Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 419
Một trường chiến đấu giằng co, nhưng hai bên Đại Kinh và Hung Nô đều hiểu được, trận chiến này là tiêu hao binh lực của cả hai bên, nhưng sự tiêu hao kém cách xa. Đến cuối cùng Đại Kinh vẫn sẽ không có cách nào tránh khỏi việc thất bại trong một trận giao phong chính diện thế này. Tướng sĩ Đại Kinh mỗi người đều anh dũng giết địch.
Cho dù nắm chắc phần thắng trước đối phương, Hoàn Nhan Liệt vẫn giết chóc càng thêm hung mãnh. Sau khi đánh lui cả hai vị tướng lĩnh Đại Kinh hợp đấu, ánh mắt chuyển hướng sang phía Thống soái "Triệu Tử Văn" đang ngồi trên lưng ngựa. Chiến giáp màu đen và thân ảnh quen thuộc. Nhưng có điều, Hoàn Nhan Liệt đột nhiên phát hiện có điểm không thích hợp. Triệu Tử Văn từ trước đến giờ đều dùng thương, tại sao tối nay lại đột nhiên đổi sang dùng trường kiếm? Chẳng lẽ Triệu Tử Văn cũng rất giỏi sử dụng kiếm sao?
Vượt qua cả ngàn người ngăn cản, ánh mắt sáng quắc của Hoàn Nhan Liệt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mơ hồ của Triệu Tử Văn. Càng nhìn y lại càng thấy chắc chắn có điểm không thích hợp. Trong lòng y thầm nghĩ, "Chẳng lẽ đó không phải là Triệu Tử Văn?" Nghĩ đến đấy thôi, trong lòng Hoàn Nhan Liệt đã rung lên rồi, lập tức cảm thấy rất bối rối và cực kỳ bất ổn.
Chính vào thời khắc này, chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang, phía sau doanh trướng của đại quân Hung Nô bốc lên một đám mây mù không lớn không nhỏ nhưng trong đêm đen lại có vẻ rất đồ sộ. Binh sĩ Hung Nô bị một tiếng vang lớn đó chấn động làm cho sững sờ. Bọn họ vội quay người, nhìn về đám mây hình nấm quỷ dị kia.
Hoàn Nhan Liệt nhìn đến nơi bị oanh tạc, đúng là doanh trại dự trữ toàn bộ lương thảo. Việc lương thảo bị thiêu hủy có ý nghĩa thế nào thì trong lòng Hoàn Nhan Liệt hiểu quá rõ rồi. Nhất thời, y kinh hãi thất thanh kêu lên:
- Không tốt!
Tất cả binh sĩ Hung Nô đều phản ứng không lại được. Bảo sao đại quân Kinh quốc lại quyết một trận tử chiến. Hóa ra là phải dương đông kích tây để tập kích bất ngờ doanh trại chứa lương. Một số binh lính dùng tiếng Hung Nô mắng to lên "Đê tiện!" Và tức tối đỏ cả hai mắt.
Đối với những đại hán Hung Nô mỗi bữa dùng hết gần một thùng cơm thì thiêu hủy thức ăn so với giết bọn họ đi còn khó chịu hơn. Bọn họ phẫn nộ ồn ào, hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại càng liều mạng đánh về phía các tướng sĩ Đại Kinh.
Hoàn Nhan Liệt tức đến nỗi tưởng hộc máu ra ngay. Nhưng y nghĩ lại, nói vậy, đại môn doanh trại chứa lương vừa mới bị hỏa dược oanh tạc. Trong doanh trại quân lương còn có quân hộ vộ. Binh mã tập kích bất ngờ của Đại Kinh không có khả năng giải quyết quân thủ vệ nhanh như thế. Chỉ cần trở về kịp thời, nói không chừng có thể cứu vãn được lương thảo.
- Đại quân rút lui! Đi cứu lương thảo!
Nếu lương thảo bị đốt, cho dù có giết sạch đại quân Kinh quốc cũng chỉ ôm bụng đói mà quay trở về mất. Bỏ đi lần xuôi Nam này, cái gì nhẹ, cái gì nặng, Hoàn Nhan Liệt phân biệt được rõ ràng. Y vội vàng rống lên với các dũng sĩ Hung Nô đang chuẩn bị liều chết đánh trận.
Binh lính Hung Nô mặc dù chỉ là một đám mãng phu nhưng kỷ luật cực kỳ nghiêm minh. Nghe lời Hoàn Nhan Liệt kêu gọi, không dám có chút ý tứ phản nghịch nào, đều lập tức quay đầu lại, chạy như điên về phía doanh trại chứa lương. Mà Hoàn Nhan Liệt cưỡi ngựa chạy ở ngay trước nhất.
Lúc này đây, Hạ Anh Kiệt thấy đám mây hình nấm phía xa xa thì đã sớm rất mừng rỡ. Nhìn đến đại quân Hung Nô phải rút đi cứu viện doanh trại chứa lương, mà sứ mệnh của Hạ Nguyên soái là phải cầm trụ bọn chúng. Ông sao có thể để chúng rút lui được?
- Toàn bộ tướng sĩ nghe lệnh! Thừa thắng xông lên!
Hạ Anh Kiệt phát mệnh lệnh rồi dẫn đầu lao ra.
Chúng tướng sĩ nghe lệnh mà xôn xao. Đó không phải là tiếng nói của Hạ Nguyên soái sao? Hạ Nguyên soái sao lại mặc khôi giáp của Triệu tướng quân. Triệu tướng quân hiện đang ở đâu? Liên tưởng đến tiếng nổ mạnh đột ngột ở phía xa xa, đại quân Hung Nô lại đột nhiên rút lui, cho dù có ngu hơn nữa cũng có thể hiểu được là chuyện gì đã xảy ra.
- Nhất định là Triệu tướng quân!
Chúng tướng sĩ nhìn về phía nơi xa còn khói bụi chưa hoàn toàn tan hết, hưng phấn nói. Ai nấy trong mắt đều tràn đầy ý sùng kính, thật sự bội phục kế sách của Triệu tướng quân. Không ngờ lại có thể vây đánh tập hậu, thống kích đón đầu quân Hung Nô.
Chúng tướng sĩ nắm chặt binh khí trong tay. Nghĩ đến lời nói của Triệu tướng quân, nghĩ đến hình tượng anh hùng của Triệu tướng quân, trong lòng lại dâng tràn một niềm tin. Chúng ta nhất định có thể giành được thắng lợi cuối cùng!
- Giết!
Chúng tướng sĩ nghe mệnh lệnh của Hạ Nguyên soái, họ lại càng không muốn để cho Triệu tướng quân gặp phải nguy hiểm gì. Ai nấy đều hét to đuổi giết đám quân Hung Nô đang rút lui.
Nhìn mấy trăm lều trại đã bị thiêu đốt và mấy ngàn binh lính Hung Nô nằm trên mặt đất, trong lòng Triệu Tử Văn cảm thấy một trận thống khoái. Thiêu hủy lương thảo của Hung Nô, khiến cho đại quân Hung Nô chỉ đành ôm bụng đói về nhà. Thật sự là cực kỳ thống khoái! "Ha ha ha" Triệu Tử Văn không khỏi cười to ba tiếng. Nhiều ngày đã bị đại quân Hung Nô chèn ép như thế. Hôm nay lại một hồi đại thắng, hơn nữa là trận thắng lợi lớn nhất trong lịch sử --- Không chiến mà vẫn thắng!
- Tướng quân, chúng ta mau triệt thoái thôi.
Nhạc Phá Nô nhỏ giọng nói. Cho dù đắc thủ, nhưng Hung Nô còn hơn mười lăm vạn binh lực. Nếu như tất cả bọn chúng đều kéo đến thì hậu quả có lẽ là không chịu nổi.
Nhạc Phá Nô đã hoàn toàn trưởng thành, trở thành một tướng lĩnh xuất sắc. Khi chỉ huy Kỵ binh đoàn tiêu diệt toàn bộ quân giữ lương một cách có trật tự vừa rồi đã có thể nhận ra điều đó. Triệu Tử Văn cười nói:
- Chúng ta lúc này vẫn chưa thể đi được. Bởi vì tối nay chúng ta còn có một nhiệm vụ khác nữa.
Một nhiệm vụ khác nữa? Nhạc Phá Nô đầu đầy mờ mịt, không biết là cái gì nữa. Đang lúc định mở miệng hỏi thì chỉ nghe thấy ở trong bóng tối thấy có một trận âm thanh chiến mã hí lên. Đúng là Hoàn Nhan Liệt dẫn quân đuổi tới.
Hoàn Nhan Liệt sắc mặt dữ tợn. Khi thấy những trướng bồng lương thảo bập bùng ánh lửa ngút trời, hai mắt y giăng đầy tơ máu. Y siết chặt nắm tay, hét lớn:
- Triệu Tử Văn, ta không giết ngươi thì thề không làm người!
Có thể giải quyết gần một vạn thủ vệ chỉ trong một thời gian ngắn, nhất định là việc mà Kỵ binh đoàn do Triệu Tử Văn suất lĩnh làm ra. Hoàn Nhan Liệt còn ôm một tia hy vọng là cứu vãn được phần nào lương thảo. Nhưng hiện giờ, doanh trại trữ lương chỉ còn là một mảnh hỗn độn.
Hơn mười vạn thiết kỵ trong nháy mắt lao đến trước đại môn doanh trại chứa lương. Triệu Tử Văn nghe thấy tiếng mắng tê tâm liệt phế của Hoàn Nhan Liệt thì càng thêm cả cười, lớn tiếng nói:
- Hoàn Nhan Liệt, một đời thanh danh của ngươi hôm nay sẽ hủy hoại trong chốc lát. Hay là ngươi quay về thảo nguyên chăn dê đi.
Cứ ngỡ một trường tất thắng, không ngờ lại khiến cho Đại Kinh đánh lén quân doanh trữ lương. Một trận chiến này, danh vọng của Hoàn Nhan Liệt ở Hung Nô sau này tuyệt đối sẽ xuống dốc không phanh. Đối với Hoàn Nhan Liệt, một kẻ coi trọng danh dự còn hơn cả sinh mạng thì điều đó còn thống khổ hơn lăng trì xử tử y. Nghe thấy những lời này, Hoàn Nhan Liệt gần như chán nản, khí uất lên tận họng, thiếu chút nữa hộc máu tươi.
- Rút lui!
Triệu Tử Văn mắng xong, quay đầu ngựa, không ngờ lao luôn về hướng thung lũng.
Hoàn Nhan Liệt hận không thể ăn thịt hắn, gặm xương hắn, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn được. Cho dù không còn cách nào xuôi Nam để công chiếm Đại Kinh được nữa, cũng phải lao về phía trước giết chết Triệu Tử Văn để giải mối hận trong lòng.
- Đuổi theo cho ta!
Hoàn Nhan Liệt hét lớn một tiếng, giơ cao trường kiếm lập tức đuổi theo hướng Triệu Tử Văn chạy đi, không quan tâm đến lương thảo đang cháy rụi trong doanh trại.
Binh lính Hung Nô cũng hận Triệu Tử Văn đến nghiến răng nghiến lợi, nhất định phải giết được tên tướng quân Đại Kinh quỷ kế đa đoan này. Cho dù không còn cách nào xuôi Nam được nữa cũng phải khiến cho Đại Kinh bị tổn thất một viên đại tướng.
"Giết!" Mỗi một dũng sĩ Hung Nô đều sắc mặt âm lãnh. Hơn mười vạn người trong nháy mắt đuổi theo Triệu Tử Văn. Nhưng mà phía sau bọn chúng vẫn còn có binh mã Đại Kinh đang đuổi theo không dừng bước.
- Nguyên soái, vì sao Triệu tướng quân lại chạy về sơn cốc?
Một tướng lĩnh có chút nghi hoặc hỏi Hạ Anh Kiệt.
Hạ Anh Kiệt nghĩ đến chuyện Điền Hổ đột nhiên không thấy tăm tích đâu thì cười khẽ, nói:
- Chắc rằng Triệu tướng quân còn có kế sách nữa. Chúng ta đừng đuổi theo đi vào đó.
Tào Thành âm thầm gật đầu. Triệu tướng quân cho dù thật sự định vào sơn cốc trốn tránh thì bằng vào cơ trí của hắn, một đám Hung Nô man di không thể tìm ra được. Trong lòng ông không hề lo lắng, bảo chúng tướng sĩ dừng bước rồi quay về thủ vệ Lâm Giang Thành.
Các tướng sĩ Đại Kinh ai nấy đều đỏ hồng sắc mặt. Bởi vì chỉ cách đó không lâu, bọn họ luôn bị thiết kỵ Hung Nô truy đuổi. Thế mà thân phận hôm nay lại thay đổi, đến lượt tướng sĩ Đại Kinh chúng ta truy giết bọn chúng. Thật sự là rất thống khoái!
Tuy rằng có chút thất vọng, nhưng binh lực Hung Nô còn ở đó, nếu như bọn chúng đột nhiên đánh hạ Lâm Giang Thành rồi hủy diệt cả Trường Thành thì tổn thất sẽ thật kinh khủng. Cho nên chúng tướng sĩ vội vàng dẹp đường trở về thành. Chỉ cần bảo vệ được một ngày là binh lính Hung Nô sẽ bị đói mà đành phải quay về thảo nguyên, chờ năm sau tái chiến.
Trận chiến này, Đại Kinh đã giành được thắng lợi. Tướng sĩ trở về giống như chiến sĩ chiến thắng khải hoàn, hát vang khúc hát quê hương, mau chóng trở về thành Lâm Giang.
Hạ Anh Kiệt cũng không nóng lòng rời khỏi doanh trại quân lương của Hung Nô, ánh mắt nhìn núi rừng trùng điệp, lẩm bẩm nói:
- Tử Văn, nhất định phải sống trở về!
Hoàn Nhan Liệt đuổi theo vô cùng nhanh. Nhưng ở trong sơn đạo, vẫn chỉ có thể nhìn thấy cái đuôi của Kỵ binh đoàn chứ không thể vượt lên đuổi kịp được. Hoàn Nhan Liệt có chút phẫn hận sao chiến mã lại bước chậm đến thế.
Triệu Tử Văn nhìn đỉnh núi có tuyết phong ngưng đọng dày đến gần một thước, lộ ra một nụ cười đầy âm mưu. Hắn đột nhiên dừng bước, bắn một trận mưa tên báo hiệu lên không trung.
Hoàn Nhan Liệt nhìn đến một trời mưa tên dày đặc thì có chút sững sờ. Đây là vị trí của Kỵ binh đoàn, chẳng lẽ Triệu Tử Văn lại muốn tìm viện binh đến cứu giúp?
Một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang, lại là tiếng nổ của hỏa dược. Hoàn Nhan Liệt toàn thân run lên, khi ngẩng đầu nhìn lên phía đỉnh núi, đồng tử của y kịch liệt co rút lại, tim gan như muốn nứt ra từng đoạn. Tuyết phong trên đỉnh núi dồn thành một lớp, quay cuồng lao xuống lớp tuyết đọng phía dưới. Lớp tuyết ngưng đọng càng lúc càng dày, tất cả tuyết trắng trên đỉnh núi đều đang cuồn cuộn đổ xuống chân núi. Cả ngọn núi như ầm ầm rung động, thật sự làm cho người ta cảm thán mức độ cường hãn của băng tuyết.
- Đi mau! Chạy mau!
Hoàn Nhan Liệt lần đầu tiên cảm nhận được sự sợ hãi đến như thế. Trong ánh mắt tràn ngâp nỗi sợ hãi, rối rít vẫy tay, kêu to gào thét.
Nhưng băng tuyết vô tình, một trận thiên tai nhưng lại là nhân tạo này vô cùng mạnh mẽ, trong nháy mắt đã lao đến chân núi rồi. Ầm một tiếng, gần mười vạn tướng sĩ Hung Nô mở to mắt ra nhìn, nhìn đại tuyết đến gần trong gang tấc, rồi trực tiếp bị đại tuyết vùi lấp.
Gần mười vạn binh lính Hung Nô được mai táng tại đó luôn. Còn bốn vạn binh lính ở phía cuối cùng tránh được một trường kiếp nạn này. Bọn họ sợ tới mức ai nấy đều sắc mặt tái nhợt, khi đã khôi phục lại tinh thần thì đều nhanh chân bỏ chạy.
Sơn cốc lại khôi phục lại sự yên lặng. Triệu Tử Văn nhìn con đường sơn đạo bị băng tuyết nơi nơi bao bọc, than nhẹ một tiếng:
- Đã xong. Tất cả đều kết thúc rồi!
Mười lăm ngày sau, Triệu Tử Văn đứng trước cửa Hạ phủ ở Hàng Châu. Một hương vị quen thuộc nhộn nhạo trong lòng. Khi đang định không gõ cửa mà cứ tiến vào thì thấy một tiểu gia đinh chưa từng gặp bao giờ đi ra trước mặt, nói:
- Vị huynh đài này, huynh tìm ai?
Cho dù nắm chắc phần thắng trước đối phương, Hoàn Nhan Liệt vẫn giết chóc càng thêm hung mãnh. Sau khi đánh lui cả hai vị tướng lĩnh Đại Kinh hợp đấu, ánh mắt chuyển hướng sang phía Thống soái "Triệu Tử Văn" đang ngồi trên lưng ngựa. Chiến giáp màu đen và thân ảnh quen thuộc. Nhưng có điều, Hoàn Nhan Liệt đột nhiên phát hiện có điểm không thích hợp. Triệu Tử Văn từ trước đến giờ đều dùng thương, tại sao tối nay lại đột nhiên đổi sang dùng trường kiếm? Chẳng lẽ Triệu Tử Văn cũng rất giỏi sử dụng kiếm sao?
Vượt qua cả ngàn người ngăn cản, ánh mắt sáng quắc của Hoàn Nhan Liệt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mơ hồ của Triệu Tử Văn. Càng nhìn y lại càng thấy chắc chắn có điểm không thích hợp. Trong lòng y thầm nghĩ, "Chẳng lẽ đó không phải là Triệu Tử Văn?" Nghĩ đến đấy thôi, trong lòng Hoàn Nhan Liệt đã rung lên rồi, lập tức cảm thấy rất bối rối và cực kỳ bất ổn.
Chính vào thời khắc này, chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang, phía sau doanh trướng của đại quân Hung Nô bốc lên một đám mây mù không lớn không nhỏ nhưng trong đêm đen lại có vẻ rất đồ sộ. Binh sĩ Hung Nô bị một tiếng vang lớn đó chấn động làm cho sững sờ. Bọn họ vội quay người, nhìn về đám mây hình nấm quỷ dị kia.
Hoàn Nhan Liệt nhìn đến nơi bị oanh tạc, đúng là doanh trại dự trữ toàn bộ lương thảo. Việc lương thảo bị thiêu hủy có ý nghĩa thế nào thì trong lòng Hoàn Nhan Liệt hiểu quá rõ rồi. Nhất thời, y kinh hãi thất thanh kêu lên:
- Không tốt!
Tất cả binh sĩ Hung Nô đều phản ứng không lại được. Bảo sao đại quân Kinh quốc lại quyết một trận tử chiến. Hóa ra là phải dương đông kích tây để tập kích bất ngờ doanh trại chứa lương. Một số binh lính dùng tiếng Hung Nô mắng to lên "Đê tiện!" Và tức tối đỏ cả hai mắt.
Đối với những đại hán Hung Nô mỗi bữa dùng hết gần một thùng cơm thì thiêu hủy thức ăn so với giết bọn họ đi còn khó chịu hơn. Bọn họ phẫn nộ ồn ào, hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại càng liều mạng đánh về phía các tướng sĩ Đại Kinh.
Hoàn Nhan Liệt tức đến nỗi tưởng hộc máu ra ngay. Nhưng y nghĩ lại, nói vậy, đại môn doanh trại chứa lương vừa mới bị hỏa dược oanh tạc. Trong doanh trại quân lương còn có quân hộ vộ. Binh mã tập kích bất ngờ của Đại Kinh không có khả năng giải quyết quân thủ vệ nhanh như thế. Chỉ cần trở về kịp thời, nói không chừng có thể cứu vãn được lương thảo.
- Đại quân rút lui! Đi cứu lương thảo!
Nếu lương thảo bị đốt, cho dù có giết sạch đại quân Kinh quốc cũng chỉ ôm bụng đói mà quay trở về mất. Bỏ đi lần xuôi Nam này, cái gì nhẹ, cái gì nặng, Hoàn Nhan Liệt phân biệt được rõ ràng. Y vội vàng rống lên với các dũng sĩ Hung Nô đang chuẩn bị liều chết đánh trận.
Binh lính Hung Nô mặc dù chỉ là một đám mãng phu nhưng kỷ luật cực kỳ nghiêm minh. Nghe lời Hoàn Nhan Liệt kêu gọi, không dám có chút ý tứ phản nghịch nào, đều lập tức quay đầu lại, chạy như điên về phía doanh trại chứa lương. Mà Hoàn Nhan Liệt cưỡi ngựa chạy ở ngay trước nhất.
Lúc này đây, Hạ Anh Kiệt thấy đám mây hình nấm phía xa xa thì đã sớm rất mừng rỡ. Nhìn đến đại quân Hung Nô phải rút đi cứu viện doanh trại chứa lương, mà sứ mệnh của Hạ Nguyên soái là phải cầm trụ bọn chúng. Ông sao có thể để chúng rút lui được?
- Toàn bộ tướng sĩ nghe lệnh! Thừa thắng xông lên!
Hạ Anh Kiệt phát mệnh lệnh rồi dẫn đầu lao ra.
Chúng tướng sĩ nghe lệnh mà xôn xao. Đó không phải là tiếng nói của Hạ Nguyên soái sao? Hạ Nguyên soái sao lại mặc khôi giáp của Triệu tướng quân. Triệu tướng quân hiện đang ở đâu? Liên tưởng đến tiếng nổ mạnh đột ngột ở phía xa xa, đại quân Hung Nô lại đột nhiên rút lui, cho dù có ngu hơn nữa cũng có thể hiểu được là chuyện gì đã xảy ra.
- Nhất định là Triệu tướng quân!
Chúng tướng sĩ nhìn về phía nơi xa còn khói bụi chưa hoàn toàn tan hết, hưng phấn nói. Ai nấy trong mắt đều tràn đầy ý sùng kính, thật sự bội phục kế sách của Triệu tướng quân. Không ngờ lại có thể vây đánh tập hậu, thống kích đón đầu quân Hung Nô.
Chúng tướng sĩ nắm chặt binh khí trong tay. Nghĩ đến lời nói của Triệu tướng quân, nghĩ đến hình tượng anh hùng của Triệu tướng quân, trong lòng lại dâng tràn một niềm tin. Chúng ta nhất định có thể giành được thắng lợi cuối cùng!
- Giết!
Chúng tướng sĩ nghe mệnh lệnh của Hạ Nguyên soái, họ lại càng không muốn để cho Triệu tướng quân gặp phải nguy hiểm gì. Ai nấy đều hét to đuổi giết đám quân Hung Nô đang rút lui.
Nhìn mấy trăm lều trại đã bị thiêu đốt và mấy ngàn binh lính Hung Nô nằm trên mặt đất, trong lòng Triệu Tử Văn cảm thấy một trận thống khoái. Thiêu hủy lương thảo của Hung Nô, khiến cho đại quân Hung Nô chỉ đành ôm bụng đói về nhà. Thật sự là cực kỳ thống khoái! "Ha ha ha" Triệu Tử Văn không khỏi cười to ba tiếng. Nhiều ngày đã bị đại quân Hung Nô chèn ép như thế. Hôm nay lại một hồi đại thắng, hơn nữa là trận thắng lợi lớn nhất trong lịch sử --- Không chiến mà vẫn thắng!
- Tướng quân, chúng ta mau triệt thoái thôi.
Nhạc Phá Nô nhỏ giọng nói. Cho dù đắc thủ, nhưng Hung Nô còn hơn mười lăm vạn binh lực. Nếu như tất cả bọn chúng đều kéo đến thì hậu quả có lẽ là không chịu nổi.
Nhạc Phá Nô đã hoàn toàn trưởng thành, trở thành một tướng lĩnh xuất sắc. Khi chỉ huy Kỵ binh đoàn tiêu diệt toàn bộ quân giữ lương một cách có trật tự vừa rồi đã có thể nhận ra điều đó. Triệu Tử Văn cười nói:
- Chúng ta lúc này vẫn chưa thể đi được. Bởi vì tối nay chúng ta còn có một nhiệm vụ khác nữa.
Một nhiệm vụ khác nữa? Nhạc Phá Nô đầu đầy mờ mịt, không biết là cái gì nữa. Đang lúc định mở miệng hỏi thì chỉ nghe thấy ở trong bóng tối thấy có một trận âm thanh chiến mã hí lên. Đúng là Hoàn Nhan Liệt dẫn quân đuổi tới.
Hoàn Nhan Liệt sắc mặt dữ tợn. Khi thấy những trướng bồng lương thảo bập bùng ánh lửa ngút trời, hai mắt y giăng đầy tơ máu. Y siết chặt nắm tay, hét lớn:
- Triệu Tử Văn, ta không giết ngươi thì thề không làm người!
Có thể giải quyết gần một vạn thủ vệ chỉ trong một thời gian ngắn, nhất định là việc mà Kỵ binh đoàn do Triệu Tử Văn suất lĩnh làm ra. Hoàn Nhan Liệt còn ôm một tia hy vọng là cứu vãn được phần nào lương thảo. Nhưng hiện giờ, doanh trại trữ lương chỉ còn là một mảnh hỗn độn.
Hơn mười vạn thiết kỵ trong nháy mắt lao đến trước đại môn doanh trại chứa lương. Triệu Tử Văn nghe thấy tiếng mắng tê tâm liệt phế của Hoàn Nhan Liệt thì càng thêm cả cười, lớn tiếng nói:
- Hoàn Nhan Liệt, một đời thanh danh của ngươi hôm nay sẽ hủy hoại trong chốc lát. Hay là ngươi quay về thảo nguyên chăn dê đi.
Cứ ngỡ một trường tất thắng, không ngờ lại khiến cho Đại Kinh đánh lén quân doanh trữ lương. Một trận chiến này, danh vọng của Hoàn Nhan Liệt ở Hung Nô sau này tuyệt đối sẽ xuống dốc không phanh. Đối với Hoàn Nhan Liệt, một kẻ coi trọng danh dự còn hơn cả sinh mạng thì điều đó còn thống khổ hơn lăng trì xử tử y. Nghe thấy những lời này, Hoàn Nhan Liệt gần như chán nản, khí uất lên tận họng, thiếu chút nữa hộc máu tươi.
- Rút lui!
Triệu Tử Văn mắng xong, quay đầu ngựa, không ngờ lao luôn về hướng thung lũng.
Hoàn Nhan Liệt hận không thể ăn thịt hắn, gặm xương hắn, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn được. Cho dù không còn cách nào xuôi Nam để công chiếm Đại Kinh được nữa, cũng phải lao về phía trước giết chết Triệu Tử Văn để giải mối hận trong lòng.
- Đuổi theo cho ta!
Hoàn Nhan Liệt hét lớn một tiếng, giơ cao trường kiếm lập tức đuổi theo hướng Triệu Tử Văn chạy đi, không quan tâm đến lương thảo đang cháy rụi trong doanh trại.
Binh lính Hung Nô cũng hận Triệu Tử Văn đến nghiến răng nghiến lợi, nhất định phải giết được tên tướng quân Đại Kinh quỷ kế đa đoan này. Cho dù không còn cách nào xuôi Nam được nữa cũng phải khiến cho Đại Kinh bị tổn thất một viên đại tướng.
"Giết!" Mỗi một dũng sĩ Hung Nô đều sắc mặt âm lãnh. Hơn mười vạn người trong nháy mắt đuổi theo Triệu Tử Văn. Nhưng mà phía sau bọn chúng vẫn còn có binh mã Đại Kinh đang đuổi theo không dừng bước.
- Nguyên soái, vì sao Triệu tướng quân lại chạy về sơn cốc?
Một tướng lĩnh có chút nghi hoặc hỏi Hạ Anh Kiệt.
Hạ Anh Kiệt nghĩ đến chuyện Điền Hổ đột nhiên không thấy tăm tích đâu thì cười khẽ, nói:
- Chắc rằng Triệu tướng quân còn có kế sách nữa. Chúng ta đừng đuổi theo đi vào đó.
Tào Thành âm thầm gật đầu. Triệu tướng quân cho dù thật sự định vào sơn cốc trốn tránh thì bằng vào cơ trí của hắn, một đám Hung Nô man di không thể tìm ra được. Trong lòng ông không hề lo lắng, bảo chúng tướng sĩ dừng bước rồi quay về thủ vệ Lâm Giang Thành.
Các tướng sĩ Đại Kinh ai nấy đều đỏ hồng sắc mặt. Bởi vì chỉ cách đó không lâu, bọn họ luôn bị thiết kỵ Hung Nô truy đuổi. Thế mà thân phận hôm nay lại thay đổi, đến lượt tướng sĩ Đại Kinh chúng ta truy giết bọn chúng. Thật sự là rất thống khoái!
Tuy rằng có chút thất vọng, nhưng binh lực Hung Nô còn ở đó, nếu như bọn chúng đột nhiên đánh hạ Lâm Giang Thành rồi hủy diệt cả Trường Thành thì tổn thất sẽ thật kinh khủng. Cho nên chúng tướng sĩ vội vàng dẹp đường trở về thành. Chỉ cần bảo vệ được một ngày là binh lính Hung Nô sẽ bị đói mà đành phải quay về thảo nguyên, chờ năm sau tái chiến.
Trận chiến này, Đại Kinh đã giành được thắng lợi. Tướng sĩ trở về giống như chiến sĩ chiến thắng khải hoàn, hát vang khúc hát quê hương, mau chóng trở về thành Lâm Giang.
Hạ Anh Kiệt cũng không nóng lòng rời khỏi doanh trại quân lương của Hung Nô, ánh mắt nhìn núi rừng trùng điệp, lẩm bẩm nói:
- Tử Văn, nhất định phải sống trở về!
Hoàn Nhan Liệt đuổi theo vô cùng nhanh. Nhưng ở trong sơn đạo, vẫn chỉ có thể nhìn thấy cái đuôi của Kỵ binh đoàn chứ không thể vượt lên đuổi kịp được. Hoàn Nhan Liệt có chút phẫn hận sao chiến mã lại bước chậm đến thế.
Triệu Tử Văn nhìn đỉnh núi có tuyết phong ngưng đọng dày đến gần một thước, lộ ra một nụ cười đầy âm mưu. Hắn đột nhiên dừng bước, bắn một trận mưa tên báo hiệu lên không trung.
Hoàn Nhan Liệt nhìn đến một trời mưa tên dày đặc thì có chút sững sờ. Đây là vị trí của Kỵ binh đoàn, chẳng lẽ Triệu Tử Văn lại muốn tìm viện binh đến cứu giúp?
Một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang, lại là tiếng nổ của hỏa dược. Hoàn Nhan Liệt toàn thân run lên, khi ngẩng đầu nhìn lên phía đỉnh núi, đồng tử của y kịch liệt co rút lại, tim gan như muốn nứt ra từng đoạn. Tuyết phong trên đỉnh núi dồn thành một lớp, quay cuồng lao xuống lớp tuyết đọng phía dưới. Lớp tuyết ngưng đọng càng lúc càng dày, tất cả tuyết trắng trên đỉnh núi đều đang cuồn cuộn đổ xuống chân núi. Cả ngọn núi như ầm ầm rung động, thật sự làm cho người ta cảm thán mức độ cường hãn của băng tuyết.
- Đi mau! Chạy mau!
Hoàn Nhan Liệt lần đầu tiên cảm nhận được sự sợ hãi đến như thế. Trong ánh mắt tràn ngâp nỗi sợ hãi, rối rít vẫy tay, kêu to gào thét.
Nhưng băng tuyết vô tình, một trận thiên tai nhưng lại là nhân tạo này vô cùng mạnh mẽ, trong nháy mắt đã lao đến chân núi rồi. Ầm một tiếng, gần mười vạn tướng sĩ Hung Nô mở to mắt ra nhìn, nhìn đại tuyết đến gần trong gang tấc, rồi trực tiếp bị đại tuyết vùi lấp.
Gần mười vạn binh lính Hung Nô được mai táng tại đó luôn. Còn bốn vạn binh lính ở phía cuối cùng tránh được một trường kiếp nạn này. Bọn họ sợ tới mức ai nấy đều sắc mặt tái nhợt, khi đã khôi phục lại tinh thần thì đều nhanh chân bỏ chạy.
Sơn cốc lại khôi phục lại sự yên lặng. Triệu Tử Văn nhìn con đường sơn đạo bị băng tuyết nơi nơi bao bọc, than nhẹ một tiếng:
- Đã xong. Tất cả đều kết thúc rồi!
Mười lăm ngày sau, Triệu Tử Văn đứng trước cửa Hạ phủ ở Hàng Châu. Một hương vị quen thuộc nhộn nhạo trong lòng. Khi đang định không gõ cửa mà cứ tiến vào thì thấy một tiểu gia đinh chưa từng gặp bao giờ đi ra trước mặt, nói:
- Vị huynh đài này, huynh tìm ai?