Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Mộ gia
Vừa nghe Đỗ Huệ Di đã về đến, Mộ Khánh Dương cùng Lạc Thu Tử và mọi người chạy ra đón, Đỗ Huệ Di tròn mắt ngạc nhiên khi thấy tất cả mọi người đều ra đón mình, Lạc Thu Tử nắm lấy tay cô, đôi mày cau lại lo lắng hỏi: “Tiểu Di! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Lúc nãy nghe giọng của cậu vô cùng khẩn trương, gấp gáp.”
Đỗ Huệ Di đảo mắt thấy Lữ Vũ Ni và mọi người đang nhìn mình, nếu cô nói thì mọi người thế nào cũng lo lắng, cô tuyệt đối không thể để mọi người ở Mộ gia biết chuyện, cô khẽ lắc đầu cười nhẹ nói:
“Không có chuyện gì cả, chỉ là lúc nãy ông chủ của tớ có chút chuyện nên tớ ở lại giúp thôi, ngày mai tớ sẽ đền bù lại cho cậu.” Đỗ Huệ Di tiến đến gần Lữ Vũ Ni, Mộ Tần và Mộ Khánh Dương mỉm cười hiền lạnh, dịu dàng nói: “Trời cũng đã trễ lắm rồi mọi người đi nghỉ ngơi đi ạ.”
Thấy Đỗ Huệ Di không xảy ra chuyện gì ba người cũng an tâm rồi, Mộ Tần nở nụ cười với cô nhưng vẫn toát ra vẻ nghiêm nghị: “Cháu cũng hãy đi nghỉ ngơi sớm đi, Thu Tử cũng ở lại đây đi trời tối rồi cháu là con gái đi về như vậy không được an toàn cho lắm.”
“Vâng ạ.” Lạc Thu Tử gật đầu, lễ phép đáp lại, nếu Mộ Tần không lên tiếng bảo thì cô cũng sẽ xin phép ở lại, cô biết chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra chỉ là do có mọi người ở đây nên Đỗ Huệ Di không tiện nói sợ mọi người lo lắng.
Mọi người quay về phòng của mình, Đỗ Huệ Di cùng Lạc Thu Tử đi lên phòng, vừa bước vào phòng Lạc Thu Tử đã nghiêm mặt cất giọng nói: “Bây giờ cậu có thể nói cho tớ biết được rồi chứ, rốt cuộc là lúc nãy cậu đã xảy ra chuyện gì?”
Đỗ Huệ Di ngồi xuống giường, cau môi cười nhạt không nhanh không chậm nói: “Lúc nãy khi tớ xuống bãi đỗ xe thì phát hiện có người muốn giết tớ, may mắn là Tần Đình Danh đã cứu tớ cũng chính vì thế nên anh ta mới bị viên đạn xước qua cánh tay.”
“Rồi cậu có bị thương chỗ nào không?” Lạc Thu Tử bước nhanh đến kéo Đỗ Huệ Di đứng dậy xem Đỗ Huệ Di có bị thương gì không, vừa nghe bạn của mình kể xong cô kinh hãi sao cứ gặp chuyện mãi thế? Đỗ Huệ Di nhìn Lạc Thu Tử mỉm cười lắc đầu: “Tớ không sao.”
Lạc Thu Tử lấy điện thoại ra gọi điện cho Lạc Thu Thủy ngay lập tức, Lạc Thu Thủy vừa bắt máy thì Lạc Thu Tử đã lên tiếng: “Chị hai! Tiểu Di vừa mới bị người ta ám sát đấy.”
Đang ngồi chơi game cùng với Hà Lâm, Lạc Thu Thủy hốt hoảng ngồi thẳng người vội nói: “Ám sát? Vậy Tiểu Di có bị thương không?”
Hà Lâm vừa nghe hai chữ ám sát liền ngừng chơi game ngay lập tức, quay người sang lo lắng ra hiệu bảo Lạc Thu Thủy bật loa ngoài cho anh nghe, Lạc Thu Thủy bật loa rồi đặt điện thoại lên bàn. Bên kia Lạc Thu Tử chậm rãi trả lời: “Chị yên tâm, Tiểu Di không sao cũng may là Tần Đình Danh đã phát hiện và cứu cậu ấy.”
“Tần Đình Danh? Em nói Tần Đình Danh đã cứu Tiểu Di sao?” Lạc Thu Thủy vô cùng bất ngờ, ngạc nhiên, cảm thấy rất khó tin cứ ngỡ mình nghe nhầm: “Người vô tình, lạnh lẽo như Tần Đình Danh mà lại ra tay cứu Tiểu Di? Nghe khó tin quá đó.”
Lạc Thu Tử cũng có cùng suy nghĩ với chị của mình, cô quay sang nhìn Đỗ Huệ Di rồi hỏi: “Tiểu Di! Có khi nào Tần Đình Danh đã thật sự yêu cậu rồi không?”
Lạc Thu Thủy, Hà Lâm nâng mày nhìn nhau, chờ đợi câu trả lời của Đỗ Huệ Di, Đỗ Huệ Di nhíu mày trầm tư, cô không chắc chắn: “Tớ không chắc chắn, Tần Đình Danh giấu cảm xúc của mình rất giỏi nhiều lúc thì tớ cảm thấy anh ta đã thích tớ còn có nhiều lúc thì không.”
“Cũng đúng, nếu Tần Đình Danh dễ dàng bị người khác đoán mình đang suy nghĩ gì thì đã không khiến cho người người khiếp sợ rồi. Tiểu Di! Em yên tâm, về chuyện ám sát anh và Thu Thủy nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Sau này em nhất định phải cẩn thận anh sẽ cho người âm thầm bảo vệ cho em.” Hà Lâm nghiêm giọng nói, dạo này Đỗ Huệ Di liên tục gặp chuyện anh e rằng những chuyện này có liên quan đến sợi dây chuyền, giữ sợi dây chuyền trong tay đúng thật là nguy hiểm chết người.
Tần gia
Tôn Nam vừa bước vào đã thấy Tần Đình Danh ngồi ở phòng khách, anh tiến đến khom người chào, nghiêm túc nói: “Thiếu gia! Tôi đã cho người điều tra chuyện ám sát nhưng không có một chút tin gì cả, không thể điều tra được.” Tôn Nam chau mày, rốt cuộc là Đỗ Huệ Di đã đắc tội với ai mà khiến cho kẻ đó muốn giết chết như vậy chứ? Càng không thể ngờ là Tần gia lại không điều tra ra được, việc không điều tra được có thể khiến cho anh chắc chắn kẻ đó là người trong hắc đạo và có thế lực không hề nhỏ.
“Không điều tra được? Từ trước đến giờ có chuyện gì mà Tần gia không điều tra được chứ? Cậu tiếp tục điều tra chuyện này cho tôi, lần sau khi tôi hỏi đến thì tôi không muốn nghe câu trả lời giống như vậy nữa nếu không tự biết hậu quả rồi đấy.” Tần Đình Danh nheo mắt nhìn Tôn Nam, ánh mắt rất lạnh lẽo, những kẻ bất tài anh không muốn tốn cơm nuôi, anh đặt điện thoại lên bàn, không nhanh không chậm căn dặn Tôn Nam: “Cậu hãy cho vài người âm thầm bảo vệ Lạc Thu Tử.”
Tôn Nam khẽ nâng mày ngạc nhiên nhìn Tần Đình Danh: “Vâng.” Lần này thì anh có thể chắc chắn rằng Tần Đình Danh đã yêu cô nếu không Tần Đình Danh sẽ không làm thế cũng không tốn tâm tư, thời gian quan tâm đến cô, trước khi rời khỏi Tần gia Tôn Nam cười nhẹ nói:
“Thiếu gia! Nếu anh thật sự có tình cảm với trợ lý Lạc thì anh đừng giấu, chuyện đã qua thì cứ cho nó qua đi đừng vương vấn ở trong lòng.”
Nét mặt của Tần Đình Danh vừa dịu lại một chút, nghe Tôn Nam nói thế liền đanh lại, anh nhìn Tôn Nam với đôi mắt sắc bén, ngữ điệu điểm lạnh: “Tôn Nam! Dạo này tôi thấy cậu lo hơi nhiều rồi đấy, tôi có tình cảm hay không không liên quan đến cậu.”
Tôn Nam gật đầu im lặng quay người đi, anh đã quá hiểu Tần Đình Danh nếu anh nói nữa chắc sẽ mất mạng lúc nào không hay, thôi cứ để mọi chuyện theo tự nhiên người có tình sẽ thành quyến thuộc mà thôi.
Vừa nghe Đỗ Huệ Di đã về đến, Mộ Khánh Dương cùng Lạc Thu Tử và mọi người chạy ra đón, Đỗ Huệ Di tròn mắt ngạc nhiên khi thấy tất cả mọi người đều ra đón mình, Lạc Thu Tử nắm lấy tay cô, đôi mày cau lại lo lắng hỏi: “Tiểu Di! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Lúc nãy nghe giọng của cậu vô cùng khẩn trương, gấp gáp.”
Đỗ Huệ Di đảo mắt thấy Lữ Vũ Ni và mọi người đang nhìn mình, nếu cô nói thì mọi người thế nào cũng lo lắng, cô tuyệt đối không thể để mọi người ở Mộ gia biết chuyện, cô khẽ lắc đầu cười nhẹ nói:
“Không có chuyện gì cả, chỉ là lúc nãy ông chủ của tớ có chút chuyện nên tớ ở lại giúp thôi, ngày mai tớ sẽ đền bù lại cho cậu.” Đỗ Huệ Di tiến đến gần Lữ Vũ Ni, Mộ Tần và Mộ Khánh Dương mỉm cười hiền lạnh, dịu dàng nói: “Trời cũng đã trễ lắm rồi mọi người đi nghỉ ngơi đi ạ.”
Thấy Đỗ Huệ Di không xảy ra chuyện gì ba người cũng an tâm rồi, Mộ Tần nở nụ cười với cô nhưng vẫn toát ra vẻ nghiêm nghị: “Cháu cũng hãy đi nghỉ ngơi sớm đi, Thu Tử cũng ở lại đây đi trời tối rồi cháu là con gái đi về như vậy không được an toàn cho lắm.”
“Vâng ạ.” Lạc Thu Tử gật đầu, lễ phép đáp lại, nếu Mộ Tần không lên tiếng bảo thì cô cũng sẽ xin phép ở lại, cô biết chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra chỉ là do có mọi người ở đây nên Đỗ Huệ Di không tiện nói sợ mọi người lo lắng.
Mọi người quay về phòng của mình, Đỗ Huệ Di cùng Lạc Thu Tử đi lên phòng, vừa bước vào phòng Lạc Thu Tử đã nghiêm mặt cất giọng nói: “Bây giờ cậu có thể nói cho tớ biết được rồi chứ, rốt cuộc là lúc nãy cậu đã xảy ra chuyện gì?”
Đỗ Huệ Di ngồi xuống giường, cau môi cười nhạt không nhanh không chậm nói: “Lúc nãy khi tớ xuống bãi đỗ xe thì phát hiện có người muốn giết tớ, may mắn là Tần Đình Danh đã cứu tớ cũng chính vì thế nên anh ta mới bị viên đạn xước qua cánh tay.”
“Rồi cậu có bị thương chỗ nào không?” Lạc Thu Tử bước nhanh đến kéo Đỗ Huệ Di đứng dậy xem Đỗ Huệ Di có bị thương gì không, vừa nghe bạn của mình kể xong cô kinh hãi sao cứ gặp chuyện mãi thế? Đỗ Huệ Di nhìn Lạc Thu Tử mỉm cười lắc đầu: “Tớ không sao.”
Lạc Thu Tử lấy điện thoại ra gọi điện cho Lạc Thu Thủy ngay lập tức, Lạc Thu Thủy vừa bắt máy thì Lạc Thu Tử đã lên tiếng: “Chị hai! Tiểu Di vừa mới bị người ta ám sát đấy.”
Đang ngồi chơi game cùng với Hà Lâm, Lạc Thu Thủy hốt hoảng ngồi thẳng người vội nói: “Ám sát? Vậy Tiểu Di có bị thương không?”
Hà Lâm vừa nghe hai chữ ám sát liền ngừng chơi game ngay lập tức, quay người sang lo lắng ra hiệu bảo Lạc Thu Thủy bật loa ngoài cho anh nghe, Lạc Thu Thủy bật loa rồi đặt điện thoại lên bàn. Bên kia Lạc Thu Tử chậm rãi trả lời: “Chị yên tâm, Tiểu Di không sao cũng may là Tần Đình Danh đã phát hiện và cứu cậu ấy.”
“Tần Đình Danh? Em nói Tần Đình Danh đã cứu Tiểu Di sao?” Lạc Thu Thủy vô cùng bất ngờ, ngạc nhiên, cảm thấy rất khó tin cứ ngỡ mình nghe nhầm: “Người vô tình, lạnh lẽo như Tần Đình Danh mà lại ra tay cứu Tiểu Di? Nghe khó tin quá đó.”
Lạc Thu Tử cũng có cùng suy nghĩ với chị của mình, cô quay sang nhìn Đỗ Huệ Di rồi hỏi: “Tiểu Di! Có khi nào Tần Đình Danh đã thật sự yêu cậu rồi không?”
Lạc Thu Thủy, Hà Lâm nâng mày nhìn nhau, chờ đợi câu trả lời của Đỗ Huệ Di, Đỗ Huệ Di nhíu mày trầm tư, cô không chắc chắn: “Tớ không chắc chắn, Tần Đình Danh giấu cảm xúc của mình rất giỏi nhiều lúc thì tớ cảm thấy anh ta đã thích tớ còn có nhiều lúc thì không.”
“Cũng đúng, nếu Tần Đình Danh dễ dàng bị người khác đoán mình đang suy nghĩ gì thì đã không khiến cho người người khiếp sợ rồi. Tiểu Di! Em yên tâm, về chuyện ám sát anh và Thu Thủy nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Sau này em nhất định phải cẩn thận anh sẽ cho người âm thầm bảo vệ cho em.” Hà Lâm nghiêm giọng nói, dạo này Đỗ Huệ Di liên tục gặp chuyện anh e rằng những chuyện này có liên quan đến sợi dây chuyền, giữ sợi dây chuyền trong tay đúng thật là nguy hiểm chết người.
Tần gia
Tôn Nam vừa bước vào đã thấy Tần Đình Danh ngồi ở phòng khách, anh tiến đến khom người chào, nghiêm túc nói: “Thiếu gia! Tôi đã cho người điều tra chuyện ám sát nhưng không có một chút tin gì cả, không thể điều tra được.” Tôn Nam chau mày, rốt cuộc là Đỗ Huệ Di đã đắc tội với ai mà khiến cho kẻ đó muốn giết chết như vậy chứ? Càng không thể ngờ là Tần gia lại không điều tra ra được, việc không điều tra được có thể khiến cho anh chắc chắn kẻ đó là người trong hắc đạo và có thế lực không hề nhỏ.
“Không điều tra được? Từ trước đến giờ có chuyện gì mà Tần gia không điều tra được chứ? Cậu tiếp tục điều tra chuyện này cho tôi, lần sau khi tôi hỏi đến thì tôi không muốn nghe câu trả lời giống như vậy nữa nếu không tự biết hậu quả rồi đấy.” Tần Đình Danh nheo mắt nhìn Tôn Nam, ánh mắt rất lạnh lẽo, những kẻ bất tài anh không muốn tốn cơm nuôi, anh đặt điện thoại lên bàn, không nhanh không chậm căn dặn Tôn Nam: “Cậu hãy cho vài người âm thầm bảo vệ Lạc Thu Tử.”
Tôn Nam khẽ nâng mày ngạc nhiên nhìn Tần Đình Danh: “Vâng.” Lần này thì anh có thể chắc chắn rằng Tần Đình Danh đã yêu cô nếu không Tần Đình Danh sẽ không làm thế cũng không tốn tâm tư, thời gian quan tâm đến cô, trước khi rời khỏi Tần gia Tôn Nam cười nhẹ nói:
“Thiếu gia! Nếu anh thật sự có tình cảm với trợ lý Lạc thì anh đừng giấu, chuyện đã qua thì cứ cho nó qua đi đừng vương vấn ở trong lòng.”
Nét mặt của Tần Đình Danh vừa dịu lại một chút, nghe Tôn Nam nói thế liền đanh lại, anh nhìn Tôn Nam với đôi mắt sắc bén, ngữ điệu điểm lạnh: “Tôn Nam! Dạo này tôi thấy cậu lo hơi nhiều rồi đấy, tôi có tình cảm hay không không liên quan đến cậu.”
Tôn Nam gật đầu im lặng quay người đi, anh đã quá hiểu Tần Đình Danh nếu anh nói nữa chắc sẽ mất mạng lúc nào không hay, thôi cứ để mọi chuyện theo tự nhiên người có tình sẽ thành quyến thuộc mà thôi.