Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
“Ta cũng không ngờ mình cư nhiên lại thất bại thảm hại như này…” Hắn lạnh lùng nói, sau đó liếc mắt nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Tô Duyệt Duyệt.
Tô Duyệt Duyệt nháy nháy mắt, thấp giọng nói: “Sư phụ, ngươi đẹp trai như vậy hà tất phải làm sát thủ chứ? Không bằng ta nuôi ngươi, có được hay không?”.
Bắc Thần Hàn tối sầm mặt, dường như rất bất mãn với kiến nghị của nàng, nữ nhân này cư nhiên trước mặt hắn đòi nuôi 1 nam nhân khác.
Hắn lại lần nữa lại rời ánh mắt lên người của Tu La Sát, đặt kiếm lên ngực của Tu La Sát.
“Nói, là ai phái ngươi đến?”
Tu La Sát sắc mặt vẫn không hề có chút sợ sệt, đối với sự uy hiếp của Bắc Thần Hàn hắn hoàn toàn xem thường, lại là Tô Duyệt Duyệt bên cạnh, ánh mặt lóe sáng, lập tức hướng lên phía trước, cướp lấy kiếm trong tay Bắc Thần Hàn.
“Tô Duyệt Duyệt, ngươi đang làm gì?” Bắc Thần Hàn phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng.
Tu La Sa vô cùng ngạc nhiên, đồ ngu ngốc này là đang giúp hắn sao? Ách.. nói sai rồi, không phải là đồ ngu ngốc mà là nữ nhân ngu ngốc.
“Soái ca, ngươi không được phép làm hại sự phụ ta…” Tô Duyệt Duyệt dõng dạc nói, thanh kiếm vội vàng ôm trong tay.
Bắc Thần Hàn nghe thấy nàng cư nhiên lại bảo vệ nam nhân khác, sự phẫn nộ trong lòng càng lúc càng lớn, sắc mặt tái nhợt nhìn nàng: “Tô Duyệt Duyệt, trả kiếm lại cho bổn vương…”
Tô Duyệt Duyệt không hề sợ hãi nhìn lại, bất chấp đạo lý nói: “Không giả, thanh kiếm này quá nguy hiểm”.
Nói xong, nàng trực tiếp dùng lực cầm thanh kiếm đâm vào cây đại thụ phía sau của Bắc Thần Hàn, Bắc Thần Hàn thật muốn phẫn nôi, đột nhiên 1 âm thanh lanh lảnh của kim loại vang lên.
“A……” Một tiếng thét thảm thương từ phía sau cây truyền lại.
Bắc Thần Hàn kinh ngạc, hắn vội bước đến bên phía sau cái cây, lại nhìn thấy 1 hắc y nhân đang nằm trên vũng máu, thanh kiếm mà Tô Duyệt Duyệt vừa cầm đâm trúng ngực hăn, tuyệt đối mất mạng.
Hắn kinh ngạc nhìn Tô Duyệt Duyệt bước lại, trong lòng nảy sinh sự nghi hoặc, hắn vừa rồi cư nhiên hoàn toàn không phát hiện phía sau cây có 1 người, nhưng hắn rất nghi ngờ, động tác Tô Duyệt Duyệt vừa làm rơi kiếm là có ý hay vô ý, lẽ nào nàng biết phía sau cây có người?
Khi hắn vẫn còn đang miên man suy nghĩ, bên tay đã truyền đến tiếng thét thất thanh đầy sợ hãi của Tô Duyệt Duyệt: “Trời a! Ta giết người rồi, ta không phải cố ý… làm như nào giờ?…”
Nghe thấy nàng ta nói như vậy, Bắc Thần Hàn càng nghi hoặc hơn, nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng không giống giả tạo, lẽ nào nàng lại tinh xảo như vậy?
Bắc Thần Hàn nhìn Tô Duyệt Duyệt, sau đó bước đến kiểm tra thân phận của tên hắc y nhân kia, lại phát hiện trên người hắn ngoài cái tiêu độc ra, không có bất cứ đồ vật đáng nghi nào khác, phía trước không xa cũng có 1 cây tiêu độc, nếu như Bắc Thần Hàn phán đoán không sai, cây tiêu độc này phải là từ cây kiếm bắn ra, nghĩ đến sự nghi hoặc trong lòng hắn lại càng đậm.
“Duyệt Duyệt, ngươi sớm đã phát hiện hắn rồi đúng không?” Bắc Thần Hàn dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tô Duyệt Duyệt hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy vẻ sợ hãi, nước mắt tràn trề lắc lắc đầu: “Không có a! Ta không phải cố ý muốn giết hắn…”
Nhìn xem nhìn xem! Bộ dạng của nàng ta xem ra thành thực như vậy, sợ hãi như vậy, bộ dạng giống như sống lần đầu tiên giết người, làm Bắc Thần Hàn không nhẫn tâm hỏi tiếp, nhưng trong đáy lòng hắn vẫn có một chút gì đấy nghi ngờ.
Tu La Sát nhìn hắc y nhân trên mặt đất, mâu mắt nháy lên 1 tia sát ý, xem ra chủ nhân của hắn sợ sau khi nhiệm vụ thất bại hắn lại quay về, cư nhiên phái người đến trông chừng hắn.
Hắn cũng dùng ánh mắt nghi hoặc chuyển sang Tô Duyệt Duyệt, hắn cũng BẮc Thần Hàn vừa rồi không phát hiện ra người này, mà nữ nhân này cư nhiên biết, xem biểu tình đầy sợ hãi trên mặt nàng ta, mâu quang của hắn hiện lên 1 ý cười, sự giả ngây giả dại của nàng ta thật lợi hại a!!
Xem ra nàng ta không phải là nữ nhân ngốc nghếch, ngược lại là một nữ nhân rất thông minh, thật là có hứng thú.
“Tô Duyệt Duyệt, ta nhớ ngươi rồi….” Tu La Sát nói xong, trong chớp mắt phi thân rời khỏi thái tử phủ.
Bắc Thần Hàn cũng không muốn đuổi theo, nhưng nội tâm lại như ăn phải dấm chua, ý vừa rồi Tu La Sát nói như nào giống như là đang dòm ngó con mèo nhỏ nhà hắn? Đáng chết, con mèo nhỏ này hắn còn chưa thuần phục đã bị kẻ khác dòm ngó rồi.
“ĐI thôi, quay trở về…” Hắn cuối cùng nhìn hắc y nhân trên mặt đất, nói…
Nói xong chuyển mình hướng đến Duyệt Tâm Các, mà Tô Duyệt Duyệt cũng quay mình, nhìn thi thể đang nằm trên mặt đất, khóe miệng không ngừng giật giật, sau đó cũng trở về Duyệt Tâm Các.
Lâm HiHi_
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Tô Duyệt Duyệt nháy nháy mắt, thấp giọng nói: “Sư phụ, ngươi đẹp trai như vậy hà tất phải làm sát thủ chứ? Không bằng ta nuôi ngươi, có được hay không?”.
Bắc Thần Hàn tối sầm mặt, dường như rất bất mãn với kiến nghị của nàng, nữ nhân này cư nhiên trước mặt hắn đòi nuôi 1 nam nhân khác.
Hắn lại lần nữa lại rời ánh mắt lên người của Tu La Sát, đặt kiếm lên ngực của Tu La Sát.
“Nói, là ai phái ngươi đến?”
Tu La Sát sắc mặt vẫn không hề có chút sợ sệt, đối với sự uy hiếp của Bắc Thần Hàn hắn hoàn toàn xem thường, lại là Tô Duyệt Duyệt bên cạnh, ánh mặt lóe sáng, lập tức hướng lên phía trước, cướp lấy kiếm trong tay Bắc Thần Hàn.
“Tô Duyệt Duyệt, ngươi đang làm gì?” Bắc Thần Hàn phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng.
Tu La Sa vô cùng ngạc nhiên, đồ ngu ngốc này là đang giúp hắn sao? Ách.. nói sai rồi, không phải là đồ ngu ngốc mà là nữ nhân ngu ngốc.
“Soái ca, ngươi không được phép làm hại sự phụ ta…” Tô Duyệt Duyệt dõng dạc nói, thanh kiếm vội vàng ôm trong tay.
Bắc Thần Hàn nghe thấy nàng cư nhiên lại bảo vệ nam nhân khác, sự phẫn nộ trong lòng càng lúc càng lớn, sắc mặt tái nhợt nhìn nàng: “Tô Duyệt Duyệt, trả kiếm lại cho bổn vương…”
Tô Duyệt Duyệt không hề sợ hãi nhìn lại, bất chấp đạo lý nói: “Không giả, thanh kiếm này quá nguy hiểm”.
Nói xong, nàng trực tiếp dùng lực cầm thanh kiếm đâm vào cây đại thụ phía sau của Bắc Thần Hàn, Bắc Thần Hàn thật muốn phẫn nôi, đột nhiên 1 âm thanh lanh lảnh của kim loại vang lên.
“A……” Một tiếng thét thảm thương từ phía sau cây truyền lại.
Bắc Thần Hàn kinh ngạc, hắn vội bước đến bên phía sau cái cây, lại nhìn thấy 1 hắc y nhân đang nằm trên vũng máu, thanh kiếm mà Tô Duyệt Duyệt vừa cầm đâm trúng ngực hăn, tuyệt đối mất mạng.
Hắn kinh ngạc nhìn Tô Duyệt Duyệt bước lại, trong lòng nảy sinh sự nghi hoặc, hắn vừa rồi cư nhiên hoàn toàn không phát hiện phía sau cây có 1 người, nhưng hắn rất nghi ngờ, động tác Tô Duyệt Duyệt vừa làm rơi kiếm là có ý hay vô ý, lẽ nào nàng biết phía sau cây có người?
Khi hắn vẫn còn đang miên man suy nghĩ, bên tay đã truyền đến tiếng thét thất thanh đầy sợ hãi của Tô Duyệt Duyệt: “Trời a! Ta giết người rồi, ta không phải cố ý… làm như nào giờ?…”
Nghe thấy nàng ta nói như vậy, Bắc Thần Hàn càng nghi hoặc hơn, nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng không giống giả tạo, lẽ nào nàng lại tinh xảo như vậy?
Bắc Thần Hàn nhìn Tô Duyệt Duyệt, sau đó bước đến kiểm tra thân phận của tên hắc y nhân kia, lại phát hiện trên người hắn ngoài cái tiêu độc ra, không có bất cứ đồ vật đáng nghi nào khác, phía trước không xa cũng có 1 cây tiêu độc, nếu như Bắc Thần Hàn phán đoán không sai, cây tiêu độc này phải là từ cây kiếm bắn ra, nghĩ đến sự nghi hoặc trong lòng hắn lại càng đậm.
“Duyệt Duyệt, ngươi sớm đã phát hiện hắn rồi đúng không?” Bắc Thần Hàn dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tô Duyệt Duyệt hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy vẻ sợ hãi, nước mắt tràn trề lắc lắc đầu: “Không có a! Ta không phải cố ý muốn giết hắn…”
Nhìn xem nhìn xem! Bộ dạng của nàng ta xem ra thành thực như vậy, sợ hãi như vậy, bộ dạng giống như sống lần đầu tiên giết người, làm Bắc Thần Hàn không nhẫn tâm hỏi tiếp, nhưng trong đáy lòng hắn vẫn có một chút gì đấy nghi ngờ.
Tu La Sát nhìn hắc y nhân trên mặt đất, mâu mắt nháy lên 1 tia sát ý, xem ra chủ nhân của hắn sợ sau khi nhiệm vụ thất bại hắn lại quay về, cư nhiên phái người đến trông chừng hắn.
Hắn cũng dùng ánh mắt nghi hoặc chuyển sang Tô Duyệt Duyệt, hắn cũng BẮc Thần Hàn vừa rồi không phát hiện ra người này, mà nữ nhân này cư nhiên biết, xem biểu tình đầy sợ hãi trên mặt nàng ta, mâu quang của hắn hiện lên 1 ý cười, sự giả ngây giả dại của nàng ta thật lợi hại a!!
Xem ra nàng ta không phải là nữ nhân ngốc nghếch, ngược lại là một nữ nhân rất thông minh, thật là có hứng thú.
“Tô Duyệt Duyệt, ta nhớ ngươi rồi….” Tu La Sát nói xong, trong chớp mắt phi thân rời khỏi thái tử phủ.
Bắc Thần Hàn cũng không muốn đuổi theo, nhưng nội tâm lại như ăn phải dấm chua, ý vừa rồi Tu La Sát nói như nào giống như là đang dòm ngó con mèo nhỏ nhà hắn? Đáng chết, con mèo nhỏ này hắn còn chưa thuần phục đã bị kẻ khác dòm ngó rồi.
“ĐI thôi, quay trở về…” Hắn cuối cùng nhìn hắc y nhân trên mặt đất, nói…
Nói xong chuyển mình hướng đến Duyệt Tâm Các, mà Tô Duyệt Duyệt cũng quay mình, nhìn thi thể đang nằm trên mặt đất, khóe miệng không ngừng giật giật, sau đó cũng trở về Duyệt Tâm Các.
Lâm HiHi_
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn