Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 404
Trong đại sảnh Triệu phủ, Tần Quán, Tô Thức, Lý Cách Phicùng với Hoài vương đều ngồi im trên ghế. Không biết lúc này bọn họ đang thảo luận điều gì, chắc là việc tuyển chọn ngôi vị hoàng đế.
Triệu Tử Văn bước vào đại sảnh nhìn thấy bốn vị đại thần này trò chuyện với nhau thì cười nói:
- Bốn vị đại nhân không biết đang thảo luận chuyện gì vậy?
Nghe thấy thanh âm của Triệu tướng quân, Tô thái sư lập tức quay đầu mừng rỡ cất tiếng:
- Triệu tiểu ca, thế nào rồi?
- Cái gì thế nào rồi?
Triệu Tử Văn không hiểu hỏi.
Hoài vương là người nóng tính, mặc kệ hắn giả ngây giả ngô vội vàng lên tiếng:
- Bát hoàng tử có đáp ứng không?
- Điện hạ đáp ứng điều gì?
Triệu Tử Văn vẫn giả vờ không hiểu hỏi.
Tô thái sư dở khóc dở cười, Triệu tướng quân này thật là đùa dai, khuôn mặt ông đỏ bừng lên nói:
- Triệu tiểu ca, tiểu ca đừng có quanh co nữa, điện hạ có đáp ứng kế thừa ngôi vị hoàng đế hay không?
Hạng Long Không đã quyết định rời đi thì làm hoàng đế cái rắm gì chứ? Triệu Tử Văn lắc đầu nói:
- Điện hạ không có tâm, hơn nữa lại còn đang chuẩn bị rời đi.
Rời khỏi kinh đô sao?
Đôi mắt Tần Quan trợn tròn lên, vô cùng kinh ngạc nói:
- Điện hạ rời khỏi thành Hàm Đan thì ai còn có tư cách làm hoàng đế đây?
Hoài vương không để ý đến dáng vẻ của hắn. Triệu Tử Văn cười khổ, xem ra Hoài vương đúng là cũng không có tâm tư với ngôi vị đó. Không lâu nữa sợ rằng ông cũng rời khỏi Hàm Đan.
Thần sắc của Tô thái sư trở nên hơi trầm trọng. Bây giờ ở trong hoàng thất chỉ còn có Hoài vương, Bát hoàng tử và Thập Nhất hoàng tử. Bát hoàng tử coi thường danh lợi mà quận chúa An Ninh thì đã chết thảm, đến thi cốt cũng không tìm ra được Hoài vương chắc khó có thể quên đi được nỗi thương đau này. Với tâm tư muốn thoái ẩn của ông thì làm sao có thể làm hoàng đế được?
Chỉ còn lại một mình Thập nhất hoàng tử. Thế nhưng vị hoàng tử này trời sinh tính tình từ nhỏ đã phong lưu, mọi người cũng không hiểu rõ về y cho nên ai cũng không muốn để vị hoàng tử lạ lẫm này lên ngôi vị hoàng đế, nói không chừng còn phản tác dụng.
Ngôi vị hoàng đế Hạng thị nhất định phải tuyển chọn. Ba người Tô thái sư cảm thấy khó khăn, trong lòng không khỏi buồn cười. Từ xưa đến nay, ai mà không có ước mong làm hoàng đế, được đứng trên vạn người chứ? Vậy mà hôm nay ai cũng từ chối cái ngôi vị này.
Ánh mắt mọi người lơ đãng nhìn về phía Triệu Tử Văn. Trong lòng bọn họ chấn động, chẳng lẽ…
Nhìn thấy ánh mắt quái dị của bốn người, trong lòng Triệu Tử Văn thầm kêu không hay. Đột nhiên hắn nhận ra bốn vị đại nhân này đang nghĩ điều gì, vội vàng lắc đầu:
- Chuyện này ta không làm được, ta còn phải trở về Hàng Châu sống một cuộc sống thái bình.
Triệu tướng quân được vạn dân kính ngưỡng, lại từng trừ loạn đảng, nếu như hắn kế thừa lão hoàng đế thì chắc chắn chẳng ai không phục. Chỉ là đối với hoàng thất Đại Kinh thì dường như có chút không ổn.
Điều mấu chốt chính là bắt Triệu Tử Văn tiếp tục ở trong triều đình thì sớm giết chết hắn còn cảm thấy thoải mái hơn.
- Chẳng lẽ Đại Kinh ta không có người kế tục thật sao?
Lý Cách Phithở dài nói.
Lý tài nữ nhìn cha. Triệu Tử Văn cảm thấy mình có chút không đúng với nhạc phụ liền tiến tới an ủi:
- Lý đại nhân, chuyện này sẽ có biện pháp giải quyết, chắc chắn sẽ tìm ra người xứng đáng lên ngôi hoàng đế.
Ánh mắt Tần Quán sáng lên:
- Chẳng lẽ Triệu tiểu ca đã tìm được người rồi sao?
- Cái này.
Triệu Tử Văn nhìn đôi mắt mong chờ của bốn người, do dự nửa ngày sau đó mới thở dài:
- Thật ra là vẫn chưa chọn người nào.
Tuy nhiên trong hoàng thất còn có những thế tử của các vương gia khác. Vấn đề là bọn họ có thể bị trục xuất ở những nơi vắng vẻ cho nên muốn tìm lại họ thì cũng không phải là ngày một ngày hai. Điều quan trọng nhất chính là những người bị trục xuất thì cũng chẳng phải là những người tốt đẹp gì.
Ánh mắt mọi người vừa thắp lên được một tia hy vọng thì lập tức lại tắt ngấm. Bọn họ thở dài nói:
- Tưởng rằng việc chọn ngôi vị hoàng đế là công việc dễ dàng, không ngờ lại khó đến như vậy.
Trong gian phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Bốn người Tô thái sư đều thầm xem xét xem người nào có thể lên ngôi hoàng đế. Bát hoàng tử đã quyết định rời đi, cho dù có cầm dao kề lên cổ của y y cũng không đáp ứng với lại, ai mà có lá gan này dám động đao lên đầu hoàng tử chứ? Nhưng mà, ba người đều hiểu Hoài vương đã mất đi quận chúa An Ninh bảo bối, ông không có tâm tư làm hoàng đế, vậy nên cả ba cũng không đề cập đến ông trong chuyện này.
Bỗng nhiên, một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xinh từ từ đi vào trong phòng khách, chính là bảo bối của Lý Cách PhiLý Dịch An. Lý tài nữ bưng năm chén trà thơm nóng hổi, khẽ bước tới, mi mục như vẽ, dáng đi nhẹ nhàng, nói không hết vẻ động lòng người.
Khuôn mặt Lý tài nữ khẽ ửng đỏ lên, nàng cúi đầu nhỏ xuống. Dáng vẻ đáng yêu của nàng khiến cho Triệu Tử Văn bỗng có một mong muốn lập tức kéo nàng vào trong lồng ngực. Thế nhưng, nhạc phụ đại nhân đang ở đây, hắn làm sao có lá gan chiếm tiện nghi của nàng trước mặt ông?
Triệu Tử Văn nở nụ cười xấu xa nhìn An nhi. Tiểu ny tử này càng nhìn càng có hương vị. Cảm nhận được mục quang của hắn, khuôn mặt Lý Dịch An đỏ ửng cả lên. Trong lòng nàng thầm hờn dỗi, đại ca thật là đáng ghét, không thấy phụ thân đang ở đây sao?
- Khụ khụ.
Lý Cách Phiho khan hai tiếng, trong lòng ông thầm nghĩ, da mặt Triệu tướng quân này thật là quá dày.
Bị nhạc phụ mình bắt gặp, Triệu Tử Văn liền ngượng ngùng cười. Tần Quán ở bên cạnh cũng cười trộm, trong lòng ông thầm nghĩ, Triệu tiểu ca quả nhiên không hổ là “cao nhân”.
Lý tài nữ ngượng ngùng ửng đỏ cả khuôn mặt, hướng về phía bốn vị đại nhân mang bốn chén trà tới. Sau đó lý trà cuối cùng nàng đặt ở trên bàn Triệu Tử Văn, lúc đặt xuống khẽ giận dỗi nói:
- Vũ Tình tỷ tỷ nói quả không sai, đại ca chỉ biết khi dễ người khác. Bại hoại!
Triệu Tử Văn kinh ngạc mỉm cười.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, thói quen của đại tiểu thư quả là không đổi, dám nói xấu thanh danh của ta, để xem, ta sẽ dùng gia pháp hầu hạ nàng. Nghĩ đến kiều đồn căng cứng của đại tiểu thư, trong lòng Triệu Tử Văn không khỏi cảm thấy nóng cả lên, tay chân bỗng có một cảm giác ngứa ngáy.
Từ từ nhấp một ngụm trà, Triệu Tử Văn không nói thêm gì nữa. Trong lúc lơ đãng hắn nhìn thấy trên cổ tay An nhi có một chiếc vòng tay bằng bảo thạch, dường như là rất quen thuộc, mình đã từng thấy ở đâu rồi thì phải, hắn cất tiếng hỏi:
- An nhi, cái vòng trang sức này muội mua ở đâu vậy?
Lý Dịch An khẽ vuốt ve cái vòng tay, đôi mắt hiện lên vẻ ưa thích nói:
- Đại ca không biết ư? Đây chính là vòng tay của Bảo nhi. Bảo nhi nói chiếc vòng bảo thạch này là huynh đưa cho muội ấy, muội nhìn thấy thích liền mượn của Bảo nhi đeo vài ngày.
Ta đưa cho Bảo nhi sao?
Triệu Tử Văn hơi sững sờ, bỗng nhiên đôi mắt hắn sáng lên. Thập nhất hoàng tử! Chiếc vòng bảo thạch này mình từ chỗ Thập nhất hoàng tử mà có!
Lúc trước bởi vì Thập nhất hoàng tử phong lưu chọc ghẹo mấy vị tiểu thư khiến cho mấy vị quan viên phải tức giận. Sợ hoàng thượng nổi giận cho nên Thập nhất hoàng tử đã mang chiếc vòng bảo thạch này đi làm quen với Triệu Tử Văn. Chỉ là chuyện đó đã trôi qua lâu, với lại Thập nhất hoàng tử chỉ là một đứa bé cho nên Triệu Tử Văn cũng không để ý đến nữa.
Triệu Tử Văn bước vào đại sảnh nhìn thấy bốn vị đại thần này trò chuyện với nhau thì cười nói:
- Bốn vị đại nhân không biết đang thảo luận chuyện gì vậy?
Nghe thấy thanh âm của Triệu tướng quân, Tô thái sư lập tức quay đầu mừng rỡ cất tiếng:
- Triệu tiểu ca, thế nào rồi?
- Cái gì thế nào rồi?
Triệu Tử Văn không hiểu hỏi.
Hoài vương là người nóng tính, mặc kệ hắn giả ngây giả ngô vội vàng lên tiếng:
- Bát hoàng tử có đáp ứng không?
- Điện hạ đáp ứng điều gì?
Triệu Tử Văn vẫn giả vờ không hiểu hỏi.
Tô thái sư dở khóc dở cười, Triệu tướng quân này thật là đùa dai, khuôn mặt ông đỏ bừng lên nói:
- Triệu tiểu ca, tiểu ca đừng có quanh co nữa, điện hạ có đáp ứng kế thừa ngôi vị hoàng đế hay không?
Hạng Long Không đã quyết định rời đi thì làm hoàng đế cái rắm gì chứ? Triệu Tử Văn lắc đầu nói:
- Điện hạ không có tâm, hơn nữa lại còn đang chuẩn bị rời đi.
Rời khỏi kinh đô sao?
Đôi mắt Tần Quan trợn tròn lên, vô cùng kinh ngạc nói:
- Điện hạ rời khỏi thành Hàm Đan thì ai còn có tư cách làm hoàng đế đây?
Hoài vương không để ý đến dáng vẻ của hắn. Triệu Tử Văn cười khổ, xem ra Hoài vương đúng là cũng không có tâm tư với ngôi vị đó. Không lâu nữa sợ rằng ông cũng rời khỏi Hàm Đan.
Thần sắc của Tô thái sư trở nên hơi trầm trọng. Bây giờ ở trong hoàng thất chỉ còn có Hoài vương, Bát hoàng tử và Thập Nhất hoàng tử. Bát hoàng tử coi thường danh lợi mà quận chúa An Ninh thì đã chết thảm, đến thi cốt cũng không tìm ra được Hoài vương chắc khó có thể quên đi được nỗi thương đau này. Với tâm tư muốn thoái ẩn của ông thì làm sao có thể làm hoàng đế được?
Chỉ còn lại một mình Thập nhất hoàng tử. Thế nhưng vị hoàng tử này trời sinh tính tình từ nhỏ đã phong lưu, mọi người cũng không hiểu rõ về y cho nên ai cũng không muốn để vị hoàng tử lạ lẫm này lên ngôi vị hoàng đế, nói không chừng còn phản tác dụng.
Ngôi vị hoàng đế Hạng thị nhất định phải tuyển chọn. Ba người Tô thái sư cảm thấy khó khăn, trong lòng không khỏi buồn cười. Từ xưa đến nay, ai mà không có ước mong làm hoàng đế, được đứng trên vạn người chứ? Vậy mà hôm nay ai cũng từ chối cái ngôi vị này.
Ánh mắt mọi người lơ đãng nhìn về phía Triệu Tử Văn. Trong lòng bọn họ chấn động, chẳng lẽ…
Nhìn thấy ánh mắt quái dị của bốn người, trong lòng Triệu Tử Văn thầm kêu không hay. Đột nhiên hắn nhận ra bốn vị đại nhân này đang nghĩ điều gì, vội vàng lắc đầu:
- Chuyện này ta không làm được, ta còn phải trở về Hàng Châu sống một cuộc sống thái bình.
Triệu tướng quân được vạn dân kính ngưỡng, lại từng trừ loạn đảng, nếu như hắn kế thừa lão hoàng đế thì chắc chắn chẳng ai không phục. Chỉ là đối với hoàng thất Đại Kinh thì dường như có chút không ổn.
Điều mấu chốt chính là bắt Triệu Tử Văn tiếp tục ở trong triều đình thì sớm giết chết hắn còn cảm thấy thoải mái hơn.
- Chẳng lẽ Đại Kinh ta không có người kế tục thật sao?
Lý Cách Phithở dài nói.
Lý tài nữ nhìn cha. Triệu Tử Văn cảm thấy mình có chút không đúng với nhạc phụ liền tiến tới an ủi:
- Lý đại nhân, chuyện này sẽ có biện pháp giải quyết, chắc chắn sẽ tìm ra người xứng đáng lên ngôi hoàng đế.
Ánh mắt Tần Quán sáng lên:
- Chẳng lẽ Triệu tiểu ca đã tìm được người rồi sao?
- Cái này.
Triệu Tử Văn nhìn đôi mắt mong chờ của bốn người, do dự nửa ngày sau đó mới thở dài:
- Thật ra là vẫn chưa chọn người nào.
Tuy nhiên trong hoàng thất còn có những thế tử của các vương gia khác. Vấn đề là bọn họ có thể bị trục xuất ở những nơi vắng vẻ cho nên muốn tìm lại họ thì cũng không phải là ngày một ngày hai. Điều quan trọng nhất chính là những người bị trục xuất thì cũng chẳng phải là những người tốt đẹp gì.
Ánh mắt mọi người vừa thắp lên được một tia hy vọng thì lập tức lại tắt ngấm. Bọn họ thở dài nói:
- Tưởng rằng việc chọn ngôi vị hoàng đế là công việc dễ dàng, không ngờ lại khó đến như vậy.
Trong gian phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Bốn người Tô thái sư đều thầm xem xét xem người nào có thể lên ngôi hoàng đế. Bát hoàng tử đã quyết định rời đi, cho dù có cầm dao kề lên cổ của y y cũng không đáp ứng với lại, ai mà có lá gan này dám động đao lên đầu hoàng tử chứ? Nhưng mà, ba người đều hiểu Hoài vương đã mất đi quận chúa An Ninh bảo bối, ông không có tâm tư làm hoàng đế, vậy nên cả ba cũng không đề cập đến ông trong chuyện này.
Bỗng nhiên, một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xinh từ từ đi vào trong phòng khách, chính là bảo bối của Lý Cách PhiLý Dịch An. Lý tài nữ bưng năm chén trà thơm nóng hổi, khẽ bước tới, mi mục như vẽ, dáng đi nhẹ nhàng, nói không hết vẻ động lòng người.
Khuôn mặt Lý tài nữ khẽ ửng đỏ lên, nàng cúi đầu nhỏ xuống. Dáng vẻ đáng yêu của nàng khiến cho Triệu Tử Văn bỗng có một mong muốn lập tức kéo nàng vào trong lồng ngực. Thế nhưng, nhạc phụ đại nhân đang ở đây, hắn làm sao có lá gan chiếm tiện nghi của nàng trước mặt ông?
Triệu Tử Văn nở nụ cười xấu xa nhìn An nhi. Tiểu ny tử này càng nhìn càng có hương vị. Cảm nhận được mục quang của hắn, khuôn mặt Lý Dịch An đỏ ửng cả lên. Trong lòng nàng thầm hờn dỗi, đại ca thật là đáng ghét, không thấy phụ thân đang ở đây sao?
- Khụ khụ.
Lý Cách Phiho khan hai tiếng, trong lòng ông thầm nghĩ, da mặt Triệu tướng quân này thật là quá dày.
Bị nhạc phụ mình bắt gặp, Triệu Tử Văn liền ngượng ngùng cười. Tần Quán ở bên cạnh cũng cười trộm, trong lòng ông thầm nghĩ, Triệu tiểu ca quả nhiên không hổ là “cao nhân”.
Lý tài nữ ngượng ngùng ửng đỏ cả khuôn mặt, hướng về phía bốn vị đại nhân mang bốn chén trà tới. Sau đó lý trà cuối cùng nàng đặt ở trên bàn Triệu Tử Văn, lúc đặt xuống khẽ giận dỗi nói:
- Vũ Tình tỷ tỷ nói quả không sai, đại ca chỉ biết khi dễ người khác. Bại hoại!
Triệu Tử Văn kinh ngạc mỉm cười.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, thói quen của đại tiểu thư quả là không đổi, dám nói xấu thanh danh của ta, để xem, ta sẽ dùng gia pháp hầu hạ nàng. Nghĩ đến kiều đồn căng cứng của đại tiểu thư, trong lòng Triệu Tử Văn không khỏi cảm thấy nóng cả lên, tay chân bỗng có một cảm giác ngứa ngáy.
Từ từ nhấp một ngụm trà, Triệu Tử Văn không nói thêm gì nữa. Trong lúc lơ đãng hắn nhìn thấy trên cổ tay An nhi có một chiếc vòng tay bằng bảo thạch, dường như là rất quen thuộc, mình đã từng thấy ở đâu rồi thì phải, hắn cất tiếng hỏi:
- An nhi, cái vòng trang sức này muội mua ở đâu vậy?
Lý Dịch An khẽ vuốt ve cái vòng tay, đôi mắt hiện lên vẻ ưa thích nói:
- Đại ca không biết ư? Đây chính là vòng tay của Bảo nhi. Bảo nhi nói chiếc vòng bảo thạch này là huynh đưa cho muội ấy, muội nhìn thấy thích liền mượn của Bảo nhi đeo vài ngày.
Ta đưa cho Bảo nhi sao?
Triệu Tử Văn hơi sững sờ, bỗng nhiên đôi mắt hắn sáng lên. Thập nhất hoàng tử! Chiếc vòng bảo thạch này mình từ chỗ Thập nhất hoàng tử mà có!
Lúc trước bởi vì Thập nhất hoàng tử phong lưu chọc ghẹo mấy vị tiểu thư khiến cho mấy vị quan viên phải tức giận. Sợ hoàng thượng nổi giận cho nên Thập nhất hoàng tử đã mang chiếc vòng bảo thạch này đi làm quen với Triệu Tử Văn. Chỉ là chuyện đó đã trôi qua lâu, với lại Thập nhất hoàng tử chỉ là một đứa bé cho nên Triệu Tử Văn cũng không để ý đến nữa.