, vậy tại sao cô không nói vị Tôn tiểu thư đó tự làm tự chịu? Rõ ràng là cô ta chủ động muốn ra tay đánh mợ nhỏ của tôi, Hàn tiểu thư thờ ơ xem kịch vui cũng không đi ngăn cản, mợ nhỏ vì tránh cô ta, bị dọa đánh rơi ly rượu mà trẹo chân, nhà họ Hàn các người không biết trái phải đúng sai cố ý ngậm máu phun người… Cậu nhỏ, cháu thấy chuyện này vẫn nên giao video cho cảnh sát thôi! Cháu tin là các chú cảnh sát sẽ đòi lại công bằng cho mợ nhỏ.”
“Nếu Hàn tiểu thư đã cố tình lấp liếm, chúng tôi cũng không quấy rầy nữa! Chuyện này cảnh sát ắt sẽ có phân xử công bằng.” Tạ Phong Trần ánh mắt sắc bén, giọng điệu lạnh tanh.
Lâm Nhan nhìn vẻ mặt người đàn ông hoàn mỹ lạnh lùng bên cạnh, trái tim thình thịch chực nhảy ra, người đàn ông này quá đẹp trai rồi, vừa nãy đối diện với nhân vật nam chính trong tiểu thuyết, thật là, đừng quá mê người như vậy chứ.
Giây tiếp theo cô còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy trời đất quay cuồng, cơ thể chợt nhẹ bẫng, người đã bị Tạ Phong Trần ôm ngang lên, cô hoảng sợ kêu lên một tiếng, kịp thời phản ứng, anh đang cho cô thể diện, như một người bạn trai quyến rũ nam tính ân cần ngất trời, hai cánh tay trắng như ngó sen của cô lập tức vòng trên cổ anh, mềm mại không xương tựa trong ngực anh, diễn xuất không chê vào đâu được.
Dù bình thường Tạ cẩu lạnh lùng không quan tâm ai, nhưng thời điểm quan trọng khí chất bộc lộ hoàn toàn thì rất ngầu, giờ lành tổ chức tiệc mừng thọ của ông cụ Hàn còn chưa đến, anh đã rời đi trước, rõ ràng là vứt thể diện của nhà họ Hàn đi, người đàn ông vừa đẹp trai vừa nhiều tiền như vậy, Lâm Nhan thật sự có phần tiếc hận thay anh, người như vậy sao lại không tóm được kịch bản của nam chính.
Tạ Phong Trần ôm cô lên xe, không chút khách khí quăng cô sang một bên, sắc mặt sa sầm, vô cùng khó coi, giọng lạnh lùng chế giễu, “Thật đúng là cô khỏi cần ở lại, tham gia một bữa tiệc thôi cũng có thể gây tai họa lớn như vậy.”
Cổ chân cô đau, dù trong lòng bực bội nhưng nghĩ đến anh vừa mới đến kịp thời giải quyết giúp mình, có chút tủi thân phản bác, “Không phải anh cũng biết rõ là người gây sự trước tối nay đâu phải tôi.”
“Nếu như chị không há miệng chửi ác người ta mang túi nước muối…” Tần Nhược Phong không nhịn được nói.
Ánh mắt Lâm Nhan lóe lên, dường như lúc này mới chú ý tới gương mặt quen thuộc ngồi ghế phụ lái, bụng đầy nghi vấn, “Bạn nhỏ Tiểu Phong, trước khi vạch trần cái sai của chị làm phiền em giải thích trước vì sao lại gọi chị là mợ nhỏ?”
Vẻ mặt Tần Nhược Phong trốn tránh, rất không thoải mái hắng giọng một cái, “Em đã thấy chị rồi, mẹ em tên là Tần Nhiễm, là chị em ruột với cậu nhỏ, cùng một mẹ sinh ra.”
Lâm Nhan căng thẳng trong lòng, hơi bấn loạn, thảo nào cô vẫn luôn thấy đôi mắt đào hoa của tên oắt này giống như có cảm giác đã từng quen biết từ lâu, thì ra là cháu ngoại giống cậu, quả thực không sai.
Nhưng cô đọc nguyên tác cũng không nhớ rõ Tạ Phong Trần có chị ruột nha!
“Con ngoan lắm, hôm nay may mà có con giúp đỡ, hôm nào mời con ăn cơm nhé.” Lâm Nhan cười đến mức mặt cứng đờ, cũng không dám hỏi tiếp, nói nhiều dễ nói hớ, cô sợ thằng nhóc Tần Nhược Phong này lại vạch trần việc trước kia cô trêu chọc nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ ở hội sở Hoàng Đình thì toang mất.
Lâm Nhan vừa dứt lời, người đàn ông bên cạnh vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở miệng, “Dừng xe ở phía trước.”
Xe vững vàng dừng lại, Tạ Phong Trần không thèm nể mặt đuổi người, “Cút xuống xe đi!”
Giọng của anh không lớn, nhưng lại lộ ra sự lạnh lẽo mười phần, Lâm Nhan trong lòng không yên, vừa định phản bác, chợt nghe thấy Tần Nhược Phong ngồi ghế trước đau khổ như ăn mướp đắng nói, “Cậu nhỏ, hơn nửa đêm cậu vứt cháu trai trên đường quốc lộ thế này, cậu không có tình người thế sao?”
“Có muốn cậu nói cho mẹ con biết, một kỳ con trốn tiết bao nhiêu lần không?” Giọng Tạ Phong Trần đều đều, nhưng hàm ý uy hiếp.
Đôi mắt đào hoa của Tần Nhược Phong long lanh chưa từng có, “Mợ nhỏ, mợ đừng quên mợ còn thiếu con bữa cơm đó, con đi đồn cảnh sát thu xếp xong hậu quả đã.”
Sau khi Tần Nhược Phong xuống xe, trong xe càng thêm ngột ngạt, Lâm Nhan cũng không dám trêu ghẹo vị thần chết bên cạnh mình, đến bệnh viện xử lý vết thương trên chân, không tổn hại đến xương cốt chỉ bị trật nhẹ một chút, cần xịt thuốc nghỉ ngơi một tuần là khỏe.
Lái xe đưa hai người về biệt thự Thiên Hải, dì Lưu vừa thấy mắt cá chân cô sưng như cái chày gỗ, cực kỳ hoảng sợ, cùng Tạ Phong Trần dìu Lâm Nhan lên lầu, vô cùng quan tâm.
Anh quay người định đi luôn, Lâm Nhan chần chừ nhìn bóng lưng cao lớn kia, mấp máy môi, “Cám ơn anh đã giúp tôi tối nay.”
“Đừng quên cô đồng ý chuyện gì với tôi!”
Tim Lâm Nhan lạnh xuống, việc này theo chút cảm động vừa tích góp từng chút từng chút một khi anh xuất hiện trong bữa tiệc ban nãy lập tức tan thành mây khói, cô thật sự hồ đồ rồi, vậy mà lại quên Tạ Phong Trần đi dự tiệc là vì cô tung ra mồi nhử khiến anh không thể nào cưỡng lại được.
Những thứ quan tâm chăm sóc ở bữa tiệc đều là biểu hiện sự giả dối hết.
Tâm trạng cô phức tạp, không nói rõ là thất vọng hay mất mát, có chút ngỡ ngàng, có điều cô đã nhanh chóng điều chỉnh lại, giọng điệu bình tĩnh, “Thật ra người anh tìm hôm nay đã ở nơi tổ chức bữa tiệc.”
“Ai?” Người đàn ông gấp gáp day mi tâm, đầu óc giống như máy quét bỗng chốc nhớ lại những gương mặt tại bữa tiệc tối, chưa tìm ra đầu mối.