Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46: Giữ cái đầu lạnh
Phù Nhân Sinh và Phù Đổng nhận được tin Bối Bội Sam gặp tai nạn liền chạy đến đây. Cả hai liền chết lặng khi nghe tin cô bị thương nặng và mất đi đứa bé trong bụng, nó chỉ mới năm tháng...không thể cứu được.
Cô bắt taxi về nhà, không hiểu sao khi đi qua ngã tư thì một chiếc xe tải lao đến, qua đoạn camera trên đường thì chiếc xe đó rõ là cố ý đâm vào cô.
Tài xế taxi cũng đã bỏ mạng vì tai nạn, cũng may Bối Bội Sam phúc lớn mạng lớn qua được cơn nguy kịch này.
Phù Nhân Sinh liền nghĩ đến Sở Bách Điềm làm chuyện này nên mới chạy đến đây Sở gia làm loạn. Từ đầu Phù Nhân Sinh một chút cũng không tin vào Sở Bách Điềm thật lòng thương cô, quan tâm cô.
Nhất định sẽ vì chuyện đó mà...
Nhưng không, anh đã lầm.
Lúc anh đến đó làm loạn, nói ra mọi chuyện thì chứng kiến bộ dạng sững sờ của Sở Bách Điềm, như người mất hồn.
Cuối cùng anh bị áp đảo Sở Bách Điềm liền lao đến nắm lấy cổ áo anh, hỏi cô ở bệnh nào rồi chạy đến đây.
Phù Đổng sợ anh hai mình gây chuyện nên chạy đến can ngăn. Cũng như không cho anh và Sở Bách Điềm ở cùng một chỗ, nhất định là ở phòng bệnh của Bối Bội Sam.
Nếu không...sẽ có ẩu đả xảy ra thật!
Sở Bách Điềm chỉnh lại cổ áo mình. Anh nhìn máu trên tay, mỉm cười.
" Mày...mày...".
" Phù Nhân Sinh, tôi và anh trước kia đúng là không đội trời chung ".
" Có lẽ anh và Phù Đổng đều nghĩ tôi đã làm chuyện này. Muốn biến Bội Sam thành con người đau khổ nhất trên đời này ".
" Nhưng không...tôi đã từ bỏ rồi ".
Phù Đổng buông Phù Nhân Sinh ra.
Tên này...
Đang nói thật. Đã động lòng với Bối Bội Sam hoàn toàn rồi.
" Chúng ta trước giờ là kẻ thù, nhưng mà lần này...".
" Hãy vì cô ấy, hợp sức mà tìm ra kẻ đứng sau ".
Du Vu lúc này bước đến.
" Có cần tôi giúp một tay không?".
Anh đoán được mà, quả nhiên ở đây có náo nhiệt. Những con người này bình thường cục súc, cộc tính các kiểu...
Nhưng một khi động đến người mình yêu quý. Bọn họ sẵn sàng từ thù thành bạn để tìm ra kẻ đứng sau, trừng trị kẻ đó thay cho Bối Bội Sam.
" Du Vu...".
" Tôi thật không nỡ nhìn bệnh nhân của mình chịu đau như vậy mà " Du Vu nói.
Anh là bác sĩ, năm lần bảy lượt nhìn bệnh nhân mình rơi vào nguy hiểm và tuyệt vọng.
Lương tâm anh cắn rứt lắm.
Hắc Mộc Lan bây giờ bước lại gần. Từ nãy giờ cô nghe cả rồi.
Hôm nay cô đến đây còn không thèm bịt kín nữa mà.
" Tôi...cũng muốn giúp " Hắc Mộc Lan lên tiếng.
Bây giờ chẳng phải lúc tất cả cãi vã nhau hay đánh nhau đâu.
Mà là tất cả giữ cái đầu lạnh, thật bình tĩnh.
Cùng nhau giải quyết vấn đề.
Mặc dù...
Cô chẳng ưa mấy con người này mấy đâu...
" Mộc Lan...".
" Nếu là bình thường tôi sẽ đánh người, nhưng chuyện lần này...".
" Tôi hy vọng tất cả có thể vì Bội Sam, cùng nhau hợp sức...".
" Bảo vệ em ấy ".
Nhưng việc trước mắt đó chính là...
Đợi cô tỉnh dậy, đợi Bối Bội Sam chấp nhận sự thật và vượt qua nó.
Đối mặt với hiện tại cũng là một cách tốt. Mặc dù cú sốc mất con thế này...
Quá sốc với Bối Bội Sam rồi!
...
Một ngày sau.
Bối Bội Sam mở mắt nhìn trần nhà.
Ha...
Cô còn sống à?
Toàn thân đau nhức, không còn một chút sức lực nào. Thậm chí nhấc một ngón tay lên cũng không nổi nữa rồi.
Cô...
Bối Bội Sam nhắm mắt lại lần nữa. Trước mặt cô chính là hình ảnh của vụ tai nạn khi cô còn chút ý thức.
Chiếc xe lao đến, cô chứng kiến nhìn thấy.
Sau đó...
Rầm
Tiếng nổ vang lên, cô cảm thấy người mình lăn vài chục vòng với chiếc xe vậy, cả người đều đau...
Máu...
Con...
Đứa bé...
Bối Bội Sam lập tức mở mắt ra. Con...đứa bé...
Bằng với sự cố gắng, cô liền nhấc tay lên như một phép màu.
" Con...con...".
Cô lên tiếng.
Tại sao không có ai?
Tại sao không có ai đáp lại cô?
Ai đó...
Ai đó hãy nói cho cô biết.
Con của cô nó đã làm sao rồi?
Sở Bách Điềm lúc này mở cửa đi vào, phía sau chính là Phù Nhân Sinh.
Nhìn cả hai người đàn ông trước mặt mình. Cô chỉ tay về phía họ...
Con...
Trong đầu cô chỉ có con mình!
" Con...con...".
Sở Bách Điềm như bị sốc toàn tập. Còn Phù Nhân Sinh không tin vào mắt mình nữa rồi.
Tỉnh rồi.
Bối Bội Sam tỉnh lại rồi!
Cô lấy lại được ý thức của mình rồi!
" Bội...Bội Sam...".
Sở Bách Điềm lảo đảo bước vào, Phù Nhân Sinh cũng như thế.
Gò má Bối Bội Sam lăn dài nước mắt.
Con...
Con của cô đâu rồi?
Trả lời đi? Tại sao anh không trả lời?
Leo nữa...tại sao cả hai im lặng vậy? Có phải...có phải...
Thiên thần của cô...đã...
Cô bắt taxi về nhà, không hiểu sao khi đi qua ngã tư thì một chiếc xe tải lao đến, qua đoạn camera trên đường thì chiếc xe đó rõ là cố ý đâm vào cô.
Tài xế taxi cũng đã bỏ mạng vì tai nạn, cũng may Bối Bội Sam phúc lớn mạng lớn qua được cơn nguy kịch này.
Phù Nhân Sinh liền nghĩ đến Sở Bách Điềm làm chuyện này nên mới chạy đến đây Sở gia làm loạn. Từ đầu Phù Nhân Sinh một chút cũng không tin vào Sở Bách Điềm thật lòng thương cô, quan tâm cô.
Nhất định sẽ vì chuyện đó mà...
Nhưng không, anh đã lầm.
Lúc anh đến đó làm loạn, nói ra mọi chuyện thì chứng kiến bộ dạng sững sờ của Sở Bách Điềm, như người mất hồn.
Cuối cùng anh bị áp đảo Sở Bách Điềm liền lao đến nắm lấy cổ áo anh, hỏi cô ở bệnh nào rồi chạy đến đây.
Phù Đổng sợ anh hai mình gây chuyện nên chạy đến can ngăn. Cũng như không cho anh và Sở Bách Điềm ở cùng một chỗ, nhất định là ở phòng bệnh của Bối Bội Sam.
Nếu không...sẽ có ẩu đả xảy ra thật!
Sở Bách Điềm chỉnh lại cổ áo mình. Anh nhìn máu trên tay, mỉm cười.
" Mày...mày...".
" Phù Nhân Sinh, tôi và anh trước kia đúng là không đội trời chung ".
" Có lẽ anh và Phù Đổng đều nghĩ tôi đã làm chuyện này. Muốn biến Bội Sam thành con người đau khổ nhất trên đời này ".
" Nhưng không...tôi đã từ bỏ rồi ".
Phù Đổng buông Phù Nhân Sinh ra.
Tên này...
Đang nói thật. Đã động lòng với Bối Bội Sam hoàn toàn rồi.
" Chúng ta trước giờ là kẻ thù, nhưng mà lần này...".
" Hãy vì cô ấy, hợp sức mà tìm ra kẻ đứng sau ".
Du Vu lúc này bước đến.
" Có cần tôi giúp một tay không?".
Anh đoán được mà, quả nhiên ở đây có náo nhiệt. Những con người này bình thường cục súc, cộc tính các kiểu...
Nhưng một khi động đến người mình yêu quý. Bọn họ sẵn sàng từ thù thành bạn để tìm ra kẻ đứng sau, trừng trị kẻ đó thay cho Bối Bội Sam.
" Du Vu...".
" Tôi thật không nỡ nhìn bệnh nhân của mình chịu đau như vậy mà " Du Vu nói.
Anh là bác sĩ, năm lần bảy lượt nhìn bệnh nhân mình rơi vào nguy hiểm và tuyệt vọng.
Lương tâm anh cắn rứt lắm.
Hắc Mộc Lan bây giờ bước lại gần. Từ nãy giờ cô nghe cả rồi.
Hôm nay cô đến đây còn không thèm bịt kín nữa mà.
" Tôi...cũng muốn giúp " Hắc Mộc Lan lên tiếng.
Bây giờ chẳng phải lúc tất cả cãi vã nhau hay đánh nhau đâu.
Mà là tất cả giữ cái đầu lạnh, thật bình tĩnh.
Cùng nhau giải quyết vấn đề.
Mặc dù...
Cô chẳng ưa mấy con người này mấy đâu...
" Mộc Lan...".
" Nếu là bình thường tôi sẽ đánh người, nhưng chuyện lần này...".
" Tôi hy vọng tất cả có thể vì Bội Sam, cùng nhau hợp sức...".
" Bảo vệ em ấy ".
Nhưng việc trước mắt đó chính là...
Đợi cô tỉnh dậy, đợi Bối Bội Sam chấp nhận sự thật và vượt qua nó.
Đối mặt với hiện tại cũng là một cách tốt. Mặc dù cú sốc mất con thế này...
Quá sốc với Bối Bội Sam rồi!
...
Một ngày sau.
Bối Bội Sam mở mắt nhìn trần nhà.
Ha...
Cô còn sống à?
Toàn thân đau nhức, không còn một chút sức lực nào. Thậm chí nhấc một ngón tay lên cũng không nổi nữa rồi.
Cô...
Bối Bội Sam nhắm mắt lại lần nữa. Trước mặt cô chính là hình ảnh của vụ tai nạn khi cô còn chút ý thức.
Chiếc xe lao đến, cô chứng kiến nhìn thấy.
Sau đó...
Rầm
Tiếng nổ vang lên, cô cảm thấy người mình lăn vài chục vòng với chiếc xe vậy, cả người đều đau...
Máu...
Con...
Đứa bé...
Bối Bội Sam lập tức mở mắt ra. Con...đứa bé...
Bằng với sự cố gắng, cô liền nhấc tay lên như một phép màu.
" Con...con...".
Cô lên tiếng.
Tại sao không có ai?
Tại sao không có ai đáp lại cô?
Ai đó...
Ai đó hãy nói cho cô biết.
Con của cô nó đã làm sao rồi?
Sở Bách Điềm lúc này mở cửa đi vào, phía sau chính là Phù Nhân Sinh.
Nhìn cả hai người đàn ông trước mặt mình. Cô chỉ tay về phía họ...
Con...
Trong đầu cô chỉ có con mình!
" Con...con...".
Sở Bách Điềm như bị sốc toàn tập. Còn Phù Nhân Sinh không tin vào mắt mình nữa rồi.
Tỉnh rồi.
Bối Bội Sam tỉnh lại rồi!
Cô lấy lại được ý thức của mình rồi!
" Bội...Bội Sam...".
Sở Bách Điềm lảo đảo bước vào, Phù Nhân Sinh cũng như thế.
Gò má Bối Bội Sam lăn dài nước mắt.
Con...
Con của cô đâu rồi?
Trả lời đi? Tại sao anh không trả lời?
Leo nữa...tại sao cả hai im lặng vậy? Có phải...có phải...
Thiên thần của cô...đã...