Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
“Ngươi nói xem, bây giờ đến lượt bổn vương tìm ngươi tính sổ rồi…” Bắc Thần Hàn ép nàng vào vách tường, hai tay nắm chắc lấy vai nàng không cho nàng ngọ nguậy, áp sát mặt vào nhìn nàng.
“Tính sổ gì a?” Tô Duyệt Duyệt dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn hỏi.
Bắc Thần Hàn nhìn nàng 1 lúc, rõ rang bản thân muốn nổi cáu, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong trẻo đẹp mê hồn của nàng, lại nghĩ đến ánh mắt bị tổn thương của nàng vừa rồi, hắn muốn nổi cáu nhưng không làm được.
“Bỏ đi, lần sau không cho phép ngươi đến những nơi như vậy uống rượu nữa.” hắn thở dài 1 hơi, ngữ khí vô cùng ôn hòa nói.
Vừa nghĩ đến phu nhân của mình chạy đến kỹ viện, sự phẫn nộ trong đáy lòng hắn lại ngóc đầu dậy.
Tô Duyệt Duyệt ánh mắt mập mờ, vị thái tử này tối nay như nào lại có chút bất thường, nàng chốn hắn đi chơi, lại chạy đi kỹ viện, vừa rồi đánh hắn nhiều như vậy, hắn cư nhiên không tức giân, quái lạ, quái lạ… lẽ nào hắn sinh bệnh rồi?
“Này…” Cái miệng nhỏ của nàng động đậy, nhìn hắn.
Bắc Thần Hàn lườm nàng, ý bảo nàng tiếp tục nói,
Tô Duyệt Duyệt từ từ hít 1 hơi, chầm chậm mở miệng. “Ngươi với lục hoàng tử không có cảm tình tốt?”
Đã từ chỗ Bắc Thần Ngạo hỏi không ra cái gì, vậy thì từ chỗ Bắc Thần Hàn tìm hiểu vậy.
“Hắn đi tìm ngươi? Các ngươi gặp nhau ở đâu?” Mặt Bắc Thần Hàn biến sắc, vội vàng hỏi.
Vừa rồi ở chỗ nhị hoàng tử biết được tin Bắc Thần Ngạo trở về kinh thành, thật không ngờ hắn cư nhiên tìm đến Tô Duyệt Duyệt, hắn lần này quay trở về không biết có mục đích gì, lẽ nào vì năm đó…
“Ồ, Vừa rồi say rượu ở hoa lâu có chạm mặt qua, ngươi cùng hắn….” Tô Duyệt Duyệt rất muốn hỏi tiếp. nhưng nhìn thấy sắc mặt của Bắc Thần Hàn càng ngày càng khó coi, tự động nuốt mấy câu phía sau lại.
Bắc Thần hàn nhìn nàng, cảnh cáo: “Sau này ngươi cách xa hắn ra 1 chút, nghe rõ chưa?
Tô Duyệt Duyệt ngẩng mặt nhìn hắn, phản ứng của tên thái tử gia này như nào lại cũng giống lục hoàng tử a! lẽ nào thực sự có thù?
Dường như lại phát hiện bản thân quá nghiêm túc, sắc mặt Bắc Thần Hàn ôn hòa trở lại, 2 người cứ đứng trong tư thế gần gũi áp sát vào tường, tận cho đến khi Tô Duyệt Duyệt chịu không nổi đẩy hắn ra.
“Làm gì?” Hắn hỏi.
Mâu mắt Tô Duyệt Duyệt có chút áy náy, cười cười nhìn hắn. “ Soái ca, vừa rồi ngại quá, ngươi còn đau không a?”
Nói rồi, bàn tay bè nhỏ của nàng nhẹ nhàng sờ lên mặt hắn, không biết là mặt của hắn thực sự quá dày rồi, còn tay của nàng thì quá mền yếu, trên mặt Bắc Thần Hàn cư nhiên chỉ có 1 vết thương nho nhỏ.
Hắn kéo Tô Duyệt Duyệt lại gần mình hơn, lắc lắc đầu.: “không việc gì, đều do ngươi, nam nhân vừa rồi mà ngươi nhắc đến là ai a?”.
Hắn vẫn còn nhớ rõ, Tô Duyệt Duyệt đối với nam nhân đó dường như rất căm ghét, vì là bị nam nhân đó làm tổn thương rất nặng, nếu không thì như nào lại đau lòng như vậy?
Tô Duyệt Duyệt mâu quang mập mờ, dường như không muốn trả lời hắn, giả bộ ngốc nghếch đi đến bên chiếc giường. “Ngươi nói gì, ta không nghe thấy gì hết a! Ta mệt rồi… ngươi ngủ ngon”.
Bắc Thần Hàn thần sắc phức tạp nhìn nàng nằm lên giường, hắn đương nhiên biết nàng là cố ý, những hắn cũng không nhẫn tâm lại làm tổn thương nàng hơn, hắn thở 1 hơi dài, cởi áo ngoài đi đến bên giường nằm xuống bên cạnh nàng,
“Này này, ngươi rốt cuộc còn muốn ngủ ở chỗ ta bao lâu? Ngươi không phải đã hổi phục rồi, làm gì lại còn ở chỗ của ta thê.” Tô Duyệt Duyệt nhìn hắn hỏi.
Từ sau khi Bắc Thần Hàn hồi phục bình thương, trong nửa tháng này cư nhiên vẫn hàng ngày đến Duyệt Tâm Các, tuy nói là hắn không có hành vi gì mờ ám đối với nàng, nhưng Tô Duyệt Duyệt vẫn không rõ, hắn còn có 4 vị tiểu thiếp khác chăm sóc, làm gì phải hằng ngày đến Duyệt Tâm Các.
“Bổn vương thích, ngươi quản được sao? Hắn bình thản trả lời.
Thực ra bản thân hắn cũng biết, chính là hằng ngày muốn được ôm nàng ngủ, dường như mùi hương trên cơ thể nàng mới là liều thuốc khiến cho hắn yên tâm ngủ ngon, nghĩ đến đây, hắn bất giác kéo nàng ôm vào lòng, ngửi mùi hương trên người nàng, chỉ là….
“Duyệt Duyệt, ngươi trước tiên nên tắm rửa sạch sẽ, đổi quần áo, mùi phấn son trên người ngươi rất nặng a!”. Hắn cau mày nói.
Lúc đó trên người Tô Duyệt Duyệt ngoài mùi rượu ra, còn có mùi son phấn của những nữ tử thanh lâu lưu lại, mà mùi hương thuần khiết trên ngươi nàng đã không còn dấu tích, hắn không thích mùi này trên người của nàng.
Tô Duyệt Duyệt mệt mỏi nhắm mắt lại, chỉ nói 1 câu: “Ngươi quản được sao?”
_ Lâm HiHi_
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
“Tính sổ gì a?” Tô Duyệt Duyệt dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn hỏi.
Bắc Thần Hàn nhìn nàng 1 lúc, rõ rang bản thân muốn nổi cáu, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong trẻo đẹp mê hồn của nàng, lại nghĩ đến ánh mắt bị tổn thương của nàng vừa rồi, hắn muốn nổi cáu nhưng không làm được.
“Bỏ đi, lần sau không cho phép ngươi đến những nơi như vậy uống rượu nữa.” hắn thở dài 1 hơi, ngữ khí vô cùng ôn hòa nói.
Vừa nghĩ đến phu nhân của mình chạy đến kỹ viện, sự phẫn nộ trong đáy lòng hắn lại ngóc đầu dậy.
Tô Duyệt Duyệt ánh mắt mập mờ, vị thái tử này tối nay như nào lại có chút bất thường, nàng chốn hắn đi chơi, lại chạy đi kỹ viện, vừa rồi đánh hắn nhiều như vậy, hắn cư nhiên không tức giân, quái lạ, quái lạ… lẽ nào hắn sinh bệnh rồi?
“Này…” Cái miệng nhỏ của nàng động đậy, nhìn hắn.
Bắc Thần Hàn lườm nàng, ý bảo nàng tiếp tục nói,
Tô Duyệt Duyệt từ từ hít 1 hơi, chầm chậm mở miệng. “Ngươi với lục hoàng tử không có cảm tình tốt?”
Đã từ chỗ Bắc Thần Ngạo hỏi không ra cái gì, vậy thì từ chỗ Bắc Thần Hàn tìm hiểu vậy.
“Hắn đi tìm ngươi? Các ngươi gặp nhau ở đâu?” Mặt Bắc Thần Hàn biến sắc, vội vàng hỏi.
Vừa rồi ở chỗ nhị hoàng tử biết được tin Bắc Thần Ngạo trở về kinh thành, thật không ngờ hắn cư nhiên tìm đến Tô Duyệt Duyệt, hắn lần này quay trở về không biết có mục đích gì, lẽ nào vì năm đó…
“Ồ, Vừa rồi say rượu ở hoa lâu có chạm mặt qua, ngươi cùng hắn….” Tô Duyệt Duyệt rất muốn hỏi tiếp. nhưng nhìn thấy sắc mặt của Bắc Thần Hàn càng ngày càng khó coi, tự động nuốt mấy câu phía sau lại.
Bắc Thần hàn nhìn nàng, cảnh cáo: “Sau này ngươi cách xa hắn ra 1 chút, nghe rõ chưa?
Tô Duyệt Duyệt ngẩng mặt nhìn hắn, phản ứng của tên thái tử gia này như nào lại cũng giống lục hoàng tử a! lẽ nào thực sự có thù?
Dường như lại phát hiện bản thân quá nghiêm túc, sắc mặt Bắc Thần Hàn ôn hòa trở lại, 2 người cứ đứng trong tư thế gần gũi áp sát vào tường, tận cho đến khi Tô Duyệt Duyệt chịu không nổi đẩy hắn ra.
“Làm gì?” Hắn hỏi.
Mâu mắt Tô Duyệt Duyệt có chút áy náy, cười cười nhìn hắn. “ Soái ca, vừa rồi ngại quá, ngươi còn đau không a?”
Nói rồi, bàn tay bè nhỏ của nàng nhẹ nhàng sờ lên mặt hắn, không biết là mặt của hắn thực sự quá dày rồi, còn tay của nàng thì quá mền yếu, trên mặt Bắc Thần Hàn cư nhiên chỉ có 1 vết thương nho nhỏ.
Hắn kéo Tô Duyệt Duyệt lại gần mình hơn, lắc lắc đầu.: “không việc gì, đều do ngươi, nam nhân vừa rồi mà ngươi nhắc đến là ai a?”.
Hắn vẫn còn nhớ rõ, Tô Duyệt Duyệt đối với nam nhân đó dường như rất căm ghét, vì là bị nam nhân đó làm tổn thương rất nặng, nếu không thì như nào lại đau lòng như vậy?
Tô Duyệt Duyệt mâu quang mập mờ, dường như không muốn trả lời hắn, giả bộ ngốc nghếch đi đến bên chiếc giường. “Ngươi nói gì, ta không nghe thấy gì hết a! Ta mệt rồi… ngươi ngủ ngon”.
Bắc Thần Hàn thần sắc phức tạp nhìn nàng nằm lên giường, hắn đương nhiên biết nàng là cố ý, những hắn cũng không nhẫn tâm lại làm tổn thương nàng hơn, hắn thở 1 hơi dài, cởi áo ngoài đi đến bên giường nằm xuống bên cạnh nàng,
“Này này, ngươi rốt cuộc còn muốn ngủ ở chỗ ta bao lâu? Ngươi không phải đã hổi phục rồi, làm gì lại còn ở chỗ của ta thê.” Tô Duyệt Duyệt nhìn hắn hỏi.
Từ sau khi Bắc Thần Hàn hồi phục bình thương, trong nửa tháng này cư nhiên vẫn hàng ngày đến Duyệt Tâm Các, tuy nói là hắn không có hành vi gì mờ ám đối với nàng, nhưng Tô Duyệt Duyệt vẫn không rõ, hắn còn có 4 vị tiểu thiếp khác chăm sóc, làm gì phải hằng ngày đến Duyệt Tâm Các.
“Bổn vương thích, ngươi quản được sao? Hắn bình thản trả lời.
Thực ra bản thân hắn cũng biết, chính là hằng ngày muốn được ôm nàng ngủ, dường như mùi hương trên cơ thể nàng mới là liều thuốc khiến cho hắn yên tâm ngủ ngon, nghĩ đến đây, hắn bất giác kéo nàng ôm vào lòng, ngửi mùi hương trên người nàng, chỉ là….
“Duyệt Duyệt, ngươi trước tiên nên tắm rửa sạch sẽ, đổi quần áo, mùi phấn son trên người ngươi rất nặng a!”. Hắn cau mày nói.
Lúc đó trên người Tô Duyệt Duyệt ngoài mùi rượu ra, còn có mùi son phấn của những nữ tử thanh lâu lưu lại, mà mùi hương thuần khiết trên ngươi nàng đã không còn dấu tích, hắn không thích mùi này trên người của nàng.
Tô Duyệt Duyệt mệt mỏi nhắm mắt lại, chỉ nói 1 câu: “Ngươi quản được sao?”
_ Lâm HiHi_
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn