Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 384
Thái giám dẫn đường đi tới Tĩnh Tâm Điện khi đến tẩm cung của lão hoàng đế thì dừng lại. Trong lòng Triệu Tử Văn mỉm cười căng thẳng, hắn hiểu rằng Hạ Bình có thể đang ở trong này. Nhưng mà, mục tiêu đã đến thì nguy hiểm càng tràn trề. Triệu Tử Văn và La Thanh Yên đã cảm nhận được sát khí mơ hồ từ tám phương truyền tới.
- Triệu Tử Văn, không phải ngươi muốn nhìn thấy Hạ Bình sao, nàng ở bên trong.
Hạng Long Đào chỉ vào bên trong Tĩnh Tâm Điện, hòa hoãn nói.
Hạng Long Đào nói Hạ Bình ở trong Tĩnh Tâm Điện thì chắc chắn rằng ở đó có nguy cơ bốn phía. Triệu Tử Văn thản nhiên nói:
- Ta muốn biết các ngươi làm sao đem Hạ Bình tới đây được?
La Thanh Yên vẫn một mực lưu tâm. Khi nàng nghe thấy lời nói này của hắn thì không kìm được nhìn về phía Hạng Long Đào. Bởi vì nàng cũng rất muốn biết, Hạng Long Đào làm cách nào có thể xuyên qua doanh trướng kín kẽ của kỵ binh đoàn rồi bắt Hạ Bình đi.
- Ha ha, Triệu đại nhân, nguơi không cần phải suy nghĩ nhiều, ta làm sao có thể phí công đến bắt một tiểu cô nương như thế được.
Hạ Long Đào cười lớn, trên khuôn mặt thoáng xuất hiện một vẻ đắc ý.
La Thanh Yên tính tình vốn nóng nảy, nghe hắn nói vậy thì lạnh lùng cất tiếng:
- Không phải là ngươi bắt Hạ Bình tới đây, chẳng lẽ là Hạ Bình tự chui đầu vào thành sao?
Sự đắc ý trong ánh mắt của Hạng Long Đào càng lớn, hắn cười ha hả nói:
- La các chủ quả nhiên cao kiến.
Câu nói không đầu không đuôi này của y khiến cho Triệu Tử Văn và La Thanh Yên nghĩ nửa ngày cũng không hiểu. Nhìn Cửu hoàng tử này vui vẻ thâm hiểm như vậy, khuôn mặt La Thanh Yên trở nên lạnh như băng. Trong lòng nàng thầm suy nghĩ, nếu đúng như Hạng Long Đào nói thì chẳng lẽ Hạ Bình là nội gián hay sao? Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn về phía Triệu Tử Văn, chỉ thấy Triệu Tử Văn đang ngẩn ngơ cả người, không biết hắn hiện đang suy nghĩ điều gì.
- Ngươi có biết chuyện gì đang xảy ra không? Chẳng lẽ Sở Thăng và Hạng Long Đào đã liên thủ với nhau hay sao?
La Thanh Yên nhìn về phía Triệu Tử Văn khẽ hỏi. Trong lòng nàng không suy nghĩ đến chuyện Hạ Bình có hại Triệu Tử Văn hay không mà đang nghĩ đến chuyện có thể Sở Thăng đã lao vào trong doanh trước bắt Hạ Bình đến đây.
Triệu Tử Văn cảm thấy hơi buồn cười. Sở Thăng và An Vương ở cùng một phía, tại sao sở Thăng lại có thể trợ giúp cho thế lực nhỏ bé của Cửu hoàng tử này chứ. Hắn lắc đầu.
- Sở Thăng sẽ không đến nỗi đào ngũ đi trợ giúp cho Hạng Long Đào!
"Chẳng lẽ bên người Hạng Long Đào có cao thủ tuyệt đỉnh?" Khuôn mặt La Thanh Yên liền hiện ra một vẻ cảnh giá, nàng đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh.
Thấy hai người không ngừng đắc ý, Hạng Long Đào cười ha hả nói:
- Triệu đại nhân, ngươi mãi mãi sẽ không ngờ được. Bây giờ ta sẽ cho ngươi gặp Hạ Bình một lần cuối.
- Bốp bốp bốp.
Hạng Long Đào vừa nói xong đã vỗ tay ba tiếng. Lúc này từ trong Tĩnh Tâm điện xuất hiện một thân hình xinh đẹp, không phải là Hạ Bình thì còn ai vào đây?
Hạ Bình đứng đằng sau hai binh sĩ. Đôi mắt lung linh của nàng vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt đáng chưa khô, đáng thương vô cùng.
- Tử Văn.
Hạ Bình biết rằng Triệu Tử Văn đang ở ngoài điện chờ mình liền chạy thật nhanh, lao thẳng tới hía hắn. Vừa chạy, nước mắt nàng vừa rơi lả tả, từng giọt từng giọt dưới ánh mắt trời phản chiếu từng tia sáng chói. Hai binh sĩ định ngăn trở lại nhưng Hạng Long Đào không có ý muốn buông tha cho ba người, muốn cho ba người được đoàn tụ một lần cuối cho nên liền đưa mắt nhìn tới hai tên thủ hạ của mình.
Hai thủ hạ nhìn thấy chỉ lệnh của hoàng tử thì cũng không ngăn cản nữa.
Thấy tiểu ny tử này chạy tới, Triệu Tử Văn liền động tâm. Hắn ôm lấy Hạ Bình, kéo nàng vào lồng ngực, an ủi tiểu nha đầu đang hoảng sợ này mấy câu. Hạ Bình nghẹn ngào khóc, trốn vào trong lồng ngực Triệu Tử Văn. Tựa như là đã tìm được nơi tránh gió, tâm tình nàng liền bình tĩnh trở lại. Bỗng nhiên nàng nhớ đến điều gì có, khóc lóc nói:
- Tử Văn, đều là lỗi của muội, muội…
Nàng biết rằng mình không có cách nào sửa sai nên không biết nói tiếp thế nào nữa.
Triệu Tử Văn nhìn làn nước mắt của nàng, điềm đạm nói:
- Nha đầu ngốc, ta có nói là trách muội đâu, ta biết đây không phải là lỗi của muội!
Thấy hai người thân mật như vậy, La Thanh Yên hừ nhẹ một tiếng.
- Tử Văn!
Hạ Bình xúc động không thôi. Nàng lại xấu hổ núp vào trong ngực của hắn, lớn tiếng khóc.
- Hạ Bình, ngươi tại sao lại rơi vào trong tay bọn họ?
La Thanh Yên không muốn nhìn thấy hai người bọn tiếp tục thân mật như vậy, với lại nàng cũng biết Hạ Bình xảy ra chuyện gì liền thẳng thắn nói.
- Ta......
Hạ Bình định nói rồi lại thôi, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Triệu Tử Văn nàng mới có thêm dũng khí khẽ cất tiếng:
- Khối ngọc bội.
Ngọc bội sao? Triệu Tử Văn mỉm cười. Khối ngọc bội mà Hạ Bình nói dĩ nhiên hắn biết là thứ gì. Hạ Bình lần trước suýt nữa bị mất mạng bởi khối ngọc bội nhỏ này, tại sao lần này lại tiếp tục?
Trong lòng Triệu Tử Văn hiểu rõ Hạ Bình trên thế gian này không có người thân thích, chỉ có một người cha là hoàng đế chưa biết mặt. Mẹ nàng để lại miếng ngọc bội này cho nàng chính là hy vọng nàng có thể tìm thấy thân nhân của mình. La Thanh Yên vẫn không rõ miếng ngọc bội này ẩn chứa hàm nghĩa gì. Nhưng trong lòng nàng đã dần dần nhận ra miếng ngọc bôi này chính là sợi dây liên lạc với tiểu công chúa.
Triệu Tử Văn hơi nhíu mày, ngẫm nghĩ một lúc rồi không nhanh không chậm nói:
- Bọn họ dùng danh nghĩa hoàng thượng dẫn dụ muội đến đây phải không?
Hạ Bình giống như một cô vợ nhỏ làm sai chuyện gì đó. Nàng khẽ gật đầu, không dám lên tiếng.
"Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta. Hạ Bình là một tiểu nha đầu thông minh, làm sao có thể phạm sai lầm đến hai lần. Chỉ có thể người khác dùng dấu hiệu của cha nàng dụ dỗ nàng đi ra mà thôi." Trong lòng Triệu Tử Văn đã nhận ra mọi chuyện, tuy nhiên, sự việc đã đến mức này, có nhận ra thì cũng đã muộn rồi. Lúc này đột nhiên Triệu Tử Văn nhận ra một chuyện. Tại sao Hạng Long Đào lại có mảnh ngọc bội đó, chẳng lẽ người ban đầu ở Hàng Châu muốn hại Hạ Bình lại là y hay sao? Nhưng mà y làm sao có thể có liên lạc với mẫu thân Hạ Bình được, hai mươi năm trước y còn chưa ra đời.
Hạ Bình dựa vào trong lồng ngực của Triệu Tử Văn. Nàng biết rằng hôm nay mình sẽ phải chết ở chốn này, tuy nhiên chết ở trong lồng ngực của Tử Văn nàng cũng không cảm thấy sợ hãi. Tất cả nhìn về phía Triệu Tử Văn đang trầm tư. Hạng Long Đào biết rằng Triệu Tử Văn rất mạnh mẽ, trong lòng không khỏi xuất hiện một ý nghĩ, chẳng lẽ trước khi chết hắn vẫn còn định giãy dụa hay sao? Các sát thủ ẩn náu đã xuất hiện. Hạng Long Đào không chờ nổi nữa muốn lập tức vây giết ba người Triệu Tử Văn.
Hạng Long Đào dang định hạ chỉ lệnh thì đột nhiên thấy Triệu Tử Văn hướng về phía trong Tĩnh Tâm điện hô lớn:
- Hạng huynh, huynh đã đến đây tại sao còn trốn tránh gì nữa?
Hạng huynh ư? Nghe thấy hai chữ nay, Hạ Bình và La Thanh Yên đều minh bạch người mà Triệu Tử Văn ám chỉ chính là Chính Nam vương Hạng Tử Hiên. Hạng Tử Hiên đang ở trong điện sao? Khuôn mặt La Thanh Yên trở nên lạnh lẽo, nàng nghi ngờ không biết tên tiểu tặc này nói thật hay giả.
Hạng Long Đào cũng cảm thấy ngạc nhiên. Ngay sau đó từ trong Tĩnh Tâm Điện truyền ra một tiếng cười:
- Triệu huynh quả không hổ là Triệu huynh, chuyện này cũng bị ngươi phát hiện.
- Triệu Tử Văn, không phải ngươi muốn nhìn thấy Hạ Bình sao, nàng ở bên trong.
Hạng Long Đào chỉ vào bên trong Tĩnh Tâm Điện, hòa hoãn nói.
Hạng Long Đào nói Hạ Bình ở trong Tĩnh Tâm Điện thì chắc chắn rằng ở đó có nguy cơ bốn phía. Triệu Tử Văn thản nhiên nói:
- Ta muốn biết các ngươi làm sao đem Hạ Bình tới đây được?
La Thanh Yên vẫn một mực lưu tâm. Khi nàng nghe thấy lời nói này của hắn thì không kìm được nhìn về phía Hạng Long Đào. Bởi vì nàng cũng rất muốn biết, Hạng Long Đào làm cách nào có thể xuyên qua doanh trướng kín kẽ của kỵ binh đoàn rồi bắt Hạ Bình đi.
- Ha ha, Triệu đại nhân, nguơi không cần phải suy nghĩ nhiều, ta làm sao có thể phí công đến bắt một tiểu cô nương như thế được.
Hạ Long Đào cười lớn, trên khuôn mặt thoáng xuất hiện một vẻ đắc ý.
La Thanh Yên tính tình vốn nóng nảy, nghe hắn nói vậy thì lạnh lùng cất tiếng:
- Không phải là ngươi bắt Hạ Bình tới đây, chẳng lẽ là Hạ Bình tự chui đầu vào thành sao?
Sự đắc ý trong ánh mắt của Hạng Long Đào càng lớn, hắn cười ha hả nói:
- La các chủ quả nhiên cao kiến.
Câu nói không đầu không đuôi này của y khiến cho Triệu Tử Văn và La Thanh Yên nghĩ nửa ngày cũng không hiểu. Nhìn Cửu hoàng tử này vui vẻ thâm hiểm như vậy, khuôn mặt La Thanh Yên trở nên lạnh như băng. Trong lòng nàng thầm suy nghĩ, nếu đúng như Hạng Long Đào nói thì chẳng lẽ Hạ Bình là nội gián hay sao? Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn về phía Triệu Tử Văn, chỉ thấy Triệu Tử Văn đang ngẩn ngơ cả người, không biết hắn hiện đang suy nghĩ điều gì.
- Ngươi có biết chuyện gì đang xảy ra không? Chẳng lẽ Sở Thăng và Hạng Long Đào đã liên thủ với nhau hay sao?
La Thanh Yên nhìn về phía Triệu Tử Văn khẽ hỏi. Trong lòng nàng không suy nghĩ đến chuyện Hạ Bình có hại Triệu Tử Văn hay không mà đang nghĩ đến chuyện có thể Sở Thăng đã lao vào trong doanh trước bắt Hạ Bình đến đây.
Triệu Tử Văn cảm thấy hơi buồn cười. Sở Thăng và An Vương ở cùng một phía, tại sao sở Thăng lại có thể trợ giúp cho thế lực nhỏ bé của Cửu hoàng tử này chứ. Hắn lắc đầu.
- Sở Thăng sẽ không đến nỗi đào ngũ đi trợ giúp cho Hạng Long Đào!
"Chẳng lẽ bên người Hạng Long Đào có cao thủ tuyệt đỉnh?" Khuôn mặt La Thanh Yên liền hiện ra một vẻ cảnh giá, nàng đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh.
Thấy hai người không ngừng đắc ý, Hạng Long Đào cười ha hả nói:
- Triệu đại nhân, ngươi mãi mãi sẽ không ngờ được. Bây giờ ta sẽ cho ngươi gặp Hạ Bình một lần cuối.
- Bốp bốp bốp.
Hạng Long Đào vừa nói xong đã vỗ tay ba tiếng. Lúc này từ trong Tĩnh Tâm điện xuất hiện một thân hình xinh đẹp, không phải là Hạ Bình thì còn ai vào đây?
Hạ Bình đứng đằng sau hai binh sĩ. Đôi mắt lung linh của nàng vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt đáng chưa khô, đáng thương vô cùng.
- Tử Văn.
Hạ Bình biết rằng Triệu Tử Văn đang ở ngoài điện chờ mình liền chạy thật nhanh, lao thẳng tới hía hắn. Vừa chạy, nước mắt nàng vừa rơi lả tả, từng giọt từng giọt dưới ánh mắt trời phản chiếu từng tia sáng chói. Hai binh sĩ định ngăn trở lại nhưng Hạng Long Đào không có ý muốn buông tha cho ba người, muốn cho ba người được đoàn tụ một lần cuối cho nên liền đưa mắt nhìn tới hai tên thủ hạ của mình.
Hai thủ hạ nhìn thấy chỉ lệnh của hoàng tử thì cũng không ngăn cản nữa.
Thấy tiểu ny tử này chạy tới, Triệu Tử Văn liền động tâm. Hắn ôm lấy Hạ Bình, kéo nàng vào lồng ngực, an ủi tiểu nha đầu đang hoảng sợ này mấy câu. Hạ Bình nghẹn ngào khóc, trốn vào trong lồng ngực Triệu Tử Văn. Tựa như là đã tìm được nơi tránh gió, tâm tình nàng liền bình tĩnh trở lại. Bỗng nhiên nàng nhớ đến điều gì có, khóc lóc nói:
- Tử Văn, đều là lỗi của muội, muội…
Nàng biết rằng mình không có cách nào sửa sai nên không biết nói tiếp thế nào nữa.
Triệu Tử Văn nhìn làn nước mắt của nàng, điềm đạm nói:
- Nha đầu ngốc, ta có nói là trách muội đâu, ta biết đây không phải là lỗi của muội!
Thấy hai người thân mật như vậy, La Thanh Yên hừ nhẹ một tiếng.
- Tử Văn!
Hạ Bình xúc động không thôi. Nàng lại xấu hổ núp vào trong ngực của hắn, lớn tiếng khóc.
- Hạ Bình, ngươi tại sao lại rơi vào trong tay bọn họ?
La Thanh Yên không muốn nhìn thấy hai người bọn tiếp tục thân mật như vậy, với lại nàng cũng biết Hạ Bình xảy ra chuyện gì liền thẳng thắn nói.
- Ta......
Hạ Bình định nói rồi lại thôi, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Triệu Tử Văn nàng mới có thêm dũng khí khẽ cất tiếng:
- Khối ngọc bội.
Ngọc bội sao? Triệu Tử Văn mỉm cười. Khối ngọc bội mà Hạ Bình nói dĩ nhiên hắn biết là thứ gì. Hạ Bình lần trước suýt nữa bị mất mạng bởi khối ngọc bội nhỏ này, tại sao lần này lại tiếp tục?
Trong lòng Triệu Tử Văn hiểu rõ Hạ Bình trên thế gian này không có người thân thích, chỉ có một người cha là hoàng đế chưa biết mặt. Mẹ nàng để lại miếng ngọc bội này cho nàng chính là hy vọng nàng có thể tìm thấy thân nhân của mình. La Thanh Yên vẫn không rõ miếng ngọc bội này ẩn chứa hàm nghĩa gì. Nhưng trong lòng nàng đã dần dần nhận ra miếng ngọc bôi này chính là sợi dây liên lạc với tiểu công chúa.
Triệu Tử Văn hơi nhíu mày, ngẫm nghĩ một lúc rồi không nhanh không chậm nói:
- Bọn họ dùng danh nghĩa hoàng thượng dẫn dụ muội đến đây phải không?
Hạ Bình giống như một cô vợ nhỏ làm sai chuyện gì đó. Nàng khẽ gật đầu, không dám lên tiếng.
"Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta. Hạ Bình là một tiểu nha đầu thông minh, làm sao có thể phạm sai lầm đến hai lần. Chỉ có thể người khác dùng dấu hiệu của cha nàng dụ dỗ nàng đi ra mà thôi." Trong lòng Triệu Tử Văn đã nhận ra mọi chuyện, tuy nhiên, sự việc đã đến mức này, có nhận ra thì cũng đã muộn rồi. Lúc này đột nhiên Triệu Tử Văn nhận ra một chuyện. Tại sao Hạng Long Đào lại có mảnh ngọc bội đó, chẳng lẽ người ban đầu ở Hàng Châu muốn hại Hạ Bình lại là y hay sao? Nhưng mà y làm sao có thể có liên lạc với mẫu thân Hạ Bình được, hai mươi năm trước y còn chưa ra đời.
Hạ Bình dựa vào trong lồng ngực của Triệu Tử Văn. Nàng biết rằng hôm nay mình sẽ phải chết ở chốn này, tuy nhiên chết ở trong lồng ngực của Tử Văn nàng cũng không cảm thấy sợ hãi. Tất cả nhìn về phía Triệu Tử Văn đang trầm tư. Hạng Long Đào biết rằng Triệu Tử Văn rất mạnh mẽ, trong lòng không khỏi xuất hiện một ý nghĩ, chẳng lẽ trước khi chết hắn vẫn còn định giãy dụa hay sao? Các sát thủ ẩn náu đã xuất hiện. Hạng Long Đào không chờ nổi nữa muốn lập tức vây giết ba người Triệu Tử Văn.
Hạng Long Đào dang định hạ chỉ lệnh thì đột nhiên thấy Triệu Tử Văn hướng về phía trong Tĩnh Tâm điện hô lớn:
- Hạng huynh, huynh đã đến đây tại sao còn trốn tránh gì nữa?
Hạng huynh ư? Nghe thấy hai chữ nay, Hạ Bình và La Thanh Yên đều minh bạch người mà Triệu Tử Văn ám chỉ chính là Chính Nam vương Hạng Tử Hiên. Hạng Tử Hiên đang ở trong điện sao? Khuôn mặt La Thanh Yên trở nên lạnh lẽo, nàng nghi ngờ không biết tên tiểu tặc này nói thật hay giả.
Hạng Long Đào cũng cảm thấy ngạc nhiên. Ngay sau đó từ trong Tĩnh Tâm Điện truyền ra một tiếng cười:
- Triệu huynh quả không hổ là Triệu huynh, chuyện này cũng bị ngươi phát hiện.