Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
Thời Hoan được Từ Dã bế lên, đột nhiên mọi thứ nhìn thật rõ ràng, cô vẫn còn có chút choáng váng.
Cô nhìn thấy phía trước đã bắt đầu biểu diễn xiếc thú, lại cúi đầu nhìn anh một chút, thấy anh vẫn bình tĩnh, thoải mái thì không kìm được khẽ hỏi: "Em... em không nặng chứ?"
Từ Dã bị câu hỏi này của cô làm cho bật cười, liền đáp lại: "Bình thường anh huấn luyện, ít nhất cũng vác 2 chiếc lốp xe, em nói xem em có nặng không?"
Thời Hoan: "......"
Đúng là xem ra cô vẫn khá thoải mái.
Thời Hoan nhìn xung quanh một chút, thấy đều là trẻ con được người nhà bế trên vai, hình như chỉ có mỗi mình cô là "trẻ lớn" được bạn trai bế lên thôi.
Không biết tại sao, khóe môi Thời Hoan không kìm được khẽ nhếch lên.
Tâm trạng ngọt ngào, căn bản không thể kìm chế được.
*
Đoàn xiếc thú biểu diễn vô cùng đặc sắc, khiến khán giả hò reo ầm ĩ, sau đó Thời Hoan lại bắt đầu lôi kéo Từ Dã đi tới những khu vực vui chơi khác.
Mỗi trò đều phải chơi qua một lần, cuối cùng Từ Dã mới tìm được cơ hội kéo cô ngồi xuống nghỉ ngơi, lấy lại hơi sức.
Thời Hoan thích chơi mấy trò cảm giác mạnh, cũng không phải là anh sợ, nhưng mà chơi nhiều quá cũng cảm thấy trong người khó chịu.
"Hôm nay chơi thật thỏa thích, may là đã tới công viên giải trí!" Dáng vẻ Thời Hoan vô cùng đắc ý, dường như không biết mệt là gì, cô nhìn đồng hồ rồi ngạc nhiên, "Đã hơn một giờ rồi..."
Từ Dã thở dài, thật ra đã sớm biết giờ giấc, nhưng nhìn cô chơi vui vẻ như vậy nên không nhắc nhở, "Chúng ta vẫn chưa ăn trưa, em chơi nhiều như vậy, không đói à?"
Thời Hoan nghe vậy liền sờ sờ cái bụng mình, "A... Lúc chơi thì không thấy đói nhưng giờ thật sự có chút đói rồi."
"Buổi trưa em muốn ăn gì?"
Thời Hoan quyết đoán: "Hải sản."
Từ Dã gật đầu đồng ý, "Được, vậy em nghỉ ngơi một chút trước chứ?"
"Không cần không cần, đối với việc đi chơi thế này, xưa nay em không biết mệt là gì." Thời Hoan nhanh chóng khoát tay, hoàn toàn không bận tâm tới phương diện này, cười híp mắt đứng lên nói, "Bây giờ chúng ta đi ăn luôn đi, nhân tiện gọi xe tới trung tâm thương mại luôn."
Từ Dã ngồi xuống nghỉ ngơi chủ yếu là vì sợ cô mệt, nhưng thấy cô sảng khoái như vậy nên anh cũng đứng dậy theo, "Được, vậy chúng ta đi thôi."
Sau đó, hai người liền cùng nhau đi ra cổng công viên.
Lần này thật sự là chơi hết mình, cả tinh thần lẫn thể xác của Thời Hoan đều tràn trề sinh lực.
Trước kia ở nước ngoài, nếu không phải học tập thì cũng là làm việc, lúc làm việc còn phải trải qua gian khổ mỗi ngày, kiểu vui chơi giải trí nhàn nhã này, quả là lâu rồi Thời Hoan chưa từng nghĩ tới, hôm nay thật sự vui vẻ.
Đang vui vẻ nghĩ, tầm mắt Thời Hoan vô tình liếc qua phía bên cạnh, thấy một đám đông tụ tập, trông có chút náo nhiệt.
"Từ Dã." Lòng hiếu kì của cô trỗi dậy, lập tức đưa tay kéo Từ Dã lại, chỉ về phía bên đó, "Chúng ta qua xem một chút nhé?"
Từ Dã nhìn theo hướng tay cô, thấy bên kia tụ tập đông đúc, nhìn kĩ hình như đều là các đôi tình nhân.
Đối với mấy thứ này anh không có hứng thú lắm nhưng nhìn dáng vẻ tràn đầy hứng khởi của cô, anh liền cong môi, cùng cô qua đó xem một chút rốt cuộc là cái gì.
Hai người tới khu triển lãm, phát hiện đều là tiệm trang sức, hình như là nơi bán đồ lưu niệm, thật sự không hiểu vì sao lại đông người như vậy.
Thời Hoan có chút khó hiểu, hình như còn có hoạt động gì đó, nhân viên ngồi trước quầy hàng đang thống kê, có vẻ bận rộn.
Cô đến gần hỏi: "Chào chị, bên này có hoạt động gì sao?"
"À, là như vậy." Nhân viên bán hàng nghe thấy liền ngẩng đầu, mỉm cười với Thời Hoan, giới thiệu qua một hồi, "Vì hôm nay là lễ tình nhân nên công viên tổ chức một hoạt động, chuẩn bị những đồ chơi là gấu bông xinh xắn làm phần thưởng, đối tượng tham gia là các cặp đôi, quy tắc cụ thể hai người có thể xem qua tờ rơi quảng cáo."
Nói xong, cô ấy liền chỉ vào tập tờ rơi ở bên cạnh.
THời Hoan cảm ơn, lấy một tờ xem thử, đọc qua một lượt mới thấy hoạt động này rất thú vị.
Chính là phát cho mỗi cặp tình nhân một tờ phiếu hỏi đáp, trên đó có 10 câu hỏi, liên quan đến sở thích của đối phương, trong quá trình điền hai người không được có bất kì trao đổi nào, sau khi điền xong thì đưa cho nhân viên. Nhân viên sẽ hỏi sở thích, thói quen của người kia, nếu như cả hai có chung đáp án thì có thể nhận phần thưởng.
Rõ ràng là thử thách mức độ hiểu nhau của các cặp đôi.
"Rất thú vị." Thời Hoan có chút hứng thú, liền nhìn Từ Dã một cái, "Hơn nữa có nói rõ là có đến hơn trăm câu hỏi chuẩn bị trước, vì thế sẽ không biết được chọn trúng câu hỏi nào."
Từ Dã nhìn một chút, gật đầu, "Vậy chúng ta cũng tham gia xem."
Thời Hoan cười híp mắt gật đầu, lập tức đi tìm nhân viên để đăng ký. Sau khi ghi danh xong, cô nhìn phần thưởng, thấy trong số đó có một con cừu bằng bông được nhân viên ôm trong lòng, vô cùng đáng yêu, liếc thấy đã thích rồi.
Phía trước bọn họ còn hai cặp đôi khác, Thời Hoan và Từ Dã kiên trì chờ đợi bọn họ trả lời câu hỏi xong. Sau khi quan sát một hồi cô phát hiện ra số người có thể thắng được phần thưởng thật sự rất ít, tâm trạng không khỏi hơi xúc động.
Ôi, tuy nói là nhất thời hứng thú nên đăng ký, nhưng nếu quả thật trả lời sai thì cũng có chút lúng túng ấy...
Suy nghĩ miên man cuối cùng cũng đến lượt Thời Hoan và Từ Dã, nghe được gọi đến tên, anh liền nắm tay cô đi tới trước mặt nhân viên, hai người nhận câu hỏi, được xếp ngồi ở hai bàn khác nhau để ghi đáp án.
Nhân viên cân nhắc tới việc số lượng người tham gia quá đông, nên thời gian trả lời hạn chế hơn, chỉ có 5 phút.
Thời Hoan vốn còn đang hồi hộp lo lắng nhưng sau khi nhận được câu hỏi, thấy mười câu đều là những vấn đề nhỏ nhặt thường ngày, Từ Dã chắc chắn biết rất rõ, có lẽ sẽ trả lời được hết.
Để đề phòng, Thời Hoan còn đặc biệt viết thêm mấy thói quen sinh hoạt của mình vào, để Từ Dã có thể nói đúng hai điều là được.
Rất nhanh, hai người đưa lại câu trả lời cho nhân viên, sau đó ngồi lại vị trí của mình.
Đây là phòng riêng, nhân viên quan sát hai người trả lời câu hỏi, sau đó bắt đầu hỏi Thời Hoan trước.
Cô có chút căng thẳng, có vấn đề cô nghĩ mất một lúc lâu mới trả lời được, nhưng may mà cả mười câu hỏi đều không sai, cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhân viên gật đầu, đặt tờ đáp án của Từ Dã sang một bên, trong tay cầm tờ đáp án của Thời Hoan, nhìn sang phía anh, bắt đầu hỏi từng câu.
Từ Dã bình tĩnh trả lời không chút do dự, trôi chảy tới mức nhân viên đều ngạc nhiên.
Vấn đề cuối cùng, nhân viên khẽ ho một tiếng, hỏi: "Xin hỏi Từ tiên sinh, vui lòng liệt kê một số thói quen sinh hoạt của tiểu thư đây."
Đến lúc này, lần đầu tiên Từ Dã trầm ngâm vài giây, sau đó đáp: "Bị cảm không thích uống thuốc, không thích tiêm, có chút sợ tối, không thích ăn cay, lúc ngủ thích ôm đồ vật, không thích bày đồ dùng rửa mặt ra, còn có..."
Anh lần lượt nói ra từng đáp án, thật sự khiến nhân viên kinh ngạc tới mức cằm sắp rơi xuống đất, anh ta gật đầu nhìn đáp án của Thời Hoan một chút, sau đó nhìn Từ Dã bằng ánh mắt không thể tin được.
Hoạt động từ sáng đến trưa, số lượng các cặp đôi tham gia không ít nhưng người nhận được phần thưởng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tuy nhiên có thể lợi hại đến mức này thì đây là lần đầu tiên.
Nhà trai không chỉ nói ra đúng hết các đáp án mà nhà gái điền mà còn bổ sung thêm nhiều như vậy!
Thời Hoan ở một bên cũng ngơ ngác nhìn anh, tâm trạng phức tạp, không biết nên nói gì.
Cô trả lời vấn đề nào cũng suy nghĩ mất vài giây, nhưng anh chẳng hề do dự một chút nào, thậm chí hiểu rõ sở thích của cô như vậy, thậm chí còn hiểu rõ cô hơn cả bản thân cô.
"Được, được rồi Từ tiên sinh..." Nhân viên vội vàng ngắt lời anh, cười nói, "Thật ra chỉ cần hai đáp án đúng là được rồi, anh thật sự hiểu rõ Thời tiểu thư."
Từ Dã gật đầu, không nói nữa, chậm rãi đứng dậy, "Đáp án sai sao?"
"Không, không." Nhân viên vội vã xua tay, "Tôi lập tức vào hậu trường ghi danh thắng cuộc cho hai người, một phút sau là có thể ra sân khấu nhận quà rồi."
Thời Hoan xoa trái tim nhỏ bé đang không ngừng đập loạn nhịp của mình, trong lòng không khỏi cảm thán, tâm trạng có chút phức tạp.
Cô đứng dậy, thấy Từ Dã rất tự nhiên đưa tay ra, cô liền nắm chặt lấy cùng anh bước ra ngoài.
Cuối cùng Thời Hoan vẫn không kìm được hỏi anh: "Từ Dã, có những thứ em còn chưa từng nói..."
"Vốn dĩ trong thời gian ở bên nhau đã có chút ấn tượng, trước đó cùng ở Balnea cũng nhớ kỹ hơn." Từ Dã nói nhẹ như không, anh giơ tay, vén mấy sợi tóc đang rũ xuống bên gò má cô ra sau tai, "Trí nhớ tốt hơn chút thôi mà."
Thời Hoan mếu máo, cảm động không nói nên lời, trong lòng có chút khó chịu.
Cô dang tay ôm anh, cọ cọ trước vạt áo anh, than thở: "Ôi, anh đúng là bảo bối, sau này chúng ta tuyệt đối đừng rời xa nhau nữa."
"Ừ." Từ Dã thấy buồn cười, dịu dàng chiều chuộng xoa đầu cô, "Tuyệt đối không rời xa."
Sau đó, hai người liền đi lên sân khấu nhận phần thưởng.
Thời Hoan ôm con gấu bông trong lòng, cảm giác thật sự mượt mà, không biết so với tiền bỏ ra để đăng ký trò chơi thì đáng bao nhiêu lần nhưng cô rất thỏa mãn.
Xuất phát từ tâm tư của con gái, khi cô ôm gấu bông trong lòng đứng bên cạnh Từ Dã, cô cảm nhận được những ánh mắt hâm mộ của các cặp đôi ở xung quanh, dường như càng khiến cô vui vẻ hơn.
Thời Hoan cụp mắt, không biết sao, bật cười.
Cô thật sự, đời này gặp được một người yêu mình như vậy thật sự rất khó.
....... Vì thế.
Thời Hoan đã quyết định, phải đem tất cả tâm can của mình, giao hết cho Từ Dã.
Nhận cũng được, không nhận cũng được.
Dù sao thời hạn cũng là cả một đời, không thể thay đổi.
*
Cô nhìn thấy phía trước đã bắt đầu biểu diễn xiếc thú, lại cúi đầu nhìn anh một chút, thấy anh vẫn bình tĩnh, thoải mái thì không kìm được khẽ hỏi: "Em... em không nặng chứ?"
Từ Dã bị câu hỏi này của cô làm cho bật cười, liền đáp lại: "Bình thường anh huấn luyện, ít nhất cũng vác 2 chiếc lốp xe, em nói xem em có nặng không?"
Thời Hoan: "......"
Đúng là xem ra cô vẫn khá thoải mái.
Thời Hoan nhìn xung quanh một chút, thấy đều là trẻ con được người nhà bế trên vai, hình như chỉ có mỗi mình cô là "trẻ lớn" được bạn trai bế lên thôi.
Không biết tại sao, khóe môi Thời Hoan không kìm được khẽ nhếch lên.
Tâm trạng ngọt ngào, căn bản không thể kìm chế được.
*
Đoàn xiếc thú biểu diễn vô cùng đặc sắc, khiến khán giả hò reo ầm ĩ, sau đó Thời Hoan lại bắt đầu lôi kéo Từ Dã đi tới những khu vực vui chơi khác.
Mỗi trò đều phải chơi qua một lần, cuối cùng Từ Dã mới tìm được cơ hội kéo cô ngồi xuống nghỉ ngơi, lấy lại hơi sức.
Thời Hoan thích chơi mấy trò cảm giác mạnh, cũng không phải là anh sợ, nhưng mà chơi nhiều quá cũng cảm thấy trong người khó chịu.
"Hôm nay chơi thật thỏa thích, may là đã tới công viên giải trí!" Dáng vẻ Thời Hoan vô cùng đắc ý, dường như không biết mệt là gì, cô nhìn đồng hồ rồi ngạc nhiên, "Đã hơn một giờ rồi..."
Từ Dã thở dài, thật ra đã sớm biết giờ giấc, nhưng nhìn cô chơi vui vẻ như vậy nên không nhắc nhở, "Chúng ta vẫn chưa ăn trưa, em chơi nhiều như vậy, không đói à?"
Thời Hoan nghe vậy liền sờ sờ cái bụng mình, "A... Lúc chơi thì không thấy đói nhưng giờ thật sự có chút đói rồi."
"Buổi trưa em muốn ăn gì?"
Thời Hoan quyết đoán: "Hải sản."
Từ Dã gật đầu đồng ý, "Được, vậy em nghỉ ngơi một chút trước chứ?"
"Không cần không cần, đối với việc đi chơi thế này, xưa nay em không biết mệt là gì." Thời Hoan nhanh chóng khoát tay, hoàn toàn không bận tâm tới phương diện này, cười híp mắt đứng lên nói, "Bây giờ chúng ta đi ăn luôn đi, nhân tiện gọi xe tới trung tâm thương mại luôn."
Từ Dã ngồi xuống nghỉ ngơi chủ yếu là vì sợ cô mệt, nhưng thấy cô sảng khoái như vậy nên anh cũng đứng dậy theo, "Được, vậy chúng ta đi thôi."
Sau đó, hai người liền cùng nhau đi ra cổng công viên.
Lần này thật sự là chơi hết mình, cả tinh thần lẫn thể xác của Thời Hoan đều tràn trề sinh lực.
Trước kia ở nước ngoài, nếu không phải học tập thì cũng là làm việc, lúc làm việc còn phải trải qua gian khổ mỗi ngày, kiểu vui chơi giải trí nhàn nhã này, quả là lâu rồi Thời Hoan chưa từng nghĩ tới, hôm nay thật sự vui vẻ.
Đang vui vẻ nghĩ, tầm mắt Thời Hoan vô tình liếc qua phía bên cạnh, thấy một đám đông tụ tập, trông có chút náo nhiệt.
"Từ Dã." Lòng hiếu kì của cô trỗi dậy, lập tức đưa tay kéo Từ Dã lại, chỉ về phía bên đó, "Chúng ta qua xem một chút nhé?"
Từ Dã nhìn theo hướng tay cô, thấy bên kia tụ tập đông đúc, nhìn kĩ hình như đều là các đôi tình nhân.
Đối với mấy thứ này anh không có hứng thú lắm nhưng nhìn dáng vẻ tràn đầy hứng khởi của cô, anh liền cong môi, cùng cô qua đó xem một chút rốt cuộc là cái gì.
Hai người tới khu triển lãm, phát hiện đều là tiệm trang sức, hình như là nơi bán đồ lưu niệm, thật sự không hiểu vì sao lại đông người như vậy.
Thời Hoan có chút khó hiểu, hình như còn có hoạt động gì đó, nhân viên ngồi trước quầy hàng đang thống kê, có vẻ bận rộn.
Cô đến gần hỏi: "Chào chị, bên này có hoạt động gì sao?"
"À, là như vậy." Nhân viên bán hàng nghe thấy liền ngẩng đầu, mỉm cười với Thời Hoan, giới thiệu qua một hồi, "Vì hôm nay là lễ tình nhân nên công viên tổ chức một hoạt động, chuẩn bị những đồ chơi là gấu bông xinh xắn làm phần thưởng, đối tượng tham gia là các cặp đôi, quy tắc cụ thể hai người có thể xem qua tờ rơi quảng cáo."
Nói xong, cô ấy liền chỉ vào tập tờ rơi ở bên cạnh.
THời Hoan cảm ơn, lấy một tờ xem thử, đọc qua một lượt mới thấy hoạt động này rất thú vị.
Chính là phát cho mỗi cặp tình nhân một tờ phiếu hỏi đáp, trên đó có 10 câu hỏi, liên quan đến sở thích của đối phương, trong quá trình điền hai người không được có bất kì trao đổi nào, sau khi điền xong thì đưa cho nhân viên. Nhân viên sẽ hỏi sở thích, thói quen của người kia, nếu như cả hai có chung đáp án thì có thể nhận phần thưởng.
Rõ ràng là thử thách mức độ hiểu nhau của các cặp đôi.
"Rất thú vị." Thời Hoan có chút hứng thú, liền nhìn Từ Dã một cái, "Hơn nữa có nói rõ là có đến hơn trăm câu hỏi chuẩn bị trước, vì thế sẽ không biết được chọn trúng câu hỏi nào."
Từ Dã nhìn một chút, gật đầu, "Vậy chúng ta cũng tham gia xem."
Thời Hoan cười híp mắt gật đầu, lập tức đi tìm nhân viên để đăng ký. Sau khi ghi danh xong, cô nhìn phần thưởng, thấy trong số đó có một con cừu bằng bông được nhân viên ôm trong lòng, vô cùng đáng yêu, liếc thấy đã thích rồi.
Phía trước bọn họ còn hai cặp đôi khác, Thời Hoan và Từ Dã kiên trì chờ đợi bọn họ trả lời câu hỏi xong. Sau khi quan sát một hồi cô phát hiện ra số người có thể thắng được phần thưởng thật sự rất ít, tâm trạng không khỏi hơi xúc động.
Ôi, tuy nói là nhất thời hứng thú nên đăng ký, nhưng nếu quả thật trả lời sai thì cũng có chút lúng túng ấy...
Suy nghĩ miên man cuối cùng cũng đến lượt Thời Hoan và Từ Dã, nghe được gọi đến tên, anh liền nắm tay cô đi tới trước mặt nhân viên, hai người nhận câu hỏi, được xếp ngồi ở hai bàn khác nhau để ghi đáp án.
Nhân viên cân nhắc tới việc số lượng người tham gia quá đông, nên thời gian trả lời hạn chế hơn, chỉ có 5 phút.
Thời Hoan vốn còn đang hồi hộp lo lắng nhưng sau khi nhận được câu hỏi, thấy mười câu đều là những vấn đề nhỏ nhặt thường ngày, Từ Dã chắc chắn biết rất rõ, có lẽ sẽ trả lời được hết.
Để đề phòng, Thời Hoan còn đặc biệt viết thêm mấy thói quen sinh hoạt của mình vào, để Từ Dã có thể nói đúng hai điều là được.
Rất nhanh, hai người đưa lại câu trả lời cho nhân viên, sau đó ngồi lại vị trí của mình.
Đây là phòng riêng, nhân viên quan sát hai người trả lời câu hỏi, sau đó bắt đầu hỏi Thời Hoan trước.
Cô có chút căng thẳng, có vấn đề cô nghĩ mất một lúc lâu mới trả lời được, nhưng may mà cả mười câu hỏi đều không sai, cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhân viên gật đầu, đặt tờ đáp án của Từ Dã sang một bên, trong tay cầm tờ đáp án của Thời Hoan, nhìn sang phía anh, bắt đầu hỏi từng câu.
Từ Dã bình tĩnh trả lời không chút do dự, trôi chảy tới mức nhân viên đều ngạc nhiên.
Vấn đề cuối cùng, nhân viên khẽ ho một tiếng, hỏi: "Xin hỏi Từ tiên sinh, vui lòng liệt kê một số thói quen sinh hoạt của tiểu thư đây."
Đến lúc này, lần đầu tiên Từ Dã trầm ngâm vài giây, sau đó đáp: "Bị cảm không thích uống thuốc, không thích tiêm, có chút sợ tối, không thích ăn cay, lúc ngủ thích ôm đồ vật, không thích bày đồ dùng rửa mặt ra, còn có..."
Anh lần lượt nói ra từng đáp án, thật sự khiến nhân viên kinh ngạc tới mức cằm sắp rơi xuống đất, anh ta gật đầu nhìn đáp án của Thời Hoan một chút, sau đó nhìn Từ Dã bằng ánh mắt không thể tin được.
Hoạt động từ sáng đến trưa, số lượng các cặp đôi tham gia không ít nhưng người nhận được phần thưởng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tuy nhiên có thể lợi hại đến mức này thì đây là lần đầu tiên.
Nhà trai không chỉ nói ra đúng hết các đáp án mà nhà gái điền mà còn bổ sung thêm nhiều như vậy!
Thời Hoan ở một bên cũng ngơ ngác nhìn anh, tâm trạng phức tạp, không biết nên nói gì.
Cô trả lời vấn đề nào cũng suy nghĩ mất vài giây, nhưng anh chẳng hề do dự một chút nào, thậm chí hiểu rõ sở thích của cô như vậy, thậm chí còn hiểu rõ cô hơn cả bản thân cô.
"Được, được rồi Từ tiên sinh..." Nhân viên vội vàng ngắt lời anh, cười nói, "Thật ra chỉ cần hai đáp án đúng là được rồi, anh thật sự hiểu rõ Thời tiểu thư."
Từ Dã gật đầu, không nói nữa, chậm rãi đứng dậy, "Đáp án sai sao?"
"Không, không." Nhân viên vội vã xua tay, "Tôi lập tức vào hậu trường ghi danh thắng cuộc cho hai người, một phút sau là có thể ra sân khấu nhận quà rồi."
Thời Hoan xoa trái tim nhỏ bé đang không ngừng đập loạn nhịp của mình, trong lòng không khỏi cảm thán, tâm trạng có chút phức tạp.
Cô đứng dậy, thấy Từ Dã rất tự nhiên đưa tay ra, cô liền nắm chặt lấy cùng anh bước ra ngoài.
Cuối cùng Thời Hoan vẫn không kìm được hỏi anh: "Từ Dã, có những thứ em còn chưa từng nói..."
"Vốn dĩ trong thời gian ở bên nhau đã có chút ấn tượng, trước đó cùng ở Balnea cũng nhớ kỹ hơn." Từ Dã nói nhẹ như không, anh giơ tay, vén mấy sợi tóc đang rũ xuống bên gò má cô ra sau tai, "Trí nhớ tốt hơn chút thôi mà."
Thời Hoan mếu máo, cảm động không nói nên lời, trong lòng có chút khó chịu.
Cô dang tay ôm anh, cọ cọ trước vạt áo anh, than thở: "Ôi, anh đúng là bảo bối, sau này chúng ta tuyệt đối đừng rời xa nhau nữa."
"Ừ." Từ Dã thấy buồn cười, dịu dàng chiều chuộng xoa đầu cô, "Tuyệt đối không rời xa."
Sau đó, hai người liền đi lên sân khấu nhận phần thưởng.
Thời Hoan ôm con gấu bông trong lòng, cảm giác thật sự mượt mà, không biết so với tiền bỏ ra để đăng ký trò chơi thì đáng bao nhiêu lần nhưng cô rất thỏa mãn.
Xuất phát từ tâm tư của con gái, khi cô ôm gấu bông trong lòng đứng bên cạnh Từ Dã, cô cảm nhận được những ánh mắt hâm mộ của các cặp đôi ở xung quanh, dường như càng khiến cô vui vẻ hơn.
Thời Hoan cụp mắt, không biết sao, bật cười.
Cô thật sự, đời này gặp được một người yêu mình như vậy thật sự rất khó.
....... Vì thế.
Thời Hoan đã quyết định, phải đem tất cả tâm can của mình, giao hết cho Từ Dã.
Nhận cũng được, không nhận cũng được.
Dù sao thời hạn cũng là cả một đời, không thể thay đổi.
*