Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Sau khi chốt xong, Thời Hoan liền gọi điện cho Trì Nhuyễn.
Điện thoại tút tút hai tiếng liền có người nghe máy, giọng nói còn ngái ngủ của Trì Nhuyễn truyền tới.
"Hoạt động 20 tệ trở lên vui lòng đừng liên hệ với tôi."
"Cậu đang suy nghĩ cái gì đấy, nằm mơ à?" Thời Hoan ngây người, nhíu mày nói, "Cảm giác như đang buồn ngủ vậy, đã giữa trưa rồi mà cậu còn chưa tỉnh?"
Trì Nhuyễn mệt mỏi vô cùng, vốn dĩ lúc nhận điện thoại cũng không để ý xem là ai gọi tới, lúc này nghe thấy giọng Thời Hoan, cô liền ngáp một cái, xem như tỉnh táo hơn một chút, "Tối qua tớ cày phim, thức cả đêm, bây giờ mới ngủ bù được mấy tiếng."
"...... hay lắm nha đầu cậu, không phải lúc làm việc cũng thức đêm suốt hay sao?"
"Nhân sinh cần phóng túng bản thân mà." Trì Nhuyễn chẳng thèm nói nhiều lời, vẫn còn buồn ngủ, tiện miệng nói, "Không phải chứ chị gái, cậu gọi điện cho tớ chỉ để hỏi xem tớ đã rời giường chưa à?"
"Surprise." Thời Hoan nhíu mày, cong môi, "Cậu tuyệt đối không thể nghĩ ra tớ định nói gì với cậu đâu."
Trì Nhuyễn trầm ngâm vài giây, dường như đang suy đoán xem rốt cục Thời Hoan muốn nói gì, nhưng cuối cùng đành phải bỏ cuộc, nói: "Vậy thì tớ không nghĩ nữa, ngủ là quan trọng nhất..."
Lông mày Thời Hoan giật giật, Trì Nhuyễn thật sự không thèm nể mặt gì cả, cô thở dài, nói thẳng vào chuyện chính: "Dụ Lâm đến thành phố A, đang ở cùng tớ, cậu chuẩn bị chút đi, lát nữa cùng ra ngoài ăn cơm."
Dứt lời, đầu dây bên kia rơi vào trầm mặc.
Yên tĩnh tới mức suýt nữa Thời Hoan đã tưởng điện thoại bị cúp rồi, nhưng cô liếc nhìn, phát hiện màn hình điện thoại vẫn không có thay đổi.
"Alo?" Thời Hoan nhíu mày, gọi Trì Nhuyễn, "Không phải là ngủ rồi đấy chứ, tỉnh lại đi tỉnh lại đi."
"Cậu vừa mới nói là ai tới rồi?!" Trong nháy mắt Trì Nhuyễn liền tỉnh táo, cả người lập tức nhảy dựng khỏi giường, dùng tay còn lại vò tóc rối tung, dường như muốn bản thân nhanh chóng tỉnh táo lại, "Dụ Lâm, Dụ Lâm đến thành phố A rồi hả?!"
Thời Hoan thấy cô ấy kinh ngạc như vậy, liền nhún vai với Dụ Lâm ở bên cạnh một cái, đưa điện thoại cho cô ấy, ra hiệu cô ấy nói chuyện với Trì Nhuyễn.
Dụ Lâm hiểu ý, suy nghĩ một chút, thuận miệng nói: "Xin chào Trì Nhuyễn, đã lâu không gặp."
Nghe từ đầu dây bên kia truyền tới giọng nữ quen thuộc, Trì Nhuyễn trợ tròn mắt mấy giây, sau đó mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cào cào mái tóc, ngồi thẳng người, tay cầm điện thoại không ngừng kích động: "Dụ Lâm, cậu trở lại từ khi nào thế, cũng không nói với tớ và Thời Hoan một câu!"
Dụ Lâm vô cùng bất đắc dĩ, khẽ cười, "Hai người các cậu từ sáng đến tối đều phiêu bạt, sao tớ biết được lại trùng hợp đang ở thành phố A chứ?"
"Đợi chút, nhắn địa điểm cho tớ, tớ chuẩn bị xong sẽ tới ngay!"
Trì Nhuyễn nhanh chóng quyết định, cúp điện thoại, Dụ Lâm tới thành phố A đúng là một niềm vui bất ngờ, cơn buồn ngủ của cô ấy cũng lập tức tan biến hết, vội vội vàng vàng xuống gường, chạy đi rửa mặt mũi.
"Cậu xem, cậu còn cảm thấy tớ phản ứng thái quá không." Thời Hoan cẩn thận cất điện thoại đi, đúng lúc này thang máy dừng lại ở tầng của bọn họ, hai người liền đi vào, "Trì Nhuyễn còn kích động hơn nhiều, đều đã lâu không gặp, không muốn gặp nhau tụ tập một bữa hay sao?"
"Không phải là không ngờ tới à." Dụ Lâm buồn cười, đưa tay ấn tầng 1, nói với Thời Hoan, "Bữa hôm nay tớ mời khách, không cho phản bác, hiếm khi tới thành phố A, coi như quà tặng các cậu, tuy chẳng đáng mấy tiền nhưng dù sao còn chưa biết lần tới gặp nhau là khi nào."
"Đều là bạn bè, khách khí cái gì." Thời Hoan chà chà cảm thán hai tiếng, duỗi tay ôm Dụ Lâm, đắc ý nói, "Vậy nên tớ sẽ không khách khí với cậu đâu, bữa cơm này để tớ và Trì Nhuyễn ăn cho cậu phá sản."
"Tùy ý đi." Dụ Lâm vung tay, căn bản không hề để tâm, "Có thể ăn bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu, đừng nghi ngờ ví tiền của tớ."
"Phú bà, ôm tới một cái."
"Được rồi, câu này thì không cần phải nói." Dụ Lâm không đùa theo cô, dường như lại nhớ tới một chuyện đã lâu, liền nghiêm túc hỏi Thời Hoan, "Đúng rồi, cậu chia tay với Từ Dã, sau đó có gặp lại nhau không?"
Thời Hoan lập tức đảo mắt, cậu cảm thấy còn có thể có sau đó à?"
Dụ Lâm vô cùng chắc chắn, "Nếu cậu không tìm anh ấy thì cũng là anh ấy đi tìm cậu, hai người các cậu không dễ chấm dứt như vậy."
Thật sự hiểu rất rõ tình của của hai người bọn họ.
Thời Hoan không nói gì, chỉ cảm thán một tiếng, vỗ vai Dụ Lâm nói, "Được rồi, cậu nói không sai, đúng là có sau đó, ít nhất thì hiện tại cũng quay lại rồi."
"Cậu nói trong năm năm qua không trở về lần nào, đừng nói với tớ là gặp nhau lúc làm nhiệm vụ nhé, vậy thì duyên phận của hai người cũng quá kì diệu rồi."
"Cũng gần như vậy đi, năm năm sau tớ gặp lại Từ Dã, vốn dĩ là tớ đến tìm Trì Nhuyễn để cùng về nước, ai ngờ cứ thế gặp đội của Từ Dã." Thời Hoan nói xong, nhún vai một cái, thật ra tới giờ cô vẫn còn cảm giác lần gặp lại của mình và anh có chút thần kì như phim, nhưng dù sao cũng là xảy ra thật, "Tớ cảm thấy ông trời hình như muốn bù đắp lại năm năm đã mất này, nói chung sau đó đều là các thể loại ngẫu nhiên gặp mặt, trong một nhiệm vụ hiếm có, lại đồng thời cùng được điều đi, cậu thấy có trùng hợp không?"
"Đừng nói là trùng hợp." Dụ Lâm nhìn cô cười, "Tớ nghĩ hai người nên kết hôn."
Thời Hoan biết điều xua tay, "Đừng có thúc giục cưới xin, kiềm chế một chút."
Hai người vừa tán gẫu thang máy đã tới tầng một.
Vừa đi ra khỏi thang máy, Dụ Lâm bỗng nhớ tới chuyện đá trúng điện thoại của người ta lúc nãy, vì gặp Thời Hoan nên cô đã mất thêm nhiều thời gian hơn.
Dụ Lâm thầm mắng mình một tiếng, đáng lo chính là người ta phải đứng đây chờ cô, liền rảo bước đi tới.
Nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng hai người đàn ông lúc nãy đâu nữa.
Chờ lâu quá nên đi rồi sao?
Dụ Lâm có chút phiền não, cô cau mày thật chặt, nhìn một lượt trên nền đất nhưng cũng không thấy chiếc điện thoại nào, đúng lúc gần đó có một cô lao công, Dụ Lâm liền hỏi: "Chào dì, phiền dì cho cháu hỏi vừa nãy trên nền đất có phải là có một chiếc điện thoại di động không ạ?"
"Điện thoại?" Dì lao công nghe xong ngẩn người, dì ấy ngẩng đầu nhìn cô, càng nhìn càng thấy quen mắt, mấy giây sau mới nhớ ra, "À tôi nhớ rồi, không phải là cô và hai người đàn ông đứng trò chuyện trước đại sảnh sao?"
"Đúng, là cháu." Dụ Lâm vội vàng gật đầu, tiếp tục hỏi, "Dì có biết hai người bọn họ đi đâu không ạ?"
"Đúng là tôi có thấy một chiếc điện thoại, hình như là của một người trong số bọn họ, sau khi cô đi, có một người đàn ông tới tìm điện thoại, nhặt lên, hình như không bị hỏng gì." Dì lao công cẩn thận nhớ lại, lúc này mới nói, "Tôi nhớ hình như hai người bọn họ tới thăm bệnh, cô vừa đi thì bọn họ cũng đi, nhưng cũng không nán lại quá lâu, tầm mười mấy phút là đã ra về rồi."
Nếu vậy, sợ là không tìm được hai vị kia rồi.
Dụ Lâm có chút hổ thẹn, tuy nghe dì lao công nói thì điện thoại không bị hỏng gì, hơn nữa hai người bọn họ cũng không có ý định chờ cô, nhưng dù sao cũng đá trúng điện thoại của người ta, cũng không tốt lắm.
Nhưng cô cũng không có phương thức liên hệ gì, chẳng qua chỉ tình cờ đụng phải nhau, chuyện này chắc cũng không tiếp diễn được.
Nghĩ vậy, Dụ Lâm thở dài, sau khi cảm ơn dì lao công xong thì rời đi, Thời Hoan nhân cơ hội hỏi: "Cậu hỏi thăm ai đó à, lẽ nào vừa đến bệnh viện một chuyến đã gặp được nhân duyên?"
"Nhân duyên cái gì." Dụ Lâm bất đắc dĩ cười, thở dài, nói qua tình huống, "Lúc tớ vừa tới đây, đang nghe điện thoại nên không chú ý dưới chân có điện thoại di động của người ta, nên đá trúng, vốn dĩ nói sẽ bồi thường, nhưng giờ không tìm được người."
"Vậy à." Thời Hoan nghe vậy, xoa cằm, "Điện thoại hỏng rồi sao?"
"Không."
"Người ta có chờ cậu không?"
"Không."
"Vậy không phải là xong rồi sao." Thời Hoan vỗ tay một cái, cười nói, "Người ta rõ ràng không cần cậu bồi thường mà, không đáng kể, đi thôi, gọi xe đi tới nhà hàng!"
Dụ Lâm cũng tạm thời gạt chuyện này qua một bên, "Không cần, tớ lái xe tới đây, cậu đi lấy xe với tớ là được."
Ánh mắt Thời Hoan sáng lên, trêu chọc cô, "Woah, mua xe rồi sao?"
Dụ Lâm đáp: "Xe của cha tớ."
Cùng lúc đó, bãi đỗ xe.
Tạ Chu Dung không dễ dàng gì mới tác được người bên cạnh ra, hiếm khi yên tĩnh được một chút, anh ngồi ở ghế lái, chậm rãi cắn điếu thuốc, châm lửa, trông khá nhàn nhã.
Điện thoại không bị làm sao cả, không ngờ chất lượng lại tốt vậy.
Có điều, đối phương thật sự xinh đẹp, cứ thế đi mất rồi, khá đáng tiếc.
Tạ Chu Dung đang lười nhác nghĩ, phía bên phải có một chiếc xe chậm rãi chạy ra khỏi bãi đỗ xe, anh nheo mắt lại, liếc nhìn, phát hiện chiếc xe này có giá trị không nhỏ, mà phía cửa sổ ghế lái mở, người lái xe chính là cô gái ban nãy..
Ánh mắt anh trầm xuống, cũng không hành động gì, chỉ nhìn chiếc xe dần dần biến mất khỏi tầm mắt, anh khẽ nhả hơi thuốc.
Mãi đến tận khi điếu thuốc lá giữa hai ngón tay cháy hết, anh mới dập tắt thuốc.
Đúng lúc, vệ sĩ đã mở cửa ngồi vào ghế phụ, nhắc anh lái xe quay về nhà họ Tạ.
Tạ Chu Dung nhún vai, nhưng không trốn tránh, liền khởi động xe.
Chuyện vừa rồi, dường như chỉ là duyên phận có chút kì diệu thôi.
Điện thoại tút tút hai tiếng liền có người nghe máy, giọng nói còn ngái ngủ của Trì Nhuyễn truyền tới.
"Hoạt động 20 tệ trở lên vui lòng đừng liên hệ với tôi."
"Cậu đang suy nghĩ cái gì đấy, nằm mơ à?" Thời Hoan ngây người, nhíu mày nói, "Cảm giác như đang buồn ngủ vậy, đã giữa trưa rồi mà cậu còn chưa tỉnh?"
Trì Nhuyễn mệt mỏi vô cùng, vốn dĩ lúc nhận điện thoại cũng không để ý xem là ai gọi tới, lúc này nghe thấy giọng Thời Hoan, cô liền ngáp một cái, xem như tỉnh táo hơn một chút, "Tối qua tớ cày phim, thức cả đêm, bây giờ mới ngủ bù được mấy tiếng."
"...... hay lắm nha đầu cậu, không phải lúc làm việc cũng thức đêm suốt hay sao?"
"Nhân sinh cần phóng túng bản thân mà." Trì Nhuyễn chẳng thèm nói nhiều lời, vẫn còn buồn ngủ, tiện miệng nói, "Không phải chứ chị gái, cậu gọi điện cho tớ chỉ để hỏi xem tớ đã rời giường chưa à?"
"Surprise." Thời Hoan nhíu mày, cong môi, "Cậu tuyệt đối không thể nghĩ ra tớ định nói gì với cậu đâu."
Trì Nhuyễn trầm ngâm vài giây, dường như đang suy đoán xem rốt cục Thời Hoan muốn nói gì, nhưng cuối cùng đành phải bỏ cuộc, nói: "Vậy thì tớ không nghĩ nữa, ngủ là quan trọng nhất..."
Lông mày Thời Hoan giật giật, Trì Nhuyễn thật sự không thèm nể mặt gì cả, cô thở dài, nói thẳng vào chuyện chính: "Dụ Lâm đến thành phố A, đang ở cùng tớ, cậu chuẩn bị chút đi, lát nữa cùng ra ngoài ăn cơm."
Dứt lời, đầu dây bên kia rơi vào trầm mặc.
Yên tĩnh tới mức suýt nữa Thời Hoan đã tưởng điện thoại bị cúp rồi, nhưng cô liếc nhìn, phát hiện màn hình điện thoại vẫn không có thay đổi.
"Alo?" Thời Hoan nhíu mày, gọi Trì Nhuyễn, "Không phải là ngủ rồi đấy chứ, tỉnh lại đi tỉnh lại đi."
"Cậu vừa mới nói là ai tới rồi?!" Trong nháy mắt Trì Nhuyễn liền tỉnh táo, cả người lập tức nhảy dựng khỏi giường, dùng tay còn lại vò tóc rối tung, dường như muốn bản thân nhanh chóng tỉnh táo lại, "Dụ Lâm, Dụ Lâm đến thành phố A rồi hả?!"
Thời Hoan thấy cô ấy kinh ngạc như vậy, liền nhún vai với Dụ Lâm ở bên cạnh một cái, đưa điện thoại cho cô ấy, ra hiệu cô ấy nói chuyện với Trì Nhuyễn.
Dụ Lâm hiểu ý, suy nghĩ một chút, thuận miệng nói: "Xin chào Trì Nhuyễn, đã lâu không gặp."
Nghe từ đầu dây bên kia truyền tới giọng nữ quen thuộc, Trì Nhuyễn trợ tròn mắt mấy giây, sau đó mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cào cào mái tóc, ngồi thẳng người, tay cầm điện thoại không ngừng kích động: "Dụ Lâm, cậu trở lại từ khi nào thế, cũng không nói với tớ và Thời Hoan một câu!"
Dụ Lâm vô cùng bất đắc dĩ, khẽ cười, "Hai người các cậu từ sáng đến tối đều phiêu bạt, sao tớ biết được lại trùng hợp đang ở thành phố A chứ?"
"Đợi chút, nhắn địa điểm cho tớ, tớ chuẩn bị xong sẽ tới ngay!"
Trì Nhuyễn nhanh chóng quyết định, cúp điện thoại, Dụ Lâm tới thành phố A đúng là một niềm vui bất ngờ, cơn buồn ngủ của cô ấy cũng lập tức tan biến hết, vội vội vàng vàng xuống gường, chạy đi rửa mặt mũi.
"Cậu xem, cậu còn cảm thấy tớ phản ứng thái quá không." Thời Hoan cẩn thận cất điện thoại đi, đúng lúc này thang máy dừng lại ở tầng của bọn họ, hai người liền đi vào, "Trì Nhuyễn còn kích động hơn nhiều, đều đã lâu không gặp, không muốn gặp nhau tụ tập một bữa hay sao?"
"Không phải là không ngờ tới à." Dụ Lâm buồn cười, đưa tay ấn tầng 1, nói với Thời Hoan, "Bữa hôm nay tớ mời khách, không cho phản bác, hiếm khi tới thành phố A, coi như quà tặng các cậu, tuy chẳng đáng mấy tiền nhưng dù sao còn chưa biết lần tới gặp nhau là khi nào."
"Đều là bạn bè, khách khí cái gì." Thời Hoan chà chà cảm thán hai tiếng, duỗi tay ôm Dụ Lâm, đắc ý nói, "Vậy nên tớ sẽ không khách khí với cậu đâu, bữa cơm này để tớ và Trì Nhuyễn ăn cho cậu phá sản."
"Tùy ý đi." Dụ Lâm vung tay, căn bản không hề để tâm, "Có thể ăn bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu, đừng nghi ngờ ví tiền của tớ."
"Phú bà, ôm tới một cái."
"Được rồi, câu này thì không cần phải nói." Dụ Lâm không đùa theo cô, dường như lại nhớ tới một chuyện đã lâu, liền nghiêm túc hỏi Thời Hoan, "Đúng rồi, cậu chia tay với Từ Dã, sau đó có gặp lại nhau không?"
Thời Hoan lập tức đảo mắt, cậu cảm thấy còn có thể có sau đó à?"
Dụ Lâm vô cùng chắc chắn, "Nếu cậu không tìm anh ấy thì cũng là anh ấy đi tìm cậu, hai người các cậu không dễ chấm dứt như vậy."
Thật sự hiểu rất rõ tình của của hai người bọn họ.
Thời Hoan không nói gì, chỉ cảm thán một tiếng, vỗ vai Dụ Lâm nói, "Được rồi, cậu nói không sai, đúng là có sau đó, ít nhất thì hiện tại cũng quay lại rồi."
"Cậu nói trong năm năm qua không trở về lần nào, đừng nói với tớ là gặp nhau lúc làm nhiệm vụ nhé, vậy thì duyên phận của hai người cũng quá kì diệu rồi."
"Cũng gần như vậy đi, năm năm sau tớ gặp lại Từ Dã, vốn dĩ là tớ đến tìm Trì Nhuyễn để cùng về nước, ai ngờ cứ thế gặp đội của Từ Dã." Thời Hoan nói xong, nhún vai một cái, thật ra tới giờ cô vẫn còn cảm giác lần gặp lại của mình và anh có chút thần kì như phim, nhưng dù sao cũng là xảy ra thật, "Tớ cảm thấy ông trời hình như muốn bù đắp lại năm năm đã mất này, nói chung sau đó đều là các thể loại ngẫu nhiên gặp mặt, trong một nhiệm vụ hiếm có, lại đồng thời cùng được điều đi, cậu thấy có trùng hợp không?"
"Đừng nói là trùng hợp." Dụ Lâm nhìn cô cười, "Tớ nghĩ hai người nên kết hôn."
Thời Hoan biết điều xua tay, "Đừng có thúc giục cưới xin, kiềm chế một chút."
Hai người vừa tán gẫu thang máy đã tới tầng một.
Vừa đi ra khỏi thang máy, Dụ Lâm bỗng nhớ tới chuyện đá trúng điện thoại của người ta lúc nãy, vì gặp Thời Hoan nên cô đã mất thêm nhiều thời gian hơn.
Dụ Lâm thầm mắng mình một tiếng, đáng lo chính là người ta phải đứng đây chờ cô, liền rảo bước đi tới.
Nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng hai người đàn ông lúc nãy đâu nữa.
Chờ lâu quá nên đi rồi sao?
Dụ Lâm có chút phiền não, cô cau mày thật chặt, nhìn một lượt trên nền đất nhưng cũng không thấy chiếc điện thoại nào, đúng lúc gần đó có một cô lao công, Dụ Lâm liền hỏi: "Chào dì, phiền dì cho cháu hỏi vừa nãy trên nền đất có phải là có một chiếc điện thoại di động không ạ?"
"Điện thoại?" Dì lao công nghe xong ngẩn người, dì ấy ngẩng đầu nhìn cô, càng nhìn càng thấy quen mắt, mấy giây sau mới nhớ ra, "À tôi nhớ rồi, không phải là cô và hai người đàn ông đứng trò chuyện trước đại sảnh sao?"
"Đúng, là cháu." Dụ Lâm vội vàng gật đầu, tiếp tục hỏi, "Dì có biết hai người bọn họ đi đâu không ạ?"
"Đúng là tôi có thấy một chiếc điện thoại, hình như là của một người trong số bọn họ, sau khi cô đi, có một người đàn ông tới tìm điện thoại, nhặt lên, hình như không bị hỏng gì." Dì lao công cẩn thận nhớ lại, lúc này mới nói, "Tôi nhớ hình như hai người bọn họ tới thăm bệnh, cô vừa đi thì bọn họ cũng đi, nhưng cũng không nán lại quá lâu, tầm mười mấy phút là đã ra về rồi."
Nếu vậy, sợ là không tìm được hai vị kia rồi.
Dụ Lâm có chút hổ thẹn, tuy nghe dì lao công nói thì điện thoại không bị hỏng gì, hơn nữa hai người bọn họ cũng không có ý định chờ cô, nhưng dù sao cũng đá trúng điện thoại của người ta, cũng không tốt lắm.
Nhưng cô cũng không có phương thức liên hệ gì, chẳng qua chỉ tình cờ đụng phải nhau, chuyện này chắc cũng không tiếp diễn được.
Nghĩ vậy, Dụ Lâm thở dài, sau khi cảm ơn dì lao công xong thì rời đi, Thời Hoan nhân cơ hội hỏi: "Cậu hỏi thăm ai đó à, lẽ nào vừa đến bệnh viện một chuyến đã gặp được nhân duyên?"
"Nhân duyên cái gì." Dụ Lâm bất đắc dĩ cười, thở dài, nói qua tình huống, "Lúc tớ vừa tới đây, đang nghe điện thoại nên không chú ý dưới chân có điện thoại di động của người ta, nên đá trúng, vốn dĩ nói sẽ bồi thường, nhưng giờ không tìm được người."
"Vậy à." Thời Hoan nghe vậy, xoa cằm, "Điện thoại hỏng rồi sao?"
"Không."
"Người ta có chờ cậu không?"
"Không."
"Vậy không phải là xong rồi sao." Thời Hoan vỗ tay một cái, cười nói, "Người ta rõ ràng không cần cậu bồi thường mà, không đáng kể, đi thôi, gọi xe đi tới nhà hàng!"
Dụ Lâm cũng tạm thời gạt chuyện này qua một bên, "Không cần, tớ lái xe tới đây, cậu đi lấy xe với tớ là được."
Ánh mắt Thời Hoan sáng lên, trêu chọc cô, "Woah, mua xe rồi sao?"
Dụ Lâm đáp: "Xe của cha tớ."
Cùng lúc đó, bãi đỗ xe.
Tạ Chu Dung không dễ dàng gì mới tác được người bên cạnh ra, hiếm khi yên tĩnh được một chút, anh ngồi ở ghế lái, chậm rãi cắn điếu thuốc, châm lửa, trông khá nhàn nhã.
Điện thoại không bị làm sao cả, không ngờ chất lượng lại tốt vậy.
Có điều, đối phương thật sự xinh đẹp, cứ thế đi mất rồi, khá đáng tiếc.
Tạ Chu Dung đang lười nhác nghĩ, phía bên phải có một chiếc xe chậm rãi chạy ra khỏi bãi đỗ xe, anh nheo mắt lại, liếc nhìn, phát hiện chiếc xe này có giá trị không nhỏ, mà phía cửa sổ ghế lái mở, người lái xe chính là cô gái ban nãy..
Ánh mắt anh trầm xuống, cũng không hành động gì, chỉ nhìn chiếc xe dần dần biến mất khỏi tầm mắt, anh khẽ nhả hơi thuốc.
Mãi đến tận khi điếu thuốc lá giữa hai ngón tay cháy hết, anh mới dập tắt thuốc.
Đúng lúc, vệ sĩ đã mở cửa ngồi vào ghế phụ, nhắc anh lái xe quay về nhà họ Tạ.
Tạ Chu Dung nhún vai, nhưng không trốn tránh, liền khởi động xe.
Chuyện vừa rồi, dường như chỉ là duyên phận có chút kì diệu thôi.