Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95: 95: Mất Tích
Edit: Hà Thu
Từ sau buổi tối ở Thông Thiên đài đó, Thái tử luôn một lòng muốn "ôn lại chuyện cũ".
Nhưng cơ hội được ở một mình rất ít, lại không có trăng thanh gió mát sao trời trợ hứng như đêm đó, cũng không phải là khung cảnh "giường chiếu lãng mạn" nên không phải muốn làm là làm được.
Thái tử không có cách nào toại nguyện, chỉ có thể nhân lúc ban đêm phòng không gối chiếc một mình khó ngủ mà nhấp nháp lại hương vị ngọt ngào mê người kia.
Hắn tự cho là giao tình của mình với Lâm đãi chiếu nhạt như nước ốc, hai người nguỵ trang giống y như thật.
Nhưng thật tình lại không biết khóe mắt đuôi lông mày của bản thân chưa bao giờ che giấu được vẻ nhu tình.
Trong mắt người khác, là tay áo hắn đã rủ xuống, lung lay sắp đổ rồi.
Thẩm Nghi Thu lại chưa từng đem chuyện ở Thông Thiên đài đêm đó đặt trong lòng.
Nghĩ lại thì giữa nam và nữ luôn xảy ra rất nhiều chuyện khó lòng nói rõ, nàng cũng đem một lúc tim đập nhanh kia vứt ngay ra sau đầu, chưa từng nghĩ lại.
Ban ngày nàng ở trên xe ngựa đi theo dịch quan Mã Đức Tổ để học tiếng Thổ Phiên, ban đêm được ở một mình một viện.
Không có người giành chăn, cũng không có ai sấn tới làm phiền, vừa nằm xuống gối là có thể ngủ ngay.
Nếu có hôm nào đó đến trạm dịch mà thời gian còn sớm, nàng sẽ ở trong phòng viết thư cho cữu mẫu, biểu tỷ cùng hai vị lương đệ.
Đường đi bốn phía của bản triều đã thông suốt, núi cát ở phía tây, biển Liêu Hải phía đông, sa mạc phía bắc, các góc biển ở phía nam.
Cứ cách ba bốn mươi dặm lại có một bưu dịch, giao thông linh hoạt thuận lợi bốn phía, có thư từ qua lại cũng mười phần nhanh chóng.
Trên đường đi thỉnh thoảng nàng cũng nhận được thư của hai vị lương đệ.
Thư của Tống lục nương lúc nào cũng dày cả quyển, dài tràng giang đại hải, chi tiết tỉ mỉ.
Cỏ cây hoa lá chim muông thú vật trong Đông cung, nàng đều viết ra rất rõ ràng.
Nhất là mấy ngày gần đây có sáng chế được thêm món mới gì đó trong thực đơn, lại càng không kịp chờ đợi mà viết lại chia sẻ với tỷ tỷ ngay trong thư.
Nhờ phúc của nàng, mặc dù Thẩm Nghi Thu đã xa kinh thành tới mấy trăm dặm, nhưng nhất cử nhất động trong Đông cung nàng đều rõ ràng từng chi tiết.
Vương thập nương thì ngược lại.
Nàng là người sống nội tâm, lúc nào cũng tích chữ như vàng.
Bình thường chỉ nói vài câu ngắn gọn, thỉnh thoảng mới viết vài chữ báo bình an, hoặc một hai câu thơ ngắn vào.
Nhưng mà mỗi lần đều gửi thêm một ít hương hoàn mới tới.
Thẩm Nghi Thu cũng đem những thứ mua được ở trên đường gửi về quê nhà, mang theo những phong cảnh, chuyện lạ mới biết được gửi vào kinh thành.
Ví dụ như phỉ thúy Phù Phong, đậu tắm Tân Bình, cây đao nhỏ bằng sắt Định Bình, cùng rất nhiều đồ đạc linh tinh khác được chất thành đống lớn, nhờ Thái tử gửi về Trường An cho hai vị lương đệ.
Một ngày vào buổi sáng sớm, trước khi xe ngựa lên đường, Thẩm Nghi Thu theo thường lệ đem mấy đồ chơi nhỏ mới thu thập được mấy ngày gần đây cho hết vào một cái tráp lớn, nhờ Uất Trì Việt mang theo thư cùng gửi về Trường An.
Uất Trì Việt đương nhiên đồng ý, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy chua chát.
Hắn tựa người bên trên toa xe, liếc nàng một chút:
- Trường An cái gì mà chẳng có, lại còn phải tha lôi những thứ này từ bên ngoài về.
Những vật này chỗ nào có thể so được với mấy đồ cống vật trong cung?
Nói rồi lại nhịn không được thầm nghĩ.
Nàng đối xử với Tống lục nương và Vương thập nương tốt như vậy, nếu đổi lại là hắn ở lại Đông cung, ba người bọn họ cùng nhau đi du lịch, chỉ sợ là đã sớm vui chơi tới mức quên cả trời đất, làm sao còn nhớ được tới gửi thư và tặng đồ nữa?
Thẩm Nghi Thu biết tật xấu lòng dạ hẹp hòi của hắn lại tái phát, cũng chẳng biết nên khóc hay nên cười:
- Đồ vật không đáng là gì, chỉ được cái mới mẻ thôi.
Hay là điện hạ cũng gửi cho Ngũ đệ, Tứ tỷ ít quà quê đi?
Uất Trì Việt cưỡng từ đoạt lý nói:
- Bọn hắn là huynh đệ tỷ muội của cô, đương nhiên là không giống.
Thẩm Nghi Thu cười nhạt:
- Lục nương với Thập nương cũng mà tỷ muội của thiếp.
Uất Trì Việt liếc nàng một chút rồi hừ nhẹ một tiếng, đưa tay nhét vào tay áo, rũ mắt xuống không nói thêm gì nữa.
Thẩm Nghi Thu lấy từ trong ngực ra một gói giấy thấm dầu, đưa cho hắn:
- Hạt phỉ* này mới được rang qua với muối, cũng được bóc vỏ sạch rồi.
Tuy không phải là đặc sản gì đáng nhắc tới nhưng hương vị thật sự rất ngon.
Điện hạ có muốn nếm thử chút không?
* Hạt phỉ là hạt của cây phỉ bao gồm bất kỳ loại hạt nào có nguồn gốc từ các loài thuộc chi Corylus, đặc biệt là hạt của loài Corylus avellana.
Nó còn được biết đến với tên gọi cobnut hay filbert nut dựa theo loài.[1] Tại Việt Nam, đôi khi hạt phỉ thường bị nhầm lẫn gọi là hạt dẻ.
Quả phỉ có có dạng gần giống hình cầu hoặc hình ô-van, dài khoảng 15–25 mm (0,59–0,98 in) và đường kính khoảng 10–15 mm (0,39–0,59 in), có lớp áo xơ ở bên ngoài bao quanh phần vỏ nhẵn.
Quả phỉ fillbert thon dài hơn, dài khoảng gấp đôi đường kính của nó.
Phần hạt rơi ra khỏi phần áo khi chín, tầm 7 - 8 tháng sau khi thụ phấn.
Phần nhân của hạt có thể ăn được và có thể dùng sống hoặc nướng chín lên, hoặc cũng có thể xay ra thành bột.
Phần hạt có lớp vỏ mỏng màu nâu sậm, thỉnh thoảng được bóc ra trước khi nấu nướng.
Uất Trì Việt hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn rút tay từ trong tay áo ra nhận lấy.
Đầu ngón tay vừa chạm tới bọc giấy dầu đã truyền tới cảm giác ấm áp, chính là hơi ấm từ trong ngực nàng mang ra.
Hắn chỉ cảm thấy trong lòng hơi ngứa, vội vàng thu tay lại, sờ soạng quyển sách ghi chép về đất Ninh Châu đang đặt trên gối:
- Tay cô không rảnh rỗi, tự nàng ăn một mình đi, ta không muốn làm bẩn sách đâu.
Thẩm Nghi Thu giả bộ nghe không hiểu lời ám chỉ của hắn, quả thực phối hợp mà ăn một mình.
Mùi thơm ấm áp dễ chịu của quả phỉ tràn ngập khoang xe.
Uất Trì Việt nhịn hết nửa ngày, rốt cục cũng không nhịn nổi nữa.
Hắn ho khan hai tiếng, nhưng Thái tử phi vẫn chẳng thèm để ý như cũ, hắn đành phải mím môi nói:
- Không phải nàng muốn ta nếm thử sao? Đưa một viên tới đây.
Lúc nãy Thẩm Nghi Thu mới nhờ hắn làm hộ chút chuyện, bây giờ cũng không thể qua cầu rút ván ngay được.
Cho dù không muốn cho hắn được đà lấn tới, nhưng cuối cùng vẫn lấy một viên quả phỉ đưa tới bên miệng hắn.
Uất Trì Việt há mồm ngậm lấy, đầu lưỡi vô tình chạm vào ngón tay Thẩm Nghi Thu.
Thẩm Nghi Thu chỉ cảm thấy trong lòng vừa tê vừa ngứa, ngay sau đó cột sống cũng tê rần, nàng đỏ mặt vội vàng rút tay về.
Trước đây nàng có nuôi qua hai vị "Nhật Nguyệt" tương quân, cũng hay cầm thịt khô để dụ dỗ bọn chúng.
Hai chú chó con thường xuyên li3m ngón tay nàng, nhưng cảm giác lúc này lại khác nhau một trời một vực.
Thái tử lại giống như không có cảm giác gì, ăn chậm nhai kỹ nuốt hết một viên, mới nhấc mí mắt lên:
- Không thấy có mùi vị gì hết.
Hắn vốn mang diện mạo tuấn lãng, mày kiếm mắt phượng.
Chỉ là ngày thường quá mức nghiêm túc, nên cũng vô tình che đi sự lười biếng khoáng đạt kia.
Lúc này hắn đang mang y phục thường ngày, người tựa lên trên vách thùng xe, đôi mắt phong lưu giống như ngọn gió quét tới, khá giống với mấy vị công tử ăn chơi trác táng trong kinh thành, mang theo chút hơi thở của thiếu niên Ngũ lăng.
Thẩm Nghi Thu bị hắn nhìn tới mức mặt đỏ tai nóng, lại thoáng nhìn qua đôi môi mỏng hơi nhếch lên kia, không hiểu sao lại nhớ tới cảm giác trên Thông Thiên đài đêm đó, nàng thấy bản thân như đang ngồi trên bàn chông vậy.
Nàng định thần lại, cầm một viên quả khác đưa tới bên miệng hắn.
Uất Trì Việt vừa mới mở miệng nàng đã vội vàng rút tay về, kết quả hạt phỉ rơi xuống, lăn vào trong vạt áo của Uất Trì Việt.
Thái tử không nhịn được cười, môi mỏng khẽ nhếch lên:
- Thị lực của tiểu Lâm đãi chiếu không được tốt đúng không? Miệng của cô ở chỗ này, không phải mọc ở dưới đó đâu, làm sao mà lại đút vào vạt áo cô vậy?
Thẩm Nghi Thu thẹn quá hóa giận, nói thế nào cũng không chịu đút cho hắn ăn nữa.
Nàng quay người đi, chỉ lo xem thư mà Thiệu Vân mới gửi tới cho mình.
Mới nhìn được hai hàng chữ, liền cảm thấy trên vai nặng nề.
Thì ra là Thái tử đang gác cả cánh tay lên vai nàng:
- Tiểu Lâm đãi chiếu đang xem gì thế?.
Tru????ệ???? ha????? Tìm ????ga???? tra????g chí????h || TrU mTru????ệ????.V???? ||
Thẩm Nghi Thu nói:
- Là thư của biểu tỷ từ Hoa Âm gửi tới.
Nàng nói ở dịch quán gặp được gia quyến đồng liêu của cữu phụ, hai mẹ con nhà họ cũng đi tới Lạc Dương, nên hai gia đình liền kết bạn đi chung.
Uất Trì Việt thuận miệng hỏi:
- Là gia quyến nhà nào vậy?
Thẩm Nghi Thu lắc đầu:
- Trong thư cũng không thấy biểu tỷ nói rõ, chỉ nói nhà kia có một tiểu lang quân tuổi tác tương đương với nàng.
Thư của Thiệu Vân bình thường cũng mơ hồ mông lung giống y hệt nàng, hay nói nhăng nói cuội, nghĩ tới cái gì liền kể một mạch về cái đó nên rất nhiều chuyện đều không đầu không đuôi.
Uất Trì Việt vốn chỉ thuận miệng hỏi một câu, cũng chẳng để trong lòng, chỉ nói:
- Nhà cữu phụ rời kinh muộn hơn mấy ngày so với chúng ta, từ Trường An tới Đông Đô khoảng chừng tám trăm dặm.
Lúc chúng ta tới Lương Châu, thì chắc bọn bọn cũng gần tới Lạc Dương rồi.
—————
Trên đường đi gió yên sóng lặng, chưa phát giác lại thêm ba bốn ngày nữa trôi qua.
Nhóm Thái tử đi tới Ninh Châu phủ, lại nghỉ ngơi trong phủ an thứ sử một đêm.
Có vẻ như thứ sử Ninh Châu cũng biết rút kinh nghiệm từ mấy người đồng liêu trước của mình nên yến tiệc tiếp đón chỉ chuẩn bị một chút ca múa nhạc, cũng không nháo nhào làm chuyện gì đáng xấu hổ cả.
Sáng sớm hôm sau, Thái tử không để ý gì tới lời mời ở lại đầy tha thiết của đám quan viên châu huyện, lập tức mệnh cho tùy tùng bãi giá lên đường.
Một đoàn người ra khỏi thành Định An, vượt qua đèo Định An, dắt ngựa đi xuyên qua thung lũng sông, tiếp tục tiến về phía Tây Bắc.
Uất Trì Việt ngồi trong xe cùng Thẩm Nghi Thu học tiếng của Thổ Phiên một lúc.
Nàng học vô cùng nhanh, chỉ trong vòng mười mấy ngày đã có thể dùng mấy câu nói Thổ Phiên đơn giản để trò chuyện qua lại cùng hắn.
Mã Đức Tổ nhìn thấy cũng vô cùng ngạc nhiên, nói rằng năm đó hắn phải mất tới hai ba tháng mới có thể học được như Lâm đãi chiếu bây giờ.
Tiểu Lâm đãi chiếu lại hết sức khiêm tốn:
- Là do Mã huynh dạy tốt thôi.
Trong lòng Mã dịch quan không khỏi cảm động.
Thầm nghĩ, vị Lâm đãi chiếu này được sủng ái như thế, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào dung mạo hay vẻ bề ngoài, mà còn bởi vì thực lực, là người biết khiêm tốn hiếm thấy, cũng không cậy sủng sinh kiêu, lúc cười rộ lên càng giống như gió nam thổi qua cành liễu.
Nếu như hắn cũng có cái đam mê kia, chỉ sợ cũng không nhịn được mà trầm luân trong đó rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mã Đức Tổ bất giác run lên.
Cho dù bản thân có thực sự thích nam tử đi nữa, hắn cũng không thể mơ tưởng tới người trong lòng Thái tử được!
Thái tử cũng không biết ý nghĩ kỳ quái của Mã dịch quan, vẫn như thường lệ, đợi dạy học xong liền đuổi hắn xuống khỏi xe.
Dịch quan vừa rời đi, trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ, Thái tử điện hạ chợt cảm thấy bên tai thanh tịnh hơn rất nhiều.
Hắn nhàn nhã uống một ly trà, cầm lấy giấy báo đêm qua mới đưa tới dịch trạm lên xem.
Xem hết giấy báo, lại đọc thêm vài bản biểu tấu, lúc này hắn mới bỏ thư nhà ra xem.
Phong thư đầu tiên chính là của Ngũ đệ Uất Trì Uyên.
Đứa nhỏ này đến viết thư cũng chẳng nghiêm túc, cái cần nói thì không nói cho đàng hoàng.
Chữ viết không những vừa khó coi lại vừa xiên ngang xiên dọc, vừa nhấc bút viết là lộ ra hết sự bại hoại ngang tàng.
Uất Trì Việt vừa xem vừa nhớ tới bộ dáng lười biếng kia của đệ đệ, ý cười bất giác lan ra.
Thật sự là nhìn chữ như thấy người mà.
Lúc trước Uất Trì Việt còn có chút lo hắn sẽ lặng lẽ theo sau, nhưng sứ đoàn cùng tùy tùng cấm quân đều sớm chiều lên danh sách kiểm tra nhân viên.
Chỉ bằng một đứa trẻ mới mười mấy tuổi như hắn, làm sao có thể tác oai tác quái trà trộn trong đó.
Nếu mà dễ dàng để người trà trộn vào như vậy, vị trí trữ quân này của hắn cũng chẳng cần làm nữa.
Đợi tới mấy ngày sau nhận được thư từ vương phủ gửi tới, điểm nghi ngờ cuối cùng trong lòng hắn cũng bị xua tan.
Thái tử đọc lại bức thư lộn xộn của Uất Trì Uyên hai lần rồi gấp bức thư lại, bỏ vào trong tráp xong lại cầm phong thư khác lên.
Không chờ hắn mở băng niêm yết ra, bên ngoài xe đã truyền tới thanh âm của Giả thất:
- Điện hạ, thuộc hạ có việc gấp cần bẩm báo.
Từ trước tới nay Giả thất luôn có chút ngả ngớn, nhưng thanh âm lúc này mười phần nghiêm túc, vừa nghe liền biết đã xảy ra chuyện lớn.
Trong lòng Uất Trì Việt run lên, liền lệnh cho người dừng xe.
Hắn vén màn xe lên, đối với Giả thất nói:
- Chuyện gì?
Trên trán Giả thất tràn đầy mồ hôi lạnh, hạ giọng nói:
- Việc này rất lớn, xin cho thuộc hạ lên xe bẩm báo.
Uất Trì Việt gật đầu, Giả thất ngay lập tức leo lên xe ngựa.
Đang muốn nói chuyện, chợt nhìn thấy "Lâm đãi chiếu" ngồi đó, hắn không tự chủ được mà trố mắt sửng sốt một hồi.
Hai người bọn họ từng theo dõi bên ngoài Thẩm phủ, làm sao có thể không nhận ra Thái tử phi?
Uất Trì Việt cũng chẳng giả vờ trước mặt hắn:
- Thái tử phi không phải người ngoài, nói đi, đã xảy ra chuyện gì?
Giả thất nói:
- Khởi bẩm điện hạ, trong kinh truyền tới tin tức, nói không thấy Ngũ hoàng tử điện hạ đâu cả.
Trên đường đi Uất Trì Việt nhận được ba bốn phong thư của đệ đệ, mới đọc được phong thứ nhất thôi, trong lúc nhất thời hắn còn tưởng là mình nghe lầm.
Sau đó hắn lập tức hiểu được, những bức thư này đã được viết từ sớm, tên oắt con này đã ủ mưu rất lâu rồi:
- Phát hiện ra khi nào?
Sắc mặt Giả thất trắng xanh, mồi hôi lạnh chảy xuống mi mắt:
- Đã nhiều ngày rồi điện hạ chưa tới Hoằng Văn Quán...!Đây cũng là chuyện thường xảy ra, Phùng học sĩ ban đầu cũng chẳng lấy làm kỳ lạ.
Cho tới ba ngày trước, ông cảm thấy không thích hợp, mới tới vương phủ tìm người, phát hiện điện hạ mất tích rồi.
Hạ nhân trong phủ nói điện hạ tới Hoa Thanh cung, Phùng học sĩ liền cho người đi hỏi.
Hai bên đối chứng, mới phát hiện từ mười tám tháng giêng trở đi, chưa có người nào thấy qua Ngũ điện hạ.
Hắn ngừng một chút nói tiếp:
- Tra lại ghi chép ở cổng thành, thì mới biết từ hôm Ngũ điện hạ tới đưa tiễn, về sau chưa từng quay về thành.
Giả thất nói thêm một câu, sắc mặt Uất Trì Việt lại kém đi một phần.
Thẩm Nghi Thu cũng cảm thấy khó có thể tin, người lớn như vậy mất tích, vậy mà hơn mười ngày sau người nhà mới phát hiện.
Chưa nói Uất Trì Uyên còn là hoàng tử, không biết ngày thường hắn bị xem nhẹ tới mức độ nào nữa.
Uất Trì Việt nghe Giả thất nói xong, nhéo nhéo mi tâm:
- Hắn mang theo mấy người?
Giả thất đáp:
- Chỉ có hai người hầu.
Sắc mặt Uất Trì Việt tái nhợt đến mức dọa người:
- Thánh nhân có biết việc này không?
Giả thất nói:
- Phùng học sĩ vốn muốn bẩm báo cho Thánh nhân, lại bị Hiền phi nương nương cản lại.
Nhưng lúc Hoàng hậu nương nương biết được việc này, đã phái túc vệ đi tới kinh đô và các vùng lân cận tìm kiếm, cũng âm thầm báo cho quan lại huyện trưởng của các châu phủ tìm kiếm hỏi thăm rồi.
Uất Trì Việt suy tư chốc lát nói:
- Hắn hơn phân nửa là muốn đi Linh Châu cùng cô.
Phân ra hai ngàn người trong cấm vệ quân, chia ra ba đường, lập tức đi theo ba hướng từ Trường An tới Linh Võ tìm kiếm kỹ càng.
Giả thất nhận mệnh, đang muốn lui ra ngoài, lại có một thân vệ khác đến bẩm:
- Khởi bẩm điện hạ, mật thám cử đi đã trở lại báo cáo.
Mười dặm đường phía trước, hình như có mai phục trong hẻm núi..
Từ sau buổi tối ở Thông Thiên đài đó, Thái tử luôn một lòng muốn "ôn lại chuyện cũ".
Nhưng cơ hội được ở một mình rất ít, lại không có trăng thanh gió mát sao trời trợ hứng như đêm đó, cũng không phải là khung cảnh "giường chiếu lãng mạn" nên không phải muốn làm là làm được.
Thái tử không có cách nào toại nguyện, chỉ có thể nhân lúc ban đêm phòng không gối chiếc một mình khó ngủ mà nhấp nháp lại hương vị ngọt ngào mê người kia.
Hắn tự cho là giao tình của mình với Lâm đãi chiếu nhạt như nước ốc, hai người nguỵ trang giống y như thật.
Nhưng thật tình lại không biết khóe mắt đuôi lông mày của bản thân chưa bao giờ che giấu được vẻ nhu tình.
Trong mắt người khác, là tay áo hắn đã rủ xuống, lung lay sắp đổ rồi.
Thẩm Nghi Thu lại chưa từng đem chuyện ở Thông Thiên đài đêm đó đặt trong lòng.
Nghĩ lại thì giữa nam và nữ luôn xảy ra rất nhiều chuyện khó lòng nói rõ, nàng cũng đem một lúc tim đập nhanh kia vứt ngay ra sau đầu, chưa từng nghĩ lại.
Ban ngày nàng ở trên xe ngựa đi theo dịch quan Mã Đức Tổ để học tiếng Thổ Phiên, ban đêm được ở một mình một viện.
Không có người giành chăn, cũng không có ai sấn tới làm phiền, vừa nằm xuống gối là có thể ngủ ngay.
Nếu có hôm nào đó đến trạm dịch mà thời gian còn sớm, nàng sẽ ở trong phòng viết thư cho cữu mẫu, biểu tỷ cùng hai vị lương đệ.
Đường đi bốn phía của bản triều đã thông suốt, núi cát ở phía tây, biển Liêu Hải phía đông, sa mạc phía bắc, các góc biển ở phía nam.
Cứ cách ba bốn mươi dặm lại có một bưu dịch, giao thông linh hoạt thuận lợi bốn phía, có thư từ qua lại cũng mười phần nhanh chóng.
Trên đường đi thỉnh thoảng nàng cũng nhận được thư của hai vị lương đệ.
Thư của Tống lục nương lúc nào cũng dày cả quyển, dài tràng giang đại hải, chi tiết tỉ mỉ.
Cỏ cây hoa lá chim muông thú vật trong Đông cung, nàng đều viết ra rất rõ ràng.
Nhất là mấy ngày gần đây có sáng chế được thêm món mới gì đó trong thực đơn, lại càng không kịp chờ đợi mà viết lại chia sẻ với tỷ tỷ ngay trong thư.
Nhờ phúc của nàng, mặc dù Thẩm Nghi Thu đã xa kinh thành tới mấy trăm dặm, nhưng nhất cử nhất động trong Đông cung nàng đều rõ ràng từng chi tiết.
Vương thập nương thì ngược lại.
Nàng là người sống nội tâm, lúc nào cũng tích chữ như vàng.
Bình thường chỉ nói vài câu ngắn gọn, thỉnh thoảng mới viết vài chữ báo bình an, hoặc một hai câu thơ ngắn vào.
Nhưng mà mỗi lần đều gửi thêm một ít hương hoàn mới tới.
Thẩm Nghi Thu cũng đem những thứ mua được ở trên đường gửi về quê nhà, mang theo những phong cảnh, chuyện lạ mới biết được gửi vào kinh thành.
Ví dụ như phỉ thúy Phù Phong, đậu tắm Tân Bình, cây đao nhỏ bằng sắt Định Bình, cùng rất nhiều đồ đạc linh tinh khác được chất thành đống lớn, nhờ Thái tử gửi về Trường An cho hai vị lương đệ.
Một ngày vào buổi sáng sớm, trước khi xe ngựa lên đường, Thẩm Nghi Thu theo thường lệ đem mấy đồ chơi nhỏ mới thu thập được mấy ngày gần đây cho hết vào một cái tráp lớn, nhờ Uất Trì Việt mang theo thư cùng gửi về Trường An.
Uất Trì Việt đương nhiên đồng ý, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy chua chát.
Hắn tựa người bên trên toa xe, liếc nàng một chút:
- Trường An cái gì mà chẳng có, lại còn phải tha lôi những thứ này từ bên ngoài về.
Những vật này chỗ nào có thể so được với mấy đồ cống vật trong cung?
Nói rồi lại nhịn không được thầm nghĩ.
Nàng đối xử với Tống lục nương và Vương thập nương tốt như vậy, nếu đổi lại là hắn ở lại Đông cung, ba người bọn họ cùng nhau đi du lịch, chỉ sợ là đã sớm vui chơi tới mức quên cả trời đất, làm sao còn nhớ được tới gửi thư và tặng đồ nữa?
Thẩm Nghi Thu biết tật xấu lòng dạ hẹp hòi của hắn lại tái phát, cũng chẳng biết nên khóc hay nên cười:
- Đồ vật không đáng là gì, chỉ được cái mới mẻ thôi.
Hay là điện hạ cũng gửi cho Ngũ đệ, Tứ tỷ ít quà quê đi?
Uất Trì Việt cưỡng từ đoạt lý nói:
- Bọn hắn là huynh đệ tỷ muội của cô, đương nhiên là không giống.
Thẩm Nghi Thu cười nhạt:
- Lục nương với Thập nương cũng mà tỷ muội của thiếp.
Uất Trì Việt liếc nàng một chút rồi hừ nhẹ một tiếng, đưa tay nhét vào tay áo, rũ mắt xuống không nói thêm gì nữa.
Thẩm Nghi Thu lấy từ trong ngực ra một gói giấy thấm dầu, đưa cho hắn:
- Hạt phỉ* này mới được rang qua với muối, cũng được bóc vỏ sạch rồi.
Tuy không phải là đặc sản gì đáng nhắc tới nhưng hương vị thật sự rất ngon.
Điện hạ có muốn nếm thử chút không?
* Hạt phỉ là hạt của cây phỉ bao gồm bất kỳ loại hạt nào có nguồn gốc từ các loài thuộc chi Corylus, đặc biệt là hạt của loài Corylus avellana.
Nó còn được biết đến với tên gọi cobnut hay filbert nut dựa theo loài.[1] Tại Việt Nam, đôi khi hạt phỉ thường bị nhầm lẫn gọi là hạt dẻ.
Quả phỉ có có dạng gần giống hình cầu hoặc hình ô-van, dài khoảng 15–25 mm (0,59–0,98 in) và đường kính khoảng 10–15 mm (0,39–0,59 in), có lớp áo xơ ở bên ngoài bao quanh phần vỏ nhẵn.
Quả phỉ fillbert thon dài hơn, dài khoảng gấp đôi đường kính của nó.
Phần hạt rơi ra khỏi phần áo khi chín, tầm 7 - 8 tháng sau khi thụ phấn.
Phần nhân của hạt có thể ăn được và có thể dùng sống hoặc nướng chín lên, hoặc cũng có thể xay ra thành bột.
Phần hạt có lớp vỏ mỏng màu nâu sậm, thỉnh thoảng được bóc ra trước khi nấu nướng.
Uất Trì Việt hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn rút tay từ trong tay áo ra nhận lấy.
Đầu ngón tay vừa chạm tới bọc giấy dầu đã truyền tới cảm giác ấm áp, chính là hơi ấm từ trong ngực nàng mang ra.
Hắn chỉ cảm thấy trong lòng hơi ngứa, vội vàng thu tay lại, sờ soạng quyển sách ghi chép về đất Ninh Châu đang đặt trên gối:
- Tay cô không rảnh rỗi, tự nàng ăn một mình đi, ta không muốn làm bẩn sách đâu.
Thẩm Nghi Thu giả bộ nghe không hiểu lời ám chỉ của hắn, quả thực phối hợp mà ăn một mình.
Mùi thơm ấm áp dễ chịu của quả phỉ tràn ngập khoang xe.
Uất Trì Việt nhịn hết nửa ngày, rốt cục cũng không nhịn nổi nữa.
Hắn ho khan hai tiếng, nhưng Thái tử phi vẫn chẳng thèm để ý như cũ, hắn đành phải mím môi nói:
- Không phải nàng muốn ta nếm thử sao? Đưa một viên tới đây.
Lúc nãy Thẩm Nghi Thu mới nhờ hắn làm hộ chút chuyện, bây giờ cũng không thể qua cầu rút ván ngay được.
Cho dù không muốn cho hắn được đà lấn tới, nhưng cuối cùng vẫn lấy một viên quả phỉ đưa tới bên miệng hắn.
Uất Trì Việt há mồm ngậm lấy, đầu lưỡi vô tình chạm vào ngón tay Thẩm Nghi Thu.
Thẩm Nghi Thu chỉ cảm thấy trong lòng vừa tê vừa ngứa, ngay sau đó cột sống cũng tê rần, nàng đỏ mặt vội vàng rút tay về.
Trước đây nàng có nuôi qua hai vị "Nhật Nguyệt" tương quân, cũng hay cầm thịt khô để dụ dỗ bọn chúng.
Hai chú chó con thường xuyên li3m ngón tay nàng, nhưng cảm giác lúc này lại khác nhau một trời một vực.
Thái tử lại giống như không có cảm giác gì, ăn chậm nhai kỹ nuốt hết một viên, mới nhấc mí mắt lên:
- Không thấy có mùi vị gì hết.
Hắn vốn mang diện mạo tuấn lãng, mày kiếm mắt phượng.
Chỉ là ngày thường quá mức nghiêm túc, nên cũng vô tình che đi sự lười biếng khoáng đạt kia.
Lúc này hắn đang mang y phục thường ngày, người tựa lên trên vách thùng xe, đôi mắt phong lưu giống như ngọn gió quét tới, khá giống với mấy vị công tử ăn chơi trác táng trong kinh thành, mang theo chút hơi thở của thiếu niên Ngũ lăng.
Thẩm Nghi Thu bị hắn nhìn tới mức mặt đỏ tai nóng, lại thoáng nhìn qua đôi môi mỏng hơi nhếch lên kia, không hiểu sao lại nhớ tới cảm giác trên Thông Thiên đài đêm đó, nàng thấy bản thân như đang ngồi trên bàn chông vậy.
Nàng định thần lại, cầm một viên quả khác đưa tới bên miệng hắn.
Uất Trì Việt vừa mới mở miệng nàng đã vội vàng rút tay về, kết quả hạt phỉ rơi xuống, lăn vào trong vạt áo của Uất Trì Việt.
Thái tử không nhịn được cười, môi mỏng khẽ nhếch lên:
- Thị lực của tiểu Lâm đãi chiếu không được tốt đúng không? Miệng của cô ở chỗ này, không phải mọc ở dưới đó đâu, làm sao mà lại đút vào vạt áo cô vậy?
Thẩm Nghi Thu thẹn quá hóa giận, nói thế nào cũng không chịu đút cho hắn ăn nữa.
Nàng quay người đi, chỉ lo xem thư mà Thiệu Vân mới gửi tới cho mình.
Mới nhìn được hai hàng chữ, liền cảm thấy trên vai nặng nề.
Thì ra là Thái tử đang gác cả cánh tay lên vai nàng:
- Tiểu Lâm đãi chiếu đang xem gì thế?.
Tru????ệ???? ha????? Tìm ????ga???? tra????g chí????h || TrU mTru????ệ????.V???? ||
Thẩm Nghi Thu nói:
- Là thư của biểu tỷ từ Hoa Âm gửi tới.
Nàng nói ở dịch quán gặp được gia quyến đồng liêu của cữu phụ, hai mẹ con nhà họ cũng đi tới Lạc Dương, nên hai gia đình liền kết bạn đi chung.
Uất Trì Việt thuận miệng hỏi:
- Là gia quyến nhà nào vậy?
Thẩm Nghi Thu lắc đầu:
- Trong thư cũng không thấy biểu tỷ nói rõ, chỉ nói nhà kia có một tiểu lang quân tuổi tác tương đương với nàng.
Thư của Thiệu Vân bình thường cũng mơ hồ mông lung giống y hệt nàng, hay nói nhăng nói cuội, nghĩ tới cái gì liền kể một mạch về cái đó nên rất nhiều chuyện đều không đầu không đuôi.
Uất Trì Việt vốn chỉ thuận miệng hỏi một câu, cũng chẳng để trong lòng, chỉ nói:
- Nhà cữu phụ rời kinh muộn hơn mấy ngày so với chúng ta, từ Trường An tới Đông Đô khoảng chừng tám trăm dặm.
Lúc chúng ta tới Lương Châu, thì chắc bọn bọn cũng gần tới Lạc Dương rồi.
—————
Trên đường đi gió yên sóng lặng, chưa phát giác lại thêm ba bốn ngày nữa trôi qua.
Nhóm Thái tử đi tới Ninh Châu phủ, lại nghỉ ngơi trong phủ an thứ sử một đêm.
Có vẻ như thứ sử Ninh Châu cũng biết rút kinh nghiệm từ mấy người đồng liêu trước của mình nên yến tiệc tiếp đón chỉ chuẩn bị một chút ca múa nhạc, cũng không nháo nhào làm chuyện gì đáng xấu hổ cả.
Sáng sớm hôm sau, Thái tử không để ý gì tới lời mời ở lại đầy tha thiết của đám quan viên châu huyện, lập tức mệnh cho tùy tùng bãi giá lên đường.
Một đoàn người ra khỏi thành Định An, vượt qua đèo Định An, dắt ngựa đi xuyên qua thung lũng sông, tiếp tục tiến về phía Tây Bắc.
Uất Trì Việt ngồi trong xe cùng Thẩm Nghi Thu học tiếng của Thổ Phiên một lúc.
Nàng học vô cùng nhanh, chỉ trong vòng mười mấy ngày đã có thể dùng mấy câu nói Thổ Phiên đơn giản để trò chuyện qua lại cùng hắn.
Mã Đức Tổ nhìn thấy cũng vô cùng ngạc nhiên, nói rằng năm đó hắn phải mất tới hai ba tháng mới có thể học được như Lâm đãi chiếu bây giờ.
Tiểu Lâm đãi chiếu lại hết sức khiêm tốn:
- Là do Mã huynh dạy tốt thôi.
Trong lòng Mã dịch quan không khỏi cảm động.
Thầm nghĩ, vị Lâm đãi chiếu này được sủng ái như thế, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào dung mạo hay vẻ bề ngoài, mà còn bởi vì thực lực, là người biết khiêm tốn hiếm thấy, cũng không cậy sủng sinh kiêu, lúc cười rộ lên càng giống như gió nam thổi qua cành liễu.
Nếu như hắn cũng có cái đam mê kia, chỉ sợ cũng không nhịn được mà trầm luân trong đó rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mã Đức Tổ bất giác run lên.
Cho dù bản thân có thực sự thích nam tử đi nữa, hắn cũng không thể mơ tưởng tới người trong lòng Thái tử được!
Thái tử cũng không biết ý nghĩ kỳ quái của Mã dịch quan, vẫn như thường lệ, đợi dạy học xong liền đuổi hắn xuống khỏi xe.
Dịch quan vừa rời đi, trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ, Thái tử điện hạ chợt cảm thấy bên tai thanh tịnh hơn rất nhiều.
Hắn nhàn nhã uống một ly trà, cầm lấy giấy báo đêm qua mới đưa tới dịch trạm lên xem.
Xem hết giấy báo, lại đọc thêm vài bản biểu tấu, lúc này hắn mới bỏ thư nhà ra xem.
Phong thư đầu tiên chính là của Ngũ đệ Uất Trì Uyên.
Đứa nhỏ này đến viết thư cũng chẳng nghiêm túc, cái cần nói thì không nói cho đàng hoàng.
Chữ viết không những vừa khó coi lại vừa xiên ngang xiên dọc, vừa nhấc bút viết là lộ ra hết sự bại hoại ngang tàng.
Uất Trì Việt vừa xem vừa nhớ tới bộ dáng lười biếng kia của đệ đệ, ý cười bất giác lan ra.
Thật sự là nhìn chữ như thấy người mà.
Lúc trước Uất Trì Việt còn có chút lo hắn sẽ lặng lẽ theo sau, nhưng sứ đoàn cùng tùy tùng cấm quân đều sớm chiều lên danh sách kiểm tra nhân viên.
Chỉ bằng một đứa trẻ mới mười mấy tuổi như hắn, làm sao có thể tác oai tác quái trà trộn trong đó.
Nếu mà dễ dàng để người trà trộn vào như vậy, vị trí trữ quân này của hắn cũng chẳng cần làm nữa.
Đợi tới mấy ngày sau nhận được thư từ vương phủ gửi tới, điểm nghi ngờ cuối cùng trong lòng hắn cũng bị xua tan.
Thái tử đọc lại bức thư lộn xộn của Uất Trì Uyên hai lần rồi gấp bức thư lại, bỏ vào trong tráp xong lại cầm phong thư khác lên.
Không chờ hắn mở băng niêm yết ra, bên ngoài xe đã truyền tới thanh âm của Giả thất:
- Điện hạ, thuộc hạ có việc gấp cần bẩm báo.
Từ trước tới nay Giả thất luôn có chút ngả ngớn, nhưng thanh âm lúc này mười phần nghiêm túc, vừa nghe liền biết đã xảy ra chuyện lớn.
Trong lòng Uất Trì Việt run lên, liền lệnh cho người dừng xe.
Hắn vén màn xe lên, đối với Giả thất nói:
- Chuyện gì?
Trên trán Giả thất tràn đầy mồ hôi lạnh, hạ giọng nói:
- Việc này rất lớn, xin cho thuộc hạ lên xe bẩm báo.
Uất Trì Việt gật đầu, Giả thất ngay lập tức leo lên xe ngựa.
Đang muốn nói chuyện, chợt nhìn thấy "Lâm đãi chiếu" ngồi đó, hắn không tự chủ được mà trố mắt sửng sốt một hồi.
Hai người bọn họ từng theo dõi bên ngoài Thẩm phủ, làm sao có thể không nhận ra Thái tử phi?
Uất Trì Việt cũng chẳng giả vờ trước mặt hắn:
- Thái tử phi không phải người ngoài, nói đi, đã xảy ra chuyện gì?
Giả thất nói:
- Khởi bẩm điện hạ, trong kinh truyền tới tin tức, nói không thấy Ngũ hoàng tử điện hạ đâu cả.
Trên đường đi Uất Trì Việt nhận được ba bốn phong thư của đệ đệ, mới đọc được phong thứ nhất thôi, trong lúc nhất thời hắn còn tưởng là mình nghe lầm.
Sau đó hắn lập tức hiểu được, những bức thư này đã được viết từ sớm, tên oắt con này đã ủ mưu rất lâu rồi:
- Phát hiện ra khi nào?
Sắc mặt Giả thất trắng xanh, mồi hôi lạnh chảy xuống mi mắt:
- Đã nhiều ngày rồi điện hạ chưa tới Hoằng Văn Quán...!Đây cũng là chuyện thường xảy ra, Phùng học sĩ ban đầu cũng chẳng lấy làm kỳ lạ.
Cho tới ba ngày trước, ông cảm thấy không thích hợp, mới tới vương phủ tìm người, phát hiện điện hạ mất tích rồi.
Hạ nhân trong phủ nói điện hạ tới Hoa Thanh cung, Phùng học sĩ liền cho người đi hỏi.
Hai bên đối chứng, mới phát hiện từ mười tám tháng giêng trở đi, chưa có người nào thấy qua Ngũ điện hạ.
Hắn ngừng một chút nói tiếp:
- Tra lại ghi chép ở cổng thành, thì mới biết từ hôm Ngũ điện hạ tới đưa tiễn, về sau chưa từng quay về thành.
Giả thất nói thêm một câu, sắc mặt Uất Trì Việt lại kém đi một phần.
Thẩm Nghi Thu cũng cảm thấy khó có thể tin, người lớn như vậy mất tích, vậy mà hơn mười ngày sau người nhà mới phát hiện.
Chưa nói Uất Trì Uyên còn là hoàng tử, không biết ngày thường hắn bị xem nhẹ tới mức độ nào nữa.
Uất Trì Việt nghe Giả thất nói xong, nhéo nhéo mi tâm:
- Hắn mang theo mấy người?
Giả thất đáp:
- Chỉ có hai người hầu.
Sắc mặt Uất Trì Việt tái nhợt đến mức dọa người:
- Thánh nhân có biết việc này không?
Giả thất nói:
- Phùng học sĩ vốn muốn bẩm báo cho Thánh nhân, lại bị Hiền phi nương nương cản lại.
Nhưng lúc Hoàng hậu nương nương biết được việc này, đã phái túc vệ đi tới kinh đô và các vùng lân cận tìm kiếm, cũng âm thầm báo cho quan lại huyện trưởng của các châu phủ tìm kiếm hỏi thăm rồi.
Uất Trì Việt suy tư chốc lát nói:
- Hắn hơn phân nửa là muốn đi Linh Châu cùng cô.
Phân ra hai ngàn người trong cấm vệ quân, chia ra ba đường, lập tức đi theo ba hướng từ Trường An tới Linh Võ tìm kiếm kỹ càng.
Giả thất nhận mệnh, đang muốn lui ra ngoài, lại có một thân vệ khác đến bẩm:
- Khởi bẩm điện hạ, mật thám cử đi đã trở lại báo cáo.
Mười dặm đường phía trước, hình như có mai phục trong hẻm núi..