Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1116
An Nhạc công chúa sở dĩ quyến rũ câu kết Đỗ Văn Thiên, là bởi vì y tuấn tú lịch sự, ra tay hào phóng, nhỏ ý phụng nghênh, rất hợp ý nàng, thêm nữa ý muốn mưu hại Dương Phàm cũng cần nhờ tới Đỗ Văn Thiên. Không ngờ người này miệng cọp gan thỏ, trên giường là tên đàn ông to xác không dậy nổi, làm chút chuyện cũng làm không tốt, trong lòng An Nhạc sinh ra chán ghét, đương nhiên vứt bỏ gã như vứt chiếc giày rách thôi.
Sau khi An Nhạc công chúa không còn chịu gặp Đỗ Văn Thiên nữa, tin tức bên ngoài vẫn không ngừng truyền đến tai nàng, thế nên nàng mới biết Đỗ Văn Thiên tự tiện bóp méo kế hoạch của nàng, đem tên “gian phu” Dương Phàm đổi thành Trương Xương Tông, trong lòng lại tức giận khó nguôi. Nhưng về sau nàng nghe tin Trương Xương Tông làm khó Đỗ gia, không khỏi lại bắt đầu thấp thỏm không yên.
Nàng lo lắng Trương Xương Tông bức bách Đỗ gia quá tàn nhẫn, Đỗ Văn Thiên rơi vào đường cùng sẽ thú nhận ra kẻ đồng mưu là nàng. Huynh và tỷ ruột của nàng lúc trước mất mạng vào tay Trương Xương Tông, nói cho cùng chẳng qua là bởi vì giễu cợt Trương Xương Tông vài câu, nàng cũng có ý buông lời gièm pha tội sát hại của Trương Xương Tông.
Tuy nói đây không phải chủ ý của nàng, người nàng muốn hại chính là Dương Phàm, cũng không phải Trương Xương Tông, nàng căn bản sẽ không nghĩ tới nên vì huynh tỷ báo thù, cũng không có dũng khí đối đầu với Trương Xương Tông, đây hết thảy đều là tên Đỗ Văn Thiên không biết tốt xấu kia gây nên, nhưng Trương Xương Tông sẽ tin sao.
An Nhạc công chúa bắt đầu thầm hối hận không nên cự tuyệt Đỗ Văn Thiên như vậy, nếu trong lòng gã đối với mình còn có ý muốn như trước, thì sẽ không dễ dàng bán đứng nàng, nhưng nàng lại lạnh nhạt Đỗ Văn Thiên, Đỗ Văn Thiên hai ngày nay luôn ở tổ trạch ở Phàn Xuyên, cũng không thể liên lạc với gã, không biết gã đã khai ra mình hay chưa.
An Nhạc công chúa đang bất an lại nghe nói Đỗ Văn Thiên cầu kiến, không khỏi mừng rỡ, vội vàng gọi người mời gã đến. Chờ khi quản sự kia ra ngoài, An Nhạc công chúa ngẫm nghĩ một chút cởi bỏ áo khoác ngoài, đổi bộ áo dài mỏng mềm chỉ thích hợp trong lúc vợ chồng gặp nhau, tới bên giường La Hán nằm xuống, lại kéo cao áo sợi một chút, lộ ra đôi đùi trong suốt nõn nà.
- Công chúa, Đỗ mỗ…
Bởi vì mấy ngày qua An Nhạc đối với gã lạnh nhạt, Đỗ Văn Thiên tiến vào phòng trong liền cụp mắt xuống, sợ còn chưa mở miệng đã bị An Nhạc công chúa đánh ra, nhưng gã vừa ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ kiều mị không thể diễn tả được của An Nhạc, cổ họng không khỏi căng thẳng, nhất thời đứng ngây ra đó.
An Nhạc thấy bộ dáng hồn tiêu phách lạc của gã, trong lòng thầm đắc ý, liền quyến rũ mà liếc gã một cái, gắt giọng:
- Nhìn cái gì chứ, ngươi cũng không phải chưa thấy qua.
Nàng với tay từ bên giường lấy một quả vải trên bàn, bóc vỏ, để giữa hai cánh môi kiều diễm, khẽ cắn một cái, nước bắn tung tóe quanh môi, đồng thời lại le lưỡi nhỏ tinh tế nhẹ nhàng liếm, giọng nói thân mật:
- Nghe nói Trương Xương Tông làm khó ngươi, người ta rất lo, hoàn hảo ngươi cũng không có việc gì, tới có lời gì, đến bên người ta nói.
An Nhạc khóe mắt lóng lánh ý xuân vỗ vỗ lên giường, bắp đùi khe khẽ vặn vẹo liền hai cái, tư thế hấp dẫn không nói lên lời. Đỗ Văn Thiên đỏ bừng mặt, gã khó khăn nuốt nước bọt, chậm rãi tới gần hai bước, run giọng nói:
- Công chúa……
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※
Trước cửa Đỗ phủ có tiếng bước chân rất khẽ, Võ Sùng Huấn lúc trước nói đi Chung Nam Sơn đột nhiên xuất hiện, ngựa của Võ Sùng Huấn còn chưa dừng hẳn đã có hai thân ảnh võ sĩ mạnh mẽ nhảy xuống ngựa, tới trước ngựa Võ Sùng Huấn rồi, một nắm lấy dây cương, một quỳ phục một chân trên đất, Võ Sùng Huấn lệch chân, giẫm lên lưng võ sĩ đó, hai bước nhảy lên bậc thang, đi nhanh vào trong, trong tay cầm chặt roi ngựa không buông.
Hơn mười thị vệ đeo kiếm theo sau tiến vào, hạ nhân trong phủ vừa thấy Phò mã gia đã trở về, cuống quít tiến lên nghênh đón, cười nói:
- Phò mã gia, không phải ngài đến Chung Nam Sơn sao, sao đã trở về rồi?
Võ Sùng Huấn mặt trầm như nước, lớn tiếng nói:
- Bớt nói nhảm, lập tức đóng chặt cửa lớn!
Võ Sùng Huấn đi nhanh về phía hậu trạch, năm sáu thị vệ theo sát phía sau, những thị vệ khác xông thẳng về phía tây sương, toàn bộ phủ đệ từ lúc có Võ Sùng Huấn, trong phủ đều đã thay đổi người của công chúa, nhưng viện phủ phía tây còn trống, trước kia là nơi ở của Đỗ Văn Thiên và tùy tùng của y, hiện tại Đỗ Văn Thiên đến đây, tùy tùng cũng tới đó nghỉ tạm.
Trần Giai cùng ba gã thị vệ khác của Đỗ phủ ở dưới tàng cây trong viện ngồi chơi nói chuyện phiếm, chợt thấy vài tên thị vệ phủ công chúa hùng hùng hổ hổ xông tới, hắn nhận ra một người trong đó, liền cười lên tiếng chào hỏi:
- Đan huynh, vội vã như vậy, có chuyện gì sao?
Thị vệ họ Đan kia ngày thường nói nói cười cười với hắn có vài phần giao tình, lúc này lại trầm mặt không nói một lời, chờ lúc tới gần, đột nhiên tung người một cước, một bước dài chạy đến trước mặt hắn, không đợi Trần Giai kịp phản ứng, một cước đã đá vào ngực hắn, khiến Trần Giai kêu lên một tiếng đau đớn, cả thân người bay ra ngoài.
Trần Giai “uỵch” một tiếng rơi trên mặt đất, “ọe” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, hấp hối nói:
- Đan…Đan huynh, huynh làm cái gì vậy?
Họ Đan quát lên:
- Bắt hết chúng lại!
Ba gã thị vệ khác của Đỗ phủ vừa mới nắm lấy chuôi kiếm, mấy thanh trường kiếm sắc bén đã lướt đến trên cổ bọn họ.
Ngày đó Võ Sùng Huấn thấy mật thư, không khỏi bán tín bán nghi, tới khi y từ miệng Thanh Nhi biết được Đỗ Văn Thiên trước kia thường xuyên vào tư phòng của công chúa, mỗi lần đều ở lại nửa canh giờ trở lên, lòng nghi ngờ nặng thêm vài phần. Nhưng dựa vào điều đó, y cũng không dám xác định, lại không dám khi không có chứng cứ rõ ràng đã đi chất vấn An Nhạc.
Bắt trộm phải có tang vật, bắt gian bắt cả cặp, y nhất định phải có chứng cứ rõ ràng. Võ Sùng Huấn đi nhanh như gió, ven đường gặp thị tỳ cung nô lập tức đuổi hết, đến lúc y cuối cùng vọt tới ngoài cửa phòng An Nhạc công chúa, đột nhiên lại có chút chần chờ.
Trước đó y trên đường đã thả tai mắt, Đỗ Văn Thiên mới vừa vào phủ y đã vội vàng chạy về, tốc độ không khỏi quá nhanh. Đỗ Văn Thiên và An Nhạc dù có tư tình, nhưng hôm nay gã đến còn có chuyện quan trọng khác, hai người cuối cùng sẽ không vì yêu gian tình nhiệt, vừa thấy mặt đã vội vàng cầu hòa chứ? Nếu chẳng may lúc này xông vào, hai người chỉ đang ngồi chơi chuyện phiếm…
Nói đến Võ Sùng Huấn sợ vợ, thiên hạ thật là vô xuất kì hữu, hiện giờ bắt kẻ thông gian bắt được thời cơ mấu chốt, y lại bắt đầu khiếp đảm, sợ bắt không đến nhược điểm, sẽ bị An Nhạc quở trách mắng nhiếc. Đúng lúc này, y mơ hồ nghe được bên trong phát ra tiếng rên rỉ hoan ái khoái lạc, trong lòng Võ Sùng Huấn chấn động, không chút nghĩ ngợi “soạt” một tiếng kéo tấm bình phong ra.
Võ Sùng Huấn lập tức xông vào, người của y tạm ở bên ngoài đóng cửa lại, xoay người đứng trước cửa. Mặc dù bọn họ biết rất rõ hôm nay là vì sao mà đến, nhưng cửa ải cuối cùng này cũng không phải bọn họ nên xông vào, bọn họ chỉ có thể đứng ở đây, việc còn lại chỉ có thể giao cho Võ Sùng Huấn tự mình xử lý.
Võ Sùng Huấn vọt vào phía sau cửa, lập tức muốn vượt qua bình phong vào phòng trong bắt kẻ gian, nhưng y vừa mới rảo bước tiến đến cửa phòng, cả người đã đứng im tại chỗ. Hai kẻ kia thậm chí ngay cả phòng trong cũng không có vào, ở gian chính này, đang ở trên giường La Hán mà điên loan đảo phượng, bắt đầu mây mưa triền miên.
Đỗ Văn Thiên hai chân quỳ trên giường, để lộ ngực trần, trên đôi vai trắng nõn động lòng người là bàn chân nhỏ, tựa như hai đóa hoa nhỏ ngượng ngùng trước mưa gió.
Trên giường, áo bào trắng cùng xiêm áo trắng dây dưa một chỗ, lộ ra vẻ lăng loạn, hiện rõ chỗ uốn cong giữa cặp đùi nõn nà lúc ẩn lúc hiện, vô cùng dâm mị hấp dẫn, bởi vì Võ Sùng Huấn đột nhiên xông vào, hai người trên giường đều giật mình ngây người, vẫn duy trì tự thế giao hợp nhất thời không thể tách ra được.
- Á, được lắm tên giặc này!
Võ Sùng Huấn tức sùi bọt mép, tức sắp hộc máu, y chợt xông lên, một quyền thật mạnh đánh tới quai hàm Đỗ Văn Thiên, Đỗ Văn Thiên chợt ngẩng đầu lên, hai cái răng cùng máu tươi vãi thành một đường cong, cả người cũng bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống mặt đất.
Võ Sùng Huấn phóng tới, vung roi ngựa trong tay lên đánh, Đỗ Văn Thiên vừa mới giơ hai tay lên muốn đỡ, lập tức kêu thảm một tiếng, cả người đều còng xuống, mặc cho roi của Võ Sùng Huấn hung hăng quất lên đầu, trên lưng gã không mảy may chống cự.
Giày của Võ Sùng Huấn đang giẫm lên giữa háng gã, Đỗ Văn Thiên một trận nhức cả trứng dái, đau đến hít thở không thông, sao còn quản đến roi rút ra đánh vào người được. Võ Sùng Huấn nhe răng cười ác độc giẫm vào dưới háng Đỗ Văn Thiên, bỗng nhiên mơ hồ phát ra một tiếng “Phốc”, chỗ cứng rắn đó của Đỗ Văn Thiên bị Võ Sùng Huấn đạp vỡ, Đỗ Văn Thiên thét lên đau đớn, rồi hôn mê bất tỉnh.
Trong lúc Võ Sùng Huấn tra tấn Đỗ Văn Thiên, An Nhạc công chúa trong cơn kinh hoảng mà tỉnh táo lại, nàng vội vàng bò lên, mặc quần áo, tới khi Võ Sùng Huấn phát hiện Đỗ Văn Thiên đã ngất, xoay người hướng về nàng đầy căm tức, An Nhạc công chúa đã thật bình tĩnh, thật ưu nhã đứng lại, giống như một vị lẫm liệt không thể phạm tiên tử.
Gò má Võ Sùng Huấn co quắp, từng bước một ép chặt về phía nàng, trừng mắt muốn nứt nói:
- An Nhạc, chuyện tốt nàng làm đó!
An Nhạc cười lạnh, nhìn y khinh thường, một mặt làm như không có chuyện gì sửa soạn lại quần áo, vừa nói:
- Ta đã làm chuyện tốt gì hả? Chàng dùng giọng điệu đó nói với ta, chàng cho là bày ra bộ dáng này ta sẽ sợ chàng? Chàng dám nói chàng ở bên ngoài chưa từng trêu hoa ghẹo nguyệt không? Hừ!
Võ Sùng Huấn giận dữ hét lên:
- Kể từ khi lấy nàng, ta chưa từng chạm vào nữ nhân khác!
An Nhạc vén tóc lên, thuận tay cầm cây trâm bên giường gài lên tóc, liếc xéo hắn nói:
- Vì ta giữ thân như ngọc sao? Ai thèm! Chàng trừng mắt với ta làm cái gì? Lá gan chàng không nhỏ, bây giờ lại dám trừng ta!
Võ Sùng Huấn giận dữ, vung mạnh tay lên, An Nhạc công chúa ưỡn ngực đối mặt với y, ngạo nghễ giơ khuôn mặt nàng ra, trên mặt nàng mang theo một chút sắc xuân hồng như trước:
- Thế nào? Muốn đánh ta à? Động thủ đi! Võ Sùng Huấn, nếu chàng không dám ra tay, chàng chính là ô quy vương bát đản!
Võ Sùng Huấn giận run người:
- Nàng…… Nàng……
An Nhạc công chúa biến sắc, đột nhiên giơ tay lên, hung hăng tát vào mặt y một bạt tai, mắng chửi:
- Đồ khốn khiếp, ngươi lúc trước quỳ gối dưới chân ta cầu xin ta thương hại, cầu ta gả cho đâu rồi? Bây giờ ngươi dám giương nanh múa vuốt với ta!
An Nhạc công chúa càng nói càng hăng, trở tay một cái đã lại là một cái bạt tai trời giáng xuống mặt y, đánh tới Võ Sùng Huấn ngạc nhiên đứng đằng kia, vẻ mặt không ngờ được, uy phong khí khái khi bắt kẻ thông gian sớm đã không thấy tăm hơi.
An Nhạc công chúa lạnh lùng nói:
- Bổn cung phải đi tắm rồi, ngươi nếu không phục, cứ viết hưu thư, nói An Nhạc ta không thủ nữ tắc, bỏ ta về Lý gia là được!
An Nhạc công chúa vung ống tay áo, cất bước đi, đi được vài bước, lại dừng chân, cũng không quay đầu lại mà nói:
- Lôi tên họ Đỗ kia ra cho ta, hai người các ngươi, đều làm cho ta ghê tởm!
Phật gia có nói, nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai. Không biết có phải vì Võ Tắc Thiên hãm hại Lý gia quá ác độc hay không, bây giờ cô nương Lý gia có thể dùng sức uy hiếp nam nhân Võ gia, Thái Bình công chúa là như thế, An Nhạc công chúa càng là như thế.
Võ Sùng Huấn hùng hổ chạy tới bắt kẻ thông gian, bắt gian tại giường mà lại bị Lý Khỏa Nhi tát cho hai cái đã xóa sạch dáng vẻ bệ vệ của y, rồi như không có việc gì đi tắm rửa, Võ Sùng Huấn ngơ ngác đứng một lúc lâu, vốn không có dũng khí đuổi theo làm khó dễ thê tử của mình, y chậm rãi xoay người, khom lưng tóm lấy tóc Đỗ Văn Thiên nhấc lên, kéo gã ra ngoài…
Sau khi An Nhạc công chúa không còn chịu gặp Đỗ Văn Thiên nữa, tin tức bên ngoài vẫn không ngừng truyền đến tai nàng, thế nên nàng mới biết Đỗ Văn Thiên tự tiện bóp méo kế hoạch của nàng, đem tên “gian phu” Dương Phàm đổi thành Trương Xương Tông, trong lòng lại tức giận khó nguôi. Nhưng về sau nàng nghe tin Trương Xương Tông làm khó Đỗ gia, không khỏi lại bắt đầu thấp thỏm không yên.
Nàng lo lắng Trương Xương Tông bức bách Đỗ gia quá tàn nhẫn, Đỗ Văn Thiên rơi vào đường cùng sẽ thú nhận ra kẻ đồng mưu là nàng. Huynh và tỷ ruột của nàng lúc trước mất mạng vào tay Trương Xương Tông, nói cho cùng chẳng qua là bởi vì giễu cợt Trương Xương Tông vài câu, nàng cũng có ý buông lời gièm pha tội sát hại của Trương Xương Tông.
Tuy nói đây không phải chủ ý của nàng, người nàng muốn hại chính là Dương Phàm, cũng không phải Trương Xương Tông, nàng căn bản sẽ không nghĩ tới nên vì huynh tỷ báo thù, cũng không có dũng khí đối đầu với Trương Xương Tông, đây hết thảy đều là tên Đỗ Văn Thiên không biết tốt xấu kia gây nên, nhưng Trương Xương Tông sẽ tin sao.
An Nhạc công chúa bắt đầu thầm hối hận không nên cự tuyệt Đỗ Văn Thiên như vậy, nếu trong lòng gã đối với mình còn có ý muốn như trước, thì sẽ không dễ dàng bán đứng nàng, nhưng nàng lại lạnh nhạt Đỗ Văn Thiên, Đỗ Văn Thiên hai ngày nay luôn ở tổ trạch ở Phàn Xuyên, cũng không thể liên lạc với gã, không biết gã đã khai ra mình hay chưa.
An Nhạc công chúa đang bất an lại nghe nói Đỗ Văn Thiên cầu kiến, không khỏi mừng rỡ, vội vàng gọi người mời gã đến. Chờ khi quản sự kia ra ngoài, An Nhạc công chúa ngẫm nghĩ một chút cởi bỏ áo khoác ngoài, đổi bộ áo dài mỏng mềm chỉ thích hợp trong lúc vợ chồng gặp nhau, tới bên giường La Hán nằm xuống, lại kéo cao áo sợi một chút, lộ ra đôi đùi trong suốt nõn nà.
- Công chúa, Đỗ mỗ…
Bởi vì mấy ngày qua An Nhạc đối với gã lạnh nhạt, Đỗ Văn Thiên tiến vào phòng trong liền cụp mắt xuống, sợ còn chưa mở miệng đã bị An Nhạc công chúa đánh ra, nhưng gã vừa ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ kiều mị không thể diễn tả được của An Nhạc, cổ họng không khỏi căng thẳng, nhất thời đứng ngây ra đó.
An Nhạc thấy bộ dáng hồn tiêu phách lạc của gã, trong lòng thầm đắc ý, liền quyến rũ mà liếc gã một cái, gắt giọng:
- Nhìn cái gì chứ, ngươi cũng không phải chưa thấy qua.
Nàng với tay từ bên giường lấy một quả vải trên bàn, bóc vỏ, để giữa hai cánh môi kiều diễm, khẽ cắn một cái, nước bắn tung tóe quanh môi, đồng thời lại le lưỡi nhỏ tinh tế nhẹ nhàng liếm, giọng nói thân mật:
- Nghe nói Trương Xương Tông làm khó ngươi, người ta rất lo, hoàn hảo ngươi cũng không có việc gì, tới có lời gì, đến bên người ta nói.
An Nhạc khóe mắt lóng lánh ý xuân vỗ vỗ lên giường, bắp đùi khe khẽ vặn vẹo liền hai cái, tư thế hấp dẫn không nói lên lời. Đỗ Văn Thiên đỏ bừng mặt, gã khó khăn nuốt nước bọt, chậm rãi tới gần hai bước, run giọng nói:
- Công chúa……
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※
Trước cửa Đỗ phủ có tiếng bước chân rất khẽ, Võ Sùng Huấn lúc trước nói đi Chung Nam Sơn đột nhiên xuất hiện, ngựa của Võ Sùng Huấn còn chưa dừng hẳn đã có hai thân ảnh võ sĩ mạnh mẽ nhảy xuống ngựa, tới trước ngựa Võ Sùng Huấn rồi, một nắm lấy dây cương, một quỳ phục một chân trên đất, Võ Sùng Huấn lệch chân, giẫm lên lưng võ sĩ đó, hai bước nhảy lên bậc thang, đi nhanh vào trong, trong tay cầm chặt roi ngựa không buông.
Hơn mười thị vệ đeo kiếm theo sau tiến vào, hạ nhân trong phủ vừa thấy Phò mã gia đã trở về, cuống quít tiến lên nghênh đón, cười nói:
- Phò mã gia, không phải ngài đến Chung Nam Sơn sao, sao đã trở về rồi?
Võ Sùng Huấn mặt trầm như nước, lớn tiếng nói:
- Bớt nói nhảm, lập tức đóng chặt cửa lớn!
Võ Sùng Huấn đi nhanh về phía hậu trạch, năm sáu thị vệ theo sát phía sau, những thị vệ khác xông thẳng về phía tây sương, toàn bộ phủ đệ từ lúc có Võ Sùng Huấn, trong phủ đều đã thay đổi người của công chúa, nhưng viện phủ phía tây còn trống, trước kia là nơi ở của Đỗ Văn Thiên và tùy tùng của y, hiện tại Đỗ Văn Thiên đến đây, tùy tùng cũng tới đó nghỉ tạm.
Trần Giai cùng ba gã thị vệ khác của Đỗ phủ ở dưới tàng cây trong viện ngồi chơi nói chuyện phiếm, chợt thấy vài tên thị vệ phủ công chúa hùng hùng hổ hổ xông tới, hắn nhận ra một người trong đó, liền cười lên tiếng chào hỏi:
- Đan huynh, vội vã như vậy, có chuyện gì sao?
Thị vệ họ Đan kia ngày thường nói nói cười cười với hắn có vài phần giao tình, lúc này lại trầm mặt không nói một lời, chờ lúc tới gần, đột nhiên tung người một cước, một bước dài chạy đến trước mặt hắn, không đợi Trần Giai kịp phản ứng, một cước đã đá vào ngực hắn, khiến Trần Giai kêu lên một tiếng đau đớn, cả thân người bay ra ngoài.
Trần Giai “uỵch” một tiếng rơi trên mặt đất, “ọe” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, hấp hối nói:
- Đan…Đan huynh, huynh làm cái gì vậy?
Họ Đan quát lên:
- Bắt hết chúng lại!
Ba gã thị vệ khác của Đỗ phủ vừa mới nắm lấy chuôi kiếm, mấy thanh trường kiếm sắc bén đã lướt đến trên cổ bọn họ.
Ngày đó Võ Sùng Huấn thấy mật thư, không khỏi bán tín bán nghi, tới khi y từ miệng Thanh Nhi biết được Đỗ Văn Thiên trước kia thường xuyên vào tư phòng của công chúa, mỗi lần đều ở lại nửa canh giờ trở lên, lòng nghi ngờ nặng thêm vài phần. Nhưng dựa vào điều đó, y cũng không dám xác định, lại không dám khi không có chứng cứ rõ ràng đã đi chất vấn An Nhạc.
Bắt trộm phải có tang vật, bắt gian bắt cả cặp, y nhất định phải có chứng cứ rõ ràng. Võ Sùng Huấn đi nhanh như gió, ven đường gặp thị tỳ cung nô lập tức đuổi hết, đến lúc y cuối cùng vọt tới ngoài cửa phòng An Nhạc công chúa, đột nhiên lại có chút chần chờ.
Trước đó y trên đường đã thả tai mắt, Đỗ Văn Thiên mới vừa vào phủ y đã vội vàng chạy về, tốc độ không khỏi quá nhanh. Đỗ Văn Thiên và An Nhạc dù có tư tình, nhưng hôm nay gã đến còn có chuyện quan trọng khác, hai người cuối cùng sẽ không vì yêu gian tình nhiệt, vừa thấy mặt đã vội vàng cầu hòa chứ? Nếu chẳng may lúc này xông vào, hai người chỉ đang ngồi chơi chuyện phiếm…
Nói đến Võ Sùng Huấn sợ vợ, thiên hạ thật là vô xuất kì hữu, hiện giờ bắt kẻ thông gian bắt được thời cơ mấu chốt, y lại bắt đầu khiếp đảm, sợ bắt không đến nhược điểm, sẽ bị An Nhạc quở trách mắng nhiếc. Đúng lúc này, y mơ hồ nghe được bên trong phát ra tiếng rên rỉ hoan ái khoái lạc, trong lòng Võ Sùng Huấn chấn động, không chút nghĩ ngợi “soạt” một tiếng kéo tấm bình phong ra.
Võ Sùng Huấn lập tức xông vào, người của y tạm ở bên ngoài đóng cửa lại, xoay người đứng trước cửa. Mặc dù bọn họ biết rất rõ hôm nay là vì sao mà đến, nhưng cửa ải cuối cùng này cũng không phải bọn họ nên xông vào, bọn họ chỉ có thể đứng ở đây, việc còn lại chỉ có thể giao cho Võ Sùng Huấn tự mình xử lý.
Võ Sùng Huấn vọt vào phía sau cửa, lập tức muốn vượt qua bình phong vào phòng trong bắt kẻ gian, nhưng y vừa mới rảo bước tiến đến cửa phòng, cả người đã đứng im tại chỗ. Hai kẻ kia thậm chí ngay cả phòng trong cũng không có vào, ở gian chính này, đang ở trên giường La Hán mà điên loan đảo phượng, bắt đầu mây mưa triền miên.
Đỗ Văn Thiên hai chân quỳ trên giường, để lộ ngực trần, trên đôi vai trắng nõn động lòng người là bàn chân nhỏ, tựa như hai đóa hoa nhỏ ngượng ngùng trước mưa gió.
Trên giường, áo bào trắng cùng xiêm áo trắng dây dưa một chỗ, lộ ra vẻ lăng loạn, hiện rõ chỗ uốn cong giữa cặp đùi nõn nà lúc ẩn lúc hiện, vô cùng dâm mị hấp dẫn, bởi vì Võ Sùng Huấn đột nhiên xông vào, hai người trên giường đều giật mình ngây người, vẫn duy trì tự thế giao hợp nhất thời không thể tách ra được.
- Á, được lắm tên giặc này!
Võ Sùng Huấn tức sùi bọt mép, tức sắp hộc máu, y chợt xông lên, một quyền thật mạnh đánh tới quai hàm Đỗ Văn Thiên, Đỗ Văn Thiên chợt ngẩng đầu lên, hai cái răng cùng máu tươi vãi thành một đường cong, cả người cũng bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống mặt đất.
Võ Sùng Huấn phóng tới, vung roi ngựa trong tay lên đánh, Đỗ Văn Thiên vừa mới giơ hai tay lên muốn đỡ, lập tức kêu thảm một tiếng, cả người đều còng xuống, mặc cho roi của Võ Sùng Huấn hung hăng quất lên đầu, trên lưng gã không mảy may chống cự.
Giày của Võ Sùng Huấn đang giẫm lên giữa háng gã, Đỗ Văn Thiên một trận nhức cả trứng dái, đau đến hít thở không thông, sao còn quản đến roi rút ra đánh vào người được. Võ Sùng Huấn nhe răng cười ác độc giẫm vào dưới háng Đỗ Văn Thiên, bỗng nhiên mơ hồ phát ra một tiếng “Phốc”, chỗ cứng rắn đó của Đỗ Văn Thiên bị Võ Sùng Huấn đạp vỡ, Đỗ Văn Thiên thét lên đau đớn, rồi hôn mê bất tỉnh.
Trong lúc Võ Sùng Huấn tra tấn Đỗ Văn Thiên, An Nhạc công chúa trong cơn kinh hoảng mà tỉnh táo lại, nàng vội vàng bò lên, mặc quần áo, tới khi Võ Sùng Huấn phát hiện Đỗ Văn Thiên đã ngất, xoay người hướng về nàng đầy căm tức, An Nhạc công chúa đã thật bình tĩnh, thật ưu nhã đứng lại, giống như một vị lẫm liệt không thể phạm tiên tử.
Gò má Võ Sùng Huấn co quắp, từng bước một ép chặt về phía nàng, trừng mắt muốn nứt nói:
- An Nhạc, chuyện tốt nàng làm đó!
An Nhạc cười lạnh, nhìn y khinh thường, một mặt làm như không có chuyện gì sửa soạn lại quần áo, vừa nói:
- Ta đã làm chuyện tốt gì hả? Chàng dùng giọng điệu đó nói với ta, chàng cho là bày ra bộ dáng này ta sẽ sợ chàng? Chàng dám nói chàng ở bên ngoài chưa từng trêu hoa ghẹo nguyệt không? Hừ!
Võ Sùng Huấn giận dữ hét lên:
- Kể từ khi lấy nàng, ta chưa từng chạm vào nữ nhân khác!
An Nhạc vén tóc lên, thuận tay cầm cây trâm bên giường gài lên tóc, liếc xéo hắn nói:
- Vì ta giữ thân như ngọc sao? Ai thèm! Chàng trừng mắt với ta làm cái gì? Lá gan chàng không nhỏ, bây giờ lại dám trừng ta!
Võ Sùng Huấn giận dữ, vung mạnh tay lên, An Nhạc công chúa ưỡn ngực đối mặt với y, ngạo nghễ giơ khuôn mặt nàng ra, trên mặt nàng mang theo một chút sắc xuân hồng như trước:
- Thế nào? Muốn đánh ta à? Động thủ đi! Võ Sùng Huấn, nếu chàng không dám ra tay, chàng chính là ô quy vương bát đản!
Võ Sùng Huấn giận run người:
- Nàng…… Nàng……
An Nhạc công chúa biến sắc, đột nhiên giơ tay lên, hung hăng tát vào mặt y một bạt tai, mắng chửi:
- Đồ khốn khiếp, ngươi lúc trước quỳ gối dưới chân ta cầu xin ta thương hại, cầu ta gả cho đâu rồi? Bây giờ ngươi dám giương nanh múa vuốt với ta!
An Nhạc công chúa càng nói càng hăng, trở tay một cái đã lại là một cái bạt tai trời giáng xuống mặt y, đánh tới Võ Sùng Huấn ngạc nhiên đứng đằng kia, vẻ mặt không ngờ được, uy phong khí khái khi bắt kẻ thông gian sớm đã không thấy tăm hơi.
An Nhạc công chúa lạnh lùng nói:
- Bổn cung phải đi tắm rồi, ngươi nếu không phục, cứ viết hưu thư, nói An Nhạc ta không thủ nữ tắc, bỏ ta về Lý gia là được!
An Nhạc công chúa vung ống tay áo, cất bước đi, đi được vài bước, lại dừng chân, cũng không quay đầu lại mà nói:
- Lôi tên họ Đỗ kia ra cho ta, hai người các ngươi, đều làm cho ta ghê tởm!
Phật gia có nói, nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai. Không biết có phải vì Võ Tắc Thiên hãm hại Lý gia quá ác độc hay không, bây giờ cô nương Lý gia có thể dùng sức uy hiếp nam nhân Võ gia, Thái Bình công chúa là như thế, An Nhạc công chúa càng là như thế.
Võ Sùng Huấn hùng hổ chạy tới bắt kẻ thông gian, bắt gian tại giường mà lại bị Lý Khỏa Nhi tát cho hai cái đã xóa sạch dáng vẻ bệ vệ của y, rồi như không có việc gì đi tắm rửa, Võ Sùng Huấn ngơ ngác đứng một lúc lâu, vốn không có dũng khí đuổi theo làm khó dễ thê tử của mình, y chậm rãi xoay người, khom lưng tóm lấy tóc Đỗ Văn Thiên nhấc lên, kéo gã ra ngoài…