Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 341
Kinh đô Tây Lương chính là thành Hưng Khánh. Bởi vì vương quốc này được hồi phục chưa lâu cho nên lãnh thổ ít hơn Đại Kinh khá nhiều, cho nên các niên hiệu đều phụ thuộc vào Đại Kinh. Ở trong Tây Lương mọi người đều gọi vua là quốc chủ.
Mây đen dày đặc bao phủ, từng rặng núi hùng vĩ trùng trùng điệp điệp được san để xây dựng hoàng cung. Trong hoàng thành Tây Lương, cung điện san sát nối tiếp nhau, mái ngói Lưu ly đặt ở trên ngự hoa viên cùng những rặng núi bên cạnh những cây đại thụ. Ánh sáng rực rỡ chiếu rọi làm cho hoàng cung càng trở nên thâm nghiêm. Thời điểm này, hoàng thành so với mười năm trước khi Hung Nô chưa xâm chiếm thì đã cũ kỹ hơn rất nhiều.
Ở phía xa xa trên con sông ngoài Hoàng thành thỉnh thoảng có gió thổi mạnh làm dấy lên từng đợt ba đào. Những luồng sóng nước mãnh liệt giống như là miệng sói của loài ác lang tham lam nuốt lấy bùn cát trên sông. Nước bắn lả tả ở trong hồ, trên bờ sông lúc này đang chen chúc hàng trăm chiếc chiến thuyền cùng với các thuyền chở hàng.
Trên các cột buồm cắm cờ đủ mọi màu sắc, đặc biết chiếc cờ có chữ “Kinh” to lớn cho thấy đây chính là chiến thuyền của Đại Kinh.
- Không ngờ đi tới đây còn phải ngồi thuyền.
Triệu Tử Văn đứng ở đầu thuyền nhìn Hoàng thành đã cũ kỹ bất đắc dĩ cười nói.
Bát Hoàng tử run rẩy đứng ở bên cạnh hắn, cau mày nói:
- Tây Lương hôm nay đã bị suy vong đến như vậy mà không hiểu tại sao Phụ hoàng vẫn muốn ta nghìn dặm xa xôi đến đây để tranh tước vị Phò mã.
Tâm tư của lão Hoàng đế kỳ thật chính là để hoàng tử tới đây tị nạn. Tuy nhiên tại sao lại để hoàng tử tới đây thì Triệu Tử Văn thật sự đoán không ra. Có lẽ lão Hoàng đế cũng muốn lôi kéo Tây Lương quốc chủ cho nên muốn Bát hoàng tử tới tận đây.
La Thanh Yên vẫn mặc một bộ y phục của thư đồng như cũ. Khuôn mặt của nàng nghiêm nghị, mái tóc trắng xõa xuống vai cợt nhả nhìn Triệu đại nhân. Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy sầu não, mình đi trên con đường này với tên tiểu tặc này đúng là ai họa, mỗi ngày hắn hát một khúc nhạc quá dị, thật đúng là muốn lấy mạng người khác.
Vì không muốn để Thế tử Hạng Long Uyên bỏ quá xa cho nên cho dù đã tới Hưng Khánh rồi bọn họ cũng không dám dừng lại. Hiện giờ sức người đã kiệt, ngựa cũng đã mệt ỏi cho nên Bát hoàng tử nói:
- Triệu tướng quân, chúng ta tìm một gian khách điếm nghỉ chân đi!
Triệu Tử Văn khẽ gật đầu đồng ý, bảo nhà đò đi nhanh hơn nữa. Một lát sau, khi đã lên bờ hắn nhìn từng bãi đá ở thành Hưng Khánh mà trong lòng cảm khái. Công sức mười ngày nay bỏ ra cuối cùng cũng được đền đáp bằng việc tới được địa phương này.
Trước cửa thành Hưng Khánh, từng dòng người qua lại triền miên không dứt, thật là vô cùng náo nhiệt. Đám người này đa phần là những công tử. Lần này công chúa Tây Lương bố cáo toàn thiên hạ là muốn kén chồng cho nên ai cũng muốn đến thử một lần. Cho dù không định làm phò mã thì cũng có thể tới đây để du sơn ngoạn thủy một phen.
Quan giữ thành nhìn thấy nhóm người Bát hoàng tử đến. Đôi mắt hắn để ý ai trong đó cũng có thần thái phi phàm thì biết rằng bọn họ là khách quý đến để tham gia cuộc thi tuyển phò mã cho nên tỏ ra rất cung kính, không hề kiểm tra.
Đoàn người Bát Hoàng tử qua cửa từ từ tiến vào bên trong thành rồi tìm một khách điếm ở lại tạm thời. Có lẽ khách điếm ở thành Hưng Khánh này không lớn cho nên tìm bốn nơi cũng không có nhiều phòng trống, nếu có thì cũng chỉ còn lại có một hai phòng. Tuy nhiên, cuối cùng trời cũng không phụ lòng người. Bọn họ cuối cùng cũng đã tìm thấy một khách điếm còn trống bốn gian phòng hạng nhất và sáu gian phòng bình thường. Đoàn người chuẩn bị ở lại, Bát Hoàng tử sắp vào trong phòng thì đột nhiên lại có thêm hơn mười người nữa đến.
Cầm đầu là một hán tử hơn ba mươi tuổi, tướng mạo vô cùng anh tuấn, thân hình rất cao to, ăn mặc vô cùng hoa mĩ. Bên hông hắn đeo một thanh kiếm có chuôi bằng ngà, vỏ kiếm cũng là từ da cá mập mà chế tạo thành, cho thấy thân phận của hắn rất cao quý. Trên khuôn mặt hắn có một vẻ kiêu căng không nói nên lời, môi hơi trề ra, cả người lãnh ngạo không thể thân cận nổi.
Một hán tử khôi ngô trong đám người đi ra lớn tiếng nói:
- Chưởng quỹ, còn phòng hạng nhất không?
Chưởng quỹ tươi cười đáp:
- Thật là không may, bốn phòng hạng nhất vừa rồi đã có mấy vị công tử này đặt chỗ, tuy nhiên phòng bình thường còn lại sáu gian, hay là các vị ở tạm vậy!
Hán tử này tức giận nói:
- Thân phận chủ nhân ta thế nào mà có thể ở phòng bình thường được? Mau dọn cho ta hai phòng hạng nhất, nếu không lão tử đem cái khách điếm này của ngươi lập tức hủy đi.
Giọng nói của hắn rất lạnh nhạt, nhìn qua tướng mạo thì có thể đoán được đây chính là người Hung Nô, tính tình của bọn người này vô cùng nóng nảy dị thường.
Bọn Hung Nô man di suýt hủy diệt thành Hưng Khánh khiến cho Tây Lương thiếu chút nữa phải diệt vong. Chưởng quỹ là người yêu nước, tính tình cũng hơi ngang ngạnh. Ông nghe thấy tên Hung Nô này ăn nói lỗ mãng như vậy thì không kìm được cảm thấy tức giận mà cười lạnh nói:
- Ta mở cửa làm ăn, ngươi thích hay không là mặc ngươi. Đây là chỗ của ta, bây giờ ngươi là khách hàng của ta, nếu như ăn nói lỗ mãng, thì xin lượng thứ, ta không hầu hạ được.
Hán tử kia giận tím mặt, hắn đột nhiên vung tay lên tát chưởng quỹ một cái. Lão chưởng quỹ tránh không kịp, bị hắn tát khiến cho lăn một vòng xuống đất, khuôn mặt sưng vù lên. Hán tử kia tức giận nói:
- Con mẹ nó, hôm nay bọn ta đi khắp nơi rồi, bây giờ mà không có phòng hạng nhất thì ta mang một mồi lửa thêu trụi cái khách điếm này.
Nhìn thấy chưởng quỹ bị đánh, các tiểu nhị trong tiệm đều xúm lại. Lão chưởng quỷ nổi giận nói:
- Không để cho các ngươi! Cho dù các ngươi có thiêu trụi khách điếm của ta thì ta cũng không để cho một phòng.
Tên thủ lĩnh cầm đầu cao lớn liền nhăn mày lại. Trong mắt hắn hiện ra một tia sát khí, xem ra hắn không phải là người dễ trêu chọc đến được. Thấy chủ nhân nổi giận, các võ sĩ bên cạnh hắn đều rút binh khí ra, có vẻ như một trường đánh nhau sắp diễn ra.
Tiểu nhị trong Mãn Tinh lâu vẫn không lùi bước. Quả nhiên việc bọn Hung Nô lúc trước công phá thành Hưng Khánh, giết hại dân chúng đã làm cho bọn họ hận thấu xương. Chỉ là đám người man di này có dáng người cao lớn, bốn năm tiểu nhị há có thể là đối thủ của bọn hắn hay sao? Sợ rằng mới tiến lên một cái đã bị họ chém ngã xuống đất.
- Bọn chó điên Hung Nô cũng đến Tây Lương cắn người sao?
Triệu Tử văn đang định giao thủ với bọn người man di này thì bỗng ở bên ngoài truyền đến một tràng thanh âm khinh miệt, giọng nói có vẻ vẫn còn hơi non nớt.
Triệu Tử Văn ngạc nhiên, quay đầu lại thì nhìn thấy một vị thiếu niên mang ngân thương để đằng sau gáy. Trên khuôn mặt thiếu niên này nở ra một nụ cười nhìn bọn Hung Nô thô lỗ.
Hán tử Hung Nô cảm thấy ngạc nhiên, hiển nhiên bọn họ không ngờ rằng người vừa cất tiếng là một thiếu niên. Hắn nhìn thấy trên khuôn mặt thiếu niên có vẻ du đãng thì nổi giận gầm lên:
- Tên tiểu tử miệng còn hơi sữa này, muốn chết sao?
Mây đen dày đặc bao phủ, từng rặng núi hùng vĩ trùng trùng điệp điệp được san để xây dựng hoàng cung. Trong hoàng thành Tây Lương, cung điện san sát nối tiếp nhau, mái ngói Lưu ly đặt ở trên ngự hoa viên cùng những rặng núi bên cạnh những cây đại thụ. Ánh sáng rực rỡ chiếu rọi làm cho hoàng cung càng trở nên thâm nghiêm. Thời điểm này, hoàng thành so với mười năm trước khi Hung Nô chưa xâm chiếm thì đã cũ kỹ hơn rất nhiều.
Ở phía xa xa trên con sông ngoài Hoàng thành thỉnh thoảng có gió thổi mạnh làm dấy lên từng đợt ba đào. Những luồng sóng nước mãnh liệt giống như là miệng sói của loài ác lang tham lam nuốt lấy bùn cát trên sông. Nước bắn lả tả ở trong hồ, trên bờ sông lúc này đang chen chúc hàng trăm chiếc chiến thuyền cùng với các thuyền chở hàng.
Trên các cột buồm cắm cờ đủ mọi màu sắc, đặc biết chiếc cờ có chữ “Kinh” to lớn cho thấy đây chính là chiến thuyền của Đại Kinh.
- Không ngờ đi tới đây còn phải ngồi thuyền.
Triệu Tử Văn đứng ở đầu thuyền nhìn Hoàng thành đã cũ kỹ bất đắc dĩ cười nói.
Bát Hoàng tử run rẩy đứng ở bên cạnh hắn, cau mày nói:
- Tây Lương hôm nay đã bị suy vong đến như vậy mà không hiểu tại sao Phụ hoàng vẫn muốn ta nghìn dặm xa xôi đến đây để tranh tước vị Phò mã.
Tâm tư của lão Hoàng đế kỳ thật chính là để hoàng tử tới đây tị nạn. Tuy nhiên tại sao lại để hoàng tử tới đây thì Triệu Tử Văn thật sự đoán không ra. Có lẽ lão Hoàng đế cũng muốn lôi kéo Tây Lương quốc chủ cho nên muốn Bát hoàng tử tới tận đây.
La Thanh Yên vẫn mặc một bộ y phục của thư đồng như cũ. Khuôn mặt của nàng nghiêm nghị, mái tóc trắng xõa xuống vai cợt nhả nhìn Triệu đại nhân. Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy sầu não, mình đi trên con đường này với tên tiểu tặc này đúng là ai họa, mỗi ngày hắn hát một khúc nhạc quá dị, thật đúng là muốn lấy mạng người khác.
Vì không muốn để Thế tử Hạng Long Uyên bỏ quá xa cho nên cho dù đã tới Hưng Khánh rồi bọn họ cũng không dám dừng lại. Hiện giờ sức người đã kiệt, ngựa cũng đã mệt ỏi cho nên Bát hoàng tử nói:
- Triệu tướng quân, chúng ta tìm một gian khách điếm nghỉ chân đi!
Triệu Tử Văn khẽ gật đầu đồng ý, bảo nhà đò đi nhanh hơn nữa. Một lát sau, khi đã lên bờ hắn nhìn từng bãi đá ở thành Hưng Khánh mà trong lòng cảm khái. Công sức mười ngày nay bỏ ra cuối cùng cũng được đền đáp bằng việc tới được địa phương này.
Trước cửa thành Hưng Khánh, từng dòng người qua lại triền miên không dứt, thật là vô cùng náo nhiệt. Đám người này đa phần là những công tử. Lần này công chúa Tây Lương bố cáo toàn thiên hạ là muốn kén chồng cho nên ai cũng muốn đến thử một lần. Cho dù không định làm phò mã thì cũng có thể tới đây để du sơn ngoạn thủy một phen.
Quan giữ thành nhìn thấy nhóm người Bát hoàng tử đến. Đôi mắt hắn để ý ai trong đó cũng có thần thái phi phàm thì biết rằng bọn họ là khách quý đến để tham gia cuộc thi tuyển phò mã cho nên tỏ ra rất cung kính, không hề kiểm tra.
Đoàn người Bát Hoàng tử qua cửa từ từ tiến vào bên trong thành rồi tìm một khách điếm ở lại tạm thời. Có lẽ khách điếm ở thành Hưng Khánh này không lớn cho nên tìm bốn nơi cũng không có nhiều phòng trống, nếu có thì cũng chỉ còn lại có một hai phòng. Tuy nhiên, cuối cùng trời cũng không phụ lòng người. Bọn họ cuối cùng cũng đã tìm thấy một khách điếm còn trống bốn gian phòng hạng nhất và sáu gian phòng bình thường. Đoàn người chuẩn bị ở lại, Bát Hoàng tử sắp vào trong phòng thì đột nhiên lại có thêm hơn mười người nữa đến.
Cầm đầu là một hán tử hơn ba mươi tuổi, tướng mạo vô cùng anh tuấn, thân hình rất cao to, ăn mặc vô cùng hoa mĩ. Bên hông hắn đeo một thanh kiếm có chuôi bằng ngà, vỏ kiếm cũng là từ da cá mập mà chế tạo thành, cho thấy thân phận của hắn rất cao quý. Trên khuôn mặt hắn có một vẻ kiêu căng không nói nên lời, môi hơi trề ra, cả người lãnh ngạo không thể thân cận nổi.
Một hán tử khôi ngô trong đám người đi ra lớn tiếng nói:
- Chưởng quỹ, còn phòng hạng nhất không?
Chưởng quỹ tươi cười đáp:
- Thật là không may, bốn phòng hạng nhất vừa rồi đã có mấy vị công tử này đặt chỗ, tuy nhiên phòng bình thường còn lại sáu gian, hay là các vị ở tạm vậy!
Hán tử này tức giận nói:
- Thân phận chủ nhân ta thế nào mà có thể ở phòng bình thường được? Mau dọn cho ta hai phòng hạng nhất, nếu không lão tử đem cái khách điếm này của ngươi lập tức hủy đi.
Giọng nói của hắn rất lạnh nhạt, nhìn qua tướng mạo thì có thể đoán được đây chính là người Hung Nô, tính tình của bọn người này vô cùng nóng nảy dị thường.
Bọn Hung Nô man di suýt hủy diệt thành Hưng Khánh khiến cho Tây Lương thiếu chút nữa phải diệt vong. Chưởng quỹ là người yêu nước, tính tình cũng hơi ngang ngạnh. Ông nghe thấy tên Hung Nô này ăn nói lỗ mãng như vậy thì không kìm được cảm thấy tức giận mà cười lạnh nói:
- Ta mở cửa làm ăn, ngươi thích hay không là mặc ngươi. Đây là chỗ của ta, bây giờ ngươi là khách hàng của ta, nếu như ăn nói lỗ mãng, thì xin lượng thứ, ta không hầu hạ được.
Hán tử kia giận tím mặt, hắn đột nhiên vung tay lên tát chưởng quỹ một cái. Lão chưởng quỹ tránh không kịp, bị hắn tát khiến cho lăn một vòng xuống đất, khuôn mặt sưng vù lên. Hán tử kia tức giận nói:
- Con mẹ nó, hôm nay bọn ta đi khắp nơi rồi, bây giờ mà không có phòng hạng nhất thì ta mang một mồi lửa thêu trụi cái khách điếm này.
Nhìn thấy chưởng quỹ bị đánh, các tiểu nhị trong tiệm đều xúm lại. Lão chưởng quỷ nổi giận nói:
- Không để cho các ngươi! Cho dù các ngươi có thiêu trụi khách điếm của ta thì ta cũng không để cho một phòng.
Tên thủ lĩnh cầm đầu cao lớn liền nhăn mày lại. Trong mắt hắn hiện ra một tia sát khí, xem ra hắn không phải là người dễ trêu chọc đến được. Thấy chủ nhân nổi giận, các võ sĩ bên cạnh hắn đều rút binh khí ra, có vẻ như một trường đánh nhau sắp diễn ra.
Tiểu nhị trong Mãn Tinh lâu vẫn không lùi bước. Quả nhiên việc bọn Hung Nô lúc trước công phá thành Hưng Khánh, giết hại dân chúng đã làm cho bọn họ hận thấu xương. Chỉ là đám người man di này có dáng người cao lớn, bốn năm tiểu nhị há có thể là đối thủ của bọn hắn hay sao? Sợ rằng mới tiến lên một cái đã bị họ chém ngã xuống đất.
- Bọn chó điên Hung Nô cũng đến Tây Lương cắn người sao?
Triệu Tử văn đang định giao thủ với bọn người man di này thì bỗng ở bên ngoài truyền đến một tràng thanh âm khinh miệt, giọng nói có vẻ vẫn còn hơi non nớt.
Triệu Tử Văn ngạc nhiên, quay đầu lại thì nhìn thấy một vị thiếu niên mang ngân thương để đằng sau gáy. Trên khuôn mặt thiếu niên này nở ra một nụ cười nhìn bọn Hung Nô thô lỗ.
Hán tử Hung Nô cảm thấy ngạc nhiên, hiển nhiên bọn họ không ngờ rằng người vừa cất tiếng là một thiếu niên. Hắn nhìn thấy trên khuôn mặt thiếu niên có vẻ du đãng thì nổi giận gầm lên:
- Tên tiểu tử miệng còn hơi sữa này, muốn chết sao?