- Tác giả
- Thanh Vân
- Thể loại
- Truyện ngắn
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Lượt đọc
- 1,361
- Cập nhật
SAU TRẬN LỤT
Vào tám giờ tối hôm đó cơn bão đánh vào tinh Ibadan. Khởi đầu là những tiếng gió hú, tiếng sét đánh rồi mưa to đổ xuống. Đó là giây phút náo động nhất trong một đêm yên lặng của thành phố lớn nước Nigeria.
Sade Lala kêu lên trong khi vén bức màn cửa sổ nhìn ra ngoài:
- Trời đất, gì vậy? Nhà khí tượng thông báo là có thể có mưa thôi mà.
Trên nền trời đen tối, những lằn sét ngoằn ngoèo như đang trong cơn hối hả, giận dữ, tiếp theo là tiếng sấm làm rung động góc trời làm thằng bé nằm trong giường khóc thét lên. Cô ẵm đứa bé mới ba tháng tuổi lên:
- Tomi, con cưng của mẹ, tiếng sấm thôi mà, đừng sợ!
Rồi cô gọi to:
- Beauty, Beauty.
Không nghe tiếng trả lời, cô lại gọi lần nữa, một đứa bé gái khoảng mười lăm tuổi, nước trên tay còn chảy ròng ròng, chạy vào trong buồng ngủ.
Cô la lên:
- Sao cô gọi mà không trả lời, con ở đâu vậy?
- Con đang ở trong nhà bếp.
- Lau khô tay mau lên rồi vào đây, coi chừng em để cô mặc xong quần áo.
Một lúc sau con bé Beauty ẵm đứa bé và Sade trở lại bàn trang điểm. Cô quay người vài vòng trước tấm gương, khen tham sắc đẹp của mình. Chiếc áo đầm hở ngực màu tía bó sát người làm tăng vẻ đẹp của cô. Sade hài lòng với vóc dáng mảnh khảnh của mình, nhất là mới sanh được có ba tháng. Hai mươi bốn tuổi, nhân viên ngân hàng, trông cô tràn đầy sức sống. Khi vừa quay lại lấy đôi hoa tai và chiếc khăn choàng cổ thì chuông cửa reo. Con bé Beauty chạy vào báo:
- Có cô Nana tới!
- Mở cửa cho cô vào.
Nana Okolie bước vào nhà trong khi miệng la to:
- Sade. Chưa xong à?
- Chào Nana. Có chắc là mình vẫn nên tham dự buổi party này không? Bồ biết là Bayo đi công tác xa và mình cũng không nhớ là đã nói cho anh
ấy biết về buổi party này chưa nữa.
- Bồ nói gì vậy, Sade? Làm sao mà bồ có thể không tham dự buổi party sinh nhật của mình được? Bao nhiêu ngày và bao nhiêu công sức mình bỏ ra để chuẩn bị đó.
- Thì biết vậy, nhưng mà mưa quá... Bồ cũng biết để nhà cho con bé người làm thì không an tâm gì hết.
Nana xua tay:
- Ôi dào, lo gì! Mưa một chút sẽ tạnh, còn Bayo biết mình quá rồi, bồ tới nhà mình thì anh ấy không phản đối gì đâu.
Yên lòng vì lời nói của, Sade nhanh chóng bước ra cửa với Nana sau khi dặn dò con bé người làm. Bên ngoài trời bắt đầu mưa như trút nước và James Boro, người bạn trai của Nana lái chiếc xe chạy về hướng đường chính.
Sade lo sợ nói với Nana:
- Mưa to quá, mong là con sông Ogunpa không bị vợ bỏ như năm ngoái.
- Bình tĩnh đi, Sade. Làm sao mua một chút như vậy mà làm bờ sông vỡ được.
- Mong là như vậy. Bồ nhớ cơn lụt năm ngoái làm mình khổ sở như thế nào không? Mỗi năm vào mùa mưa lại làm mình lo.
Nana trấn an cô:
- Đừng lo, Sade. Mọi việc sẽ bình thường thôi!
Nhà của James Boro nằm ở phía bên kia thành phố. Khi ba người về tới thì khách khứa đã tới thật đông. Sade thấy vài người cùng làm trong ngân hàng với cô đang khiêu vũ. Vài người mặc những bộ quần áo ngắn gọn gàng nhưng phần lớn khoác những bộ áo lòe loẹt với đồ trang sức lóng lánh, rực rỡ. Đây là thời điểm người ta khai thác dầu hỏa tại Nigeria nên đã tạo nên một giai cấp giàu có. Mọi người đều vui, không khí trong nhà tràn ngập mùi nước hoa, mùi thuốc lá, mùi rượu mạnh. Đã lâu lăm Sade mói tham gia một buổi party nên nhanh chóng quên hẳn trận bão bên ngoài và bắt đầu nhảy.
Ba giờ sau, trời ván còn mưa lớn. Trái với lời dự đoán của Nana, nước trên con sông Ogunpa dâng cao rồi tràn qua bờ. Nước trên đường phố chảy thành dòng như thác, hoà cùng dòng nước bùn của sông chảy dọc theo thành phố tạo thành một trận lụt, cuốn phăng đi những chướng ngại vật như xe hơi, nhà cửa, cầu cống.
Phía bắc của thành phố tương đối cao, nhà cửa ở đây, gồm cả nhà của James, không bị ảnh hưởng của trận lụt, do đó khách khứa của Nana không biết gì về những gì đang xảy ra tại phía bên kia thành phố. Khi nước dâng cao ở khu trung tâm, khu này được xây ở hai bên bờ sông, sự tàn phá thật ghê gớm. Hàng ngàn người trở thành vô gia cư, số tổn thất về nhân mạng thật lớn, phần đông họ bị chết vì tường nhà, mái nhà đổ, điện giựt chết đuối.
Khi nước tràn về phía Nam nơi Sade Lala cư ngụ, sức nước ghê gớm hơn nữa. Một tiếng đập kinh hồn vào hông nhà làm con bé Beauty thức giấc. Nó đang ngủ với thằng Tomi trong phòng ngủ. Vì điện bị cắt, tất cả đều tối đen, một lúc sau nó cảm thấy nước đang sầm sập tràn vào nhà qua khe cửa chính, cửa sổ. Hoảng sợ, con bé mười lăm tuổi kêu thét lên làm thằng bé Tomi thức dậy rồi bắt đầu khóc. Một làn chớp lóe lên làm căn phòng tràn ngập trong luồng ánh sáng quái dị. Khi nhìn lên, con bé người làm thấy một bức tường bị sập và nước đang xối xả tràn vào nhà với tốc độ kinh hoàng.
Trong vài phút, nước tràn tới hông con bé. Khi đang khóc, một vật gì đập vào người làm nó giật mình. Nhìn xuống thì đó là chiếc thùng nhựa có nắp dùng để đựng quần áo cho thằng bé Tomi. Vì nước tràn vào nhà mỗi lúc một nhanh, nó nghĩ ngay tới sự an toàn của thằng bé mà nó đang ẵm trên tay, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, nó đặt thằng bé vào trong chiếc thùng này rồi đậy nắp lại cẩn thận.
Một tiếng sấm vang dội như trời sập, tiếp theo là bức tường phía kia đó sập xuống. Những mảng gạch, va đập vào đầu con bé làm nó ngã xuống bất tỉnh trong khi chiếc thùng nhựa trôi thoát ra khỏi nhà. Một phần căn nhà sau dần dần sập xuống và chìm vào dòng nước đang chảy xiết. Sade không còn tâm trí nào vào buổi party nữa khi một vài người khách ra về nhưng phải quay trở lại, ho mang theo tin tức về trận lụt: "Nước tràn ngập đường nên chúng tôi phải quay trở lại". Cô lo sợ cho sự an toàn của đứa con, nhưng tới sáng hôm sau James và Nana mới đưa cô về được.
Nana an ủi cô:
- Bình tĩnh, Sade. Tất cả đều an toàn mà
Qua những vùng cao ráo trong thành phố, chẳng có gì bất thường cả, nhưng khi lái tới ngã rẽ vào khu phố nơi Sade ở, họ thấy một hàng xe đậu dài. Một viên cảnh sát viên tới nói với James:
- Không một chiếc xe nào được phép vào đây cả.
James hỏi lại:
- Tại sao vậy?
- Cả khu vực này bị lụt nên cấm không xe nào được đi vào.
Sade la lớn:
- Cái gì? Tôi sống trong vùng này mà.
Viên cảnh sát nói gì nhưng khi thấy nét mặt tái nhợt của Sade, ông ta nói lại:
- Nếu vậy thì được, yêu cầu cô xuống xe rồi đi bộ vào.
Nhanh chóng, Sade và Nina xuống xe còn James lái xe đi kiếm chỗ đậu. Khi tới chiếc cầu dành cho người đi bộ, Sade nhìn xuống và thấy được sức tàn phá của trận lụt. Qua màn mưa, hàng ngàn tấn mảnh vụn như dụng cụ trong nhà, mảnh gỗ, xác thú vật trôi lềnh bềnh trong bể nước mênh mông, trong đó nhiều căn nhà và đường phố không còn thấy tăm tích. Nhìn thấy quang cảnh này, Sade ngã quỵ xuống, trái tim cô thắt bóp lại: "Trời ơi, xin bảo vệ cho con của con được an toàn"
Nana đó Sade lên rồi cả hai bước qua cầu. Những câu chuyện của người chung quanh làm tăng thêm mối lo sợ của Sale: "Họ nói là cả khu vực này bị nước cuốn trôi đi hết". Người khác thêm vào: "Bà thấy không, mới có một đêm mà nhiều xác người chết trương lên như con voi nổi lềnh bềnh khắp nơi". Nghe câu này khiến hy vọng của Sale tiêu tan. Trên đường về, có cầu mong sao cho không ai chết vì nạn lụt này cả.
Khi qua được kia chiếc cầu, Sale như điên lên vì nỗi lo. Quang cảnh nơi đây thật xa lạ, cô tới gần một đám người đang tụ tập rồi hỏi với giọng run rẩy:
- Xin cho tôi hỏi, con đường Crimson ở đâu vậy?
Câu trả lời mà cô nhận được là giọng nói gắt gỏng của một người đàn ông đứng gần đó:
- Thì ngay phía đằng sau cô đó.
Khi quay lại, cô nghĩ là người này nói giỡn. Cô lập lại:
- Tôi hỏi đường Crimson cơ mà.
Rồi cô mở to mắt ra nhìn thật kỹ, Chiếc mái nhà màu đỏ và chiếc ban công có chiếc lan can màu xanh quen thuộc hiện ra trên mặt nước. Cô xây xẩm mặt mũi, căn nhà đã hoàn toàn chìm trong làn nước.
Hai tay ôm đầu, Sade la lớn:
- Không, không phải như thế này. Con tôi đâu rồi?
Nana đang khóc. Cô ta chẳng làm gì kịp khi bất chợt thấy Sade nhảy xuống làm nước đục ngầu. Điên lên vì sợ hãi, Sade lần bước về phía những căn nhà bị ngập chìm phía trước. Thoạt đầu mọi người chưa có hành động nào vì nghĩ là cô ta sẽ quay đầu trở lại, nhưng một lúc sau cô ta đi dần về phía vùng nước sâu rồi bị trượt chân, thân hình cô ta biến mất trong làn nước. Nana chạy về phía người lính cứu hỏa gần đó:
- Cứu... cứu người bị đuối!
Vài phút sau, đầu cô ta nhô lên khỏi mặt nước và người ta có thể nhìn thấy cô đang nhấp nhô nơi những ngôi nhà bị chìm ở phía xa. Cô đã được dòng nước đẩy về phía những ngôi nhà sập này. Sade được lính cứu hỏa cứu khi cô đang đi tìm con trong làn nước đục ngầu.
Nửa giờ sau, Sade an toàn nằm trên chiếc cáng và cách đó không xa, một toán người đang tụ tập bàn tán. Họ đang nói về chiếc thùng nhựa đậy nắp màu xanh nổi gần đây. Một người đàn ông nói oang oang:
- Tôi nghe tiếng có đứa bé khóc trong chiếc thùng đang trôi nên có kéo nó vào. Mở nắp ra thì thấy thằng bé nằm trong đó.
- Thật là một phép lạ. - Một bà đỡ tay ra ẵm lấy thằng bé.
- Đúng là phép lạ của thần Allah. - Một bà khác nói chen vào.
Người đàn bà đang ẵm thằng bé Tomi Lala nói trong khi nó khóc là người vì lạnh và đói:
- Không biết mẹ nó là ai mà bỏ nó như thế này.
Vào tám giờ tối hôm đó cơn bão đánh vào tinh Ibadan. Khởi đầu là những tiếng gió hú, tiếng sét đánh rồi mưa to đổ xuống. Đó là giây phút náo động nhất trong một đêm yên lặng của thành phố lớn nước Nigeria.
Sade Lala kêu lên trong khi vén bức màn cửa sổ nhìn ra ngoài:
- Trời đất, gì vậy? Nhà khí tượng thông báo là có thể có mưa thôi mà.
Trên nền trời đen tối, những lằn sét ngoằn ngoèo như đang trong cơn hối hả, giận dữ, tiếp theo là tiếng sấm làm rung động góc trời làm thằng bé nằm trong giường khóc thét lên. Cô ẵm đứa bé mới ba tháng tuổi lên:
- Tomi, con cưng của mẹ, tiếng sấm thôi mà, đừng sợ!
Rồi cô gọi to:
- Beauty, Beauty.
Không nghe tiếng trả lời, cô lại gọi lần nữa, một đứa bé gái khoảng mười lăm tuổi, nước trên tay còn chảy ròng ròng, chạy vào trong buồng ngủ.
Cô la lên:
- Sao cô gọi mà không trả lời, con ở đâu vậy?
- Con đang ở trong nhà bếp.
- Lau khô tay mau lên rồi vào đây, coi chừng em để cô mặc xong quần áo.
Một lúc sau con bé Beauty ẵm đứa bé và Sade trở lại bàn trang điểm. Cô quay người vài vòng trước tấm gương, khen tham sắc đẹp của mình. Chiếc áo đầm hở ngực màu tía bó sát người làm tăng vẻ đẹp của cô. Sade hài lòng với vóc dáng mảnh khảnh của mình, nhất là mới sanh được có ba tháng. Hai mươi bốn tuổi, nhân viên ngân hàng, trông cô tràn đầy sức sống. Khi vừa quay lại lấy đôi hoa tai và chiếc khăn choàng cổ thì chuông cửa reo. Con bé Beauty chạy vào báo:
- Có cô Nana tới!
- Mở cửa cho cô vào.
Nana Okolie bước vào nhà trong khi miệng la to:
- Sade. Chưa xong à?
- Chào Nana. Có chắc là mình vẫn nên tham dự buổi party này không? Bồ biết là Bayo đi công tác xa và mình cũng không nhớ là đã nói cho anh
ấy biết về buổi party này chưa nữa.
- Bồ nói gì vậy, Sade? Làm sao mà bồ có thể không tham dự buổi party sinh nhật của mình được? Bao nhiêu ngày và bao nhiêu công sức mình bỏ ra để chuẩn bị đó.
- Thì biết vậy, nhưng mà mưa quá... Bồ cũng biết để nhà cho con bé người làm thì không an tâm gì hết.
Nana xua tay:
- Ôi dào, lo gì! Mưa một chút sẽ tạnh, còn Bayo biết mình quá rồi, bồ tới nhà mình thì anh ấy không phản đối gì đâu.
Yên lòng vì lời nói của, Sade nhanh chóng bước ra cửa với Nana sau khi dặn dò con bé người làm. Bên ngoài trời bắt đầu mưa như trút nước và James Boro, người bạn trai của Nana lái chiếc xe chạy về hướng đường chính.
Sade lo sợ nói với Nana:
- Mưa to quá, mong là con sông Ogunpa không bị vợ bỏ như năm ngoái.
- Bình tĩnh đi, Sade. Làm sao mua một chút như vậy mà làm bờ sông vỡ được.
- Mong là như vậy. Bồ nhớ cơn lụt năm ngoái làm mình khổ sở như thế nào không? Mỗi năm vào mùa mưa lại làm mình lo.
Nana trấn an cô:
- Đừng lo, Sade. Mọi việc sẽ bình thường thôi!
Nhà của James Boro nằm ở phía bên kia thành phố. Khi ba người về tới thì khách khứa đã tới thật đông. Sade thấy vài người cùng làm trong ngân hàng với cô đang khiêu vũ. Vài người mặc những bộ quần áo ngắn gọn gàng nhưng phần lớn khoác những bộ áo lòe loẹt với đồ trang sức lóng lánh, rực rỡ. Đây là thời điểm người ta khai thác dầu hỏa tại Nigeria nên đã tạo nên một giai cấp giàu có. Mọi người đều vui, không khí trong nhà tràn ngập mùi nước hoa, mùi thuốc lá, mùi rượu mạnh. Đã lâu lăm Sade mói tham gia một buổi party nên nhanh chóng quên hẳn trận bão bên ngoài và bắt đầu nhảy.
Ba giờ sau, trời ván còn mưa lớn. Trái với lời dự đoán của Nana, nước trên con sông Ogunpa dâng cao rồi tràn qua bờ. Nước trên đường phố chảy thành dòng như thác, hoà cùng dòng nước bùn của sông chảy dọc theo thành phố tạo thành một trận lụt, cuốn phăng đi những chướng ngại vật như xe hơi, nhà cửa, cầu cống.
Phía bắc của thành phố tương đối cao, nhà cửa ở đây, gồm cả nhà của James, không bị ảnh hưởng của trận lụt, do đó khách khứa của Nana không biết gì về những gì đang xảy ra tại phía bên kia thành phố. Khi nước dâng cao ở khu trung tâm, khu này được xây ở hai bên bờ sông, sự tàn phá thật ghê gớm. Hàng ngàn người trở thành vô gia cư, số tổn thất về nhân mạng thật lớn, phần đông họ bị chết vì tường nhà, mái nhà đổ, điện giựt chết đuối.
Khi nước tràn về phía Nam nơi Sade Lala cư ngụ, sức nước ghê gớm hơn nữa. Một tiếng đập kinh hồn vào hông nhà làm con bé Beauty thức giấc. Nó đang ngủ với thằng Tomi trong phòng ngủ. Vì điện bị cắt, tất cả đều tối đen, một lúc sau nó cảm thấy nước đang sầm sập tràn vào nhà qua khe cửa chính, cửa sổ. Hoảng sợ, con bé mười lăm tuổi kêu thét lên làm thằng bé Tomi thức dậy rồi bắt đầu khóc. Một làn chớp lóe lên làm căn phòng tràn ngập trong luồng ánh sáng quái dị. Khi nhìn lên, con bé người làm thấy một bức tường bị sập và nước đang xối xả tràn vào nhà với tốc độ kinh hoàng.
Trong vài phút, nước tràn tới hông con bé. Khi đang khóc, một vật gì đập vào người làm nó giật mình. Nhìn xuống thì đó là chiếc thùng nhựa có nắp dùng để đựng quần áo cho thằng bé Tomi. Vì nước tràn vào nhà mỗi lúc một nhanh, nó nghĩ ngay tới sự an toàn của thằng bé mà nó đang ẵm trên tay, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, nó đặt thằng bé vào trong chiếc thùng này rồi đậy nắp lại cẩn thận.
Một tiếng sấm vang dội như trời sập, tiếp theo là bức tường phía kia đó sập xuống. Những mảng gạch, va đập vào đầu con bé làm nó ngã xuống bất tỉnh trong khi chiếc thùng nhựa trôi thoát ra khỏi nhà. Một phần căn nhà sau dần dần sập xuống và chìm vào dòng nước đang chảy xiết. Sade không còn tâm trí nào vào buổi party nữa khi một vài người khách ra về nhưng phải quay trở lại, ho mang theo tin tức về trận lụt: "Nước tràn ngập đường nên chúng tôi phải quay trở lại". Cô lo sợ cho sự an toàn của đứa con, nhưng tới sáng hôm sau James và Nana mới đưa cô về được.
Nana an ủi cô:
- Bình tĩnh, Sade. Tất cả đều an toàn mà
Qua những vùng cao ráo trong thành phố, chẳng có gì bất thường cả, nhưng khi lái tới ngã rẽ vào khu phố nơi Sade ở, họ thấy một hàng xe đậu dài. Một viên cảnh sát viên tới nói với James:
- Không một chiếc xe nào được phép vào đây cả.
James hỏi lại:
- Tại sao vậy?
- Cả khu vực này bị lụt nên cấm không xe nào được đi vào.
Sade la lớn:
- Cái gì? Tôi sống trong vùng này mà.
Viên cảnh sát nói gì nhưng khi thấy nét mặt tái nhợt của Sade, ông ta nói lại:
- Nếu vậy thì được, yêu cầu cô xuống xe rồi đi bộ vào.
Nhanh chóng, Sade và Nina xuống xe còn James lái xe đi kiếm chỗ đậu. Khi tới chiếc cầu dành cho người đi bộ, Sade nhìn xuống và thấy được sức tàn phá của trận lụt. Qua màn mưa, hàng ngàn tấn mảnh vụn như dụng cụ trong nhà, mảnh gỗ, xác thú vật trôi lềnh bềnh trong bể nước mênh mông, trong đó nhiều căn nhà và đường phố không còn thấy tăm tích. Nhìn thấy quang cảnh này, Sade ngã quỵ xuống, trái tim cô thắt bóp lại: "Trời ơi, xin bảo vệ cho con của con được an toàn"
Nana đó Sade lên rồi cả hai bước qua cầu. Những câu chuyện của người chung quanh làm tăng thêm mối lo sợ của Sale: "Họ nói là cả khu vực này bị nước cuốn trôi đi hết". Người khác thêm vào: "Bà thấy không, mới có một đêm mà nhiều xác người chết trương lên như con voi nổi lềnh bềnh khắp nơi". Nghe câu này khiến hy vọng của Sale tiêu tan. Trên đường về, có cầu mong sao cho không ai chết vì nạn lụt này cả.
Khi qua được kia chiếc cầu, Sale như điên lên vì nỗi lo. Quang cảnh nơi đây thật xa lạ, cô tới gần một đám người đang tụ tập rồi hỏi với giọng run rẩy:
- Xin cho tôi hỏi, con đường Crimson ở đâu vậy?
Câu trả lời mà cô nhận được là giọng nói gắt gỏng của một người đàn ông đứng gần đó:
- Thì ngay phía đằng sau cô đó.
Khi quay lại, cô nghĩ là người này nói giỡn. Cô lập lại:
- Tôi hỏi đường Crimson cơ mà.
Rồi cô mở to mắt ra nhìn thật kỹ, Chiếc mái nhà màu đỏ và chiếc ban công có chiếc lan can màu xanh quen thuộc hiện ra trên mặt nước. Cô xây xẩm mặt mũi, căn nhà đã hoàn toàn chìm trong làn nước.
Hai tay ôm đầu, Sade la lớn:
- Không, không phải như thế này. Con tôi đâu rồi?
Nana đang khóc. Cô ta chẳng làm gì kịp khi bất chợt thấy Sade nhảy xuống làm nước đục ngầu. Điên lên vì sợ hãi, Sade lần bước về phía những căn nhà bị ngập chìm phía trước. Thoạt đầu mọi người chưa có hành động nào vì nghĩ là cô ta sẽ quay đầu trở lại, nhưng một lúc sau cô ta đi dần về phía vùng nước sâu rồi bị trượt chân, thân hình cô ta biến mất trong làn nước. Nana chạy về phía người lính cứu hỏa gần đó:
- Cứu... cứu người bị đuối!
Vài phút sau, đầu cô ta nhô lên khỏi mặt nước và người ta có thể nhìn thấy cô đang nhấp nhô nơi những ngôi nhà bị chìm ở phía xa. Cô đã được dòng nước đẩy về phía những ngôi nhà sập này. Sade được lính cứu hỏa cứu khi cô đang đi tìm con trong làn nước đục ngầu.
Nửa giờ sau, Sade an toàn nằm trên chiếc cáng và cách đó không xa, một toán người đang tụ tập bàn tán. Họ đang nói về chiếc thùng nhựa đậy nắp màu xanh nổi gần đây. Một người đàn ông nói oang oang:
- Tôi nghe tiếng có đứa bé khóc trong chiếc thùng đang trôi nên có kéo nó vào. Mở nắp ra thì thấy thằng bé nằm trong đó.
- Thật là một phép lạ. - Một bà đỡ tay ra ẵm lấy thằng bé.
- Đúng là phép lạ của thần Allah. - Một bà khác nói chen vào.
Người đàn bà đang ẵm thằng bé Tomi Lala nói trong khi nó khóc là người vì lạnh và đói:
- Không biết mẹ nó là ai mà bỏ nó như thế này.
Bình luận facebook