Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-332
Chương 332: Thi Đấu La Bàn
Chương 332 : Thi đấu la bàn
Nói theo kiểu của người trong xã hội thì chính là “biều học”, tức là chỉ những người học giữa chừng hoặc là tự học, cũng chính là loại người giống như Hoàng Diệp, kiểu thầy phong thủy chưa được công nhận, không được thầy nào dạy thật sự, chỉ đơn giản là nghiên cứu một vài mạch phong thủy âm trạch ngắt quãng hoặc là phong thủy về âm mộ phần.
Mà Lục Dao lại rất không may, trước kia ông nội cô vẫn chưa dạy cô cái này, cô cũng là “biều học”.
Hồng Đan cau mày, “Lục Dao, cô cũng đừng lo lắng, bản lĩnh của nhà họ Lục không phải hạng xoàng, cô cứ dựa theo suy tính bình thường đi thi đấu, việc còn lại giao cho nhóm của đội trưởng Hạ là được.
Phùng Phàm cũng gật đầu, “Đúng vậy, cô Lục yên tâm đi… Còn về Lý Mộ Sinh…”
Bây giờ Lý Mộ Sinh mới nhớ ra là phải nhân cơ hội này mới có thể thoát được, nghĩ đến đây ông ta liền sốt ruột, “Tôi đi với cô, tôi phải đi cứu con trai tôi.”
“Anh đi cứu? Có mà anh muốn chạy trốn thì có!” Bây giờ Hạ Tuấn Miểu đã không còn tin vào chồng mình nữa, trong lòng bà vừa đau khổ vừa giận dữ. Phùng Phàm và Hạ Thần Phong cũng không muốn Lý Mộ Sinh rời khỏi đây, bây giờ Cục Cảnh sát đang thu thập tài liệu, chỉ cần nắm được chứng cứ cụ thể thì bọn họ sẽ bắt Lý Mộ Sinh, chỉ là bây giờ thời gian rất không thuận tiện.
“Tôi nói cho mấy người biết, mấy người không có chứng cứ chứng minh tôi phạm tội, bây giờ tôi chỉ muốn đi cứu con trai tôi, mấy người không có quyền giam giữ tôi.”
“Được, anh có thể đi, nhưng chúng ta phải ly hôn trước đã. Đúng lúc luật sư cũng ở đây, tôi muốn ly hôn với anh ngay lập tức! Anh không được mang theo bất cứ tài sản nào của nhà họ Hạ!”
Lần này Hạ lão gia cũng đứng về phía con gái mình, ông đã đưa ra quyết định rồi, có thể Lý Mộ Sinh thật sự có liên quan đến cái chết của con trai mình, ông không định để cho Lý Mộ Sinh dễ dàng qua được cửa ải này như vậy.
“Ân Vận, lập tức làm thỏa thuận ly hôn!”
Buổi chiều Hạ Tuân đã gọi nữ luật sư ở bên cạnh đến đây, vốn dĩ ông đã chuẩn bị cho con gái mình ly hôn với Lý Mộ Sinh, lúc này thỏa thuận đã viết xong rồi, nhưng ông không ngờ là con gái mình đã nghĩ thông suốt rồi.
Lý Mộ Sinh nhìn trên tờ thỏa thuận ly hôn trước mặt viết là mình không được mang theo bất cứ tài sản chung nào, ông ta thấy không cam tâm. “Miểu Miểu? Em làm gì vậy, anh chỉ muốn đi cứu con trai mình thôi. Lẽ nào em không lo cho nó?”
“Thằng bé là con của tôi, không phải của anh, con của anh là đứa bé trong bụng của Vương Lam Nguyên kia kìa. Hôm nay anh có ký không, không ký thì sau này chúng ta gặp nhau ở tòa! Tôi sẽ kiện anh tội ngoại tình!”
Lý Mộ Sinh chưa bao giờ nhìn thấy Hạ Tuấn Miểu mạnh mẽ như vậy, tình hình bây giờ khiến ông ta không thể không trực tiếp ký tên, ông ta đang chuẩn bị chạy trốn, nếu còn không chạy thì e rằng ông ta sẽ không còn cơ hội chạy được nữa.
Mà cuộc điện thoại vừa rồi càng thể hiện là Vương Lam Nguyên có liên quan trực tiếp đến những vụ án kia ở thành phố Tô. Phùng Phàm lập tức gọi điện thoại cho anh em trong Cục bảo bọn họ đến nhà Vương Lam Nguyên bắt bà ta.
Hồng Đan lại lắc đầu, “Bây giờ sợ là không bắt được cô ta đâu, Vương Lam Nguyên có thể làm đến mức này, e rằng cô ta đã bị ép đến bước đường cùng rồi.”
Lục Dao không hiểu, “Giáo sư Hồng, sao ngài lại nói như vậy?”
“Bây giờ Vương Lam Nguyên đã không ngăn được việc mọi người điều tra cô ta nữa, một khi bị điều tra đến cùng thì sợ rằng Vương Lam Nguyên sẽ chẳng còn gì cả, bây giờ cô ta có thứ muốn bảo vệ, cho nên cô ta sẽ liều mạng, nhưng trong lòng lại không cam tâm chịu thua cô… Lục Dao, cô cứ đối mặt với Vương Lam Nguyên bằng thái độ bình thường là được.
Mười một giờ đêm, cảnh sát đưa Lục Dao và Lý Mộ Sinh đến vùng ngoại ô, họ chỉ dám đỗ xe ở nơi rất xa, trước khi xuống xe, Hạ Thần Phong không yên tâm nhưng Hồng Đan lại vỗ vai anh và nói, “Đi đi, cô ta muốn thi đấu la bàn với Lục Dao nên sẽ không làm gì con bé đâu.”
Lục Dao gật đầu, quay đầu nhìn Lý Mộ Sinh với sắc mặt khó coi đứng ở một bên, “Ông Lý, cho dù sau này ông có suy nghĩ gì nhưng dù thế nào thì Lý Bách vẫn là con trai ông, tôi hy vọng ông vẫn còn chút nhân tính.”
***
Vương Lam Nguyên một mình ngồi trong nhà kho cũ kỹ không một bóng người, dường như bà ta đã đợi rất lâu rồi.
Phía sau bà ta có một màn hình lớn, bên trong đang phát trực tiếp, Lý Bách và Hình Kiều Kiều bị trói ở trong một vật chứa làm bằng kính, bên trên đã được bịt kín.
Nhìn thấy Lý Mộ Sinh và Lục Dao, Vương Lam Nguyên cười đứng lên, “Mộ Sinh, anh đến rồi…”
Sắc mặt của Lý Mộ Sinh rất khó coi, chỉ trong ba ngày ông ta đã mất tất cả. Ông ta không tài nào nghĩ ra được mình đã sai ở đâu hoặc là vì ông ta khinh địch, nhưng khi nhìn thấy màn hình phía sau sắc mặt ông ta lại càng khó coi hơn, “A Nguyên, anh đã bảo em tha cho Lý Bách, vậy mà em đang làm gì cái thế hả?”
Còn ở một nơi khác, Phùng Phàm dẫn theo cấp dưới đã tìm được nhà họ Vương, lúc này nhà họ Vương mới biết con gái của mình đã làm ra chuyện tày trời như vậy, bố của Vương Lam Nguyên là Vương Ba Đào trực tiếp tát Vương Lam Phong một cái, “Mày hại chết em gái mày rồi!”
“Đồng chí cảnh sát, mau đưa chúng tôi đi!”
***
Vương Lam Nguyên nhìn Lý Mộ Sinh, sau đó lại nhìn sang Lục Dao đang im lặng đứng ở một bên, cô gái này vẫn giống như trước đây bà ta nhìn thấy, “Tôi chưa bao giờ nghĩ là lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta lại như thế này. Chào cô Lục Dao, tôi là Vương Lam Nguyên.”
“Bà Vương, tôi đã đến rồi, bà có thể thả Lý Bách và Hình Kiều Kiều ra được rồi.”
Vương Lam Nguyên cười, nụ cười của bà ta mang theo vẻ thê lương, bà ta vươn tay chạm vào bụng của mình, “Cô Lục, việc gì phải vội thế, thời gian còn chưa đến. Nhưng mà cô Lục không có gì muốn hỏi tôi sao?”
Lục Dao nhìn vào video thấy Lý Bách và Hình Kiều Kiều tuy đã hôn mê nhưng không có vấn đề gì lớn, cho nên cô tạm thời thấy yên tâm, cô nhìn bà ta, “Hỏi bà tại sao lại làm như vậy à?”
Vương Lam Nguyên cười, “Cô đã nhìn ra rồi mà?”
Tướng mạo của Vương Lam Nguyên và Lý Mộ Sinh đã thể hiện rất rõ ràng, hai người này có tình kiếp, đào hoa sát.
“Bà Vương, bà vì ham muốn riêng của mình hại mà cướp đi tính mạng của bao nhiêu người, lẽ nào bà không sợ nhân quả sao?” Lục Dao không hiểu suy nghĩ của Vương Lam Nguyên, nếu là thầy phong thủy âm dương bình thường thì đều lấy mục tiêu là gặp hung hóa cát để cuộc sống của người khác trở nên tốt hơn. Nhưng Vương Lam Nguyên không như vậy, bà ta chỉ ủ mưu mang lại tai họa cho người khác mà thôi.
“Nhân quả? Cái này chỉ là để lừa gạt người khác mà thôi. Thứ này cũng là công cụ để lừa người kiếm tiền. Cô xem, trên thế giới này nhiều kẻ đạo đức thối nát vẫn sống rất tốt đấy thôi? Lục Dao, cô tỉnh lại đi…”
Vương Lam Nguyên chưa bao giờ tin vào vận mệnh, trong mắt bà ta những thứ này chỉ là công cụ để bà ta có được thứ mình muốn mà thôi.
Nhưng mà cho dù trong lòng coi thường lĩnh vực này thế nào nhưng khi Vương Lam Nguyên phát hiện ra mình đã trở thành đối tượng được người khác ngưỡng mộ thì trong lòng bà ta vẫn rất có cảm giác thành tựu. Nhưng sau khi Lục Dao xuất hiện, rất nhiều người đều nói Lục Dao trẻ hơn bà ta, có năng lực hơn bà ta. Bà ta là người kiêu ngạo, cho dù là thứ bà ta không quan tâm, nhưng bị người khác nói là không bằng Lục Dao trong lòng bà ta cũng cảm thấy khó chịu.
Bây giờ Vương Lam Nguyên muốn chứng minh bà ta mới là người có tư cách được người khác ngưỡng mộ nhất.
Chương 332 : Thi đấu la bàn
Nói theo kiểu của người trong xã hội thì chính là “biều học”, tức là chỉ những người học giữa chừng hoặc là tự học, cũng chính là loại người giống như Hoàng Diệp, kiểu thầy phong thủy chưa được công nhận, không được thầy nào dạy thật sự, chỉ đơn giản là nghiên cứu một vài mạch phong thủy âm trạch ngắt quãng hoặc là phong thủy về âm mộ phần.
Mà Lục Dao lại rất không may, trước kia ông nội cô vẫn chưa dạy cô cái này, cô cũng là “biều học”.
Hồng Đan cau mày, “Lục Dao, cô cũng đừng lo lắng, bản lĩnh của nhà họ Lục không phải hạng xoàng, cô cứ dựa theo suy tính bình thường đi thi đấu, việc còn lại giao cho nhóm của đội trưởng Hạ là được.
Phùng Phàm cũng gật đầu, “Đúng vậy, cô Lục yên tâm đi… Còn về Lý Mộ Sinh…”
Bây giờ Lý Mộ Sinh mới nhớ ra là phải nhân cơ hội này mới có thể thoát được, nghĩ đến đây ông ta liền sốt ruột, “Tôi đi với cô, tôi phải đi cứu con trai tôi.”
“Anh đi cứu? Có mà anh muốn chạy trốn thì có!” Bây giờ Hạ Tuấn Miểu đã không còn tin vào chồng mình nữa, trong lòng bà vừa đau khổ vừa giận dữ. Phùng Phàm và Hạ Thần Phong cũng không muốn Lý Mộ Sinh rời khỏi đây, bây giờ Cục Cảnh sát đang thu thập tài liệu, chỉ cần nắm được chứng cứ cụ thể thì bọn họ sẽ bắt Lý Mộ Sinh, chỉ là bây giờ thời gian rất không thuận tiện.
“Tôi nói cho mấy người biết, mấy người không có chứng cứ chứng minh tôi phạm tội, bây giờ tôi chỉ muốn đi cứu con trai tôi, mấy người không có quyền giam giữ tôi.”
“Được, anh có thể đi, nhưng chúng ta phải ly hôn trước đã. Đúng lúc luật sư cũng ở đây, tôi muốn ly hôn với anh ngay lập tức! Anh không được mang theo bất cứ tài sản nào của nhà họ Hạ!”
Lần này Hạ lão gia cũng đứng về phía con gái mình, ông đã đưa ra quyết định rồi, có thể Lý Mộ Sinh thật sự có liên quan đến cái chết của con trai mình, ông không định để cho Lý Mộ Sinh dễ dàng qua được cửa ải này như vậy.
“Ân Vận, lập tức làm thỏa thuận ly hôn!”
Buổi chiều Hạ Tuân đã gọi nữ luật sư ở bên cạnh đến đây, vốn dĩ ông đã chuẩn bị cho con gái mình ly hôn với Lý Mộ Sinh, lúc này thỏa thuận đã viết xong rồi, nhưng ông không ngờ là con gái mình đã nghĩ thông suốt rồi.
Lý Mộ Sinh nhìn trên tờ thỏa thuận ly hôn trước mặt viết là mình không được mang theo bất cứ tài sản chung nào, ông ta thấy không cam tâm. “Miểu Miểu? Em làm gì vậy, anh chỉ muốn đi cứu con trai mình thôi. Lẽ nào em không lo cho nó?”
“Thằng bé là con của tôi, không phải của anh, con của anh là đứa bé trong bụng của Vương Lam Nguyên kia kìa. Hôm nay anh có ký không, không ký thì sau này chúng ta gặp nhau ở tòa! Tôi sẽ kiện anh tội ngoại tình!”
Lý Mộ Sinh chưa bao giờ nhìn thấy Hạ Tuấn Miểu mạnh mẽ như vậy, tình hình bây giờ khiến ông ta không thể không trực tiếp ký tên, ông ta đang chuẩn bị chạy trốn, nếu còn không chạy thì e rằng ông ta sẽ không còn cơ hội chạy được nữa.
Mà cuộc điện thoại vừa rồi càng thể hiện là Vương Lam Nguyên có liên quan trực tiếp đến những vụ án kia ở thành phố Tô. Phùng Phàm lập tức gọi điện thoại cho anh em trong Cục bảo bọn họ đến nhà Vương Lam Nguyên bắt bà ta.
Hồng Đan lại lắc đầu, “Bây giờ sợ là không bắt được cô ta đâu, Vương Lam Nguyên có thể làm đến mức này, e rằng cô ta đã bị ép đến bước đường cùng rồi.”
Lục Dao không hiểu, “Giáo sư Hồng, sao ngài lại nói như vậy?”
“Bây giờ Vương Lam Nguyên đã không ngăn được việc mọi người điều tra cô ta nữa, một khi bị điều tra đến cùng thì sợ rằng Vương Lam Nguyên sẽ chẳng còn gì cả, bây giờ cô ta có thứ muốn bảo vệ, cho nên cô ta sẽ liều mạng, nhưng trong lòng lại không cam tâm chịu thua cô… Lục Dao, cô cứ đối mặt với Vương Lam Nguyên bằng thái độ bình thường là được.
Mười một giờ đêm, cảnh sát đưa Lục Dao và Lý Mộ Sinh đến vùng ngoại ô, họ chỉ dám đỗ xe ở nơi rất xa, trước khi xuống xe, Hạ Thần Phong không yên tâm nhưng Hồng Đan lại vỗ vai anh và nói, “Đi đi, cô ta muốn thi đấu la bàn với Lục Dao nên sẽ không làm gì con bé đâu.”
Lục Dao gật đầu, quay đầu nhìn Lý Mộ Sinh với sắc mặt khó coi đứng ở một bên, “Ông Lý, cho dù sau này ông có suy nghĩ gì nhưng dù thế nào thì Lý Bách vẫn là con trai ông, tôi hy vọng ông vẫn còn chút nhân tính.”
***
Vương Lam Nguyên một mình ngồi trong nhà kho cũ kỹ không một bóng người, dường như bà ta đã đợi rất lâu rồi.
Phía sau bà ta có một màn hình lớn, bên trong đang phát trực tiếp, Lý Bách và Hình Kiều Kiều bị trói ở trong một vật chứa làm bằng kính, bên trên đã được bịt kín.
Nhìn thấy Lý Mộ Sinh và Lục Dao, Vương Lam Nguyên cười đứng lên, “Mộ Sinh, anh đến rồi…”
Sắc mặt của Lý Mộ Sinh rất khó coi, chỉ trong ba ngày ông ta đã mất tất cả. Ông ta không tài nào nghĩ ra được mình đã sai ở đâu hoặc là vì ông ta khinh địch, nhưng khi nhìn thấy màn hình phía sau sắc mặt ông ta lại càng khó coi hơn, “A Nguyên, anh đã bảo em tha cho Lý Bách, vậy mà em đang làm gì cái thế hả?”
Còn ở một nơi khác, Phùng Phàm dẫn theo cấp dưới đã tìm được nhà họ Vương, lúc này nhà họ Vương mới biết con gái của mình đã làm ra chuyện tày trời như vậy, bố của Vương Lam Nguyên là Vương Ba Đào trực tiếp tát Vương Lam Phong một cái, “Mày hại chết em gái mày rồi!”
“Đồng chí cảnh sát, mau đưa chúng tôi đi!”
***
Vương Lam Nguyên nhìn Lý Mộ Sinh, sau đó lại nhìn sang Lục Dao đang im lặng đứng ở một bên, cô gái này vẫn giống như trước đây bà ta nhìn thấy, “Tôi chưa bao giờ nghĩ là lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta lại như thế này. Chào cô Lục Dao, tôi là Vương Lam Nguyên.”
“Bà Vương, tôi đã đến rồi, bà có thể thả Lý Bách và Hình Kiều Kiều ra được rồi.”
Vương Lam Nguyên cười, nụ cười của bà ta mang theo vẻ thê lương, bà ta vươn tay chạm vào bụng của mình, “Cô Lục, việc gì phải vội thế, thời gian còn chưa đến. Nhưng mà cô Lục không có gì muốn hỏi tôi sao?”
Lục Dao nhìn vào video thấy Lý Bách và Hình Kiều Kiều tuy đã hôn mê nhưng không có vấn đề gì lớn, cho nên cô tạm thời thấy yên tâm, cô nhìn bà ta, “Hỏi bà tại sao lại làm như vậy à?”
Vương Lam Nguyên cười, “Cô đã nhìn ra rồi mà?”
Tướng mạo của Vương Lam Nguyên và Lý Mộ Sinh đã thể hiện rất rõ ràng, hai người này có tình kiếp, đào hoa sát.
“Bà Vương, bà vì ham muốn riêng của mình hại mà cướp đi tính mạng của bao nhiêu người, lẽ nào bà không sợ nhân quả sao?” Lục Dao không hiểu suy nghĩ của Vương Lam Nguyên, nếu là thầy phong thủy âm dương bình thường thì đều lấy mục tiêu là gặp hung hóa cát để cuộc sống của người khác trở nên tốt hơn. Nhưng Vương Lam Nguyên không như vậy, bà ta chỉ ủ mưu mang lại tai họa cho người khác mà thôi.
“Nhân quả? Cái này chỉ là để lừa gạt người khác mà thôi. Thứ này cũng là công cụ để lừa người kiếm tiền. Cô xem, trên thế giới này nhiều kẻ đạo đức thối nát vẫn sống rất tốt đấy thôi? Lục Dao, cô tỉnh lại đi…”
Vương Lam Nguyên chưa bao giờ tin vào vận mệnh, trong mắt bà ta những thứ này chỉ là công cụ để bà ta có được thứ mình muốn mà thôi.
Nhưng mà cho dù trong lòng coi thường lĩnh vực này thế nào nhưng khi Vương Lam Nguyên phát hiện ra mình đã trở thành đối tượng được người khác ngưỡng mộ thì trong lòng bà ta vẫn rất có cảm giác thành tựu. Nhưng sau khi Lục Dao xuất hiện, rất nhiều người đều nói Lục Dao trẻ hơn bà ta, có năng lực hơn bà ta. Bà ta là người kiêu ngạo, cho dù là thứ bà ta không quan tâm, nhưng bị người khác nói là không bằng Lục Dao trong lòng bà ta cũng cảm thấy khó chịu.
Bây giờ Vương Lam Nguyên muốn chứng minh bà ta mới là người có tư cách được người khác ngưỡng mộ nhất.