Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 194
Nhóm Dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen.com
Thôi Châu Bình đem mục tiêu nhắm vào “Sài tử”, hai con mắt vô thần thở hổn hển nói:
- Hừ, hiện tại còn lại ngươi, ngươi có khả năng thì đối xem sao?
“Sài tử” Viên Tử Trình vẫn lạnh lùng như cũ, bất động không nói. Lạnh lùng như một tảng đá không chút xúc cảm.
Đang lúc mọi người kinh ngạc, tiểu thư đồng xinh đẹp đi theo Viên Tử Trình tao nhã đi ra, con mắt sáng loàng, hàm rằng khẽ mở, nhét mặt tười cười như hoa cúc:
- Công tử nhà ta học thức làm trời người kinh sợ, chút tài mọn ấy, để tiểu thư đồng ta trả lời thay!
Nàng nói chuyện khẽ cười đáng yêu, lả lướt xoay người, như chim hoàng oanh hót xướng, nghe rồi thấy động lòng người, khiến người ta tinh thần sáng láng. Lại nhìn thấy hàm răng trắng sáng, đen trắng rõ ràng, càng trêu người đáng yêu. Lúc này mỗi người đều có thể nhìn ra nàng là nữ nhân có sở thích giả trai, bất kể là nữ tài tử, trong lòng cũng nảy sinh tình cảm cực kỳ hâm mộ.
Trần Tiểu Cửu cười khẽ một chút, bĩu môi thấp giọng nói:
- Tiểu thư đồng không ngờ học ta…
Khoảng cách giữa tiểu thư đồng cách Trần Tiểu Cửu rất gần, nghe được tiếng Trần Tiểu Cửu oán giận, khinh thường quay đầu, lè lưỡi làm mặt quỷ cười hắn, bàn tay nhỏ bé trắng nõn mịn màng vuốt xuống ba cái trên khuôn mặt nói:
- Bỏ đi, bỏ đi… Ai thích học ngươi…
Rồi sau đó cười khờ dại hồn nhiên, quay đầu đi.
Một loạt các động tác đáng yêu, nhẹ nhàng khoan thai tự nhiên, không tạo cảm giác giả dối, khiến Trần Tiểu Cửu thèm nhỏ dãi tới ba thước, tiểu thư đồng này, quả nhiên là người trong cực phẩm, luận về sức sống đáng yê, dường như so với Song Nhi còn muốn cao hơn rất nhiều, còn thái độ duyên dáng, hồn nhiên bên trong mang theo khí chất quý phái nồng đậm.
Thôi Châu Bình thấy dáng vẻ thư đồng đáng yêu, tròng mắt thiếu chút nữa thì bay ra ngoài, lòng nảy ra ý xấu xa, y một chút không thèm để ý tiểu thư đồng vừa mới giễu cợt mình, híp mắt mê đắm nói:
- Tiểu …tiểu thư đồng có cái gì… đối hay, cứ việc nói ra, nếu như đối không được, gọi ta ba tiếng đại ca ca, ta sẽ … sẽ chỉ cho ngươi một chút!
Tiểu thư đồng hồn nhiên không buồn liếc y lấy một cái, tay vuốt từ trên đầu xuống, ở trước mặt Trần Tiểu Cửu không ngừng lay đọng, thân hình nhẹ nhàng khoan thai mềm mại thu hết trong đáy mắt của Trần Tiểu Cửu, đột nhiên miệng nàng cong cong, nhảy lên vui mừng nói:
- Có, ta có vế đối. "Phủng ngọc bôi, khán ngự bi, ngọc bôi toái ngự bi, dục bi ngọc bôi!”, sao hả ?
(Cầm chén ngọc, xem ngự bia, chén ngọc ném vỡ ngự bia, muốn sầu tiếc chén ngọc !)
Mọi người thấy dáng vẻ nàng phúc hậu ngây thơ và dễ thương, có thể đưa ra một vế đối có yêu cầu cao như thế, trong lòng đối với tiểu thư đồng này vô cùng thích thú. Hai mắt Thôi Châu Bình tỏa sáng, sớm đã đem sự rụt rè ném sang một bên, dáng vẻ bỉ ổi, chân bước ngả nghiêng, vội vã chạy tới bên tiểu thư đồng.
Trần Tiểu Cửu vẫn để tâm quan sát tới nhất cử nhất động của y, hắn nhìn đã hiểu được Thôi Châu Bình muốn làm gì. Bởi vậy hắn sớm đã đến trước một bước, cầm lấy bàn tay mềm mại mượt mà trắng tựa ngó sen của tiểu thư đồng, đem nàng giấu ra sau lưng, mình đứng đối diện với Thôi Châu Bình giọng đắng ngắt đầy u oán:
- Thôi Châu Bình to gan, chẳng lẽ ngươi thực sự thích nam nhân? Không ngờ còn mấy lần muốn lăng nhục ta, ngươi cho ta là người thế nào… Người không đứng đắn sao? Ta… ta không muốn sống nữa rồi!
Tuy rằng hắn giả bộ đáng thương ai oán, mà cũng nhanh chóng tranh thủ hưởng thụ cánh tay ngọc ngà của tiểu thư đồng đang nằm gọn trong tay mình, vừa chạm tới, trong lòng quả thực đã nhảy loạn. Tiểu thư đồng này làn da trắng mịn, đã vượt xa với tưởng tượng của hắn, sờ rồi liền thấy giống như da trứng gà trơn tuột sảng khoái, làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay, thật sự không muốn buông tay.
Hắn vốn tưởng tiểu thư đồng này sẽ nhanh chóng rút tay ra, hoặc cũng giống như Nhị tiểu thư hung hăng cấu hắn, hoặc là “Sài tử” Viên Tử Thành sẽ ra tay giúp đỡ.
Nhưng những phản ứng bình thường này đều không xảy ra trên người tiểu thư đồng, nàng cứ như vậy tùy ý cho hắn nắm tay, tùy ý cho hắn vuốt ve thưởng thức, cũng không có ý muốn rút tay lại.
Sự khác thường này tất quỷ quái, tiểu thư đồng này chẳng lẽ không hiểu khác biệt giữa nam nữ sao? Trần Tiểu Cửu suy nghĩ mà không rõ được.
Chu Mỵ Nhi một lòng suy nghĩ đều rơi trên người Trần Tiểu Cửu, không phải vì hắn vui vẻ, đó là vì sinh khí của hắn, tóm lại, hắn vừa làm chuyện tốt, lập tức sẽ làm một chuyện xấu để lấy lại cân bằng một chút. Ngay lúc vừa rồi, đại dâm tặc rõ ràng một vẻ tuyệt đối giúp đỡ nàng, mà hiện giờ, lại chẳng biết xấu hổ thông đồng với tiểu thư đồng của người ta, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của người ta vuốt ve không ngừng, thật không biết xấu hổ.
Chu Mỵ Nhi càng nghĩ càng giận, ngươi nắm lấy tay của ta, dù sao nước phù sa cũng không lưu lại ruộng ngoài, nắm đã nắm rồi, ta cũng đã quen. Hiện giờ đại dâm tặc ngươi không ngờ còn đi nắm tay người khác, nhất thời, ghen tuông nổi lên không nói được một lời, khuôn mặt xinh đẹp của nàng phủ một tầng sương khói, lặng lẽ đi tới phía sau Trần Tiểu Cửu, vươn tay ngọc ra hung hăng cấu trên cánh tay của hắn.
Trần Tiểu Cửu căn bản không phòng bị Chu Mỵ Nhi đánh lén, trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn hét lớn một tiếng bay lên, giống như vượn, khỉ một nhún cao ba thước, sau đó đảo loạn một trận trên không trung rồi rơi xuống.
Hắn xoa cánh tay tím bầm, nổi giận đúng đùng, quay đầu lại định chất vấn xem người nào dám gây họa cho hắn. Vừa lúc nhận ra gương mặt lạnh lùng xinh đẹp như hoa đào của Chu Mỵ Nhi, lửa giận ngập đầu phút chốc bị dung mạo tuyệt sắc và khí chất vô song của nàng dập tắt.
Hắn giống như đứa nhỏ vừa làm chuyện xấu, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Cúi đầu, đôi mắt không ngừng di chuyển trên bầu ngực sữa đang phập phồng của Chu Mỵ Nhi. Hắn nuốt nước miếng không ngừng, ngượng ngùng nói:
- Nhị tiểu thư, người đây là… Đây là làm sao vậy? Vì sao bộ dạng người lại thành ra như vậy? Chẳng lẽ bởi vì Thôi công tử biến thái sao. Hành vi có quái lạ không? Người yên tâm, Nhị tiểu thư, ta nhất định sẽ giữ vững được sự trong sạch, không để y đụng tới thân thể của ta!
Nói tới đây, hắn nhắm mắt lại, chau mày, không ngờ còn đưa ra bộ mặt vô cùng ủy khuất.
Tiểu thư đồng nhìn thấy bộ dạng của Trần Tiểu Cửu như vậy, vô cùng kinh ngạc, vai khẽ run run, đột nhiên hàm răng trắng tinh lộ ra nở nụ cười khanh khách, âm thanh trong trẻo dễ nghe như oanh như ảo, quả thực vô cùng đáng yêu.
Trần Tiểu Cửu thấy nàng thành ra bộ dạng đáng yêu như vậy, trong lòng vô cùng thích thú, nảy sinh thần sắc nghịch ngợm, học theo dáng vẻ vừa rồi của nàng, bàn tay to đưa lên vuốt vuốt trên khuôn mặt anh tuấn ba cái rồi thả xuống, nhăn mặt nói:
- Bỏ đi, bỏ đi..
Tiểu thư đồng thấy Trần Tiểu Cửu khôi hài như vậy, bộ ngực được bó chặt không ngừng rung lên, đột nhiên cả khuôn mặt đỏ bừng, xem chừng đứng thẳng bình thường không được đành níu vào cánh tay của hắn.
Trong mắt “Sài tử” Viên Tử Thành bày ra một ngọn lửa hoảng sợ chưa từng thấy qua, vội vàng từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc màu đỏ, đưa tới tay cho tiểu thư đồng, mắt nhìn nàng ăn vào, mới trút được gánh nặng, thở phào một cái.
Tiểu thư đồng nuốt xong viên thuốc màu đỏ, hai má đỏ hồng dần chuyển sang màu trắng tuyết, nhẹ nhàng đỡ lấy ngực, lại cười khanh khách mỉm cười với Trần Tiểu Cửu một chút, nghịch ngợm trêu đùa khắp cơ thể Trần Tiểu Cửu.
Viên Tử Trình thấy tiểu thư đồng khôi phục lại dáng vẻ như lúc đầu, ánh mắt gã một lần nữa trở lại lạnh lùng, lại ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt liếc Trần Tiểu Cửu một cái, trong ánh mắt tuy rằng không có một tia ác ý, lại lộ ra vẻ oán giận nồng đậm.
Đây là cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi khiến lòng Trần Tiểu Cửu nảy sinh ý áy náy, đồng thời cũng có chút nghi vấn, làn da trắng mịn màng như tuyết của tiểu thư đồng rốt cuộc là có gì bí mật?
Thôi Châu Bình trong lòng có khuyết điểm trí mạng, rất không muốn đôi co về vấn đề này. Nghe nói Trần Tiểu Cửu công kích trái phải, y khóc không ra nước mắt, sinh ra một cỗ phiền muộn không thôi. Tiểu tử này, mụ nội nó quá lợi hại đi, tâm tư độc ác, câu nói sắc bén như dao, đâm nát nội tâm ta rồi.
Tiếng cười của tiểu thư đồng tựa như tiếng hót của chim hoàng oanh quanh quẩn trong trường đình, sự chú ý của Thôi Châu Bình rất nhanh đã bị vẻ mặt ngây thơ trong sáng của nàng hấp dẫn, y nam nữ không thông, ý nghĩ xấu xa trong lòng lại bộc phát từng đợt mong ước có được trái tim của tiểu thư đồng, muốn tiến lên bắt chuyện cùng nàng, nhưng y cũng sợ Trần Tiểu Cửu nham hiểm ngăn cản, nói ra những chuyện không đáng nói, vội dùng ánh mắt ra hiệu cho đám thuộc hạ xung quanh.
Hai tên vũ phu cường tráng bên cạnh hiểu ý, nhe răng cười độc ác, vai khẽ lắc, muốn đem Trần Tiểu Cửu ngăn lại một bên, vì Thôi Châu Bình đùa giỡn tiến thêm một bước dọn sạch chướng ngại trên đường.
“Sài tử” Viên Tử Trình thấy cảnh tượng nguy hiểm như vậy, thân hình chợt lóe lên giống như bức tường ngăn trước người tiểu thư đồng, trong mắt vẫn như cũ không gợn chút sợ hãi, vẫn bình tinx, chỉ có điều ánh mắt lạnh lùng bất kể chiếu tới nơi nào, đều sinh ra cảm giác lạnh tới thấu xương.
Hai võ phu cao lớn tương đương với Viên Tử Trình, ỷ vào võ công cao cường, rạng rỡ mà đầu nhập vào Thôi gia. Thấy Viên Tử Trình vẻ mặt lạnh lùng, hiện ra ngăn cản hai người, kiên quyết bảo hộ cho tiểu thư đồng ở sau lưng, khóe miệng hai người nảy sinh ý cười sai lầm “ngươi muốn châu chấu đá xe”.
Hai võ phu trải qua trăm trận chiến không hề để Viên Tử Trình vào trong mắt, một thân thoải mái tiến tới bên cạnh gã, khi khoảng cách giữa ba người chỉ còn một thước, hai tên kia bỗng nhiên vươn tay cứng rắn giống như cây búa được giấu ở gần đó, lấy thế lôi đình vạn quân lao thẳng vào Viên Tử Trình hung hăng đánh twois.
“Sài tử” Viên Tử Trình vẫn một vẻ mặt lơ đễnh như cũ, mắt tỏa hào quang lạnh lùng chăm chú nhìn vào phía trước, không buồn nhìn tới hai gã tráng hán đang dùng thủ đoạn âm hiểm đánh lén mình.
Hai tên tráng hán trong lòng không ngừng cảm thán, bằng kình lực của nắm tay bọn chúng, đủ để khiến bia đá vỡ nứt. Kẻ ở trước mặt lại bày ra một dáng bộ cứng rắn, không lẽ còn cứng hơn đá sao? Hai người bọn chúng nhe răng cười độc ác, coi như nhìn cái vẻ thâm trầm của Viên Tử Trình như xem người bình thường chết, một đôi nắm tay lớn toàn lực dốc tới, mang theo tiếng nổ sấm sét đánh vào Viên Tử Trình.
Thấy cảnh tượng vậy, Thôi Châu Bình vui sướng, Trần Tiểu Cửu ngạc nhiên, mà tiểu thư đồng vẫn như cũng không e dè chút nào quay sang Trần Tiểu Cửu cười khanh khách, trong vẻ tươi cười dường như chứa đựng niềm vui sướng trong trẻo vô tận.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! ()
Đổng Lam Phương
Siêu Cấp Gia Đinh
Tác giả: Tử Vi
Nguồn: metruyen.com
Thôi Châu Bình đem mục tiêu nhắm vào “Sài tử”, hai con mắt vô thần thở hổn hển nói:
- Hừ, hiện tại còn lại ngươi, ngươi có khả năng thì đối xem sao?
“Sài tử” Viên Tử Trình vẫn lạnh lùng như cũ, bất động không nói. Lạnh lùng như một tảng đá không chút xúc cảm.
Đang lúc mọi người kinh ngạc, tiểu thư đồng xinh đẹp đi theo Viên Tử Trình tao nhã đi ra, con mắt sáng loàng, hàm rằng khẽ mở, nhét mặt tười cười như hoa cúc:
- Công tử nhà ta học thức làm trời người kinh sợ, chút tài mọn ấy, để tiểu thư đồng ta trả lời thay!
Nàng nói chuyện khẽ cười đáng yêu, lả lướt xoay người, như chim hoàng oanh hót xướng, nghe rồi thấy động lòng người, khiến người ta tinh thần sáng láng. Lại nhìn thấy hàm răng trắng sáng, đen trắng rõ ràng, càng trêu người đáng yêu. Lúc này mỗi người đều có thể nhìn ra nàng là nữ nhân có sở thích giả trai, bất kể là nữ tài tử, trong lòng cũng nảy sinh tình cảm cực kỳ hâm mộ.
Trần Tiểu Cửu cười khẽ một chút, bĩu môi thấp giọng nói:
- Tiểu thư đồng không ngờ học ta…
Khoảng cách giữa tiểu thư đồng cách Trần Tiểu Cửu rất gần, nghe được tiếng Trần Tiểu Cửu oán giận, khinh thường quay đầu, lè lưỡi làm mặt quỷ cười hắn, bàn tay nhỏ bé trắng nõn mịn màng vuốt xuống ba cái trên khuôn mặt nói:
- Bỏ đi, bỏ đi… Ai thích học ngươi…
Rồi sau đó cười khờ dại hồn nhiên, quay đầu đi.
Một loạt các động tác đáng yêu, nhẹ nhàng khoan thai tự nhiên, không tạo cảm giác giả dối, khiến Trần Tiểu Cửu thèm nhỏ dãi tới ba thước, tiểu thư đồng này, quả nhiên là người trong cực phẩm, luận về sức sống đáng yê, dường như so với Song Nhi còn muốn cao hơn rất nhiều, còn thái độ duyên dáng, hồn nhiên bên trong mang theo khí chất quý phái nồng đậm.
Thôi Châu Bình thấy dáng vẻ thư đồng đáng yêu, tròng mắt thiếu chút nữa thì bay ra ngoài, lòng nảy ra ý xấu xa, y một chút không thèm để ý tiểu thư đồng vừa mới giễu cợt mình, híp mắt mê đắm nói:
- Tiểu …tiểu thư đồng có cái gì… đối hay, cứ việc nói ra, nếu như đối không được, gọi ta ba tiếng đại ca ca, ta sẽ … sẽ chỉ cho ngươi một chút!
Tiểu thư đồng hồn nhiên không buồn liếc y lấy một cái, tay vuốt từ trên đầu xuống, ở trước mặt Trần Tiểu Cửu không ngừng lay đọng, thân hình nhẹ nhàng khoan thai mềm mại thu hết trong đáy mắt của Trần Tiểu Cửu, đột nhiên miệng nàng cong cong, nhảy lên vui mừng nói:
- Có, ta có vế đối. "Phủng ngọc bôi, khán ngự bi, ngọc bôi toái ngự bi, dục bi ngọc bôi!”, sao hả ?
(Cầm chén ngọc, xem ngự bia, chén ngọc ném vỡ ngự bia, muốn sầu tiếc chén ngọc !)
Mọi người thấy dáng vẻ nàng phúc hậu ngây thơ và dễ thương, có thể đưa ra một vế đối có yêu cầu cao như thế, trong lòng đối với tiểu thư đồng này vô cùng thích thú. Hai mắt Thôi Châu Bình tỏa sáng, sớm đã đem sự rụt rè ném sang một bên, dáng vẻ bỉ ổi, chân bước ngả nghiêng, vội vã chạy tới bên tiểu thư đồng.
Trần Tiểu Cửu vẫn để tâm quan sát tới nhất cử nhất động của y, hắn nhìn đã hiểu được Thôi Châu Bình muốn làm gì. Bởi vậy hắn sớm đã đến trước một bước, cầm lấy bàn tay mềm mại mượt mà trắng tựa ngó sen của tiểu thư đồng, đem nàng giấu ra sau lưng, mình đứng đối diện với Thôi Châu Bình giọng đắng ngắt đầy u oán:
- Thôi Châu Bình to gan, chẳng lẽ ngươi thực sự thích nam nhân? Không ngờ còn mấy lần muốn lăng nhục ta, ngươi cho ta là người thế nào… Người không đứng đắn sao? Ta… ta không muốn sống nữa rồi!
Tuy rằng hắn giả bộ đáng thương ai oán, mà cũng nhanh chóng tranh thủ hưởng thụ cánh tay ngọc ngà của tiểu thư đồng đang nằm gọn trong tay mình, vừa chạm tới, trong lòng quả thực đã nhảy loạn. Tiểu thư đồng này làn da trắng mịn, đã vượt xa với tưởng tượng của hắn, sờ rồi liền thấy giống như da trứng gà trơn tuột sảng khoái, làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay, thật sự không muốn buông tay.
Hắn vốn tưởng tiểu thư đồng này sẽ nhanh chóng rút tay ra, hoặc cũng giống như Nhị tiểu thư hung hăng cấu hắn, hoặc là “Sài tử” Viên Tử Thành sẽ ra tay giúp đỡ.
Nhưng những phản ứng bình thường này đều không xảy ra trên người tiểu thư đồng, nàng cứ như vậy tùy ý cho hắn nắm tay, tùy ý cho hắn vuốt ve thưởng thức, cũng không có ý muốn rút tay lại.
Sự khác thường này tất quỷ quái, tiểu thư đồng này chẳng lẽ không hiểu khác biệt giữa nam nữ sao? Trần Tiểu Cửu suy nghĩ mà không rõ được.
Chu Mỵ Nhi một lòng suy nghĩ đều rơi trên người Trần Tiểu Cửu, không phải vì hắn vui vẻ, đó là vì sinh khí của hắn, tóm lại, hắn vừa làm chuyện tốt, lập tức sẽ làm một chuyện xấu để lấy lại cân bằng một chút. Ngay lúc vừa rồi, đại dâm tặc rõ ràng một vẻ tuyệt đối giúp đỡ nàng, mà hiện giờ, lại chẳng biết xấu hổ thông đồng với tiểu thư đồng của người ta, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của người ta vuốt ve không ngừng, thật không biết xấu hổ.
Chu Mỵ Nhi càng nghĩ càng giận, ngươi nắm lấy tay của ta, dù sao nước phù sa cũng không lưu lại ruộng ngoài, nắm đã nắm rồi, ta cũng đã quen. Hiện giờ đại dâm tặc ngươi không ngờ còn đi nắm tay người khác, nhất thời, ghen tuông nổi lên không nói được một lời, khuôn mặt xinh đẹp của nàng phủ một tầng sương khói, lặng lẽ đi tới phía sau Trần Tiểu Cửu, vươn tay ngọc ra hung hăng cấu trên cánh tay của hắn.
Trần Tiểu Cửu căn bản không phòng bị Chu Mỵ Nhi đánh lén, trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn hét lớn một tiếng bay lên, giống như vượn, khỉ một nhún cao ba thước, sau đó đảo loạn một trận trên không trung rồi rơi xuống.
Hắn xoa cánh tay tím bầm, nổi giận đúng đùng, quay đầu lại định chất vấn xem người nào dám gây họa cho hắn. Vừa lúc nhận ra gương mặt lạnh lùng xinh đẹp như hoa đào của Chu Mỵ Nhi, lửa giận ngập đầu phút chốc bị dung mạo tuyệt sắc và khí chất vô song của nàng dập tắt.
Hắn giống như đứa nhỏ vừa làm chuyện xấu, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Cúi đầu, đôi mắt không ngừng di chuyển trên bầu ngực sữa đang phập phồng của Chu Mỵ Nhi. Hắn nuốt nước miếng không ngừng, ngượng ngùng nói:
- Nhị tiểu thư, người đây là… Đây là làm sao vậy? Vì sao bộ dạng người lại thành ra như vậy? Chẳng lẽ bởi vì Thôi công tử biến thái sao. Hành vi có quái lạ không? Người yên tâm, Nhị tiểu thư, ta nhất định sẽ giữ vững được sự trong sạch, không để y đụng tới thân thể của ta!
Nói tới đây, hắn nhắm mắt lại, chau mày, không ngờ còn đưa ra bộ mặt vô cùng ủy khuất.
Tiểu thư đồng nhìn thấy bộ dạng của Trần Tiểu Cửu như vậy, vô cùng kinh ngạc, vai khẽ run run, đột nhiên hàm răng trắng tinh lộ ra nở nụ cười khanh khách, âm thanh trong trẻo dễ nghe như oanh như ảo, quả thực vô cùng đáng yêu.
Trần Tiểu Cửu thấy nàng thành ra bộ dạng đáng yêu như vậy, trong lòng vô cùng thích thú, nảy sinh thần sắc nghịch ngợm, học theo dáng vẻ vừa rồi của nàng, bàn tay to đưa lên vuốt vuốt trên khuôn mặt anh tuấn ba cái rồi thả xuống, nhăn mặt nói:
- Bỏ đi, bỏ đi..
Tiểu thư đồng thấy Trần Tiểu Cửu khôi hài như vậy, bộ ngực được bó chặt không ngừng rung lên, đột nhiên cả khuôn mặt đỏ bừng, xem chừng đứng thẳng bình thường không được đành níu vào cánh tay của hắn.
Trong mắt “Sài tử” Viên Tử Thành bày ra một ngọn lửa hoảng sợ chưa từng thấy qua, vội vàng từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc màu đỏ, đưa tới tay cho tiểu thư đồng, mắt nhìn nàng ăn vào, mới trút được gánh nặng, thở phào một cái.
Tiểu thư đồng nuốt xong viên thuốc màu đỏ, hai má đỏ hồng dần chuyển sang màu trắng tuyết, nhẹ nhàng đỡ lấy ngực, lại cười khanh khách mỉm cười với Trần Tiểu Cửu một chút, nghịch ngợm trêu đùa khắp cơ thể Trần Tiểu Cửu.
Viên Tử Trình thấy tiểu thư đồng khôi phục lại dáng vẻ như lúc đầu, ánh mắt gã một lần nữa trở lại lạnh lùng, lại ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt liếc Trần Tiểu Cửu một cái, trong ánh mắt tuy rằng không có một tia ác ý, lại lộ ra vẻ oán giận nồng đậm.
Đây là cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi khiến lòng Trần Tiểu Cửu nảy sinh ý áy náy, đồng thời cũng có chút nghi vấn, làn da trắng mịn màng như tuyết của tiểu thư đồng rốt cuộc là có gì bí mật?
Thôi Châu Bình trong lòng có khuyết điểm trí mạng, rất không muốn đôi co về vấn đề này. Nghe nói Trần Tiểu Cửu công kích trái phải, y khóc không ra nước mắt, sinh ra một cỗ phiền muộn không thôi. Tiểu tử này, mụ nội nó quá lợi hại đi, tâm tư độc ác, câu nói sắc bén như dao, đâm nát nội tâm ta rồi.
Tiếng cười của tiểu thư đồng tựa như tiếng hót của chim hoàng oanh quanh quẩn trong trường đình, sự chú ý của Thôi Châu Bình rất nhanh đã bị vẻ mặt ngây thơ trong sáng của nàng hấp dẫn, y nam nữ không thông, ý nghĩ xấu xa trong lòng lại bộc phát từng đợt mong ước có được trái tim của tiểu thư đồng, muốn tiến lên bắt chuyện cùng nàng, nhưng y cũng sợ Trần Tiểu Cửu nham hiểm ngăn cản, nói ra những chuyện không đáng nói, vội dùng ánh mắt ra hiệu cho đám thuộc hạ xung quanh.
Hai tên vũ phu cường tráng bên cạnh hiểu ý, nhe răng cười độc ác, vai khẽ lắc, muốn đem Trần Tiểu Cửu ngăn lại một bên, vì Thôi Châu Bình đùa giỡn tiến thêm một bước dọn sạch chướng ngại trên đường.
“Sài tử” Viên Tử Trình thấy cảnh tượng nguy hiểm như vậy, thân hình chợt lóe lên giống như bức tường ngăn trước người tiểu thư đồng, trong mắt vẫn như cũ không gợn chút sợ hãi, vẫn bình tinx, chỉ có điều ánh mắt lạnh lùng bất kể chiếu tới nơi nào, đều sinh ra cảm giác lạnh tới thấu xương.
Hai võ phu cao lớn tương đương với Viên Tử Trình, ỷ vào võ công cao cường, rạng rỡ mà đầu nhập vào Thôi gia. Thấy Viên Tử Trình vẻ mặt lạnh lùng, hiện ra ngăn cản hai người, kiên quyết bảo hộ cho tiểu thư đồng ở sau lưng, khóe miệng hai người nảy sinh ý cười sai lầm “ngươi muốn châu chấu đá xe”.
Hai võ phu trải qua trăm trận chiến không hề để Viên Tử Trình vào trong mắt, một thân thoải mái tiến tới bên cạnh gã, khi khoảng cách giữa ba người chỉ còn một thước, hai tên kia bỗng nhiên vươn tay cứng rắn giống như cây búa được giấu ở gần đó, lấy thế lôi đình vạn quân lao thẳng vào Viên Tử Trình hung hăng đánh twois.
“Sài tử” Viên Tử Trình vẫn một vẻ mặt lơ đễnh như cũ, mắt tỏa hào quang lạnh lùng chăm chú nhìn vào phía trước, không buồn nhìn tới hai gã tráng hán đang dùng thủ đoạn âm hiểm đánh lén mình.
Hai tên tráng hán trong lòng không ngừng cảm thán, bằng kình lực của nắm tay bọn chúng, đủ để khiến bia đá vỡ nứt. Kẻ ở trước mặt lại bày ra một dáng bộ cứng rắn, không lẽ còn cứng hơn đá sao? Hai người bọn chúng nhe răng cười độc ác, coi như nhìn cái vẻ thâm trầm của Viên Tử Trình như xem người bình thường chết, một đôi nắm tay lớn toàn lực dốc tới, mang theo tiếng nổ sấm sét đánh vào Viên Tử Trình.
Thấy cảnh tượng vậy, Thôi Châu Bình vui sướng, Trần Tiểu Cửu ngạc nhiên, mà tiểu thư đồng vẫn như cũng không e dè chút nào quay sang Trần Tiểu Cửu cười khanh khách, trong vẻ tươi cười dường như chứa đựng niềm vui sướng trong trẻo vô tận.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! ()
Đổng Lam Phương
Siêu Cấp Gia Đinh
Tác giả: Tử Vi