Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sau Ly Hôn, Tạ Thiếu Vả Mặt Hàng Ngày - Chương 37
Chương 37: Hốt hoảng
Editor: Hardys – Cô gái nhỏ trọc đầu vì search ngôn ngữ mạng
Lâm Nhan từ chối không chút do dự khiến ánh mắt Tần Nhược Phong có hơi vi diệu, cậu càng thêm khẳng định, chắc chắn hôn nhân của Lâm Nhan và cậu nhỏ đã xảy ra vấn đề.
Trong lòng Tần Nhược Phong không khỏi vui sướng khi người gặp họa, cậu nhỏ không gì không làm được thế mà không quản được hôn nhân của mình, nếu bị người khác biết, không biết lão hồ ly kia sẽ có cảm nghĩ thế nào.
Có lẽ sẽ tỉnh bơ mà thôi vì cậu nhỏ của cậu nổi danh không gần nữ sắc, y hệt như người vô dục vô cầu, thậm chí lúc kết hôn cũng chọn làm lão hòa thượng. Dù sao từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng nghe cậu nhỏ có người phụ nữ nào ở trong lòng.
“Không thấy là tuổi tác chênh lệch lắm sao?” Tống Thanh Hà ngồi gần cửa sổ đột nhiên mở miệng, trong đôi mắt lạnh lẽo tràn đầy sự phản đối.
Lâm Nhan lập tức gật đầu phụ họa, “Đúng vậy! Chị không thích lão thịt khô.”
Khóe miệng Tần Nhược Phong run run, lão hồ ly biến thành lão thịt khô, quả thật rất thú vị.
Hiển nhiên, tâm tư của Tống Thanh Hà với Lâm Nhan càng lúc càng không che giấu, thâm chí vì chuyện scandal, tên nhóc Tống Thanh Hà bỏ cả điểm tâm mà ngồi trước máy tính viết chương trình Anti – Triads, còn giúp Lâm Nhan truy lùng ra tung tích của blogger bóc phốt Lâm Nhan trên Weibo, lại còn chủ động đề xuất dẫn Lâm Nhan đi tìm “Thiên Sứ Địa Ngục” kia, may mà cậu lanh trí đòi đi theo, nếu không lúc này chỉ có tên nhóc Thanh Hà kia đi riêng với Lâm Nhan rồi.
Nếu hai người thật sự phát sinh chút tình cảm gì, vậy cậu có chết ngàn lần cũng khó chối tội này.
Bà ngoại cậu chắc chắn sẽ chê trách cậu chẳng khác gì đồ phế vật vô dụng.
“Vậy là các người không hiểu rồi! Hiện nay xã hội đang thịnh hành trào lưu chồng già vợ trẻ, người đàn ông thành thục chững chạc tương đối biết cách yêu hơn.” Lương tâm Tần Nhược Phong mê muội ủng hộ lão hồ ly nhà mình.
“Vậy sao?” Lâm Nhan bĩu môi, nụ cười hơi lạnh, nếu không phải cô biết đức hạnh chó má của Tạ Phong Trần, có lẽ cô thật sự bị lừa.
Tần Nhược Phong xấu hổ, trong lòng âm thầm mặc niệm giùm lão hồ ly, theo tình hình trước mắt con đường theo đuổi vợ của lão hồ ly rộng mênh mông nha!
Tần Nhược Phong không hiểu nổi, lão hồ ly cũng đã đưa trợ lý Trần qua đây, vậy sao không ra mặt giúp vợ mình cho rồi. Cậu nhỏ đúng là nhân vật điển hình sẽ sống cô độc cả đời mà!
Lâm Nhan hoàn toàn không biết suy nghĩ cong cong quẹo quẹo trong lòng Tần Nhược Phong, nhưng cô cũng không có hứng thú bàn luận về tên thối tha Tạ Phong Trần kia nên dứt khoát nhắm mắt ngủ một chút.
Một giờ sau, tại Tinh Mộng Hoa Viên, mặc dù đã là buổi sáng, mặt trời đang ở trên đỉnh cao chót vót nhưng đường hẻm chật hẹp dẫn vào tiểu khu cũ kỹ vẫn tỏa ra không khí ẩm thấp, lạnh lẽo, hai bên tường xi măng loang lổ nhiều màu, góc tường đã bám đầy rêu xanh.
Năm người hành động rất nhanh, thuận lợi tiến vào căn phòng thuộc một căn nhà nằm trong góc tầng một.
Gian phòng nằm ở hướng bắc, Lâm Nhan trơ mắt nhìn nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ cấp tốc dùng dụng cụ mang theo để trùm bao bố người được mệnh danh là “Thiên Sứ Địa Ngục” kia và trói hắn vào ghế. Cả nhóm không nói hai lời mà nhào vô đánh hắn một trận, tên đó không ngừng kêu cha gọi mẹ, đau tới mức chỉ có thể phát ra tiếng kêu rên đứt đoạn.
Laptop và notebook trong phòng đang được mở, trên màn hình còn đang hiện trang Weibo, góc tường có một cái giường nhỏ lộn xộn, trong phòng rất dơ dáy bẩn thỉu, khắp nơi đều là hộp thức ăn nhanh và thùng mì ăn liền.
Lâm Nhan đánh giá gian phòng chật hẹp âm u này, trên vách tường dán đầy các loại áp-phích của nữ ngôi sao trẻ, ngay cả cửa sổ cũng không may mắn thoát khỏi, Lâm Nhan híp mắt ngừng ở trên một tấm áp-phích, người phụ nữ trên đó mặc bikini khêu gợi, vóc dáng nhìn không sót một thứ gì, đó không phải Phương Đình Đình thì là ai.
Trong mắt Lâm Nhan đột nhiên xuất hiện vẻ lạnh lẽo và u ám, cái tên “Thiên Sứ Địa Ngục” này quả thực là trạch nam đúng chuẩn, chuyên bóc phốt đời sống riêng tư của một số minh tinh trên mạng trong một thời gian dài đã tăng không ít fan, thậm chí đã có danh hiệu big V, lực ảnh hưởng không hề nhỏ.
*Big V: dùng để chỉ những “nhân vật của công chúng” hoạt động rất tích cực trên Weibo và có một lượng lớn người hâm mộ. Những người có hơn 500.000 “người hâm mộ” thường được gọi là Internet Big V. “V” là tài khoản đã được xác thực, tên tiếng Anh là “Verified”, tài khoản sẽ hiển thị ký tự V sau tên.
Nhưng mà đây là loại bại hoại cặn bã chuyên môn lợi dụng chuyện phơi bày đời sống cá nhân của người ta ra ánh sáng để tăng độ hot và lượt follow nhằm hút máu và kiếm lời từ người dùng, nên cô mới không ngăn cản nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ ra tay với hắn.
Nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ thay phiên nhau dùng quyền cước đấm đá “Thiên Sứ Địa Ngục”, không có chút lưu tình nào, đợi tới khi đánh mệt rồi thì đôi chân tên “Thiên Sứ Địa Ngục” kia đã run run, Lâm Nhan trực tiếp đặt lưỡi dao gọt trái cây sắc bén trên cổ hắn, âm thanh thông qua máy biến đổi giọng nói đã biến thành một giọng nam khàn khàn, lạnh thấu xương, “Tốt nhất mày nên thành thật khai báo, mày có thông tin về scandal tình ái của Lâm Nhan từ đâu? Nếu không, tao không ngại lấy máu trên cổ mày đâu.”
Sau khi “Thiên Sứ Địa Ngục” trải qua một trận bạo hành đã bị dọa sợ, lần này còn bị người ta kề dao vào cổ, đôi chân lại càng run rẩy nhiều hơn, một giây sau, Lâm Nhan nhìn thấy trên ghế nhựa mà hắn đang ngồi chảy nước như mưa, bầu không khí bỗng chốc ngập tràn mùi khai của nướƈ ŧıểυ. Lâm Nhan sửng sốt, có hơi cạn lời, cô nhìn nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ, dường như bốn người bọn họ cũng không nghĩ tên nhóc này kinh sợ tới vậy, bị dọa tới đái ra quần, bọn họ nhao nhao bịt mũi bày tỏ sự chán ghét.
“Đừng, đừng, đừng gϊếŧ tôi, đại hiệp tha mạng, đừng gϊếŧ tôi… Tôi lập tức xóa bài Weibo và đăng bài giải thích.” Hắn có vẻ vô cùng sợ hãi, nói chuyện cũng không còn lưu loát, lắp ba lắp bắp một hồi cũng không nói được chữ nào có ích.
Diện tích vũng nước đọng trên mặt đất càng lúc càng loang rộng hơn, Lâm Nhan chán ghét nhíu mày, ấn lưỡi dao sát vào da hắn một chút, “Bớt nói nhảm, nói nguồn gốc của bức ảnh đi.”
“Ảnh chụp là do… do một người phụ nữ đưa cho tôi, cô ta trả tôi mười vạn tệ* để tôi bôi nhọ danh tiếng của Lâm Nhan.” Cuối cùng tên béo này cũng nói ra một tin tức hữu dụng.
(*10 vạn tệ ~ 339 triệu VNĐ)
“Thông tin.”
“Không có, không có, tôi không biết, tôi thật sự không biết, người phụ nữ kia bịt kín cả người. Đúng, đúng rồi, tôi biết, tuy tôi có video clip của người phụ nữ kia, tôi cũng dựa vào việc bóc phốt đời tư của diễn viên để kiếm cơm nhưng lá gan tôi nhỏ sợ bị kẻ thù tìm tới cửa nên mỗi lần giao dịch đều chừa lại đường lui cho mình, lần nào tôi cũng chụp lại toàn bộ quá trình giao dịch.”
“Video clip ở đâu?”
“Trên màn hình laptop có một thư mục tên “Thiên Sứ”, mở nó ra đi, bật clip có tựa đề là ngày tháng của tối hôm đó… Tổng cộng người phụ nữ kia đưa ảnh cho tôi hai lần, ảnh chụp mỗi lần đều khác nhau, tôi cũng thấy kỳ lạ nhưng chỉ cần có thể kiếm tiền có thể tăng độ hot, đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua cơ hội bùng nổ tốt như vậy.”
Tống Thanh Hà nhanh chóng bật video clip lên, tuy quay trong khoảng cách gần nhưng từ đầu đến cuối Lâm Nhan không hề thấy rõ người phụ nữ kia mà chú ý tới ánh sáng chợt lóe lên trên cổ tay cô ta.
Ánh mắt Lâm Nhan lạnh xuống, cô bảo Tống Thanh Hà chụp màn hình lại rồi phóng to lên. Thứ làm người ta không thể không chú ý là lắc tay ngôi sao nạm kim cương, sở dĩ cô biết được nó là vì Lâm Sanh cũng có một cái.
Nguyên chủ Lâm Nhan đã từng tranh đoạt lắc tay này với Lâm Sanh, tiếc là cuối cùng Lâm Sanh đã thắng. Sau đó, không biết là vô tình hay cố ý mà mỗi ngày cô ta đều mang, đồng thời nguyên chủ Lâm Nhan cũng bởi vì việc này mà càng ghét Lâm Sanh hơn, nếu không phải do sợi lắc tay này có lẽ Lâm Nhan không nhìn ra manh mối gì trong clip cả.
Nhưng nếu đúng là lắc tay đó vậy Lâm Sanh thật sự là người đứng sau, quả thật cô không thể xác định Lâm Sanh đang sắm vai gì trong vở kịch này.
Điều duy nhất khiến người ta nghi ngờ chính là lúc người phụ nữ kia rời khỏi, cái tên “Thiên Sứ Địa Ngục” này có vẻ quyến luyến không nỡ, ánh mắt tràn đầy tình ý nhìn chằm chằm bóng lưng người vừa đi, giống như là yêu tận xương tủy.
Rõ ràng là hai người biết nhau, Lâm Nhan lập tức nghĩ đến ảnh Phương Đình Đình mặc bikini được dán trên tường, lập tức hiểu rõ đầu đuôi.
Lâm Nhan sao chép toàn bộ tài liệu và video clip ở thư mục đó, rồi dứt khoát định dạng lại hai laptop của “Thiên Sứ Địa Ngục”, tiêu hủy triệt để mọi tài liệu trong máy tính hắn.
Ngồi vào trong xe, không biết Tống Thanh Hà cầm notebook làm gì, bỗng nhiên cậu nói, “Tên nhóc “Thiên Sứ Địa Ngục” này vốn tên Hà Phàm là đồng hương của Phương Đình Đình, Hà Phàm luôn thích Phương Đình Đình, không ít lần bôi đen và bóc phốt đối thủ cạnh tranh giúp Phương Đình Đình.”
“Người phụ nữ này đúng là không biết điểm dừng, xem ra lần trước chịu khổ vẫn chưa đủ.” Triệu Minh Dục tỏ vẻ chán ghét.
“Đúng vậy! Lần này nhất định phải cho cô ta một bài học nhớ đời.” Thượng Quan Nguyệt cũng vô cùng bất mãn.
“Lần trước rảnh rỗi không có việc gì làm đã quay được video clip lăn lộn của cô ả và phó đạo diễn trong khách sạch, chị có thể tùy ý làm khó cô ả.” Tống Thanh Hà lạnh lùng nói.
“Ố mài gót… Hà tử, cậu còn có cả loại video hạn chế này nữa hả?” Tần Nhược Phong cực kỳ bất ngờ, trong lòng cảm thấy rất không ổn, anh em tốt của cậu quá quan tâm mợ nhỏ cũng không phải là chuyện tốt.
Nụ cười trên mặt Lâm Nhan rất dịu dàng, cô không tính cho mấy cậu nhóc tham gia vào chuyện này, “Yên tâm, chị là người có thù phải trả, chị không dễ dàng buông tha cô ta đâu.”
Bốn người cảm thấy nụ cười kia khiến người ta sởn gai ốc, nhao nhao rụt rụt cổ, có cảm giác Phương Đình Đình kia chính là con nghé con chưa hiểu sự đời.
Lâm Nhan rất muốn lập tức trùm bao bố đánh Phương Đình Đình một trận nhưng ngày mai Phương Đình Đình có cảnh quay, nếu hôm nay cô đánh người thì ngày mai Phương Đình Đình có cớ thích hợp để khỏi phải xuất hiện, đến lúc đó sao cô có thể chỉnh cô ả được?
Ban đêm trước khi đi ngủ, Lâm Nhan dùng account clone đăng một tin tức ra ngoài, sau đó bình yên đi vào giấc mộng.
Sáng hôm sau, tinh thần Lâm Nhan phấn chấn đi tới đoàn phim, vừa mới vào đã bị mọi người dùng ánh mắt chán ghét, bài xích như là nhìn con chuột qua đường.
Lâm Nhan không thèm để ý nhưng những người đó chưa chắc sẽ buông tha cô.
“Trời ạ, sao cô ta còn mặt mũi tới đoàn phim vậy?”
“Đúng là đồ hồ ly tinh, làm tuesday mà còn nghênh ngang như vậy, thật sự không tự nhận biết được giá trị của bản thân rồi.”
“Thủ đoạn quyến rũ đàn ông của cô ta rất siêu phàm đó, nhìn khắp đoàn phim này xem, có nam diễn viên chất lượng tốt nào không bị cô ta quyến rũ không? Thật không hiểu sao đám đàn ông lại thích loại kỹ nữ trà xanh như nó.”
….
Những người đó nhao nhao nghị luận, tựa như vô ý hoặc cố ý cất cao giọng như sợ Lâm Nhan không nghe được.
Một đám bà tám lắm mồm, Lâm Nhan lười để tâm tới nhóm người đó, cô đang muốn tới phòng trang điểm đã bị Phương Đình Đình ngăn cản bước chân.
Vẻ mặt Phương Đình Đình khinh thường nhìn cô chằm chằm, kỳ quái nói, “Lâm Nhan, sao hôm nay cô đến sớm vậy? Bên ngoài đoàn phim toàn là chó săn chực chờ tin tức của cô, tôi nghĩ cô…”
“Tưởng tôi bị người mắng đến nỗi lên hotsearch nên không còn mặt mũi nhìn đời hả?” Lâm Nhan cười lạnh.
“A~ quả nhiên là thứ không biết xấu hổ, dụ dỗ toàn bộ đàn ông trong đoàn phim còn chưa đủ à! Hàn thiếu là bạn trai chị Sanh Sanh mà cô cũng không buông tha?” Phương Đình Đình vốn cho rằng có thể hung hăng giẫm Lâm Nhan một cước, không ngờ lại bị khí thế của Lâm Nhan áp chế.
Ánh mắt Lâm Nhan rơi vào vật óng ánh trên cổ tay của Phương Đình Đình, ánh mắt sắc bén, “Không biết ai mới là người không biết xấu hổ, mỗi lần gặp bạn trai Lâm Sanh đều nhìn chằm chằm như chó nhìn thấy xương, thì ra cô không muốn làm con giáp thứ mười ba mà lại muốn làm chó liếm xương của Lâm Sanh hả?”
“Lâm Nhan, con kỹ nữ này nói bậy bạ gì đó, tôi muốn cào nát mặt cô.” Sắc mặt Phương Đình Đình đột nhiên thay đổi tựa như bị tức giận, thân hình gầy gò xông tới muốn cào mặt Lâm Nhan.
Lâm Nhan lùi về phía sau một bước, túm chặt cánh tay Phương Đình Đình lại, giơ tay vả “bốp bốp” hai bạt tai, Lâm Nhan vừa cười khiêu khích vừa nói, “Mẹ nó, ai là tuesday, não cô bị úng nước rồi à? Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô đừng chọc tôi, cô thật sự cho rằng không ai biết những chuyện dơ bẩn của cô sao?”
“Cô, cô có ý gì?” Ánh mắt Lâm Nhan vô cùng sắc bén, Phương Đình Đình nhất thời có hơi hốt hoảng.
Lâm Nhan cười mà không nói, xoay người rời khỏi.
Editor: Hardys – Cô gái nhỏ trọc đầu vì search ngôn ngữ mạng
Lâm Nhan từ chối không chút do dự khiến ánh mắt Tần Nhược Phong có hơi vi diệu, cậu càng thêm khẳng định, chắc chắn hôn nhân của Lâm Nhan và cậu nhỏ đã xảy ra vấn đề.
Trong lòng Tần Nhược Phong không khỏi vui sướng khi người gặp họa, cậu nhỏ không gì không làm được thế mà không quản được hôn nhân của mình, nếu bị người khác biết, không biết lão hồ ly kia sẽ có cảm nghĩ thế nào.
Có lẽ sẽ tỉnh bơ mà thôi vì cậu nhỏ của cậu nổi danh không gần nữ sắc, y hệt như người vô dục vô cầu, thậm chí lúc kết hôn cũng chọn làm lão hòa thượng. Dù sao từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng nghe cậu nhỏ có người phụ nữ nào ở trong lòng.
“Không thấy là tuổi tác chênh lệch lắm sao?” Tống Thanh Hà ngồi gần cửa sổ đột nhiên mở miệng, trong đôi mắt lạnh lẽo tràn đầy sự phản đối.
Lâm Nhan lập tức gật đầu phụ họa, “Đúng vậy! Chị không thích lão thịt khô.”
Khóe miệng Tần Nhược Phong run run, lão hồ ly biến thành lão thịt khô, quả thật rất thú vị.
Hiển nhiên, tâm tư của Tống Thanh Hà với Lâm Nhan càng lúc càng không che giấu, thâm chí vì chuyện scandal, tên nhóc Tống Thanh Hà bỏ cả điểm tâm mà ngồi trước máy tính viết chương trình Anti – Triads, còn giúp Lâm Nhan truy lùng ra tung tích của blogger bóc phốt Lâm Nhan trên Weibo, lại còn chủ động đề xuất dẫn Lâm Nhan đi tìm “Thiên Sứ Địa Ngục” kia, may mà cậu lanh trí đòi đi theo, nếu không lúc này chỉ có tên nhóc Thanh Hà kia đi riêng với Lâm Nhan rồi.
Nếu hai người thật sự phát sinh chút tình cảm gì, vậy cậu có chết ngàn lần cũng khó chối tội này.
Bà ngoại cậu chắc chắn sẽ chê trách cậu chẳng khác gì đồ phế vật vô dụng.
“Vậy là các người không hiểu rồi! Hiện nay xã hội đang thịnh hành trào lưu chồng già vợ trẻ, người đàn ông thành thục chững chạc tương đối biết cách yêu hơn.” Lương tâm Tần Nhược Phong mê muội ủng hộ lão hồ ly nhà mình.
“Vậy sao?” Lâm Nhan bĩu môi, nụ cười hơi lạnh, nếu không phải cô biết đức hạnh chó má của Tạ Phong Trần, có lẽ cô thật sự bị lừa.
Tần Nhược Phong xấu hổ, trong lòng âm thầm mặc niệm giùm lão hồ ly, theo tình hình trước mắt con đường theo đuổi vợ của lão hồ ly rộng mênh mông nha!
Tần Nhược Phong không hiểu nổi, lão hồ ly cũng đã đưa trợ lý Trần qua đây, vậy sao không ra mặt giúp vợ mình cho rồi. Cậu nhỏ đúng là nhân vật điển hình sẽ sống cô độc cả đời mà!
Lâm Nhan hoàn toàn không biết suy nghĩ cong cong quẹo quẹo trong lòng Tần Nhược Phong, nhưng cô cũng không có hứng thú bàn luận về tên thối tha Tạ Phong Trần kia nên dứt khoát nhắm mắt ngủ một chút.
Một giờ sau, tại Tinh Mộng Hoa Viên, mặc dù đã là buổi sáng, mặt trời đang ở trên đỉnh cao chót vót nhưng đường hẻm chật hẹp dẫn vào tiểu khu cũ kỹ vẫn tỏa ra không khí ẩm thấp, lạnh lẽo, hai bên tường xi măng loang lổ nhiều màu, góc tường đã bám đầy rêu xanh.
Năm người hành động rất nhanh, thuận lợi tiến vào căn phòng thuộc một căn nhà nằm trong góc tầng một.
Gian phòng nằm ở hướng bắc, Lâm Nhan trơ mắt nhìn nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ cấp tốc dùng dụng cụ mang theo để trùm bao bố người được mệnh danh là “Thiên Sứ Địa Ngục” kia và trói hắn vào ghế. Cả nhóm không nói hai lời mà nhào vô đánh hắn một trận, tên đó không ngừng kêu cha gọi mẹ, đau tới mức chỉ có thể phát ra tiếng kêu rên đứt đoạn.
Laptop và notebook trong phòng đang được mở, trên màn hình còn đang hiện trang Weibo, góc tường có một cái giường nhỏ lộn xộn, trong phòng rất dơ dáy bẩn thỉu, khắp nơi đều là hộp thức ăn nhanh và thùng mì ăn liền.
Lâm Nhan đánh giá gian phòng chật hẹp âm u này, trên vách tường dán đầy các loại áp-phích của nữ ngôi sao trẻ, ngay cả cửa sổ cũng không may mắn thoát khỏi, Lâm Nhan híp mắt ngừng ở trên một tấm áp-phích, người phụ nữ trên đó mặc bikini khêu gợi, vóc dáng nhìn không sót một thứ gì, đó không phải Phương Đình Đình thì là ai.
Trong mắt Lâm Nhan đột nhiên xuất hiện vẻ lạnh lẽo và u ám, cái tên “Thiên Sứ Địa Ngục” này quả thực là trạch nam đúng chuẩn, chuyên bóc phốt đời sống riêng tư của một số minh tinh trên mạng trong một thời gian dài đã tăng không ít fan, thậm chí đã có danh hiệu big V, lực ảnh hưởng không hề nhỏ.
*Big V: dùng để chỉ những “nhân vật của công chúng” hoạt động rất tích cực trên Weibo và có một lượng lớn người hâm mộ. Những người có hơn 500.000 “người hâm mộ” thường được gọi là Internet Big V. “V” là tài khoản đã được xác thực, tên tiếng Anh là “Verified”, tài khoản sẽ hiển thị ký tự V sau tên.
Nhưng mà đây là loại bại hoại cặn bã chuyên môn lợi dụng chuyện phơi bày đời sống cá nhân của người ta ra ánh sáng để tăng độ hot và lượt follow nhằm hút máu và kiếm lời từ người dùng, nên cô mới không ngăn cản nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ ra tay với hắn.
Nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ thay phiên nhau dùng quyền cước đấm đá “Thiên Sứ Địa Ngục”, không có chút lưu tình nào, đợi tới khi đánh mệt rồi thì đôi chân tên “Thiên Sứ Địa Ngục” kia đã run run, Lâm Nhan trực tiếp đặt lưỡi dao gọt trái cây sắc bén trên cổ hắn, âm thanh thông qua máy biến đổi giọng nói đã biến thành một giọng nam khàn khàn, lạnh thấu xương, “Tốt nhất mày nên thành thật khai báo, mày có thông tin về scandal tình ái của Lâm Nhan từ đâu? Nếu không, tao không ngại lấy máu trên cổ mày đâu.”
Sau khi “Thiên Sứ Địa Ngục” trải qua một trận bạo hành đã bị dọa sợ, lần này còn bị người ta kề dao vào cổ, đôi chân lại càng run rẩy nhiều hơn, một giây sau, Lâm Nhan nhìn thấy trên ghế nhựa mà hắn đang ngồi chảy nước như mưa, bầu không khí bỗng chốc ngập tràn mùi khai của nướƈ ŧıểυ. Lâm Nhan sửng sốt, có hơi cạn lời, cô nhìn nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ, dường như bốn người bọn họ cũng không nghĩ tên nhóc này kinh sợ tới vậy, bị dọa tới đái ra quần, bọn họ nhao nhao bịt mũi bày tỏ sự chán ghét.
“Đừng, đừng, đừng gϊếŧ tôi, đại hiệp tha mạng, đừng gϊếŧ tôi… Tôi lập tức xóa bài Weibo và đăng bài giải thích.” Hắn có vẻ vô cùng sợ hãi, nói chuyện cũng không còn lưu loát, lắp ba lắp bắp một hồi cũng không nói được chữ nào có ích.
Diện tích vũng nước đọng trên mặt đất càng lúc càng loang rộng hơn, Lâm Nhan chán ghét nhíu mày, ấn lưỡi dao sát vào da hắn một chút, “Bớt nói nhảm, nói nguồn gốc của bức ảnh đi.”
“Ảnh chụp là do… do một người phụ nữ đưa cho tôi, cô ta trả tôi mười vạn tệ* để tôi bôi nhọ danh tiếng của Lâm Nhan.” Cuối cùng tên béo này cũng nói ra một tin tức hữu dụng.
(*10 vạn tệ ~ 339 triệu VNĐ)
“Thông tin.”
“Không có, không có, tôi không biết, tôi thật sự không biết, người phụ nữ kia bịt kín cả người. Đúng, đúng rồi, tôi biết, tuy tôi có video clip của người phụ nữ kia, tôi cũng dựa vào việc bóc phốt đời tư của diễn viên để kiếm cơm nhưng lá gan tôi nhỏ sợ bị kẻ thù tìm tới cửa nên mỗi lần giao dịch đều chừa lại đường lui cho mình, lần nào tôi cũng chụp lại toàn bộ quá trình giao dịch.”
“Video clip ở đâu?”
“Trên màn hình laptop có một thư mục tên “Thiên Sứ”, mở nó ra đi, bật clip có tựa đề là ngày tháng của tối hôm đó… Tổng cộng người phụ nữ kia đưa ảnh cho tôi hai lần, ảnh chụp mỗi lần đều khác nhau, tôi cũng thấy kỳ lạ nhưng chỉ cần có thể kiếm tiền có thể tăng độ hot, đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua cơ hội bùng nổ tốt như vậy.”
Tống Thanh Hà nhanh chóng bật video clip lên, tuy quay trong khoảng cách gần nhưng từ đầu đến cuối Lâm Nhan không hề thấy rõ người phụ nữ kia mà chú ý tới ánh sáng chợt lóe lên trên cổ tay cô ta.
Ánh mắt Lâm Nhan lạnh xuống, cô bảo Tống Thanh Hà chụp màn hình lại rồi phóng to lên. Thứ làm người ta không thể không chú ý là lắc tay ngôi sao nạm kim cương, sở dĩ cô biết được nó là vì Lâm Sanh cũng có một cái.
Nguyên chủ Lâm Nhan đã từng tranh đoạt lắc tay này với Lâm Sanh, tiếc là cuối cùng Lâm Sanh đã thắng. Sau đó, không biết là vô tình hay cố ý mà mỗi ngày cô ta đều mang, đồng thời nguyên chủ Lâm Nhan cũng bởi vì việc này mà càng ghét Lâm Sanh hơn, nếu không phải do sợi lắc tay này có lẽ Lâm Nhan không nhìn ra manh mối gì trong clip cả.
Nhưng nếu đúng là lắc tay đó vậy Lâm Sanh thật sự là người đứng sau, quả thật cô không thể xác định Lâm Sanh đang sắm vai gì trong vở kịch này.
Điều duy nhất khiến người ta nghi ngờ chính là lúc người phụ nữ kia rời khỏi, cái tên “Thiên Sứ Địa Ngục” này có vẻ quyến luyến không nỡ, ánh mắt tràn đầy tình ý nhìn chằm chằm bóng lưng người vừa đi, giống như là yêu tận xương tủy.
Rõ ràng là hai người biết nhau, Lâm Nhan lập tức nghĩ đến ảnh Phương Đình Đình mặc bikini được dán trên tường, lập tức hiểu rõ đầu đuôi.
Lâm Nhan sao chép toàn bộ tài liệu và video clip ở thư mục đó, rồi dứt khoát định dạng lại hai laptop của “Thiên Sứ Địa Ngục”, tiêu hủy triệt để mọi tài liệu trong máy tính hắn.
Ngồi vào trong xe, không biết Tống Thanh Hà cầm notebook làm gì, bỗng nhiên cậu nói, “Tên nhóc “Thiên Sứ Địa Ngục” này vốn tên Hà Phàm là đồng hương của Phương Đình Đình, Hà Phàm luôn thích Phương Đình Đình, không ít lần bôi đen và bóc phốt đối thủ cạnh tranh giúp Phương Đình Đình.”
“Người phụ nữ này đúng là không biết điểm dừng, xem ra lần trước chịu khổ vẫn chưa đủ.” Triệu Minh Dục tỏ vẻ chán ghét.
“Đúng vậy! Lần này nhất định phải cho cô ta một bài học nhớ đời.” Thượng Quan Nguyệt cũng vô cùng bất mãn.
“Lần trước rảnh rỗi không có việc gì làm đã quay được video clip lăn lộn của cô ả và phó đạo diễn trong khách sạch, chị có thể tùy ý làm khó cô ả.” Tống Thanh Hà lạnh lùng nói.
“Ố mài gót… Hà tử, cậu còn có cả loại video hạn chế này nữa hả?” Tần Nhược Phong cực kỳ bất ngờ, trong lòng cảm thấy rất không ổn, anh em tốt của cậu quá quan tâm mợ nhỏ cũng không phải là chuyện tốt.
Nụ cười trên mặt Lâm Nhan rất dịu dàng, cô không tính cho mấy cậu nhóc tham gia vào chuyện này, “Yên tâm, chị là người có thù phải trả, chị không dễ dàng buông tha cô ta đâu.”
Bốn người cảm thấy nụ cười kia khiến người ta sởn gai ốc, nhao nhao rụt rụt cổ, có cảm giác Phương Đình Đình kia chính là con nghé con chưa hiểu sự đời.
Lâm Nhan rất muốn lập tức trùm bao bố đánh Phương Đình Đình một trận nhưng ngày mai Phương Đình Đình có cảnh quay, nếu hôm nay cô đánh người thì ngày mai Phương Đình Đình có cớ thích hợp để khỏi phải xuất hiện, đến lúc đó sao cô có thể chỉnh cô ả được?
Ban đêm trước khi đi ngủ, Lâm Nhan dùng account clone đăng một tin tức ra ngoài, sau đó bình yên đi vào giấc mộng.
Sáng hôm sau, tinh thần Lâm Nhan phấn chấn đi tới đoàn phim, vừa mới vào đã bị mọi người dùng ánh mắt chán ghét, bài xích như là nhìn con chuột qua đường.
Lâm Nhan không thèm để ý nhưng những người đó chưa chắc sẽ buông tha cô.
“Trời ạ, sao cô ta còn mặt mũi tới đoàn phim vậy?”
“Đúng là đồ hồ ly tinh, làm tuesday mà còn nghênh ngang như vậy, thật sự không tự nhận biết được giá trị của bản thân rồi.”
“Thủ đoạn quyến rũ đàn ông của cô ta rất siêu phàm đó, nhìn khắp đoàn phim này xem, có nam diễn viên chất lượng tốt nào không bị cô ta quyến rũ không? Thật không hiểu sao đám đàn ông lại thích loại kỹ nữ trà xanh như nó.”
….
Những người đó nhao nhao nghị luận, tựa như vô ý hoặc cố ý cất cao giọng như sợ Lâm Nhan không nghe được.
Một đám bà tám lắm mồm, Lâm Nhan lười để tâm tới nhóm người đó, cô đang muốn tới phòng trang điểm đã bị Phương Đình Đình ngăn cản bước chân.
Vẻ mặt Phương Đình Đình khinh thường nhìn cô chằm chằm, kỳ quái nói, “Lâm Nhan, sao hôm nay cô đến sớm vậy? Bên ngoài đoàn phim toàn là chó săn chực chờ tin tức của cô, tôi nghĩ cô…”
“Tưởng tôi bị người mắng đến nỗi lên hotsearch nên không còn mặt mũi nhìn đời hả?” Lâm Nhan cười lạnh.
“A~ quả nhiên là thứ không biết xấu hổ, dụ dỗ toàn bộ đàn ông trong đoàn phim còn chưa đủ à! Hàn thiếu là bạn trai chị Sanh Sanh mà cô cũng không buông tha?” Phương Đình Đình vốn cho rằng có thể hung hăng giẫm Lâm Nhan một cước, không ngờ lại bị khí thế của Lâm Nhan áp chế.
Ánh mắt Lâm Nhan rơi vào vật óng ánh trên cổ tay của Phương Đình Đình, ánh mắt sắc bén, “Không biết ai mới là người không biết xấu hổ, mỗi lần gặp bạn trai Lâm Sanh đều nhìn chằm chằm như chó nhìn thấy xương, thì ra cô không muốn làm con giáp thứ mười ba mà lại muốn làm chó liếm xương của Lâm Sanh hả?”
“Lâm Nhan, con kỹ nữ này nói bậy bạ gì đó, tôi muốn cào nát mặt cô.” Sắc mặt Phương Đình Đình đột nhiên thay đổi tựa như bị tức giận, thân hình gầy gò xông tới muốn cào mặt Lâm Nhan.
Lâm Nhan lùi về phía sau một bước, túm chặt cánh tay Phương Đình Đình lại, giơ tay vả “bốp bốp” hai bạt tai, Lâm Nhan vừa cười khiêu khích vừa nói, “Mẹ nó, ai là tuesday, não cô bị úng nước rồi à? Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô đừng chọc tôi, cô thật sự cho rằng không ai biết những chuyện dơ bẩn của cô sao?”
“Cô, cô có ý gì?” Ánh mắt Lâm Nhan vô cùng sắc bén, Phương Đình Đình nhất thời có hơi hốt hoảng.
Lâm Nhan cười mà không nói, xoay người rời khỏi.