Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 189
Thẩm Quang sau khi đánh một trân với cuồng sư Tây Vực, kinh mạch bị tổn thương, theo lang y nói, cần phải tư dưỡng hơn trăm ngày, phối hợp nhiều dược liệu, tổn hao dĩ nhiên là khá lớn.
Cũng may Ngôn Khánh hiện nay không thiếu tiền, cho nên không hề do dự để cho lang y phân phối phương thuốc.
Thẩm Quang trong lòng thầm cảm động: Vị tiểu thiếu gia này, chẳng những tài hoa xuất chúng mà tâm trí cũng hơn người, đối với người khác vô cùng tốt.
Từ sau khi hán vương Dương Lượng thất bại, Thẩm Quang lưu lạc bối phía.
Thân thể của hắn không tệ, võ nghệ không tầm thường nhưng sau khi bị thương lại bị chủ của mình vứt bỏ, chán nản ảm đạm.
So sánh lại thì vận khí của mình không tệ.
Có được một người chủ tốt, hơn nữa còn là tiền đồ rộng lớn, trong lòng Thẩm Quang bắt đầu tính toán.
- Tiên sinh, đơn thuốc này thật sự có công hiệu sao?
Trịnh Ngôn Khánh cầm tờ dược phương nghi hoặc hỏi.
Lang y khám bệnh cho Thẩm Quang tuổi tác ước chừng hơn sáu mươi, hắn khẽ nói:
- Công tử yên tâm, dược phương này tuyệt đối hữu hiệu.
- Công tử biết Thiếu Lâm tự không?
- Có võ tăng bên kia, kinh mạch bị tổn thương, dùng đơn thuốc này khơi thông kinh mạch, ta không dối gạt công tử, đơn thuốc này là do một chất nhi bảy tuổi của ta xuất gia ở Thiếu Lâm tự, nhận Xán pháp sư ở đó làm sư phụ, lén đem tờ dược phương này mang về cho ta.
- Xán pháp sư?
Chẳng lẽ lại là thiền tông tam tổ, Tăng Xán pháp sư sao?
Trịnh Ngôn Khánh giật nảy mình, hắn kinh ngạc nhìn lang y kia:
- Nhưng không biết chất nhi của tiên sinh pháp danh là gì?
- À nó bảy tuổi đã xuất gia, pháp danh là Đạo Tín.
- Về sau bái Xán pháp sư làm sư phụ, chất nhi bản họ là Tư Mã, nên có người gọi nó là Tư Mã Đạo Tín.
- Tư Mã Đạo Tín?
Trịnh Ngôn Khánh lúc này vô cùng kinh hãi.
Hóa ra đây chính là Tư Mã Đạo Tín, người này chính là chất nhi của lang y này sao?
Kiếp trước của Ngôn Khánh, cũng nghiên cứu về phật pháp nên hiểu rõ.
Thiếu Lâm tự, ta làm sao có thể không biết Thiếu Lâm tự.
Đời sau Thiếu Lâm tự vô cùng nổi danh, hiện tại Thiếu Lâm tự cách Huỳnh Dương cũng không xa, chỉ là lúc trước không có ai nhắc tới nên Ngôn Khánh cũng đã quên mất.
Hiện tại, chuyện mười ba thần tăng cứu Đường vương chưa xảy ra cho nên danh khí của Thiếu Lâm tự không vang dội bằng đời sau.
Trái lại Bạch Mã tự, Hương Sơn tự, Huỳnh Dương Động Lâm tự lại có danh khí lớn hơn Thiếu Lâm tự rất nhiều.
Hắn nhìn phương thuốc trong tay đã tin tám phần.
Ngươi có thể dối gạt một số tăng nhân nhưng đơn thuốc lưu truyền của Đạo Tín pháp sư thì có thể tin tưởng.
Ngôn Khánh lấy ra một trăm đồng mua đơn thuốc này.
Sau khi về nhà, hắn lại phái cho Mao Tiểu Niệm đi mua thuốc, rồi lấy ra một chậu nước, đem một thùng nước hòa thuốc vào.
Cánh tay của Thẩm Quang được ngâm trong thuốc này nóng rát và đau nhức không thôi.
Nhưng Thẩm Quang vô cùng cảm kích Ngôn Khánh không tiếc số tiền lớn vì mình mà mua thuốc.
Chỉ là hiện tại Thẩm Quang vẫn đem sự cảm kích dấu kín trong lòng.
Đêm đó Ngôn Khánh nhìn Thẩm Quang chìm vào giấc ngủ, đang chuẩn bị trở về phòng thì bị Trịnh Thế An gọi tới.
- Ngôn Khánh, chuyện nơi này đã tốt rồi, con cũng tìm thời gian trở lại Lạc Dương đi.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình:
- Gia gia, ông không về sao?
- Đương nhiên là phải về, chỉ là phòng xá đang khởi công, cũng cần có thời gian coi sóc, sau khi mọi chuyện quay về quỹ đạo ta sẽ trở về Lạc Dương.
Trịnh Ngôn Khánh nghĩ nghĩ rồi gật nhẹ đầu.
Tuy nói Trịnh Thế An hôm nay đã là tộc lão nhưng tính tình có chút không cải biến được.
Phòng Xá phá thổ thi công dĩ nhiên là một chuyện đại sự, Trịnh Thế An tuy không cần phải nhìn toàn bộ quá trình nhưng khi phá thổ thi công thì phải có mặt, đây là một chuyện vui, đối với người bình thường mà nói là đại sự trăm năm.
- Đã vậy ngày mai con sẽ lên đường.
Ngôn Khánh đột nhiên hỏi:
- Gia gia sau này ông tiếp nhận Lạc Dương, một mình mình có thể coi sóc được sao?
- Cần phải có người giúp đỡ.
- À, chuyện này ta đã nói qua với đại công tử... à Nhân Cơ, thế nhưng tìm được người phù hợp thật không dễ dàng. Con cũng biết hiện nay Trịnh gia người tài không nhiều lắm, đời thứ ba toàn là những thế hệ chơi bời lêu lổng, đi Lạc Dương chỉ sợ lại gây chuyện.
Trịnh Ngôn Khánh cũng là tộc nhân đời thứ ba.
Giống như Trịnh Ngôn Khánh, Trịnh Hoành Nghị cũng thuộc về đời thứ ba, niên kỷ vẫn còn hơi nhỏ.
Chỉ là đời thứ ba cũng có người lớn tuổi chừng hai mươi cũng không ít, chỉ là bọn họ không có tài năng.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
- Nhân Cơ có một nhân tuyển tốt nhưng lại không an toàn.
- Ai?
- Ngôn Khánh, con còn nhớ năm năm trước, nhị lão gia... không nhị huynh đệ từ Thái Nguyên trở về mang theo người kia không?
Trịnh Ngôn Khánh sững sờ sau đó thét lên một tiếng kinh hãi:
- Chẳng lẽ lạ là, Vương Cảnh Văn?
Làm sao hắn không nhớ chuyện này cho được, chính vì chuyện này mà Đóa Đóa cùng với Từ mẫu đã rời khỏi Huỳnh Dương, lần đó là lần đầu tiên trong đời hắn giết chết một người, người đó tên là gì nhỉ?
Trịnh Ngôn Khánh không nhớ nổi cái tên gia hỏa bị hắn giết là gì, chỉ là nhớ mang máng hắn họ Bùi, tộc nhân của Bùi thị Hà Đông, chỉ là địa vị chắc không quá cao nếu không thì Bùi thị tại sao một chút phản ứng cũng không có.
Trịnh Thế An nói:
- Người kia họ Vương, gọi là Vương Cảnh Văn.
- Đại lão gia không giết chết hắn?
Trịnh Thế An lắc đầu.
- Lúc ban đầu đại lão gia định dùng hán để ổn định hán vương cho nên vẫn giữ hắn ở lại, sau này phát hiện ra, Vương Cảnh Văn này đúng là có thực học, sau khi bệ hạ lên ngôi, Vương Cảnh Văn từng khuyên bảo đại lão gia không nên quan hệ chặt chẽ cùng với Việt Quốc công nhưng đại lão gia không chịu nghe, về sau đại lão gia vẫn giữ hắn lại.
Việt Quốc công khi còn tại thế từng hỏi qua người này nhưng đại lão gia lại nói đã đem hắn giết đi.
Về sau Việt Quốc công chết đi, triều đình cũng hỏi qua hắn, người này là một hảo thủ, đa mưu túc trí, hơn nữa tầm mắt vô cùng lớn, đem tới Lạc Dương chỉ sợ có người nhận ra, chọc tới một phiền toái lớn.
Ta mấy ngày nay do dự không biết có nên dùng người này không.
- Một phương diện, ta cần người giúp đỡ nhưng một phương diện khác cũng phải tính đến sự nguy hiểm.
- Ý của đại công tử là?
- Đại công tử đối với hắn cũng khó khăn, một phương diện muốn dùng hắn một phương diện lại không dám dùng, ta cũng đang lo lắng, không biết phải xư lý chuyện này thế nào.
Cũng may Ngôn Khánh hiện nay không thiếu tiền, cho nên không hề do dự để cho lang y phân phối phương thuốc.
Thẩm Quang trong lòng thầm cảm động: Vị tiểu thiếu gia này, chẳng những tài hoa xuất chúng mà tâm trí cũng hơn người, đối với người khác vô cùng tốt.
Từ sau khi hán vương Dương Lượng thất bại, Thẩm Quang lưu lạc bối phía.
Thân thể của hắn không tệ, võ nghệ không tầm thường nhưng sau khi bị thương lại bị chủ của mình vứt bỏ, chán nản ảm đạm.
So sánh lại thì vận khí của mình không tệ.
Có được một người chủ tốt, hơn nữa còn là tiền đồ rộng lớn, trong lòng Thẩm Quang bắt đầu tính toán.
- Tiên sinh, đơn thuốc này thật sự có công hiệu sao?
Trịnh Ngôn Khánh cầm tờ dược phương nghi hoặc hỏi.
Lang y khám bệnh cho Thẩm Quang tuổi tác ước chừng hơn sáu mươi, hắn khẽ nói:
- Công tử yên tâm, dược phương này tuyệt đối hữu hiệu.
- Công tử biết Thiếu Lâm tự không?
- Có võ tăng bên kia, kinh mạch bị tổn thương, dùng đơn thuốc này khơi thông kinh mạch, ta không dối gạt công tử, đơn thuốc này là do một chất nhi bảy tuổi của ta xuất gia ở Thiếu Lâm tự, nhận Xán pháp sư ở đó làm sư phụ, lén đem tờ dược phương này mang về cho ta.
- Xán pháp sư?
Chẳng lẽ lại là thiền tông tam tổ, Tăng Xán pháp sư sao?
Trịnh Ngôn Khánh giật nảy mình, hắn kinh ngạc nhìn lang y kia:
- Nhưng không biết chất nhi của tiên sinh pháp danh là gì?
- À nó bảy tuổi đã xuất gia, pháp danh là Đạo Tín.
- Về sau bái Xán pháp sư làm sư phụ, chất nhi bản họ là Tư Mã, nên có người gọi nó là Tư Mã Đạo Tín.
- Tư Mã Đạo Tín?
Trịnh Ngôn Khánh lúc này vô cùng kinh hãi.
Hóa ra đây chính là Tư Mã Đạo Tín, người này chính là chất nhi của lang y này sao?
Kiếp trước của Ngôn Khánh, cũng nghiên cứu về phật pháp nên hiểu rõ.
Thiếu Lâm tự, ta làm sao có thể không biết Thiếu Lâm tự.
Đời sau Thiếu Lâm tự vô cùng nổi danh, hiện tại Thiếu Lâm tự cách Huỳnh Dương cũng không xa, chỉ là lúc trước không có ai nhắc tới nên Ngôn Khánh cũng đã quên mất.
Hiện tại, chuyện mười ba thần tăng cứu Đường vương chưa xảy ra cho nên danh khí của Thiếu Lâm tự không vang dội bằng đời sau.
Trái lại Bạch Mã tự, Hương Sơn tự, Huỳnh Dương Động Lâm tự lại có danh khí lớn hơn Thiếu Lâm tự rất nhiều.
Hắn nhìn phương thuốc trong tay đã tin tám phần.
Ngươi có thể dối gạt một số tăng nhân nhưng đơn thuốc lưu truyền của Đạo Tín pháp sư thì có thể tin tưởng.
Ngôn Khánh lấy ra một trăm đồng mua đơn thuốc này.
Sau khi về nhà, hắn lại phái cho Mao Tiểu Niệm đi mua thuốc, rồi lấy ra một chậu nước, đem một thùng nước hòa thuốc vào.
Cánh tay của Thẩm Quang được ngâm trong thuốc này nóng rát và đau nhức không thôi.
Nhưng Thẩm Quang vô cùng cảm kích Ngôn Khánh không tiếc số tiền lớn vì mình mà mua thuốc.
Chỉ là hiện tại Thẩm Quang vẫn đem sự cảm kích dấu kín trong lòng.
Đêm đó Ngôn Khánh nhìn Thẩm Quang chìm vào giấc ngủ, đang chuẩn bị trở về phòng thì bị Trịnh Thế An gọi tới.
- Ngôn Khánh, chuyện nơi này đã tốt rồi, con cũng tìm thời gian trở lại Lạc Dương đi.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình:
- Gia gia, ông không về sao?
- Đương nhiên là phải về, chỉ là phòng xá đang khởi công, cũng cần có thời gian coi sóc, sau khi mọi chuyện quay về quỹ đạo ta sẽ trở về Lạc Dương.
Trịnh Ngôn Khánh nghĩ nghĩ rồi gật nhẹ đầu.
Tuy nói Trịnh Thế An hôm nay đã là tộc lão nhưng tính tình có chút không cải biến được.
Phòng Xá phá thổ thi công dĩ nhiên là một chuyện đại sự, Trịnh Thế An tuy không cần phải nhìn toàn bộ quá trình nhưng khi phá thổ thi công thì phải có mặt, đây là một chuyện vui, đối với người bình thường mà nói là đại sự trăm năm.
- Đã vậy ngày mai con sẽ lên đường.
Ngôn Khánh đột nhiên hỏi:
- Gia gia sau này ông tiếp nhận Lạc Dương, một mình mình có thể coi sóc được sao?
- Cần phải có người giúp đỡ.
- À, chuyện này ta đã nói qua với đại công tử... à Nhân Cơ, thế nhưng tìm được người phù hợp thật không dễ dàng. Con cũng biết hiện nay Trịnh gia người tài không nhiều lắm, đời thứ ba toàn là những thế hệ chơi bời lêu lổng, đi Lạc Dương chỉ sợ lại gây chuyện.
Trịnh Ngôn Khánh cũng là tộc nhân đời thứ ba.
Giống như Trịnh Ngôn Khánh, Trịnh Hoành Nghị cũng thuộc về đời thứ ba, niên kỷ vẫn còn hơi nhỏ.
Chỉ là đời thứ ba cũng có người lớn tuổi chừng hai mươi cũng không ít, chỉ là bọn họ không có tài năng.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
- Nhân Cơ có một nhân tuyển tốt nhưng lại không an toàn.
- Ai?
- Ngôn Khánh, con còn nhớ năm năm trước, nhị lão gia... không nhị huynh đệ từ Thái Nguyên trở về mang theo người kia không?
Trịnh Ngôn Khánh sững sờ sau đó thét lên một tiếng kinh hãi:
- Chẳng lẽ lạ là, Vương Cảnh Văn?
Làm sao hắn không nhớ chuyện này cho được, chính vì chuyện này mà Đóa Đóa cùng với Từ mẫu đã rời khỏi Huỳnh Dương, lần đó là lần đầu tiên trong đời hắn giết chết một người, người đó tên là gì nhỉ?
Trịnh Ngôn Khánh không nhớ nổi cái tên gia hỏa bị hắn giết là gì, chỉ là nhớ mang máng hắn họ Bùi, tộc nhân của Bùi thị Hà Đông, chỉ là địa vị chắc không quá cao nếu không thì Bùi thị tại sao một chút phản ứng cũng không có.
Trịnh Thế An nói:
- Người kia họ Vương, gọi là Vương Cảnh Văn.
- Đại lão gia không giết chết hắn?
Trịnh Thế An lắc đầu.
- Lúc ban đầu đại lão gia định dùng hán để ổn định hán vương cho nên vẫn giữ hắn ở lại, sau này phát hiện ra, Vương Cảnh Văn này đúng là có thực học, sau khi bệ hạ lên ngôi, Vương Cảnh Văn từng khuyên bảo đại lão gia không nên quan hệ chặt chẽ cùng với Việt Quốc công nhưng đại lão gia không chịu nghe, về sau đại lão gia vẫn giữ hắn lại.
Việt Quốc công khi còn tại thế từng hỏi qua người này nhưng đại lão gia lại nói đã đem hắn giết đi.
Về sau Việt Quốc công chết đi, triều đình cũng hỏi qua hắn, người này là một hảo thủ, đa mưu túc trí, hơn nữa tầm mắt vô cùng lớn, đem tới Lạc Dương chỉ sợ có người nhận ra, chọc tới một phiền toái lớn.
Ta mấy ngày nay do dự không biết có nên dùng người này không.
- Một phương diện, ta cần người giúp đỡ nhưng một phương diện khác cũng phải tính đến sự nguy hiểm.
- Ý của đại công tử là?
- Đại công tử đối với hắn cũng khó khăn, một phương diện muốn dùng hắn một phương diện lại không dám dùng, ta cũng đang lo lắng, không biết phải xư lý chuyện này thế nào.