Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sau Ly Hôn, Tạ Thiếu Vả Mặt Hàng Ngày - Chương 50
Chương 50: Bạn tồi
Trans: Penicillin – Bé con mất ngủ vì chánh tả của tác giả
Trần Sảng bị dọa hết hồn hết vía, lại còn phải miễn cưỡng hỏi thăm dì giúp việc, biết được Lâm Nhan có về biệt thự một lúc, sau đó thu xếp đồ đạc rất nhanh rồi rời đi, nói là đi làm việc.
Trần Sảng lập tức gọi điện thoại cho Lục Miểu hỏi gần đây Lâm Nhan có công việc gì.
Bên phía Lục Miểu nói với cậu, Lâm Nhan vừa ký một show tạp kỹ, nhưng vẫn còn ba ngày nữa mới bắt đầu ghi hình.
Vậy nên, Lâm Nhan không hề đi làm việc, hành tung của cô bí ẩn, rõ ràng là đang cố ý tránh mặt ông chủ nhà cậu.
Trần Sảng nghĩ không ra được ông chủ đã làm chuyện đáng ghét gì với Lâm Nhan đây không biết nữa!
Sao lần này Lâm Nhan lại trốn tránh dứt khoát như vậy?
Tìm Lâm Nhan không được, Trần Sảng cũng chỉ có thể báo cáo lại sự thật, rồi dưới ánh mắt bức người của ông chủ, cậu lại phải dặn dò Lục Miểu liên tục liên lạc với Lâm Nhan, nghe ngóng xem rốt cuộc cô đang ở đâu.
Lâm Nhan trốn anh, lòng Tạ Phong Trần chất chứa đầy phiền muộn, cũng lười để ý đến Trần Sảng, anh ngồi vào ghế lái rời đi cực nhanh.
Trần Sảng nhìn đuôi xe vút qua rồi biến mất, suy tư trong lòng, rốt cuộc thì người trợ lý đặc biệt như cậu đang làm công việc gì đây?
Đường hoàng là một trợ lý riêng của tổng giám đóc, sao giờ lại biến thành cố vấn giúp ông chủ theo đuổi vợ rồi?
Lâm Nhan trốn đi cũng không phải tại lỗi của cậu, sao ông chủ lại bỏ cậu mà đi rồi.
Trần Sảng vung nắm đấm trong không khí, cuối cùng cũng cam chịu số phận mà lên mạng bắt xe.
Tạ Phong Trần lái xe vòng vòng trên đường mà không có đích đến, hoàn toàn không biết mình muốn làm gì, nghĩ đến Lâm Nhan trong lòng anh lại có một cảm giác không thể nói ra.
Thảo nào Lâm Nhan không tin anh thật lòng thích cô, anh khoe khoang sự yêu thích của mình, bỏ sự kiêu ngạo xuống để theo đuổi cô, đến lúc này anh mới phát hiện, anh lại không biết gì về Lâm Nhan.
Đến mức anh còn không biết được Lâm Nhan sẽ đi đâu, có những bạn bè nào.
Nhớ tới trước đây Lâm Nhan mang vẻ mặt cô đơn lạnh nhạt nói rằng mình không phải là con gái ruột của nhà họ Lâm, Tạ Phong Trần liền cảm thấy lòng mình như nghẹn lại.
Lâm Nhan tuyệt đối sẽ không quay về nhà họ Lâm.
Vậy thì chỉ có khả năng cô đi tìm người bạn tốt nhất của cô, Tiêu Bạch.
Nghĩ đến đây, Tạ Phong Trần liền gọi điện thoại cho Trần Sảng nói về chuyện của Tiêu Bạch.
Không lâu sau, tin tức Trần Sảng nhận được lại là gần đây Tiêu Bạch đi công tác ở Nam Thành, hoàn toàn không ở Hải Thành.
Thế nên ra tay với Tiêu Bạch cũng vô dụng.
Trên phố, người và xe qua lại nườm nượp, Tạ Phong Trần tùy ý dừng xe bên đường, buồn bực châm một điếu thuốc, muốn để bản thân bình tĩnh
lại.
Lúc này người anh em Triển Vọng lại gọi điện thoại đến, âm thanh đầu dây bên kia rất ồn ào, Triển Vọng hưng phấn, “Anh Tạ, nghe nói gần đây anh đều không ở Hải Thành, anh em mình lâu quá không gặp rồi, tối nay đến hội sở Hoàng Đình làm một chầu không?”
Tạ Phong Trần rít một hơi thuốc, nhìn đường xá phồn hoa rồi nhả khói ra, đáp một tiếng “ừm”.
Sau đó anh quay đầu xe, lái như tên bắn đến hội sở Hoàng Đình.
Mấy người bao phòng như cũ, hạng mục giải trí thì vẫn là cách thức ban đầu, chẳng qua chỉ là ai có được một bình rượu ngon, còn ai lại gây ra những chuyện trăng hoa phóng đãng gì…
Tạ Phong Trần một mình ngồi một góc, trong đầu lại không kìm được nhớ đến lúc Lâm Nhan vừa ly hôn xong thì đến hội sở chơi liên tục mấy ngày, có khi nào hôm nay cô ấy cũng chơi ở đây không?
Thế nhưng suy nghĩ vừa nảy lên thì Tạ Phong Trần lại thầm phủ nhận, tuy Lâm Nhan ham chơi, nhưng bây giờ cô đang trốn anh, tám mươi phần trăm cô sẽ không ở những nơi thế này.
Vốn dĩ mấy người Triển Vọng, Tần Thành, Lục Giản hào hứng gọi anh vào, ai mà ngờ vị đại thiếu gia này mới vào thì liền ngồi một góc hút thuốc, rót rượu cũng không từ chối, chỉ rõ ràng bày ra một điều bộ không hứng thú gia nhập vào cuộc trò chuyện.
Ba người sáu mắt nhìn nhau trao đổi ánh mắt, cuối cùng vẫn là Triển Vọng bị đẩy ra, “Anh Tạ, hôm nay hình như anh tâm trạng không được tốt lắm hả? Bọn em còn định cho anh một bất ngờ đây!”
Đầu ngón tay Tạ Phong Trần kẹp lấy một nửa điếu thuốc, lạnh nhạt nhướng mày nhìn thằng bạn thân, “Bất ngờ?”
Lục Giản gật đầu phụ họa, “Tuyệt đối bất ngờ nha!”
“Ồ, nếu mà lại đem mấy cô xinh đẹp đến thì anh không hứng thú.” Tạ Phong Trần không hứng thú gì mấy, trừ khi Lâm Nhan lập tức xuất hiện trước mặt anh, mọi chuyện khác đối với anh đều không bất ngờ gì, nhất là mấy đứa bạn tồi này, trước giờ toàn thích làm ra mấy chuyện không đâu.
Triển Vọng liền gấp gáp, “Aiz! Sao mà anh có thể không hứng thú được? Đó là Tô Dĩnh đó, đại tiểu thư Tô Dĩnh người ta thích anh lâu lắm rồi, nếu năm đó không phải anh đột nhiên kết hôn với Lâm Nhan thì nói không chừng người ta vẫn đang lẽo đẽo theo anh đó! Đại khái là cô ấy nghe được tin anh và Lâm Nhan đã chia tay từ một nguồn nào đó rồi đặc biệt vì anh mà về nước.”
“Cậu có bị gì không vậy, phụ nữ thích anh nhiều như thế, nếu anh mà quan tâm hết tất cả thì có mà mệt chết à?” Ánh mắt Tạ Phong Trần sắc lạnh, khí thế bức người.
“Anh, miệng anh độc quá đó, anh cũng ly hôn rồi, tìm được ân nhân cứu mạng cũng không thấy anh hành động gì, em đây không phải lo cho anh sao, Tô Dĩnh người ta thích anh mà cũng sai à?”
“Vượng Vượng, bây giờ anh không có tâm trạng quan tâm mấy thứ lộn xộn đó, anh biết cậu thích cô ấy, cậu cứ việc theo đuổi đi, đừng có thêm phiền phức cho anh, nếu không thì không anh em gì nữa.” Lời này của Tạ Phong Trần hơi nghiêm trọng.
“Anh, đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có kêu em là Vượng Vượng, không thích thì không thích, làm gì mà công kích người khác chứ.” Mặt Triển Vọng đỏ lên, vừa bực vừa tức, thế nhưng sắc mặt lạnh lùng của người anh em đã bày ra đó, nếu anh mà còn nhắc đến chuyện này thì có lẽ sẽ bị trở mặt liền.
Tần Thành lại hơi híp mắt đánh giá ông bạn mình, trước giờ anh không thích bọn họ nhắc đến chuyện phụ nữ, nhưng đều cười cười cho qua, lần này từ chối rõ ràng quá mức, có gì đó không đúng ở đây.
Tần Thành từ tốn nhấp một ngụm rượu, suy nghĩ gì đó rồi nói, “Anh Tạ, trước đây mấy ngày em vô tình lên mạng thấy một video về chuyện fan của Lâm Sanh chặn đường vây lấy Lâm Nhan, hình như em thấy anh đến đoàn phim giám sát hả? Anh và Lâm Nhan không có chuyện gì chứ?”
Tạ Phong Trần nhạy cảm ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn Tần Thành, “Bọn anh rất tốt, có thể có chuyện gì được?”
Tần Thành khớp tại chỗ, ngại ngùng lấy tay chạm mũi, hơi bất lực, lại cảm thấy buồn cười, cố ý cười nhạo nói, “Bọn anh? Bọn anh không phải đã ly hôn rồi sao, sao giờ còn qua lại nữa? Trước đây không phải anh trốn Lâm Nhan như trốn dịch bệnh hả?”
“Anh trốn cô ấy khi nào? Mắt cậu có vấn đề thì đi khám bác sĩ sớm đi.” Cả người Tạ Phong Trần toát ra vẻ dữ tợn, cáu gắt với anh em không chút khách khí.
Một từ “trốn” của Tần Thành coi như đã đạp trúng cái chân đau của Tạ Phong Trần, bây giờ Lâm Nhan không phải đang trốn anh sao?
Lẽ ông trời có luân hồi, trời xanh nào tha thứ cho ai, hoàn cảnh bây giờ của anh đều là do lúc trước tạo nghiệp quá nhiều.
Thay vì nói anh đang phát cáu với Tần Thành, không bằng nói anh đang tức giận với chính mình.
Nghĩ đến đây, Tạ Phong Trần cầm ly rượu lên uống hết.
“Em nói nè anh Tạ, hôm nay sao anh cứ như ăn trúng thuốc súng, bắt được ai là cáu với người đó vậy? Ai chọc vào anh rồi?” Gần đây Lục Giản có chút tâm sự, hôm nay cũng luôn đứng ngoài câu chuyện, nhìn thấy không khí hơi căng thẳng thì vội vàng ra mặt làm dịu lại.
Tần Thành cong môi cười lạnh, cũng uống một ly rượu, khẽ lạnh lùng trêu chọc, “Cậu thấy dáng vẻ anh ấy mất bình tĩnh lúc nào? Đây là chịu thiệt vì Lâm Nhan rồi đến xả cục tức lên người anh em đây nè.”
“Không phải, Chanh tử, có phải cậu nhầm người rồi không, Anh Tạ đi Nam Giang giám sát chắc cũng là vì Lâm Sanh chứ, sao lại thành chịu thiệt vì Lâm Nhan rồi?” Gần đây Lục Giản không quá quan tâm đến mấy chuyện trong giới giải trí, toàn hít khói quần chúng ăn dưa, hoàn toàn ngơ ngác.
“Có người nào đó muốn tái hợp đó mà!” Tần Thành nhún nhún vai, điềm nhiên như không mà thốt ra một sự thật.
“Mẹ nó cậu có thôi đi không, cứ ba la bô lô Lâm Nhan Lâm Nhan không dừng vậy, sao, cậu thích cô ấy hả?” Tạ Phong Trần chạm một cái là nổ, lửa giận không xả trên người Lâm Nhan được, thế nhưng đối với anh em nhà mình thì không khách sáo như vậy.
“Em nói anh cứ như pháo nổ là sao vậy? Anh thích người ta, cố gắng theo đuổi thì được rồi, còn bắt nạt anh em là sao?” Tần Thành bất lực lắc đầu, anh em cũng bó tay chấm com.
Còn nói tiếp nữa thì chắc phải đánh nhau một trận mới có thể dừng lại.
Lúc này, Tạ Phong Trần trầm mặc, cũng không phát tiết với mấy người kia nữa mà chỉ liên tục uống hết ly này đến ly khác.
Trong lòng ba người đều ngờ vực, trước khia lúc ly hôn không phải vui vẻ lắm sao, sao giờ quay đầu một cái thì như mình là người bị bỏ rơi vậy?
Mắt nhìn Tạ Phong Trần uống rượu liên tục để
tìm say, điệu bộ như muốn không say không về, rốt cuộc thì Tần Thành cũng chịu không nổi nữa, lúc Tạ Phong Trần cầm bình rượu thứ ba lên thì cậu trực tiếp giật lấy, khiến Tạ Phong Trần hụt một cái, “Được rồi, rượu cũng uống rồi, đừng có làm ra kiểu mấy ông già vô dụng nữa, nói xem, có chuyện gì? Nói ra anh em cũng dễ giúp anh.”
“Cậu không hiểu.” Tạ Phong Trần nghiêm túc chăm chú nhìn Tần Thành vài giây, sau đó bỗng lắc đầu, mặt bày ra vẻ ghét bỏ, “Một con cẩu độc thân như cậu thì có thể giúp anh cái gì?”
Tần Thành siết chặt chai rượu, cảm giác bị lời nói của anh làm tổn thương, sắc mặt khó coi, “Được, anh giỏi lắm! Không may là, trước khi em tới đây có đi thăm đồng nghiệp, vừa hay thấy Lâm Nhan đang gấp gáp vội vã, nghĩ chắc anh cũng không muốn biết cô ấy xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?”
“Địa chỉ.” Mắt Tạ Phong Trần lóe lên một tia sáng, chăm chú nhìn Tần Thành.
“Gì ta, gần đây trong sở cần nhập khẩu một lô thiết bị từ nước ngoài, vậy mà chưa nhận được phê duyệt vốn…”
“Cần bao nhiêu, tự điền đi.” Tạ Phong Trần nghiến răng, trực tiếp rút chi phiếu ra ném đến trước mặt Tần Thành.
“Anh, vẫn là anh hào phóng, em thay mặt đông đảo quần chúng nhân dân cảm ơn anh đã cống hiến cho xã hội này.” Tần Thành cười mãn nguyện, mở miệng ra tâng bốc người anh em của mình, ngay sau đó, thấy sắc mặt anh tái lại thì anh không dám nói nữa, đối phương muốn đánh người rồi.
“Ở bệnh viện trung tâm thành phố nhà anh, lúc đó Lâm Nhan rất gấp gáp, nhìn dáng vẻ như là đến khu nhập viện, có lẽ đi thăm ai đó.” Tần Thành lấy được tiền, đương nhiên không thừa nước đục thả câu nữa.
“Vậy thôi hả? Chanh tử, cậu là thổ phỉ đầu thai à? Tin này có tác dụng đếch gì đâu, sao cậu không đi cướp tiền luôn đi?” Triển Vọng cạn lời, câu nói này lại lấy được từ tay anh của anh nhiều tiền như vậy.
Đúng là thâm độc xảo trá.
“Anh, nếu anh cần, em có thể giúp anh tra rõ mục đích Lâm Nhan đến bệnh viện.”
“Không cần.” Tạ Phong Trần không hề để ý đến mấy đồng lẻ trên chi phiếu, anh chỉ lo lắng có phải Lâm Nhan bệnh rồi không, anh ngồi đây cũng ngồi không yên được nữa, đứng dậy rời đi, “Có việc bận, đi trước đây.”
Ba người nhìn nhau, vội vã đứng dậy tiễn người, không thể trêu vào, không thể trêu vào được, đại ma vương cuối cùng cũng đi rồi, còn không đi nữa thì bọn họ khóc mất.
Bên ngoài không biết đã trở trời từ lúc nào, mưa như trút nước.
“Yên tâm đi! Cô ấy sẽ không sao đâu.” Lúc này trong bệnh viện, giọng Lâm Nhan dịu dàng an ủi, gương mặt người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh lạnh lẽo, toát lên nét chín chắn vượt quá tuổi của mình.
Trans: Penicillin – Bé con mất ngủ vì chánh tả của tác giả
Trần Sảng bị dọa hết hồn hết vía, lại còn phải miễn cưỡng hỏi thăm dì giúp việc, biết được Lâm Nhan có về biệt thự một lúc, sau đó thu xếp đồ đạc rất nhanh rồi rời đi, nói là đi làm việc.
Trần Sảng lập tức gọi điện thoại cho Lục Miểu hỏi gần đây Lâm Nhan có công việc gì.
Bên phía Lục Miểu nói với cậu, Lâm Nhan vừa ký một show tạp kỹ, nhưng vẫn còn ba ngày nữa mới bắt đầu ghi hình.
Vậy nên, Lâm Nhan không hề đi làm việc, hành tung của cô bí ẩn, rõ ràng là đang cố ý tránh mặt ông chủ nhà cậu.
Trần Sảng nghĩ không ra được ông chủ đã làm chuyện đáng ghét gì với Lâm Nhan đây không biết nữa!
Sao lần này Lâm Nhan lại trốn tránh dứt khoát như vậy?
Tìm Lâm Nhan không được, Trần Sảng cũng chỉ có thể báo cáo lại sự thật, rồi dưới ánh mắt bức người của ông chủ, cậu lại phải dặn dò Lục Miểu liên tục liên lạc với Lâm Nhan, nghe ngóng xem rốt cuộc cô đang ở đâu.
Lâm Nhan trốn anh, lòng Tạ Phong Trần chất chứa đầy phiền muộn, cũng lười để ý đến Trần Sảng, anh ngồi vào ghế lái rời đi cực nhanh.
Trần Sảng nhìn đuôi xe vút qua rồi biến mất, suy tư trong lòng, rốt cuộc thì người trợ lý đặc biệt như cậu đang làm công việc gì đây?
Đường hoàng là một trợ lý riêng của tổng giám đóc, sao giờ lại biến thành cố vấn giúp ông chủ theo đuổi vợ rồi?
Lâm Nhan trốn đi cũng không phải tại lỗi của cậu, sao ông chủ lại bỏ cậu mà đi rồi.
Trần Sảng vung nắm đấm trong không khí, cuối cùng cũng cam chịu số phận mà lên mạng bắt xe.
Tạ Phong Trần lái xe vòng vòng trên đường mà không có đích đến, hoàn toàn không biết mình muốn làm gì, nghĩ đến Lâm Nhan trong lòng anh lại có một cảm giác không thể nói ra.
Thảo nào Lâm Nhan không tin anh thật lòng thích cô, anh khoe khoang sự yêu thích của mình, bỏ sự kiêu ngạo xuống để theo đuổi cô, đến lúc này anh mới phát hiện, anh lại không biết gì về Lâm Nhan.
Đến mức anh còn không biết được Lâm Nhan sẽ đi đâu, có những bạn bè nào.
Nhớ tới trước đây Lâm Nhan mang vẻ mặt cô đơn lạnh nhạt nói rằng mình không phải là con gái ruột của nhà họ Lâm, Tạ Phong Trần liền cảm thấy lòng mình như nghẹn lại.
Lâm Nhan tuyệt đối sẽ không quay về nhà họ Lâm.
Vậy thì chỉ có khả năng cô đi tìm người bạn tốt nhất của cô, Tiêu Bạch.
Nghĩ đến đây, Tạ Phong Trần liền gọi điện thoại cho Trần Sảng nói về chuyện của Tiêu Bạch.
Không lâu sau, tin tức Trần Sảng nhận được lại là gần đây Tiêu Bạch đi công tác ở Nam Thành, hoàn toàn không ở Hải Thành.
Thế nên ra tay với Tiêu Bạch cũng vô dụng.
Trên phố, người và xe qua lại nườm nượp, Tạ Phong Trần tùy ý dừng xe bên đường, buồn bực châm một điếu thuốc, muốn để bản thân bình tĩnh
lại.
Lúc này người anh em Triển Vọng lại gọi điện thoại đến, âm thanh đầu dây bên kia rất ồn ào, Triển Vọng hưng phấn, “Anh Tạ, nghe nói gần đây anh đều không ở Hải Thành, anh em mình lâu quá không gặp rồi, tối nay đến hội sở Hoàng Đình làm một chầu không?”
Tạ Phong Trần rít một hơi thuốc, nhìn đường xá phồn hoa rồi nhả khói ra, đáp một tiếng “ừm”.
Sau đó anh quay đầu xe, lái như tên bắn đến hội sở Hoàng Đình.
Mấy người bao phòng như cũ, hạng mục giải trí thì vẫn là cách thức ban đầu, chẳng qua chỉ là ai có được một bình rượu ngon, còn ai lại gây ra những chuyện trăng hoa phóng đãng gì…
Tạ Phong Trần một mình ngồi một góc, trong đầu lại không kìm được nhớ đến lúc Lâm Nhan vừa ly hôn xong thì đến hội sở chơi liên tục mấy ngày, có khi nào hôm nay cô ấy cũng chơi ở đây không?
Thế nhưng suy nghĩ vừa nảy lên thì Tạ Phong Trần lại thầm phủ nhận, tuy Lâm Nhan ham chơi, nhưng bây giờ cô đang trốn anh, tám mươi phần trăm cô sẽ không ở những nơi thế này.
Vốn dĩ mấy người Triển Vọng, Tần Thành, Lục Giản hào hứng gọi anh vào, ai mà ngờ vị đại thiếu gia này mới vào thì liền ngồi một góc hút thuốc, rót rượu cũng không từ chối, chỉ rõ ràng bày ra một điều bộ không hứng thú gia nhập vào cuộc trò chuyện.
Ba người sáu mắt nhìn nhau trao đổi ánh mắt, cuối cùng vẫn là Triển Vọng bị đẩy ra, “Anh Tạ, hôm nay hình như anh tâm trạng không được tốt lắm hả? Bọn em còn định cho anh một bất ngờ đây!”
Đầu ngón tay Tạ Phong Trần kẹp lấy một nửa điếu thuốc, lạnh nhạt nhướng mày nhìn thằng bạn thân, “Bất ngờ?”
Lục Giản gật đầu phụ họa, “Tuyệt đối bất ngờ nha!”
“Ồ, nếu mà lại đem mấy cô xinh đẹp đến thì anh không hứng thú.” Tạ Phong Trần không hứng thú gì mấy, trừ khi Lâm Nhan lập tức xuất hiện trước mặt anh, mọi chuyện khác đối với anh đều không bất ngờ gì, nhất là mấy đứa bạn tồi này, trước giờ toàn thích làm ra mấy chuyện không đâu.
Triển Vọng liền gấp gáp, “Aiz! Sao mà anh có thể không hứng thú được? Đó là Tô Dĩnh đó, đại tiểu thư Tô Dĩnh người ta thích anh lâu lắm rồi, nếu năm đó không phải anh đột nhiên kết hôn với Lâm Nhan thì nói không chừng người ta vẫn đang lẽo đẽo theo anh đó! Đại khái là cô ấy nghe được tin anh và Lâm Nhan đã chia tay từ một nguồn nào đó rồi đặc biệt vì anh mà về nước.”
“Cậu có bị gì không vậy, phụ nữ thích anh nhiều như thế, nếu anh mà quan tâm hết tất cả thì có mà mệt chết à?” Ánh mắt Tạ Phong Trần sắc lạnh, khí thế bức người.
“Anh, miệng anh độc quá đó, anh cũng ly hôn rồi, tìm được ân nhân cứu mạng cũng không thấy anh hành động gì, em đây không phải lo cho anh sao, Tô Dĩnh người ta thích anh mà cũng sai à?”
“Vượng Vượng, bây giờ anh không có tâm trạng quan tâm mấy thứ lộn xộn đó, anh biết cậu thích cô ấy, cậu cứ việc theo đuổi đi, đừng có thêm phiền phức cho anh, nếu không thì không anh em gì nữa.” Lời này của Tạ Phong Trần hơi nghiêm trọng.
“Anh, đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có kêu em là Vượng Vượng, không thích thì không thích, làm gì mà công kích người khác chứ.” Mặt Triển Vọng đỏ lên, vừa bực vừa tức, thế nhưng sắc mặt lạnh lùng của người anh em đã bày ra đó, nếu anh mà còn nhắc đến chuyện này thì có lẽ sẽ bị trở mặt liền.
Tần Thành lại hơi híp mắt đánh giá ông bạn mình, trước giờ anh không thích bọn họ nhắc đến chuyện phụ nữ, nhưng đều cười cười cho qua, lần này từ chối rõ ràng quá mức, có gì đó không đúng ở đây.
Tần Thành từ tốn nhấp một ngụm rượu, suy nghĩ gì đó rồi nói, “Anh Tạ, trước đây mấy ngày em vô tình lên mạng thấy một video về chuyện fan của Lâm Sanh chặn đường vây lấy Lâm Nhan, hình như em thấy anh đến đoàn phim giám sát hả? Anh và Lâm Nhan không có chuyện gì chứ?”
Tạ Phong Trần nhạy cảm ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn Tần Thành, “Bọn anh rất tốt, có thể có chuyện gì được?”
Tần Thành khớp tại chỗ, ngại ngùng lấy tay chạm mũi, hơi bất lực, lại cảm thấy buồn cười, cố ý cười nhạo nói, “Bọn anh? Bọn anh không phải đã ly hôn rồi sao, sao giờ còn qua lại nữa? Trước đây không phải anh trốn Lâm Nhan như trốn dịch bệnh hả?”
“Anh trốn cô ấy khi nào? Mắt cậu có vấn đề thì đi khám bác sĩ sớm đi.” Cả người Tạ Phong Trần toát ra vẻ dữ tợn, cáu gắt với anh em không chút khách khí.
Một từ “trốn” của Tần Thành coi như đã đạp trúng cái chân đau của Tạ Phong Trần, bây giờ Lâm Nhan không phải đang trốn anh sao?
Lẽ ông trời có luân hồi, trời xanh nào tha thứ cho ai, hoàn cảnh bây giờ của anh đều là do lúc trước tạo nghiệp quá nhiều.
Thay vì nói anh đang phát cáu với Tần Thành, không bằng nói anh đang tức giận với chính mình.
Nghĩ đến đây, Tạ Phong Trần cầm ly rượu lên uống hết.
“Em nói nè anh Tạ, hôm nay sao anh cứ như ăn trúng thuốc súng, bắt được ai là cáu với người đó vậy? Ai chọc vào anh rồi?” Gần đây Lục Giản có chút tâm sự, hôm nay cũng luôn đứng ngoài câu chuyện, nhìn thấy không khí hơi căng thẳng thì vội vàng ra mặt làm dịu lại.
Tần Thành cong môi cười lạnh, cũng uống một ly rượu, khẽ lạnh lùng trêu chọc, “Cậu thấy dáng vẻ anh ấy mất bình tĩnh lúc nào? Đây là chịu thiệt vì Lâm Nhan rồi đến xả cục tức lên người anh em đây nè.”
“Không phải, Chanh tử, có phải cậu nhầm người rồi không, Anh Tạ đi Nam Giang giám sát chắc cũng là vì Lâm Sanh chứ, sao lại thành chịu thiệt vì Lâm Nhan rồi?” Gần đây Lục Giản không quá quan tâm đến mấy chuyện trong giới giải trí, toàn hít khói quần chúng ăn dưa, hoàn toàn ngơ ngác.
“Có người nào đó muốn tái hợp đó mà!” Tần Thành nhún nhún vai, điềm nhiên như không mà thốt ra một sự thật.
“Mẹ nó cậu có thôi đi không, cứ ba la bô lô Lâm Nhan Lâm Nhan không dừng vậy, sao, cậu thích cô ấy hả?” Tạ Phong Trần chạm một cái là nổ, lửa giận không xả trên người Lâm Nhan được, thế nhưng đối với anh em nhà mình thì không khách sáo như vậy.
“Em nói anh cứ như pháo nổ là sao vậy? Anh thích người ta, cố gắng theo đuổi thì được rồi, còn bắt nạt anh em là sao?” Tần Thành bất lực lắc đầu, anh em cũng bó tay chấm com.
Còn nói tiếp nữa thì chắc phải đánh nhau một trận mới có thể dừng lại.
Lúc này, Tạ Phong Trần trầm mặc, cũng không phát tiết với mấy người kia nữa mà chỉ liên tục uống hết ly này đến ly khác.
Trong lòng ba người đều ngờ vực, trước khia lúc ly hôn không phải vui vẻ lắm sao, sao giờ quay đầu một cái thì như mình là người bị bỏ rơi vậy?
Mắt nhìn Tạ Phong Trần uống rượu liên tục để
tìm say, điệu bộ như muốn không say không về, rốt cuộc thì Tần Thành cũng chịu không nổi nữa, lúc Tạ Phong Trần cầm bình rượu thứ ba lên thì cậu trực tiếp giật lấy, khiến Tạ Phong Trần hụt một cái, “Được rồi, rượu cũng uống rồi, đừng có làm ra kiểu mấy ông già vô dụng nữa, nói xem, có chuyện gì? Nói ra anh em cũng dễ giúp anh.”
“Cậu không hiểu.” Tạ Phong Trần nghiêm túc chăm chú nhìn Tần Thành vài giây, sau đó bỗng lắc đầu, mặt bày ra vẻ ghét bỏ, “Một con cẩu độc thân như cậu thì có thể giúp anh cái gì?”
Tần Thành siết chặt chai rượu, cảm giác bị lời nói của anh làm tổn thương, sắc mặt khó coi, “Được, anh giỏi lắm! Không may là, trước khi em tới đây có đi thăm đồng nghiệp, vừa hay thấy Lâm Nhan đang gấp gáp vội vã, nghĩ chắc anh cũng không muốn biết cô ấy xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?”
“Địa chỉ.” Mắt Tạ Phong Trần lóe lên một tia sáng, chăm chú nhìn Tần Thành.
“Gì ta, gần đây trong sở cần nhập khẩu một lô thiết bị từ nước ngoài, vậy mà chưa nhận được phê duyệt vốn…”
“Cần bao nhiêu, tự điền đi.” Tạ Phong Trần nghiến răng, trực tiếp rút chi phiếu ra ném đến trước mặt Tần Thành.
“Anh, vẫn là anh hào phóng, em thay mặt đông đảo quần chúng nhân dân cảm ơn anh đã cống hiến cho xã hội này.” Tần Thành cười mãn nguyện, mở miệng ra tâng bốc người anh em của mình, ngay sau đó, thấy sắc mặt anh tái lại thì anh không dám nói nữa, đối phương muốn đánh người rồi.
“Ở bệnh viện trung tâm thành phố nhà anh, lúc đó Lâm Nhan rất gấp gáp, nhìn dáng vẻ như là đến khu nhập viện, có lẽ đi thăm ai đó.” Tần Thành lấy được tiền, đương nhiên không thừa nước đục thả câu nữa.
“Vậy thôi hả? Chanh tử, cậu là thổ phỉ đầu thai à? Tin này có tác dụng đếch gì đâu, sao cậu không đi cướp tiền luôn đi?” Triển Vọng cạn lời, câu nói này lại lấy được từ tay anh của anh nhiều tiền như vậy.
Đúng là thâm độc xảo trá.
“Anh, nếu anh cần, em có thể giúp anh tra rõ mục đích Lâm Nhan đến bệnh viện.”
“Không cần.” Tạ Phong Trần không hề để ý đến mấy đồng lẻ trên chi phiếu, anh chỉ lo lắng có phải Lâm Nhan bệnh rồi không, anh ngồi đây cũng ngồi không yên được nữa, đứng dậy rời đi, “Có việc bận, đi trước đây.”
Ba người nhìn nhau, vội vã đứng dậy tiễn người, không thể trêu vào, không thể trêu vào được, đại ma vương cuối cùng cũng đi rồi, còn không đi nữa thì bọn họ khóc mất.
Bên ngoài không biết đã trở trời từ lúc nào, mưa như trút nước.
“Yên tâm đi! Cô ấy sẽ không sao đâu.” Lúc này trong bệnh viện, giọng Lâm Nhan dịu dàng an ủi, gương mặt người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh lạnh lẽo, toát lên nét chín chắn vượt quá tuổi của mình.