Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Edit: Halina
Beta: Nhược Vy
Ma giới không giống với nhân gian, bởi vì diện tích rất rộng, hơn nữa người ma tộc có thể bay trên không trong nháy mắt nên vạn dặm cũng chỉ bằng trăm trượng ở nhân gian, tên địa danh cũng được dùng trong vòng năm vạn dặm.
Viên Sơn nằm trong năm vạn dặm, Phong Minh biết địa danh này nhưng cái tên Viên Sơn này do mẫu thân hắn đặt, cụ thể ở đâu hắn cũng không biết.
A Phiến nghe xong liền hỏi: "Mẫu thân ngài ở đó bao lâu rồi?"
"Sau khi phụ thân ta qua đời thì mẫu thân ta vẫn luôn ở đó."
A Phiến kinh ngạc: "Ma Tôn đại nhân đã qua đời 17 vạn năm, mẫu tử hai người đã 17 vạn năm rồi chưa gặp nhau sao? Ngài không hề đi tìm bà ấy dù chỉ một lần?"
Phong Minh nói: "Cách một trăm năm bà ấy sẽ trở về một lần, ta cũng sẽ dẫn Cải Trắng đến đó một lần."
A Phiến hiểu rõ: "Có phải lần này đã qua hẹn ước trăm năm rồi nhưng mẫu thân ngài vẫn chưa hồi cung, vậy nên ngài mới muốn đi tìm, nhưng phát hiện Cải Trắng không có ở đây. Hôm nay cũng không thấy Cải Trắng đến, cho nên ngài nghĩ có thể Cải Trắng đã đến đó trước rồi đúng không?"
Cuối cùng nàng cũng có chút thông minh, Phong Minh gật đầu: "Ừ"
A Phiến cũng hiểu tại sao hắn thà để lộ mình là kẻ mù đường, muốn nàng dẫn đường -- Đại Ma Vương đang lo lắng cho mẫu thân của mình.
Nàng nhanh chóng ăn xong viên cá cuối cùng rồi nói: "Vậy đi thôi."
"Ngươi biết đường sao?" Dù sao nơi đó rộng năm vạn dặm, muốn tìm một đỉnh núi cũng không dễ dàng, hắn lại nói tiếp: "Mẫu thân ta không cho bất cứ kẻ nào tới quấy rầy mình cho nên mới che giấu Viên Sơn, dù là ta cũng không có cách nào tìm được một chút dấu vết nào, chỉ có thể tìm bằng mắt thôi."
Như vậy cũng tốt hơn tìm một người trong Hoàng thành ở Nhân giới, khi bước vào trong thành phải tìm kiếm mỗi một gian phòng, đi vào mỗi một con hẻm, chắc là cảnh tượng như thế sẽ không tái diễn đâu, như vậy quá gian nan, vốn dĩ không thể tìm ra được.
A Phiến hít một hơi, nói: "Rất dễ dàng."
"..." Ý chế giễu trong đầu Phong Minh cũng biến mất, hắn không còn nghi ngờ bản lãnh tìm đường của nàng chút nào nữa, nàng chính là Tiểu Quái Thú dù có bị bịt kín mắt thì cũng có thể đi ra khỏi mê cung.
"Tốc độ của chúng ta nhanh như vậy, dù có phải tìm trong vòng vạn dặm cũng chỉ mất nửa ngày."
"À..."
A Phiến chớp mắt nhìn Đại Ma Vương đột nhiên nắm lấy tay nàng, hỏi: "Đại Ma Vương, ngài làm cái gì vậy?"
Phong Minh yên lặng thu tay về, nói: "Vừa rồi có chút kích động."
"Kích động gì?"
"Kích động muốn xem thử đầu óc của ngươi có gì khác với người bình thường không."
Khuôn mặt đẹp của A Phiến lập tức trắng bệch không còn chút máu: "Ngài lại muốn cạy đầu của tiểu tiên nữ sao!"
Phong Minh liếc nàng một cái: "Thân là người đứng đầu một giới sẽ không giống người phàm, chỉ cần cầm tay một chút là biết ngay."
A Phiến hít một hơi, hăng hái bừng bừng hỏi: "Vậy đầu óc của ta có phải rất lợi hại không?"
Hoàn toàn ngược lại, không hề đặc biệt chỗ nào, chỉ là một tiểu tiên nữ bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Phong Minh suy nghĩ một chút rồi nói: "Không, rất đần, ít rễ [1], à không, chỉ có hai gốc rễ."
[1] Có thể hiểu là nơron thần kinh.
"... Ngài gạt người." A Phiến nắm lấy tay của hắn, cố gắng dùng tiên khí cảm nhận, muốn nhìn xem trong đầu hắn có gì nhưng linh lực không đủ, vốn không thể xem được. Nàng thu tay về, bình tĩnh nói: "Tạm thời ngài chỉ có bốn gốc, là bốn gốc rễ ở bốn hướng Đông Tây Nam Bắc."
Phong Minh cười một tiếng, chẳng thèm ngó ngàng tới nàng.
Uống xong canh cá thì hai người trở lại Ma giới, vừa đúng lúc ám vệ đưa bản đồ Ma giới tới, lúc hắn rời đi còn nhìn lão đại nhà mình một cái đầy thâm ý.
Có thể xem hiểu sao?
Nhất, định, không, thể.
Phong Minh nhận bản đồ thì lập tức giao cho A Phiến, nàng mở bản đồ ra nhìn, bản đồ Ma giới lớn gấp trăm lần nhân gian, nhưng ám vệ đã chỉ Viên sơn nằm trong vùng đất năm vạn dặm nên A Phiến liền khoanh vùng được nơi đó từ phần cắt của bản đồ.
Nàng nhìn kỹ một hồi rồi nói: "Nơi này nhiều núi nên nhất định cũng rất nhiều sơn động, như vậy nếu muốn tìm người thì sẽ tương đối phiền phức. Nói không chừng trong sơn động còn có thể ma quái đáng sợ xuất hiện, sau đó đuổi theo chúng ta."
Phong Minh thấy nàng chỉ lo nghĩ về mấy thứ vô dụng này thì lên tiếng nhắc nhở: "Bọn chúng sẽ không muốn chết."
"... Cũng đúng." Lúc này A Phiến mới tiếp tục an tâm nhìn vùng đất năm vạn dặm rồi hỏi: "Mẫu thân ngài thích nơi náo nhiệt hay là nơi an tĩnh?"
"An tĩnh."
"Vậy nhất định rất thích núi rồi, trong vùng đất năm vạn dặm rất nhiều núi, những chỗ khác có địa thế bằng phẳng, nhưng bà ấy không đến đó cho nên chắc hẳn là thích núi. Không thích ồn ào thì không có khả năng ở trong rừng, vì trong rừng dù là ban ngày hay ban đêm cũng đều rất ồn, cũng không thể nào ở cạnh sông, vì như vậy quá ồn..." A Phiến nhìn qua nhìn lại mấy lần, khoanh tròn khoảng bảy tám nơi rồi nói: "Chúng ta tìm từ nơi này đi."
Phong Minh cảm thấy nhất định vừa rồi cách mình cầm tay nàng phỏng đoán bị sai, sao nàng có thể là một tiểu tiên nữ bình thường được, sao chỉ có mỗi hai gốc rễ được, rõ ràng là nhiều hơn 18 gốc, hơn nữa tất cả đều có kỹ năng nhận đường và tìm người.
Đã nuôi một con Cải Trắng rồi, bây giờ nuôi thêm một Tiểu Tiên Nữ nữa, hình như cũng rất tốt -- Hắn điên rồi! )
Phong Minh lắc đầu một cái, lúc này A Phiến đã xem xong bản đồ, nghiêng đầu nói với hắn: "Đi thôi Đại Ma Vương."
------
Ma giới không yên tĩnh như nhân gian, so với dã thú ở Ma giới thì đám dã thú ở nhân gian chỉ là mèo con, vừa ôn thuận vừa đáng yêu. Đây là lần đầu A Phiến tiến vào rừng sâu núi thẳm của Ma giới, trừ những quái thú lớn ngu xuẩn mơ tưởng vồ bọn họ thì cây cối nơi này đều cao vút, không lùn không nhỏ. Mỗi một thân cây đều tươi tốt, trông có vẻ như đang liều mạng so chiều cao với nhau, hình thù kỳ quái, xiêu xiêu vẹo vẹo, nàng nhìn mà cảm thấy hoa cả mắt.
A Phiến vừa dẫn Phong Minh đi vòng vèo quanh đám cây cối này vừa nói: "Đại Ma Vương, cây cối ở Ma giới có hình dáng thật đặc biệt, như vậy cũng tốt, ít nhất liếc mắt một cái là có thể nhớ được vị trí chính xác, sẽ không đi lạc đường."
Phong Minh nhìn cây cối trong cánh rừng này... Rõ ràng đều giống y như nhau, hơn nữa không phải vừa rồi bọn họ vừa mới đi qua con đường này sao?
Hình như không phải, không đúng, hình như đúng rồi, nhưng mà lại có vẻ không đúng...
"Grào -- "
Trong rừng cây âm u của Ma giới đột nhiên có một con quái vật khổng lồ cao một trượng nhảy ra, mặt đất rung chấn khiến lá gan của A Phiến cũng run lên, nàng ôm chặt cánh tay Phong Minh, run rẩy nói: "Quái, quái thú."
Phong Minh cau mày nhìn con mèo cản đường ở phía trước, thời gian của bọn họ vốn không nhiều lắm, còn phải đi từng bước để tìm người, nó lại dám làm trễ nãi việc của hắn!
Quái vật khổng lồ lại gào thét về phía bọn họ, răng nanh như lưỡi liềm, lóe sáng đầy lạnh lẽo khiếp người.
Phong Minh khẽ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm con quái vật không biết sống chết này, ánh mắt hắn còn lạnh hơn cả răng nanh của nó.
Trong nháy mắt, sát khí vờn quanh người hắn, sắc sảo mà gai góc, hắn còn chưa ra tay thì con quái vật đã ngây người, hai ánh mắt vừa chạm vào nhau đã lập tức dọa cho nó sợ đến gào khóc, xoay người chạy thục mạng.
Lúc này Phong Minh mới thu sát khí lại, chợt thấy người bên cạnh không hề nắm lấy cánh tay hắn nữa thì liền biết nàng đã sợ đến mức choáng váng mê man, hắn nghiêng đầu nhìn qua thì thấy mặt A Phiến tái nhợt, dựa vào hắn, run rẩy nói: "Sát khí... Lan tỏa đến mức miệng ta cũng cứng đờ..."
Phong Minh xách nàng lên nói: "Nếu như không phải lúc trước ngươi từng uống máu của ta thì với linh lực của ngươi, ngay cả đứng gần ta nửa tấc cũng không thể."
"Ta uống máu Ma tộc lúc nào?" A Phiến kinh ngạc: "Sao ta lại không biết?"
"Lúc ngươi trúng độc ở đảo Cự Nhân." Phong Minh nhìn nàng, lúc nói tới chuyện này thì hắn lại bất giác nhìn về phía môi của nàng. Môi nàng trắng bệch chỉ còn chút máu, giống như hoa đào vừa mới nở rộ, hắn bỗng dưng nhớ tới xúc cảm lúc giải độc cho nàng ở đảo Cự Nhân.
Lúc này A Phiến mới nhớ tới lúc ấy bị quả độc làm cho mê man chóng mặt, sau đó cả đường gặp nguy nan nên đã hoàn toàn quên mất chuyện này. Hắn nhắc lại thì nàng mới nhớ ra.
Không nghĩ tới thì sẽ không có cảm giác gì, nhưng một khi nghĩ tới rồi... Lúc ấy cánh tay nàng ôm ngang hông Đại Ma Vương, hắn còn áp sát mặt nàng... Cảnh tượng đó hiện lên rất rõ ràng.
A Phiến giật mình, mặt có chút nóng. Nàng hít sâu một hơi để áp chế trái tim đang đập dồn dập, muốn giả bộ bình tĩnh nói chuyện với Đại MaVương nhưng vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện hắn đã vội vàng bỏ đi thật xa và bỏ lại nàng.
"Đại Ma Vương -- "
Sau lưng vang lên âm thanh mềm mại yêu kiều khiến trái tim hắn lại đập dồn dập, vẻ mặt Phong Minh hơi lúng túng nên càng bước nhanh hơn theo bản năng.
A Phiến nhanh chân đuổi theo hắn, trong rừng có quá nhiều cây cao, vì nóng nảy chạy trốn nên bị trật chân rồi té ngã xuống đất.
Tiếng kêu chợt ngừng, chỉ có một tiếng hét đau đớn vang lên. Phong Minh dừng bước, xoay người lại nhìn thì thấy quỷ khóc nhè này đã nằm trên lá khô, không biết đang loay hoay làm cái gì. Hắn lập tức trở lại bên cạnh nàng, nhìn thấy trên mắt cá chân nàng có nhiều cỏ mây quấn quanh, giống như muốn kéo cả người nàng đi. Mặt hắn khẽ nhăn lại, dùng ngón tay thay thanh kiếm chém đứt cỏ mây ngay lập tức.
"Làm ta sợ muốn chết." A Phiến đau khổ nói: "Ta cho rằng mình bị nó ăn rồi."
"Ngươi không thể dùng pháp thuật sao."
"Không thể." A Phiến bò dậy, vỗ vỗ lá cây dính trên y phục rồi nói: "Liên Đạo thượng tiên đã ra lệnh cấm không cho chúng ta dùng pháp thuật ở Dị giới, nhất là Ma giới. Ngài biết đó, quan hệ giữa hai giới Thần Ma ở Lục giới là mẫn cảm nhất. Trong lúc còn có thể bay lượn khắp nơi, thời bình không loạn lạc, nếu dùng một lần thì khi trở về sẽ phải viết nguyên nhân gây ra hậu quả, bị thẩm duyệt nhiều lần, nếu không cẩn thận sẽ bị tra hỏi lại, rất phiền phức."
Phong Minh cười một tiếng: "Lần sau ngươi cứ viết là 'Ma Tôn đã cho phép', còn lại không cần nói nhiều."
"Được được." Rốt cục A Phiến cũng cảm thấy làm bằng hữu với Đại Ma Vương cũng khá dễ dàng, nàng thử đứng lên nhưng mắt cá chân đau khiến đầu gối nàng cũng đau theo, chắc là vừa rồi té quỵ xuống đất nên đã bị thương. Nàng xoa xoa vài cái nhưng vẫn đau như cũ, "Chân đau, đầu gối cũng bị thương rồi."
Phong Minh hơi khựng lại nhưng không nói gì, chỉ thấy nàng ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt kiên định nói : "Ta sẽ cố gắng bò theo!" )
"..." Phong Minh nghiêm mặt nói: "Lên đi."
A Phiến hỏi: "Đại Ma Vương, ngài muốn xách ta đi sao?"
"Cõng ngươi."
A Phiến kinh sợ trợn to mắt: "Đại Ma Vương, tại sao ngài lại muốn cõng ta mà không phải là xách ta?"
Chỉ là đột nhiên muốn làm vậy thôi, làm gì có nguyên nhân gì chứ. Phong Minh muốn mắng cho Quỷ khóc nhè ngu ngốc này một trận, hắn xoay người nói: "Không lên thì bò đi."
A Phiến nhanh chóng cân nhắc hai lần rồi quả quyết lựa chọn nằm trên lưng của hắn.
Lưng Đại Ma Vương vừa dày rộng vừa bền chắc, nàng nhớ lại ngày đó nằm đè trên người hắn, bụng cũng bị đè đến căng cứng.
Cảm thấy Quỷ khóc nhè trên lưng đột nhiên an tĩnh, Phong Minh lại không có cách nào quay đầu nhìn nàng nên liền nhíu mày: "Quỷ khóc nhè?"
"Hả?"
Nghe nàng trả lời, Phong Minh không hỏi nữa. A Phiến thấy hắn kêu một tiếng rồi không nói chuyện thì áp đầu lên vai hắn hỏi: "Ngài kêu ta có gì không Đại Ma Vương?"
Phong Minh cứng người, nghiêng đầu đi chỗ khác, lẩn tránh mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn trên tóc nàng: "Không có gì cả."
"À." A Phiến không hỏi nữa, nàng tiếp tục yên tĩnh, sau đó lại suy nghĩ một đống chuyện ngổn ngang. Từ lần đầu tiên gặp mặt lúc ngắm pháo bông, đến đảo Cự Nhân, đến chỗ thác nước nhỏ của Lý Chiếu, rồi lại nghĩ đến tơ hồng mà Nguyệt lão cố ý se cho bọn họ -- mặc dù cuối cùng cũng bị Nguyệt lão ném lên trời, tơ hồng cũng mất, nhưng...
Tim A Phiến đập thình thịch, lồng ngực phập phồng trên lưng Phong Minh.
Phong Minh cõng nàng, bước từng bước đi trong rừng rậm, đi được một khoảng xa thì đẩy người đang nằm trên lưng hắn xuống. Đi lên vài bước rồi dừng lại, hồ nghi nhìn về phía trước.
A Phiến hồi thần quan sát, không nhịn được nói: "Đại Ma Vương, sao ngài quay lại chỗ cũ rồi."
Phong Minh phủ định hoàn toàn: "Không có!"
"Ngài đi nhầm rồi, nơi này chúng ta vừa mới đi qua."
"Không có!"
"Có."
"Đại Ma Vương, ngài khiêm tốn một chút được không, sau này không có Cải Trắng và ta dẫn đường thì ngài phải làm sao bây giờ?" A Phiến lo lắng sau này hắn sẽ luôn đi lạc, nàng thở dài một hơi, chợt nhìn thấy phía trước có nhiều hơn bốn thân cây màu xám, lúc nàng đang nhìn thì đột nhiên thân cây giật giật. Nàng kinh ngạc, sau đó liền nghe thấy một tiếng "meo meo", có một cái đầu tròn đi ra ngoài, mặt mày cong cong.
A Phiến mừng rỡ: "Cải Trắng!"
Có một nữ nhân mặc áo bào tím đang ngồi trên đầu nó, nước da trắng nõn, mặt mũi tuyệt mỹ, thân hình không quá mảnh mai, lông mày hiên ngang nhưng lại dịu dàng. Nàng nhìn Phong Minh rồi lại nhìn tiểu tiên nữ đang nằm trên lưng hắn rồi nhoẻn miệng cười.
A Phiến cười một tiếng đầy kinh hãi rồi nhanh chóng tuột xuống khỏi lưng Phong Minh. Phong Minh nhìn người ngồi trên đầu Cải Trắng, mở miệng nói: "Mẫu thân."
"Bụp --" tiểu tiên nữ ngồi trên lưng hắn kinh ngạc tuột xuống đất.
Đại Ma Vương mặt lạnh lại có một mẫu thân dịu dàng như thế!
Beta: Nhược Vy
Ma giới không giống với nhân gian, bởi vì diện tích rất rộng, hơn nữa người ma tộc có thể bay trên không trong nháy mắt nên vạn dặm cũng chỉ bằng trăm trượng ở nhân gian, tên địa danh cũng được dùng trong vòng năm vạn dặm.
Viên Sơn nằm trong năm vạn dặm, Phong Minh biết địa danh này nhưng cái tên Viên Sơn này do mẫu thân hắn đặt, cụ thể ở đâu hắn cũng không biết.
A Phiến nghe xong liền hỏi: "Mẫu thân ngài ở đó bao lâu rồi?"
"Sau khi phụ thân ta qua đời thì mẫu thân ta vẫn luôn ở đó."
A Phiến kinh ngạc: "Ma Tôn đại nhân đã qua đời 17 vạn năm, mẫu tử hai người đã 17 vạn năm rồi chưa gặp nhau sao? Ngài không hề đi tìm bà ấy dù chỉ một lần?"
Phong Minh nói: "Cách một trăm năm bà ấy sẽ trở về một lần, ta cũng sẽ dẫn Cải Trắng đến đó một lần."
A Phiến hiểu rõ: "Có phải lần này đã qua hẹn ước trăm năm rồi nhưng mẫu thân ngài vẫn chưa hồi cung, vậy nên ngài mới muốn đi tìm, nhưng phát hiện Cải Trắng không có ở đây. Hôm nay cũng không thấy Cải Trắng đến, cho nên ngài nghĩ có thể Cải Trắng đã đến đó trước rồi đúng không?"
Cuối cùng nàng cũng có chút thông minh, Phong Minh gật đầu: "Ừ"
A Phiến cũng hiểu tại sao hắn thà để lộ mình là kẻ mù đường, muốn nàng dẫn đường -- Đại Ma Vương đang lo lắng cho mẫu thân của mình.
Nàng nhanh chóng ăn xong viên cá cuối cùng rồi nói: "Vậy đi thôi."
"Ngươi biết đường sao?" Dù sao nơi đó rộng năm vạn dặm, muốn tìm một đỉnh núi cũng không dễ dàng, hắn lại nói tiếp: "Mẫu thân ta không cho bất cứ kẻ nào tới quấy rầy mình cho nên mới che giấu Viên Sơn, dù là ta cũng không có cách nào tìm được một chút dấu vết nào, chỉ có thể tìm bằng mắt thôi."
Như vậy cũng tốt hơn tìm một người trong Hoàng thành ở Nhân giới, khi bước vào trong thành phải tìm kiếm mỗi một gian phòng, đi vào mỗi một con hẻm, chắc là cảnh tượng như thế sẽ không tái diễn đâu, như vậy quá gian nan, vốn dĩ không thể tìm ra được.
A Phiến hít một hơi, nói: "Rất dễ dàng."
"..." Ý chế giễu trong đầu Phong Minh cũng biến mất, hắn không còn nghi ngờ bản lãnh tìm đường của nàng chút nào nữa, nàng chính là Tiểu Quái Thú dù có bị bịt kín mắt thì cũng có thể đi ra khỏi mê cung.
"Tốc độ của chúng ta nhanh như vậy, dù có phải tìm trong vòng vạn dặm cũng chỉ mất nửa ngày."
"À..."
A Phiến chớp mắt nhìn Đại Ma Vương đột nhiên nắm lấy tay nàng, hỏi: "Đại Ma Vương, ngài làm cái gì vậy?"
Phong Minh yên lặng thu tay về, nói: "Vừa rồi có chút kích động."
"Kích động gì?"
"Kích động muốn xem thử đầu óc của ngươi có gì khác với người bình thường không."
Khuôn mặt đẹp của A Phiến lập tức trắng bệch không còn chút máu: "Ngài lại muốn cạy đầu của tiểu tiên nữ sao!"
Phong Minh liếc nàng một cái: "Thân là người đứng đầu một giới sẽ không giống người phàm, chỉ cần cầm tay một chút là biết ngay."
A Phiến hít một hơi, hăng hái bừng bừng hỏi: "Vậy đầu óc của ta có phải rất lợi hại không?"
Hoàn toàn ngược lại, không hề đặc biệt chỗ nào, chỉ là một tiểu tiên nữ bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Phong Minh suy nghĩ một chút rồi nói: "Không, rất đần, ít rễ [1], à không, chỉ có hai gốc rễ."
[1] Có thể hiểu là nơron thần kinh.
"... Ngài gạt người." A Phiến nắm lấy tay của hắn, cố gắng dùng tiên khí cảm nhận, muốn nhìn xem trong đầu hắn có gì nhưng linh lực không đủ, vốn không thể xem được. Nàng thu tay về, bình tĩnh nói: "Tạm thời ngài chỉ có bốn gốc, là bốn gốc rễ ở bốn hướng Đông Tây Nam Bắc."
Phong Minh cười một tiếng, chẳng thèm ngó ngàng tới nàng.
Uống xong canh cá thì hai người trở lại Ma giới, vừa đúng lúc ám vệ đưa bản đồ Ma giới tới, lúc hắn rời đi còn nhìn lão đại nhà mình một cái đầy thâm ý.
Có thể xem hiểu sao?
Nhất, định, không, thể.
Phong Minh nhận bản đồ thì lập tức giao cho A Phiến, nàng mở bản đồ ra nhìn, bản đồ Ma giới lớn gấp trăm lần nhân gian, nhưng ám vệ đã chỉ Viên sơn nằm trong vùng đất năm vạn dặm nên A Phiến liền khoanh vùng được nơi đó từ phần cắt của bản đồ.
Nàng nhìn kỹ một hồi rồi nói: "Nơi này nhiều núi nên nhất định cũng rất nhiều sơn động, như vậy nếu muốn tìm người thì sẽ tương đối phiền phức. Nói không chừng trong sơn động còn có thể ma quái đáng sợ xuất hiện, sau đó đuổi theo chúng ta."
Phong Minh thấy nàng chỉ lo nghĩ về mấy thứ vô dụng này thì lên tiếng nhắc nhở: "Bọn chúng sẽ không muốn chết."
"... Cũng đúng." Lúc này A Phiến mới tiếp tục an tâm nhìn vùng đất năm vạn dặm rồi hỏi: "Mẫu thân ngài thích nơi náo nhiệt hay là nơi an tĩnh?"
"An tĩnh."
"Vậy nhất định rất thích núi rồi, trong vùng đất năm vạn dặm rất nhiều núi, những chỗ khác có địa thế bằng phẳng, nhưng bà ấy không đến đó cho nên chắc hẳn là thích núi. Không thích ồn ào thì không có khả năng ở trong rừng, vì trong rừng dù là ban ngày hay ban đêm cũng đều rất ồn, cũng không thể nào ở cạnh sông, vì như vậy quá ồn..." A Phiến nhìn qua nhìn lại mấy lần, khoanh tròn khoảng bảy tám nơi rồi nói: "Chúng ta tìm từ nơi này đi."
Phong Minh cảm thấy nhất định vừa rồi cách mình cầm tay nàng phỏng đoán bị sai, sao nàng có thể là một tiểu tiên nữ bình thường được, sao chỉ có mỗi hai gốc rễ được, rõ ràng là nhiều hơn 18 gốc, hơn nữa tất cả đều có kỹ năng nhận đường và tìm người.
Đã nuôi một con Cải Trắng rồi, bây giờ nuôi thêm một Tiểu Tiên Nữ nữa, hình như cũng rất tốt -- Hắn điên rồi!
Phong Minh lắc đầu một cái, lúc này A Phiến đã xem xong bản đồ, nghiêng đầu nói với hắn: "Đi thôi Đại Ma Vương."
------
Ma giới không yên tĩnh như nhân gian, so với dã thú ở Ma giới thì đám dã thú ở nhân gian chỉ là mèo con, vừa ôn thuận vừa đáng yêu. Đây là lần đầu A Phiến tiến vào rừng sâu núi thẳm của Ma giới, trừ những quái thú lớn ngu xuẩn mơ tưởng vồ bọn họ thì cây cối nơi này đều cao vút, không lùn không nhỏ. Mỗi một thân cây đều tươi tốt, trông có vẻ như đang liều mạng so chiều cao với nhau, hình thù kỳ quái, xiêu xiêu vẹo vẹo, nàng nhìn mà cảm thấy hoa cả mắt.
A Phiến vừa dẫn Phong Minh đi vòng vèo quanh đám cây cối này vừa nói: "Đại Ma Vương, cây cối ở Ma giới có hình dáng thật đặc biệt, như vậy cũng tốt, ít nhất liếc mắt một cái là có thể nhớ được vị trí chính xác, sẽ không đi lạc đường."
Phong Minh nhìn cây cối trong cánh rừng này... Rõ ràng đều giống y như nhau, hơn nữa không phải vừa rồi bọn họ vừa mới đi qua con đường này sao?
Hình như không phải, không đúng, hình như đúng rồi, nhưng mà lại có vẻ không đúng...
"Grào -- "
Trong rừng cây âm u của Ma giới đột nhiên có một con quái vật khổng lồ cao một trượng nhảy ra, mặt đất rung chấn khiến lá gan của A Phiến cũng run lên, nàng ôm chặt cánh tay Phong Minh, run rẩy nói: "Quái, quái thú."
Phong Minh cau mày nhìn con mèo cản đường ở phía trước, thời gian của bọn họ vốn không nhiều lắm, còn phải đi từng bước để tìm người, nó lại dám làm trễ nãi việc của hắn!
Quái vật khổng lồ lại gào thét về phía bọn họ, răng nanh như lưỡi liềm, lóe sáng đầy lạnh lẽo khiếp người.
Phong Minh khẽ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm con quái vật không biết sống chết này, ánh mắt hắn còn lạnh hơn cả răng nanh của nó.
Trong nháy mắt, sát khí vờn quanh người hắn, sắc sảo mà gai góc, hắn còn chưa ra tay thì con quái vật đã ngây người, hai ánh mắt vừa chạm vào nhau đã lập tức dọa cho nó sợ đến gào khóc, xoay người chạy thục mạng.
Lúc này Phong Minh mới thu sát khí lại, chợt thấy người bên cạnh không hề nắm lấy cánh tay hắn nữa thì liền biết nàng đã sợ đến mức choáng váng mê man, hắn nghiêng đầu nhìn qua thì thấy mặt A Phiến tái nhợt, dựa vào hắn, run rẩy nói: "Sát khí... Lan tỏa đến mức miệng ta cũng cứng đờ..."
Phong Minh xách nàng lên nói: "Nếu như không phải lúc trước ngươi từng uống máu của ta thì với linh lực của ngươi, ngay cả đứng gần ta nửa tấc cũng không thể."
"Ta uống máu Ma tộc lúc nào?" A Phiến kinh ngạc: "Sao ta lại không biết?"
"Lúc ngươi trúng độc ở đảo Cự Nhân." Phong Minh nhìn nàng, lúc nói tới chuyện này thì hắn lại bất giác nhìn về phía môi của nàng. Môi nàng trắng bệch chỉ còn chút máu, giống như hoa đào vừa mới nở rộ, hắn bỗng dưng nhớ tới xúc cảm lúc giải độc cho nàng ở đảo Cự Nhân.
Lúc này A Phiến mới nhớ tới lúc ấy bị quả độc làm cho mê man chóng mặt, sau đó cả đường gặp nguy nan nên đã hoàn toàn quên mất chuyện này. Hắn nhắc lại thì nàng mới nhớ ra.
Không nghĩ tới thì sẽ không có cảm giác gì, nhưng một khi nghĩ tới rồi... Lúc ấy cánh tay nàng ôm ngang hông Đại Ma Vương, hắn còn áp sát mặt nàng... Cảnh tượng đó hiện lên rất rõ ràng.
A Phiến giật mình, mặt có chút nóng. Nàng hít sâu một hơi để áp chế trái tim đang đập dồn dập, muốn giả bộ bình tĩnh nói chuyện với Đại MaVương nhưng vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện hắn đã vội vàng bỏ đi thật xa và bỏ lại nàng.
"Đại Ma Vương -- "
Sau lưng vang lên âm thanh mềm mại yêu kiều khiến trái tim hắn lại đập dồn dập, vẻ mặt Phong Minh hơi lúng túng nên càng bước nhanh hơn theo bản năng.
A Phiến nhanh chân đuổi theo hắn, trong rừng có quá nhiều cây cao, vì nóng nảy chạy trốn nên bị trật chân rồi té ngã xuống đất.
Tiếng kêu chợt ngừng, chỉ có một tiếng hét đau đớn vang lên. Phong Minh dừng bước, xoay người lại nhìn thì thấy quỷ khóc nhè này đã nằm trên lá khô, không biết đang loay hoay làm cái gì. Hắn lập tức trở lại bên cạnh nàng, nhìn thấy trên mắt cá chân nàng có nhiều cỏ mây quấn quanh, giống như muốn kéo cả người nàng đi. Mặt hắn khẽ nhăn lại, dùng ngón tay thay thanh kiếm chém đứt cỏ mây ngay lập tức.
"Làm ta sợ muốn chết." A Phiến đau khổ nói: "Ta cho rằng mình bị nó ăn rồi."
"Ngươi không thể dùng pháp thuật sao."
"Không thể." A Phiến bò dậy, vỗ vỗ lá cây dính trên y phục rồi nói: "Liên Đạo thượng tiên đã ra lệnh cấm không cho chúng ta dùng pháp thuật ở Dị giới, nhất là Ma giới. Ngài biết đó, quan hệ giữa hai giới Thần Ma ở Lục giới là mẫn cảm nhất. Trong lúc còn có thể bay lượn khắp nơi, thời bình không loạn lạc, nếu dùng một lần thì khi trở về sẽ phải viết nguyên nhân gây ra hậu quả, bị thẩm duyệt nhiều lần, nếu không cẩn thận sẽ bị tra hỏi lại, rất phiền phức."
Phong Minh cười một tiếng: "Lần sau ngươi cứ viết là 'Ma Tôn đã cho phép', còn lại không cần nói nhiều."
"Được được." Rốt cục A Phiến cũng cảm thấy làm bằng hữu với Đại Ma Vương cũng khá dễ dàng, nàng thử đứng lên nhưng mắt cá chân đau khiến đầu gối nàng cũng đau theo, chắc là vừa rồi té quỵ xuống đất nên đã bị thương. Nàng xoa xoa vài cái nhưng vẫn đau như cũ, "Chân đau, đầu gối cũng bị thương rồi."
Phong Minh hơi khựng lại nhưng không nói gì, chỉ thấy nàng ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt kiên định nói : "Ta sẽ cố gắng bò theo!"
"..." Phong Minh nghiêm mặt nói: "Lên đi."
A Phiến hỏi: "Đại Ma Vương, ngài muốn xách ta đi sao?"
"Cõng ngươi."
A Phiến kinh sợ trợn to mắt: "Đại Ma Vương, tại sao ngài lại muốn cõng ta mà không phải là xách ta?"
Chỉ là đột nhiên muốn làm vậy thôi, làm gì có nguyên nhân gì chứ. Phong Minh muốn mắng cho Quỷ khóc nhè ngu ngốc này một trận, hắn xoay người nói: "Không lên thì bò đi."
A Phiến nhanh chóng cân nhắc hai lần rồi quả quyết lựa chọn nằm trên lưng của hắn.
Lưng Đại Ma Vương vừa dày rộng vừa bền chắc, nàng nhớ lại ngày đó nằm đè trên người hắn, bụng cũng bị đè đến căng cứng.
Cảm thấy Quỷ khóc nhè trên lưng đột nhiên an tĩnh, Phong Minh lại không có cách nào quay đầu nhìn nàng nên liền nhíu mày: "Quỷ khóc nhè?"
"Hả?"
Nghe nàng trả lời, Phong Minh không hỏi nữa. A Phiến thấy hắn kêu một tiếng rồi không nói chuyện thì áp đầu lên vai hắn hỏi: "Ngài kêu ta có gì không Đại Ma Vương?"
Phong Minh cứng người, nghiêng đầu đi chỗ khác, lẩn tránh mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn trên tóc nàng: "Không có gì cả."
"À." A Phiến không hỏi nữa, nàng tiếp tục yên tĩnh, sau đó lại suy nghĩ một đống chuyện ngổn ngang. Từ lần đầu tiên gặp mặt lúc ngắm pháo bông, đến đảo Cự Nhân, đến chỗ thác nước nhỏ của Lý Chiếu, rồi lại nghĩ đến tơ hồng mà Nguyệt lão cố ý se cho bọn họ -- mặc dù cuối cùng cũng bị Nguyệt lão ném lên trời, tơ hồng cũng mất, nhưng...
Tim A Phiến đập thình thịch, lồng ngực phập phồng trên lưng Phong Minh.
Phong Minh cõng nàng, bước từng bước đi trong rừng rậm, đi được một khoảng xa thì đẩy người đang nằm trên lưng hắn xuống. Đi lên vài bước rồi dừng lại, hồ nghi nhìn về phía trước.
A Phiến hồi thần quan sát, không nhịn được nói: "Đại Ma Vương, sao ngài quay lại chỗ cũ rồi."
Phong Minh phủ định hoàn toàn: "Không có!"
"Ngài đi nhầm rồi, nơi này chúng ta vừa mới đi qua."
"Không có!"
"Có."
"Đại Ma Vương, ngài khiêm tốn một chút được không, sau này không có Cải Trắng và ta dẫn đường thì ngài phải làm sao bây giờ?" A Phiến lo lắng sau này hắn sẽ luôn đi lạc, nàng thở dài một hơi, chợt nhìn thấy phía trước có nhiều hơn bốn thân cây màu xám, lúc nàng đang nhìn thì đột nhiên thân cây giật giật. Nàng kinh ngạc, sau đó liền nghe thấy một tiếng "meo meo", có một cái đầu tròn đi ra ngoài, mặt mày cong cong.
A Phiến mừng rỡ: "Cải Trắng!"
Có một nữ nhân mặc áo bào tím đang ngồi trên đầu nó, nước da trắng nõn, mặt mũi tuyệt mỹ, thân hình không quá mảnh mai, lông mày hiên ngang nhưng lại dịu dàng. Nàng nhìn Phong Minh rồi lại nhìn tiểu tiên nữ đang nằm trên lưng hắn rồi nhoẻn miệng cười.
A Phiến cười một tiếng đầy kinh hãi rồi nhanh chóng tuột xuống khỏi lưng Phong Minh. Phong Minh nhìn người ngồi trên đầu Cải Trắng, mở miệng nói: "Mẫu thân."
"Bụp --" tiểu tiên nữ ngồi trên lưng hắn kinh ngạc tuột xuống đất.
Đại Ma Vương mặt lạnh lại có một mẫu thân dịu dàng như thế!